Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Chuyến du lịch ngắn ngủi kết thúc, Quả Tri về đến nhà: "Ba mẹ ơi, con về rồi đây, con còn mua quà tặng cho ba mẹ nữa nè!"
"Về tới an toàn là tốt rồi, mua quà chi nữa." Chu Tuệ vừa quay đầu lại liền thấy Quả Tri và cái nón buồn cười trên đầu cậu. Cậu đã đội cái đó từ lúc mới mua cho đến khi về nhà. Chu Tuệ không nhịn được cười lên: "Cái mũ này là gì đây? Con mua sao?"
Quả Tri ngẩn người: "Dạ!"
Bây giờ Quả Tri đã lớn, cậu đủ hiểu có một số chuyện nhất định phải nói dối. Lời nói dối này đều có lợi cho tất cả mọi người.
"Chơi cũng để cho con chơi rồi, bây giờ phải học tập thật giỏi đó!" Quả Vân nói.
"Con biết ạ!"
Hôm nay, tâm tình Quả Tri khẩn trương nhìn máy vi tính. Cậu nhắm nửa con mắt, muốn nhìn lại không dám nhìn. Trên màn hình là số liệu thống kê kết quả thi tốt nghiệp trung học, Quả Tri nhảy tưng lên, vọt tới phòng khách: "Con thi đậu rồi, con đậu đại học Z rồi!"
Quả Vân từ trong phòng đi ra. Chu Tuệ mừng rỡ ôm Quả Tri: "Mẹ cũng biết Quả Tri thông minh như vậy, đậu đại học cũng là chuyện đương nhiên. Vậy để mẹ đi thông báo cho họ hàng, mời họ tới đây mở tiệc chúc mừng con."
"Ừ, đi đi!" Quả Vân cũng cảm thấy rất tự hào, có thể trước mặt họ hàng nở mặt nở mày.
" Chúc mừng, chúc mừng, Quả Tri rất có tương lai!" Nhận một câu khích lệ.
Quả Tri bận rộn trước bận rộn sau tiếp đãi khách, trong lòng lại suy nghĩ không biết Thời Tây thi như thế nào nữa. Cho dù hắn rất thông minh nhưng rất ít đọc sách, có thể lên đại học Z được không? Hay là hắn chọn những trường đại học khác?
"Quả Tri, mau đến đây. Đường tỷ của con đến. Dù gì cũng chị của con cũng đang là sinh viên trường đại học Z, nói chuyện tâm sự với chị ấy một chút cũng sẽ có lợi cho con!"
Vừa nghe đến Đường tỷ tới, Quả Tri không nhịn được cười lên: "Đường tỷ!~"
"Chào em, chào em!" Đường tỷ miễn cưỡng ứng phó, đi vào phòng của Quả Tri liền nằm xuống giường của cậu. Cô lấy tay vuốt vuốt mái tóc rối bù, một cái tay khác gãi gãi cái mông: "Đi lấy đồ ăn mang vào đây cho chị!" Giọng nói giống như Từ Hi thái hậu.
"Được, chị thích ăn cái gì, em lấy thật nhiều vào đây cho!"
"Gì cũng được hết!"
Quả Tri chạy ra phòng khách, sau đó ôm một đống đồ ăn trở về phòng, đặt trên giường cạnh Đường tỷ. Đường tỷ tên thật là Quả Nhược, nhưng Quả Tri lạo thích gọi là Đường tỷ. Quả Nhược là sinh viên năm hai của trường đại học Z. Tên của chị ấy mang một âm mưu lớn. Người con gái này chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: lười! Lười chãi đầu, lười trang điểm, lười vận động.
Quả Nhược nằm ở trên giường ăn đồ ăn. Quả Tri quan sát Quả Nhược. Quả Nhược đổi sang một tư thế thoải mái khác, hai tay hai chân tạo thành hình chữ đại (大) trên giừơng: "Nhìn chị như vậy là có ý gì vậy? Em không biết chúng ta có quan hệ họ hàng sao?"
Quả Tri vội vàng khoát tay: "Em không phải là muốn kết hôn với chị." Đây là cuộc nói chuyện giữa hai người thuộc cùng một dòng họ. Quả Tri ngoẹo đầu, Thời Tây thích loại người quái dị, vậy thì Đường tỷ hình như là một tư liệu rất thích hợp để để hắn đưa vào truyện của hắn. Cậu nói tiếp: "Đường tỷ, sau khi tựu trường em muốn giới thiệu một người cho chị biết!"
"Chị không muốn có bạn trai."
"Không phải là ý này. Chị chờ em một chút, giữ nguyên cái tư thế này, đừng động đậy!" Mặc dù Quả Tri nói như vậy, nhưng Quả Tri biết cho dù có kêu Quả Nhược động đậy, chị ấy cũng sẽ không động đậy. Quả Tri cầm điện thoại di động lên, chụp hình Quả Nhược ở nhiều góc độ khác nhau.
"Quả Tri?"
"Chuyện gì chị?"
"Em bị biến thái kể từ lúc nào vậy?"
"Em có đâu!"
Cuối cùng, Quả Tri không có bất kỳ tin tức và kinh nghiệm gì liên quan tới trường đại học Z, bởi vì Quả Nhược lười nói.
Bọn họ đơn giản chỉ là ăn cơm, còn mấy người chú, bác thì uống chút rượu trắng trò chuyện vui vẻ. Thời gian rất nhanh đến tối, Quả Tri tiễn họ hàng xuống lầu. Lúc mọi người gần đi, Quả Tri đột nhiên ngây thơ hỏi Quả Nhược: "Đường tỷ, có một vấn đề em vẫn muốn hỏi chị!"
"Nói đi!~"
"Tại sao chị không lười ăn?"
Quả Nhược trừng mắt một cái: "Mắc mớ gì tới em!!!"
Ngày hôm sau, Quả Tri liền ra cửa muốn đem tin tức này nói cho Thời Tây biết. Cậu ngồi ở trên xe buýt. Cậu thật ra rất hiểu rõ. Thời Tây là một người tốt, chuyến du lịch mấy ngày đó chẳng qua là hắn muốn an ủi mình mà thôi. Cậu sẽ không hiểu lầm Thời Tây đối với mình có cái gì, cũng sẽ không hiểu lầm quan hệ giữa mình và Thời Tây. Giữa bọn họ so với trước kia cũng không có quá nhiều thay đổi. Thời Tây không có tình cảm với cậu, cậu hiểu rõ.
Cho dù biết những điều này, trên mặt Quả Tri vẫn không giấu được nụ cười của cậu dành cho Thời Tây. Chỉ cần suy nghĩ có thể thấy Thời Tây, có thể cùng hắn nói chuyện, cậu liền muốn cười. Trước kia cậu cảm thấy không giải thích được tại sao lại vậy, hiện tại cậu mới hiểu được thì ra là đây chính là thích một người.
Cậu thích rất kỳ quái, chỉ biết lo thích thôi, cũng không cần đối phương đáp lại.
Quả rời taxi, lên thẳng phòng trọ của Thời Tây. Cậu gõ vang cửa phòng Thời Tây, bên trong không có tiếng động. Quả Tri liền dùng sức gõ, nhưng cửa trước sau không có mở. Người phòng bên nghe thấy được tiếng ồn, đi tới: "Cậu tìm người sao?"
"Chào dì! Con tìm người ở phòng này. Dì biết người đó đi chỗ nào sao?"
"Dì không biết! Chỉ biết trước khi con đến đây thì cậu ta đã rời khỏi đây lâu rồi."
Quả Tri sửng sờ tại chỗ nhưng tay vẫn còn dùng sức gõ cửa, tựa hồ như gõ như thế thì cửa sẽ mở ra. Thời Tây đi rồi sao? Hắn đi chỗ nào? Hắn có học đại học Z không?"
Đột nhiên Quả Tri ý thức được một điều. Nếu như Thời Tây không có học đại học Z, vậy hắn sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình. Mang đi tình cảm của mình, mang đi trái tim của mình.
Mùa hè này, người khác hy vọng ngày nghỉ có thể kéo dài thêm nữa, còn Quả Tri lại muốn cầm cây kéo trực tiếp cắt bỏ hai tháng hè này. Cậu đọc sách, mua sách, cùng bạn học hàn huyên một chút, theo ba mẹ đi ra ngoài du lịch, đi làm thêm tại công trường của bạn ba mình. Nhưng cậu vẫn nhớ Thời Tây.
Cậu đi làm, dùng tiền kiếm được mua cho mình một máy chụp hình. Buổi tối trước khi ngủ cậu lấy ra xem một chút. Cậu muốn dùng cái máy chụp hình này chụp lại tất cả tư liệu cho Thời Tây.
(Tư liệu: Ý là chụp lại những người có một điều gì đó đặc biệt, suất sắc, xấu, đẹp, mập... để Thời Tây có thể lấy đó làm hình mẫu trong tiểu thuyết.)
Quả Tri cảm nhận được thời gian trôi qua thật chậm, thật thật chậm.
Ngày tựu trường, Quả Tri rời giường rất sớm. Cậu nhìn rương hành lý của mình, lại nhìn lén căn phòng ba mẹ mình. Cậu mở rương hành lý, lấy mấy bộ quần áo ra, đem cái nón lần trước mua ở trấn cổ lấp vào trong rương.
Trước khi đi, Quả Vân dặn dò cậu một đống chuyện. Những thứ này hằng ngày ông đều nói đi nói lại. Tựa hồ sẽ có chút nhàm chán nhưng Quả Tri chưa từng cảm thấy nhám chán. Cậu cảm thấy ba là vì muốn tốt cho mình.
Cậu đứng chờ tại trạm xe lửa. Có một người ăn mặc thời thượng hấp dẫn chú ý của nữ sinh đi qua. Quả Tri gọi lại một người mà rất dễ dàng phân biệt được: "Hoa nhi, đã lâu không gặp, mỹ nam tử!"
Cái phương thức chào hỏi này lại làm cho Hoa Cốc Vũ vui vẻ: "Thì ra là Quả Tri. Đi mau lên, trễ chuyến xe bây giờ."
"Ừ!" Quả Tri gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn đám người. Mặc dù mới sáng sớm nhưng trạm xe lửa cũng có rất nhiều người. Nhưng trong những người này lại không có Thời Tây.
Cậu cùng với Hoa Cốc Vũ trò chuyện, hơn ba giờ sau liền tới nơi cần đến. Quả Tri đứng ở phía ngoài cổng trường, nhìn vào trong ngôi trường to lớn, hoành tráng, đẹp mắt này, so với trường trung học đệ nhị cấp thì giống như thiên đường hơn.
Hoa Cốc Vũ bên cạnh nhún nhún vai : "Trường này cũng được, miễn cưỡng có thể hợp với cấp bậc của tớ!" Hắn đi về phía trước, phát hiện Quả Tri không động đậy: "Cậu làm gì thế? Chỉ là một ngôi trường tạm được thôi, không cần kinh ngạc lâu như vậy!"
"Tớ, tớ, tớ muốn, đứng ở chỗ này một chút!" Cà lăm cũng không phải là chuyện tốt.
Hoa Cốc Vũ đại khái đoán được cái gì, hất tóc: "Vậy tớ đi vào trước!"
"Hoa nhi!~"
"Chuyện gì?"
"Cố gắng lên! Dùng vẻ đẹp trai của cậu chiếm lấy cả sân trường nha!" Quả Tri thành khẩn chúc phúc Hoa Cốc Vũ.
"Chút chuyện nhỏ này còn cần cố gắng sao?" Hoa Cốc Vũ chậm rãi rời đi. Thật may, Hoa Cốc Vũ là một mỹ nam. Nếu như hắn chỉ là một tên nam sinh bình thường thì với tính cách này, hắn sẽ bị nhiều người đánh lắm.
Quả Tri đứng phía ngoài cửa trường, 10 phút, nửa giờ, một canh giờ, từ bên cạnh cậu học sinh mới đi qua càng ngày càng nhiều, nhưng trước sau không thấy Thời Tây. Cậu cúi đầu, nhìn đồng hồ, rốt cục cũng kéo rương hành lý đi về phía trước. Có thể đi hai bước, cậu lại muốn chờ một chút. Có lẽ một giây kế tiếp Thời Tây sẽ xuất hiện. Cứ như vậy, cậu vẫn còn ở phía ngoài cửa trường. Đi hai bước dừng một chút, đi như vậy hao tổn nhiều thời gian hơn.
"Đang tìm tôi sao?" Giọng nói từ phía sau truyền đến làm cơ thể Quả Tri trong nháy mắt lăn lộn.
Thời Tây sẽ không xuất hiện trong một giây, phải hai giây hắn mới xuất hiện.
Quả Tri nhanh chóng quay đầu. Cái suy nghĩ Thời Tây không đậu đại học nói ra có hơi buồn cười. Quả Tri cũng không biết, Thời Tây này đây là thủ khoa của trường đại học Z. Thời Tây cao hơn, vẫn mang cái nón như cũ. Hắn mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần jean. Quả Tri xoa hai mắt của mình một chút. Thật quá mức a! Chẳng qua là hơn hai tháng không thấy, vậy mà hắn lại càng ngày càng đẹp trai hơn, đẹp mắt đến chết người.
Khóe miệng của cậu cong lên, khóe miệng cong tạo thành má lúm đồng tiền: "Ừm, đang tìm cậu!"
Bất kể như thế nào, Thời Tây cũng đã xuất hiện.
"Về tới an toàn là tốt rồi, mua quà chi nữa." Chu Tuệ vừa quay đầu lại liền thấy Quả Tri và cái nón buồn cười trên đầu cậu. Cậu đã đội cái đó từ lúc mới mua cho đến khi về nhà. Chu Tuệ không nhịn được cười lên: "Cái mũ này là gì đây? Con mua sao?"
Quả Tri ngẩn người: "Dạ!"
Bây giờ Quả Tri đã lớn, cậu đủ hiểu có một số chuyện nhất định phải nói dối. Lời nói dối này đều có lợi cho tất cả mọi người.
"Chơi cũng để cho con chơi rồi, bây giờ phải học tập thật giỏi đó!" Quả Vân nói.
"Con biết ạ!"
Hôm nay, tâm tình Quả Tri khẩn trương nhìn máy vi tính. Cậu nhắm nửa con mắt, muốn nhìn lại không dám nhìn. Trên màn hình là số liệu thống kê kết quả thi tốt nghiệp trung học, Quả Tri nhảy tưng lên, vọt tới phòng khách: "Con thi đậu rồi, con đậu đại học Z rồi!"
Quả Vân từ trong phòng đi ra. Chu Tuệ mừng rỡ ôm Quả Tri: "Mẹ cũng biết Quả Tri thông minh như vậy, đậu đại học cũng là chuyện đương nhiên. Vậy để mẹ đi thông báo cho họ hàng, mời họ tới đây mở tiệc chúc mừng con."
"Ừ, đi đi!" Quả Vân cũng cảm thấy rất tự hào, có thể trước mặt họ hàng nở mặt nở mày.
" Chúc mừng, chúc mừng, Quả Tri rất có tương lai!" Nhận một câu khích lệ.
Quả Tri bận rộn trước bận rộn sau tiếp đãi khách, trong lòng lại suy nghĩ không biết Thời Tây thi như thế nào nữa. Cho dù hắn rất thông minh nhưng rất ít đọc sách, có thể lên đại học Z được không? Hay là hắn chọn những trường đại học khác?
"Quả Tri, mau đến đây. Đường tỷ của con đến. Dù gì cũng chị của con cũng đang là sinh viên trường đại học Z, nói chuyện tâm sự với chị ấy một chút cũng sẽ có lợi cho con!"
Vừa nghe đến Đường tỷ tới, Quả Tri không nhịn được cười lên: "Đường tỷ!~"
"Chào em, chào em!" Đường tỷ miễn cưỡng ứng phó, đi vào phòng của Quả Tri liền nằm xuống giường của cậu. Cô lấy tay vuốt vuốt mái tóc rối bù, một cái tay khác gãi gãi cái mông: "Đi lấy đồ ăn mang vào đây cho chị!" Giọng nói giống như Từ Hi thái hậu.
"Được, chị thích ăn cái gì, em lấy thật nhiều vào đây cho!"
"Gì cũng được hết!"
Quả Tri chạy ra phòng khách, sau đó ôm một đống đồ ăn trở về phòng, đặt trên giường cạnh Đường tỷ. Đường tỷ tên thật là Quả Nhược, nhưng Quả Tri lạo thích gọi là Đường tỷ. Quả Nhược là sinh viên năm hai của trường đại học Z. Tên của chị ấy mang một âm mưu lớn. Người con gái này chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: lười! Lười chãi đầu, lười trang điểm, lười vận động.
Quả Nhược nằm ở trên giường ăn đồ ăn. Quả Tri quan sát Quả Nhược. Quả Nhược đổi sang một tư thế thoải mái khác, hai tay hai chân tạo thành hình chữ đại (大) trên giừơng: "Nhìn chị như vậy là có ý gì vậy? Em không biết chúng ta có quan hệ họ hàng sao?"
Quả Tri vội vàng khoát tay: "Em không phải là muốn kết hôn với chị." Đây là cuộc nói chuyện giữa hai người thuộc cùng một dòng họ. Quả Tri ngoẹo đầu, Thời Tây thích loại người quái dị, vậy thì Đường tỷ hình như là một tư liệu rất thích hợp để để hắn đưa vào truyện của hắn. Cậu nói tiếp: "Đường tỷ, sau khi tựu trường em muốn giới thiệu một người cho chị biết!"
"Chị không muốn có bạn trai."
"Không phải là ý này. Chị chờ em một chút, giữ nguyên cái tư thế này, đừng động đậy!" Mặc dù Quả Tri nói như vậy, nhưng Quả Tri biết cho dù có kêu Quả Nhược động đậy, chị ấy cũng sẽ không động đậy. Quả Tri cầm điện thoại di động lên, chụp hình Quả Nhược ở nhiều góc độ khác nhau.
"Quả Tri?"
"Chuyện gì chị?"
"Em bị biến thái kể từ lúc nào vậy?"
"Em có đâu!"
Cuối cùng, Quả Tri không có bất kỳ tin tức và kinh nghiệm gì liên quan tới trường đại học Z, bởi vì Quả Nhược lười nói.
Bọn họ đơn giản chỉ là ăn cơm, còn mấy người chú, bác thì uống chút rượu trắng trò chuyện vui vẻ. Thời gian rất nhanh đến tối, Quả Tri tiễn họ hàng xuống lầu. Lúc mọi người gần đi, Quả Tri đột nhiên ngây thơ hỏi Quả Nhược: "Đường tỷ, có một vấn đề em vẫn muốn hỏi chị!"
"Nói đi!~"
"Tại sao chị không lười ăn?"
Quả Nhược trừng mắt một cái: "Mắc mớ gì tới em!!!"
Ngày hôm sau, Quả Tri liền ra cửa muốn đem tin tức này nói cho Thời Tây biết. Cậu ngồi ở trên xe buýt. Cậu thật ra rất hiểu rõ. Thời Tây là một người tốt, chuyến du lịch mấy ngày đó chẳng qua là hắn muốn an ủi mình mà thôi. Cậu sẽ không hiểu lầm Thời Tây đối với mình có cái gì, cũng sẽ không hiểu lầm quan hệ giữa mình và Thời Tây. Giữa bọn họ so với trước kia cũng không có quá nhiều thay đổi. Thời Tây không có tình cảm với cậu, cậu hiểu rõ.
Cho dù biết những điều này, trên mặt Quả Tri vẫn không giấu được nụ cười của cậu dành cho Thời Tây. Chỉ cần suy nghĩ có thể thấy Thời Tây, có thể cùng hắn nói chuyện, cậu liền muốn cười. Trước kia cậu cảm thấy không giải thích được tại sao lại vậy, hiện tại cậu mới hiểu được thì ra là đây chính là thích một người.
Cậu thích rất kỳ quái, chỉ biết lo thích thôi, cũng không cần đối phương đáp lại.
Quả rời taxi, lên thẳng phòng trọ của Thời Tây. Cậu gõ vang cửa phòng Thời Tây, bên trong không có tiếng động. Quả Tri liền dùng sức gõ, nhưng cửa trước sau không có mở. Người phòng bên nghe thấy được tiếng ồn, đi tới: "Cậu tìm người sao?"
"Chào dì! Con tìm người ở phòng này. Dì biết người đó đi chỗ nào sao?"
"Dì không biết! Chỉ biết trước khi con đến đây thì cậu ta đã rời khỏi đây lâu rồi."
Quả Tri sửng sờ tại chỗ nhưng tay vẫn còn dùng sức gõ cửa, tựa hồ như gõ như thế thì cửa sẽ mở ra. Thời Tây đi rồi sao? Hắn đi chỗ nào? Hắn có học đại học Z không?"
Đột nhiên Quả Tri ý thức được một điều. Nếu như Thời Tây không có học đại học Z, vậy hắn sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình. Mang đi tình cảm của mình, mang đi trái tim của mình.
Mùa hè này, người khác hy vọng ngày nghỉ có thể kéo dài thêm nữa, còn Quả Tri lại muốn cầm cây kéo trực tiếp cắt bỏ hai tháng hè này. Cậu đọc sách, mua sách, cùng bạn học hàn huyên một chút, theo ba mẹ đi ra ngoài du lịch, đi làm thêm tại công trường của bạn ba mình. Nhưng cậu vẫn nhớ Thời Tây.
Cậu đi làm, dùng tiền kiếm được mua cho mình một máy chụp hình. Buổi tối trước khi ngủ cậu lấy ra xem một chút. Cậu muốn dùng cái máy chụp hình này chụp lại tất cả tư liệu cho Thời Tây.
(Tư liệu: Ý là chụp lại những người có một điều gì đó đặc biệt, suất sắc, xấu, đẹp, mập... để Thời Tây có thể lấy đó làm hình mẫu trong tiểu thuyết.)
Quả Tri cảm nhận được thời gian trôi qua thật chậm, thật thật chậm.
Ngày tựu trường, Quả Tri rời giường rất sớm. Cậu nhìn rương hành lý của mình, lại nhìn lén căn phòng ba mẹ mình. Cậu mở rương hành lý, lấy mấy bộ quần áo ra, đem cái nón lần trước mua ở trấn cổ lấp vào trong rương.
Trước khi đi, Quả Vân dặn dò cậu một đống chuyện. Những thứ này hằng ngày ông đều nói đi nói lại. Tựa hồ sẽ có chút nhàm chán nhưng Quả Tri chưa từng cảm thấy nhám chán. Cậu cảm thấy ba là vì muốn tốt cho mình.
Cậu đứng chờ tại trạm xe lửa. Có một người ăn mặc thời thượng hấp dẫn chú ý của nữ sinh đi qua. Quả Tri gọi lại một người mà rất dễ dàng phân biệt được: "Hoa nhi, đã lâu không gặp, mỹ nam tử!"
Cái phương thức chào hỏi này lại làm cho Hoa Cốc Vũ vui vẻ: "Thì ra là Quả Tri. Đi mau lên, trễ chuyến xe bây giờ."
"Ừ!" Quả Tri gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn đám người. Mặc dù mới sáng sớm nhưng trạm xe lửa cũng có rất nhiều người. Nhưng trong những người này lại không có Thời Tây.
Cậu cùng với Hoa Cốc Vũ trò chuyện, hơn ba giờ sau liền tới nơi cần đến. Quả Tri đứng ở phía ngoài cổng trường, nhìn vào trong ngôi trường to lớn, hoành tráng, đẹp mắt này, so với trường trung học đệ nhị cấp thì giống như thiên đường hơn.
Hoa Cốc Vũ bên cạnh nhún nhún vai : "Trường này cũng được, miễn cưỡng có thể hợp với cấp bậc của tớ!" Hắn đi về phía trước, phát hiện Quả Tri không động đậy: "Cậu làm gì thế? Chỉ là một ngôi trường tạm được thôi, không cần kinh ngạc lâu như vậy!"
"Tớ, tớ, tớ muốn, đứng ở chỗ này một chút!" Cà lăm cũng không phải là chuyện tốt.
Hoa Cốc Vũ đại khái đoán được cái gì, hất tóc: "Vậy tớ đi vào trước!"
"Hoa nhi!~"
"Chuyện gì?"
"Cố gắng lên! Dùng vẻ đẹp trai của cậu chiếm lấy cả sân trường nha!" Quả Tri thành khẩn chúc phúc Hoa Cốc Vũ.
"Chút chuyện nhỏ này còn cần cố gắng sao?" Hoa Cốc Vũ chậm rãi rời đi. Thật may, Hoa Cốc Vũ là một mỹ nam. Nếu như hắn chỉ là một tên nam sinh bình thường thì với tính cách này, hắn sẽ bị nhiều người đánh lắm.
Quả Tri đứng phía ngoài cửa trường, 10 phút, nửa giờ, một canh giờ, từ bên cạnh cậu học sinh mới đi qua càng ngày càng nhiều, nhưng trước sau không thấy Thời Tây. Cậu cúi đầu, nhìn đồng hồ, rốt cục cũng kéo rương hành lý đi về phía trước. Có thể đi hai bước, cậu lại muốn chờ một chút. Có lẽ một giây kế tiếp Thời Tây sẽ xuất hiện. Cứ như vậy, cậu vẫn còn ở phía ngoài cửa trường. Đi hai bước dừng một chút, đi như vậy hao tổn nhiều thời gian hơn.
"Đang tìm tôi sao?" Giọng nói từ phía sau truyền đến làm cơ thể Quả Tri trong nháy mắt lăn lộn.
Thời Tây sẽ không xuất hiện trong một giây, phải hai giây hắn mới xuất hiện.
Quả Tri nhanh chóng quay đầu. Cái suy nghĩ Thời Tây không đậu đại học nói ra có hơi buồn cười. Quả Tri cũng không biết, Thời Tây này đây là thủ khoa của trường đại học Z. Thời Tây cao hơn, vẫn mang cái nón như cũ. Hắn mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần jean. Quả Tri xoa hai mắt của mình một chút. Thật quá mức a! Chẳng qua là hơn hai tháng không thấy, vậy mà hắn lại càng ngày càng đẹp trai hơn, đẹp mắt đến chết người.
Khóe miệng của cậu cong lên, khóe miệng cong tạo thành má lúm đồng tiền: "Ừm, đang tìm cậu!"
Bất kể như thế nào, Thời Tây cũng đã xuất hiện.
Bình luận facebook