• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Ai Là Mẹ Anh? (2 Viewers)

  • Chương 21

Ngày hôm sau, Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản đều dạy trễ, còn bị Trương Ninh Hi trêu ghẹo mãi, Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản đều không để ý đến anh.
Ba anh em cùng Trương Nhất Manh, thêm dì Thu và chú Đổng ăn cơm xong liền đến căn biệt thự ven biển, lúc ấy thời gian vẫn còn sớm, trong khi buổi tiệc thì đến tối mới bắt đầu, bởi vậy nên họ có thời gian để chỉnh sửa, chuẩn bị thêm, Trương Nhất Manh là người nhàn nhã rảnh rỗi nhất, những lần mà cô đi ra biển ít đến đau lòng, tuy thành phố có biển nhưng muốn đến cũng phải đi một đường dài, bởi vậy mà cô rất ít khi tới nơi này, bây giờ đến không khỏi cảm thấy vui vẻ, chạy đến bờ biển chơi, sau đó lấy chân đá cát, đá tới đá lui, cho đến khi dì Thu lạnh lùng bước ra kêu cô trở về phòng thay quần áo, Trương Nhất Manh mới trở về.
Thay quần áo, làm tóc xong xuôi, Trương Nhất Manh lại lén chuồn đi, chạy đến bờ biển hóng gió, làn gió mang đến một mùi hương làm cho người khác khó mà chịu được, Trương Nhất Manh nhắm mắt lại, chợt có một đôi tay từ phía sau vòng qua eo cô, Trương Nhất Manh chỉ dùng một giây để nhận ra người đó là Trương Ninh Giản - hai người đã ôm nhau quá nhiều lần rồi, mùi hương đó cũng chẳng còn xa lạ nữa...
Tuy hai người thường ôm ôm ấp ấp với nhau nhưng đây là lần đầu tiên làm như vậy ở bên ngoài, cằm Trương Ninh Giản đặt lên vai Trương Nhất Manh, hơi thở cùng làn gió bao phủ cả người cô, làm cho người cô hơi căng thẳng, nhưng cô nhanh chóng quên đi mất, dù gì cũng là Trương Ninh Giản mà, là con của cô mà, ôm một cái cũng chẳng có vấn đề gì...
"Sao vậy?" Trương Nhất Manh tự nhiên hỏi.
Trương Ninh Giản nói: "Thật xinh đẹp."
Trương Nhất Manh gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, biển đúng là rất đẹp, Ninh Giản, đây là lần đầu tiên con nhìn thấy biển sau khi mất trí nhớ sao? Haiz, hồi đó chắc con đã đến rất nhiều bãi biển đẹp khác rồi, nhưng không sao đâu..."
Cô vẫn còn nói liến thoắng không ngừng, Trương Ninh Giản đã mở miệng: "Con không nói biển, con nói mẹ."
"... Hả?" Trương Nhất Manh ấp úng.
Giọng nói Trương Ninh Giản dịu dàng: "Con đang nói mẹ thật là xinh đẹp."
Người phụ nữ nào được khen là xinh đẹp đều vui cả, huống chi còn là được một đứa con như Trương Ninh Giản khen - con nít chắc hẳn không biết nói dối đâu!
Trương Nhất Manh cười nói: "Ngoan lắm~"
Cô đưa tay xoa xoa đầu Trương Ninh Giản, Trương Ninh Giản tựa như một chú cún ngoan ngoãn rúc đầu vào vai cô, ngoan ngoãn để cô xoa.
Không khí ấm áp khó được giữa hai người lại bị tiếng "tách tách" của máy ảnh phá hỏng, Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản cùng lúc xoay người lại, nhìn thấy một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi dùng di động chụp lại cảnh tượng ban nãy của hai người, đằng sau hắn là căn biệt thự đã sáng đèn, thời gian trôi qua nhanh chóng, chưa gì trời đã tối, khách khứa cũng đã đến không ít, những chiếc xe đắt tiền dừng lại ở bãi đỗ xe, người đến người đi, cũng có không ít người nhìn sang hướng Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản.
Nhưng người chụp ảnh thì chỉ có một.

Trương Nhất Manh có chút sững sờ, còn Trương Ninh Giản thì cười khách sáo, nói: "Giám đốc Triệu."
Người được gọi là giám đốc Triệu kia cũng cười cười đáp lại, nói: "Xin lỗi, vừa rồi nhìn đôi kim đồng ngọc nữ hai người ân ái, tôi không kiềm chế được nên mới chụp lại."
Trương Ninh Giản mỉm cười nói: "Chuyện này thì có gì phải xin lỗi chứ, chỉ là đừng để bức hình đó tuồn ra ngoài thì tốt hơn."
Thái độ của anh bình thản, nhưng khí chất toát ra từ giọng điệu làm cho người ta không thể nào phản bác lại, giám đốc Triệu kia cười tỏ ra đồng ý, nói: "Cô gái này chính là Trương Nhất Manh tiểu thư sao?"
Trương Ninh Giản gật đầu cười: "Vâng."
Anh quay đầu lại, nói với Trương Nhất Manh: "Đây là ngài Triệu Ngân."
Trương Nhất Manh gật đầu cười với hắn: "Ngài Triệu."
Người tên Triệu Ngân kia cũng cười cười, chào hỏi vài câu với cô rồi nhanh chân bước vào biệt thự, Trương Ninh Giản cũng nắm tay Trương Nhất Manh trở về, trên đường đi, hai người gặp ai cũng chào hỏi đầy đủ, nhiều người còn có hứng thú với Trương Nhất Manh, đây là lần đầu tiên Trương Nhất Manh nhận được nhiều sự chú ý đến vậy, tuy là những sự chú ý đó đa phần đều kín đáo nhưng vẫn đủ làm cô cảm thấy không tự nhiên.
Đến khi hai người vào hội trường, Trương Nhất Manh nhỏ giọng nói với Trương Ninh Giản: "Con đã nhớ hết tất cả chưa?"
Đôi môi Trương Ninh Giản mang một nụ cười tiêu chuẩn, cúi đầu chỉnh lại mái tóc rối bù của Trương Nhất Manh, cũng nhỏ giọng nói: "Con sẽ không để mẹ lo đâu."
Trương Nhất Manh gật đầu cười, không nói gì nữa.
Hai người dĩ nhiên là tâm điểm, Trương Nhất Manh cũng cố gắng giữ trạng thái tốt nhất, đôi môi lúc nào cũng mỉm cười, trò chuyện với những người bước đến bắt chuyện, mọi người đều nói cô đẹp, có khí chất... hoặc là hai người rất xứng đôi,... sau đó cô gật đầu cảm ơn, nói "anh/chị/cô/ ngài cũng không tệ..."
Hai bên đều vừa nói vừa cười, nhưng những lời nói ra đều không phải thực tâm mà chỉ là những lời lịch sự cơ bản, Trương Nhất Manh thực sự không hiểu tại sao cứ phải làm như vậy ở bữa tiệc.
Cũng may, được một lát sau thì Tề Phỉ đến, cô mặc chiếc đầm màu vàng, tựa như nữ thần Bohemian, chân mang giày cao gót, Trương Nhất Manh thấy cô cứ như thấy cứu tinh vậy, vẫy vẫy tay với cô, Tề Phỉ cười đi vào, nhỏ giọng nói: "Wow~ hôm nay nhìn cậu đẹp thật đấy."
Trương Nhất Manh nói: "Cậu đừng có khen mình như thế, Tề mỹ nhân ạ."
Tề Phỉ nói: "Phụ nữ đang yêu đúng là đẹp ra có khác, chẳng ai bằng cả."
Trương Nhất Manh nói: "Yêu cái đầu cậu đấy."
Tề Phỉ cười gian: "Vừa rồi tớ đi đến, nghe rất nhiều người nói cậu và Trương Ninh Giản rất xứng đôi."
Trương Nhất Manh nói: "Đương nhiên rồi, bọn tớ đang mặc đồ người yêu mà..."
Tề Phỉ: "..."
"Haiz, thôi thôi, có nói cậu cũng chẳng hiểu." Tề Phỉ bất lực lắc đầu.
Trương Nhất Manh nhìn cô cười cười, một lát sau Trương Ninh Giản đã bị người ta kéo đi nói chuyện làm ăn, Trương Ninh Trí thấy thế cũng cùng đi theo, cuối cùng Trương Nhất Manh cũng hiểu vì sao Trương Ninh Trí bắt anh học riêng, thì ra là còn phải học những chuyện này, tuy chưa biết là có hiểu gì không nhưng ít ra cũng đối đáp được đôi ba câu, Trương Ninh Giản trước kia hình như rất xuất sắc, nếu không cũng không nhất thiết phải làm như vậy.
Tề Phỉ và Trương Nhất Manh thấy thế lui về một góc khác, Trương Nhất Manh cầm cái dĩa của mình đi kiếm đồ ăn nước uống, Tề Phỉ cũng tiện thể lấy luôn một cái bánh, Trương Nhất Manh nói: "Haiz, mấy bữa tiệc kiểu này đúng là phiền phức."
Tề Phỉ nói: "Tớ cũng thấy vậy, bởi vậy nên ba tớ có ép tớ thế nào tớ cũng không đi, ông ấy cũng sắp tức chết rồi, cứ bảo là tớ cứ như vậy thì sẽ chẳng tìm được người bạn trai môn đăng hộ đối nào - haiz, tớ càng nghĩ càng không hiểu, nhà tớ chỉ mở bệnh viện thôi mà, môn đăng hộ đối cái gì chớ... Haiz, không chịu nổi."
Trương Nhất Manh cười phá lên: "Bệnh viện cũng phải kiếm tiền chứ, với lại ba cậu cũng chỉ mong sau này cậu có được cuộc sống tốt thôi, bậc cha mẹ nào mà chẳng muốn con cái mình như vậy, cậu đừng trách bọn họ nữa."
Tề Phỉ bĩu môi: "Cậu đúng là thánh mẫu tiêu chuẩn mà!"
Trương Nhất Manh: "..."
Trương Nhất Manh định lảng sang chủ đề khác, Trương Ninh Hi lại bước đến, tay cầm một ly champagne: "Ồ, Tề Phỉ, cô cũng đến sao?"
Trương Nhất Manh không chút khách sáo đốp lại: "Chẳng phải là anh kêu tôi kêu Tề Phỉ đến sao? Lúc tôi gọi cho cậu ấy anh còn ngồi kế bên nghe trộm mà!?"
Trương Ninh Hi: "..."
Tề Phỉ: "... À, ra là anh ta đề nghị..."
Trương Nhất Manh nói: "Tớ chỉ bị anh ta ép buộc thôi, cậu nhìn xem, chẳng phải bây giờ tớ đang rất cần cậu sao, nếu không tớ cũng chẳng làm phiền cậu."
Tề Phỉ bĩu môi nhìn Trương Ninh Hi, không thèm nói gì, Trương Ninh Hi cười hì hì kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tề Phỉ, vuốt cằm nói: "Cô mà cũng mặc váy sao?"
Sau đó tiếp tục: "Lúc cô đá người ta thì làm sao mà giữ váy lại chứ?"
Trương Nhất Manh: "..."
Tề Phỉ: "... Anh có muốn tôi đá anh một cái, xem như thí nghiệm không?"
Trương Ninh Hi cười nói: "Thế thì không cần..."
Tề Phỉ quơ quơ tay trước mặt anh: "Được rồi được rồi, nhìn mặt anh bỉ ổi quá đi."
Trương Nhất Manh suýt nữa thì chết cười, vừa cắn quả đào vừa nhìn hai người nói chuyện như diễn kịch hài, Trương Ninh Hi nói: "Tề Phỉ, cô không có bạn trai sao?"
Tề Phỉ nói: "Hả?"
Trương Ninh Hi nói: "Lát nữa phải ra khiêu vũ rồi."
Tề Phỉ nói: "Lát nói sau, tôi đâu phải là chủ tiệc, tôi không nhảy cũng chẳng ai để ý đến, cũng đâu có luật nào bắt buộc đến dự tiệc phải ra khiêu vũ đâu."
Trương Ninh Hi nói: "Tôi cũng không có bạn gái."
Tề Phỉ nói: "Ồ."
Trương Ninh Hi: "..."
Trương Ninh Hi nói: "Chi bằng lát nữa chúng ta cùng ra ngoài đó khiêu vũ đi?"
Tề Phỉ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu. "Cũng được."
Trương Nhất Manh có phần kinh ngạc, có điều quyết định là ở Tề Phỉ, cô không can thiệp vào, một lát sau, Trương Ninh Giản bước đến, bứt Trương Nhất Manh ra khỏi hai người này, cúi người nói nhỏ với cô: "Mẹ, lát nữa con phải lên bục phát biểu, sẽ kêu mẹ lên đó, nhớ chuẩn bị nha."
"Phát biểu?" Trương Nhất Manh sửng sốt.
Trương Ninh Giản dỗ dành cô: "Mẹ yên tâm đi, mẹ không cần phải nói gì đâu. Cốt yếu là để giới thiệu mẹ với mọi người thôi."
"Được rồi..." Trương Nhất Manh gật đầu, định đi vào nhà vệ sinh, mà nhà vệ sinh ở tầng hai, cô nói vài câu với Trương Ninh Hi và Tề Phỉ rồi đi lên trên, nhưng càng đi lên thì càng nghe thấy tiếng tranh cãi.
Kì lạ, chẳng lẽ có ai ở trên tầng hai đang cãi nhau?
Trương Nhất Manh men theo hành lang, đi vào bên trong vài bước, nghe thấy tiếng một cô gái: "Tại sao anh gạt tôi, tôi lại không thể gạt anh? Tôi nói cho anh biết, tôi đã nghĩ kĩ rồi, anh không cần tôi thì tại sao tôi phải cần anh chứ! Anh đang tức giận cái gì? Ban đầu là anh chủ động đẩy tôi đến với Trương Ninh Giản, anh không nhớ sao!?"
Trương Nhất Manh: "..."
An Đường Đường...
Vậy người kia chắc hẳn là Viên Phục rồi...
Giọng nói của An Đường Đường vẫn tiếp tục vang lên, hơn nữa càng lúc càng kích động: "Anh dựa vào cái gì mà quản lí tôi!? Anh cũng đâu phải chú ruột của tôi!!! Tôi thích thế nào thì như thế đó, tôi đã trưởng thành rồi!!! Anh quản lí tôi lâu như vậy, còn muốn quản lí đến khi nào nữa!? Chẳng phải anh muốn kết hôn sinh con sao? Còn giữ tôi lại làm gì!? Tôi cho anh biết, cho dù tôi có..."
Giọng nói của cô càng lúc càng chói, dừng ở một nơi không thể nào kết thúc được, sau đó truyền đến tiếng quần áo ma sát vào nhau...
Gương mặt Trương Nhất Manh thoáng chốc đỏ bừng, cô vừa nghe là đã hiểu rồi, quên mất mình cần phải đi nhà vệ sinh, xoay người chạy xuống tầng một, vừa đúng lúc Trương Ninh Giản đang đứng ở đó vừa đợi cô, vừa nói chuyện với khách khứa, thấy cô chạy xuống, tự nhiên vịn vào eo cô, hỏi: "Sao vậy? Sao mặt đỏ thế? Ở trên đó nóng quá à!?"
Người đang nói chuyện với Trương Ninh Giản cũng đang hứng thú nhìn cô, Trương Nhất Manh lúng túng nói: "Ừm... hơi nóng... không có gì cả..."
Trương Ninh Giản dịu dàng dựa sát vào mặt Trương Nhất Manh, thổi thổi giúp cô: "Như vậy có đỡ hơn tí nào chưa?"
Trương Nhất Manh: "..."
Mặt cô lại càng đỏ hơn...
Người đang nói chuyện với Trương Ninh Giản cười cười, bảo: "Như vậy không được đâu, có chăng là đổ dầu vào lửa thôi."
Trương Ninh Giản khó hiểu nhìn Trương Nhất Manh, dĩ nhiên là anh không hiểu nguyên nhân thật sự mà Trương Nhất Manh đỏ mặt, lại càng không hiểu vì sao mặt của Trương Nhất Manh lại đỏ hơn, nhưng Trương Nhất Manh biết rằng không thể để anh tỏ ra như vậy, đành ra vẻ thoải mái nói: "Ninh Giản, anh đừng có như vậy..."
Cô vốn muốn nói: "Con thích phá mẹ vậy sao"... Nhưng mà chữ "phá" kia ác quá đi, cô không thể nào nói ra được...
Người kia cười cười, nói: "Cậu ba nhà họ Trương trước kia không tỏ ra trẻ con như vậy, xem ra thật sự là rất thích cô Trương đây, xin chúc phúc cho hai người."
Trương Ninh Giản hiển nhiên vẫn không hiểu ra sao, nhưng thấy nét mặt đối phương như muốn nói "Tôi hiểu, cô ấy hiểu, anh cũng hiểu", cũng chỉ dám cười cười tỏ vẻ vô tội, dù sao thì nụ cười cũng có thể giải quyết tất cả mọi chuyện mà...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom