• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ai Hiểu Được Lòng Em? (1 Viewer)

  • Chương 39

Chương 79: Nếu như bình an
Edit: Sahara
Giang Nhân Ly tỉnh lại chỉ cảm thấy choáng váng. Cô cảm thấy dường như bên cạnh có rất nhiều người, cô muốn mở mắt ra nhưng lại không thể. Cô rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc.
Mạc Tu Lăng đợi bên ngoài phòng bệnh. Anh vẫn chưa biết cô làm sao cho nên vô cùng lo lắng. Bác sĩ vừa ra, anh lập tức chạy đến.
“Bệnh nhân bị kích động quá cho nên ảnh hưởng đến thai nhi. Có điều bây giờ không sao rồi. Không được để phụ nữ có thai bị kích động, thai nhi hiện tại còn rất yếu.”
Mạc Tu Lăng dường như một câu cũng nghe không lọt: “Cô ấy có thai?”
“Được sáu, bảy tuần rồi. Hai người làm cha mẹ kiểu gì vậy?”
Mạc Tu Lăng không để ý tới ông ta, anh tự mình đi đến đẩy giường của cô ra. Anh đã thu xếp phòng bệnh tốt nhất, cô chính là thích xa xỉ như vậy, cho nên anh nhất định làm cho cô hài lòng.
Đứa trẻ này chính là tương lai. Anh cảm thấy bất an. Anh đưa tay lên xoa bụng bằng phẳng của cô. Rõ ràng là bình thường như vậy, nhưng bên trong đã có một sinh mệnh nhỏ. Thật là thần kỳ.
Trước đâu anh không muốn có con, thứ nhất là vì cô không thích trẻ con, thứ hai là vì anh không muốn con mình mang theo bất cứ hiệu quả kinh tế nào.
Nhưng bây giờ chuyện này đã xảy ra khiến anh không kịp trở tay. Nhưng anh lại rất cảm động, trong bụng cô đã có con của anh.
Đối với đứa con trước kia, nói thật lòng, anh không cảm thấy thương xót. Lúc biết cô phá thai đã là hai năm sau, nhưng anh cũng không hề tiếc nuối. Với anh, đó chỉ là một lần ngoài ý muốn.
Thế nhưng lúc này anh thực sự nhớ tới đứa con đã mất kia. Nếu như nó còn tồn tại, có phải đã bốn, năm tuổi rồi, đã có thể chạy nhảy, gọi “ba ba”, “ma ma” rồi hay không? Đó chính là mong muốn của rất nhiều người.
Lúc Giang Nhân Ly tỉnh lại, Mạc Tu Lăng vẫn còn chưa kịp thu tay về. Cô bình tĩnh nhìn anh, vẻ mặt anh rất lạ.
“Em bị làm sao?” Cô ngờ vực nhìn anh, “Không phải là bệnh nan y gì đấy chứ?”
“Đương nhiên không. Nói bậy bạ cái gì thế?”
Cô vốn định nói, nếu là bệnh nan y càng tốt, anh có thể không phiền muộn mà lấy người khác. Nhưng thấy ánh mắt anh có chút phẫn nộ, cô chẳng có tâm tình đâu mà nói đùa nữa: “Vậy sao vẻ mặt anh lại như đau khổ muốn chết thế kia?”
Lúc này sắc mặt anh mới dịu đi một chút: “Nói linh tinh, sắp làm mẹ đến nơi rồi còn không biết chừng mực.”
Cô sửng sốt. Hồi lâu cũng không biết nên phản ứng thế nào. Cô đưa tay lên xoa bụng, trên mặt lúc này mới cười. Cô nhìn anh, sắc mặt anh như làm ảo thuật, sa sầm lại.
Cô không quên bọn họ lúc trước xảy ra chuyện gì.
Chuyện cũ nháy mắt trở về. Lúc sợ hãi nhất trong đời chính là lúc cô phát hiện mình có thai. Sau khi rời khỏi khách sạn, cô cũng không sợ như vậy. Cô sớm biết Giang Nhân Đình không hề đơn giản nhưng không nghĩ tới cô ta lại không từ thủ đoạn như vậy. Cô hối hận đã để mình mắc lừa Giang Nhân Đình. Nhưng tất cả vẫn còn nằm trong sức chịu đựng của cô.
Thế nhưng, lúc nhìn thấy hai chữ mang thai trên tờ xét nghiệm, cô thật sự hoảng sợ. Không cam lòng và uất ức cũng xuất hiện bủa vây lấy cô. Cô khóc. Cô không muốn gặp Tả Dật Phi.
Có lẽ, cô từng nghĩ sẽ sinh đứa trẻ đó ra. Nhưng cô không biết làm sao nuôi dưỡng, làm sao chăm sóc nó. Tính cách quyết định số phận, nếu như cô lựa chọn đứa bé, cô sẽ quyết định rời xa Tả Dật Phi. Cô là người một đi đã quyết định thì sẽ làm đến cùng. Thế nhưng cô cũng là một người bình thường, cô không cự tuyệt được sự ấm áp của tả dật phi. Cho nên cô chỉ có thể lựa chọn bỏ đứa bé.
Điều kỳ lạ là, cô không hề trạc người đàn ông kia. Cô còn cảm thấy may mắn, lúc đó khi cô tỉnh lại, ngoại trừ một vết máu trên giường ra, không có một thứ gì khác. Cô cũng không cảm thấy bị lăng nhục.
Nhưng, người đó chính là Mạc Tu Lăng. cô lúc này không biết là cảm giác gì.
Ảo não, phiền muộn, tức giận, căm hận, hay xấu hổ và bất lực?
Đã năm năm trôi qua, đột nhiên nhớ lại, có chút xa lạ, có chút phẫn nộ.
Mạc Tu Lăng hít một hơi, biết cô lúc này tâm tình bất ổn: “Muốn ăn gì? Anh đi mua.”
Cô nhìn anh, không nói.
Anh nhìn cô: “Này”
“Em không muốn ăn.”
“Con phải ăn!” Nói xong anh liền đi ra.
Cô cũng không để ý tới ý kiến của anh. Nhìn anh đi mua đồ ăn, có chút cẩn thận. Cô chính là vẫn bị thua.
Thực ra không cần nằm viện nhưng anh muốn cô ở lại một ngày.
Sau khi đưa cô về nhà, Mạc Tu Lăng liên tiếp “ném bom”. Người đầu tiên tới là vợ chồng Mạc Chí Hạo. Đứa trẻ mới hơn một tháng, Giang Nhân Ly đương nhiên phải sắm vai vợ đảm mẹ hiền. Hoàng Tư Liên liên tục nhắc nhở Giang Nhân Ly phải chú ý mọi chuyện, ngay cả Mạc Tu Lăng cũng bị giáo dục nghiêm khắc.
Vợ chồng Mạc Chí Hạo rất ít tới đây, bình thường đều là Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly quay về biệt thự Mạc gia thăm bọn họ. Cho nên nhiều hơn hai người ở nhà, Giang Nhân Ly có phần không quen. Nhưng cô không phải người dễ biểu hiện ra ngoài, chỉ đem ba chữ “người vợ tốt” ra diễn rất nhuần nhuyễn.
Mãi đến khi hai người bọn họ về rồi, Giang Nhân Ly mới nhận ra dụng ý của Mạc Tu Lăng. Bọn họ tới đương nhiên sẽ dời tầm nhìn của cô đi, cô sẽ không quấn lấy Mạc Tu Lăng. cô có chút phiền muộn, thì ra chuyện gì cũng theo suy nghĩ của anh mà phát triển.
Giang Nhân Ly nhìn thấy Mạc Tu Lăng liền cảm thấy phiền, cho nên cô đi tìm Tần Ngả Trữ.
Trước mặt Tần Ngả Trữ, cô tỏ ra vô tư quá đáng, hoàn toàn quên mất đây không phải nhà của mình.
Tần Ngả Trữ đánh giá cô: “Này, cậu nghĩ là con trai hay con gái?”
“Con trai.”
“Sao khẳng định như vậy?” Chẳng phải còn chưa hình thành giới tính sao?
“Con của mình đương nhiên mình biết.”
“Là sao?”
“Cậu nghĩ xem. Sinh con gái rất phiền phức. Nháy mắt lớn lên lại trở thành con nhà khác. Nhưng mà con trai thì khác, cho dù không chăm sóc nó, nhưng lớn lên nhất định sẽ kiếm về thêm hai người nữa.”
Tần Ngả Trữ bị chọc kích động: “Cậu tinh ranh như vậy sao?”
“Sự thực mà!”
“Con cậu nghìn vạn lần đừng có giống cậu, sao có thể ích kỷ như vậy được.”
“Cậu đố kỵ!”
“Cắt!” Nói tới nói lui, Tần Ngả Trữ vẫn lấy lòng: “Hay là, cho mình nhận con cậu làm con gái nuôi đi!”
“Cậu sao có thể lợi dụng chiếm tiến nghi như vậy chứ? So với Mạc Tu Lăng, cậu còn góp sức ít hơn đấy.”
“Mình nguyện ý thay chồng cậu góp sức, nhưng thực là không được a!”
Giang Nhân Ly nổi giận, đuổi theo Tần Ngả Trữ khắp phòng. Tần Ngả Trữ không nói gì: “Đâu phải là phụ nữ có thai. Đây là một người phụ nữ đanh đá đấy chứ! Giám định hoàn tất.”
Chương 80: Cứ như vậy đi! (P1)
Edit: Sahara
Giang Nhân Ly và Mạc Tu Lăng trong thời gian này không có giao lưu nhiều, nhưng ngẩn đầu không thấy thì cúi đầu ắt sẽ thấy, quan hệ giữa hai người cũng không có gì xấu.
Cô mỗi ngày đều ở nhà, anh đều đi làm kiếm tiền mua sữa!
Nhưng thỉnh thoảng sẽ có những lúc cô quạnh, buồn vô cớ, khiến cô cảm thấy bất an. Cô gọi điện thoại cho anh, gần đây cô vẫn thường làm vậy, dù cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là nói vài chuyện linh tình. Phần lớn thời gian anh đều im lặng, nhưng cũng không cúp máy.
Cô vừa bấm điện thoại gọi cho anh, thì ngoài phòng khách chợt có tiếng chuông di động vang lên. Cô đi ra thấy điện thoại của anh ở trên sô pha. Hóa ra là anh để quên ở nhà. Cô chợt thấy hoài nghi, không biết có phải anh cố ý để ở nhà để tránh cô làm phiền hay không? (hì, phụ nữ có thai mà ^^)
Trước đây cô từng hỏi anh vì sao không lưu số điện thoại của cô, anh trả lời: “Chẳng phải như vậy càng chứng tỏ là anh rất thuộc số điện thoại của em sao?” Không cần lưu, cũng có thể trực tiếp bấm số gọi được.
Nhưng lúc này cô nhìn điện thoại, trên màn hình là một cuộc gọi nhỡ, tuy nhiên lại không phải một dãy số điện thoại.
Cô gọi lại một lần, xác định mình không nhìn nhầm rồi mới xóa cuộc gọi nhỡ đi. Tâm tình tốt hơn một chút.
Nửa tháng nay, cô suy nghĩ rất nhiều, nếu như cô sớm biết mình sẽ lấy Mạc Tu Lăng, thì cái đêm năm năm trước kia, hẳn là một chuyện may mắn! Cái này chính là số kiếp, thật đúng là ly kỳ. Nếu như Giang Nhân Đình biết người đó là Mạc Tu Lăng, có lẽ cô ta sẽ phát điên lên. Ngoảnh đi ngoảnh lại, hóa ra không ai có thể đoán được ý trời đã an bài.
Cho dù quá khứ xảy ra chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì hiện tại mới quan trọng.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Cuối tuần, Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly đến biệt thự Thuần Viên.
Ở đây không có người giúp việc, tất cả mọi việc đều do Giang Thánh Minh đích thân làm. Giang Nhân Ly cảm thấy đã hiểu được phần nào, cho dù Uông Tố Thu có làm bất cứ chuyện gì, mọi ngõ ngách trong trái tim Giang Thánh Minh cũng chỉ thuộc về một mình bà. Ông nhớ kỹ Uông Tố Thu ghét nhất trong nhà xuất hiện người ngoài, cho nên ông không thuê người làm. Ở đây tất cả mọi thứ đều được bày trí theo sở thích của Uông Tố Thu, căn biệt thự này cũng không phải mới được xây dựng, mà nhìn mái nhà cũng biết được đã có nhiều năm.
Biết chuyện Giang Nhân Ly mang thai, Giang Thánh Minh còn đích thân xuống bếp. Chuyện này thật khiến cho Giang Nhân Ly giật mình. Giang Thánh Minh trong ấn tượng của cô, chính là một người cho dù thất bại cũng không bao giờ nguyện ý nhận sự giúp đỡ của người khác. Tuy rằng cô không muốn chút nào nhưng cũng phải thừa nhận rằng về chuyện nhà, Bạch Thanh Hà đúng là chăm lo cho Giang Thánh Minh rất tốt.
“Cha, để con giúp cha một tay.” Giang Nhân Ly vẫn không yên tâm như vậy. Thân hình cô thực ra rất gầy, nếu không nói cô có thai, bình thường nhìn vào sẽ không ai nhận ra.
“Không cần, con ngồi nghỉ đi. Phải tin vào năng lực của cha chứ.” Giang Thánh Minh đẩy cô ra ghế ngồi.
Cô nhìn nụ cười trên mặt ông rạng rỡ như ánh mặt trời, lo lắng trong lòng cô giảm đi ít nhiều.
Mạc Tu Lăng thấy tâm tình của cô tốt như vậy nên cũng cảm thấy yên tâm.
Cô nhìn anh: “Lát nữa ăn cơm nhớ khen cha nấu ăn ngon.”
“Tất nhiên rồi.” Anh sảng khoái đáp.
Thực ra, tay nghề của Giang Thánh Minh không tồi như trong tưởng tượng của bọn họ, tuy rằng không thể so bằng đầu bếp nhưng cũng có mùi vị riêng, đúng là mấy tháng khổ luyện của ông. Ăn cơm xong, Giang Nhân Ly chủ động rửa bát, Giang Thánh Minh dường như có chuyện muốn nói với Mạc Tu Lăng.
Thỉnh thoảng cô quay ra nhìn chỉ thấy Giang Thánh Minh nói gì với Mạc Tu Lăng, còn anh chỉ gật đầu, giống như một đứa trẻ ngoan đang nghe người lớn dạy bảo.
Cô hiểu rõ, anh chăm chú nghe như vậy cũng chỉ là vì anh là con rể. Nghĩ vậy, cô lại thở dài một hơi.
Còn có gì mà phải tính toán chứ, đó là chồng của cô, là cha của đứa bé trong bụng cô. Ai cũng không thay đổi được chuyện này.
Giang Nhân Ly đi ra ngoài, vừa lau tay vừa kinh ngạc thốt lên: “Cha đi đâu rồi?”
Mạc Tu Lăng bất đắc dĩ cười: “Cha nói hôm nay đẹp trời nên muốn đưa mẹ ra ngoài đi dạo.”
Cô gật đầu.
Anh đi lên mấy bước kéo tay cô: “Chúng ta cũng đi ra ngoài đi.”
Cô không tránh, cùng anh đi ra ngoài. Cô thấy Giang Thánh Minh đang đẩy xe lăn, động tác rất chậm rãi, trên mặt vẻ cười lộ rõ, vô cùng thỏa mãn. Uông Tố Thu nhắm mắt, bà vẫn luôn nhắm mắt như vậy. Nhưng ánh mặt trời chiếu lên người bà, vô cùng an tĩnh. Giang Thánh Minh bước thong dong từng bước, bóng bọn họ dưới mặt đất mỗi lúc một dài ra.
***
CHƯƠNG 80: Cứ như vậy đi! (P2)
Edit: Sahara
Cô không tránh, cùng anh đi ra ngoài. Cô thấy Giang Thánh Minh đang đẩy xe lăn, động tác rất chậm rãi, trên mặt vẻ cười lộ rõ, vô cùng thỏa mãn. Uông Tố Thu nhắm mắt, bà vẫn luôn nhắm mắt như vậy. Nhưng ánh mặt trời chiếu lên người bà, vô cùng an tĩnh. Giang Thánh Minh bước thong dong từng bước, bóng bọn họ dưới mặt đất mỗi lúc một dài ra.
Giang Nhân Ly cảm thán: “Thật không ngờ cha mẹ lại có ngày hôm nay.”
“Bao nhiêu chuyện cũ cùng lắm cũng chỉ là nhất thời, con người sống phải là vì hiện tại.” Anh nắm chặt tay cô, “Anh luôn thành thực với em, không một chút lừa dối, không phải là vì sợ em tức giận, mà là vì, anh muốn vợ chồng chúng ta không hề có khoảng cách.”
Trái tim cô bỗng rung động, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Còn có thứ gì so với giây phút ấm áp này khiến cho con người ta thỏa mãn hơn đây?
Cô cũng là người bình thường, không thể cự lại được sự ấm áp. Dù là cô lúc ấy mê muội!
“Em hiểu!”
Anh nắm tay cô: “Anh chỉ hy vọng em thực sự hiểu rõ!”
Bởi vì anh đã chờ đợi giây phút này, chờ đợi từ rất lâu. Anh đã từng chán nản, đã từng tuyệt vọng, vẫn may, cuối cùng anh vẫn còn có thể được nắm tay cô.
Lúc trở về, anh kiên quyết muốn đưa cô đi bệnh viện kiểm tra. Cô không muốn nhưng rõ ràng là không đi anh sẽ không yên tâm.
Cho nên sau khi kiểm tra xong xuôi anh mới yên tâm đưa cô về nhà.
Nhà của bọn họ!
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Buổi tối lúc đi ngủ, cô nhớ tới cái gì liền đẩy anh: “Anh còn có cái gì nói dối em?”
“Không có.” Anh trả lời chắc như đinh đóng cột, rồi lại nhìn ánh mắt giảo hoạt của cô: “Chắc chắn không có.”
“Vậy sao?” Cô bình tĩnh, “Em nói chính là anh từ trước đến nay.”
Anh xoay người, cách xa cô một chút.
Cô không buông tha: “Để em nhắc anh, chính là trước khi anh ra nước ngoài.”
Anh chỉ cảm thấy trí nhớ cô thật là tốt! Cả người anh cứng đờ. Chuyện đó là chuyện mà anh hối hận nhất trong đời mình, từ trước đến giờ.
Năm đó anh về nước, Giang Nhân Ly đã về chơi Uông gia, nhưng thực ra hôm đó cô cũng đã trở về nhà. Có điều lúc cô về thì thấy Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Đình đang trò chuyện, cô liền ra chòi ngồi trên ghế đá hóng gió, cô mơ màng ngủ.
Mạc Tu Lăng lơ đễnh hỏi Giang Nhân Đình về cô, anh không nói gì.
Sau khi tạm biệt Giang Nhân Đình, anh trỏ về Mạc gia, nhưng đi qua chòi đột nhiên anh nhìn thấy cô.
Anh kìm lòng không được liền đi đến.
Rõ ràng cô quay lưng lại, nhưng anh vẫn nhận ra.
Cô đang ngủ. Rất yên bình.
Anh không nhớ lúc ấy anh suy nghĩ điều gì, có thể là chẳng nghĩ gì cả. Anh cúi đầu, hôn lên môi cô.
Cô vốn dĩ không ngủ. Lúc ấy đột nhiên giật mình.
Anh lại càng hoảng sợ. Mặt anh nóng ran. Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý nào, anh thốt lên: “Đình Đình.”
Chính là hai chữ đó đã trực tiếp đẩy cô ra xa khỏi anh. Anh không ngừng suy nghĩ, nếu như anh không nhát gan đến vậy, nếu như anh không xấu hổ như vậy, có phải là mọi chuyện sẽ không xảy ra không? Cho nên anh căm giận bản thân mình nhát gan, căm giận bản thân mình xấu hổ.
Sau đó anh lại xuất ngoại, cô không đến tiễn anh.
(Hóa ra đây là lí do năm đó Giang Nhân Ly viết lên bức tranh của cô một câu kia!)
Cho nên, anh nhất định muốn thay đổi bản thân, không muốn tiếp tục làm Mạc Tu Lăng nhát gan kia nữa, anh muốn tự mình giành lại được thứ mình muốn.
Nhưng hiện tại cô lại nhắc đến chuyện sớm đã bị vùi vào thời gian này.
Cô kéo anh lại: “Anh thực sự không nhớ rõ?”
“Em muốn làm gì?” Anh bị sự ngang ngược của cô đánh bại.
Cô không thèm để ý: “Em tức giận, phớt lờ anh, anh lại lừa dối em.”
Anh day trán.
Anh im lặng một lát, đột nhiên tóm lấy tay cô.
Cô cảm thấy lòng bàn tay buồn buồn, nhưng cô biết anh viết lên tay cô chữ gì.
“Hóa ra anh biết?”
Anh ôm chặt cô: “Nếu như anh sớm biết, anh sẽ không để em rời khỏi anh.”
Anh viết lên tay cô một chữ, chính là chữ mà cô nhìn thấy trên điện thoại anh lưu số của cô: “您”
您 : Em là người trong lòng anh!
***
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom