-
Chương 17: Tấn công
Lại một đêm nữa, gió đùa giỡn làm tung bay làn tóc em. Mỗi lần cảm thấy bất lực, em vẫn giống như ngày xưa, ngẩng đầu nhìn trời cao, cố tỏ ra mình cao quý. Nhưng hôm nay đã chẳng còn chị bên em nữa rồi, vì thế nước mắt em cũng đành tự lau.
Từ nhỏ em đã theo sau chị, cùng chị lớn lên, nơi nào có chị là nhà em ở đó. Chị từng nói chị sẽ là một gốc cây, còn em là một đóa hoa vô tư nở rộ dưới chiếc bóng râm mát, rộng lớn lớn của chị.
Ngày ra đi, chị đã hỏi em từ nay về sau còn lại một mình có sợ không, khi ấy em đã lắc đầu không dám trả lời, cũng muốn tỏ ra mình mạnh mẽ, không muốn chị cảm thấy lo lắng mà bước vào cõi vĩnh hằng ấy. Cuối cùng, em đã quyết định sẽ không trả lời, nó trở thành nỗi bận tâm suốt đời của chị.
Nụ cười của chị sẽ mãi mãi tồn tại trong giây phút ấy, lại một mùa hè nữa đến, em cô đơn bước tới tận góc bể chân trời…
Lại một lần thu âm khác, Trương Lâm nước mắt trào dâng. Để không làm ảnh hưởng đến chất lượng thu âm, cho dù nước mắt nước mũi chảy xuống thế nào cô cũng không lau đi, mặc kệ gương mặt lem nhem, nhìn qua lớp kính trong phòng thu, giống như chú cún con bị bỏ rơi đang kêu cứu.
Diệp Mộc xót xa, quay sang nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng - nữ sĩ Trần Hiểu Vân: “Để cho cô bé ra ngoài nghỉ chút đi, đã hơn bốn tiếng đồng hồ rồi, cậu xem con bé khóc thành cái gì rồi kìa.”
Ngón trỏ trái của Trần Hiểu Vân giơ lên vẽ thành hai vòng tròn, rất thản nhiên ra hiệu “cứ tiếp tục”. Cả phòng toàn những nhân viên đã hợp tác lâu năm, không cần nói cũng hiểu, ai cũng bật cười. Diệp Mộc tức mình: “Ít ra cậu cũng cho con bé nghỉ nửa tiếng chứ! Khóc thành thế kia rồi còn thu âm gì nữa.”
“Con hư tại mẹ! Cậu có thôi ngay không thì bảo, Diệp Mộc!” Trần Hiểu Vân kêu cô phiền phức, túm lấy chiếc tai nghe bự chảng, đeo lên. “Cậu nghĩ rằng những tài năng âm nhạc là có thể dựa vào mấy lời kêu ca của cậu mỗi ngày mà thành được sao? Cô ấy có chất giọng bình thường thế này, mình có thể tìm ra điểm nhấn đã là cố gắng với quân bài vàng này lắm rồi. Được voi còn đòi tiên, có ai phiền phức như cậu không hả?”
“Đúng thế! Đúng thế!” Trần Hiểu Hứa được nghỉ học, theo chị tới phòng thu âm chơi nói chen ngang. “Hay là cô ấy không muốn hát bài này thì cho em hát đi! Em còn xinh đẹp hơn cô ấy ấy chứ! Chị nhìn em đi Diệp Tử tỷ tỷ!”
Trần Hiểu Vân vứt chiếc tai nghe xuống, một chưởng tung ra: “Em muốn “nụ cười của chị sẽ mãi mãi tồn tại”, để cho em “cô đơn bước tới tận góc bể chân trời” phải không?”
“Sao lại đánh em? Đau quá! Trần Hiểu Vân, chị thật đáng ghét! Em sẽ đi tố cáo chị với người ấy của chị!” Hiểu Hứa tức giận đứng dậy, đẩy chiếc ghế chạy ra ngoài.
Diệp Mộc vểnh tai nghe, nhướn mày nhìn Trần Hiểu Vân. Ánh mắt Trần Hiểu Vân rõ ràng là trốn tránh. “Hèm!” Cô vội vã tìm cớ. “Gì nhỉ, các cậu đã đói chưa? Diệp đại gia mời mọi người đi uống trà chiều, thấy sao?”
Những nhân viên trong phòng thu âm đã làm việc chung với Trần Hiểu Vân nhiều năm, làm việc rất ăn ý, ngay lập tức đồng thanh đồng ý. Diệp Mộc ném cho Trần Hiểu Vân một ánh mắt “cứ chờ đấy, sẽ thẩm vấn cậu sau”, rồi cầm ví tiền bước ra khỏi phòng thu âm.
“Này! Diệp Mộc!” Có người lớn tiếng gọi.
“Tần Tống?” Diệp Mộc vội vã quay đầu lại. “Sao anh lại ở dây?”
“Tối có một buổi gặp mặt, anh chị cô cũng tới.” Đang nói, Tần Tống vẫy tay về phía sau lưng cô, chào: “Anh hai, Diệp Mộc nhà anh ở đây nè!”
“Ê!” Diệp Mộc luống cuống đâm cho anh ta một cái. “Anh đang nói linh tinh gì thế?!”
Tần Tống cười nham hiểm, Diệp Mộc nhìn Dung Nham bối rối.
Bên cạnh Dung Nham là hai trợ lý thái độ rất lễ phép, anh nói nhỏ để phân công công việc cho họ, rồi hai người liền tách ra, anh bước về phía Diệp Mộc. Tần Tống cũng vừa huýt sáo vừa rời đi.
“Nói gì với nó thế?” Dung Nham xoa xoa mái tóc của tiểu quái thú. “Diệp Mộc, thằng bé đó cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, em ít qua lại với nó thôi.”
Diệp Mộc hơi lùi lại phía sau một chút, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới vẻ thăm dò: “Sao đàn ông các anh đều như vậy? Toàn nói xấu nhau sau lưng, tóm lại bọn anh chẳng có ai tốt đẹp cả!”
Dung Nham bật cười: “Em nói cái gì thế hả!”
Diệp Mộc lắc lắc đầu: “Không có gì.”
“Tối nay, Lương Thị sẽ tổ chức một bữa tiệc ở đây, có rất nhiều khách mời sau này sẽ trở thành khách hàng quan trọng của em đến tham gia đấy, em có muốn làm bạn gái cùng anh đi dự không?” Dung Nham nháy mắt, cười hỏi.
Diệp Mộc vênh mặt: “Nhưng tối nay em có hẹn rồi.”
“Bảo anh ta đổi sang ngày khác đi, hẹn hò thì hôm nào mà chẳng được?” Dung Nham lật lật tờ danh sách khách mời, tiếp tục mời mọc.
Diệp Mộc vẫn lắc đầu: “Em phải đi đưa đồ ăn cho Trương Lâm, em đi trước đây!” Dung Nham ở đằng sau vẫn chưa bỏ cuộc, nói lớn: “Tối nay anh đợi điện thoại của em.”
Nếu buổi tối hôm ấy có thể quay trở lại, nhất định Diệp Mộc sẽ đồng ý lời mời của Dung Nham. Dù sao cũng tốt hơn là đến nhà hẹn hò với Lê Cận Thần, đụng mặt Trần Phái Phái trong chiếc áo sơ mi rộng như vậy.
Phụ nữ mặc áo sơ mi nam đúng là rất gợi cảm, huống hồ lại là người xinh đẹp như Trần Phái Phái. Mái tóc dài của cô ta phấp phới, đẹp đến mê người.
“Làm sao thế?” Sau khi mở cửa, cô ta đứng dưới ánh đèn ở lối bước vào nhà, cười rạng rỡ với Diệp Mộc. “Có cần phải kinh ngạc đến mức đó không? Tôi nói này Diệp Mộc, không phải cô nghĩ rằng mình là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, vì thế tất cả đàn ông đều sẽ vây quanh cô một cách vô điều kiện đấy chứ?”
Diệp Mộc nắm chặt tay, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cô hít sâu, rút điện thoại gọi cho Lê Cận Thần. Trần Phái Phái thoải mái tựa vào cánh cửa, cười khẩy.
Nụ cười khẩy ấy cùng với tiếng chuông điện thoại rất đỗi quen thuộc với Diệp Mộc từ xa vọng tới, hòa quyện với nhau tạo nên khoảnh khắc suốt cuộc đời này Diệp Mộc khó có thể quên được. Lê Cận Thần lao từ tầng hai xuống, trên người là bộ quần áo ngủ xộc xệch.
“Mộc Mộc!” Anh kinh hoàng kêu lên, chạy như phi xuống bậc cầu thang cuối cùng, ngã khuỵu chân.
Trần Phái Phái khẽ kêu một tiếng, quay người lại đỡ. Hai mắt Lê Cận Thần đỏ ngầu, dường như xương cốt mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào. Cận Thụy nghe thấy tiếng ồn, từ trong phòng bước ra. Nhìn thấy hai người quần áo xộc xệch và Diệp Mộc đang đứng như trời trồng ngoài cửa, cô bé cắn môi, không nói gì.
Diệp Mộc đứng cách Lê Cận Thần chừng hai mươi bước chân, nhìn thẳng vào anh, muốn tìm biểu hiện nhỏ nhất của anh để biết rằng đây chỉ là một sự hiểu nhầm. Còn anh, tay trái bám lấy cánh tay đang đỡ kia, tay phải chống xuống đất, không có chút sức lực để đứng dậy đi về phía cô, nói một câu... cho dù là câu xin lỗi.
Diệp Mộc mở miệng nhưng không nói được câu nào, cúi thấp đầu. Màu đen tuyệt vọng xuất hiện trong đôi mắt Lê Cận Thần dần lan rộng.
“Anh không sao chứ? Có đau chỗ nào không? Đứng dậy đi lại một lúc xem...” Trần Phái Phái lo lắng, nói.
Lê Cận Thần không để ý đến cô ta, trong ánh mắt chỉ còn Diệp Mộc đang bàng hoàng cực độ đứng kia. Vẻ đau đớn hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Phái Phái, cô ta quay sang nhìn Cận Thụy: “Thụy Thụy, cháu ra ngoài này làm gì? Làm bài tập xong rồi à? Vào trong phòng đi, cô không gọi thì cháu đừng có ra.”
Bình thường đến Lê Cận Thần cũng chẳng sợ, vậy mà lúc này Cận Thụy công chúa lập tức ngoan ngoãn quay về phòng. Sau đó, Trần Phái Phái gọi người đến đỡ Lê Cận Thần dậy, vẻ khí phách ấy rõ ràng là của nữ chủ nhân trong gia đình.
Lê Cận Thần đẩy những người giúp việc ra, khập khiễng tiến về phía Diệp Mộc. Diệp Mộc lùi lại phía sau một bước, hai bước, rồi không lùi được nữa, quay người đẩy cửa chạy đi.
“Mộc Mộc...” Phía sau lưng cô, tiếng gọi đau đớn tột cùng của Lê Cận Thần cùng với tiếng những đồ vật rơi liên tiếp, như những nhát dao đâm hết nhát này đến nhát khác vào trái tim Diệp Mộc, nhưng cô không hề cảm thấy đau.
Hết rồi, vết thương lần này quá lớn.
Đại BOSS Lương Phi Phàm đặc biệt chú ý đến Dung Nham đang đứng một mình trong đám người chen chúc. Tiểu Tam đen tối - Trần Ngộ Bạch đẩy chiếc kính, khuôn mặt nghìn năm không có cảm xúc nào nở một nụ cười hiếm hoi. Anh không nói lời nào, nhưng nụ cười ấy cũng đủ như hàng trăm móng vuốt túm lấy trái tim Dung Nham. Tiểu Ngũ - Lý Vi Nhiên cúi đầu khẽ ho, mặt mày hớn hở che giấu vẻ sung sướng trước tai họa của ngưòi khác.
Tần Tống điển trai, phong độ xoa xoa cằm, hỏi một cô phục vụ: “Dung nhị thiếu gia không có bạn gái đi cùng... Nói thử một câu thành ngữ xem?” Cố Yên đảo đảo mắt tranh trả lời: “Ngàn năm có một?” An Tiểu Ly xoa xoa bụng, cười tít mắt: “Có một không hai!” Người cuối cùng là Tần Tống, mỉm cười nói: “Anh hùng hết thời.”
Bữa tiệc vừa bắt đầu, chủ nhân của bữa tiệc là ngũ thiếu gia đứng ở cửa cười lớn, lảo đảo lùi về phía sau. Các vị trong phòng đều nhìn thấy Dung nhị thiếu gia lén lút thoát khỏi vòng vây, nghiến chặt răng, rút điện thoại ra bấm lia lịa.
Diệp Mộc lao thẳng ra khỏi nhà Lê Cận Thần, chạy ra đường, chặn một chiếc taxi lại, mở mạnh cửa ngồi vào trong. Ngồi trên xe, cô phát hiện mình đang run bắn không thể dừng lại được. Điện thoại trong túi rung liên tục, cô quay đầu lại nhìn, Lê Cận Thần không hề đuổi theo.
Diệp Mộc lục tung chiếc túi, vật to vật nhỏ tung tóe, tay cô run run cầm chiếc điện thoại, cái tên đang nhấp nháy trên màn hình kia không là cái tên cô nghĩ nó phải hiện lên.
“A lô!” Diệp Mộc nghe điện thoại, giọng bình tĩnh. Đầu bên kia, Dung Nham như bùng nổ: “A đầu chết tiệt! Em cho anh leo cây đấy à?!”
“Xin lỗi nhé!” Mặt Diệp Mộc không có chút cảm xúc, cô xin lỗi một cách máy móc.
Trong cơn tức giận, Dung Nham vẫn tinh ý phát hiện ra cô có gì đó không ổn, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Diệp Mộc đưa chiếc điện thoại cho người tài xế đang cẩn thận nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, thu tay lại, cô mệt mỏi ngả người ra ghế sau.
Dung Nham cầm điện thoại, vội vàng đi vào lấy chiếc áo choàng rồi vội vàng đi ra. Anh bỗng thấy choáng váng, Tần Tang đứng chặn ngay trước mặt anh, thấy Tần Tang cười ngọt ngào, mở miệng nói: “Anh hai!”
Chân Dung Nham mềm nhũn, anh xua tay lia lịa: “Đừng! Tang Tang, khi em còn chưa gả cho Tiểu Ngũ, anh sợ nhất chính là Tiểu Ngũ nhà anh ngọt ngào gọi anh là anh hai. Từ khi em về nhà này, anh không sợ Tiểu Ngũ, anh sợ em. Em có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng có mà gọi anh hai ngọt lịm như thế, anh yếu tim!”
Tần Tang cười càng ngọt hơn: “Thế thì em nói thẳng luôn. Anh hai, Tiểu Diệp Tử nhà em không biết cư xử nên đắc tội với anh à?”
Dung Nham biết sự việc không tốt đẹp nữa rồi, cau mày lắc đầu.
Sắc mặt Tần Tang biến đổi: “Thế thì tốt. Mẹ Diệp Tử tái giá chuyển đến Hồng Kông, cậu của em đến bản thân còn chẳng lo nổi, rất ít quan tâm đến nó. Ở đây nó chỉ có em là người thân, vì thế, tuy rằng anh là anh hai của Vi Nhiên, em vẫn phải mạo muội hỏi cho rõ ràng. Nếu nó không đắc tội gì với anh, anh đừng dọa nạt nó nữa. Nó không còn là một đứa trẻ, cũng biết tự lập, nhưng dù sao vẫn trong sáng hơn anh, anh giơ cao đánh khẽ một chút.”
Dung Nham giơ hai tay lên đầu hàng: “Tang Tang, có gì từ từ nói.”
“Chẳng phải em đang từ từ nói đây sao?”
Dung Nham thở dài: “Thằng quỷ Tiểu Lục toàn nói xằng bậy, em đừng có tin... Giữa anh và Diệp Mộc quả thực có xảy ra một số chuyện, nhưng không nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Bọn anh thế nào thì em biết rồi đấy, cô ấy là em của Vi Nhiên thì cũng là em của anh, anh đâu có xấu xa thế”. Những lời này cuối cùng cũng làm cho ánh mắt của Tần Tang dịu xuống một chút, Dung Nham nhìn đồng hồ, ước chừng lúc này Diệp Mộc cũng sắp đến rồi. “Tang Tang, anh có việc phải đi, lần sau sẽ nói chuyện kỹ hơn nhé!”
Tần Tang gật đầu, Dung Nham cười rồi quay người đi, cô lại mở miệng: “Anh hai! Không phải vì Diệp Mộc, từ lâu em cũng đã muốn nói với anh câu này, Tiểu Tứ đã lấy của anh nhiều thứ, nhưng cô ấy cũng đã dạy anh điều gì đó. Vì sợ khó mà không dám làm, quả là chẳng sáng suốt chút nào.” Ánh sáng trong đôi mắt Dung Nham tắt phụt, anh vội vã bước ra ngoài.
Tần Tống đang từ ngoài bước vào, bị anh kéo lại: “Cho anh mượn xe.”
Tần Tống đưa chìa khóa, nói: “B2. Anh tự lấy đi.”
Dung Nham cười rạng rỡ: “Anh sao biết được em đi chiếc nào chứ?” Tần Tống không nghĩ như vậy, nhưng liền bị sự ngọt ngào của Dung nhị thiếu gia đánh lừa, đi xuống chỗ để xe. Đến B2, vừa bước ra khỏi thang máy, đã bị Dung Nham cho một cú đấm vào giữa ngực, gục xuống.
Tần Tống xoay người quét chân, Dung Nham đạp mạnh lại một cái, rồi đá thêm hai cú nữa. Anh nhấc tên tiểu cầm thú đang thở gấp dậy, cười nhạt: “Khi tao dạy Tiểu Tứ chiêu quét chân này, chú mày vẫn còn đang trêu chọc gái Tây ở Anh kìa!”
Anh nhìn thẳng vào sống mũi thẳng tắp của Tần Tống, tung mạnh một quyền, Tần Tống ngã xuống đất, ôm mũi kêu lớn: “Dung nhị thiếu gia! Đã nói trước là đánh nhau không nhằm vào mặt mà!”
Dung Nham tỏ vẻ ghê tởm, nhấc tên tiểu cầm thú người mềm nhũn dậy, tung những cú đấm vào gương mặt điển trai của anh ta. “Chặn xe của tao à?!”, “Động vào người của tao à?!”, “Mách lẻo sau lưng à?!”, “Ông mày cứ thích đánh vào khuôn mặt này đấy!”...
Mỗi câu là một cú đấm. Ngày trước, Dung Nham gặp Lương Phi Phàm sớm hơn bốn người bọn họ, vì thế vị trí của anh không giống như bốn người còn lại, đều là dựa vào tỷ võ. Những năm gần đây, anh giữ khí độ tốt đẹp của thế gia công tử, chẳng ai nhìn thấy anh thực sự ra tay. Nhưng lúc này, Tần Tống nằm co quắp trên đất, nước mắt nước mũi tèm lem, chợt phát hiện, đây đâu còn là ông anh hai hào hoa, phong nhã của bọn họ nữa! Đây chính là thần dũng đại ca cộng thêm Tiểu Tam đen tối và Tiểu Tứ bạo lực!
“Anh hai, em không dám nữa đâu... Cứu mạng, cứu mạng... Hu hu...”
Dung Nham xử lý xong xuôi tên tiểu cầm thú, bước ra ngoài thì chiếc xe chở Diệp Mộc vừa tới nơi. Anh vừa kéo vừa ôm đưa Diệp Mộc ra. Mặt Diệp Mộc lạnh băng, ánh mắt vô hồn, khoác cánh tay anh.
“Tiểu quái thú?” Dung Nham lắc người cô. “Tiểu Mộc?”
Hồn phách Diệp Mộc như đã lạc tới tận chốn xa xôi nào đó. Dung Nham lo lắng, rút điện thoại định gọi cho Lê Cận Thần hỏi rõ ràng thì Diệp Mộc giữ lại. “Không cần...” Giọng nói của cô vẫn bình thường. “Dung Nham... chúng ta đi hóng gió được không? Hoặc là anh mời em uống rượu.”
Dung Nham xoa xoa cằm cô, nâng đầu cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, cô không trốn tránh, cảm giác đau đớn hiện lên trong đáy mắt. Diệp Mộc mơ hồ nhận ra, nếu có người nào hiểu cô thì người đó chính là Dung Nham.
Dung Nham định nói gì đó rồi lại thôi, xoa xoa đầu cô, kéo cô quay trở lại bãi đổ xe.
Cạnh xe của Dung Nham là chiếc xe thể thao màu vàng nhạt rất quen thuộc, một tiếng rên nghe không rõ lắm phát ra từ đuôi chiếc xe, Diệp Mộc nghi ngờ nhìn qua, Dung Nham xoay mặt cô lại, đặt cô ngồi an vị vào chiếc ghế bên cạnh ghế lái, rồi hướng về phía đầu xe, vòng qua bên kia, giơ chân đạp mạnh vào chiếc xe thể thao màu vàng một cái, tiếng rên từ cốp xe nghe càng thảm thiết.
Xe vừa đi hết một vòng thành phố C, điện thoại của Dung Nham vang lên một tiếng chuông đặc biệt. Ánh mắt của anh và Diệp Mộc bất ngờ gặp nhau qua gương chiếu hậu, anh vừa định mở miệng thì tiếng chuông ấy làm mặt anh đổi sắc.
Anh thấp giọng nghe điện thoại, sau khi cúp máy liền nghe thấy giọng bình tĩnh của Diệp Mộc: “Anh có việc thì về trước đi, tìm chỗ nào đó cho em xuống là được, em sẽ tự bắt xe về.”
Suốt cả buổi tối cô đều như vậy, vẻ mặt không chút cảm xúc, hỏi gì cô cũng nói không sao, nhìn có vẻ rất bình thường. Nhưng Dung Nham chắc chắn rằng cô đã trải qua chuyện gì đó rất khủng khiếp. Anh xoay vô lăng, chiếc xe quay đầu, chở Diệp Mộc về nhà Tiểu Tứ.
Từ nhỏ em đã theo sau chị, cùng chị lớn lên, nơi nào có chị là nhà em ở đó. Chị từng nói chị sẽ là một gốc cây, còn em là một đóa hoa vô tư nở rộ dưới chiếc bóng râm mát, rộng lớn lớn của chị.
Ngày ra đi, chị đã hỏi em từ nay về sau còn lại một mình có sợ không, khi ấy em đã lắc đầu không dám trả lời, cũng muốn tỏ ra mình mạnh mẽ, không muốn chị cảm thấy lo lắng mà bước vào cõi vĩnh hằng ấy. Cuối cùng, em đã quyết định sẽ không trả lời, nó trở thành nỗi bận tâm suốt đời của chị.
Nụ cười của chị sẽ mãi mãi tồn tại trong giây phút ấy, lại một mùa hè nữa đến, em cô đơn bước tới tận góc bể chân trời…
Lại một lần thu âm khác, Trương Lâm nước mắt trào dâng. Để không làm ảnh hưởng đến chất lượng thu âm, cho dù nước mắt nước mũi chảy xuống thế nào cô cũng không lau đi, mặc kệ gương mặt lem nhem, nhìn qua lớp kính trong phòng thu, giống như chú cún con bị bỏ rơi đang kêu cứu.
Diệp Mộc xót xa, quay sang nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng - nữ sĩ Trần Hiểu Vân: “Để cho cô bé ra ngoài nghỉ chút đi, đã hơn bốn tiếng đồng hồ rồi, cậu xem con bé khóc thành cái gì rồi kìa.”
Ngón trỏ trái của Trần Hiểu Vân giơ lên vẽ thành hai vòng tròn, rất thản nhiên ra hiệu “cứ tiếp tục”. Cả phòng toàn những nhân viên đã hợp tác lâu năm, không cần nói cũng hiểu, ai cũng bật cười. Diệp Mộc tức mình: “Ít ra cậu cũng cho con bé nghỉ nửa tiếng chứ! Khóc thành thế kia rồi còn thu âm gì nữa.”
“Con hư tại mẹ! Cậu có thôi ngay không thì bảo, Diệp Mộc!” Trần Hiểu Vân kêu cô phiền phức, túm lấy chiếc tai nghe bự chảng, đeo lên. “Cậu nghĩ rằng những tài năng âm nhạc là có thể dựa vào mấy lời kêu ca của cậu mỗi ngày mà thành được sao? Cô ấy có chất giọng bình thường thế này, mình có thể tìm ra điểm nhấn đã là cố gắng với quân bài vàng này lắm rồi. Được voi còn đòi tiên, có ai phiền phức như cậu không hả?”
“Đúng thế! Đúng thế!” Trần Hiểu Hứa được nghỉ học, theo chị tới phòng thu âm chơi nói chen ngang. “Hay là cô ấy không muốn hát bài này thì cho em hát đi! Em còn xinh đẹp hơn cô ấy ấy chứ! Chị nhìn em đi Diệp Tử tỷ tỷ!”
Trần Hiểu Vân vứt chiếc tai nghe xuống, một chưởng tung ra: “Em muốn “nụ cười của chị sẽ mãi mãi tồn tại”, để cho em “cô đơn bước tới tận góc bể chân trời” phải không?”
“Sao lại đánh em? Đau quá! Trần Hiểu Vân, chị thật đáng ghét! Em sẽ đi tố cáo chị với người ấy của chị!” Hiểu Hứa tức giận đứng dậy, đẩy chiếc ghế chạy ra ngoài.
Diệp Mộc vểnh tai nghe, nhướn mày nhìn Trần Hiểu Vân. Ánh mắt Trần Hiểu Vân rõ ràng là trốn tránh. “Hèm!” Cô vội vã tìm cớ. “Gì nhỉ, các cậu đã đói chưa? Diệp đại gia mời mọi người đi uống trà chiều, thấy sao?”
Những nhân viên trong phòng thu âm đã làm việc chung với Trần Hiểu Vân nhiều năm, làm việc rất ăn ý, ngay lập tức đồng thanh đồng ý. Diệp Mộc ném cho Trần Hiểu Vân một ánh mắt “cứ chờ đấy, sẽ thẩm vấn cậu sau”, rồi cầm ví tiền bước ra khỏi phòng thu âm.
“Này! Diệp Mộc!” Có người lớn tiếng gọi.
“Tần Tống?” Diệp Mộc vội vã quay đầu lại. “Sao anh lại ở dây?”
“Tối có một buổi gặp mặt, anh chị cô cũng tới.” Đang nói, Tần Tống vẫy tay về phía sau lưng cô, chào: “Anh hai, Diệp Mộc nhà anh ở đây nè!”
“Ê!” Diệp Mộc luống cuống đâm cho anh ta một cái. “Anh đang nói linh tinh gì thế?!”
Tần Tống cười nham hiểm, Diệp Mộc nhìn Dung Nham bối rối.
Bên cạnh Dung Nham là hai trợ lý thái độ rất lễ phép, anh nói nhỏ để phân công công việc cho họ, rồi hai người liền tách ra, anh bước về phía Diệp Mộc. Tần Tống cũng vừa huýt sáo vừa rời đi.
“Nói gì với nó thế?” Dung Nham xoa xoa mái tóc của tiểu quái thú. “Diệp Mộc, thằng bé đó cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, em ít qua lại với nó thôi.”
Diệp Mộc hơi lùi lại phía sau một chút, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới vẻ thăm dò: “Sao đàn ông các anh đều như vậy? Toàn nói xấu nhau sau lưng, tóm lại bọn anh chẳng có ai tốt đẹp cả!”
Dung Nham bật cười: “Em nói cái gì thế hả!”
Diệp Mộc lắc lắc đầu: “Không có gì.”
“Tối nay, Lương Thị sẽ tổ chức một bữa tiệc ở đây, có rất nhiều khách mời sau này sẽ trở thành khách hàng quan trọng của em đến tham gia đấy, em có muốn làm bạn gái cùng anh đi dự không?” Dung Nham nháy mắt, cười hỏi.
Diệp Mộc vênh mặt: “Nhưng tối nay em có hẹn rồi.”
“Bảo anh ta đổi sang ngày khác đi, hẹn hò thì hôm nào mà chẳng được?” Dung Nham lật lật tờ danh sách khách mời, tiếp tục mời mọc.
Diệp Mộc vẫn lắc đầu: “Em phải đi đưa đồ ăn cho Trương Lâm, em đi trước đây!” Dung Nham ở đằng sau vẫn chưa bỏ cuộc, nói lớn: “Tối nay anh đợi điện thoại của em.”
Nếu buổi tối hôm ấy có thể quay trở lại, nhất định Diệp Mộc sẽ đồng ý lời mời của Dung Nham. Dù sao cũng tốt hơn là đến nhà hẹn hò với Lê Cận Thần, đụng mặt Trần Phái Phái trong chiếc áo sơ mi rộng như vậy.
Phụ nữ mặc áo sơ mi nam đúng là rất gợi cảm, huống hồ lại là người xinh đẹp như Trần Phái Phái. Mái tóc dài của cô ta phấp phới, đẹp đến mê người.
“Làm sao thế?” Sau khi mở cửa, cô ta đứng dưới ánh đèn ở lối bước vào nhà, cười rạng rỡ với Diệp Mộc. “Có cần phải kinh ngạc đến mức đó không? Tôi nói này Diệp Mộc, không phải cô nghĩ rằng mình là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, vì thế tất cả đàn ông đều sẽ vây quanh cô một cách vô điều kiện đấy chứ?”
Diệp Mộc nắm chặt tay, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cô hít sâu, rút điện thoại gọi cho Lê Cận Thần. Trần Phái Phái thoải mái tựa vào cánh cửa, cười khẩy.
Nụ cười khẩy ấy cùng với tiếng chuông điện thoại rất đỗi quen thuộc với Diệp Mộc từ xa vọng tới, hòa quyện với nhau tạo nên khoảnh khắc suốt cuộc đời này Diệp Mộc khó có thể quên được. Lê Cận Thần lao từ tầng hai xuống, trên người là bộ quần áo ngủ xộc xệch.
“Mộc Mộc!” Anh kinh hoàng kêu lên, chạy như phi xuống bậc cầu thang cuối cùng, ngã khuỵu chân.
Trần Phái Phái khẽ kêu một tiếng, quay người lại đỡ. Hai mắt Lê Cận Thần đỏ ngầu, dường như xương cốt mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào. Cận Thụy nghe thấy tiếng ồn, từ trong phòng bước ra. Nhìn thấy hai người quần áo xộc xệch và Diệp Mộc đang đứng như trời trồng ngoài cửa, cô bé cắn môi, không nói gì.
Diệp Mộc đứng cách Lê Cận Thần chừng hai mươi bước chân, nhìn thẳng vào anh, muốn tìm biểu hiện nhỏ nhất của anh để biết rằng đây chỉ là một sự hiểu nhầm. Còn anh, tay trái bám lấy cánh tay đang đỡ kia, tay phải chống xuống đất, không có chút sức lực để đứng dậy đi về phía cô, nói một câu... cho dù là câu xin lỗi.
Diệp Mộc mở miệng nhưng không nói được câu nào, cúi thấp đầu. Màu đen tuyệt vọng xuất hiện trong đôi mắt Lê Cận Thần dần lan rộng.
“Anh không sao chứ? Có đau chỗ nào không? Đứng dậy đi lại một lúc xem...” Trần Phái Phái lo lắng, nói.
Lê Cận Thần không để ý đến cô ta, trong ánh mắt chỉ còn Diệp Mộc đang bàng hoàng cực độ đứng kia. Vẻ đau đớn hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Phái Phái, cô ta quay sang nhìn Cận Thụy: “Thụy Thụy, cháu ra ngoài này làm gì? Làm bài tập xong rồi à? Vào trong phòng đi, cô không gọi thì cháu đừng có ra.”
Bình thường đến Lê Cận Thần cũng chẳng sợ, vậy mà lúc này Cận Thụy công chúa lập tức ngoan ngoãn quay về phòng. Sau đó, Trần Phái Phái gọi người đến đỡ Lê Cận Thần dậy, vẻ khí phách ấy rõ ràng là của nữ chủ nhân trong gia đình.
Lê Cận Thần đẩy những người giúp việc ra, khập khiễng tiến về phía Diệp Mộc. Diệp Mộc lùi lại phía sau một bước, hai bước, rồi không lùi được nữa, quay người đẩy cửa chạy đi.
“Mộc Mộc...” Phía sau lưng cô, tiếng gọi đau đớn tột cùng của Lê Cận Thần cùng với tiếng những đồ vật rơi liên tiếp, như những nhát dao đâm hết nhát này đến nhát khác vào trái tim Diệp Mộc, nhưng cô không hề cảm thấy đau.
Hết rồi, vết thương lần này quá lớn.
Đại BOSS Lương Phi Phàm đặc biệt chú ý đến Dung Nham đang đứng một mình trong đám người chen chúc. Tiểu Tam đen tối - Trần Ngộ Bạch đẩy chiếc kính, khuôn mặt nghìn năm không có cảm xúc nào nở một nụ cười hiếm hoi. Anh không nói lời nào, nhưng nụ cười ấy cũng đủ như hàng trăm móng vuốt túm lấy trái tim Dung Nham. Tiểu Ngũ - Lý Vi Nhiên cúi đầu khẽ ho, mặt mày hớn hở che giấu vẻ sung sướng trước tai họa của ngưòi khác.
Tần Tống điển trai, phong độ xoa xoa cằm, hỏi một cô phục vụ: “Dung nhị thiếu gia không có bạn gái đi cùng... Nói thử một câu thành ngữ xem?” Cố Yên đảo đảo mắt tranh trả lời: “Ngàn năm có một?” An Tiểu Ly xoa xoa bụng, cười tít mắt: “Có một không hai!” Người cuối cùng là Tần Tống, mỉm cười nói: “Anh hùng hết thời.”
Bữa tiệc vừa bắt đầu, chủ nhân của bữa tiệc là ngũ thiếu gia đứng ở cửa cười lớn, lảo đảo lùi về phía sau. Các vị trong phòng đều nhìn thấy Dung nhị thiếu gia lén lút thoát khỏi vòng vây, nghiến chặt răng, rút điện thoại ra bấm lia lịa.
Diệp Mộc lao thẳng ra khỏi nhà Lê Cận Thần, chạy ra đường, chặn một chiếc taxi lại, mở mạnh cửa ngồi vào trong. Ngồi trên xe, cô phát hiện mình đang run bắn không thể dừng lại được. Điện thoại trong túi rung liên tục, cô quay đầu lại nhìn, Lê Cận Thần không hề đuổi theo.
Diệp Mộc lục tung chiếc túi, vật to vật nhỏ tung tóe, tay cô run run cầm chiếc điện thoại, cái tên đang nhấp nháy trên màn hình kia không là cái tên cô nghĩ nó phải hiện lên.
“A lô!” Diệp Mộc nghe điện thoại, giọng bình tĩnh. Đầu bên kia, Dung Nham như bùng nổ: “A đầu chết tiệt! Em cho anh leo cây đấy à?!”
“Xin lỗi nhé!” Mặt Diệp Mộc không có chút cảm xúc, cô xin lỗi một cách máy móc.
Trong cơn tức giận, Dung Nham vẫn tinh ý phát hiện ra cô có gì đó không ổn, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Diệp Mộc đưa chiếc điện thoại cho người tài xế đang cẩn thận nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, thu tay lại, cô mệt mỏi ngả người ra ghế sau.
Dung Nham cầm điện thoại, vội vàng đi vào lấy chiếc áo choàng rồi vội vàng đi ra. Anh bỗng thấy choáng váng, Tần Tang đứng chặn ngay trước mặt anh, thấy Tần Tang cười ngọt ngào, mở miệng nói: “Anh hai!”
Chân Dung Nham mềm nhũn, anh xua tay lia lịa: “Đừng! Tang Tang, khi em còn chưa gả cho Tiểu Ngũ, anh sợ nhất chính là Tiểu Ngũ nhà anh ngọt ngào gọi anh là anh hai. Từ khi em về nhà này, anh không sợ Tiểu Ngũ, anh sợ em. Em có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng có mà gọi anh hai ngọt lịm như thế, anh yếu tim!”
Tần Tang cười càng ngọt hơn: “Thế thì em nói thẳng luôn. Anh hai, Tiểu Diệp Tử nhà em không biết cư xử nên đắc tội với anh à?”
Dung Nham biết sự việc không tốt đẹp nữa rồi, cau mày lắc đầu.
Sắc mặt Tần Tang biến đổi: “Thế thì tốt. Mẹ Diệp Tử tái giá chuyển đến Hồng Kông, cậu của em đến bản thân còn chẳng lo nổi, rất ít quan tâm đến nó. Ở đây nó chỉ có em là người thân, vì thế, tuy rằng anh là anh hai của Vi Nhiên, em vẫn phải mạo muội hỏi cho rõ ràng. Nếu nó không đắc tội gì với anh, anh đừng dọa nạt nó nữa. Nó không còn là một đứa trẻ, cũng biết tự lập, nhưng dù sao vẫn trong sáng hơn anh, anh giơ cao đánh khẽ một chút.”
Dung Nham giơ hai tay lên đầu hàng: “Tang Tang, có gì từ từ nói.”
“Chẳng phải em đang từ từ nói đây sao?”
Dung Nham thở dài: “Thằng quỷ Tiểu Lục toàn nói xằng bậy, em đừng có tin... Giữa anh và Diệp Mộc quả thực có xảy ra một số chuyện, nhưng không nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Bọn anh thế nào thì em biết rồi đấy, cô ấy là em của Vi Nhiên thì cũng là em của anh, anh đâu có xấu xa thế”. Những lời này cuối cùng cũng làm cho ánh mắt của Tần Tang dịu xuống một chút, Dung Nham nhìn đồng hồ, ước chừng lúc này Diệp Mộc cũng sắp đến rồi. “Tang Tang, anh có việc phải đi, lần sau sẽ nói chuyện kỹ hơn nhé!”
Tần Tang gật đầu, Dung Nham cười rồi quay người đi, cô lại mở miệng: “Anh hai! Không phải vì Diệp Mộc, từ lâu em cũng đã muốn nói với anh câu này, Tiểu Tứ đã lấy của anh nhiều thứ, nhưng cô ấy cũng đã dạy anh điều gì đó. Vì sợ khó mà không dám làm, quả là chẳng sáng suốt chút nào.” Ánh sáng trong đôi mắt Dung Nham tắt phụt, anh vội vã bước ra ngoài.
Tần Tống đang từ ngoài bước vào, bị anh kéo lại: “Cho anh mượn xe.”
Tần Tống đưa chìa khóa, nói: “B2. Anh tự lấy đi.”
Dung Nham cười rạng rỡ: “Anh sao biết được em đi chiếc nào chứ?” Tần Tống không nghĩ như vậy, nhưng liền bị sự ngọt ngào của Dung nhị thiếu gia đánh lừa, đi xuống chỗ để xe. Đến B2, vừa bước ra khỏi thang máy, đã bị Dung Nham cho một cú đấm vào giữa ngực, gục xuống.
Tần Tống xoay người quét chân, Dung Nham đạp mạnh lại một cái, rồi đá thêm hai cú nữa. Anh nhấc tên tiểu cầm thú đang thở gấp dậy, cười nhạt: “Khi tao dạy Tiểu Tứ chiêu quét chân này, chú mày vẫn còn đang trêu chọc gái Tây ở Anh kìa!”
Anh nhìn thẳng vào sống mũi thẳng tắp của Tần Tống, tung mạnh một quyền, Tần Tống ngã xuống đất, ôm mũi kêu lớn: “Dung nhị thiếu gia! Đã nói trước là đánh nhau không nhằm vào mặt mà!”
Dung Nham tỏ vẻ ghê tởm, nhấc tên tiểu cầm thú người mềm nhũn dậy, tung những cú đấm vào gương mặt điển trai của anh ta. “Chặn xe của tao à?!”, “Động vào người của tao à?!”, “Mách lẻo sau lưng à?!”, “Ông mày cứ thích đánh vào khuôn mặt này đấy!”...
Mỗi câu là một cú đấm. Ngày trước, Dung Nham gặp Lương Phi Phàm sớm hơn bốn người bọn họ, vì thế vị trí của anh không giống như bốn người còn lại, đều là dựa vào tỷ võ. Những năm gần đây, anh giữ khí độ tốt đẹp của thế gia công tử, chẳng ai nhìn thấy anh thực sự ra tay. Nhưng lúc này, Tần Tống nằm co quắp trên đất, nước mắt nước mũi tèm lem, chợt phát hiện, đây đâu còn là ông anh hai hào hoa, phong nhã của bọn họ nữa! Đây chính là thần dũng đại ca cộng thêm Tiểu Tam đen tối và Tiểu Tứ bạo lực!
“Anh hai, em không dám nữa đâu... Cứu mạng, cứu mạng... Hu hu...”
Dung Nham xử lý xong xuôi tên tiểu cầm thú, bước ra ngoài thì chiếc xe chở Diệp Mộc vừa tới nơi. Anh vừa kéo vừa ôm đưa Diệp Mộc ra. Mặt Diệp Mộc lạnh băng, ánh mắt vô hồn, khoác cánh tay anh.
“Tiểu quái thú?” Dung Nham lắc người cô. “Tiểu Mộc?”
Hồn phách Diệp Mộc như đã lạc tới tận chốn xa xôi nào đó. Dung Nham lo lắng, rút điện thoại định gọi cho Lê Cận Thần hỏi rõ ràng thì Diệp Mộc giữ lại. “Không cần...” Giọng nói của cô vẫn bình thường. “Dung Nham... chúng ta đi hóng gió được không? Hoặc là anh mời em uống rượu.”
Dung Nham xoa xoa cằm cô, nâng đầu cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, cô không trốn tránh, cảm giác đau đớn hiện lên trong đáy mắt. Diệp Mộc mơ hồ nhận ra, nếu có người nào hiểu cô thì người đó chính là Dung Nham.
Dung Nham định nói gì đó rồi lại thôi, xoa xoa đầu cô, kéo cô quay trở lại bãi đổ xe.
Cạnh xe của Dung Nham là chiếc xe thể thao màu vàng nhạt rất quen thuộc, một tiếng rên nghe không rõ lắm phát ra từ đuôi chiếc xe, Diệp Mộc nghi ngờ nhìn qua, Dung Nham xoay mặt cô lại, đặt cô ngồi an vị vào chiếc ghế bên cạnh ghế lái, rồi hướng về phía đầu xe, vòng qua bên kia, giơ chân đạp mạnh vào chiếc xe thể thao màu vàng một cái, tiếng rên từ cốp xe nghe càng thảm thiết.
Xe vừa đi hết một vòng thành phố C, điện thoại của Dung Nham vang lên một tiếng chuông đặc biệt. Ánh mắt của anh và Diệp Mộc bất ngờ gặp nhau qua gương chiếu hậu, anh vừa định mở miệng thì tiếng chuông ấy làm mặt anh đổi sắc.
Anh thấp giọng nghe điện thoại, sau khi cúp máy liền nghe thấy giọng bình tĩnh của Diệp Mộc: “Anh có việc thì về trước đi, tìm chỗ nào đó cho em xuống là được, em sẽ tự bắt xe về.”
Suốt cả buổi tối cô đều như vậy, vẻ mặt không chút cảm xúc, hỏi gì cô cũng nói không sao, nhìn có vẻ rất bình thường. Nhưng Dung Nham chắc chắn rằng cô đã trải qua chuyện gì đó rất khủng khiếp. Anh xoay vô lăng, chiếc xe quay đầu, chở Diệp Mộc về nhà Tiểu Tứ.
Bình luận facebook