• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ai Còn Chờ Ai Giữa Mùa Hoa Nở (1 Viewer)

  • Chương 5: Chuyển nhà

“Chương trình tối nay đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn đã lắng nghe Vân Tri Hiểu! Tôi là Trần Hiểu Vân, chúng ta sẽ gặp nhau vào giờ này ngày mai, tạm biệt!” Âm thanh cuối chương trình vang lên, nhân viên thu âm ra dấu tay “ok” từ phía ngoài tấm kính phòng thu, Trần Hiểu Vân đặt chiếc tai nghe xuống, kết thúc công việc ngày hôm nay.

“Ngày đầu tiên đi làm đã về muộn vậy sao?” Trần Hiểu Vân cầm cốc nước ấm người trợ lý đưa cho, nhấp vài ngụm, nhìn Diệp Mộc thăm dò. Diệp Mộc khi nãy ngồi ngoài chờ năm, sáu phút, có vẻ buồn ngủ: “Giám đốc bọn mình mời mọi người đi ăn gặp mặt, đi có một lúc mà đã muộn như vậy, đi nào, mình vừa đói vừa buồn ngủ.”

“Chẳng phải vừa đi tiệc về sao, còn đói gì nữa?” Trần Hiểu Vân nghe ngạc nhiên. Người trợ lý lúc này đã thu dọn xong chiếc túi của cô, lễ phép đưa bằng hai tay. Trần Hiểu Vân đỡ lấy, cùng Diệp Mộc ra về.

“Có chút việc nên chưa kịp ăn ấy mà.” Diệp Mộc đẩy cô. “Đi nào, đi nào, trên đường về rồi nói! Món ăn đêm ngon lành của bố cậu đang chào mời chúng ta kìa!”

Nhà Hiểu Vân cách đài phát thanh không xa lắm, cô phóng xe vun vút, chỉ một lúc đã về đến nhà. Khi hai người bước vào, ông bà Trần quả nhiên đã chuẩn bị mấy món ăn đêm, để sẵn trên bàn. Hiểu Hứa ngủ được một giấc, nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, thấy chị gái về thì không ngủ nữa, hì hục làm động tác xoạc chân ở một góc. Diệp Mộc đang kể cho Trần Hiểu Vân nghe về Trương Lâm, vừa nghe thấy người mới rất xinh đẹp, cô bé không buồn xoạc chân nữa, chạy tới đưa khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn ra trước mặt Diệp Mộc, hắng giọng nói: “Chị ấy có xinh bằng em không?”

Trần Hiểu Vân nghe vậy mặt sầm lại, bác gái vội túm lấy cô con gái nhỏ ném vào phòng, dịu giọng dỗ dành: “Hiểu Hứa của chúng ta là xinh nhất rồi! Mau ngủ đi, không ngày mai lại không dậy đi học được! Lần thi giữa kì này con mà còn xếp cuối lớp nữa, chị con sẽ điên thật đấy!”

Hiểu Hứa chu môi, hậm hực bước vào phòng, bác gái quay ra nói với con gái lớn: “Mẹ thấy Hiểu Hứa thực sự thích làm diễn viên, hay là…”

“Mẹ!” Hiểu Vân đặt mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn, ăn lấy ăn để chỗ lạc bên cạnh, khiến bố cô một phen hú vía. “Còn cả bố, cũng nghe rõ đây! Những lời này về sau không được phép nhắc đến nữa! Giới giải trí là nơi như thế nào chứ? Bố mẹ nỡ lòng cho Hiểu Hứa vào đó để lỡ dở cả cuộc đời nó sao? Con thì không đâu!” Ông bố chất phác, thật thà gật đầu, bốc vài hạt lạc.

Diệp Mộc nhìn sắc mặt mẹ Hiểu Vân có chút khó xử, vội nói đỡ: “Nửa đêm nửa hôm cậu đập bàn cái gì hả? Làm mẹ cậu chút nữa thì đứng tim!”

Mẹ Hiểu Hứa hùa theo: “Đúng thế! Không cho, không cho, trước mặt Diệp Mộc làm gì mà nóng nảy thế? Có còn giữ thể diện cho bố mẹ con nữa không?” Bố Hiểu Vân thấy không khí đã bớt căng thẳng, cười hì hì, bốc thêm mấy hạt lạc. Mẹ Hiểu Vân ngồi xuống cạnh bàn, múc thêm cho Hiểu Vân và Diệp Mộc một bát canh. “Con cũng làm trong ngành này, sao mẹ chẳng thấy ai nói ra nói vào gì cả?”

Trần Hiểu Vân đang uống canh thì bị sặc, vừa ho khan vừa nhìn mẹ: “Mẹ! Có ai làm mẹ mà đi nói con gái mình thế không?!”

Mẹ Hiểu Vân nhỏ giọng nói lại: “Cũng đâu thấy có con gái nhà nào trừng mắt nhìn mẹ thế này đâu!” Diệp Mộc cảm thấy buồn cười, đặt bát canh xuống, nói lái sang chuyện khác để chuyển chủ đề.

Nửa đêm mới chuẩn bị ngủ, Diệp Mộc buồn ngủ đến mức người mềm oặt, nhưng một lúc lâu không sao ngủ được. Tiếng nói chuyện râm ran của bốn người nhà họ Trần cứ vọng lại bên tai cô. Phải tìm một căn nhà chuyển đi thôi… Diệp Mộc mơ màng nghĩ.

Ngày hôm sau.

Giờ ăn trưa, Diệp Mộc nằm trên chiếc sofa trong phòng nghỉ viết bản kế hoạch chi tiết. Khi mang lên văn phòng trên tầng cao nhất, cô gặp Lê Cận Thần vừa đi ăn trưa về trong thang máy.

“Em làm nhanh thật đấy.” Nụ cười của Lê Cận Thần vẫn ấm áp như thế. Hôm nay anh mặc sơ mi màu đen thêu hoa văn, trông rất phong độ.

Lên đến nơi, Diệp Mộc bật laptop, mở file kế hoạch ra. Lê Cận Thần vươn người ra từ chiếc ghế sau bàn làm việc, với tay gập laptop màu hồng nhạt của cô lại: “Trình bày bằng miệng.” Anh uống một ngụm nước trong chiếc ly đặt trên bàn, từng ngón tay dài xoay xoay chiếc ly thủy tinh tinh xảo, nháy mắt mỉm cười.

Diệp Mộc có chút bực mình, nhưng tất nhiên không thể hiện ra ngoài. Cô nhẩm lại kế hoạch trong đầu, tóm tắt lại toàn bộ bản kế hoạch của mình một cách ngắn gọn.

Thần thái của Lê Cận Thần khi nói chuyện công việc rất thu hút, anh hơi cúi người về phía trước, lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại gật đầu, ánh mắt khích lệ làm cho Diệp Mộc tự tin hơn rất nhiều, đôi lúc còn bổ sung thêm một vài ý tưởng mới.

Đợi cô nói xong, Lê Cận Thần chỉ hỏi đúng một câu: “Em nhìn thấy gì từ Trương Lâm?”

Diệp Mộc sớm đã nghĩ đến câu hỏi này: “Cô độc”, cô trả lời. “Tất cả những người thành công trên thế giới này, mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, tuy nhiên giữa bọn họ có một điểm chung. Cao xử bất thắng hàn[1], bọn họ đều rất cô độc.”

[1] Ý nói những người nổi tiếng thường không có bạn tri âm, thường có cảm giác bị người khác đè nén.

Mười ngón tay dài của Lê Cận Thần chụm vào nhau, chống cằm, vẻ trầm ngâm rất nam tính, sau đó khẽ gật đầu. Diệp Mộc không biết anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh không nói, cô ngồi đó cảm thấy rất gượng gạo, cố lên tiếng hỏi một điều gì đó: “Giám đốc Lê, anh thấy sao?”

“Anh thấy sao không quan trọng”, Lê Cận Thần nói. “Những việc sau này em có thể không nói lại với Sunny, cứ trực tiếp đến gặp anh. Việc gì cũng thế, hiểu không?”, anh nhấn mạnh. Tuy anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, nhưng sau khi nghe xong những lời này, cô cảm thấy đáp án đã rất rõ ràng, cô vô cùng hào hứng.

“Em thì sao? Diệp Mộc, em có việc gì cần đến sự giúp đỡ từ công ty hay bản thân anh không?” Sau khi bàn xong chuyện công việc, nụ cười ấm áp lại nở trên môi Lê Cận Thần. Trái tim Diệp Mộc bỗng chốc loạn nhịp: “Ừm… Thật ra cũng có, em muốn hỏi, công ty có chỗ ở cho nhân viên không ạ?”

Lê Cận Thần khẽ ngước lên, hướng ánh mắt ra ngoài khoảng không. Diệp Mộc phát hiện ra đây là thói quen của Lê Cận Thần mỗi khi anh suy nghĩ điều gì đó.

“Bọn anh chỉ cấp chỗ cho những ca sĩ vẫn đang trong thời gian bồi dưỡng thôi”, Lê Cận Thần lên tiếng. “Nhưng trong quy định của công ty có một điều về việc cấp chỗ ở cho những nhân viên thực sự có nhu cầu thuê nhà. Diệp Mộc, hôm nay tan làm em có thời gian không?” Diệp Mộc mắt tròn mắt dẹt, chưa kịp suy nghĩ gì đã thật thà gật đầu. “Thế thì anh sẽ đưa em ra ngoại ô xem xét, xem có chỗ nào hợp lý không.”

Bàn bạc xong với Lê Cận Thần đã gần hai rưỡi, Diệp Mộc phóng nhanh như bay xuống lầu, nháo nhào chạy vào một cửa hàng bánh ngọt gần nhất.

“Này! Diệp Mộc!” Diệp Mộc đang lúi húi chọn bánh, hai mắt sáng trưng, bỗng nghe thấy từ cửa sổ khu phòng nghỉ có người gọi tên mình. Cô quay lại nhìn, đúng là oan gia ngõ hẹp, đó là Cố Tiểu Điềm – trợ lý của Lê Cận Thần. Hình như Cố Tiểu Điềm đã quên sạch mình chơi khăm Diệp Mộc như thế nào, cười tít mắt, vẫy tay chào cô một cách rất nhiệt tình, giọng hào hứng: “Mình mua trà hoa rồi, cậu không cần mua đồ uống nữa nhé!”

Diệp Mộc lẩm bẩm, nhanh tay chọn hai chiếc bánh ngọt, ngồi vào chỗ đối diện Cố Tiểu Điềm. Trước mặt Cố Tiểu Điềm là một chiếc bánh Tiramisu, đã ăn được một phần ba. Diệp Mộc đói hoa cả mắt, vừa ngồi xuống đã cắm đầu vào ăn, Cố Tiểu Điềm nhìn dáng vẻ ăn ngon lành của cô, bất ngờ đưa tay ra kéo lấy chiếc đĩa trước mặt cô.

“Gì thế?” Diệp Mộc giữ chiếc đĩa lại, ngạc nhiên chẳng hiểu chuyện gì.

“Sao cậu có thể ăn ngon lành thế được nhỉ?” Cố Tiểu Điềm chớp chớpđôi mắt to như búp bê. “Cho mình thử một miếng!” Nói xong, chẳng đợi xem Diệp Mộc có đồng ý hay không, cô đã cầm chếc đĩa của mình lên, xén lấy một miếng từ chiếc bánh Diệp Mộc đang ăn. Diệp Mộc ngẩn ra, thầm nghĩ, phải chăng cô ta bị làm sao?

“Bánh của cậu quả là ngon hơn thật.” Cố Tiểu Điềm như nói với chính mình, rồi lại ăn thêm một miếng nữa, sau đó hai mắt sáng lên nhìn Diệp Mộc, hai tay chắp lại ra vẻ khẩn cầu: “Đổi cho mình nhé, cái mình gọi không ngon bằng cái của cậu!” Diệp Mộc ngầm xì máu mũi, chính thức nghi ngờ Cố Tiểu Điềm đúng là có vấn đề. Cô chọn lấy chiếc bánh vẫn chưa động đến đưa sang chiếc đĩa của Cố Tiểu Điềm. Cố Tiểu Điềm giơ tay ngăn lại: “Không cần đâu, mình cũng chẳng ăn được nhiều như vậy! Đổi cho mình miếng cậu đang ăn được rồi. Này, đổi cho cậu phần của mình này!” Lần này thì Diệp Mộc thực sự xác nhận con người Cố Tiểu Điềm có vấn đề.

Sau khi đổi bánh, Cố Tiểu Điềm rất hỉ hả, một loáng đã xử lý xong chiếc bánh, vỗ vỗ má vẻ sung sướng, hài lòng nhìn Diệp Mộc. Diệp Mộc nổi da gà: “Cậu… cậu có muốn ăn nữa không? Phần này của mình cho cậu đổi đấy.”

Cố Tiểu Điềm lắc lắc đầu, cái miệng anh đào dẹt ra: “Giám đốc Lê vĩ đại của chúng ta mười phút trước đã gọi cho mình, mình mà còn chậm một phút nữa, chắc anh ấy sẽ nổi giận mất. Cảm ơn cậu nhiều nhé Mộc Mộc, đã từ rất rất rất lâu rồi không có người uống trà chiều cùng mình.” Diệp Mộc có chút giật mình trước vẻ tốt bụng của Cố Tiểu Điềm, đặt chiếc bánh xuống, mỉm cười.

Không lâu sau khi Cố Tiểu Điềm rời đi, Diệp Mộc đã xử lý xong cả chiếc bánh ngọt lẫn tách trà hoa, nhớ ra mình còn phải đi tìm Trương Lâm để bàn về kế hoạch đã định ra, cô vội vã đứng dậy, tính tiền rồi rời khỏi quán. Người nhân viên nói với cô, Cố Tiểu Điềm đã nhắc trước, những gì cô vừa ăn đều tính vào tiền của Cố Tiểu Điềm, ngoài ra còn tặng thêm cho Diệp Mộc một cây kem ốc quế.

Diệp Mộc vui vẻ vừa ăn kem vừa đi lên tầng, nửa đường thì gặp Ô Long Trà trên người đeo lủng lẳng mười mấy sợi dây chuyền, lè lưỡi nói có một đứa phiền phức tới ghi hình, đồ trang sức đã thay đến mấy lượt rồi mà vẫn chưa hài lòng. Cô nói vẻ rất tức giận, nói xong liền cướp lấy cây kem Diệp Mộc mới ăn một nửa, rồi “ngoàm” một tiếng, người đã đi khuất. “Thói quen vệ sinh để đâu hết cả rồi không biết?” Diệp Mộc lấy giấy ăn lau tay, khẽ làu bàu.

Trương Lâm và Cylin đều là người mới, không có phòng nghỉ riêng, cùng với các ca sĩ đồng lứa được phân vào căn phòng lớn cạnh phòng thu âm, hóa trang, trang phục, nghỉ ngơi, thay đồ đều trong căn phòng ấy. “Đứa phiền phức” mà Ô Long Trà nhắc đến cũng đang ở đây, Diệp Mộc chưa đi đến cửa phòng đã nghe thấy những tiếng râm ran khác thường phát ra từ phòng hóa trang.

Bước vào trong, thấy Trương Lâm và Cylin đang nằm nghỉ rất thoải mái ở một góc, Diệp Mộc thở phào nhẹ nhõm. Cô đi tới xem có chuyện gì, chỉ thấy một cô gái với thân hình nóng bỏng đang đứng trên chiếc bàn đặt ở giữa phòng, gương mặt mộc không trang điểm, nhưng nhìn có vẻ rất thành thục. Diệp Mộc nhớ đến mấy dòng tít trên trang nhất mấy tờ báo giải trí, đây chẳng phải nữ hoàng tiệc tùng Triệu Vũ Triết sao?!

Nữ hoàng tiệc tùng lúc này không biết vì sao đang “phê” một cách đặc biệt, chỉ mặc độc bộ nội y màu da nhìn xuyên thấu, đi đôi giày cao tới hai mươi phân, đứng trên chiếc bàn uốn éo như một mỹ nữ xà, liên tục hất tóc, cắn môi, cả cơ thể hóa thành hai chữ “mê hoặc”. Lúc ấy chỉ có vài ba nhân viên trang điểm và phục trang đứng bên cạnh ngăn lại, những cô còn lại được phen tát nước theo mưa, chỉ đứng nhìn thôi đã được coi là đạo đức lắm rồi, lại còn có người mở nhạc cho thêm phần xôm tụ. Nữ hoàng tiệc tùng do Sunny quản lý, Diệp Mộc đã xem qua hồ sơ của cô này, cụ thể sẽ phần cho ai làm trợ lý thì cô không rõ, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau, cô không thể để mặc cho cô ta tiếp tục làm loạn được.

Diệp Mộc tắt chiếc PSP đang mở nhạc, mấy cô nàng đang sôi sùng sục dừng động tác, nhìn ra. Diệp Mộc làm mặt lạnh tanh, từng mắt nhìn lại bọn họ, khí thế bừng bừng, mấy người khi hậm hực, miễn cưỡng dừng lại. Chỉ còn lại một mình nữ hoàng tiệc tùng vẫn đứng đó hò hét, nhảy múa. Diệp Mộc đứng bên cạnh bàn, hét gọi nhưng cô ta không có phản ứng gì, cô kéo một chiếc ghế, bám vào thành bàn trèo lên kéo cô ta xuống, mấy ngón tay bám vào bàn chẳng may bị chiếc giày cao gót của nữ hoàng tiệc tùng giẫm lên.

Đầu ngón tay đau nhói, Diệp Mộc đau dớn, lảo đảo ngã bịch xuống đất, trong bộ dạng tứ chi giơ lên trời rất buồn cười. Mấy cô gái khi nãy bị cô trừng mắt nhìn lúc này cười ồ lên. Diệp Mộc cắn răng ngồi dậy, bỗng một cánh tay trắng tròn, nõn nà giơ ra trước mặt. Nét mặt Trương Lâm vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng Diệp Mộc có thể nhìn thấy từ ánh mắt của cô thoát ra một thiện ý không biết nên hiểu thế nào cho phải.

Diệp Mộc chưa kịp đứng hẳn dậy, cánh cửa phòng bật mở, một dáng người cao ráo bước vào như một làn gió, dừng lại trước mặt nữ hoàng tiệc tùng đang lên cơn điên. Đó là một cô gái ước chừng hai lăm, hai sáu tuổi, đôi mắt to, đôi lông mày đậm, một nét đẹp rất trung tính. Cô ấy cầm chiếc máy uốn tóc đặt trên bàn lên, quay ngược lại, chẳng nói chẳng rằng đập vào ống chân nữ hoàng tiệc tùng. Cô ta nghiêng ngả, hét lên một tiếng rồi cúi xuống ôm chân, sau đó lảo đảo trượt từ trên bàn xuống đất. Đôi giày hai mươi phân lấp lánh vừa chạm đất, chủ nhân chiếc giày đã bị véo lấy véo để, kêu thét lên.

Nữ hoàng tiệc tùng không hề chống trả, chỉ trốn. Lúc đầu vừa cười vừa hét, càng cười thì càng bị véo mạnh hơn, sau đó hình như cũng cảm thấy đau, cuối cùng khóc ré lên.

“Bây giờ thì tỉnh hẳn rồi chứ?!” Mỹ nữ trung tính thở gấp, hai tay chống nạnh, tức tối hỏi. Diệp Mộc thấy cô ấy có vẻ rất tức giận, đoán rằng nữ hoàng tiệc tùng này không phải say rượu, mà hình như vừa cắn thuốc. Quả nhiên, nữ hoàng tiệc tùng hai tay ôm đầu, vén tóc về sau, để lộ khuôn mặt tuyệt sắc giai nhân, ánh mắt phảng phất nét thất thần: “Mộng Mộng… Chị đến rồi à? Đã tới giờ rồi sao?” Giang Mộng Dĩnh mím môi nén cơn giận, thu lại những câu chửi chực bộc phát.

“Này! Chị đưa cho em cái thông báo gì thế hả…?” Nữ hoàng tiệc tùng vuốt tóc, tức tối nói, trong cơn hưng phấn, lời nói không có trật tự gì. “Quần áo nhìn xấu chết đi được! Còn nữa… Mua có cốc cà phê mà cũng lâu như vậy! Em buồn ngủ thế này sao mà ghi hình được chứ?”

“Ngậm miệng lại!” Giang Mộng Dĩnh sợ cô ta chẳng biết điều lại làm gì đó xằng bậy. “Đứng dậy! Đi rửa mặt đi! Ô Long Trà, cầm quần áo của nó lại đây, thêm một đôi tất da màu đen nữa! Tiểu Tình! Mang cho tôi một cốc nước lạnh! Mấy người đứng xem tản ra hết đi! Việc này có gì mà xem chứ!” Giang Mộng Dĩnh khí thế tưng bừng, một loáng đã thu dọn sạch sẽ hiện trường.

“Bây giờ chị mới phát hiện, chị đối với bọn em quả thật là nhẹ nhàng quá rồi.” Cylin bôi thuốc lên chỗ tay đau cho Diệp Mộc, cô nói đùa cùng hai bọn họ.

Ô Long Trà đã chuẩn bị xong trang phục và phụ kiện cho nữ hoàng tiệc tùng, lúc này cũng chạy đến góp vui: “Cô ta đã mấy lần như vậy rồi, toàn đẩy bọn em ra, rồi lén lút cắn thuốc… Rồi chị xem, tí nữa thế nào chị Mộng Mộng cũng đổ hết tội lỗi lên đầu bọn em, rồi mắng nhiếc một bài, đúng là đen đủi!”

Diệp Mộc hỏi: “Mộng Mộng là trợ lý của Triệu Vũ Triết?”

“Đúng thế!” Ô Long Trà ủ rũ nói. “Cũng giống như chị, dưới quyền quản lý của chị Sunny. Nhưng ghê gớm hơn chị nhiều, một tay dẫn dắt mấy người nổi tiếng cơ. Chị ta vào công ty cũng khá lâu rồi mà.”

Diệp Mộc quay sang nhìn Trương Lâm, chỉ cười không nói gì.

Kết thúc vụ ồn ào thì cũng đến giờ nghỉ. Khi Lê Cận Thần bất ngờ xuất hiện, cả gian phòng như chuẩn bị bước vào trận chiến đấu, đặc biệt là Mộng Mộng, cứ tưởng chuyện khi nãy đã đến tai giám đốc, sợ đến tái mặt, lườm cho nữ hoàng tiệc tùng mấy cái.

“Diệp Mộc, xong việc rồi.” Trước mặt một đám nhân viên dưới quyền, Lê Cận Thần tươi cười nói với Diệp Mộc. Cô hơi chột dạ, đáp lại một tiếng, rụt bàn tay đang được Cylin bôi thuốc lại, vội vã xách túi xách.

“Tay em sao thế?” Lê Cận Thần bước đến, cầm bàn tay bị thương của Diệp Mộc lên một cách rất tự nhiên. Diệp Mộc dường như có thể nghe rõ nhịp thở chầm chậm, cô khẽ ngẩng lên nhìn, chỉ thấy trong ánh mắt những người đó đều như rõ hàm ý “hóa ra là vậy” hoặc “thì ra là thế”. Chỉ còn lại hai người là Giang Mộng Dĩnh và Trương Lâm, người trước thì vốn dĩ không thích mấy chuyện buôn bán, người sau thì còn đang mải chú ý đến vấn đề lúc nãy.

“Không sao! Chúng ta đi thôi!” Diệp Mộc ngượng nghịu, đưa tay đẩy Lê Cận Thần. Ngược lại, nụ cười của Lê Cận Thần dịu dàng hơn, anh xách chiếc túi của Diệp Mộc cùng với chiếc cặp tài liệu, đợi Diệp Mộc đi đến rồi cùng bước ra ngoài.

“À! Trương Lâm!” Diệp Mộc ra đến cửa thì bất ngờ quay đầu lại, khiến cho mấy người đang nhìn nhau ra tín hiệu bàn tán ngay lập tức làm bộ tỉnh bơ. “Chị có việc cần bàn với em. Tối nay chị đến chỗ bọn em nhé?” Trương Lâm không hề đoán ra ý đồ thực sự của Diệp Mộc khi nói những lời này, chỉ biết rằng tối nay Diệp Mộc sẽ đến tìm mình, cô gật đầu, có vẻ rất vui.

Xe của Lê Cận Thần là một chiếc Mercedes kinh điển, một người tài xế mặc đồng phục, tay đeo găng trắng đứng nghiêm trang chờ sẵn bên cạnh cửa xe. Nhìn thấy Lê Cận Thần cùng Diệp Mộc bước ra từ thang máy, anh ta cúi đầu chào, mở cửa sau xe, dáng vẻ lễ phép. Diệp Mộc không nói gì, ngồi vào xe, nghĩ bụng, cả hai đều là những thế gia công tử, nhưng nếu so sánh thì Lê Cận Thần tạo cho người khác cảm giác cao quý hơn Dung Nham, và khoảng cách cũng xa hơn.

Cách xử lý công việc của Lê Cận Thần rất giống với yêu cầu Diệp Mộc đặt ra cho bản thân mình – nhanh chóng và hiệu quả. Đầu tiên anh hỏi yêu cầu của Diệp Mộc về một căn phòng, sau đó đến một công ty môi giới, nói cho họ biết yêu cầu của Diệp Mộc, rồi nói thêm: “Bắt buộc phải là nơi phù hợp cho một cô gái độc thân, giá phòng đắt một chút không thành vấn đề.” Thấy thế, công ty môi giới nhanh chóng đưa ra một list các lựa chọn. Họ bắt đầu xem xét dưới sự giới thiệu của nhân viên công ty môi giới. Sau khi xem xét ba nơi, Lê Cận Thần và Diệp Mộc quyết định chọn một căn trong số đó.

Căn hộ đơn đó cách con đường đặt trụ sở C&C hai mươi phút đi xe, phòng ốc mới tinh, một phòng khách, một phòng ngủ, không gian rất lý tưởng. An ninh trong khu nhà rất đảm bảo. Chỉ có điều, Diệp Mộc cảm thấy sống tận tầng bảy có lẽ hơi cao.

“Anh thấy đồ đạc trong căn hộ này rất đầy đủ, em định bao giờ sẽ chuyển đến?” Lê Cận Thần đứng ở lan can phía ngoài phòng ngủ nhìn Diệp Mộc đang đứng ở chỗ xa xa, hỏi. Diệp Mộc đang miên man suy nghĩ, cái người đang “bị” nghĩ đến ấy bất ngờ lên tiếng, khiến cô có chút giật mình.

Giây phút ấy làm cho đầu óc Diệp Mộc nóng bừng.

“Diệp Mộc, em và Diệm Thần ngoài là bạn học ra, còn ó mối quan hệ nào khác không?” Mặt trời đỏ rực phía cuối trời, như trái tim ai đó lúc này. Những tia nắng đỏ ối chiếu lên khuôn mặt Lê Cận Thần. Anh nói xong, dịu dàng nhìn Diệp Mộc, im lặng chờ đợi câu trả lời của cô. Tim Diệp Mộc đập rộn ràng, cô hỏi lại: “Sao vậy? Lê Diệm Thần nói với anh điều gì à?”

Lê Cận Thần ngoảnh mặt sang, nụ cười trên khuôn mặt trong nắng chiều muộn có nét mơ hồ: “Cậu ấy chỉ nói giới thiệu một người bạn đến công ty anh làm việc… Nhưng anh nghĩ, một cô gái giống như em, Diệm Thần nhà anh chắc không ngốc đến nỗi bỏ lỡ chứ?”

“Em và anh ấy khá thân nhau, cũng đã từng hẹn hò một thời gian, nhưng vừa bắt đầu đã phát hiện ra cả hai không hợp nhau nên dừng lại đúng lúc, sau này trở thành người bạn tốt của nhau.” Diệp Mộc thật thà cho anh biết. “Lê Diệm Thần giúp đỡ em rất nhiều, em rất biết ơn anh ấy.”

Lê Cận Thần khẽ “ồ” lên một tiếng dài, hơi ngẩng lên nhìn bầu trời. Một sự im lặng bao trùm lấy họ, một lúc sau, Lê Cận Thần liếc nhìn đồng hồ, chuyển chủ đề như chưa hề nói gì: “Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, chúng ta cùng đi ăn đi! Chỗ ở cũng đã thu xếp xong rồi, tiền thuê và tiền đặt cọc sẽ do công ty chi trả, coi như phần thưởng công ty dành cho nhân viên xuất sắc đi. Anh rất tin tưởng em. Diệp Mộc, hãy thể hiện thật tốt nhé!”

Mặt Diệp Mộc nóng bừng lên, cố nín thở, cười tự tin: “Cảm ơn giám đốc Lê, em sẽ cố gắng!”

Chương 6: Đàm tâm

Diệp Mộc nghĩ đến việc buổi tối phải đến gặp Trương Lâm nên đã lịch sự từ chối lời mời của Lê Cận Thần. Lê Cận Thần cũng không gặng hỏi gì thêm, chỉ cười dịu dàng, không nói nữa. Trước khi về, Diệp Mộc bước xuống xe, anh kéo cửa kính xuống, nói: “Nhớ nhé, em còn nợ anh một bữa tối đấy.”

Ánh mắt anh ấm áp khiến Diệp Mộc sớm đã không còn là một cô gái “ngô nghê”, vừa nhìn thấy, trái tim đã loạn nhịp. Nhưng Lê Cận Thần… không phù hợp lắm thì phải? Yêu người đứng đầu công ty, có lẽ đối với tiền đồ của cô thì hại nhiều hơn lợi. Huống hồ anh ấy lại là anh em cùng cha khác mẹ với Lê Diệm Thần, nếu Lê Diệm Thần biết được, chắc chắn sẽ cười nhạo cô.

Suy nghĩ mông lung, cô đã đi đến gần cổng khu nhà mà C&C sắp xếp cho các ca sĩ đang trong thời gian huấn luyện lúc nào không hay. Người bảo vệ xem xét kỹ lưỡng giấy tờ của cô, sau khi ghi chép đầy đủ mới để cô vào. Phụ trách cuộc sống riêng tư của các ca sĩ nên công tác an ninh ở đây khá nghiêm ngặt.

Thế nhưng người đang chễm chệ ngồi ở phòng khách trong phòng của Trương Lâm và Vương Hề Lâm lại là Dung Nham. Diệp Mộc giật mình: “Sao anh vào được đây?!” Dung Nham đặt tờ báo xuống, điệu bộ nai tơ chỉ về phía cánh cổng: “Thì tự đi vào thôi.” Trương Lâm đang ngồi trước bàn ăn, trừng trừng nhìn phần cơm trước mặt, khẽ bật cười.

Diệp Mộc nghĩ bụng, cũng đúng thôi, con người này thân thế phi phàm, có lẽ cả thành phố C chẳng có mấy chỗ anh ta không thể vào.

“Em không đồng ý ra ngoài ăn với anh là vì đợi Diệp Mộc sao?” Dung Nham cười hỏi Trương Lâm. Gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của Trương Lâm khẽ ửng đỏ, cô đặt đôi đũa trong tay xuống, vênh mặt lên: “Ai thèm đợi chị ấy chứ? Là em nghĩ ra ngoài ăn sẽ phiền phức!”

Cái con bé này!

“Đừng có mà đánh trống lảng, bắt buộc phải ăn hết những thứ trong đĩa, mau cầm đũa lên!” Dung Nham chuyển chủ đề.

Diệp Mộc đặt khay bánh trứng xuống, hỏi Trương Lâm: “Cylin đâu? Đang trong phòng à?”

Trương Lâm sẵng giọng trả lời: “Ra rồi.”

“Thế để phần cho cô ấy vài cái được rồi, em ăn trước đi, chị vừa mua xong, vẫn còn nóng đấy!” Diệp Mộc cầm mấy cái bánh trứng lên, Trương Lâm miễn cưỡng cầm lấy, cho lên miệng vẻ không tự nhiên lắm, từ từ nhấm nháp, sau đó ăn rất ngon lành.

Vấn đề đau đầu nhất của Dung Nham chính là vấn đề ăn uống của cô bé này, nhìn cô thoăn thoắt cầm mấy chiếc bánh trứng ăn ngon lành, lòng anh nhẹ hẳn đi, nháy mắt về phía Diệp Mộc, ra ý tán thưởng. Diệp Mộc nhìn thấy, nhân lúc Trương Lâm không để ý, ra dấu bằng tay, ý nói một lúc nữa muốn nói chuyện riêng, Dung Nham gật gật đầu.

Trương Lâm ăn hết bốn chiếc bánh trứng, vẻ rất no nê, vui vẻ đứng dậy xoay xoay hông, rồi uống nước ừng ực. Dung Nham nhìn đồng hồ, nói có việc phải về trước.

Anh vừa bước ra khỏi cửa, Diệp Mộc liền cầm mấy tờ báo và cuốn tạp chí giải trí mới ra hôm nay, trên trang nhất đều là bài viết về vụ qua lại giữa Lâm Kinh Vũ và Diệp Mộc tại trường quay hôm trước. Diệp Mộc đẩy những thứ này đến trước mặt Trương Lâm, hỏi: “Em xem xong có cảm giác gì không?”

Trương Lâm mặc chiếc áo phông màu đen in hình hoạt hình rất dễ thương, chiếc quần soóc cùng đôi dép xỏ ngón, mái tóc dài thẳng mượt hất sau lưng, vài lọn tóc thướt tha trước ngực, khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp ẩn sau từng lọn tóc. “Chẳng có cảm giác gì cả”, cô vẫn giữ vẻ ngang ngược, bướng bỉnh ấy.

Diệp Mộc “ồ” một tiếng: “Vậy em có muốn biết chị nghĩ gì không?”

“Chị thích nói thì nói thôi.” Trương Lâm lại uống nước ừng ực.

Diệp Mộc nhìn nước trong cốc vơi dần đi, vơi đến nửa, cô cất giọng lạnh lùng: “Cứ căng thẳng là uống nước không phải thói quen tốt đâu.” Đúng như suy nghĩ của cô, Trương Lâm bị sặc.

Cô gái xinh đẹp mặt đỏ bừng, ho không ngớt, trừng mắt nhìn vẻ hỉ hảDiệp Mộc. “Lần sau, trước giờ biểu diễn em cứ uống nhiều nước như vậy, lên sân khấu mà buồn đi vệ sinh thì không ổn chút nào.” Cô nói xong câu này, liền chuyển chủ đề: “Tuy nhiên cũng chưa chắc, chị thấy em do bị ép buộc nên mới đến C&C, chắc là sẽ không có chuyện về sau, nên cũng chẳng cần quan tâm đến mấy thứ này làm gì.”

Trương Lâm quệt khóe miệng, khí thế như chùng xuống: “Ai nói vậy…”

“Không phải là bị ép ư? Thế tại sao lúc nào em cũng tỏ thái độ không hợp tác như vậy?” Diệp Mộc trở nên nghiêm túc. “Trương Lâm, chị không biết em đã trải qua những khó khăn gì mà lại dùng cái cách kỳ lạ để tồn tại ở nơi này. Còn chị, chị vừa đến đây, hai bàn tay trắng, tương lai vẫn mơ hồ, công việc ở C&C này là cọng rơm cuối cùng của chị, chị nhất định phải giữ chặt lấy nó, tuyệt đối không được phép thất bại! Chị và em không có bất kỳ xung đột nào về lợi ích, thậm chí nếu em chịu hợp tác, chúng ta sẽ là người cùng một chiến tuyến. Vì những lý do bất khả kháng mà em phải bước vào con đường này, em không muốn nổi tiếng, với chị cũng chẳng có vấn đề gì. Cylin có thể không xinh đẹp bằng em, nhưng tố chất của cô ấy tốt hơn em nhiều, chị rất tự tin có thể giúp cô ấy trở nên nổi tiếng. Một trong hai người trở nên nổi tiếng, tỷ lệ thành công là năm mươi phần trăm, vị trí của chị tại C&C cũng có thể ổn định được, số còn lại đổi với chị là năm mươi phần trăm. Nhưng với bản thân em thì sao, đó sẽ là một trăm phần trăm thất bại.”

Trương Lâm mím chặt môi, khẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Diệp Mộc không hề tỏ ra sốt ruột.

“Trương Lâm, em vào C&C mới được ba tháng, quá trình luyện tập cơ bản chỉ vừa mới kết thúc, ghi hình có vài lần mà đã lọt vào top đầu, cơ hội như thế này không phải ai có điều kiện gần giống em cũng có thể có được. Chị cũng không muốn nói thêm nhiều nữa, em có những ưu thế gì, bản thân em là người rõ nhất, hãy suy nghĩ thật kỹ nhé, xem có muốn hợp tác cùng chị không. Cuộc họp báo ngày mai chị sẽ hủy giúp em, một là để em có thời gian suy nghĩ rõ ràng, hai là em vừa mới lên trang nhất, rất nhiều người đang chú ý đến em, lúc này để cho mọi chuyện lắng xuống một chút, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn. Chị đi trước đây, ngày mai chị đợi điện thoại của em… Nếu như em không gọi…” Diệp Mộc bỗng dừng lại, cười một tiếng rất sảng khoái, không nói gì thêm rồi bước đi.

Dung Nham đợi ở tầng một.

Lúc này trăng đã mọc, phía sau tòa nhà có một hoa viên nhỏ, xung quanh là những cây lớn được chuyển từ nơi khác về đây trồng. Dung Nham đứng dưới một bóng cây, ánh trăng chiếu qua những cành cây thưa thớt rọi lên người anh. Trong một giây, Diệp Mộc có cảm giác tim mình như đang bay lên, hòa vào với không gian và thời gian, dường như từ cả trăm nghìn năm trước, cô đã gặp người con trai này.

“Diệp Mộc!” Dung Nham cứ tưởng vẻ ngẩn ngơ trên gương mặt Diệp Mộc là do cô không nhìn thấy anh, vì thế cất tiếng gọi. Âm thanh ấy làm cho Diệp Mộc giật mình. Đây là thứ cảm giác gì chứ? Diệp Mộc tự cười nhạo mình, bị lời thổ lộ như có như không của Lê Cận Thần làm cho mụ mị rồi? Sao nhìn thấy người con trai nào cũng có cảm giác thế này?

“Vào xe anh nói chuyện đi, em có việc cần bàn với anh.” Diệp Mộc nén ý nghĩ kỳ lạ trong đầu, bước tới, cùng anh đừng trong một bóng cây dưới ánh trăng. Dung Nham làm bộ ngây thơ: “Anh mà đói là tính khí khó chịu lắm đấy, em có chắc muốn bàn chuyện với anh không?” Diệp Mộc tươi cười, vỗ vỗ vào vai anh: “Thực ra em cũng chưa ăn tối đâu! Đi nào, đi nào, sắp chết đói rồi! Đi ăn tối! Vừa ăn vừa nói chuyện!”

Tay cô vừa vỗ tới, Dung Nham theo phản xạ quay người vung tay, túm chặt lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô. Nụ cười của anh vẫn chưa kịp nở trên môi, đã nghe thấy Diệp Mộc “á” lên một tiếng. Dung Nham giật mình, vội vã buông tay ra, cuống quýt xoa xoa khớp tay cô: “Xin lỗi em!”

“A…” Diệp Mộc đau đến phát khóc, tức giận lườm người con trai có thiên hướng bạo lực này một cái. “Đồ xấu xa! Làm em đau đến mức muốn chửi thề rồi!” Khi cô tức giận, Dung Nham đang cảm thấy vô cùng có lỗi, lại bị cô mắng đến bật cười. Cánh tay đau của Diệp Mộc tê rần, nhìn thấy anh còn toét miệng cười, ngọn lửa giận trong lòng như lại muốn bùng lên, cô vung tay đẩy anh ra, đùng đùng bước đi.

Cảm giác mềm mại, ấm áp trong bàn tay bỗng biến mất, Dung Nham bất giác cảm thấy ngón tay mình như trống rỗng, rồi vội vã đuổi theo.

Người bị thương đương nhiên phải ăn nhiều để bổ sung dinh dưỡng. Diệp Mộc gọi liền sáu mn, một bát canh, một bát súp, một đĩa cơm rang, thêm cả một đĩa mì Ý. Bát đĩa bày gần kín một góc bàn ăn, khí thế rất hiên ngang.

Ngày thường Dung Nham rất ít khi tới những nơi như thế này một mình, vì vậy chủ nhà hàng vừa nghe thấy nhân viên nói có Dung nhị thiếu gia tới, lập tức chạy ra bắt tay thân mật, tự giới thiệu. Dung Nham ậm ừ nói chuyện với ông ta vài câu, thỉnh thoảng lại liếc về phía đối diện. Diệp Mộc đang ngồi đó, tay trái cầm dĩa, thành thạo cuộn một sợi mì lớn, cho tọt vào miệng, má phồng lên như một quả bóng nhỏ.

Dung Nham nhìn thấy vậy cũng chợt nổi cơn thèm: “Cho tôi một đĩa mì giống phần cô ấy đang ăn kia.” Anh hất cằm về phía Diệp Mộc, nói với giám đốc. “Ông không cần phải ra nữa đâu, chúng tôi có việc cần bàn bạc.” Ông chủ nhà hàng kính cẩn làm theo.

Mì đưa lên miệng, Dung Nham cảm thấy quả thật rất ngon, chẳng trách cô gái này ăn chăm chú như vậy.

Diệp Mộc bình thường ăn rất nhanh, lúc này vì đói đến hoa cả mắt nên ăn càng giống hổ báo, sau khi gần nửa số đồ ăn trên bàn chui tọt vào bụng mới mãn nguyện đặt chiếc thìa trong tay xuống.

“Ăn no rồi à?” Dung Nham gõ gõ vào cạnh đĩa, hỏi với vẻ trêu chọc.

Diệp Mộc vẫn còn tức giận vì cánh tay trái đau rần, nheo mắt lại một cách rất “gian ác”: “Lúc nãy rốt cuộc vì sao anh lại mạnh tay với em thế?”

Dung Nham cười có vẻ gượng gạo: “Nhất thời hồ đồ thôi.”

Diệp Mộc cảm thấy buồn cười trước câu trả lời của anh, không nói thêm gì nữa. “Gần đây anh có gặp chị họ em không?”

“Tần Tang?” Dung Nham mỉm cười. “Cũng có gặp vài lần. Sao thế? Nhớ cô ấy rồi à?”

Diệp Mộc sầu não than thở: “Hôm nay em đi xem chỗ ở, đã thuê được rồi. Em định sẽ chuyển từ nhà cô bạn ra đó. Thế này… Sống cùng một nơi, sớm muộn gì chị ấy cũng biết. Nhưng càng kéo dài, em lại càng không dám đi gặp chị ấy…”

“Em thuê ở khu nào? Em vừa chân ướt chân ráo đến đây, một mình đi xem phòng không sợ bị lừa sao?” Dung Nham cau mày, dọa dẫm.

“Giám đốc Lê đi cùng em mà.” Diệp Mộc có chút đắc ý.

“Mộc Mộc!” Dung Nham ngạc nhiên, ngón tay khẽ mân mê những chiếc dĩa bạc tinh xảo. “Lê Cận Thần không phải nhân vật đơn giản đâu, ngoài công việc ở công ty ra, tốt nhất em ít tiếp xúc với anh ta thôi.”

Diệp Mộc như bị nói trúng tim đen, bất ngờ có chút ngại nùng: “Đây là ý gì?”

“…” Dù sao cô ấy vẫn đang làm việc dưới quyền của Lê Cận Thần, Dung Nham cân nhắc, không thể nói hết ra được. “Nói chung, em không nên quá thân mật với anh ta. Nếu có việc gì cần giúp đỡ mà không tiện đi gặp Tần Tang, cứ đến tìm anh. Chồng chị họ em là anh em với anh, em là em gái anh ấy, cũng chính là em gái anh, hiểu không?”

Diệp Mộc vừa nghe mấy câu cuối, khắp người nổi da gà. Nhưng con người này khi nãy khí thế hùng hổ vậy, lúc trước còn động thủ với cô, nên cô không dám cười nhạo anh như khi ở trên xe buổi tối hôm trước, chỉ khẽ “ừm” một tiếng, nghĩ thầm, đây không phải vì em không tốt nhé, anh cứ nhấn mạnh hết lần này đến lần khác thế này, về sau em coi anh là trâu là ngựa thì đừng có mà trách em!

Dung Nham hỏi cô: “Bố mẹ và chị ruột Trương Lâm đều đã mất, em biết chứ?”

Diệp Mộc gật đầu: “Thông tin cơ bản về cô ấy, em cũng có tìm hiểu rồi.”

Trương Lâm là Hoa kiều ở Canada, năm nay mười bảy tuổi. Khi cô mười hai tuổi, bố mẹ qua đời trong một vụ tai nạn máy bay, từ đó, việc chăm sóc cô đều do người chị hơn cô mười tuổi cáng đáng, hai chị em dựa vào tiền bồi thường và tiền bảo hiểm của bố mẹ để sống. Năm ngoái, chị cô qua đời, cô một thân một mình trở về Trung Quốc.

“Chị cô ấy đã qua đời tám tháng trước, chết vì chứng lười ăn.” Dung Nham nói đến đây, bất chợt dừng lại. “Anh nhận thấy Trương Lâm hình như cũng bắt đầu có những biểu hiện của chứng này, lượng thức ăn con bé ăn trong một ngày cộng lại cũng không bằng lượng thức ăn của một đứa trẻ năm tuổi. Đã rất lâu rồi con bé không ăn ngon lành như tối nay. Anh phát hiện, con bé rất nghe lời em. Vì thế anh muốn nhờ em, về sau chú ý đến con bé giúp anh.”

Điều này Diệp Mộc đương nhiên rất vui lòng đồng ý. Cô gật đầu nhận lời, hỏi tiếp: “Thực ra chuyện em định nói với anh hôm nay cũng liên quan đến cô ấy… Anh có đồng ý để em lợi dụng mối quan hệ giữa anh và cô ấy để lăng xê cô ấy lên một chút?”

Dung Nham dường như không bất ngờ trước câu hỏi này, cười nhẹ nhàng: “Anh thì không sao… Nhưng chuyện này không được.”

Diệp Mộc thăm dò: “Tại sao? Em đảm bảo sẽ không viết gì quá đáng đâu, không làm điều gì ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của anh, chỉ là miêu tả một chút như tung hỏa mù thôi, thậm chí chỉ cần ngầm ám chỉ đến thân phận của anh là được rồi.”

Dung Nham vẫn lắc đầu: “Diệp Mộc, em đã biết thân phận của anh, cũng nên hiểu rằng, ở tuổi của anh đã qua cái thời tạo scandal rồi. Nếu em cần một người có thân phận để tung tin, anh sẽ giới thiệu cho em, còn anh thì không được.”

Anh đã nói không được một cách kiên quyết như vậy. Diệp Mộc cũng không muốn tiếp tục, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không cam tâm: “Hai người bọn anh đúng thật là kỳ lạ. Dung Nham, Trương Lâm rốt cuộc là như thế nào với anh?”

Dung Nham ngạc nhiên, bật cười: “Sao bây giờ mới nghĩ đến việc hỏi anh câu này vậy?”

“Trước đây em với anh cũng không thân thiết mà.” Diệp Mộc thẳng thắn.

Trong giọng nói của Dung Nham có ý trêu đùa, khẽ “ồ” một tiếng: “Nhưng bây giờ anh chưa muốn nói.”

Diệp Mộc nhận ra vẻ trêu chọc trong lời nói của anh: “Không thích thì thôi!”

Trương Lâm không để Diệp Mộc phải chờ lâu, chín giờ sáng hôm sau, cô gọi điện.

Tuy Diệp Mộc vẫn còn trẻ, nhưng kinh nghiệm đối phó với những cô nàng bướng bỉnh giống như Trương Lâm thế này cô cũng có khá nhiều. Trương Lâm cố làm cho giọng mình trở nên lạnh lùng nhưng cũng không giấu nổi sự hứng thú. Diệp Mộc không nhịn được muốn bật cười.

“Diệp Mộc… Không phải em không thích ở đây, nhưng trước đây chẳng có ai cho em biết showbiz lại như thế này… Em không quen. Về sau, em… sẽ hợp tác với chị, em thực sự muốn trở thành minh tinh, em muốn nổi tiếng…” Đến đoạn bộc bạch quyết tâm, Trương Lâm có chút bối rối. “Diệp Mộc… Chị vẫn đang nghe đấy chứ?”

Diệp Mộc tưởng tượng ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, không nỡ trêu thêm nữa: “Chị vẫn đang nghe. Trương Lâm, chiều nay em cứ nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ mai chị sẽ sắp xếp công việc cho em, thời cơ như thế này không thể bỏ qua. Em không cần phải lo lắng những chuyện khác, đã có chị lo liệu.”

Trương Lâm lúng túng nhưng vui mừng “vâng” một tiếng, cô bỗng ngừng lại một lúc, Diệp Mộc biết cô vẫn còn điều muốn nói, im lặng chờ đợi. “Hôm qua chị nói, nếu hôm nay em không gọi thì chị sẽ làm gì?” Không ngờ câu cuối cùng Trương Lâm muốn hỏi lại là câu này.

Lúc này, việc ghi hình của Cylin vừa kết thúc, các nhân viên bước ra từ studio vẫy tay chào Diệp Mộc. Diệp Mộc gật đầu chào lại, cô vừa tiến về phía ấy vừa mỉm cười, thấp giọng nói: “Chị sẽ… gọi lại cho em sau nhé!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom