-
Lời bạt
Cuộc sống hạnh phúc của nam nữ thế thường.
Đây là câu chuyện tôi muốn viết đã lâu. Nó không ngoắt ngoéo, phức tạp, càng không có gì huyền bí, mà là chuyện tình của một đôi nam nữ hết sức bình thường.
Mỗi người đến với thế gian này đều khao khát có được tình yêu. Trên con đường tình ái, tìm được người yêu thương để cùng sát cánh bên nhau là điều mà tận đáy lòng ai ai cũng mong mỏi. Nhưng đối với một nửa ấy, chúng ta thường hay dùng trí tưởng tượng phong phú của mình để điểm tô, phác hoạ hình ảnh hoa mỹ nhất và đặt vào đó quá nhiều ảo tưởng.
Hy vọng sẽ có được mối nhân duyên kỳ ngộ đầy lãng mạn như cô bé Lọ Lem. Ước ao tình cờ gặp được người yêu như chàng hoàng tử bạch mã. Mong đợi được trải nghiệm một tình yêu mãnh liệt… Chắc cô gái nào cũng từng mơ mộng như vậy?
Có điều mơ cũng chỉ là mơ, hiện thực ngoài những giấc mơ mới là cuộc sống thực của chúng ta. Một nửa còn lại cùng ta sát cánh trong cuộc đời ấy có thể không là hoàng tử cũng chẳng phải công tử, nhưng nam nữ thế thường cũng có thể có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Cuốn tiểu thuyết này chính là cuốn sách tôi viết về câu chuyện của một đôi nam nữ thế thường trên con đường tìm kiếm hạnh phúc.
Trong câu chuyện làm thay đổi cuộc sống phi thường này, không có anh hùng – mỹ nhân, không có hai phe đối lập thiện ác, cũng không có những thăng trầm, nhân vật trong đó giống như bạn bè, người thân xung quanh chúng ta, tất cả đều rất chân thực. Mà những trải nghiệm tình yêu của họ cũng như diễn ra đâu đó quanh bạn và tôi, gặp được, đọc được những tình cảm thay đổi bất ngờ khiến người ta đồng cảm.
Khi bắt đầu viết câu chuyện này, tôi cũng có chút do dự. Tại sao tôi nói muốn viết từ lâu rồi nhưng mãi vẫn chưa động bút? Là bởi vì đây không phải là câu chuyện tình của đôi trai tài gái sắc mà trong tiểu thuyết ngôn tình bình thường hay đề cập. Chẳng phải nhân vật chính đại đa số đều là những trai tài gái sắc sao? Ngôn tình là loại truyện có nội dung dễ rơi vào khuôn sáo nhất, có thể cho phép nhân vật nữ chính không đẹp, nhưng nhân vật nam chính không thể không tài. Có người đã từng chế giễu nói rằng: “Nhân vật nam chính trong ngôn tình nhất định phải vừa có tiền vừa có quyền, lại rất đào hoa, chiều cao thấp nhất cũng phải một mét tám, có không dưới mười triệu tệ, những vụ bê bối tình ái không dưới mười lần, còn gì tuyệt và thú vị hơn nữa!”
Chiểu theo tiêu chuẩn này, nhân vật Chu Nhất Minh trong chuyện thực sự không đạt tiêu chuẩn chút nào, đặc biệt là chiều cao “thấp hơn mực nước biển” của mình, để anh ta đảm nhiệm vai trò làm “người đàn ông số một” thì “đạo diễn” thực sự đã quá mạo hiểm rồi, nhưng cuối cùng tôi vẫn cầm bút viết câu chuyện này, bởi vì tôi thực sự rất thích. Khi viết tôi lại thầm hối hận, người ta ai ai cũng viết về trai tài gái sắc, tôi lại đi viết một đôi tình nhân “ngốc nghếch và xấu xí chỉ có trên trời cao” như vậy.
Tôi cảm thấy câu chuyện tình yêu không nhất thiết phải là trai tài gái sắc, cũng không cần chết đi sống lại mới cảm động lòng người. Đọc một câu chuyện gần gũi với đời thương thế này, đôi lúc cảm thấy dường như nhân vật chính ở ngay trước mắt chúng ta, không có những câu chuyện cường điều quá mức, tất cả đều rất tự nhiên, khiến người ta có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc nhỏ bé nhưng chân thực. Một chút vui vẻ, một chút mâu thuẫn, một chút ngọt ngào, một chút hiểu lầm đó trong cuộc sống… hạnh phúc nhỏ nhoi như thế mới cảm động lòng người. Thực tế chẳng phải chúng ta đều mong muốn có được tình yêu nhỏ bé giữa hai người, hạnh phúc nhỏ bé dành cho hai người sao?
Tôi vẫn luôn cho rằng, tình yêu đích thực hạnh phúc đích thực ẩn giấu trong tình cảm mộc mạc nhất, bình thường nhất trong cuộc sống. Ví như tình yêu của hai nhân vật chính trong câu chuyện này, không có gì phức tạp, cũng chẳng có gì huyền bí nhưng… cũng rất đẹp, rất rung động lòng người.
Bản chất của tình yêu vốn không là trăm hoa đua nở mà bình thường như dòng nước, như năm tháng chảy trôi.
Tuyết Ảnh Sương Hồn
Hết
Đây là câu chuyện tôi muốn viết đã lâu. Nó không ngoắt ngoéo, phức tạp, càng không có gì huyền bí, mà là chuyện tình của một đôi nam nữ hết sức bình thường.
Mỗi người đến với thế gian này đều khao khát có được tình yêu. Trên con đường tình ái, tìm được người yêu thương để cùng sát cánh bên nhau là điều mà tận đáy lòng ai ai cũng mong mỏi. Nhưng đối với một nửa ấy, chúng ta thường hay dùng trí tưởng tượng phong phú của mình để điểm tô, phác hoạ hình ảnh hoa mỹ nhất và đặt vào đó quá nhiều ảo tưởng.
Hy vọng sẽ có được mối nhân duyên kỳ ngộ đầy lãng mạn như cô bé Lọ Lem. Ước ao tình cờ gặp được người yêu như chàng hoàng tử bạch mã. Mong đợi được trải nghiệm một tình yêu mãnh liệt… Chắc cô gái nào cũng từng mơ mộng như vậy?
Có điều mơ cũng chỉ là mơ, hiện thực ngoài những giấc mơ mới là cuộc sống thực của chúng ta. Một nửa còn lại cùng ta sát cánh trong cuộc đời ấy có thể không là hoàng tử cũng chẳng phải công tử, nhưng nam nữ thế thường cũng có thể có được cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
Cuốn tiểu thuyết này chính là cuốn sách tôi viết về câu chuyện của một đôi nam nữ thế thường trên con đường tìm kiếm hạnh phúc.
Trong câu chuyện làm thay đổi cuộc sống phi thường này, không có anh hùng – mỹ nhân, không có hai phe đối lập thiện ác, cũng không có những thăng trầm, nhân vật trong đó giống như bạn bè, người thân xung quanh chúng ta, tất cả đều rất chân thực. Mà những trải nghiệm tình yêu của họ cũng như diễn ra đâu đó quanh bạn và tôi, gặp được, đọc được những tình cảm thay đổi bất ngờ khiến người ta đồng cảm.
Khi bắt đầu viết câu chuyện này, tôi cũng có chút do dự. Tại sao tôi nói muốn viết từ lâu rồi nhưng mãi vẫn chưa động bút? Là bởi vì đây không phải là câu chuyện tình của đôi trai tài gái sắc mà trong tiểu thuyết ngôn tình bình thường hay đề cập. Chẳng phải nhân vật chính đại đa số đều là những trai tài gái sắc sao? Ngôn tình là loại truyện có nội dung dễ rơi vào khuôn sáo nhất, có thể cho phép nhân vật nữ chính không đẹp, nhưng nhân vật nam chính không thể không tài. Có người đã từng chế giễu nói rằng: “Nhân vật nam chính trong ngôn tình nhất định phải vừa có tiền vừa có quyền, lại rất đào hoa, chiều cao thấp nhất cũng phải một mét tám, có không dưới mười triệu tệ, những vụ bê bối tình ái không dưới mười lần, còn gì tuyệt và thú vị hơn nữa!”
Chiểu theo tiêu chuẩn này, nhân vật Chu Nhất Minh trong chuyện thực sự không đạt tiêu chuẩn chút nào, đặc biệt là chiều cao “thấp hơn mực nước biển” của mình, để anh ta đảm nhiệm vai trò làm “người đàn ông số một” thì “đạo diễn” thực sự đã quá mạo hiểm rồi, nhưng cuối cùng tôi vẫn cầm bút viết câu chuyện này, bởi vì tôi thực sự rất thích. Khi viết tôi lại thầm hối hận, người ta ai ai cũng viết về trai tài gái sắc, tôi lại đi viết một đôi tình nhân “ngốc nghếch và xấu xí chỉ có trên trời cao” như vậy.
Tôi cảm thấy câu chuyện tình yêu không nhất thiết phải là trai tài gái sắc, cũng không cần chết đi sống lại mới cảm động lòng người. Đọc một câu chuyện gần gũi với đời thương thế này, đôi lúc cảm thấy dường như nhân vật chính ở ngay trước mắt chúng ta, không có những câu chuyện cường điều quá mức, tất cả đều rất tự nhiên, khiến người ta có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc nhỏ bé nhưng chân thực. Một chút vui vẻ, một chút mâu thuẫn, một chút ngọt ngào, một chút hiểu lầm đó trong cuộc sống… hạnh phúc nhỏ nhoi như thế mới cảm động lòng người. Thực tế chẳng phải chúng ta đều mong muốn có được tình yêu nhỏ bé giữa hai người, hạnh phúc nhỏ bé dành cho hai người sao?
Tôi vẫn luôn cho rằng, tình yêu đích thực hạnh phúc đích thực ẩn giấu trong tình cảm mộc mạc nhất, bình thường nhất trong cuộc sống. Ví như tình yêu của hai nhân vật chính trong câu chuyện này, không có gì phức tạp, cũng chẳng có gì huyền bí nhưng… cũng rất đẹp, rất rung động lòng người.
Bản chất của tình yêu vốn không là trăm hoa đua nở mà bình thường như dòng nước, như năm tháng chảy trôi.
Tuyết Ảnh Sương Hồn
Hết
Bình luận facebook