Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Lúc Cố Sương Chi đi mua đồ về thì phát hiện ánh mắt của Nguyễn Thanh Ngôn cứ là lạ.
Dù anh vẫn cười nói với mọi người, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang đây, cứ muốn nói rồi lại thôi.
Sau khi Cố Nhiên và Lục Thiến ra về, anh ngoắc tay ý bảo cô đi đến chỗ anh.
"Sao vậy?" Cố Sương Chi tựa vào giường nhìn anh, ngoan ngoãn giống hệt Lông Xám chờ cơm.
Ánh mắt Nguyễn Thanh Ngôn trầm xuống, giọng trầm thấp như đang trách cứ, "Cô nhóc, lúc anh không có ở đây... có phải em không ngoan không?"
Cô vô tội lắc đầu, "Không có mà..."
Lời của Cố Nhiên cứ nghẹn ở trong tim của anh, anh yêu cô nhưng không thể nào để tình yêu của mình trở thành kí thác duy nhất của cô trên đời này.
Nguyễn Thanh Ngôn không hề quanh co, anh nói thẳng, "Đồng ý với anh một chuyện, được không em?"
Cô vẫn còn đang ngơ ngác, "Anh nói trước đi."
"Nếu nhỡ có một ngày nào đó anh không còn ở đây, em phải chăm sóc bản thân thật tốt, được không?"
"Anh nói "không còn ở đây" là ý gì?" Cố Sương Chi nhíu mày, bây giờ cô rất sợ khi nghe thấy những chữ này.
"Là... chết chứ sao." Nguyễn Thanh Ngôn kéo khóe môi để giọng mình nghe có vẻ bình thường hơn.
"Tụi mình có thể đừng nói chuyện này được không?" Cô hơi tức giận quay lại, "Anh sẽ không chết..."
"Tiểu Chi à, em nghe anh nói." Nguyễn Thanh Ngôn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào tay mình.
Cô sớm bị anh dọa sợ, không dám nghĩ đến khả năng anh nói, nhưng anh lại không chịu từ bỏ, bình tĩnh dẫn dắt cô, "Đừng tránh nói về cái chết, ai rồi cũng sẽ chết, chuyện này rất bình thường. Nếu có một ngày anh chết đi, em biết mình có trách nhiệm nào không?"
Cố Sương Chi lắc đầu, hai hàng nước mắt lại chực trào rơi.
Anh dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Gionjg nói quen thuộc bên tai, "Em phải tiếp tục làm những chuyện anh chưa làm xong, chăm sóc và an ủi gia đình anh, rảnh rỗi thì cùng bạn bè của anh ăn một bữa cơm tâm sự những chuyện gần đây. Quan trọng nhất là, phải chăm sóc bản thân em thật tốt, luôn cả phần của anh."
Cô không đáp lại, chỉ cúi đầu khóc không ngừng.
Nguyễn Thanh Ngôn đau lòng lắm, nhưng chuyện thế này anh không thể không nhắc đến. Nếu hôm nay anh thật sự ra đi, thì người anh không yên tâm nhất chính là cô gái nước mắt như mưa trước mặt anh đây. Hy vọng duy nhất của anh chính là cô phải sống thật tốt, dần dần bước ra khỏi đau khổ.
Nhưng rõ ràng, chắc chắn cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, anh đành phải biến nó trở thành nhiệm vụ anh giao cho cô.
**
"Tuy rằng rất khó nhưng em nhất định phải học."
Cố Sương Chi nức nở, "Nhưng mà... em không muốn anh chết..."
"Đây chỉ là ví dụ thôi mà, Tiểu Chi, không một ai có thể thoát khỏi cái chết. Nếu em đi trước anh, anh cũng sẽ làm như thế." Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười chua xót, đau lòng an ủi cô, "Đây cũng là cách anh yêu em."
Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, khó khăn lắm mới tiêu hóa hết mấy lời anh nói, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tiểu Chi của anh ngoan quá, thế thì anh an tâm rồi." Anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô.
Cố Sương Chi vẫn còn đang khóc, có lẽ vẫn chưa dứt cơn. Đôi mắt đo đỏ khiến anh nhói lòng, chỉ hận không thể đánh hai tay mình.
"Được rồi, được rồi, chúng ta kết thúc ví dụ tại đây nhé, được không em?" Anh cúi đầu nhận sai, nhẹ giọng dỗ dành cô, "Tại anh hết, nói bậy bạ."
Khóc rồi lại khóc, cô vẫn suy nghĩ những lời anh nói. Thật ra anh nói rất đúng, chỉ có điều xét trên mặt tình cảm thì nó có hơi khó tiếp nhận mà thôi.
Nguyễn Thanh Ngôn tưởng cô vẫn còn giận, anh nói, "Đừng sợ, anh còn sống với em dài dài."
"Tụi mình sẽ kết hôn, sau đó sinh cục cưng, nuôi bé lớn khôn, cùng nhau tính chuyện của bé. Chờ con lớn lên sẽ có gia đình của riêng mình, hai ta cũng đã già. Thế giới của em chỉ có anh, thế giới của anh cũng chỉ có em, chúng ta muốn đi đâu thì đi đó, không cần phải quan tâm chuyện của người khác nữa. Em thấy có được không?"
Kế hoạch cuộc đời của anh chỉ là sự việc vô cùng bình thường trong thế giới này, nhưng lại luôn khiến cô cảm động nhất.
Thật ra, sống thế nào không nằm trong phạm vi quan tâm của cô, chỉ cần người ở bên cạnh cô là anh.
**
Ngày Nguyễn Thanh Ngôn ra viện, Hứa Trí Thịnh và mấy người Lâm Kiêu đều đến đón anh.
Mới phẫu thuật xong nên cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Hứa Trí Thịnh thấy anh cũng không có sức để chăm sóc chó, bèn dứt khoát đem Lông Xám về nhà mình.
"Ngày cậu xảy ra chuyện, Lông Xám chạy theo xe cứu thương cả đường." Hứa Trí Thịnh nhắc đến chuyện này, không nhịn được xúc động, "Cũng nhờ Băng Nhi thấy nó ở trước cổng bệnh viện."
Tần Băng Nhi gật đầu, "Dù em rất sợ chó, nhưng Lông Xám đúng là rất ngoan ~~"
Nguyễn Thanh Ngôn giật mình, vẻ mặt hiện lên sự cô đơn, "Nhớ nó quá."
"Nếu không thì cứ để em chăm sóc cho Lông Xám nhé?" Cố Sương Chi đề nghị, "Công việc của Tiểu Hứa cũng bận mà."
"Thật hả?" Nguyễn Thanh Ngôn chạm vào mũi cô, trêu cô ngốc, "Mắt nào của em nhìn thấy cậu ấy bận hả?"
"Hai mắt đều thấy!" Cô không phục, cố ý trừng to mắt nhìn anh.
Lâm Kiêu xung phong, "Thật ra em có thể giúp mọi người chăm sóc Lông Xám."
"Không sao, tôi rảnh lắm, cám ơn Tiểu Cố ~~" Hứa Trí Thịnh được cưng mà sợ, liên tục cám ơn Cố Sương Chi.
"Dẫn nó về nhà tôi đi." Cuối cùng, Nguyễn Thanh Ngôn chậm rãi nói, "Tôi có thể chăm sóc nó."
"Anh vừa mới phẫu thuật, cơ thể vẫn còn chưa khỏe mà." Cố Sương Chi là người đầu tiên đứng ra khuyên anh, "Anh chăm sóc cho nó, rồi ai chăm sóc cho anh?"
"Em chứ ai." Khóe mắt anh ẩn chứa ý cười, "Không phải em vừa mới nói ư?"
"..."
Mấy người trong phòng không ai hiểu anh nói gì, chỉ có Cố Sương Chi từng bị anh lừa mới hiểu, trong phút chốc không thể phản bác lại.
**
"Không về nhà hả?" Trước khi đi, Nguyễn Ngải Lị nhíu mày hỏi lại lần nữa.
"Không, em thật sự không có chuyện gì mà." Nguyễn Thanh Ngôn cười khẽ, "Nhà mình không có phòng tối, bất tiện lắm."
"Em đã thế này rồi mà còn muốn làm việc hả?" Nguyễn Ngải Lị bất lực thở dài, "Chị nói cho em hay, trải qua chuyện này, ba muốn em nghỉ việc, đến công ty nhà làm việc cho đàng hoàng. Em cứ làm theo ý mình như thế, ông mà giận lên có khi mua luôn cái phòng làm việc của em đó."
Nguyễn Thanh Ngôn giả vờ sợ hãi, "... Vậy thì em càng không thể về nhà."
Nguyễn Ngải Lị không làm gì được anh, chị muốn mời y tá đến chăm sóc cho anh thì bị anh từ chối, "Em không thích trong nhà có người lạ đi tới đi lui."
Dáng vẻ tràn đầy tự tin, giống như bản thân có siêu năng lực phục hồi.
Nguyễn Ngải Lị đau đầu không thôi, sau khi sắp xếp mọi chuyện cho Nguyễn Thanh Ngôn, chị ra ban công gọi điện báo cáo tình hình cho ba mẹ mình.
Nguyễn Thanh Ngôn vừa về đến nhà đã bị mọi người đẩy lên giường nằm nghỉ. Thật ra anh nằm ở bệnh viện đến phát chán luôn rồi.
Nhưng ai cũng bảo trời nóng đổ mồ hôi sẽ không tốt cho việc hồi phục vết thương, tốt nhất là nên nằm trên giường, hạn chế hoạt động.
Cái này có khác gì bại liệt không chứ...
Nguyễn Thanh Ngôn nhắm mắt lại trầm tư, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, cảm thấy thế sự khó lường.
Cuộc đời như một giấc mộng, thay đổi khôn lường. Chuyện duy nhất đáng ăn mừng chính là mình vẫn còn sống, những ngày tháng sau này giống như là mình được hời vậy.
Lúc anh nằm bát động trên giường bệnh, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, liên quan đến quá khứ, liên quan đến tương lai.
Chỉ có giọng nói và dáng vẻ của cô nhóc kia là không thay đổi, như rễ cây bám chặt trong suy nghĩ của anh.
**
"Hi~ Tối nay anh muốn ăn gì?" Cố Sương Chi bỗng mở cửa đi vào, đôi mắt cong cong cười hỏi anh.
Nguyễn Thanh Ngôn đang thiêm thiếp, cô hỏi làm anh ngơ ngác, "Không phải em về cùng mọi người rồi ư?"
Cố Sương Chi vô tội trừng mắt nhìn anh, "Em không về, lúc nãy em chỉ xuống dưới tiễn mọi người thôi."
"Hả?" Nguyễn Thanh Ngôn chống tay ngồi dậy, "Vậy... ăn cơm xong anh sẽ đưa em về."
"Anh thế này rồi mà lái xe cái gì?" Cố Sương Chi đi tới lót gối tựa lưng cho anh, "Em không về, thời gian này em sẽ ở lại đây chăm sóc cho anh."
Nguyễn Thanh Ngôn ngẩn ra, nhớ đến lời nói đùa lúc nãy, anh thôi cười, nhìn cô giải thích, "Lúc nãy anh chỉ đùa thôi mà Tiểu Chi."
"Là tự em muốn ở lại." Cố Sương Chi thong dong đáp lại, cô nắm tay anh, nũng nịu như muốn anh phải đồng ý, "Em nói với ba mẹ và anh em rồi, bọn họ đều đồng ý."
"... Anh của em cũng đồng ý hả?" Nguyễn Thanh Ngôn nửa tin nửa ngờ.
"Vâng, anh ấy không nói gì." Cô mà cứng đầu thì rất đáng sợ.
Nguyễn Thanh Ngôn không yên lòng hỏi lại, "Em có chắc là anh ấy sẽ không thừa dịp trời tối lặng lẽ đến đây chém anh hai nhát chứ?"
"Này! Anh em là loại người đó sao?" Cố Sương Chi giả vờ tức giận muốn đi về, "Anh không chào đón thì em đi về là được."
Lời cô nói mang theo sự tủi thân khiến lòng Nguyễn Thanh Ngôn mềm nhũn, làm sao nỡ lòng đuổi người đi.
Bàn tay to lớn của anh nhanh nhẹn lật lại nắm lấy bàn tay đang định buông ra của cô.
"Không cho đi." Giong anh đầy kiên quyết, đôi mắt đen láy như bị hòa tan bởi mật ngọt, "Lúc nãy em tiễn mọi người về, bọn họ có nói gì không?"
"Hình như chị anh rất vui, chị ấy nói sẽ về nói lại với ba mẹ, để bọn họ yên tâm. Tiểu Lâm và Băng Nhi nói khi nào rảnh sẽ đến thăm anh." Cố Sương Chi nghĩ nghĩ rồi nói, "Nhưng Tiểu Hứa thì lạ lắm, một hai bảo em phải nhắc nhở anh chú ý thân thể, không được vận động mạnh."
"..." Mặt anh đen như đít nồi.
Cô ngốc kia còn nghĩ ngợi, "Anh thế này rồi thì vận động gì được chứ?"
"Kệ cậu ta, cậu ta có bệnh đấy." Nguyễn Thanh Ngôn nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi nói bên tai cô, "Cô nhóc, em ở lại nhà anh không sợ bị người khác nói xấu à?"
"Ai nói xấu chứ?" Trải qua nhiều chuyện như vậy, khả năng chịu đựng của cô đã đạt đến mức cao nhất, "Người khác nói gì là chuyện của họ, chính anh nói thế mà."
"Đúng là không sai, nhưng..." Anh bị cô nói đến nghẹn lời, lại suy nghĩ cẩn thận đến lý do vì sao thái độ của mình thay đổi.
Lần trước ở nhà trọ bị người ta hiểu lầm, anh bảo cô đừng quan tâm người ta nghĩ gì là do những người kia chỉ là người qua đường sau này sẽ không gặp lại. Nhưng nếu là người nhà và bạn bè của cô thì lại là chuyện khác.
**
"Ừm... hay chúng ta nghĩ cách vẹn toàn đôi đường nhé?" Nguyễn Thanh Ngôn trầm giọng, ý muốn cô tiếp tục suy nghĩ.
Nhưng đối phương lại đực mặt ra, "Cách gì?"
Khóe miệng anh khẽ cong lên, cưng chiều vuốt tóc cô, nhắc nhở, "Cách có thể khiến em danh chính ngôn thuận ở lại nhà anh."
"..." Cố Sương Chi cúi đầu, trong lòng lo lắng, đừng nói là anh đang ám chỉ...
"Gả cho anh, làm bà chủ của Lông Xám." Đề nghị của anh nghe thật hấp dẫn.
Đầu Cố Sương Chi như "ong" lên một tiếng, cô mất khả năng suy nghĩ, cẩn thận hỏi lại anh, "Lông Xám nào?"
"Cả hai luôn." Anh đáp lại đầy kiên định.
Cô đã hoàn toàn choáng váng, gương mặt đỏ bừng.
Nguyễn Thanh Ngôn vẫn còn bình tĩnh phân tích, "Tụi mình quen nhau đã được một thời gian, cả hai đều hiểu rõ về nhau. Đã gặp ba mẹ hai bên, đều được cho phép. Tình cảm ổn định, kinh tế ổng định, đồng thời đều có dự định sống chung. Đây là chuyện nước chảy thành sông đúng không?
Cái gì gọi là "dự định sống chung"?
Nguyễn Thanh Ngôn không cho cô cơ hộ tránh né, bàn tay dùng sức kéo cô gái đang hoảng hốt vào lòng mình, chặt đứt khả năng chạy trốn của cô.
Không biết có phải anh cố ý hay không, giọng nói dịu dàng thoảng qua tai cô, "Em không muốn anh chỉ thuộc về một mình em sao?"
Dù anh vẫn cười nói với mọi người, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn sang đây, cứ muốn nói rồi lại thôi.
Sau khi Cố Nhiên và Lục Thiến ra về, anh ngoắc tay ý bảo cô đi đến chỗ anh.
"Sao vậy?" Cố Sương Chi tựa vào giường nhìn anh, ngoan ngoãn giống hệt Lông Xám chờ cơm.
Ánh mắt Nguyễn Thanh Ngôn trầm xuống, giọng trầm thấp như đang trách cứ, "Cô nhóc, lúc anh không có ở đây... có phải em không ngoan không?"
Cô vô tội lắc đầu, "Không có mà..."
Lời của Cố Nhiên cứ nghẹn ở trong tim của anh, anh yêu cô nhưng không thể nào để tình yêu của mình trở thành kí thác duy nhất của cô trên đời này.
Nguyễn Thanh Ngôn không hề quanh co, anh nói thẳng, "Đồng ý với anh một chuyện, được không em?"
Cô vẫn còn đang ngơ ngác, "Anh nói trước đi."
"Nếu nhỡ có một ngày nào đó anh không còn ở đây, em phải chăm sóc bản thân thật tốt, được không?"
"Anh nói "không còn ở đây" là ý gì?" Cố Sương Chi nhíu mày, bây giờ cô rất sợ khi nghe thấy những chữ này.
"Là... chết chứ sao." Nguyễn Thanh Ngôn kéo khóe môi để giọng mình nghe có vẻ bình thường hơn.
"Tụi mình có thể đừng nói chuyện này được không?" Cô hơi tức giận quay lại, "Anh sẽ không chết..."
"Tiểu Chi à, em nghe anh nói." Nguyễn Thanh Ngôn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào tay mình.
Cô sớm bị anh dọa sợ, không dám nghĩ đến khả năng anh nói, nhưng anh lại không chịu từ bỏ, bình tĩnh dẫn dắt cô, "Đừng tránh nói về cái chết, ai rồi cũng sẽ chết, chuyện này rất bình thường. Nếu có một ngày anh chết đi, em biết mình có trách nhiệm nào không?"
Cố Sương Chi lắc đầu, hai hàng nước mắt lại chực trào rơi.
Anh dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Gionjg nói quen thuộc bên tai, "Em phải tiếp tục làm những chuyện anh chưa làm xong, chăm sóc và an ủi gia đình anh, rảnh rỗi thì cùng bạn bè của anh ăn một bữa cơm tâm sự những chuyện gần đây. Quan trọng nhất là, phải chăm sóc bản thân em thật tốt, luôn cả phần của anh."
Cô không đáp lại, chỉ cúi đầu khóc không ngừng.
Nguyễn Thanh Ngôn đau lòng lắm, nhưng chuyện thế này anh không thể không nhắc đến. Nếu hôm nay anh thật sự ra đi, thì người anh không yên tâm nhất chính là cô gái nước mắt như mưa trước mặt anh đây. Hy vọng duy nhất của anh chính là cô phải sống thật tốt, dần dần bước ra khỏi đau khổ.
Nhưng rõ ràng, chắc chắn cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, anh đành phải biến nó trở thành nhiệm vụ anh giao cho cô.
**
"Tuy rằng rất khó nhưng em nhất định phải học."
Cố Sương Chi nức nở, "Nhưng mà... em không muốn anh chết..."
"Đây chỉ là ví dụ thôi mà, Tiểu Chi, không một ai có thể thoát khỏi cái chết. Nếu em đi trước anh, anh cũng sẽ làm như thế." Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười chua xót, đau lòng an ủi cô, "Đây cũng là cách anh yêu em."
Cô ngẫm nghĩ hồi lâu, khó khăn lắm mới tiêu hóa hết mấy lời anh nói, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tiểu Chi của anh ngoan quá, thế thì anh an tâm rồi." Anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô.
Cố Sương Chi vẫn còn đang khóc, có lẽ vẫn chưa dứt cơn. Đôi mắt đo đỏ khiến anh nhói lòng, chỉ hận không thể đánh hai tay mình.
"Được rồi, được rồi, chúng ta kết thúc ví dụ tại đây nhé, được không em?" Anh cúi đầu nhận sai, nhẹ giọng dỗ dành cô, "Tại anh hết, nói bậy bạ."
Khóc rồi lại khóc, cô vẫn suy nghĩ những lời anh nói. Thật ra anh nói rất đúng, chỉ có điều xét trên mặt tình cảm thì nó có hơi khó tiếp nhận mà thôi.
Nguyễn Thanh Ngôn tưởng cô vẫn còn giận, anh nói, "Đừng sợ, anh còn sống với em dài dài."
"Tụi mình sẽ kết hôn, sau đó sinh cục cưng, nuôi bé lớn khôn, cùng nhau tính chuyện của bé. Chờ con lớn lên sẽ có gia đình của riêng mình, hai ta cũng đã già. Thế giới của em chỉ có anh, thế giới của anh cũng chỉ có em, chúng ta muốn đi đâu thì đi đó, không cần phải quan tâm chuyện của người khác nữa. Em thấy có được không?"
Kế hoạch cuộc đời của anh chỉ là sự việc vô cùng bình thường trong thế giới này, nhưng lại luôn khiến cô cảm động nhất.
Thật ra, sống thế nào không nằm trong phạm vi quan tâm của cô, chỉ cần người ở bên cạnh cô là anh.
**
Ngày Nguyễn Thanh Ngôn ra viện, Hứa Trí Thịnh và mấy người Lâm Kiêu đều đến đón anh.
Mới phẫu thuật xong nên cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Hứa Trí Thịnh thấy anh cũng không có sức để chăm sóc chó, bèn dứt khoát đem Lông Xám về nhà mình.
"Ngày cậu xảy ra chuyện, Lông Xám chạy theo xe cứu thương cả đường." Hứa Trí Thịnh nhắc đến chuyện này, không nhịn được xúc động, "Cũng nhờ Băng Nhi thấy nó ở trước cổng bệnh viện."
Tần Băng Nhi gật đầu, "Dù em rất sợ chó, nhưng Lông Xám đúng là rất ngoan ~~"
Nguyễn Thanh Ngôn giật mình, vẻ mặt hiện lên sự cô đơn, "Nhớ nó quá."
"Nếu không thì cứ để em chăm sóc cho Lông Xám nhé?" Cố Sương Chi đề nghị, "Công việc của Tiểu Hứa cũng bận mà."
"Thật hả?" Nguyễn Thanh Ngôn chạm vào mũi cô, trêu cô ngốc, "Mắt nào của em nhìn thấy cậu ấy bận hả?"
"Hai mắt đều thấy!" Cô không phục, cố ý trừng to mắt nhìn anh.
Lâm Kiêu xung phong, "Thật ra em có thể giúp mọi người chăm sóc Lông Xám."
"Không sao, tôi rảnh lắm, cám ơn Tiểu Cố ~~" Hứa Trí Thịnh được cưng mà sợ, liên tục cám ơn Cố Sương Chi.
"Dẫn nó về nhà tôi đi." Cuối cùng, Nguyễn Thanh Ngôn chậm rãi nói, "Tôi có thể chăm sóc nó."
"Anh vừa mới phẫu thuật, cơ thể vẫn còn chưa khỏe mà." Cố Sương Chi là người đầu tiên đứng ra khuyên anh, "Anh chăm sóc cho nó, rồi ai chăm sóc cho anh?"
"Em chứ ai." Khóe mắt anh ẩn chứa ý cười, "Không phải em vừa mới nói ư?"
"..."
Mấy người trong phòng không ai hiểu anh nói gì, chỉ có Cố Sương Chi từng bị anh lừa mới hiểu, trong phút chốc không thể phản bác lại.
**
"Không về nhà hả?" Trước khi đi, Nguyễn Ngải Lị nhíu mày hỏi lại lần nữa.
"Không, em thật sự không có chuyện gì mà." Nguyễn Thanh Ngôn cười khẽ, "Nhà mình không có phòng tối, bất tiện lắm."
"Em đã thế này rồi mà còn muốn làm việc hả?" Nguyễn Ngải Lị bất lực thở dài, "Chị nói cho em hay, trải qua chuyện này, ba muốn em nghỉ việc, đến công ty nhà làm việc cho đàng hoàng. Em cứ làm theo ý mình như thế, ông mà giận lên có khi mua luôn cái phòng làm việc của em đó."
Nguyễn Thanh Ngôn giả vờ sợ hãi, "... Vậy thì em càng không thể về nhà."
Nguyễn Ngải Lị không làm gì được anh, chị muốn mời y tá đến chăm sóc cho anh thì bị anh từ chối, "Em không thích trong nhà có người lạ đi tới đi lui."
Dáng vẻ tràn đầy tự tin, giống như bản thân có siêu năng lực phục hồi.
Nguyễn Ngải Lị đau đầu không thôi, sau khi sắp xếp mọi chuyện cho Nguyễn Thanh Ngôn, chị ra ban công gọi điện báo cáo tình hình cho ba mẹ mình.
Nguyễn Thanh Ngôn vừa về đến nhà đã bị mọi người đẩy lên giường nằm nghỉ. Thật ra anh nằm ở bệnh viện đến phát chán luôn rồi.
Nhưng ai cũng bảo trời nóng đổ mồ hôi sẽ không tốt cho việc hồi phục vết thương, tốt nhất là nên nằm trên giường, hạn chế hoạt động.
Cái này có khác gì bại liệt không chứ...
Nguyễn Thanh Ngôn nhắm mắt lại trầm tư, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, cảm thấy thế sự khó lường.
Cuộc đời như một giấc mộng, thay đổi khôn lường. Chuyện duy nhất đáng ăn mừng chính là mình vẫn còn sống, những ngày tháng sau này giống như là mình được hời vậy.
Lúc anh nằm bát động trên giường bệnh, trong đầu anh xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, liên quan đến quá khứ, liên quan đến tương lai.
Chỉ có giọng nói và dáng vẻ của cô nhóc kia là không thay đổi, như rễ cây bám chặt trong suy nghĩ của anh.
**
"Hi~ Tối nay anh muốn ăn gì?" Cố Sương Chi bỗng mở cửa đi vào, đôi mắt cong cong cười hỏi anh.
Nguyễn Thanh Ngôn đang thiêm thiếp, cô hỏi làm anh ngơ ngác, "Không phải em về cùng mọi người rồi ư?"
Cố Sương Chi vô tội trừng mắt nhìn anh, "Em không về, lúc nãy em chỉ xuống dưới tiễn mọi người thôi."
"Hả?" Nguyễn Thanh Ngôn chống tay ngồi dậy, "Vậy... ăn cơm xong anh sẽ đưa em về."
"Anh thế này rồi mà lái xe cái gì?" Cố Sương Chi đi tới lót gối tựa lưng cho anh, "Em không về, thời gian này em sẽ ở lại đây chăm sóc cho anh."
Nguyễn Thanh Ngôn ngẩn ra, nhớ đến lời nói đùa lúc nãy, anh thôi cười, nhìn cô giải thích, "Lúc nãy anh chỉ đùa thôi mà Tiểu Chi."
"Là tự em muốn ở lại." Cố Sương Chi thong dong đáp lại, cô nắm tay anh, nũng nịu như muốn anh phải đồng ý, "Em nói với ba mẹ và anh em rồi, bọn họ đều đồng ý."
"... Anh của em cũng đồng ý hả?" Nguyễn Thanh Ngôn nửa tin nửa ngờ.
"Vâng, anh ấy không nói gì." Cô mà cứng đầu thì rất đáng sợ.
Nguyễn Thanh Ngôn không yên lòng hỏi lại, "Em có chắc là anh ấy sẽ không thừa dịp trời tối lặng lẽ đến đây chém anh hai nhát chứ?"
"Này! Anh em là loại người đó sao?" Cố Sương Chi giả vờ tức giận muốn đi về, "Anh không chào đón thì em đi về là được."
Lời cô nói mang theo sự tủi thân khiến lòng Nguyễn Thanh Ngôn mềm nhũn, làm sao nỡ lòng đuổi người đi.
Bàn tay to lớn của anh nhanh nhẹn lật lại nắm lấy bàn tay đang định buông ra của cô.
"Không cho đi." Giong anh đầy kiên quyết, đôi mắt đen láy như bị hòa tan bởi mật ngọt, "Lúc nãy em tiễn mọi người về, bọn họ có nói gì không?"
"Hình như chị anh rất vui, chị ấy nói sẽ về nói lại với ba mẹ, để bọn họ yên tâm. Tiểu Lâm và Băng Nhi nói khi nào rảnh sẽ đến thăm anh." Cố Sương Chi nghĩ nghĩ rồi nói, "Nhưng Tiểu Hứa thì lạ lắm, một hai bảo em phải nhắc nhở anh chú ý thân thể, không được vận động mạnh."
"..." Mặt anh đen như đít nồi.
Cô ngốc kia còn nghĩ ngợi, "Anh thế này rồi thì vận động gì được chứ?"
"Kệ cậu ta, cậu ta có bệnh đấy." Nguyễn Thanh Ngôn nhíu mày, ngẫm nghĩ rồi nói bên tai cô, "Cô nhóc, em ở lại nhà anh không sợ bị người khác nói xấu à?"
"Ai nói xấu chứ?" Trải qua nhiều chuyện như vậy, khả năng chịu đựng của cô đã đạt đến mức cao nhất, "Người khác nói gì là chuyện của họ, chính anh nói thế mà."
"Đúng là không sai, nhưng..." Anh bị cô nói đến nghẹn lời, lại suy nghĩ cẩn thận đến lý do vì sao thái độ của mình thay đổi.
Lần trước ở nhà trọ bị người ta hiểu lầm, anh bảo cô đừng quan tâm người ta nghĩ gì là do những người kia chỉ là người qua đường sau này sẽ không gặp lại. Nhưng nếu là người nhà và bạn bè của cô thì lại là chuyện khác.
**
"Ừm... hay chúng ta nghĩ cách vẹn toàn đôi đường nhé?" Nguyễn Thanh Ngôn trầm giọng, ý muốn cô tiếp tục suy nghĩ.
Nhưng đối phương lại đực mặt ra, "Cách gì?"
Khóe miệng anh khẽ cong lên, cưng chiều vuốt tóc cô, nhắc nhở, "Cách có thể khiến em danh chính ngôn thuận ở lại nhà anh."
"..." Cố Sương Chi cúi đầu, trong lòng lo lắng, đừng nói là anh đang ám chỉ...
"Gả cho anh, làm bà chủ của Lông Xám." Đề nghị của anh nghe thật hấp dẫn.
Đầu Cố Sương Chi như "ong" lên một tiếng, cô mất khả năng suy nghĩ, cẩn thận hỏi lại anh, "Lông Xám nào?"
"Cả hai luôn." Anh đáp lại đầy kiên định.
Cô đã hoàn toàn choáng váng, gương mặt đỏ bừng.
Nguyễn Thanh Ngôn vẫn còn bình tĩnh phân tích, "Tụi mình quen nhau đã được một thời gian, cả hai đều hiểu rõ về nhau. Đã gặp ba mẹ hai bên, đều được cho phép. Tình cảm ổn định, kinh tế ổng định, đồng thời đều có dự định sống chung. Đây là chuyện nước chảy thành sông đúng không?
Cái gì gọi là "dự định sống chung"?
Nguyễn Thanh Ngôn không cho cô cơ hộ tránh né, bàn tay dùng sức kéo cô gái đang hoảng hốt vào lòng mình, chặt đứt khả năng chạy trốn của cô.
Không biết có phải anh cố ý hay không, giọng nói dịu dàng thoảng qua tai cô, "Em không muốn anh chỉ thuộc về một mình em sao?"
Bình luận facebook