• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Ai Là Mẹ Anh? (4 Viewers)

  • Chương 10

Trương Nhất Manh mong còn không được, vội vàng gật đầu: "Ừ..."

Cô hoàn toàn quên mất, ngay từ đầu là ai muốn đi chơi... Chỉ có thể nói rằng, địa điểm không đúng...

Trương Ninh Hi muốn mời Tề Phỉ đến Trương gia chơi, Tề Phỉ cười cười nhìn anh ta, tiếng nắm tay răng rắc vang lên, Trương Ninh Hi cười cười đứng đằng sau Trương Nhất Manh.

Trương Nhất Manh: "..."

Rõ ràng là gặp cô thì trào phúng chế nhạo, bây giờ gặp Tề Phỉ thì lại thế này, đúng là thích bắt nạt kẻ yếu...

Cuối cùng, Tề Phỉ quyết định không đến Trương gia, dù sao thì đối tượng xem mắt của cô không đến, cô phải về trước để tìm lại chút thanh danh cuối cùng, Trương Ninh Hi thấy vậy, gọi một cuộc điện thoại, sau đó, một chiếc xe màu đen có rèm che cực kỳ khoa trương xuất hiện trước mặt Tề Phỉ.

Tề Phỉ: "???"

Trương Ninh Hi mở cửa thay cô: "Con gái về nhà một mình không hay lắm, bây giờ cũng không còn sớm..."

Trương Nhất Manh nhìn lên trời, bây giờ mới hơn năm giờ chiều -

Tề Phỉ cảnh giác nói: "Tôi thấy ngồi trong cái xe này mới nguy hiểm..."

Trương Nhất Manh: "Tớ cũng thấy vậy... Còn hơn cả nguy hiểm nữa..."

Tề Phỉ nói nhỏ với Trương Nhất Manh: "Hơn nữa, như vậy chẳng phải sẽ biết địa chỉ nhà của tớ sao?"

Trương Nhất Manh nói nhỏ: "Thế thì không cần lo lắng, nếu anh ta muốn thì tự khắc sẽ có cách khác dễ dàng hơn, không cần phải dùng thủ đoạn này đâu."

Tề Phỉ: "..."

"Được rồi, đã có tài xế miễn phí thì tôi cũng không từ chối." Tề Phỉ đáp lại Trương Ninh Hi, sau đó sảng khoái bước đi, Trương Ninh Hi chọt chọt Trương Ninh Giản, hai người cùng lúc mở miệng -

"Tề Phỉ, hẹn gặp lại."

"Dì, hẹn gặp lại."

Tề Phỉ: "..."

Trương Nhất Manh: "..."

>.
Tề Phỉ đen mặt, đi thẳng vào xe, làm như không nghe thấy gì, Trương Ninh Hi không vui nói với Trương Ninh Giản: "Không phải đã hẹn trước là nói 'Dì, hẹn gặp lại' sao?"

Trương Ninh Giản nghiêm túc nhìn Trương Ninh Hi: "Mẹ bảo là phải gọi dì ấy là Tề Phỉ."

Trương Ninh Hi: "..."

Trương Nhất Manh suýt nữa thì bật cười ra tiếng.

Tề Phỉ lạnh lùng bỏ đi, Trương Ninh Hi buồn bã chọt chọt tay của Trương Ninh Giản, Trương Ninh Giản không thèm để ý đến anh, ngoan ngoãn nhìn Trương Nhất Manh. Trương Nhất Manh hiểu anh đang muốn được khen, sờ sờ đầu anh bảo: "Ninh Giản làm đúng lắm ~"

Trương Ninh Hi vờ khóc lóc nói: "Tôi đúng là có cha mà cha không thương, có mẹ mà mẹ không yêu mà..."

Thêm một chiếc xe chẳng biết từ đâu chạy ra, tài xế đúng là người đã chở bọn họ đến, Trương Ninh Giản và Trương Nhất Manh bỏ lên xe trước, Trương Ninh Hi sợ hai người sẽ bỏ mình lại, cũng nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, xe bắt đầu chạy ra đường lớn, hai chiếc xe khác một trước một sau cùng xuấ hiện, bảo vệ cho chiếc xe ở giữa.

Sau khi xuống xe, Trương Nhất Manh kêu Trương Ninh Giản về phòng trước, còn cô thì ở lại nói chuyện với Trương Ninh Hi - về chuyện Tề Phỉ.

"Ừm, tôi muốn hỏi anh..." Trương Nhất Manh do dự một chút: "Anh và Tề Phỉ..."

Trương Ninh Hi nghi ngờ nhìn cô.

"Thì là... Tề Phỉ... Chẳng phải anh cứ làm phiền cậu ấy sao... Chẳng lẽ anh... với cô ấy..."

Trương Ninh Hi cười cười: "Ơ, mẹ ghen tị sao?"

Trương Nhất Manh đen mặt nói: "Tôi không giỡn với anh. Tính cách Tề Phỉ thẳng thắn, nếu anh không thích người ta thật thì đừng có trêu chọc người ta."

Trương Ninh Hi nhìn Trương Nhất Manh, cười bí hiểm: "Thật giả cái gì, tình cảm có thể nói đến thật giả hay sao?"

Trương Nhất Manh kinh ngạc nói: "Vậy anh thích Tề Phỉ sao?"

Trương Ninh Hi nói: "Cả hai đều là người trưởng thành, cần gì phải biết thích hay không, vui vẻ là được rồi."

Trương Nhất Manh hiểu ý của Trương Ninh Hi.

"Đúng rồi, đùa giỡn với người ta rồi bị đánh thì vui lắm đúng không? Sở thích của anh đúng là hơi bị đặc biệt đấy. Nhưng tôi cảnh báo anh trước, đối với Tề Phỉ mà nói, chuyện này không thể đùa giỡn." Trương Nhất Manh nghiêm túc nói: "Tôi đã nói rồi, Tề Phỉ..."

Cô còn chưa nói xong, Trương Ninh Hi đã ngắt lời cô: "Được rồi được rồi, tôi hiểu ý của cô, sau này tôi không phá cô ta nữa, được chưa?"

Trương Nhất Manh trợn mắt nhìn anh ta, thấy anh cười cười nhìn mình, không biết nói thật hay nói giỡn, nhưng cô không tìm ra được dấu hiệu nào khác trên mặt Trương Ninh Hi cả, đành vào nhà trước.

Trương Nhất Manh đi vào phòng khách, nhìn thấy Trương Ninh Trí đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện điện thoại, gương mặt nhìn nghiêng của anh ta quả thật rất đẹp, lông mi nhỏ mà dài, đường nét từ mũi đến môi có thể nói là hoàn mỹ, tay trái anh ta cầm điện thoại, tay phải tùy tiện đặt lên ghế sofa, không biết người trong điện thoại đang nói gì mà Trương Ninh Trí khẽ nhíu mày, gương mặt lạnh lùng vì thế lại càng trở nên gợi cảm lạ thường.

Ôi, ba anh em nhà họ Trương này, chẳng có ai là không đẹp trai cả, nhưng mỗi người mỗi nét, nhưng Trương Nhất Manh vốn bị tiểu thuyết tình yêu tẩy não từ lúc nhỏ nên dĩ nhiên là nghiêng về kiểu "nam chính lạnh lùng trầm tĩnh" như Trương Ninh Trí... Có điều, đó chỉ là một suy nghĩ nhỏ nhoi thôi, khi ở chung với ba người này, ai cũng có khuyết điểm cả...

Nghe thấy tiếng động, Trương Ninh Trí khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trương Nhất Manh, nhìn nghiêng đã đẹp, nhìn chính diện lại càng đẹp hơn, Trương Ninh Trí gật đầu với cô, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại. Trương Nhất Manh hơi mừng rỡ một chút rồi lại thất vọng, đi lên lầu hai.

Trương Ninh Trí vừa tắt điện thoại xong, gọi cô lại: "Trương Nhất Manh."

Trương Nhất Manh ngẩn người, đây là lần đầu tiên mà anh ta gọi đầy đủ họ tên của cô, lúc trước chỉ gọi cô là cô Trương thôi.

Trương Ninh Trí vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh sofa, Trương Nhất Manh hiểu ý, ngồi xuống cạnh anh, không hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Đừng nói là muốn hỏi cô xem có cảm nghĩ gì sau chuyến đi chơi lần này đấy...

Kết quả, lần này cô đã đoán trúng, Trương Ninh Trí nói: "Lần này đi chơi, cảm giác thế nào?"

Trương Nhất Manh suy nghĩ rồi thành thật trả lời: "Tốt lắm, đỡ hơn là đi vòng vòng trong nhà... Có điều, công viên giải trí không phải là chỗ thích hợp để tôi đi chơi."

Trương Ninh Trí gật đầu: "Thật ra sau này không phải là không được đi ra ngoài nữa."

Trương Nhất Manh nghe vậy, nhanh chóng hỏi lại: "Hả? Được ra ngoài nữa sao?"

Trương Ninh Trí nhanh chóng đổi đề tài: "Một tháng nữa là đến sinh nhật của Ninh Giản rồi."

"Ồ..." Trương Nhất Manh suy nghĩ, bây giờ Trương Ninh Trí đang muốn bàn bạc với cô chuyện tổ chức tiệc sinh nhật cho Trương Ninh Giản sao?

Trương Ninh Trí nói tiếp: "Đến lúc đó, sẽ mời không ít người."

Trương Nhất Manh: "..."

Nhưng mà Trương Ninh Giản như thế này thì làm sao mà gặp mặt người khác chứ...

Trương Ninh Trí nhìn gương mặt lúng túng của Trương Nhất Manh, nhẹ nhàng nói: "Hẳn là cô hiểu ý của tôi."

"Ừm... Nhưng nếu trong một tháng mà muốn Ninh Giản khỏi bệnh ngay thì..." Nói đến đây, cô chợt khựng lại, chuyện này gần như là không thể

Trương Nhất Manh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy... đừng mở tiệc, đừng mời người khác đến là được rồi."

Trương Ninh Trí nói: "Vốn dĩ sinh nhật thì phải tổ chức tiệc chứ."

Lời ít ý nhiều, tức là bữa tiệc này, không tổ chức không được...

Trương Nhất Manh khó xử nói: "Vậy làm sao đây..."

Trương Ninh Trí tỉnh táo phân tích: "Ninh Giản bây giờ rất lệ thuộc cô, chỉ cần cô nói thì nó sẽ nghe, vậy nên tôi nghĩ ra một cách."

"Cách... Cách gì?" Trương Nhất Manh có một cảm giác xấu, chẳng lẽ anh ta định kêu cô giả làm phu nhân Trương gia đã qua đời rồi sao -

Trương Ninh Trí nói: "Giả làm người yêu với Ninh Giản."

Trương Nhất Manh: "!!!"

"Anh đang nói đùa gì vậy!?" Trương Nhất Manh hét lên.

Trương Ninh Trí yên lặng nhìn cô.

Trương Nhất Manh: "..."

Cô ngồi đàng hoàng lại, vẻ mặt cầu xin: "Cách này không được đâu."

"Không sao." Trương Ninh Trí nói: "Nếu cô không thích thì không cần làm. Nhưng Ninh Giản rất lệ thuộc vào cô... Ít nhất cũng phải đổi cách xưng hô, "Nhất Manh" chứ không phải "mẹ"!"

Trương Nhất Manh cụp mắt thất vọng: "Hình như hơi khó..."

Trương Ninh Trí ngừng lại, rồi nói: "Còn nữa, đến lúc đó, cô nhất định là bạn nhảy của Ninh Giản, cô có biết khiêu vũ không?"

Trương Nhất Manh lắc đầu: "Không..."

Cô làm gì mà biết khiêu vũ -

Trương Ninh Trí trầm ngâm suy nghĩ, nói: "Dạo này tôi cũng không bận lắm, mỗi ngày tôi sẽ dạy cô khiêu vũ một tiếng vậy."

Trương... Trương Ninh Trí muốn dạy cô khiêu vũ!?

Trương Nhất Manh trợn to hai mắt, tưởng là mình nghe lầm.

Trương Ninh Trí nhìn đôi con ngươi của Trương Nhất Manh sắp rớt ra ngoài, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Sao vậy?"

Sao vậy...

Còn hỏi cô sao vậy!?

Trương Nhất Manh có vô vàn điều bất mãn, rốt cuộc lại bật ra được một câu: "Anh... Anh biết khiêu vũ?"

Trương Ninh Trí không ngờ cô sẽ hỏi điều này, thản nhiên gật đầu nói: "Ừ."
Cũng đúng, với thân phận của bọn họ, tham gia các buổi tiệc xã giao không phải ít...
Trương Ninh Trí tiếp tục nói: "Hơn nữa, về mặt khác mà nói, nếu như biểu hiện của Ninh Giản bình thường lại, cô sẽ có thể thường xuyên ra ngoài chơi."

Cũng đúng...

Dù gì thì Trương Nhất Manh cũng không thể từ chối, đành gật đầu đồng ý, Trương Ninh Giản ở trong phòng đợi mãi không thấy Trương Nhất Manh lên, đành chạy xuống, Trương Ninh Trí thấy vậy, gọi anh đến nói: "Ninh Giản, một tháng nữa là tới sinh nhật của em rồi."

Trương Ninh Giản biết điều gật đầu: "Ồ, vậy anh cả muốn tặng quà cho em sao?"

Trương Ninh Trí: "... Nhất định là có quà cho em."

"Nhưng em phải học khiêu vũ." Trương Ninh Trí dặn dò nói: "Anh sẽ kêu người ta đến dậy cho em."

Trương Ninh Giản nhíu mày, nhìn thoáng qua Trương Nhất Manh: "Em muốn học chung với mẹ cơ."

"Được, nhưng không phải bây giờ, em phải học xong phần của mình trước đã. Đến sinh nhật thì cho hai người khiêu vũ với nhau." Trương Ninh Trí nhanh chóng nắm được nhược điểm của Trương Ninh Giản: "Vậy nên em phải học nhanh lên."

Trương Ninh Giản ngẩn người, nghiêm túc gật đầu: "Vâng!"

Trương Nhất Manh nghĩ, rõ ràng là Trương Ninh Trí khó đối phó hơn Trương Ninh Giản nhiều...

Trương Ninh Trí liếc sang Trương Nhất Manh, ánh mắt ám hiệu, Trương Nhất Manh hiểu Trương Ninh Trí đang ra lệnh cho cô tiếp tục chuyển đổi cách xưng hô, hắng giọng nói: "Sau này, con không được gọi mẹ là mẹ nữa ..." Cô còn chưa nói hết, Trương Ninh Giản đã vội vàng ngắt lời cô: "Tại sao?"

Không chỉ vậy, anh dứt khoát đi ngang qua Trương Ninh Trí, ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Manh.

Trương Ninh Trí phối hợp tránh ra, tỏ vẻ không liên quan gì đến mình.

Con thì nóng tính... Anh thì bỏ chạy...

Trương Nhất Manh: >.
Trương Nhất Manh nhìn ánh mắt trong trẻo của Trương Ninh Giản: "Nghe mẹ nói hết đã... Không được gọi mẹ là mẹ, sau này cứ gọi bằng tên của mẹ, Trương Nhất Manh... tốt nhất... gọi là... Nhất Manh..."

Trương Nhất Manh rơi lệ đầy mặt.

Trương Ninh Trí gật đầu.

Trương Ninh Giản hoàn toàn không hiểu nhìn Trương Nhất Manh.

Trương Nhất Manh tiếp tục giải thích: "Con nhớ thử xem, chẳng phải ở nước ngoài người ta rất hay gọi tên của cha mẹ sao..."

Trương Ninh Giản nói: "Nhưng chúng ta không phải là người nước ngoài..."

"..." Trương Nhất Manh hạ quyết tâm, nói: "Gọi tên của mẹ thử coi!"

Trương Ninh Trí: "..."

Trương Ninh Giản khó xử nói: "Nhất..."

Trương Nhất Manh mong đợi nhìn anh.

"Nhất... mẹ." Trương Ninh Giản quyết đoán gọi mẹ.

Trương Nhất Manh: "..."

Đứa con này... Cái gì mà "Nhất mẹ" chứ...

Trương Ninh Giản tỏ ra vô tội: "Nhưng tại sao không cho con gọi mẹ là mẹ nữa chứ!?"

Một đống từ "mẹ" làm Trương Nhất Manh như xoay vòng vòng, Trương Nhất Manh nói: "Vì chuyện này liên quan đến chuyện chúng ta có được đi chơi hay không..."

Trương Ninh Giản nói: "Đi chơi?"

Trương Nhất Manh nghĩ là Trương Ninh Giản động lòng, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, là được ra khỏi nhà, đến những chỗ khác chơi đó! Nếu con không gọi mẹ là... Nhất Manh... thì chúng ta không thể ra ngoài được!"

Trương Ninh Giản đáp một cách tự nhiên: "Vậy thì khỏi đi ra ngoài!"

Trương Nhất Manh che mặt, không ngừng rơi lệ: "... Mẹ muốn đi ra ngoài cơ... Con có thương mẹ không hả? Có thương mẹ không hả? Chẳng phải con nói con thương mẹ nhất sao? Mẹ đã lớn tuổi rồi, ngay cả một cái yêu cầu con cũng không đồng ý đúng không? Hu hu hu, Ninh Giản à Ninh Giản, con làm mẹ thất vọng quá, đau lòng quá..."

Trương Ninh Giản: "..."

Trương Ninh Trí: "..."

Trương Ninh Giản lúng túng: "Mẹ đừng khóc nữa! Được... Được rồi..."

Trương Nhất Manh thấy Trương Ninh Giản khó xử như vậy cũng không đành, đề nghị: "Vậy đi, khi không có người ngoài, con có thể gọi mẹ là mẹ!"

Trương Ninh Giản gật đầu: "Được."

Trương Nhất Manh: "Ừm, vậy giờ gọi thử xem."

Trương Ninh Giản nói: "Mẹ!"

Trương Nhất Manh: "!?!?"

"Con... sao con vẫn gọi mẹ là mẹ!?" Trương Nhất Manh lại tiếp tục rơi lệ.

Trương Ninh Giản suy nghĩ một chút, nói: "Ở đây chỉ có con, mẹ, anh cả... Không có ai là người ngoài cả."

Trương Nhất Manh: "..."

Cô yên lặng nhìn sang Trương Ninh Trí.

Trương Ninh Trí gật đầu: "Ừm."

Ừm cái đầu anh đấy...

Vừa rồi là ai muốn Trương Ninh Giản gọi cô là Trương Nhất Manh!?

Cũng may, Trương Ninh Trí nhanh chóng thêm vào: "Gọi thử xem nào."

Trương Ninh Giản đau khổ nói: "Nhất... Nhất Manh..."

Sau đó anh nhỏ giọng thêm chữ "mẹ" vào vế sau.

Trương Nhất Manh: "..."

Anh cho là tôi không nghe được đúng không?

Thôi... Muốn dạy dỗ đứa con này cũng không dễ...

Trương Nhất Manh vờ như không nghe thấy, khen ngợi sờ sờ đầu Trương Ninh Giản.

Trương Ninh Giản thoải mái cười với cô, Trương Nhất Manh nhìn Trương Ninh Giản, thật ra nếu anh ta không trở thành thế này thì nhất định là người con gái nào cũng muốn làm bạn gái, vừa giàu có vừa đẹp trai, vóc người cực chuẩn, khi thì lạnh lùng trầm tính, khi thì ngây thơ hoạt báy, khi thì vô tội đáng yêu, khi thì đẹp trai ngất ngây.

Trương Ninh Trí nhìn hai người một cái, nghiêm túc nhỏ giọng nói với Trương Nhất Manh: "Tăng lương."

Trương Nhất Manh: "..."

Haha, hallelujah!!!

Trương Nhất Manh đột nhiên cảm thấy gương mặt băng giá lạnh lùng của Trương Ninh Trí bỗng chốc trở nên thân thiện gần gũi biết bao...

Mặc dù chỉ còn một tháng nhưng không phải quá ít, ngày hôm sau đã bắt đầu cuộc tập luyện, lúc trước Trương Nhất Manh cứ bị Trương Ninh Giản làm phiền không thôi, lại thêm ái ngại đây là nhà họ Trương nên khi Trương Ninh Trí đưa cô đi, cô mới biết trên lầu ba có một căn phòng dùng để tập múa.

Phòng tập múa rất to, sàn nhà làm bằng gỗ, một cái gương chiếm phần lớn diện tích bức tường có thể nhìn rõ cả phòng, Trương Nhất Manh thở dài: "Lại còn có cả phòng tập múa..."

Trương Ninh Trí trả lời ngắn gọn: "Là của Ninh Hi."

"..."

Tên Trương Ninh Hi này, đúng là ăn chơi không thiếu phần anh ta.

Vì tập múa nên Trương Nhất Manh cố tình mặc một chiếc T-shirt rộng thùng thình, một chiếc quần short jean và giày thể thao, cứ tưởng Trương Ninh Trí sẽ khen ngợi tính tự giác của cô, nào ngờ, anh ta nhíu mày: "Quần áo cũng tạm được, còn giày phải đổi, phải là giày cao gót mới được."

Trương Nhất Manh: "..."

Ừ nhỉ, đi dự tiệc cô phải mang giày cao gót mới đúng chứ.

Trương Nhất Manh đi đến căn phòng thay quần áo mà dì Thu đã dọn dẹp giúp cô, phòng thay đồ rất lớn, làm cho đống quần áo ít đến nao lòng của cô trở nên trống trãi vô cùng, chọn đi chọn lại, cô phát hiện mình chỉ có hai đôi giày cao gót, một cái là Tề Phỉ tặng cô nhân dịp sinh nhật hai mươi tư tuổi, bảo là: "Chỉ có một đôi giày tốt mới có thể đưa cậu đến con đường hạnh phúc..."

Đôi giày đó rất cao, không thấm nước, độ dày của đế cũng rất tiết kiệm, không dễ mang, nhưng nếu mang vào thì sẽ rất đẹp, màu sắc duyên dáng của chiếc giày phối hợp rất tốt với phần đế lấp lánh, đường nét uyển chuyển nhẹ nhàng làm cho người khác động lòng, sau đó Trương Nhất Manh vô tình đọc được trên tạp chí, mới biết đôi giày đó tốn một khoản tiền làm cho người ta phải chắc lưỡi ngậm ngùi.

Đôi giày này khó mang, nhưng đôi giày kia lại không thể mang - đó là đôi giày dành cho y tá mà thỉnh thoảng cô mới mang... = =

Nếu cô mang đôi này về phòng tập múa, chắc chắn sẽ bị Trương Ninh Trí đánh chết...

Trương Nhất Manh đau khổ mang đôi giày cao gót mà Tề Phỉ tặng cho, da cô trắng trẻo, mang đôi giày rất hợp, huống chi nó còn làm cô cao hơn nhiều, chỉ là một đôi giày xinh đẹp như vậy mà phối cùng áo T-shirt và quần short jean thì hơi kỳ quái, nhưng Trương Nhất Manh không có hứng xem quần áo nào hợp với đôi giày nữa, đành mang nó đến phòng tập múa.

Nhưng mà trước giờ cô chưa từng mang giày cao như thế này... Cho nên cứ hai bước là phải để chân xuống, đi năm bước thì nghỉ ngơi một chút, lên lầu còn phải dựa vào tường... Thoạt nhìn thật vất vả...

Phải một lúc lâu sau cô mới đến phòng tập múa, Trương Ninh Trí đang dần mất hết kiên nhẫn, thấy cô vất vả đi đến, khựng lại một chút rồi nói: "Thật ra thì không cần cao vậy đâu."

Trương Nhất Manh đau khổ nói: "Tôi chỉ có đôi này thôi, mà còn là của người ta tặng nữa..."

Trương Ninh Trí: "..."

Trương Ninh Trí bình tĩnh nói: "Cứ để vậy trước đi."

Trương Nhất Manh đau khổ gật đầu.

"Ngẩng đầu, ưỡn ngực lên, tự tin giống như đang mặc lễ phục vậy." Câu đầu tiên mà Trương Ninh Trí nói là thế này: "Tưởng tượng như tất cả mọi người đang nhìn cô đi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom