Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Khi Trương Nhất Manh rửa mặt giúp Trương Ninh Giản xong thì giáo viên cũng đã đến, là một người đàn ông đã qua bốn mươi, Trương Ninh Trí đúng là lo lắng dư thừa, Trương Ninh Giản vừa gặp thầy giáo thì ngoan ngoãn hết mực, không bướng bỉnh bắt Trương Nhất Manh ở lại nữa, rốt cuộc Trương Nhất Manh cũng thoát được đứa con này giây lát, vậy nên đi vòng vòng thăm thú quanh nhà họ Trương.
Nhưng đi dạo khắp nhà họ Trương, lớn thì lớn thật, nhưng đơn điệu, lạnh lẽo quá.
Cô đi tìm dì Thu, bảo rằng mình cần một chiếc xe đạp.
Dì Thu không hiểu: "Cô cần xe đạp để làm gì?"
Trương Nhất Manh giải thích: "Con muốn xuống núi nhưng đường xa quá, không đi bộ nổi."
Dì Thu cười cười nói: "Đại thiếu gia đã căn dặn, cô không được xuống núi."
"Hả?" Trương Nhất Manh hơi thất vọng.
"Hay là cô gọi điện hỏi đại thiếu gia thử xem." Dì Thu đưa ra đề nghị.
Trương Nhất Manh suy nghĩ một chút, sau đó quyết định gọi điện cho Trương Ninh Trí.
"Alô?"
Nghe thấy giọng nói của Trương Ninh Trí, Trương Nhất Manh rụt lại, sau đó lắp bắp nói: "Ninh... Ninh Giản đang học... Anh ta không có kêu tôi ở cùng... tôi... tôi có thể đi xung quanh thăm quan được không? Chỉ... Chỉ là chạy xe đạp xuống dưới chân núi để..."
Cô bây giờ, chẳng khác gì một vị cao nhân cả...
Lúc nào cũng chỉ gặp được 2 gương mặt, Trương Ninh Giản và dì Thu = =. Thi thoảng thì gặp được Trương Ninh Trí, chú Đổng, cộng thêm một đám người lúc thì xuất hiện, lúc thì biến mất.
Trương Ninh Trí không nói gì.
Trương Nhất Manh: "???"
"Alô, là cô Trương phải không? Tôi là chú Đổng đây." Giọng nói bên kia chợt thay đổi.
Trương Nhất Manh: "..."
"Chào... Chào chú Đổng..."
"À, cô Trương, chuyện là vầy, cô cũng biết chuyện của tam thiếu gia hơi đặc biệt,... Chuyện tam thiếu gia mất trí nhớ tuy đã được giữ bí mật rất tốt, nhưng ít nhiều cũng bị đồn ra ngoài vài phần. Nói vậy, thân phận của cô dĩ nhiên là có người biết."
Trương Nhất Manh: "..."
"Xung quanh Tam thiếu gia có nhiều người như vậy mà còn bị tai nạn, một mình cô chạy xe đạp xuống núi thì..."
Trương Nhất Manh: "..."
Chú Đổng đột nhiên không nói nữa, một lát sau, giọng nói của Trương Ninh Trí xuất hiện: "Hiểu chưa?"
Trương Nhất Manh: "Đã hiểu..."
Trương Ninh Trí: "Ồ... Nếu cô nhất quyết muốn đi thì cứ tìm dì Thu..."
"Không, tôi không muốn nữa..." Trương Nhất Manh mấp máy môi, đã nói đến mức đó rồi, còn bảo cô đi kiếm cái gì nữa... Vậy chẳng phải là tự chui đầu vào chỗ chết sao...
Trương Ninh Trí hài lòng đáp "ừm" một tiếng, sau đó nói: "Ngày mốt tôi sẽ về... Thôi, không có chuyện gì nữa."
Trương Nhất Manh ấm ức tắt điện thoại, dì Thu đứng bên cạnh nhìn cô, nói: "Đại thiếu gia có đồng ý không?"
Trương Nhất Manh lẩm bẩm: "Đồng ý thì có đó, nhưng mà không khác gì không đồng ý cả..."
Dì Thu vẫn mỉm cười.
Trương Nhất Manh lúng túng nói: "Thôi, con không lấy xe đạp nữa."
Dì Thu đề nghị: "Cô có thể đưa bạn của cô đến đây chơi, ví dụ như Tề Phỉ."
Trương Nhất Manh kinh hãi hỏi: "Sao dì lại biết Tề Phỉ?"
Dì Thu chỉ cười, không nói.
Điều này càng làm cho Trương Nhất Manh xác định suy nghĩ "tuyệt đối không làm cho người khác bị liên lụy", lỡ như Tề Phỉ đến đây, chẳng khác nào cùng kéo cô ấy xuống hố.
Một tiếng sau, giáo viên rời khỏi, nét mặt rất hài lòng, Trương Nhất Manh bước vào phòng, thấy Trương Ninh Giản đang cúi đầu vẽ tranh.
"Ninh Giản, học hành thế nào rồi?"
Trương Ninh Giản cắn đầu bút nói: "Không có gì vui... Thầy giáo gì đâu mà ngu ngốc thế..."
Trương Nhất Manh: "???"
Trương Ninh Giản nói: "Bảo là dạy con cái gì... Kiến thức còn không bằng con."
Trương Nhất Manh: "..."
Ra là nét mặt ban nãy của ông thầy kia không phải là hài lòng, mà là không còn gì để nói sao? Trương Nhất Manh có hỏi dì Thu nên làm thì dì Thu bảo đã nói với Trương Ninh Trí, kêu Trương Nhất Manh không cần phải lo lắng.
Thật ra thì Trương Nhất Manh có lo lắng gì đâu, chuyện Trương Ninh Giản có thông minh hay không không phải là vấn đề, huống chi, nói lo lắng thì phải là Trương Ninh Trí lo lắng mới phải, còn cô... Chỉ cần đảm bảo không liên quan đến mình là được.
Nói cho cùng thì, Trương Nhất Manh vẫn giữ suy nghĩ "không nên quá thân thiết" với Trương Ninh Giản và Trương Ninh Trí trong lòng, Trương Ninh Giản thì không biết sẽ khôi phục trí nhớ khi nào, đến lúc đó cô sẽ phải rời khỏi đây, nếu biết quá nhiều chuyện, đối với cô chẳng có chỗ tốt nào.
Nếu như gần gũi với Trương Ninh Giản quá, lỡ như người ta nhớ lại, quên hết những chuyện này thì... Chẳng phải trên phim vẫn thường chiếu vậy sao? Đến lúc đó, người đau khổ cũng là cô thôi.
Trương Nhất Manh cảm thấy buồn chán chẳng có gì làm, lại không được xuống núi, cũng may nhà họ Trương còn có máy tính, cô tùy tiện chọn đại một game online, bắt đầu lên mạng.
Kết quả, dung lượng của trò chơi quá lớn, gần 8G, lại còn phải cập nhật đủ thứ, không đợi vài tiếng thì không được, Trương Nhất Manh đành phải chơi cùng Trương Ninh Giản.
Trừ đọc sách, làm mấy cái bài toán phức tạp nhức đầu ra, Trương Ninh Giản thích nhất là chơi Lego, lại còn chơi rất say mê.
Trương Nhất Manh chống cằm nhìn Trương Ninh Giản ráp từng miếng lego vào, cô nhìn hoài, nhìn mãi cũng không biết nó là cái gì, Trương Ninh Giản quay sang nói: "Mẹ chơi cùng đi."
Trương Nhất Manh ứng đáp một tiếng, cầm vài miếng lego lên, một lúc lâu sau mới ráp được một chiếc máy bay nhỏ, cô hài lòng gật đầu, nghiêng đầu nhìn Trương Ninh Giản, suýt nữa thì đập đầu vào gối... Người ta làm cả một tòa thành...
"Thật... Thật là đẹp..." Trương Nhất Manh trợn mắt há hốc mồm, chợt cảm thấy cái máy bay của mình thật là đáng thương biết bao.
Trương Ninh Giản cười híp mắt nói: "Mẹ thích không?"
Trương Nhất Manh gật đầu: "Ninh Giản thật là lợi hại."
Trương Ninh Giản được cô khích lệ, vui vẻ dụi đầu vào cánh tay của Trương Nhất Manh, chỉ cần không dụi đầu vào cổ hay ngực cô là được rồi, dù sao thì chó Samoyed cũng có thói quen này mà.
Đêm đó, Trương Nhất Manh bắt Trương Ninh Giản tự đi tắm (đây là một chuyện không dễ tí nào...), sau đó thì vào phòng tắm ở phòng bên.
"Ôi..." Trương Nhất Manh chơi đùa cùng những bọt bong bóng, nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, lại nghĩ đến Trương Ninh Giản đang đợi mình ở trên phòng, cảm thấy vừa vui, lại vừa buồn...
Bỗng nhiên, một tiếng động truyền đến từ ngoài cửa, Trương Nhất Manh cảnh giác ngồi thẳng người.
Cô đã khóa cửa phòng lại, chỉ có dì Thu giữ chìa khóa, nhưng nếu dì Thu đến tìm cô thì sẽ mở cửa...
Trương Ninh Giản chắc chắn không có can đảm để lẻn vào rồi, anh ta đã cố gắng thử một lần, rốt cuộc bị Trương Nhất Manh mắng một trận, cuối cùng nước mắt lưng tròng nói "con chỉ muốn tắm với mẹ thôi", làm Trương Nhất Manh không nói được một lời.
"Cái bóng và bím tóc vô tội của em sau tấm gương đồng... Nếu em nguyện ý, anh cam lòng rót rượu và ở bên cạnh em suốt cuộc đời này..." Một người đàn ông ngân nga ca khúc "Tóc như tuyết" của Châu Kiệt Luân bước đến = = ...
Bước chân của anh ta rất dứt khoát, chìa khóa hình như vẫn còn móc trên ngón tay, lung lay phát ra từng tiếng giòn tan, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Trương Nhất Manh không kịp nghĩ xem người sắp vào là ai, chỉ có thể hét to lên: "Đừng vào!"
Cũng may, căn phòng này khá lớn...
"Hửm?" Tiếng bước chân chợt dừng lại, một giọng nói vang lên: "Ai vậy? Ai ở bên trong đấy? Là phụ nữ sao?"
"..."
Người kia thấy Trương Nhất Manh không đáp lại, hơi nghi ngờ bước gần thêm một chút, Trương Nhất Manh thoáng tỉnh táo lại, lấy bọt xà phòng che thân thể lại, sau đó la lên: "Đã bảo đừng vào!"
"Ồ, đúng là phụ nữ sao?" Người kia cười nói.
Trương Nhất Manh trợn trắng mắt, đưa tay với lấy chiếc khăn của mình.
Vất vả lắm mới với được cái khăn, Trương Nhất Manh khẽ thở phào nhẹ nhõm, đang quấn khăn quanh người thì tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, cánh cửa cũng bị mở ra!
"A a a a!" Trương Nhất Manh hét lên một tiếng, ngồi xuống nước, sau đó trải khăn lên bồn tắm, đảm bảo không bị lộ cái gì ra.
Người đó "à" một tiếng, sau đó cười hì hì nói: "Chà chà, không tệ."
Trương Nhất Manh thầm chửi thề trong lòng, mượn ánh đèn để nhìn rõ người đến, là một gương mặt có nét giống Trương Ninh Trí, cũng có chỗ giống Trương Ninh Giản, nhưng đôi mắt dài khẽ nheo lại, gian xảo như một tên hồ li, Trương Nhất Manh vừa nghĩ đến anh chàng hào hoa của Trương gia - Trương Ninh Hi, suýt nữa thì khóc nấc lên.
Sao không ai nói với cô Trương Ninh Hi về hôm nay vậy!?
"Chà chà, đêm hôm khuya khoắt lại tắm trong phòng của mình..." Trương Ninh Hi sờ sờ cằm: "Chậc... Chẳng lẽ là món quà mà anh cả tặng mình về nước sao cà?"
Trương Nhất Manh: "..."
Đúng là cuộc sống đầy niềm vui nhỉ...
Sau đó, Trương Ninh Hi nhíu mày: "Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống quà tặng..."
Trương Nhất Manh: "..."
Hít sâu một hơi, Trương Nhất Manh miễn cưỡng kìm cảm xúc muốn chửi thề xuống, sau đó hắng giọng một cái.
Trương Ninh Hi: "?"
Trương Nhất Manh: "A a a a a!!! Ninh Giản cứu mạng !!!!!"
Trương Ninh Hi: "..."
Ba bốn giây sau, tiếng bước chân của Trương Ninh Giản vang lên, anh nhanh chóng đi vào phòng tắm, nhìn Trương Nhất Manh và Trương Ninh Hi, gương mặt vừa tức giận, vừa lo lắng, thuận tay lấy một chai dầu gội ném vào người Trương Ninh Hi: "Ông là ai?"
Trương Ninh Hi: "... Ninh Giản..."
Trương Ninh Giản không đáp, đi đến giữa Trương Ninh Hi và Trương Ninh Hi, vươn hai tay ra, che chở cho cô: "Ông muốn làm gì?"
Sau đó, quay đầu lại, ân cần hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Trương Ninh Hi: "... Mẹ?"
Trương Nhất Manh lạnh lùng nhìn anh.
Trương Ninh Giản lạnh lùng nhìn anh.
Trương Ninh Hi mấp máy môi: "Anh cả nói chú nhận nhầm mẹ, thì ra là thật sao?"
Trương Ninh Giản vẫn lạnh lùng nhìn anh.
Trương Ninh Hi có chút lúng túng nói: "Chú đừng nhìn anh như vậy... Thật sự không nhận ra anh sao? Ninh Giản, anh là anh ba của chú đây. Hồi trước anh có nhờ chú dạy tiếng Anh cho đó."
Trương Nhất Manh: "..."
Còn không biết xấu hổ mà nói ra, rõ ràng là anh mà dám kêu em mình dạy tiếng Anh cho, cậu hai họ Trương này đúng là hài hước thật.
Trương Ninh Giản lạnh lùng nói: "Không nhớ."
Trương Ninh Hi phiền não gãi gãi đầu, cười cười: "Thôi, dù gì thì mai anh cả cũng về rồi, mai mới nói."
Trương Nhất Manh nhịn không được nói: "Hai người có thể đi ra ngoài không? Tôi... Tôi phải thay quần áo nữa!"
Trương Ninh Giản khựng lại, nhìn Trương Nhất Manh, sau đó quay lại nói với Trương Ninh Hi: "Ông đi ra ngoài."
Trương Ninh Hi: "..."
Trương Nhất Manh: "Anh cũng cút ra đi!!!"
Trương Ninh Giản ấm ức: "Mẹ..."
Trương Nhất Manh: "Có làm nũng cũng vô dụng = =, cút ra, ngay bây giờ, ngay lập tức, right now..."
Trương Ninh Hi cợt nhả khoát tay lên vai Trương Ninh Giản: "Aiz, đừng buồn bực như vậy mà... Chú thật sự không nhớ rõ anh sao? Ôi, đôi môi nhỏ nhắn này, cái cổ trắng ngần này, sao càng nhìn càng thấy đẹp hơn trước thế này..."
Trương Ninh Giản buồn bực bỏ tay anh ra, lôi anh đi ra ngoài.
Trong cả quá trình đó, Trương Nhất Manh vẫn giữ trạng thái "...", trân trân nhìn hai người bỏ đi, sau đó nhanh chóng xối nước cho sạch rồi thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Ra khỏi phòng tắm, cô thấy Trương Ninh Giản và Trương Ninh Hi đang cùng ngồi trên ghế, Trương Ninh Giản khó hiểu nhìn Trương Ninh Hi, thấy Trương Nhất Manh đi ra, Trương Ninh Giản lập tức chạy đến: "Mẹ."
Trương Nhất Manh đáp một tiếng, lúng túng định đưa Trương Ninh Giản về phòng, Trương Ninh Hi nhanh chóng đứng lên, cười xấu xa gọi: "Mẹ."
Trương Nhất Manh: "..."
Ba anh em nhà họ Trương này, trừ Trương Ninh Trí ra, hai người còn lại nhận mẹ cũng nhanh thật...
Trương Nhất Manh lúng túng nói: "Anh cũng biết Ninh Giản đã xảy ra chuyện gì, không cần gọi theo anh ta..."
"Không không không, con còn chưa có cơ hội này mà." Trương Ninh Hi cười vô cùng kỳ lạ: "Trừ anh cả ra, con và Ninh Giản chưa từng có cơ hội gọi mẹ, ôi, bây giờ thốt ra, cảm giác thật là kì lạ!"
Trương Nhất Manh 囧: "Nhưng mà tôi mới hai mươi tư thôi! Ninh Giản gọi tôi như vậy thì coi như xong đi, anh cũng gọi như vậy, tôi cảm thấy rất kỳ quặc!"
Trương Ninh Hi bất mãn nói: "Con cũng mới hai mươi chín thôi mà..."
Trương Ninh Giản đứng bên cạnh lẳng lặng nghe, thấy vậy hừ lạnh: "Ông lớn hơn mẹ tôi gần năm tuổi, làm sao có thể là con của mẹ tôi được... Làm như mẹ tôi ngu ngốc lắm vậy."
Trương Nhất Manh: "..."
Trương Ninh Hi: "..."
Làm như anh bé hơn tôi ấy nhỉ!?
Trương Ninh Hi cười hì hì nói: "Ninh Giản thật là thông minh."
Trương Ninh Giản: "Dĩ nhiên."
Trương Nhất Manh: "..."
Trương Ninh Hi vui vẻ nói với Trương Nhất Manh: "Nếu cô biết Ninh Giản trước kia như thế nào thì tốt rồi, chậc chậc, khác hẳn bây giờ luôn, trước kia..."
Trương Nhất Manh chợt nhớ lại, lần trước An Đường Đường cũng có nói đến, cô cảm thấy hứng thú với quá khứ của Trương Ninh Giản, đang định nghe anh ta nói thì Trương Ninh Giản ngáp một cái, kéo tay áo của Trương Nhất Manh: "Mẹ, mệt rồi."
Anh ngáp đến độ cả hốc mắt của ửng hồng, làm cho đôi mắt của Trương Ninh Giản như giăng lên một màn sương mỏng, đáng yêu ngọt ngào chẳng khác gì một chú thỏ, làm Trương Nhất Manh thoáng mềm lòng, nói với Trương Ninh Hi: "À... Anh Trương, Ninh Giản muốn đi ngủ rồi, lần sau mới nói tiếp vậy."
Trương Ninh Hi gật đầu: "Ừm... Chuyện hồi nãy thật xin lỗi, hì hì, cũng may cô nhanh tay lẹ chân."
Trương Nhất Manh miễn cưỡng cười, mang Trương Ninh Giản đi ra khỏi phòng, điện thoại chợt vang lên, là Trương Ninh Trí gọi đến.
"Alô?" Trương Nhất Manh nhận điện thoại.
Giọng nói của Trương Ninh Trí truyền đến: "Đúng rồi, tôi quên nói với cô, Trương Ninh Hi, em của tôi, cũng là anh của Ninh Giản, tối nay sẽ về đến."
... Nói sớm thật đấy.
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: "À, tôi có gặp anh ta rồi..."
Trương Ninh Trí: "Ừm...?"
Trương Nhất Manh: "Tôi đang tắm thì anh ta bước vào..."
Trương Ninh Trí: "..."
Trương Nhất Manh nói tiếp: "Cũng may tôi nhanh tay, lấy khăn tắm che người lại..."
Trương Ninh Trí quyết định không tiếp tục đi sâu vào câu chuyện nữa: "À, vậy thì tốt rồi. Xin lỗi, tôi quên mất. Căn phòng mà cô hay tắm thật ra vốn là của Ninh Hi, có điều nó ra nước ngoài đã lâu, cho nên căn phòng đó thành phòng trống. Sau này cô lên lầu ba tắm vậy, ở đó vẫn còn phòng trống."
Trương Ninh Trí nói nhiều câu như vậy làm cho Trương Nhất Manh thoáng kinh ngạc, nhưng cô cần phải xác nhận cho rõ: "Có thật là phòng trống không..."
Trương Ninh Trí: "... Phải."
Trương Nhất Manh ngừng lại, nói: "Đúng rồi, hình như Ninh Giản không cần thầy giáo."
"Dì Thu có nói với tôi." Giọng nói của Trương Ninh Trí phẳng lặng như mặt hồ: "Sau này ông thầy đó sẽ không đến nữa."
Trương Nhất Manh gật đầu: "Vâng..."
"Ngày mai tôi sẽ về, nếu Ninh Hi đã về rồi thì cô cứ tự nhiên đưa Ninh Giản và nó đi ra ngoài, có gì tôi sẽ nói với Ninh Hi."
"Thật sao!?" Trương Nhất Manh kinh hãi.
Có thể đi ra ngoài!? Tức là có thể xuống núi!?
Cảm giác cứ như là bị giam ba, bốn năm, đột nhiên có người đến nói với cô, cô đã được tự do rồi!
... Được rồi, đúng là khoa trương quá, nhưng được đi ra ngoài làm cho cô vô cùng, vô cùng vui vẻ!!!
Trương Nhất Manh vui vẻ đáp lại một tiếng, bên kia đã tắt điện thoại, kể từ đó, suy nghĩ chán ghét của Trương Nhất Manh với Trương Ninh Trí dường như đã biến mất cả, trong đầu chỉ còn suy nghĩ "Thật tốt quá, có thể ra ngoài rồi."
Trương Ninh Giản thấy Trương Ninh Giản vui vẻ cười đến độ miệng không khép lại được, nghi ngờ hỏi: "Mẹ, có chuyện gì sao?"
Trương Nhất Manh vui sướng nói: "Ninh Giản, ngày nào cũng nhốt mình trong nhà, có buồn không?"
Trương Ninh Giản không đáp, tiếp tục hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Mấy ngày nữa là được đi chơi rồi!" Trương Nhất Manh hưng phấn la lên.
Trương Ninh Giản không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
... Thật ra anh rất muốn nói, chỉ cần ở bên cạnh mẹ thì ở đâu cũng như nhau thôi!
Nhưng đi dạo khắp nhà họ Trương, lớn thì lớn thật, nhưng đơn điệu, lạnh lẽo quá.
Cô đi tìm dì Thu, bảo rằng mình cần một chiếc xe đạp.
Dì Thu không hiểu: "Cô cần xe đạp để làm gì?"
Trương Nhất Manh giải thích: "Con muốn xuống núi nhưng đường xa quá, không đi bộ nổi."
Dì Thu cười cười nói: "Đại thiếu gia đã căn dặn, cô không được xuống núi."
"Hả?" Trương Nhất Manh hơi thất vọng.
"Hay là cô gọi điện hỏi đại thiếu gia thử xem." Dì Thu đưa ra đề nghị.
Trương Nhất Manh suy nghĩ một chút, sau đó quyết định gọi điện cho Trương Ninh Trí.
"Alô?"
Nghe thấy giọng nói của Trương Ninh Trí, Trương Nhất Manh rụt lại, sau đó lắp bắp nói: "Ninh... Ninh Giản đang học... Anh ta không có kêu tôi ở cùng... tôi... tôi có thể đi xung quanh thăm quan được không? Chỉ... Chỉ là chạy xe đạp xuống dưới chân núi để..."
Cô bây giờ, chẳng khác gì một vị cao nhân cả...
Lúc nào cũng chỉ gặp được 2 gương mặt, Trương Ninh Giản và dì Thu = =. Thi thoảng thì gặp được Trương Ninh Trí, chú Đổng, cộng thêm một đám người lúc thì xuất hiện, lúc thì biến mất.
Trương Ninh Trí không nói gì.
Trương Nhất Manh: "???"
"Alô, là cô Trương phải không? Tôi là chú Đổng đây." Giọng nói bên kia chợt thay đổi.
Trương Nhất Manh: "..."
"Chào... Chào chú Đổng..."
"À, cô Trương, chuyện là vầy, cô cũng biết chuyện của tam thiếu gia hơi đặc biệt,... Chuyện tam thiếu gia mất trí nhớ tuy đã được giữ bí mật rất tốt, nhưng ít nhiều cũng bị đồn ra ngoài vài phần. Nói vậy, thân phận của cô dĩ nhiên là có người biết."
Trương Nhất Manh: "..."
"Xung quanh Tam thiếu gia có nhiều người như vậy mà còn bị tai nạn, một mình cô chạy xe đạp xuống núi thì..."
Trương Nhất Manh: "..."
Chú Đổng đột nhiên không nói nữa, một lát sau, giọng nói của Trương Ninh Trí xuất hiện: "Hiểu chưa?"
Trương Nhất Manh: "Đã hiểu..."
Trương Ninh Trí: "Ồ... Nếu cô nhất quyết muốn đi thì cứ tìm dì Thu..."
"Không, tôi không muốn nữa..." Trương Nhất Manh mấp máy môi, đã nói đến mức đó rồi, còn bảo cô đi kiếm cái gì nữa... Vậy chẳng phải là tự chui đầu vào chỗ chết sao...
Trương Ninh Trí hài lòng đáp "ừm" một tiếng, sau đó nói: "Ngày mốt tôi sẽ về... Thôi, không có chuyện gì nữa."
Trương Nhất Manh ấm ức tắt điện thoại, dì Thu đứng bên cạnh nhìn cô, nói: "Đại thiếu gia có đồng ý không?"
Trương Nhất Manh lẩm bẩm: "Đồng ý thì có đó, nhưng mà không khác gì không đồng ý cả..."
Dì Thu vẫn mỉm cười.
Trương Nhất Manh lúng túng nói: "Thôi, con không lấy xe đạp nữa."
Dì Thu đề nghị: "Cô có thể đưa bạn của cô đến đây chơi, ví dụ như Tề Phỉ."
Trương Nhất Manh kinh hãi hỏi: "Sao dì lại biết Tề Phỉ?"
Dì Thu chỉ cười, không nói.
Điều này càng làm cho Trương Nhất Manh xác định suy nghĩ "tuyệt đối không làm cho người khác bị liên lụy", lỡ như Tề Phỉ đến đây, chẳng khác nào cùng kéo cô ấy xuống hố.
Một tiếng sau, giáo viên rời khỏi, nét mặt rất hài lòng, Trương Nhất Manh bước vào phòng, thấy Trương Ninh Giản đang cúi đầu vẽ tranh.
"Ninh Giản, học hành thế nào rồi?"
Trương Ninh Giản cắn đầu bút nói: "Không có gì vui... Thầy giáo gì đâu mà ngu ngốc thế..."
Trương Nhất Manh: "???"
Trương Ninh Giản nói: "Bảo là dạy con cái gì... Kiến thức còn không bằng con."
Trương Nhất Manh: "..."
Ra là nét mặt ban nãy của ông thầy kia không phải là hài lòng, mà là không còn gì để nói sao? Trương Nhất Manh có hỏi dì Thu nên làm thì dì Thu bảo đã nói với Trương Ninh Trí, kêu Trương Nhất Manh không cần phải lo lắng.
Thật ra thì Trương Nhất Manh có lo lắng gì đâu, chuyện Trương Ninh Giản có thông minh hay không không phải là vấn đề, huống chi, nói lo lắng thì phải là Trương Ninh Trí lo lắng mới phải, còn cô... Chỉ cần đảm bảo không liên quan đến mình là được.
Nói cho cùng thì, Trương Nhất Manh vẫn giữ suy nghĩ "không nên quá thân thiết" với Trương Ninh Giản và Trương Ninh Trí trong lòng, Trương Ninh Giản thì không biết sẽ khôi phục trí nhớ khi nào, đến lúc đó cô sẽ phải rời khỏi đây, nếu biết quá nhiều chuyện, đối với cô chẳng có chỗ tốt nào.
Nếu như gần gũi với Trương Ninh Giản quá, lỡ như người ta nhớ lại, quên hết những chuyện này thì... Chẳng phải trên phim vẫn thường chiếu vậy sao? Đến lúc đó, người đau khổ cũng là cô thôi.
Trương Nhất Manh cảm thấy buồn chán chẳng có gì làm, lại không được xuống núi, cũng may nhà họ Trương còn có máy tính, cô tùy tiện chọn đại một game online, bắt đầu lên mạng.
Kết quả, dung lượng của trò chơi quá lớn, gần 8G, lại còn phải cập nhật đủ thứ, không đợi vài tiếng thì không được, Trương Nhất Manh đành phải chơi cùng Trương Ninh Giản.
Trừ đọc sách, làm mấy cái bài toán phức tạp nhức đầu ra, Trương Ninh Giản thích nhất là chơi Lego, lại còn chơi rất say mê.
Trương Nhất Manh chống cằm nhìn Trương Ninh Giản ráp từng miếng lego vào, cô nhìn hoài, nhìn mãi cũng không biết nó là cái gì, Trương Ninh Giản quay sang nói: "Mẹ chơi cùng đi."
Trương Nhất Manh ứng đáp một tiếng, cầm vài miếng lego lên, một lúc lâu sau mới ráp được một chiếc máy bay nhỏ, cô hài lòng gật đầu, nghiêng đầu nhìn Trương Ninh Giản, suýt nữa thì đập đầu vào gối... Người ta làm cả một tòa thành...
"Thật... Thật là đẹp..." Trương Nhất Manh trợn mắt há hốc mồm, chợt cảm thấy cái máy bay của mình thật là đáng thương biết bao.
Trương Ninh Giản cười híp mắt nói: "Mẹ thích không?"
Trương Nhất Manh gật đầu: "Ninh Giản thật là lợi hại."
Trương Ninh Giản được cô khích lệ, vui vẻ dụi đầu vào cánh tay của Trương Nhất Manh, chỉ cần không dụi đầu vào cổ hay ngực cô là được rồi, dù sao thì chó Samoyed cũng có thói quen này mà.
Đêm đó, Trương Nhất Manh bắt Trương Ninh Giản tự đi tắm (đây là một chuyện không dễ tí nào...), sau đó thì vào phòng tắm ở phòng bên.
"Ôi..." Trương Nhất Manh chơi đùa cùng những bọt bong bóng, nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, lại nghĩ đến Trương Ninh Giản đang đợi mình ở trên phòng, cảm thấy vừa vui, lại vừa buồn...
Bỗng nhiên, một tiếng động truyền đến từ ngoài cửa, Trương Nhất Manh cảnh giác ngồi thẳng người.
Cô đã khóa cửa phòng lại, chỉ có dì Thu giữ chìa khóa, nhưng nếu dì Thu đến tìm cô thì sẽ mở cửa...
Trương Ninh Giản chắc chắn không có can đảm để lẻn vào rồi, anh ta đã cố gắng thử một lần, rốt cuộc bị Trương Nhất Manh mắng một trận, cuối cùng nước mắt lưng tròng nói "con chỉ muốn tắm với mẹ thôi", làm Trương Nhất Manh không nói được một lời.
"Cái bóng và bím tóc vô tội của em sau tấm gương đồng... Nếu em nguyện ý, anh cam lòng rót rượu và ở bên cạnh em suốt cuộc đời này..." Một người đàn ông ngân nga ca khúc "Tóc như tuyết" của Châu Kiệt Luân bước đến = = ...
Bước chân của anh ta rất dứt khoát, chìa khóa hình như vẫn còn móc trên ngón tay, lung lay phát ra từng tiếng giòn tan, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Trương Nhất Manh không kịp nghĩ xem người sắp vào là ai, chỉ có thể hét to lên: "Đừng vào!"
Cũng may, căn phòng này khá lớn...
"Hửm?" Tiếng bước chân chợt dừng lại, một giọng nói vang lên: "Ai vậy? Ai ở bên trong đấy? Là phụ nữ sao?"
"..."
Người kia thấy Trương Nhất Manh không đáp lại, hơi nghi ngờ bước gần thêm một chút, Trương Nhất Manh thoáng tỉnh táo lại, lấy bọt xà phòng che thân thể lại, sau đó la lên: "Đã bảo đừng vào!"
"Ồ, đúng là phụ nữ sao?" Người kia cười nói.
Trương Nhất Manh trợn trắng mắt, đưa tay với lấy chiếc khăn của mình.
Vất vả lắm mới với được cái khăn, Trương Nhất Manh khẽ thở phào nhẹ nhõm, đang quấn khăn quanh người thì tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, cánh cửa cũng bị mở ra!
"A a a a!" Trương Nhất Manh hét lên một tiếng, ngồi xuống nước, sau đó trải khăn lên bồn tắm, đảm bảo không bị lộ cái gì ra.
Người đó "à" một tiếng, sau đó cười hì hì nói: "Chà chà, không tệ."
Trương Nhất Manh thầm chửi thề trong lòng, mượn ánh đèn để nhìn rõ người đến, là một gương mặt có nét giống Trương Ninh Trí, cũng có chỗ giống Trương Ninh Giản, nhưng đôi mắt dài khẽ nheo lại, gian xảo như một tên hồ li, Trương Nhất Manh vừa nghĩ đến anh chàng hào hoa của Trương gia - Trương Ninh Hi, suýt nữa thì khóc nấc lên.
Sao không ai nói với cô Trương Ninh Hi về hôm nay vậy!?
"Chà chà, đêm hôm khuya khoắt lại tắm trong phòng của mình..." Trương Ninh Hi sờ sờ cằm: "Chậc... Chẳng lẽ là món quà mà anh cả tặng mình về nước sao cà?"
Trương Nhất Manh: "..."
Đúng là cuộc sống đầy niềm vui nhỉ...
Sau đó, Trương Ninh Hi nhíu mày: "Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống quà tặng..."
Trương Nhất Manh: "..."
Hít sâu một hơi, Trương Nhất Manh miễn cưỡng kìm cảm xúc muốn chửi thề xuống, sau đó hắng giọng một cái.
Trương Ninh Hi: "?"
Trương Nhất Manh: "A a a a a!!! Ninh Giản cứu mạng !!!!!"
Trương Ninh Hi: "..."
Ba bốn giây sau, tiếng bước chân của Trương Ninh Giản vang lên, anh nhanh chóng đi vào phòng tắm, nhìn Trương Nhất Manh và Trương Ninh Hi, gương mặt vừa tức giận, vừa lo lắng, thuận tay lấy một chai dầu gội ném vào người Trương Ninh Hi: "Ông là ai?"
Trương Ninh Hi: "... Ninh Giản..."
Trương Ninh Giản không đáp, đi đến giữa Trương Ninh Hi và Trương Ninh Hi, vươn hai tay ra, che chở cho cô: "Ông muốn làm gì?"
Sau đó, quay đầu lại, ân cần hỏi: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Trương Ninh Hi: "... Mẹ?"
Trương Nhất Manh lạnh lùng nhìn anh.
Trương Ninh Giản lạnh lùng nhìn anh.
Trương Ninh Hi mấp máy môi: "Anh cả nói chú nhận nhầm mẹ, thì ra là thật sao?"
Trương Ninh Giản vẫn lạnh lùng nhìn anh.
Trương Ninh Hi có chút lúng túng nói: "Chú đừng nhìn anh như vậy... Thật sự không nhận ra anh sao? Ninh Giản, anh là anh ba của chú đây. Hồi trước anh có nhờ chú dạy tiếng Anh cho đó."
Trương Nhất Manh: "..."
Còn không biết xấu hổ mà nói ra, rõ ràng là anh mà dám kêu em mình dạy tiếng Anh cho, cậu hai họ Trương này đúng là hài hước thật.
Trương Ninh Giản lạnh lùng nói: "Không nhớ."
Trương Ninh Hi phiền não gãi gãi đầu, cười cười: "Thôi, dù gì thì mai anh cả cũng về rồi, mai mới nói."
Trương Nhất Manh nhịn không được nói: "Hai người có thể đi ra ngoài không? Tôi... Tôi phải thay quần áo nữa!"
Trương Ninh Giản khựng lại, nhìn Trương Nhất Manh, sau đó quay lại nói với Trương Ninh Hi: "Ông đi ra ngoài."
Trương Ninh Hi: "..."
Trương Nhất Manh: "Anh cũng cút ra đi!!!"
Trương Ninh Giản ấm ức: "Mẹ..."
Trương Nhất Manh: "Có làm nũng cũng vô dụng = =, cút ra, ngay bây giờ, ngay lập tức, right now..."
Trương Ninh Hi cợt nhả khoát tay lên vai Trương Ninh Giản: "Aiz, đừng buồn bực như vậy mà... Chú thật sự không nhớ rõ anh sao? Ôi, đôi môi nhỏ nhắn này, cái cổ trắng ngần này, sao càng nhìn càng thấy đẹp hơn trước thế này..."
Trương Ninh Giản buồn bực bỏ tay anh ra, lôi anh đi ra ngoài.
Trong cả quá trình đó, Trương Nhất Manh vẫn giữ trạng thái "...", trân trân nhìn hai người bỏ đi, sau đó nhanh chóng xối nước cho sạch rồi thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Ra khỏi phòng tắm, cô thấy Trương Ninh Giản và Trương Ninh Hi đang cùng ngồi trên ghế, Trương Ninh Giản khó hiểu nhìn Trương Ninh Hi, thấy Trương Nhất Manh đi ra, Trương Ninh Giản lập tức chạy đến: "Mẹ."
Trương Nhất Manh đáp một tiếng, lúng túng định đưa Trương Ninh Giản về phòng, Trương Ninh Hi nhanh chóng đứng lên, cười xấu xa gọi: "Mẹ."
Trương Nhất Manh: "..."
Ba anh em nhà họ Trương này, trừ Trương Ninh Trí ra, hai người còn lại nhận mẹ cũng nhanh thật...
Trương Nhất Manh lúng túng nói: "Anh cũng biết Ninh Giản đã xảy ra chuyện gì, không cần gọi theo anh ta..."
"Không không không, con còn chưa có cơ hội này mà." Trương Ninh Hi cười vô cùng kỳ lạ: "Trừ anh cả ra, con và Ninh Giản chưa từng có cơ hội gọi mẹ, ôi, bây giờ thốt ra, cảm giác thật là kì lạ!"
Trương Nhất Manh 囧: "Nhưng mà tôi mới hai mươi tư thôi! Ninh Giản gọi tôi như vậy thì coi như xong đi, anh cũng gọi như vậy, tôi cảm thấy rất kỳ quặc!"
Trương Ninh Hi bất mãn nói: "Con cũng mới hai mươi chín thôi mà..."
Trương Ninh Giản đứng bên cạnh lẳng lặng nghe, thấy vậy hừ lạnh: "Ông lớn hơn mẹ tôi gần năm tuổi, làm sao có thể là con của mẹ tôi được... Làm như mẹ tôi ngu ngốc lắm vậy."
Trương Nhất Manh: "..."
Trương Ninh Hi: "..."
Làm như anh bé hơn tôi ấy nhỉ!?
Trương Ninh Hi cười hì hì nói: "Ninh Giản thật là thông minh."
Trương Ninh Giản: "Dĩ nhiên."
Trương Nhất Manh: "..."
Trương Ninh Hi vui vẻ nói với Trương Nhất Manh: "Nếu cô biết Ninh Giản trước kia như thế nào thì tốt rồi, chậc chậc, khác hẳn bây giờ luôn, trước kia..."
Trương Nhất Manh chợt nhớ lại, lần trước An Đường Đường cũng có nói đến, cô cảm thấy hứng thú với quá khứ của Trương Ninh Giản, đang định nghe anh ta nói thì Trương Ninh Giản ngáp một cái, kéo tay áo của Trương Nhất Manh: "Mẹ, mệt rồi."
Anh ngáp đến độ cả hốc mắt của ửng hồng, làm cho đôi mắt của Trương Ninh Giản như giăng lên một màn sương mỏng, đáng yêu ngọt ngào chẳng khác gì một chú thỏ, làm Trương Nhất Manh thoáng mềm lòng, nói với Trương Ninh Hi: "À... Anh Trương, Ninh Giản muốn đi ngủ rồi, lần sau mới nói tiếp vậy."
Trương Ninh Hi gật đầu: "Ừm... Chuyện hồi nãy thật xin lỗi, hì hì, cũng may cô nhanh tay lẹ chân."
Trương Nhất Manh miễn cưỡng cười, mang Trương Ninh Giản đi ra khỏi phòng, điện thoại chợt vang lên, là Trương Ninh Trí gọi đến.
"Alô?" Trương Nhất Manh nhận điện thoại.
Giọng nói của Trương Ninh Trí truyền đến: "Đúng rồi, tôi quên nói với cô, Trương Ninh Hi, em của tôi, cũng là anh của Ninh Giản, tối nay sẽ về đến."
... Nói sớm thật đấy.
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: "À, tôi có gặp anh ta rồi..."
Trương Ninh Trí: "Ừm...?"
Trương Nhất Manh: "Tôi đang tắm thì anh ta bước vào..."
Trương Ninh Trí: "..."
Trương Nhất Manh nói tiếp: "Cũng may tôi nhanh tay, lấy khăn tắm che người lại..."
Trương Ninh Trí quyết định không tiếp tục đi sâu vào câu chuyện nữa: "À, vậy thì tốt rồi. Xin lỗi, tôi quên mất. Căn phòng mà cô hay tắm thật ra vốn là của Ninh Hi, có điều nó ra nước ngoài đã lâu, cho nên căn phòng đó thành phòng trống. Sau này cô lên lầu ba tắm vậy, ở đó vẫn còn phòng trống."
Trương Ninh Trí nói nhiều câu như vậy làm cho Trương Nhất Manh thoáng kinh ngạc, nhưng cô cần phải xác nhận cho rõ: "Có thật là phòng trống không..."
Trương Ninh Trí: "... Phải."
Trương Nhất Manh ngừng lại, nói: "Đúng rồi, hình như Ninh Giản không cần thầy giáo."
"Dì Thu có nói với tôi." Giọng nói của Trương Ninh Trí phẳng lặng như mặt hồ: "Sau này ông thầy đó sẽ không đến nữa."
Trương Nhất Manh gật đầu: "Vâng..."
"Ngày mai tôi sẽ về, nếu Ninh Hi đã về rồi thì cô cứ tự nhiên đưa Ninh Giản và nó đi ra ngoài, có gì tôi sẽ nói với Ninh Hi."
"Thật sao!?" Trương Nhất Manh kinh hãi.
Có thể đi ra ngoài!? Tức là có thể xuống núi!?
Cảm giác cứ như là bị giam ba, bốn năm, đột nhiên có người đến nói với cô, cô đã được tự do rồi!
... Được rồi, đúng là khoa trương quá, nhưng được đi ra ngoài làm cho cô vô cùng, vô cùng vui vẻ!!!
Trương Nhất Manh vui vẻ đáp lại một tiếng, bên kia đã tắt điện thoại, kể từ đó, suy nghĩ chán ghét của Trương Nhất Manh với Trương Ninh Trí dường như đã biến mất cả, trong đầu chỉ còn suy nghĩ "Thật tốt quá, có thể ra ngoài rồi."
Trương Ninh Giản thấy Trương Ninh Giản vui vẻ cười đến độ miệng không khép lại được, nghi ngờ hỏi: "Mẹ, có chuyện gì sao?"
Trương Nhất Manh vui sướng nói: "Ninh Giản, ngày nào cũng nhốt mình trong nhà, có buồn không?"
Trương Ninh Giản không đáp, tiếp tục hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Mấy ngày nữa là được đi chơi rồi!" Trương Nhất Manh hưng phấn la lên.
Trương Ninh Giản không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
... Thật ra anh rất muốn nói, chỉ cần ở bên cạnh mẹ thì ở đâu cũng như nhau thôi!
Bình luận facebook