Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Hôm nay đã là một ngày một đêm Thần Nhi bị bắt đi. Chỗ nằm bên cạnh anh lại thiếu vắng một người, tâm anh cũng từ đó như bị khoét một lỗ trống. Như là mất mát.
Anh từng nghĩ, anh đối với cô cũng như đối với những phụ nữ khác. Chỉ là một vật để chơi đùa, sau thì vứt bỏ. Nhưng là, đối với cô càng chơi đùa thì lại càng thích thú, như một sợi dây vô hình siết chặt anh và cô lại cùng một chỗ.
Anh nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, hình bóng của cô lại cư nhiên chiếm chỗ trong lòng anh.
Đáng chết!
Con mẹ nó! Tôi chưa cho phép em dám lưu lại trong tâm tôi!
Từ khi nào tâm anh lại dành ra một chỗ trống, chỉ để dành cho một cô gái. Vì sao lại tốn bao tâm tư trên người một ả đàn bà.
Tâm anh hỗn loạn! Thật sự!
Anh không biết mình đã yêu hay không yêu một cô gái. Chính anh cũng không xác định được. Nhưng là, anh chưa từng nghĩ ra cô gái kia có gì đáng để anh lưu luyến.
Anh chưa từng nghĩ nhiều như vậy!
Lại nói, hôm nay vì sao mỗi lần chợp mắt đều nhìn thấy hình ảnh của cô. Mỗi hành động đều nghĩ đến cô. Vì sao lại như vậy?
Anh sắp phát điên rồi!
Đầu như muốn nổ tung vậy!
Anh bước xuống giường, mở cửa sổ sát đất đi ra ngoài. Luồng gió lạnh liền thổi đến, tung bay mái tóc mềm của anh. Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi dài, rồi nhả ra luồng khói bạc.
Anh có địa vị như ngày hôm nay, là do những nỗ lực không ngừng mà có. Họ- những người ngoài cuộc làm sao biết được những gì anh đã trải qua, những gì anh đã chịu đựng. Họ chỉ biết bình luận, phê phán con người anh. Nhưng có mấy ai lại biết tâm tư anh cô đơn như thế nào.
Người xưa nói rất đúng, người có địa vị càng cao thì càng cô độc.
Mỗi người ai cũng đều có tham vọng! Anh cũng có!
Anh từ nhỏ trưởng thành là một kẻ nghèo nhất trong xã hội. Có mấy ai quan tâm? Những gì anh đã từng chịu đựng. Có mấy ai biết? Anh đã trải qua cuộc sống như thế nào? Lại có mấy ai hay!
Anh muốn mình từ một kẻ nghèo nhất, biến thành một kẻ giàu có và đầy quyền lực. Anh không muốn bị người đời khinh rẻ. Và anh đã thành công như thế này!
Nói anh độc ác. Nói anh vô tâm. Nói anh lãnh huyết.
Anh đều chấp nhận. Vì sao? Vì họ chưa từng trải qua cuộc sống như tận cùng địa ngục kia. Để giữ vững được quyền lực trong thế giới ngầm, anh không cho phép bản thân mình có bất kì điểm yếu nào. Anh không thể gục ngã cũng như không được có bất kì sơ hở nào. Lớp vỏ bọc được anh nguỵ trang, rất hoàn hảo.
Mỗi người đều là những viên ngọc quý bị vùi lấp dưới lớp cát bụi. Ừ! Là những viên ngọc quý. Nhưng, ai cũng là viên ngọc quý, vậy thì ai là lớp cát bụi?! Hay, ai cũng là những hạt cát nhỏ, phải tự mình va chạm với cuộc sống. Chịu được sức nặng của những người giẫm lên. Hoàn thiện mình một cách hoàn hảo mới là viên ngọc quý!
Vậy thì nói anh là viên ngọc quý, tại sao lại không ai chấp nhận?
Lí do?
Họ chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài!
...
Anh từng nghĩ, anh đối với cô cũng như đối với những phụ nữ khác. Chỉ là một vật để chơi đùa, sau thì vứt bỏ. Nhưng là, đối với cô càng chơi đùa thì lại càng thích thú, như một sợi dây vô hình siết chặt anh và cô lại cùng một chỗ.
Anh nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, hình bóng của cô lại cư nhiên chiếm chỗ trong lòng anh.
Đáng chết!
Con mẹ nó! Tôi chưa cho phép em dám lưu lại trong tâm tôi!
Từ khi nào tâm anh lại dành ra một chỗ trống, chỉ để dành cho một cô gái. Vì sao lại tốn bao tâm tư trên người một ả đàn bà.
Tâm anh hỗn loạn! Thật sự!
Anh không biết mình đã yêu hay không yêu một cô gái. Chính anh cũng không xác định được. Nhưng là, anh chưa từng nghĩ ra cô gái kia có gì đáng để anh lưu luyến.
Anh chưa từng nghĩ nhiều như vậy!
Lại nói, hôm nay vì sao mỗi lần chợp mắt đều nhìn thấy hình ảnh của cô. Mỗi hành động đều nghĩ đến cô. Vì sao lại như vậy?
Anh sắp phát điên rồi!
Đầu như muốn nổ tung vậy!
Anh bước xuống giường, mở cửa sổ sát đất đi ra ngoài. Luồng gió lạnh liền thổi đến, tung bay mái tóc mềm của anh. Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi dài, rồi nhả ra luồng khói bạc.
Anh có địa vị như ngày hôm nay, là do những nỗ lực không ngừng mà có. Họ- những người ngoài cuộc làm sao biết được những gì anh đã trải qua, những gì anh đã chịu đựng. Họ chỉ biết bình luận, phê phán con người anh. Nhưng có mấy ai lại biết tâm tư anh cô đơn như thế nào.
Người xưa nói rất đúng, người có địa vị càng cao thì càng cô độc.
Mỗi người ai cũng đều có tham vọng! Anh cũng có!
Anh từ nhỏ trưởng thành là một kẻ nghèo nhất trong xã hội. Có mấy ai quan tâm? Những gì anh đã từng chịu đựng. Có mấy ai biết? Anh đã trải qua cuộc sống như thế nào? Lại có mấy ai hay!
Anh muốn mình từ một kẻ nghèo nhất, biến thành một kẻ giàu có và đầy quyền lực. Anh không muốn bị người đời khinh rẻ. Và anh đã thành công như thế này!
Nói anh độc ác. Nói anh vô tâm. Nói anh lãnh huyết.
Anh đều chấp nhận. Vì sao? Vì họ chưa từng trải qua cuộc sống như tận cùng địa ngục kia. Để giữ vững được quyền lực trong thế giới ngầm, anh không cho phép bản thân mình có bất kì điểm yếu nào. Anh không thể gục ngã cũng như không được có bất kì sơ hở nào. Lớp vỏ bọc được anh nguỵ trang, rất hoàn hảo.
Mỗi người đều là những viên ngọc quý bị vùi lấp dưới lớp cát bụi. Ừ! Là những viên ngọc quý. Nhưng, ai cũng là viên ngọc quý, vậy thì ai là lớp cát bụi?! Hay, ai cũng là những hạt cát nhỏ, phải tự mình va chạm với cuộc sống. Chịu được sức nặng của những người giẫm lên. Hoàn thiện mình một cách hoàn hảo mới là viên ngọc quý!
Vậy thì nói anh là viên ngọc quý, tại sao lại không ai chấp nhận?
Lí do?
Họ chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài!
...
Bình luận facebook