Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-88
Chương 88
Chuyển ngữ: An Hiên
Beta: Queenie_Sk
Tiếng vỗ tay như thủy triều, màn sân khấu mở ra, hiệu trưởng đi đến trước sân khấu.
"Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, bốn năm lại trôi qua, chúng ta chuẩn bị cử hành một vòng tuyển chọn cán bộ bậc trung mới. Chúng ta thường nói, trong lịch sử một trăm năm hào quang đã qua của Tế Nhân, mỗi thành viên của bệnh viện đều có một vị trí không thể thay thế."
Ánh đèn phía sau hiệu trưởng sáng lên, trong phút chốc bầu không khí trong hội trường đạt đến cao trào. Trong thính phòng phần lớn là công nhân viên chức và sinh viên của bệnh viện đa khoa thuộc hệ thống Phụ Chúc, lúc nhìn thấy bức ảnh và giới thiệu tóm tắt giáo viên hướng dẫn của mình thì tất cả mọi người đều rất hưng phấn vỗ tay nhiệt liệt.
Thư Tần nhìn danh sách trên màn hình, từ xưa đến nay Tế Nhân đều rất nghiêm ngặt trong việc tuyển chọn cán bộ bậc trung.
Ảnh của chủ nhiệm La được xếp ở hàng thứ nhất trong những người tranh cử của Nhất Viện, phó chủ nhiệm Chương theo sát phía sau.
Những hàng phía sau là một số khuôn mặt mới lần đầu tham gia tuyển chọn.
Trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, những người cuối cùng của khoa chính thức bước vào giai đoạn diễn thuyết, ngoại trừ giáo sư Tào và giáo sư Ngô thì còn hai vị giáo sư của phái Chương, buổi chiều vị giáo sư Vũ từng nhiều lần gây khó dễ cho Vũ Minh cũng ở trong đó.
"Chúng ta đều biết rằng bất kể là con đường lâm sàng hay bộ phận chức năng, từng người trên cương vị cán bộ bậc trung đều có tác dụng như một trụ cột vững vàng. Bọn họ tiếp nối, dựa vào năng lực quản lý xuất sắc của mình gắn kết chặt chẽ sức mạnh tuổi trẻ và kinh nghiệm quý báu của lớp người trước; bọn họ dũng cảm tìm tòi, thông qua sự nỗ lực ngày qua ngày, đổi mới kỷ luật và xây dựng lên một tầm cao mới. Bốn năm qua, những tin tức tốt liên tiếp không ngừng, kiên trì quyết tiến lên bốn năm mới..."
Trong lúc hiệu trưởng đọc diễn văn, có các công nhân viên chức lục tục tiến vào hội trường. Chưa đến 7 giờ, rất nhiều công nhân viên chức của hệ thống bệnh viện Phụ Chúc vừa mới tan làm, vốn có khá nhiều bạn học và bác sĩ của khoa ngồi bên cạnh Thư Tần, đúng lúc này, hai vị sư tỷ bên cạnh vì tìm người quen nói chuyện nên đứng dậy đi lên hàng trước.
Hai vị trí bên cạnh Thư Tần trở nên trống không, Ngô Mặc kéo Thịnh Nhất Nam, tỏ vẻ muốn ngồi xuống đây.
Từ lúc bắt đầu hai người bọn họ đã liên tục nhìn về hướng Thư Tần nhưng cô không đón nhận nên đáy mắt Ngô Mặc để lộ sự xấu hổ, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng. Thịnh Nhất Nam nhướng mày, mấy lần muốn thương lượng đổi chỗ ngồi với Thư Tần, lần này được rồi, hai vị sư tỷ đã đi.
Tâm trạng Thư Tần rất phức tạp, chuyện buổi chiều khiến mối quan hệ của ba người xuất hiện vết nứt, hòa giải thì được nhưng trong mối quan hệ nghiễm nhiên đã tồn tại vết nứt, rất khó có thể trở lại như trước.
Trái lại cũng không phải là quá khổ sở, chỉ có điều… Thư Tần không quên được cảm giác lạc lõng khi ấy.
Thực ra lúc có danh sách đỗ bố đã nói với cô, giai đoạn thực tập lâm sàng là giai đoạn đặc biệt nhất của đời người, một chân còn ở trong tháp ngà nhưng chân còn lại đã bước vào xã hội.
Hai tháng này, cô với Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam xây dựng lên một mối quan hệ không được vững chắc lắm, dòng nước lũ của xã hội chứa những viên đá sắc bén, đang gột rửa bọn họ không dừng một giây phút nào, tiêu chuẩn chuyển tiếp liên quan đến tương lai sau này của từng người, có thể trong lòng bọn họ vẫn tin tưởng cô, chỉ khi nào đối mặt với những nghi ngờ thì mối quan hệ mỏng manh này sẽ không thể chịu nổi một đòn.
Cũng may Thư Tần không lâm vào cảnh khó xử quá lâu, chưa đợi nhóm Ngô Mặc ngồi vào đã có người an vị trước.
"Sư muội Thư Tần."
Thư Tần đáp lời: "Cố sư huynh, chị Chu."
Cô nhanh chóng lấy hai chai nước khoáng trong balo đưa cho hai người, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy nhận điện thoại của hai người, em còn tưởng lát nữa anh chị mới đến."
"Gọi từ lúc trên đường rồi." Chu Văn rón rén ngồi xuống, chào hỏi đồng nghiệp xung quanh, thấp giọng hỏi: "À, có phải em có bạn học tên là Vương Giảo Giảo đúng không?"
Thư Tần gật đầu: "Sao vậy chị Chu?"
"Lúc chị với Cố Phi Vũ đỗ xe ở bãi đỗ xe đằng sau trường học rồi đi qua vườn hoa thì nhìn thấy Vũ Minh nói chuyện với Vương Giảo Giảo, không biết hai người họ đang nói gì, hình như Vương Giảo Giảo còn khóc nữa."
Thư Tần buồn bực. Chẳng trách từ lúc bắt đầu đã không nhìn thấy Vũ Minh, tán gẫu cái gì, tán gẫu chuyện thi cử sao? Tại sao Vương Giảo Giảo lại khóc, bị Vũ Minh dọa? Nhưng điều này không giống với tác phong trước sau như một của Vương Giảo Giảo cho lắm.
Thư Tần còn đang suy nghĩ, Cố Phi Vũ uống một ngụm nước, nhếch miệng cười: "Sư muội Thư Tần, em tuyệt đối đừng hiểu lầm, chắc chắn là nói chuyện không tốt đẹp gì, mặt Vũ Minh xám xịt như mây đen, còn cô bé kia nói một câu lại nhìn trước nhìn sau, lén lén lút lút giống đặc vụ đang báo cáo.”
Anh ta nói xong thì quay đầu nhìn lại: "Không phải tên nhóc ấy đến rồi sao? Chờ cậu ấy đến đây, bọn anh sẽ tra hỏi cậu ấy."
Thư Tần nhìn sang theo tầm mắt Cố Phi Vũ, quả nhiên là Vũ Minh, một tay anh đút túi quần, một tay cầm đồ, phía sau không có người bên ngoài, sau khi đi vào anh quét mắt một vòng tìm trong hội trường, vốn định trực tiếp đi về ghế khán giả phía Đông, sau khi thoáng nhìn về phía này lại thay đổi phương hướng.
Bên trái còn một ghế trống, Thư Tần thương lượng với Trần sư tỷ bên cạnh: "Trần sư tỷ, chị có thể dịch sang bên kia một ghế không ạ?"
Trần sư tỷ nhìn thấy: "À, Vũ Minh đến rồi." Nhấc túi sau lưng lên, không nói thêm gì mà lập tức chuyển chỗ ngồi.
Vũ Minh đi tới gần vị trí đi ra, vừa nãy sắc mặt anh không vui, rõ ràng đang suy tư gì đó, sau khi ngồi xuống lông mày mới giãn ra, chào hỏi đồng nghiệp xung quanh xong, anh quay đầu nhìn về phía Thư Tần, chỉ hận ở giữa có Cố Phi Vũ và Chu Văn chắn mất.
"Hai người nhường đường một chút được không?"
"Không cho."
Hiệu trưởng đọc xong diễn văn của mình, mọi người nhanh chóng vỗ tay, nhân lúc này Cố Phi Vũ hỏi: "Vừa nãy tên nhóc nhà cậu nói gì với Vương Giảo Giảo vậy?"
Vũ Minh đáp: "Hỏi cô ta chuyện báo cáo."
Chu Văn nuốt miếng bánh quy trong miệng: "Ngay cả sinh viên cũng lợi hại như vậy, khoa các cậu cũng thật phức tạp, trước khi tuyển chọn nhân sự lại gây ra sự kiện lớn như thế, chị nghe Tiểu Hoàng khoa các cậu nói người báo cáo đã cung cấp không ít ảnh chụp."
Thư Tần định đưa chai nước cho Vũ Minh, hơi ngớ ra một lúc, nỗi nghi vấn chôn trong lòng cả ngày, quả thực vô cùng sống động.
"Hơn nữa lão Chương ra tay rất nhanh, trực tiếp mời ban kỷ luật đến. Nếu không phải Vũ Minh và Thư Tần cây ngay không sợ chết đứng, không chừng chủ nhiệm La sẽ bị đổ tội là làm việc tư gây rối loạn kỉ cương, nhân cơ hội phát tán vấn đề trên phòng quản lý, lúc này lên nắm quyền đúng là rất khó nói."
Thư Tần khó hiểu: "Thật sự là Vương Giảo Giảo báo cáo ạ?"
Xung quanh có nhiều người, hiển nhiên không thích hợp để nói những chuyện như thế này, Vũ Minh chỉ đáp: "Về rồi nói."
Anh ngồi một lúc rồi quay đầu nhìn Thư Tần.
Giơ cánh tay sau lưng ra muốn sờ đầu Thư Tần, đáng tiếc khoảng cách quá xa không với đến, anh chỉ đành thu tay lại, giả vờ xoa gáy.
Mấy đồng nghiệp nữ đằng sau chê cười: "Trai đẹp Vũ à, yêu đương cũng phải chú ý tình huống."
Vũ Minh khẽ cười.
Buổi chiều náo loạn như thế nên ai cũng biết quan hệ của anh với Thư Tần, vốn là trong sáng vô tư, bây giờ có thể quang minh chính đại rồi.
Thư Tần nhìn Vũ Minh, anh quay đầu lại, cũng nhìn cô, ý cười trong mắt còn chưa kịp thu lại, trong đôi mắt đen thẳm tựa như có những ngôi sao nhỏ vụn.
Đột nhiên cô bị sự ăn ý yên lặng này làm cảm động, cả ngày hôm nay đều biểu hiện nhẹ nhàng như không, bây giờ oan ức ùn ùn trào lên trong lòng.
Vũ Minh liếc mắt nhìn, Cố Phi Vũ và Chu Văn không có ý định nhường chỗ, anh ra vẻ đứng dậy: "Chúng ta thương lượng đi, đổi chỗ một chút được không?"
"Không được." Trăm miệng một lời.
Vũ Minh nhìn hai người, Cố Phi Vũ và Chu Văn vẫn không nhúc nhích, mạnh mẽ đổi chỗ sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, Vũ Minh chỉ đành đưa đồ cho Thư Tần: "Mua ở cửa trường học, em uống trước lót dạ đi."
Khoảng cách quá xa, chuyển cái gì cũng phải duỗi tay, nói một câu cũng cách tận hai kỳ đà cản mũi, thật là phiền phức.
Thư Tần thò người ra nhận lấy, là cốc nước táo, mùa này không còn vị chanh leo cô thích uống rồi.
"Hả, của tớ với chị Văn đâu? Cậu coi bọn tớ là không khí à?"
"Tớ không biết hai người đã đến."
Thư Tần ngại ngùng khiêm nhường hỏi: "Chị Chu có uống không ạ?"
Chu Văn xua tay: "Chị không uống, chị đang giảm cân, mấy ngày nay không uống trà sữa với nước trái cây đâu."
"Cố sư huynh thì sao?"
Cố Phi Vũ cười quái gở: "Vũ Minh mua cho em, anh dám uống sao? Trái lại lát nữa muốn đến nhà các em ăn ké, em nói Vũ Minh mua nhiều nước trái cây một chút, anh với chị Văn uống bù gấp đôi."
Vũ Minh cho Thư Tần một lời đảm bảo: "Thứ hai văn phòng nghiên cứu sinh sẽ đăng lại thông báo học lên tiến sĩ một lần nữa."
"Vâng."
Thư Tần gật mạnh đầu. Vốn là suất của cô, đương nhiên phải trả lại cho cô. Không cần nói nhiều, cô ngọt ngào đưa nước cho Vũ Minh.
Cố Phi Vũ và Chu Văn bị kẹp giữa hai người, nhìn thấy cảnh tượng tình nồng ý mật thì đồng loạt dựa vào ghế đằng sau: "Tớ xin khiếu. Thật không thể chịu được."
"Có bản lĩnh thì đổi chỗ đi?"
"Không đổi đấy."
Thư Tần cười, Vũ Minh chẳng muốn để ý để bọn họ, vặn nắp chai nước ra uống một ngụm, tự mình mở điện thoại xem email.
Viện trưởng Nhất Viện lên sân khấu, trong hội trường khôi phục sự nghiêm túc.
Cố Phi Vũ không tiếp tục xoay trái xoay phải nói chuyện nữa, Vũ Minh ngẩng đầu nhìn bục diễn thuyết lớn, cũng cất điện thoại vào túi quần.
"... Nhìn tình trạng lượng nghiệp vụ ngày càng tăng lên những năm gần đây của bệnh viện, chế độ lựa chọn cán bộ bậc trung đã đưa ra sự điều chỉnh tương ứng, lượng khám cấp cứu và số ca phẫu thuật hàng năm cũng tăng lên, nhiệm vụ giáo dục, quản lý và nghiên cứu khoa học lâm sàng ngày càng mang trọng trách nặng nề. Để đảm bảo nghiệp vụ có thể triển khai thuận lợi và cũng vì tiến thêm một bước trong việc tối ưu hóa chất lượng quản lý chữa bệnh, nhà trường và lãnh đạo viện các cấp đã đưa ra nhiều đề nghị về mọi mặt, thông qua nhiều lần thảo luận và được sự đồng ý của cấp cao hơn, hiện tại quyết định sẽ bổ nhiệm thêm hai vị phó chủ nhiệm cho khoa Lâm sàng..."
Nhà trường đã đưa ra thông báo liên quan từ trước, các cán bộ cũng nhiều lần bàn luận trên web rồi. Thế nhưng khi phát biểu những lời này vẫn gây ra một làn sóng hỗn loạn không nhỏ.
Bổ nhiệm thêm hai vị phó chủ nhiệm nữa, nghĩa là sau này khoa sẽ từ một vị phó chủ nhiệm tăng lên thành ba vị phó chủ nhiệm cùng quản lý, những chức trách mà phó chủ nhiệm đang đảm nhiệm, ví dụ như phạm vi chức năng của phó chủ nhiệm Chương sẽ phải chia sẻ một phần với hai vị phó chủ nhiệm khác.
Thư Tần ngồi thằng người nhìn phía trước, cách mười mấy hàng ghế dựa, cô có thể nhìn thấy bóng lưng của phó chủ nhiệm Chương, dựa theo trình tự trong danh sách thì sẽ lập tức đến lượt phó chủ nhiệm Chương lên diễn thuyết.
Quả nhiên, sau khi người dẫn chương trình tuyên bố quy tắc diễn thuyết xong, hai tay phó chủ nhiệm Chương đặt trên tay vịn đẩy một cái, xốc lại tinh thần đứng lên.
Mười mấy phút ngắn ngủi, ông ta đã khôi phục lại trạng thái bình thường, sải chân bước nhanh đến bục diễn thuyết. Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay.
Tuyển chọn nhân sự có hai giai đoạn: báo cáo công tác và trả lời câu hỏi.
Sau khi hai giai đoạn kết thúc, nhà trường và tổ chuyên gia mới của viện sẽ tiến hành bỏ phiếu với tổ tuyển người.
Phương thức bỏ phiếu là giấu tên, sau khi thống kê xong số phiếu thì sẽ công bố tại chỗ.
Đương nhiên, việc các lãnh đạo chọn ai, không chọn ai đã được ngầm lựa chọn từ trước, so với những cuộc thi đấu thì diễn thuyết tuyển chọn nhân sự giống như một phương thức công khai thái độ hơn.
Tuy nhiên nếu như ứng cử viên vốn được chọn lại xuất hiện hành vi trái quy định trong đêm tuyển chọn nhân sự thì số phiếu sẽ phát sinh sự thay đổi không được báo trước.
Lên sân khấu, phó chủ nhiệm Chương tươi cười, cất giọng nói: “Kính thưa các vị lãnh đạo, các đồng nghiệp, tôi rất vinh hạnh có thể tham gia cuộc tuyển chọn cán bộ bậc trung năm nay.”
Một phần báo cáo công tác được kiểm soát hoàn hảo trong vòng mười phút. Lúc kết thúc, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay không ngừng.
Đến giai đoạn trả lời câu hỏi, hai đề bài của phó chủ nhiệm Chương đều do nhà trường ra, trưởng bộ phận tổ chức của trường học nhận lấy micro.
Cố Phi Vũ thấp giọng nói: “Hừ, đây chẳng phải là người quen cũ của lão Chương sao, anh nghe bố nói rồi, hai người bọn họ từng là bạn học.”
Trưởng bộ phận hỏi hai vấn đề: thứ nhất là tiến triển của quỹ hạng mục gây mê tim cấp quốc gia phó chủ nhiệm Chương đang đảm nhiệm, thứ hai là liên quan đến vấn đề giảng dạy hàng ngày và kiểm tra phòng ở khoa Gây mê.
Thư Tần không thể không thừa nhận phó chủ nhiệm Chương rất có tài ăn nói, ông ta không chỉ trả lời vấn đề trong vòng hai phút mà còn cực kỳ tự nhiên phô bày thành quả nghiên cứu khoa học mấy năm qua của mình dựa vào câu hỏi vừa được đặt ra.
Có vài hạng mục đề tài cấp quốc gia.
Có ba tác phẩm chuyên ngành do ông ta làm tổng biên tập.
Phó Chủ tịch Hiệp hội Gây mê tại địa phương, Phó Chủ tịch Hiệp hội Gây mê Trung Quốc.
Thành viên của Hiệp hội Gây mê Trung Quốc, xx Nhóm Gây mê Nội tạng, thành viên xx của Hiệp hội Quản lý Đường hàng không.
Lúc xuống sân khấu, 17 phiếu, hơn một nửa lãnh đạo đã bỏ phiếu cho phó chủ nhiệm Chương.
Trần sư tỷ ở bên cạnh thở dài: “Phó chủ nhiệm Chương quả là lợi hại.”
Cố Phi Vũ nói với Chu Văn: “Sớm nhìn ra rồi phải không, mấy năm qua lão Chương đã dồn sức lực vào chỗ nào. Bốn năm trước ông ta đứng ở chỗ này, vấn đề nghiệp vụ đơn giản, còn sống bằng tiền dành dụm, chị cũng có thể thấy, chỉ cần nhắc đến những lãnh đạo trường học này, không một ai mà lão Chương không quen.”
Thư Tần vốn đặc biệt có lòng tin, nhưng lúc này lại hơi lo lắng, cô nhìn Vũ Minh, anh nhìn sân khấu, vẫn là dáng vẻ kiên định không có gì phá vỡ được.
Lúc tiến vào khoa Thư Tần đã biết tuy rằng năng lực của chủ nhiệm La xuất sắc ở mọi mặt, nhưng vì lý lịch chậm hơn phó chủ nhiệm Chương hai năm nên lúc mới lên nắm quyền các công tác quản lý rất gian nan, mỗi một hạng mục nghiệp vụ mới triển khai đều nhận nhiều phản đối trong khoa, ủng hộ thì ít, thường xuyên phải sử dụng phương pháp tranh luận. Lực đẩy của những người ủng hộ phó chủ nhiệm Chương trên sân khấu kia thường sẽ tạo ra một số cản trở.
Nhưng khó khăn thì khó khăn, mọi chuyện cũng đã qua rồi. Lòng người thay đổi, chủ nhiệm La đi lên bục diễn thuyết trong những tiếng vỗ tay ngày càng kịch liệt.
Từ đầu đến cuối chủ nhiệm La đều điềm tĩnh vững vàng, sau khi tự giới thiệu bản thân thì tiến vào đề tài chính: “… Theo tài liệu số 12 được bộ Y tế cũ công bố năm 1989, ngành Gây mê học chính thức trở thành một phòng lâm sàng độc lập, trải qua gần 30 năm trưởng thành, ngành Gây mê học ngày càng trưởng thành mạnh mẽ… Và sự phát triển mấy năm qua của khoa chúng tôi cũng đi qua ba giai đoạn.”
Trong thời gian mười phút, chủ nhiệm La đã trình bày toàn bộ những bài học kinh nghiệm và sự tâm đắc của ông trên phương diện quản lý khoa.
Lúc trả lời câu hỏi, chủ nhiệm La rút thẻ đề.
Có hai vị lãnh đạo trường tỏ rõ thái độ không hề tích cực như vừa nãy. Thư Tần sốt ruột uống một ngụm nước, ý kiến của nhóm người nghe chỉ chiếm một phần, rốt cuộc có thắng được hay không thì phải dựa vào số phiếu của nhà trường và phía viện.
Cũng may chủ nhiệm La bốc phải một đề của nhà trường, còn một đề khác do tổ chuyên gia mới của viện ra đề.
Người ra đề bên phía nhà trường là một vị phó thư ký, sau lưng Thư Tần lặng lẽ đổ mổ hôi, bởi vì vừa nãy lúc phó chủ nhiệm Chương trả lời câu hỏi, vị lãnh đạo này là người vỗ tay đầu tiên.
Phó thư ký vừa nói liền nhằm vào vấn đề hiệu quả của phòng Điều trị đau, ông ta hỏi chủ nhiệm La: “… Về vấn đề quản lý có cần điều chỉnh không, việc xây dựng danh tiếng có hợp lí không, việc tuyên truyền liệu đã làm đúng chỗ chưa?”
Chu Văn khẽ nói: “Nếu như ngày hôm nay không được làm sáng tỏ, có khi nào đề này sẽ đổi thành: “Đồng chí La Hậu Lâm, xin hãy giải thích về hiện tượng làm lộ đề của khoa các anh.” ?”
Cố Phi Vũ: “Không đúng, nhất định sẽ hỏi như này: Đồng chí La Hậu Lâm, rốt cuộc tại sao tên nhóc trời đánh tên là Vũ Minh của khoa các anh lại yêu đương trong khoa? Thân là người quản lý phòng ban tại sao có thể dung túng nề nếp có hại này?’”
Thư Tần và Chu Văn suýt nữa phì cười, Vũ Minh nhíu mày: “Con mẹ nó, cậu yên tĩnh một chút được không?”
Hiếm thấy có khi Cố Phi Vũ không oán thán lại, bởi vì câu hỏi của lãnh đạo rất dài và liên tục: "... Anh thân là người quản lý phòng ban có từng suy nghĩ việc tách riêng phòng Điều trị đau ra khỏi khoa Gây mê không? Hai hiệu quả chênh lệch như vậy, liệu có làm công tác trọng tâm của khoa Gây mê xuất hiện sự mất cân đối không?"
Chủ nhiệm La cười đáp: "Chúng tôi còn một con đường rất dài trên phương diện dẫn dắt mọi người thiết lập khái niệm giảm đau khoa học và tích cực, mấy năm qua toàn bộ khoa đã thực hiện rất nhiều công tác, chúng tôi triển khai nhiều hạng mục những cơn đau trong ung thư dưới hình thức hợp tác quốc tế, cũng đã làm nhiều hoạt động từ thiện dạy học và chữa bệnh, tỷ lệ nhận bệnh nhân lúc mới mở phòng là 30%, bây giờ đã gần đạt đến 100%.”
"Nếu như nhà trường và tổ chuyên gia mới của viện hỏi ý kiến cá nhân của tôi, tôi cho rằng hiện nay phòng Điều trị đau chưa có điều kiện tách ra hoạt động độc lập. Lý do là: Việc xây dựng tiếng vang và bồi dưỡng nhân tài vẫn còn chưa bước vào thời điểm chín muồi, sự phân phối lượng nghiệp vụ cũng tồn tại nhiều bất cập. Tuy nhiên tôi không loại trừ tính khả thi của việc tách thành một khoa độc lập trong tương lai, bởi vì vấn đề hiệu quả chỉ là tạm thời, sớm muộn sẽ khắc phục được khó khăn."
Câu hỏi rườm rà này chiếm gần hai phút.
Thời gian còn lại không đủ 60 giây, nếu như lại có thêm câu hỏi thì không đủ thời gian để chủ nhiệm La tiến hành trả lời.
Đến phiên tổ chuyên gia mới của viện, bí thư đảng ủy thương lượng vài câu với mấy vị lãnh đạo bên cạnh, cầm micro lên: "Đồng chí La Hậu Lâm, đây là một đề ngẫu hứng, xế chiều hôm nay trong sổ cá nhân của anh, tôi thấy được rất nhiều ghi chép ca bệnh do chính anh viết lại, ca bệnh sớm nhất có thể thấy từ năm anh vừa mới tham gia công tác, lúc đó anh đang luân chuyển ở khoa nội hô hấp, vẫn còn là một bác sĩ bình thường, sau đó đi Mỹ học tiến sĩ, thậm chí anh còn đổi ghi chép từ tiếng Trung sang tiếng Anh, xin hỏi đã nhiều năm như vậy, làm sao anh có thể kiên trì được thói quen thế này?"
Thư Tần kinh ngạc, lãnh đạo phái La đã bắt đầu lên tiếng rồi.
"Từ khi còn nhỏ, tôi từng được nghe bài giảng của một viện sĩ, ông ấy nói bác sĩ lâm sàng không thể rời xa"thực tiễn", cũng không thể thiếu "thời gian". Câu nói này nhắc nhở tôi, nếu bác sĩ lâm sàng muốn nâng cao năng lực nghiệp vụ thì phải dựa vào sự quan sát thông thường và tổng kết lại.”
"Mượn vấn đề hiếm gặp trong việc gây mê là "tăng thân nhiệt ác tính"
(1) để nói, từ nhỏ người bệnh thường vì chẩn đoán sai dẫn đến việc chậm trễ thời gian cấp cứu, nhờ có đồng nghiệp trong và ngoài nước không ngừng bổ sung, chọn lọc mới có thể có một bộ quy trình chẩn đoán được tiêu chuẩn hóa, thời gian làm việc càng dài, tôi càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc tổng kết kinh nghiệm, mỗi khi gặp phải chỗ bế tắc, tôi sẽ nhớ lại những ca bệnh mình đã làm, thói quen này có lợi với tôi cả đời."
(1) Tăng thân nhiệt ác tính là một tình trạng do cơ thể phản ứng nghiêm trọng với một số loại thuốc được sử dụng để gây mê trong phẫu thuật. Nếu không được điều trị kịp thời, tình trạng này có thể gây tử vong.
Thời gian đã hết.
Chủ nhiệm La nói lời kết: "Có một người đồng nghiệp đã từng nói với tôi, cậu ấy hi vọng mỗi một bệnh nhân của cậu ấy đều có thể "yên tâm đi ngủ, tỉnh dậy bình an", câu nói này cũng là nguyên tắc trong công việc mà tôi theo đuổi."
Bí thư giơ sổ ghi chép trong tay lên: "Đây là bản chép tay công tác kiên trì lâu nhất tôi gặp từ khi hành nghề đến nay. Một ngày không khó, một tháng không khó, một năm không khó, điều khó khăn là vài chục năm vẫn như một, hơn nữa đồng chí La Hậu Lâm không chỉ yêu cầu nghiêm khắc với chính bản thân mà còn truyền thói quen công tác này cho lứa trẻ tuổi có năng lực nổi bật của bọn họ như Vũ Minh, chính là người kế thừa truyền thống tốt đẹp này."
Tiếng vỗ tay như sấm rền, người nỗ lực không ít nhưng được mấy ai có thể kiên trì chép tay ca bệnh lại nhiều năm như vậy. Thái độ làm việc nghiêm túc và tác phong công tác này càng thuyết phục người khác hơn so với lý lịch đầy ánh hào quang.
Cố Phi Vũ không phục: "Không đúng, khen ngợi chủ nhiệm La thì không nói, sao còn tiện thể khen Vũ Minh nữa thế?"
Chu Văn nói: "Chú ý nghe một chút, vị lãnh đạo khen ngợi người của chúng ta thật sự có kỹ xảo, vừa chú ý đúng mực vừa chú ý thời cơ, tối hôm nay chúng ta đến nhà Vũ Minh ăn lẩu, nhất định phải bắt bọn họ bỏ thêm mấy cái đùi gà."
Vũ Minh nhìn chăm chú vào màn hình, rất lâu không nhúc nhích, đến phần bỏ phiếu mới chú ý, những chuyện mà Cố Phi Vũ và Chu Văn đùa nhau căn bản anh không nghe lọt tai.
Thư Tần sốt ruột điều chỉnh vị trí chỗ ngồi một chút, Trần sư tỷ nắm hai tay lại cầu nguyện: "Số phiếu nhất định phải cao, nhất định, nhất định..." Giọng nói thấp như muỗi kêu, lặp lại liên tục.
Nhân viên ôm hòm bỏ phiếu đi qua hàng thứ nhất, từng lãnh đạo lần lượt tiến hành bỏ phiếu giấu tên.
Sau đó là thống kê số phiếu.
Tâm trạng Thư Tần rất căng thẳng, cô là sinh viên bình thường, sẽ không tiếp xúc với mấy màn đấu tranh giành lợi ích nội bộ. Ngày hôm nay khi bị nghi ngờ là người biết trước đề, cô đã được liệt vào hàng ngũ phái La, cảm nhận được sự đối nghịch của phái Chương.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được chỉ cần lần này phái Chương thắng thì những năm sau Vũ Minh và chủ nhiệm La sẽ bị chèn ép như thế nào. Mà dưới phái La nhiều người như vậy, cũng đều phải chịu sự đả kích không nhỏ.
Trong hội trường lúc đầu toàn là tiếng bàn luận không ngớt rồi đột nhiên im lặng, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bốn phía, cả Cố Phi Vũ và Chu Văn cũng không cười đùa nữa.
Trên hàng ghế trước có mấy vị giáo sư bình thường đều giữ được bình tĩnh nhưng giờ khắc này khuôn mặt đều căng ra, chăm chú theo dõi.
Thời gian chỉ mấy phút mà kéo dài như cả năm.
Đột nhiên hàng trước có người ngồi dậy: "Có kết quả rồi."
Là Vương Nam, vừa nãy cũng không có ai phát hiện anh ta ngồi trước hai hàng.
"22 phiếu."
Mấy hàng ghế phía trước nhốn nháo, Trần sư tỷ hưng phấn đến nỗi suýt nhảy khỏi chỗ ngồi, vì bên trái là đồng nghiệp nam nên chị ấy quay sang ôm chặt Thư Tần, nói năng lộn xộn: "Xong rồi!"
Thư Tần kích động nhìn sang hướng Vũ Minh, thêm vào kết quả bỏ phiếu trong khoa và chấm điểm nghiệp vụ, chủ nhiệm La chắc chắn thắng rồi.
Vũ Minh dựa vào sau ghế, thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ nó."
Quá vui vẻ, mấy vị sư huynh phía trước hưng phấn quay đầu lại đập vai Vũ Minh, Chu Văn và Cố Phi Vũ ở bên cạnh mừng rỡ không kém: "Thì ra tên nhóc nhà cậu cũng căng thẳng à, vừa nãy không phải kín như bưng sao?"
Vũ Minh: "Tớ nói không căng thẳng lúc nào?"
Anh nhìn Thư Tần, việc muốn làm ngay bây giờ chính là ôm cô vào ngực. Lúc nãy anh chỉ thấy Cố Phi Vũ rất phiền, bây giờ anh lại ngứa mắt toàn bộ người xung quanh. Anh cố gắng để bản thân bình tĩnh lại nhưng vẫn cực kỳ hưng phấn muốn nhảy dựng lên.
Thư Tần đối diện với anh, mỉm cười vui vẻ, Vũ Minh bật cười làm đầu mày khóe mắt đều rất tuấn tú, khiến người ta không thể rời mắt.
Chu Văn đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác: "Ôi, chị gọi điện thoại cho Trình Vệ, chắc chuyện công ty của anh ấy cũng xong rồi, Thư Tần, Vũ Minh, không phản đối chị gọi Trình Vệ đến nhà bọn em ăn lẩu chứ?"
Vũ Minh: "Được thôi."
Thư Tần: "Chị Chu gọi điện đi, dì Lưu biết hôm nay Vũ Minh về nên có để lại thức ăn trong tủ lạnh."
Chu Văn: "Vậy để chị gọi anh ấy, nhưng mà chỉ ăn lẩu thôi sao được, nếu không đêm nay ăn xong chúng ta ra ngoài chơi một chút đi."
Trần sư tỷ thò người sang bên này: "Chu Văn, có phải cậu với bạn trai chuẩn bị kết hôn không?"
"Phải bàn bạc lại đã, nếu không có vấn đề gì thì chắc cuối năm nay, mọi người có đề nghị gì không, đêm nay đi đâu chơi?"
Lập tức có người tham gia bàn luận: "Kết thúc diễn thuyết cũng hơn chín giờ, ngày mai là thứ bảy được nghỉ, không thì mai cũng được."
Xung quanh có mấy người không đáp lời, không phải người ủng hộ phái Chương thì là sinh viên của phó chủ nhiệm Chương, sắc mặt khó coi nhất có lẽ thuộc về học trò lớn nhất của phó chủ nhiệm Chương, bác sĩ Kha.
Lâm Cảnh Dương ngồi ở hàng đầu phía Tây, khóe miệng nở nụ cười nhạt như mây như gió gần như không nhận ra được.
Phần quan trọng nhất của đêm nay đã qua, tiếp theo thì thoải mái hơn rồi. Giáo sư Tào, giáo sư Ngô, giáo sư Vũ lần lượt thay phiên nhau lên diễn thuyết, tuy rằng số phiếu của giáo sư Tào cách xa số phiếu của phó chủ nhiệm Chương nhưng ông ta là người có số phiếu cao nhất trong nhóm người năm nay mới tham gia tuyển chọn nhân sự.
Tâm trạng vui vẻ, các bác sĩ và sinh viên cố gắng giữ yên lặng, nhưng chỉ cần đến giờ nghỉ giải lao lại không nhịn được đùa giỡn.
Lúc tan cuộc, không ít công nhân viên chức đến chúc mừng chủ nhiệm La, Thư Tần bị chắn ở bên ngoài, đừng nói đến chúc mừng mà ngay cả muốn nhìn được mặt ông cô cũng phải nhón chân lên.
Ngoài ra còn có các đồng nghiệp phòng phẫu thuật, phòng hộ lý, nghiên cứu sinh và các bác sĩ học tiến sĩ, chỉ cần là người tối nay đến tham dự đều tới chúc.
Đồng nghiệp các phòng khác thì càng không cần nói.
Thịnh Nhất Nam dẫn đầu nhóm sinh viên vây quanh Vũ Minh, nhiệt liệt hô "Trưởng khoa Vũ".
Sự chú ý của Ngô Mặc đặt trên người Thư Tần, ôm balo bước từng bước nhỏ theo cô.
"Thư Tần." Cất tiếng gọi cô từ phía sau, Ngô Mặc thành khẩn lên tiếng: "Xin lỗi, chuyện hôm nay là tớ không đúng, tớ không nên nghi ngờ cậu, lúc đó tớ nên đứng ra giải thích thay cậu, nhưng mà tớ..."
Nói xong, anh ta cúi gập người: "Tớ là người không coi trọng nghĩa khí, Thư Tần, mong cậu nhận lời xin lỗi của tớ."
Thư Tần lẳng lặng nhìn anh ta, khóe miệng Ngô Mặc mím lại, trên gương mặt bụ bẫm hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Anh ta nhớ đến USB Thư Tần đi họp hàng năm đưa cho mình, bình thường đều cho anh ta mượn tài liệu, còn có bánh bao và món tráng miệng chú Thư mang từ nhà đến nữa, anh ta không thể nào che giấu được sự hổ thẹn trên mặt.
Một lúc lâu Thư Tần vẫn không lên tiếng, anh ta luống cuống vặn ngón tay.
Thư Tần thở dài, bình tĩnh gật đầu: "Tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
Lúc nói xong lời này, bản thân cô cũng im lặng một lúc lâu, cô có thể cảm nhận được, có một thứ gì đó lặng yên trôi đi.
Ngô Mặc cũng cảm nhận được sự thất vọng của Thư Tần, liều mạng đề nghị: "Chủ nhật đi chơi không, mấy tuần căng thẳng rồi cũng nên thả lỏng một chút. Tớ nghe nói ở quảng trường có mở mấy cửa hàng đồ ngọt mới, chúng ta cùng đi ăn nhé!"
Thư Tần nhìn bóng lưng của Vũ Minh: "Cuối tuần này tớ không rảnh."
Ngô Mặc thông cảm gật đầu, hắng giọng hỏi: "Vậy thì cuối tuần sau?"
Thư Tần không trả lời ngay bởi vì có thêm một nhóm người đi ra. Mấy ngày trước danh tiếng của Lâm Cảnh Dương ở khoa đang nổi như cồn, đêm nay trông anh ta có phần cô quạnh, nhưng khi bước xuống thang, anh ta nở nụ cười với Vũ Minh đang đứng lẫn trong đám người.
Vũ Minh cũng đưa mắt nhìn Lâm Cảnh Dương một cái, biểu cảm rất lạnh nhạt.
Thư Tần cảm thấy kì lạ, bình thường Lâm Cảnh Dương là người luôn đứng vững trước những biến cố, thái độ của Vũ Minh với anh ta cũng bình thường nhưng đêm nay đừng nói Vũ Minh, ngay cả Lâm Cảnh Dương cũng không tự nhiên.
Trong hội trường có quá nhiều người, mười mấy phút vẫn còn người ở bên trong. Chủ nhiệm La cũng ở bên trong nói chuyện với một nhóm các cán bộ bậc trung trước sân khấu. Người trẻ tuổi bàn bạc hoạt động ngày mai chậm rãi tản ra, hoặc ra ngoài gọi xe, hoặc đến bãi đỗ xe. Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam lên xe sư huynh sư tỷ của mình như thường lệ.
Cố Phi Vũ đứng trên bậc thang nhìn bóng lưng Lâm Cảnh Dương rời đi, lắc đầu một cái: "Hầy, cũng thật tiếc cho Lâm Cảnh Dương."
Chu Văn gọi điện thoại cho Trình Vệ, hẹn việc đến nhà Vũ Minh ăn lẩu, nghe xong thì khịt mũi coi thường: "Có cái gì đáng tiếc, bình thường Lâm Cảnh Dương cũng rất biết điều, hơn nữa dựa vào nhân cách của chủ nhiệm La, chẳng lẽ sẽ chèn ép cậu ta sao? Cơ hội đến thì vẫn tạo điều kiện cho cậu ta như thường thôi."
Vũ Minh tiễn chủ nhiệm La xong, kéo Thư Tần đi về hướng bãi đỗ xe: "Cậu là đồ ngu ngốc."
Cố Phi Vũ nhấc chân đạp: "Tên nhóc này lại muốn ăn đòn, sao tớ lại ngu ngốc? Cậu nói rõ cho tớ."
Chu Văn ngăn cản Cố Phi Vũ: "Trời ạ, cớ gì phải trêu chọc Vũ Minh làm gì, lát nữa người bị đánh lại không phải cậu sao?"
Cố Phi Vũ tức nổ đom đóm: "Chị Văn, sao chị lại bịa đặt như vậy, có lần nào tên nhóc này không bị em đánh đến chết đi sống lại đâu, chị không tin em thì để tên nhóc này gọi một tiếng ông nội Cố ngay trước mặt hai người bây giờ."
Vũ Minh còn chẳng thèm quay đầu: "Dựa vào chỉ số thông minh này của cậu, tớ gọi cậu là ông nội cậu chịu nổi không?"
Cố Phi Vũ nói: "Lúc theo đuổi sư muội Thư Tần chẳng phải còn vội vàng gọi tớ là ông nội Cố sao, bây giờ lại trở mặt không biết, sư muội Thư Tần, em không biết chứ..."
Bước chân của Vũ Minh dừng lại, ý nghĩ muốn giết Cố Phi Vũ cũng có rồi.
Cố Phi Vũ nhảy nhót: "Ánh mắt kia của tên nhóc nhà cậu là như nào đấy, có bản lĩnh thì đừng dùng chiêu trò với tớ."
Thư Tần làm như không nghe ra hàm ý trong lời nói kia, cười híp mắt nắm chặt tay Vũ Minh lên xe, Cố Phi Vũ đàng hoàng trở lại: "Cậu đừng nói Lâm Cảnh Dương báo cáo nhé?"
Thư Tần hỏi Vũ Minh: "Vừa rồi Vương Giảo Giảo nói gì với anh vậy?"
Vũ Minh khởi động xe: "Vương Giảo Giảo không chịu thừa nhận là cô ta báo cáo, anh nói có người trong khoa đã thấy cô ta xem sổ ghi chép của em, hơn nữa cái này thuộc về phạm trù báo cáo ác ý, nguồn gốc bức ảnh đã được xác định, lúc này Vương Giảo Giảo mới thừa nhận chuyện chụp ảnh, cô ta nói lúc đó nghe được có người trong khoa bảo anh tiết lộ đề cho em, vì thế cô ta chụp ảnh để kiểm chứng, cô ta không báo cáo, chỉ thảo luận chuyện này với mấy bạn học thôi."
"Anh tin lời này sao?"
"Có tin hay không anh không quan tâm, nhưng một mình Vương Giảo Giảo không làm được nhiều chuyện như vậy." Vũ Minh xoay vô lăng, nhìn về phía gương chiếu hậu bên trái, "Hơn nữa kể cả báo cáo thành công thì tiêu chuẩn học tiến sĩ cũng sẽ không rơi vào tay cô ta."
"Đúng vậy đấy." Chu Văn nghĩ ngợi rồi nói: "Toàn bộ khoa đều biết quan hệ của sinh viên này với Thư Tần không tốt, việc này lộ ra thì rất dễ dàng đoán được là Vương Giảo Giảo. Đừng nói phó chủ nhiệm Chương còn chưa lên chức, coi như thật sự lên chức thì Vương Giảo Giảo cũng chưa tốt nghiệp, nếu như vì chuyện báo cáo mà đắc tội với phái La thì sẽ ảnh hưởng đến công tác và tương lai sau này của cô ta. Đương nhiên đây chính là do Vương Giảo Giảo có lòng tiểu nhân, nhưng cô ta không cần thiết phải đùa với tương lai của mình như thế."
Vũ Minh: "Thư Tần, bức ảnh người báo cáo cung cấp em thấy rồi đúng không?"
"Vâng, có vài tấm ảnh bình thường, có vài tấm giống như được phóng to ra bị vỡ nét."
"Buổi chiều chưa kịp xác nhận với em, quyển sổ ghi chép này em không cho người khác mượn chứ?"
Thư Tần hơi sợ: "Không ạ, sổ ghi chép anh đưa em chỉ có Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc mượn một quyển, quyển bị báo cáo này là quyển em chưa đọc xong, bình thường em cũng mang tới khoa, trong lúc chờ ca phẫu thuật tiếp theo hoặc đến nhà ăn em sẽ tiện tay lấy ra đọc, nhưng em không để sổ ghi chép rời khỏi mình quá lâu."
"Lần trước em đến huyện Thanh Bình tìm anh có mang theo quyển sổ này không?"
Thư Tần nghĩ đi nghĩ lại, lòng rối như tơ vò, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, lúc đó em mang nhiều đồ lắm, chỉ cầm theo một quyển tài liệu giảng dạy thôi, sổ ghi chép cất ở kí túc xá."
Nói đến đây, cô dường như nhớ ra điều gì đó, vội lấy di động ra tìm trong danh bạ.
Tìm tới một dãy số, Thư Tần nhìn màn hình, hơi do dự, người liên lạc là bác sĩ khoa tai mũi họng phòng bên, bạn cùng phòng với Vương Giảo Giảo.
Vũ Minh: "Chuyện Lâm Cảnh Dương về nhà rồi nói, anh xác nhận với em trước, bình thường người có thể tự tiện tiếp xúc với sổ ghi chép này của em..."
Điện thoại của Chu Văn vang lên: "Vũ Minh, Trình Vệ đã đến dưới tầng rồi, chị bảo anh ấy đỗ xe ở bãi đỗ xe nhé."
Rốt cục Thư Tần quyết định ấn dãy số, gọi cuộc điện thoại này xong, cô nói với Vũ Minh: "Vũ Minh, anh cho em về kí túc xá đi, em muốn xác nhận một chuyện."
Vũ Minh hiểu suy nghĩ của Thư Tần: "Được, anh đi với em."
Thư Tần lắc đầu một cái, nhìn anh: "Chuyện này em phải tự mình xử lý."
Đến bệnh viện, Thư Tần xuống xe, nói với Vũ Minh: "Các anh về trước đi, em xử lý xong sẽ về."
Vũ Minh không kiên trì nữa, ngồi trong xe nhìn bóng lưng Thư Tần, Cố Phi Vũ nói: "Sư muội Thư Tần quá hiền lành, cậu thật sự yên tâm để em ấy đi một mình sao? Không đi với em ấy à?"
Vũ Minh: "Cô ấy nói rất đúng, có một số việc phải tự mình xử lý."
Thư Tần chào hỏi với dì quản lý kí túc rồi chạy lên tầng.
Ký túc xá có người, Thịnh Nhất Nam ngồi bên giường đổi giày, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, sửng sốt hỏi: "Ơ, không phải cậu đi với trưởng khoa Vũ rồi à?"
Thư Tần nhìn Thịnh Nhất Nam, ánh mắt như nhìn một người xa lạ.
Thịnh Nhất Nam khó chịu: "Cậu sao thế, vẻ mặt không tốt lắm.”
Thư Tần quay người đóng cửa lại, bước nhanh tới bàn mở ngăn kéo ra, lấy sổ ghi chép xác nhận lại lần nữa, cơn giận trào lên lồng ngực nhưng cô cố gắng kiềm chế, lạnh nhạt hỏi: "Tuần trước tớ đi huyện Thanh Bình, có phải Vương Giảo Giảo đã tới kí túc xá của chúng ta đúng không?"
Chuyển ngữ: An Hiên
Beta: Queenie_Sk
Tiếng vỗ tay như thủy triều, màn sân khấu mở ra, hiệu trưởng đi đến trước sân khấu.
"Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, bốn năm lại trôi qua, chúng ta chuẩn bị cử hành một vòng tuyển chọn cán bộ bậc trung mới. Chúng ta thường nói, trong lịch sử một trăm năm hào quang đã qua của Tế Nhân, mỗi thành viên của bệnh viện đều có một vị trí không thể thay thế."
Ánh đèn phía sau hiệu trưởng sáng lên, trong phút chốc bầu không khí trong hội trường đạt đến cao trào. Trong thính phòng phần lớn là công nhân viên chức và sinh viên của bệnh viện đa khoa thuộc hệ thống Phụ Chúc, lúc nhìn thấy bức ảnh và giới thiệu tóm tắt giáo viên hướng dẫn của mình thì tất cả mọi người đều rất hưng phấn vỗ tay nhiệt liệt.
Thư Tần nhìn danh sách trên màn hình, từ xưa đến nay Tế Nhân đều rất nghiêm ngặt trong việc tuyển chọn cán bộ bậc trung.
Ảnh của chủ nhiệm La được xếp ở hàng thứ nhất trong những người tranh cử của Nhất Viện, phó chủ nhiệm Chương theo sát phía sau.
Những hàng phía sau là một số khuôn mặt mới lần đầu tham gia tuyển chọn.
Trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, những người cuối cùng của khoa chính thức bước vào giai đoạn diễn thuyết, ngoại trừ giáo sư Tào và giáo sư Ngô thì còn hai vị giáo sư của phái Chương, buổi chiều vị giáo sư Vũ từng nhiều lần gây khó dễ cho Vũ Minh cũng ở trong đó.
"Chúng ta đều biết rằng bất kể là con đường lâm sàng hay bộ phận chức năng, từng người trên cương vị cán bộ bậc trung đều có tác dụng như một trụ cột vững vàng. Bọn họ tiếp nối, dựa vào năng lực quản lý xuất sắc của mình gắn kết chặt chẽ sức mạnh tuổi trẻ và kinh nghiệm quý báu của lớp người trước; bọn họ dũng cảm tìm tòi, thông qua sự nỗ lực ngày qua ngày, đổi mới kỷ luật và xây dựng lên một tầm cao mới. Bốn năm qua, những tin tức tốt liên tiếp không ngừng, kiên trì quyết tiến lên bốn năm mới..."
Trong lúc hiệu trưởng đọc diễn văn, có các công nhân viên chức lục tục tiến vào hội trường. Chưa đến 7 giờ, rất nhiều công nhân viên chức của hệ thống bệnh viện Phụ Chúc vừa mới tan làm, vốn có khá nhiều bạn học và bác sĩ của khoa ngồi bên cạnh Thư Tần, đúng lúc này, hai vị sư tỷ bên cạnh vì tìm người quen nói chuyện nên đứng dậy đi lên hàng trước.
Hai vị trí bên cạnh Thư Tần trở nên trống không, Ngô Mặc kéo Thịnh Nhất Nam, tỏ vẻ muốn ngồi xuống đây.
Từ lúc bắt đầu hai người bọn họ đã liên tục nhìn về hướng Thư Tần nhưng cô không đón nhận nên đáy mắt Ngô Mặc để lộ sự xấu hổ, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng. Thịnh Nhất Nam nhướng mày, mấy lần muốn thương lượng đổi chỗ ngồi với Thư Tần, lần này được rồi, hai vị sư tỷ đã đi.
Tâm trạng Thư Tần rất phức tạp, chuyện buổi chiều khiến mối quan hệ của ba người xuất hiện vết nứt, hòa giải thì được nhưng trong mối quan hệ nghiễm nhiên đã tồn tại vết nứt, rất khó có thể trở lại như trước.
Trái lại cũng không phải là quá khổ sở, chỉ có điều… Thư Tần không quên được cảm giác lạc lõng khi ấy.
Thực ra lúc có danh sách đỗ bố đã nói với cô, giai đoạn thực tập lâm sàng là giai đoạn đặc biệt nhất của đời người, một chân còn ở trong tháp ngà nhưng chân còn lại đã bước vào xã hội.
Hai tháng này, cô với Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam xây dựng lên một mối quan hệ không được vững chắc lắm, dòng nước lũ của xã hội chứa những viên đá sắc bén, đang gột rửa bọn họ không dừng một giây phút nào, tiêu chuẩn chuyển tiếp liên quan đến tương lai sau này của từng người, có thể trong lòng bọn họ vẫn tin tưởng cô, chỉ khi nào đối mặt với những nghi ngờ thì mối quan hệ mỏng manh này sẽ không thể chịu nổi một đòn.
Cũng may Thư Tần không lâm vào cảnh khó xử quá lâu, chưa đợi nhóm Ngô Mặc ngồi vào đã có người an vị trước.
"Sư muội Thư Tần."
Thư Tần đáp lời: "Cố sư huynh, chị Chu."
Cô nhanh chóng lấy hai chai nước khoáng trong balo đưa cho hai người, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy nhận điện thoại của hai người, em còn tưởng lát nữa anh chị mới đến."
"Gọi từ lúc trên đường rồi." Chu Văn rón rén ngồi xuống, chào hỏi đồng nghiệp xung quanh, thấp giọng hỏi: "À, có phải em có bạn học tên là Vương Giảo Giảo đúng không?"
Thư Tần gật đầu: "Sao vậy chị Chu?"
"Lúc chị với Cố Phi Vũ đỗ xe ở bãi đỗ xe đằng sau trường học rồi đi qua vườn hoa thì nhìn thấy Vũ Minh nói chuyện với Vương Giảo Giảo, không biết hai người họ đang nói gì, hình như Vương Giảo Giảo còn khóc nữa."
Thư Tần buồn bực. Chẳng trách từ lúc bắt đầu đã không nhìn thấy Vũ Minh, tán gẫu cái gì, tán gẫu chuyện thi cử sao? Tại sao Vương Giảo Giảo lại khóc, bị Vũ Minh dọa? Nhưng điều này không giống với tác phong trước sau như một của Vương Giảo Giảo cho lắm.
Thư Tần còn đang suy nghĩ, Cố Phi Vũ uống một ngụm nước, nhếch miệng cười: "Sư muội Thư Tần, em tuyệt đối đừng hiểu lầm, chắc chắn là nói chuyện không tốt đẹp gì, mặt Vũ Minh xám xịt như mây đen, còn cô bé kia nói một câu lại nhìn trước nhìn sau, lén lén lút lút giống đặc vụ đang báo cáo.”
Anh ta nói xong thì quay đầu nhìn lại: "Không phải tên nhóc ấy đến rồi sao? Chờ cậu ấy đến đây, bọn anh sẽ tra hỏi cậu ấy."
Thư Tần nhìn sang theo tầm mắt Cố Phi Vũ, quả nhiên là Vũ Minh, một tay anh đút túi quần, một tay cầm đồ, phía sau không có người bên ngoài, sau khi đi vào anh quét mắt một vòng tìm trong hội trường, vốn định trực tiếp đi về ghế khán giả phía Đông, sau khi thoáng nhìn về phía này lại thay đổi phương hướng.
Bên trái còn một ghế trống, Thư Tần thương lượng với Trần sư tỷ bên cạnh: "Trần sư tỷ, chị có thể dịch sang bên kia một ghế không ạ?"
Trần sư tỷ nhìn thấy: "À, Vũ Minh đến rồi." Nhấc túi sau lưng lên, không nói thêm gì mà lập tức chuyển chỗ ngồi.
Vũ Minh đi tới gần vị trí đi ra, vừa nãy sắc mặt anh không vui, rõ ràng đang suy tư gì đó, sau khi ngồi xuống lông mày mới giãn ra, chào hỏi đồng nghiệp xung quanh xong, anh quay đầu nhìn về phía Thư Tần, chỉ hận ở giữa có Cố Phi Vũ và Chu Văn chắn mất.
"Hai người nhường đường một chút được không?"
"Không cho."
Hiệu trưởng đọc xong diễn văn của mình, mọi người nhanh chóng vỗ tay, nhân lúc này Cố Phi Vũ hỏi: "Vừa nãy tên nhóc nhà cậu nói gì với Vương Giảo Giảo vậy?"
Vũ Minh đáp: "Hỏi cô ta chuyện báo cáo."
Chu Văn nuốt miếng bánh quy trong miệng: "Ngay cả sinh viên cũng lợi hại như vậy, khoa các cậu cũng thật phức tạp, trước khi tuyển chọn nhân sự lại gây ra sự kiện lớn như thế, chị nghe Tiểu Hoàng khoa các cậu nói người báo cáo đã cung cấp không ít ảnh chụp."
Thư Tần định đưa chai nước cho Vũ Minh, hơi ngớ ra một lúc, nỗi nghi vấn chôn trong lòng cả ngày, quả thực vô cùng sống động.
"Hơn nữa lão Chương ra tay rất nhanh, trực tiếp mời ban kỷ luật đến. Nếu không phải Vũ Minh và Thư Tần cây ngay không sợ chết đứng, không chừng chủ nhiệm La sẽ bị đổ tội là làm việc tư gây rối loạn kỉ cương, nhân cơ hội phát tán vấn đề trên phòng quản lý, lúc này lên nắm quyền đúng là rất khó nói."
Thư Tần khó hiểu: "Thật sự là Vương Giảo Giảo báo cáo ạ?"
Xung quanh có nhiều người, hiển nhiên không thích hợp để nói những chuyện như thế này, Vũ Minh chỉ đáp: "Về rồi nói."
Anh ngồi một lúc rồi quay đầu nhìn Thư Tần.
Giơ cánh tay sau lưng ra muốn sờ đầu Thư Tần, đáng tiếc khoảng cách quá xa không với đến, anh chỉ đành thu tay lại, giả vờ xoa gáy.
Mấy đồng nghiệp nữ đằng sau chê cười: "Trai đẹp Vũ à, yêu đương cũng phải chú ý tình huống."
Vũ Minh khẽ cười.
Buổi chiều náo loạn như thế nên ai cũng biết quan hệ của anh với Thư Tần, vốn là trong sáng vô tư, bây giờ có thể quang minh chính đại rồi.
Thư Tần nhìn Vũ Minh, anh quay đầu lại, cũng nhìn cô, ý cười trong mắt còn chưa kịp thu lại, trong đôi mắt đen thẳm tựa như có những ngôi sao nhỏ vụn.
Đột nhiên cô bị sự ăn ý yên lặng này làm cảm động, cả ngày hôm nay đều biểu hiện nhẹ nhàng như không, bây giờ oan ức ùn ùn trào lên trong lòng.
Vũ Minh liếc mắt nhìn, Cố Phi Vũ và Chu Văn không có ý định nhường chỗ, anh ra vẻ đứng dậy: "Chúng ta thương lượng đi, đổi chỗ một chút được không?"
"Không được." Trăm miệng một lời.
Vũ Minh nhìn hai người, Cố Phi Vũ và Chu Văn vẫn không nhúc nhích, mạnh mẽ đổi chỗ sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, Vũ Minh chỉ đành đưa đồ cho Thư Tần: "Mua ở cửa trường học, em uống trước lót dạ đi."
Khoảng cách quá xa, chuyển cái gì cũng phải duỗi tay, nói một câu cũng cách tận hai kỳ đà cản mũi, thật là phiền phức.
Thư Tần thò người ra nhận lấy, là cốc nước táo, mùa này không còn vị chanh leo cô thích uống rồi.
"Hả, của tớ với chị Văn đâu? Cậu coi bọn tớ là không khí à?"
"Tớ không biết hai người đã đến."
Thư Tần ngại ngùng khiêm nhường hỏi: "Chị Chu có uống không ạ?"
Chu Văn xua tay: "Chị không uống, chị đang giảm cân, mấy ngày nay không uống trà sữa với nước trái cây đâu."
"Cố sư huynh thì sao?"
Cố Phi Vũ cười quái gở: "Vũ Minh mua cho em, anh dám uống sao? Trái lại lát nữa muốn đến nhà các em ăn ké, em nói Vũ Minh mua nhiều nước trái cây một chút, anh với chị Văn uống bù gấp đôi."
Vũ Minh cho Thư Tần một lời đảm bảo: "Thứ hai văn phòng nghiên cứu sinh sẽ đăng lại thông báo học lên tiến sĩ một lần nữa."
"Vâng."
Thư Tần gật mạnh đầu. Vốn là suất của cô, đương nhiên phải trả lại cho cô. Không cần nói nhiều, cô ngọt ngào đưa nước cho Vũ Minh.
Cố Phi Vũ và Chu Văn bị kẹp giữa hai người, nhìn thấy cảnh tượng tình nồng ý mật thì đồng loạt dựa vào ghế đằng sau: "Tớ xin khiếu. Thật không thể chịu được."
"Có bản lĩnh thì đổi chỗ đi?"
"Không đổi đấy."
Thư Tần cười, Vũ Minh chẳng muốn để ý để bọn họ, vặn nắp chai nước ra uống một ngụm, tự mình mở điện thoại xem email.
Viện trưởng Nhất Viện lên sân khấu, trong hội trường khôi phục sự nghiêm túc.
Cố Phi Vũ không tiếp tục xoay trái xoay phải nói chuyện nữa, Vũ Minh ngẩng đầu nhìn bục diễn thuyết lớn, cũng cất điện thoại vào túi quần.
"... Nhìn tình trạng lượng nghiệp vụ ngày càng tăng lên những năm gần đây của bệnh viện, chế độ lựa chọn cán bộ bậc trung đã đưa ra sự điều chỉnh tương ứng, lượng khám cấp cứu và số ca phẫu thuật hàng năm cũng tăng lên, nhiệm vụ giáo dục, quản lý và nghiên cứu khoa học lâm sàng ngày càng mang trọng trách nặng nề. Để đảm bảo nghiệp vụ có thể triển khai thuận lợi và cũng vì tiến thêm một bước trong việc tối ưu hóa chất lượng quản lý chữa bệnh, nhà trường và lãnh đạo viện các cấp đã đưa ra nhiều đề nghị về mọi mặt, thông qua nhiều lần thảo luận và được sự đồng ý của cấp cao hơn, hiện tại quyết định sẽ bổ nhiệm thêm hai vị phó chủ nhiệm cho khoa Lâm sàng..."
Nhà trường đã đưa ra thông báo liên quan từ trước, các cán bộ cũng nhiều lần bàn luận trên web rồi. Thế nhưng khi phát biểu những lời này vẫn gây ra một làn sóng hỗn loạn không nhỏ.
Bổ nhiệm thêm hai vị phó chủ nhiệm nữa, nghĩa là sau này khoa sẽ từ một vị phó chủ nhiệm tăng lên thành ba vị phó chủ nhiệm cùng quản lý, những chức trách mà phó chủ nhiệm đang đảm nhiệm, ví dụ như phạm vi chức năng của phó chủ nhiệm Chương sẽ phải chia sẻ một phần với hai vị phó chủ nhiệm khác.
Thư Tần ngồi thằng người nhìn phía trước, cách mười mấy hàng ghế dựa, cô có thể nhìn thấy bóng lưng của phó chủ nhiệm Chương, dựa theo trình tự trong danh sách thì sẽ lập tức đến lượt phó chủ nhiệm Chương lên diễn thuyết.
Quả nhiên, sau khi người dẫn chương trình tuyên bố quy tắc diễn thuyết xong, hai tay phó chủ nhiệm Chương đặt trên tay vịn đẩy một cái, xốc lại tinh thần đứng lên.
Mười mấy phút ngắn ngủi, ông ta đã khôi phục lại trạng thái bình thường, sải chân bước nhanh đến bục diễn thuyết. Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay.
Tuyển chọn nhân sự có hai giai đoạn: báo cáo công tác và trả lời câu hỏi.
Sau khi hai giai đoạn kết thúc, nhà trường và tổ chuyên gia mới của viện sẽ tiến hành bỏ phiếu với tổ tuyển người.
Phương thức bỏ phiếu là giấu tên, sau khi thống kê xong số phiếu thì sẽ công bố tại chỗ.
Đương nhiên, việc các lãnh đạo chọn ai, không chọn ai đã được ngầm lựa chọn từ trước, so với những cuộc thi đấu thì diễn thuyết tuyển chọn nhân sự giống như một phương thức công khai thái độ hơn.
Tuy nhiên nếu như ứng cử viên vốn được chọn lại xuất hiện hành vi trái quy định trong đêm tuyển chọn nhân sự thì số phiếu sẽ phát sinh sự thay đổi không được báo trước.
Lên sân khấu, phó chủ nhiệm Chương tươi cười, cất giọng nói: “Kính thưa các vị lãnh đạo, các đồng nghiệp, tôi rất vinh hạnh có thể tham gia cuộc tuyển chọn cán bộ bậc trung năm nay.”
Một phần báo cáo công tác được kiểm soát hoàn hảo trong vòng mười phút. Lúc kết thúc, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay không ngừng.
Đến giai đoạn trả lời câu hỏi, hai đề bài của phó chủ nhiệm Chương đều do nhà trường ra, trưởng bộ phận tổ chức của trường học nhận lấy micro.
Cố Phi Vũ thấp giọng nói: “Hừ, đây chẳng phải là người quen cũ của lão Chương sao, anh nghe bố nói rồi, hai người bọn họ từng là bạn học.”
Trưởng bộ phận hỏi hai vấn đề: thứ nhất là tiến triển của quỹ hạng mục gây mê tim cấp quốc gia phó chủ nhiệm Chương đang đảm nhiệm, thứ hai là liên quan đến vấn đề giảng dạy hàng ngày và kiểm tra phòng ở khoa Gây mê.
Thư Tần không thể không thừa nhận phó chủ nhiệm Chương rất có tài ăn nói, ông ta không chỉ trả lời vấn đề trong vòng hai phút mà còn cực kỳ tự nhiên phô bày thành quả nghiên cứu khoa học mấy năm qua của mình dựa vào câu hỏi vừa được đặt ra.
Có vài hạng mục đề tài cấp quốc gia.
Có ba tác phẩm chuyên ngành do ông ta làm tổng biên tập.
Phó Chủ tịch Hiệp hội Gây mê tại địa phương, Phó Chủ tịch Hiệp hội Gây mê Trung Quốc.
Thành viên của Hiệp hội Gây mê Trung Quốc, xx Nhóm Gây mê Nội tạng, thành viên xx của Hiệp hội Quản lý Đường hàng không.
Lúc xuống sân khấu, 17 phiếu, hơn một nửa lãnh đạo đã bỏ phiếu cho phó chủ nhiệm Chương.
Trần sư tỷ ở bên cạnh thở dài: “Phó chủ nhiệm Chương quả là lợi hại.”
Cố Phi Vũ nói với Chu Văn: “Sớm nhìn ra rồi phải không, mấy năm qua lão Chương đã dồn sức lực vào chỗ nào. Bốn năm trước ông ta đứng ở chỗ này, vấn đề nghiệp vụ đơn giản, còn sống bằng tiền dành dụm, chị cũng có thể thấy, chỉ cần nhắc đến những lãnh đạo trường học này, không một ai mà lão Chương không quen.”
Thư Tần vốn đặc biệt có lòng tin, nhưng lúc này lại hơi lo lắng, cô nhìn Vũ Minh, anh nhìn sân khấu, vẫn là dáng vẻ kiên định không có gì phá vỡ được.
Lúc tiến vào khoa Thư Tần đã biết tuy rằng năng lực của chủ nhiệm La xuất sắc ở mọi mặt, nhưng vì lý lịch chậm hơn phó chủ nhiệm Chương hai năm nên lúc mới lên nắm quyền các công tác quản lý rất gian nan, mỗi một hạng mục nghiệp vụ mới triển khai đều nhận nhiều phản đối trong khoa, ủng hộ thì ít, thường xuyên phải sử dụng phương pháp tranh luận. Lực đẩy của những người ủng hộ phó chủ nhiệm Chương trên sân khấu kia thường sẽ tạo ra một số cản trở.
Nhưng khó khăn thì khó khăn, mọi chuyện cũng đã qua rồi. Lòng người thay đổi, chủ nhiệm La đi lên bục diễn thuyết trong những tiếng vỗ tay ngày càng kịch liệt.
Từ đầu đến cuối chủ nhiệm La đều điềm tĩnh vững vàng, sau khi tự giới thiệu bản thân thì tiến vào đề tài chính: “… Theo tài liệu số 12 được bộ Y tế cũ công bố năm 1989, ngành Gây mê học chính thức trở thành một phòng lâm sàng độc lập, trải qua gần 30 năm trưởng thành, ngành Gây mê học ngày càng trưởng thành mạnh mẽ… Và sự phát triển mấy năm qua của khoa chúng tôi cũng đi qua ba giai đoạn.”
Trong thời gian mười phút, chủ nhiệm La đã trình bày toàn bộ những bài học kinh nghiệm và sự tâm đắc của ông trên phương diện quản lý khoa.
Lúc trả lời câu hỏi, chủ nhiệm La rút thẻ đề.
Có hai vị lãnh đạo trường tỏ rõ thái độ không hề tích cực như vừa nãy. Thư Tần sốt ruột uống một ngụm nước, ý kiến của nhóm người nghe chỉ chiếm một phần, rốt cuộc có thắng được hay không thì phải dựa vào số phiếu của nhà trường và phía viện.
Cũng may chủ nhiệm La bốc phải một đề của nhà trường, còn một đề khác do tổ chuyên gia mới của viện ra đề.
Người ra đề bên phía nhà trường là một vị phó thư ký, sau lưng Thư Tần lặng lẽ đổ mổ hôi, bởi vì vừa nãy lúc phó chủ nhiệm Chương trả lời câu hỏi, vị lãnh đạo này là người vỗ tay đầu tiên.
Phó thư ký vừa nói liền nhằm vào vấn đề hiệu quả của phòng Điều trị đau, ông ta hỏi chủ nhiệm La: “… Về vấn đề quản lý có cần điều chỉnh không, việc xây dựng danh tiếng có hợp lí không, việc tuyên truyền liệu đã làm đúng chỗ chưa?”
Chu Văn khẽ nói: “Nếu như ngày hôm nay không được làm sáng tỏ, có khi nào đề này sẽ đổi thành: “Đồng chí La Hậu Lâm, xin hãy giải thích về hiện tượng làm lộ đề của khoa các anh.” ?”
Cố Phi Vũ: “Không đúng, nhất định sẽ hỏi như này: Đồng chí La Hậu Lâm, rốt cuộc tại sao tên nhóc trời đánh tên là Vũ Minh của khoa các anh lại yêu đương trong khoa? Thân là người quản lý phòng ban tại sao có thể dung túng nề nếp có hại này?’”
Thư Tần và Chu Văn suýt nữa phì cười, Vũ Minh nhíu mày: “Con mẹ nó, cậu yên tĩnh một chút được không?”
Hiếm thấy có khi Cố Phi Vũ không oán thán lại, bởi vì câu hỏi của lãnh đạo rất dài và liên tục: "... Anh thân là người quản lý phòng ban có từng suy nghĩ việc tách riêng phòng Điều trị đau ra khỏi khoa Gây mê không? Hai hiệu quả chênh lệch như vậy, liệu có làm công tác trọng tâm của khoa Gây mê xuất hiện sự mất cân đối không?"
Chủ nhiệm La cười đáp: "Chúng tôi còn một con đường rất dài trên phương diện dẫn dắt mọi người thiết lập khái niệm giảm đau khoa học và tích cực, mấy năm qua toàn bộ khoa đã thực hiện rất nhiều công tác, chúng tôi triển khai nhiều hạng mục những cơn đau trong ung thư dưới hình thức hợp tác quốc tế, cũng đã làm nhiều hoạt động từ thiện dạy học và chữa bệnh, tỷ lệ nhận bệnh nhân lúc mới mở phòng là 30%, bây giờ đã gần đạt đến 100%.”
"Nếu như nhà trường và tổ chuyên gia mới của viện hỏi ý kiến cá nhân của tôi, tôi cho rằng hiện nay phòng Điều trị đau chưa có điều kiện tách ra hoạt động độc lập. Lý do là: Việc xây dựng tiếng vang và bồi dưỡng nhân tài vẫn còn chưa bước vào thời điểm chín muồi, sự phân phối lượng nghiệp vụ cũng tồn tại nhiều bất cập. Tuy nhiên tôi không loại trừ tính khả thi của việc tách thành một khoa độc lập trong tương lai, bởi vì vấn đề hiệu quả chỉ là tạm thời, sớm muộn sẽ khắc phục được khó khăn."
Câu hỏi rườm rà này chiếm gần hai phút.
Thời gian còn lại không đủ 60 giây, nếu như lại có thêm câu hỏi thì không đủ thời gian để chủ nhiệm La tiến hành trả lời.
Đến phiên tổ chuyên gia mới của viện, bí thư đảng ủy thương lượng vài câu với mấy vị lãnh đạo bên cạnh, cầm micro lên: "Đồng chí La Hậu Lâm, đây là một đề ngẫu hứng, xế chiều hôm nay trong sổ cá nhân của anh, tôi thấy được rất nhiều ghi chép ca bệnh do chính anh viết lại, ca bệnh sớm nhất có thể thấy từ năm anh vừa mới tham gia công tác, lúc đó anh đang luân chuyển ở khoa nội hô hấp, vẫn còn là một bác sĩ bình thường, sau đó đi Mỹ học tiến sĩ, thậm chí anh còn đổi ghi chép từ tiếng Trung sang tiếng Anh, xin hỏi đã nhiều năm như vậy, làm sao anh có thể kiên trì được thói quen thế này?"
Thư Tần kinh ngạc, lãnh đạo phái La đã bắt đầu lên tiếng rồi.
"Từ khi còn nhỏ, tôi từng được nghe bài giảng của một viện sĩ, ông ấy nói bác sĩ lâm sàng không thể rời xa"thực tiễn", cũng không thể thiếu "thời gian". Câu nói này nhắc nhở tôi, nếu bác sĩ lâm sàng muốn nâng cao năng lực nghiệp vụ thì phải dựa vào sự quan sát thông thường và tổng kết lại.”
"Mượn vấn đề hiếm gặp trong việc gây mê là "tăng thân nhiệt ác tính"
(1) để nói, từ nhỏ người bệnh thường vì chẩn đoán sai dẫn đến việc chậm trễ thời gian cấp cứu, nhờ có đồng nghiệp trong và ngoài nước không ngừng bổ sung, chọn lọc mới có thể có một bộ quy trình chẩn đoán được tiêu chuẩn hóa, thời gian làm việc càng dài, tôi càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc tổng kết kinh nghiệm, mỗi khi gặp phải chỗ bế tắc, tôi sẽ nhớ lại những ca bệnh mình đã làm, thói quen này có lợi với tôi cả đời."
(1) Tăng thân nhiệt ác tính là một tình trạng do cơ thể phản ứng nghiêm trọng với một số loại thuốc được sử dụng để gây mê trong phẫu thuật. Nếu không được điều trị kịp thời, tình trạng này có thể gây tử vong.
Thời gian đã hết.
Chủ nhiệm La nói lời kết: "Có một người đồng nghiệp đã từng nói với tôi, cậu ấy hi vọng mỗi một bệnh nhân của cậu ấy đều có thể "yên tâm đi ngủ, tỉnh dậy bình an", câu nói này cũng là nguyên tắc trong công việc mà tôi theo đuổi."
Bí thư giơ sổ ghi chép trong tay lên: "Đây là bản chép tay công tác kiên trì lâu nhất tôi gặp từ khi hành nghề đến nay. Một ngày không khó, một tháng không khó, một năm không khó, điều khó khăn là vài chục năm vẫn như một, hơn nữa đồng chí La Hậu Lâm không chỉ yêu cầu nghiêm khắc với chính bản thân mà còn truyền thói quen công tác này cho lứa trẻ tuổi có năng lực nổi bật của bọn họ như Vũ Minh, chính là người kế thừa truyền thống tốt đẹp này."
Tiếng vỗ tay như sấm rền, người nỗ lực không ít nhưng được mấy ai có thể kiên trì chép tay ca bệnh lại nhiều năm như vậy. Thái độ làm việc nghiêm túc và tác phong công tác này càng thuyết phục người khác hơn so với lý lịch đầy ánh hào quang.
Cố Phi Vũ không phục: "Không đúng, khen ngợi chủ nhiệm La thì không nói, sao còn tiện thể khen Vũ Minh nữa thế?"
Chu Văn nói: "Chú ý nghe một chút, vị lãnh đạo khen ngợi người của chúng ta thật sự có kỹ xảo, vừa chú ý đúng mực vừa chú ý thời cơ, tối hôm nay chúng ta đến nhà Vũ Minh ăn lẩu, nhất định phải bắt bọn họ bỏ thêm mấy cái đùi gà."
Vũ Minh nhìn chăm chú vào màn hình, rất lâu không nhúc nhích, đến phần bỏ phiếu mới chú ý, những chuyện mà Cố Phi Vũ và Chu Văn đùa nhau căn bản anh không nghe lọt tai.
Thư Tần sốt ruột điều chỉnh vị trí chỗ ngồi một chút, Trần sư tỷ nắm hai tay lại cầu nguyện: "Số phiếu nhất định phải cao, nhất định, nhất định..." Giọng nói thấp như muỗi kêu, lặp lại liên tục.
Nhân viên ôm hòm bỏ phiếu đi qua hàng thứ nhất, từng lãnh đạo lần lượt tiến hành bỏ phiếu giấu tên.
Sau đó là thống kê số phiếu.
Tâm trạng Thư Tần rất căng thẳng, cô là sinh viên bình thường, sẽ không tiếp xúc với mấy màn đấu tranh giành lợi ích nội bộ. Ngày hôm nay khi bị nghi ngờ là người biết trước đề, cô đã được liệt vào hàng ngũ phái La, cảm nhận được sự đối nghịch của phái Chương.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được chỉ cần lần này phái Chương thắng thì những năm sau Vũ Minh và chủ nhiệm La sẽ bị chèn ép như thế nào. Mà dưới phái La nhiều người như vậy, cũng đều phải chịu sự đả kích không nhỏ.
Trong hội trường lúc đầu toàn là tiếng bàn luận không ngớt rồi đột nhiên im lặng, cảm nhận được bầu không khí căng thẳng bốn phía, cả Cố Phi Vũ và Chu Văn cũng không cười đùa nữa.
Trên hàng ghế trước có mấy vị giáo sư bình thường đều giữ được bình tĩnh nhưng giờ khắc này khuôn mặt đều căng ra, chăm chú theo dõi.
Thời gian chỉ mấy phút mà kéo dài như cả năm.
Đột nhiên hàng trước có người ngồi dậy: "Có kết quả rồi."
Là Vương Nam, vừa nãy cũng không có ai phát hiện anh ta ngồi trước hai hàng.
"22 phiếu."
Mấy hàng ghế phía trước nhốn nháo, Trần sư tỷ hưng phấn đến nỗi suýt nhảy khỏi chỗ ngồi, vì bên trái là đồng nghiệp nam nên chị ấy quay sang ôm chặt Thư Tần, nói năng lộn xộn: "Xong rồi!"
Thư Tần kích động nhìn sang hướng Vũ Minh, thêm vào kết quả bỏ phiếu trong khoa và chấm điểm nghiệp vụ, chủ nhiệm La chắc chắn thắng rồi.
Vũ Minh dựa vào sau ghế, thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ nó."
Quá vui vẻ, mấy vị sư huynh phía trước hưng phấn quay đầu lại đập vai Vũ Minh, Chu Văn và Cố Phi Vũ ở bên cạnh mừng rỡ không kém: "Thì ra tên nhóc nhà cậu cũng căng thẳng à, vừa nãy không phải kín như bưng sao?"
Vũ Minh: "Tớ nói không căng thẳng lúc nào?"
Anh nhìn Thư Tần, việc muốn làm ngay bây giờ chính là ôm cô vào ngực. Lúc nãy anh chỉ thấy Cố Phi Vũ rất phiền, bây giờ anh lại ngứa mắt toàn bộ người xung quanh. Anh cố gắng để bản thân bình tĩnh lại nhưng vẫn cực kỳ hưng phấn muốn nhảy dựng lên.
Thư Tần đối diện với anh, mỉm cười vui vẻ, Vũ Minh bật cười làm đầu mày khóe mắt đều rất tuấn tú, khiến người ta không thể rời mắt.
Chu Văn đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác: "Ôi, chị gọi điện thoại cho Trình Vệ, chắc chuyện công ty của anh ấy cũng xong rồi, Thư Tần, Vũ Minh, không phản đối chị gọi Trình Vệ đến nhà bọn em ăn lẩu chứ?"
Vũ Minh: "Được thôi."
Thư Tần: "Chị Chu gọi điện đi, dì Lưu biết hôm nay Vũ Minh về nên có để lại thức ăn trong tủ lạnh."
Chu Văn: "Vậy để chị gọi anh ấy, nhưng mà chỉ ăn lẩu thôi sao được, nếu không đêm nay ăn xong chúng ta ra ngoài chơi một chút đi."
Trần sư tỷ thò người sang bên này: "Chu Văn, có phải cậu với bạn trai chuẩn bị kết hôn không?"
"Phải bàn bạc lại đã, nếu không có vấn đề gì thì chắc cuối năm nay, mọi người có đề nghị gì không, đêm nay đi đâu chơi?"
Lập tức có người tham gia bàn luận: "Kết thúc diễn thuyết cũng hơn chín giờ, ngày mai là thứ bảy được nghỉ, không thì mai cũng được."
Xung quanh có mấy người không đáp lời, không phải người ủng hộ phái Chương thì là sinh viên của phó chủ nhiệm Chương, sắc mặt khó coi nhất có lẽ thuộc về học trò lớn nhất của phó chủ nhiệm Chương, bác sĩ Kha.
Lâm Cảnh Dương ngồi ở hàng đầu phía Tây, khóe miệng nở nụ cười nhạt như mây như gió gần như không nhận ra được.
Phần quan trọng nhất của đêm nay đã qua, tiếp theo thì thoải mái hơn rồi. Giáo sư Tào, giáo sư Ngô, giáo sư Vũ lần lượt thay phiên nhau lên diễn thuyết, tuy rằng số phiếu của giáo sư Tào cách xa số phiếu của phó chủ nhiệm Chương nhưng ông ta là người có số phiếu cao nhất trong nhóm người năm nay mới tham gia tuyển chọn nhân sự.
Tâm trạng vui vẻ, các bác sĩ và sinh viên cố gắng giữ yên lặng, nhưng chỉ cần đến giờ nghỉ giải lao lại không nhịn được đùa giỡn.
Lúc tan cuộc, không ít công nhân viên chức đến chúc mừng chủ nhiệm La, Thư Tần bị chắn ở bên ngoài, đừng nói đến chúc mừng mà ngay cả muốn nhìn được mặt ông cô cũng phải nhón chân lên.
Ngoài ra còn có các đồng nghiệp phòng phẫu thuật, phòng hộ lý, nghiên cứu sinh và các bác sĩ học tiến sĩ, chỉ cần là người tối nay đến tham dự đều tới chúc.
Đồng nghiệp các phòng khác thì càng không cần nói.
Thịnh Nhất Nam dẫn đầu nhóm sinh viên vây quanh Vũ Minh, nhiệt liệt hô "Trưởng khoa Vũ".
Sự chú ý của Ngô Mặc đặt trên người Thư Tần, ôm balo bước từng bước nhỏ theo cô.
"Thư Tần." Cất tiếng gọi cô từ phía sau, Ngô Mặc thành khẩn lên tiếng: "Xin lỗi, chuyện hôm nay là tớ không đúng, tớ không nên nghi ngờ cậu, lúc đó tớ nên đứng ra giải thích thay cậu, nhưng mà tớ..."
Nói xong, anh ta cúi gập người: "Tớ là người không coi trọng nghĩa khí, Thư Tần, mong cậu nhận lời xin lỗi của tớ."
Thư Tần lẳng lặng nhìn anh ta, khóe miệng Ngô Mặc mím lại, trên gương mặt bụ bẫm hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ.
Anh ta nhớ đến USB Thư Tần đi họp hàng năm đưa cho mình, bình thường đều cho anh ta mượn tài liệu, còn có bánh bao và món tráng miệng chú Thư mang từ nhà đến nữa, anh ta không thể nào che giấu được sự hổ thẹn trên mặt.
Một lúc lâu Thư Tần vẫn không lên tiếng, anh ta luống cuống vặn ngón tay.
Thư Tần thở dài, bình tĩnh gật đầu: "Tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
Lúc nói xong lời này, bản thân cô cũng im lặng một lúc lâu, cô có thể cảm nhận được, có một thứ gì đó lặng yên trôi đi.
Ngô Mặc cũng cảm nhận được sự thất vọng của Thư Tần, liều mạng đề nghị: "Chủ nhật đi chơi không, mấy tuần căng thẳng rồi cũng nên thả lỏng một chút. Tớ nghe nói ở quảng trường có mở mấy cửa hàng đồ ngọt mới, chúng ta cùng đi ăn nhé!"
Thư Tần nhìn bóng lưng của Vũ Minh: "Cuối tuần này tớ không rảnh."
Ngô Mặc thông cảm gật đầu, hắng giọng hỏi: "Vậy thì cuối tuần sau?"
Thư Tần không trả lời ngay bởi vì có thêm một nhóm người đi ra. Mấy ngày trước danh tiếng của Lâm Cảnh Dương ở khoa đang nổi như cồn, đêm nay trông anh ta có phần cô quạnh, nhưng khi bước xuống thang, anh ta nở nụ cười với Vũ Minh đang đứng lẫn trong đám người.
Vũ Minh cũng đưa mắt nhìn Lâm Cảnh Dương một cái, biểu cảm rất lạnh nhạt.
Thư Tần cảm thấy kì lạ, bình thường Lâm Cảnh Dương là người luôn đứng vững trước những biến cố, thái độ của Vũ Minh với anh ta cũng bình thường nhưng đêm nay đừng nói Vũ Minh, ngay cả Lâm Cảnh Dương cũng không tự nhiên.
Trong hội trường có quá nhiều người, mười mấy phút vẫn còn người ở bên trong. Chủ nhiệm La cũng ở bên trong nói chuyện với một nhóm các cán bộ bậc trung trước sân khấu. Người trẻ tuổi bàn bạc hoạt động ngày mai chậm rãi tản ra, hoặc ra ngoài gọi xe, hoặc đến bãi đỗ xe. Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam lên xe sư huynh sư tỷ của mình như thường lệ.
Cố Phi Vũ đứng trên bậc thang nhìn bóng lưng Lâm Cảnh Dương rời đi, lắc đầu một cái: "Hầy, cũng thật tiếc cho Lâm Cảnh Dương."
Chu Văn gọi điện thoại cho Trình Vệ, hẹn việc đến nhà Vũ Minh ăn lẩu, nghe xong thì khịt mũi coi thường: "Có cái gì đáng tiếc, bình thường Lâm Cảnh Dương cũng rất biết điều, hơn nữa dựa vào nhân cách của chủ nhiệm La, chẳng lẽ sẽ chèn ép cậu ta sao? Cơ hội đến thì vẫn tạo điều kiện cho cậu ta như thường thôi."
Vũ Minh tiễn chủ nhiệm La xong, kéo Thư Tần đi về hướng bãi đỗ xe: "Cậu là đồ ngu ngốc."
Cố Phi Vũ nhấc chân đạp: "Tên nhóc này lại muốn ăn đòn, sao tớ lại ngu ngốc? Cậu nói rõ cho tớ."
Chu Văn ngăn cản Cố Phi Vũ: "Trời ạ, cớ gì phải trêu chọc Vũ Minh làm gì, lát nữa người bị đánh lại không phải cậu sao?"
Cố Phi Vũ tức nổ đom đóm: "Chị Văn, sao chị lại bịa đặt như vậy, có lần nào tên nhóc này không bị em đánh đến chết đi sống lại đâu, chị không tin em thì để tên nhóc này gọi một tiếng ông nội Cố ngay trước mặt hai người bây giờ."
Vũ Minh còn chẳng thèm quay đầu: "Dựa vào chỉ số thông minh này của cậu, tớ gọi cậu là ông nội cậu chịu nổi không?"
Cố Phi Vũ nói: "Lúc theo đuổi sư muội Thư Tần chẳng phải còn vội vàng gọi tớ là ông nội Cố sao, bây giờ lại trở mặt không biết, sư muội Thư Tần, em không biết chứ..."
Bước chân của Vũ Minh dừng lại, ý nghĩ muốn giết Cố Phi Vũ cũng có rồi.
Cố Phi Vũ nhảy nhót: "Ánh mắt kia của tên nhóc nhà cậu là như nào đấy, có bản lĩnh thì đừng dùng chiêu trò với tớ."
Thư Tần làm như không nghe ra hàm ý trong lời nói kia, cười híp mắt nắm chặt tay Vũ Minh lên xe, Cố Phi Vũ đàng hoàng trở lại: "Cậu đừng nói Lâm Cảnh Dương báo cáo nhé?"
Thư Tần hỏi Vũ Minh: "Vừa rồi Vương Giảo Giảo nói gì với anh vậy?"
Vũ Minh khởi động xe: "Vương Giảo Giảo không chịu thừa nhận là cô ta báo cáo, anh nói có người trong khoa đã thấy cô ta xem sổ ghi chép của em, hơn nữa cái này thuộc về phạm trù báo cáo ác ý, nguồn gốc bức ảnh đã được xác định, lúc này Vương Giảo Giảo mới thừa nhận chuyện chụp ảnh, cô ta nói lúc đó nghe được có người trong khoa bảo anh tiết lộ đề cho em, vì thế cô ta chụp ảnh để kiểm chứng, cô ta không báo cáo, chỉ thảo luận chuyện này với mấy bạn học thôi."
"Anh tin lời này sao?"
"Có tin hay không anh không quan tâm, nhưng một mình Vương Giảo Giảo không làm được nhiều chuyện như vậy." Vũ Minh xoay vô lăng, nhìn về phía gương chiếu hậu bên trái, "Hơn nữa kể cả báo cáo thành công thì tiêu chuẩn học tiến sĩ cũng sẽ không rơi vào tay cô ta."
"Đúng vậy đấy." Chu Văn nghĩ ngợi rồi nói: "Toàn bộ khoa đều biết quan hệ của sinh viên này với Thư Tần không tốt, việc này lộ ra thì rất dễ dàng đoán được là Vương Giảo Giảo. Đừng nói phó chủ nhiệm Chương còn chưa lên chức, coi như thật sự lên chức thì Vương Giảo Giảo cũng chưa tốt nghiệp, nếu như vì chuyện báo cáo mà đắc tội với phái La thì sẽ ảnh hưởng đến công tác và tương lai sau này của cô ta. Đương nhiên đây chính là do Vương Giảo Giảo có lòng tiểu nhân, nhưng cô ta không cần thiết phải đùa với tương lai của mình như thế."
Vũ Minh: "Thư Tần, bức ảnh người báo cáo cung cấp em thấy rồi đúng không?"
"Vâng, có vài tấm ảnh bình thường, có vài tấm giống như được phóng to ra bị vỡ nét."
"Buổi chiều chưa kịp xác nhận với em, quyển sổ ghi chép này em không cho người khác mượn chứ?"
Thư Tần hơi sợ: "Không ạ, sổ ghi chép anh đưa em chỉ có Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc mượn một quyển, quyển bị báo cáo này là quyển em chưa đọc xong, bình thường em cũng mang tới khoa, trong lúc chờ ca phẫu thuật tiếp theo hoặc đến nhà ăn em sẽ tiện tay lấy ra đọc, nhưng em không để sổ ghi chép rời khỏi mình quá lâu."
"Lần trước em đến huyện Thanh Bình tìm anh có mang theo quyển sổ này không?"
Thư Tần nghĩ đi nghĩ lại, lòng rối như tơ vò, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, lúc đó em mang nhiều đồ lắm, chỉ cầm theo một quyển tài liệu giảng dạy thôi, sổ ghi chép cất ở kí túc xá."
Nói đến đây, cô dường như nhớ ra điều gì đó, vội lấy di động ra tìm trong danh bạ.
Tìm tới một dãy số, Thư Tần nhìn màn hình, hơi do dự, người liên lạc là bác sĩ khoa tai mũi họng phòng bên, bạn cùng phòng với Vương Giảo Giảo.
Vũ Minh: "Chuyện Lâm Cảnh Dương về nhà rồi nói, anh xác nhận với em trước, bình thường người có thể tự tiện tiếp xúc với sổ ghi chép này của em..."
Điện thoại của Chu Văn vang lên: "Vũ Minh, Trình Vệ đã đến dưới tầng rồi, chị bảo anh ấy đỗ xe ở bãi đỗ xe nhé."
Rốt cục Thư Tần quyết định ấn dãy số, gọi cuộc điện thoại này xong, cô nói với Vũ Minh: "Vũ Minh, anh cho em về kí túc xá đi, em muốn xác nhận một chuyện."
Vũ Minh hiểu suy nghĩ của Thư Tần: "Được, anh đi với em."
Thư Tần lắc đầu một cái, nhìn anh: "Chuyện này em phải tự mình xử lý."
Đến bệnh viện, Thư Tần xuống xe, nói với Vũ Minh: "Các anh về trước đi, em xử lý xong sẽ về."
Vũ Minh không kiên trì nữa, ngồi trong xe nhìn bóng lưng Thư Tần, Cố Phi Vũ nói: "Sư muội Thư Tần quá hiền lành, cậu thật sự yên tâm để em ấy đi một mình sao? Không đi với em ấy à?"
Vũ Minh: "Cô ấy nói rất đúng, có một số việc phải tự mình xử lý."
Thư Tần chào hỏi với dì quản lý kí túc rồi chạy lên tầng.
Ký túc xá có người, Thịnh Nhất Nam ngồi bên giường đổi giày, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, sửng sốt hỏi: "Ơ, không phải cậu đi với trưởng khoa Vũ rồi à?"
Thư Tần nhìn Thịnh Nhất Nam, ánh mắt như nhìn một người xa lạ.
Thịnh Nhất Nam khó chịu: "Cậu sao thế, vẻ mặt không tốt lắm.”
Thư Tần quay người đóng cửa lại, bước nhanh tới bàn mở ngăn kéo ra, lấy sổ ghi chép xác nhận lại lần nữa, cơn giận trào lên lồng ngực nhưng cô cố gắng kiềm chế, lạnh nhạt hỏi: "Tuần trước tớ đi huyện Thanh Bình, có phải Vương Giảo Giảo đã tới kí túc xá của chúng ta đúng không?"
Bình luận facebook