Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Lúc không khí đang có chút ngọt ngào, hết lần này tới lần khác Thời Tây không muốn đi con đường tình cảm. Hắn sờ vào cái máy chụp hình để ở dưới gối nằm, sau đó ném cái gối nằm đập trúng vào mặt của Quả Tri: “Lỗ tai của cậu nghe không hiểu tiếng người có phải không?”
“Đau! Thói quen của một người làm sao có thể nói đổi liền đổi.”
“Lập tức từ bỏ cho tôi!” Thời Tây chống tay lên giường đứng dậy.
“Vậy cậu có thể thay đổi thói quen đánh xong một chữ sau đó liền xóa bỏ sao?” Quả Tri hỏi ngược lại. Quả thật Thời Tây thường gõ xong một câu, sau đó vô tình xóa bỏ hết. Hắn có thói quen gõ đi gõ lại nhiều câu giống nhau, là bởi vì không nghĩ ra câu kế tiếp, cho nên không ngừng tái diễn gõ lại một câu.
“Tên tiểu tử cậu vì ở nhà của mình mới cả gan như thế.”
“Chẳng lẽ cậu sẽ động thủ đánh tớ ngay tại nhà của tớ sao?”
Thời Tây đứng lên đưa tay ra, Quả Tri nhắm chặt đôi mắt lại. Cái tay kia dừng lại ở giữa không trung, nhẹ nhàng rơi vào trên đầu của Quả Tri, làm rối bù tóc của cậu. Lúc cậu mở mắt ra, Thời Tây đã rời phòng.
Không bao lâu Chu Tuệ đã nấu xong món ăn, lấy bài ra: “Không biết tuổi trẻ các con chơi sinh nhật như thế nào, nếu như cảm thấy nhàm chán thì chơi đánh bài đi.” Hoa Cốc Vũ cười hì hì nhận lấy bộ bài: “Dì nghĩ thật chu đáo.” Suy nghĩ thật sự trong lòng là: Thì ra là bà dì lớn tuổi này cũng biết chỗ này quá nhàm chán!
Quả Tri làm chủ bài, xào bài trong tay: “Chúng ta chơi một chút đi.”
“Không có hứng thú.” Hoa Cốc Vũ chơi điện thoại di động, còn Quả Nhược thì ăn cái gì đó.
Quả Tri lấy tiền trong túi quần ra: “Tớ thật ra cũng không định chơi.” Nghe được câu nói Quả Tri không chơi, đây chính là cơ hội thắng tiền. Quả Nhược và Hoa Cốc Vũ ngồi vào trước bàn: “Không chơi cũng không sao, chuẩn bị tiền thật nhiều là được.” Thời Tây cũng không hứng thú tham dự trò chơi này, đi ra ngoài ban công.
Lúc này cửa mở ra, Quả Vân và ba của Đường tỷ đi vào.
“Chào hai chú!” Hoa Cốc Vũ đứng lên chào hỏi, Quả Vân gật đầu một cái, nói với Chu Tuệ: “Có mua rượu không?”
“Mua rồi, chờ hai người trở lại thôi.”
“Ừ.”
“Anh ra ban công hút thuốc một chút.” Nói xong Quả Vân đi ra ngoài ban công. Quả Tri như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục coi hai người kia đánh bài nhưng trong lòng lại đứng ngồi không yên, không nhịn được liếc trộm ra ban công. Tay của cậu đang run rẩy. Hoa Cốc Vũ và Quả Nhược cũng chú ý tới. Hoa Cốc Vũ cũng vừa mới toát mồ hôi lạnh trong lòng, thấy ba của Quả Tri, bị bộ mặt nghiêm túc kia làm cho sợ hết hồn.
Quả Vân đốt điếu thuốc đi ra ngoài ban công, mới phát hiện một người trẻ tuổi đứng ở chỗ đó. Thời Tây quay đầu lại, tầm mắt của bọn họ giao nhau. Quả Vân thở khói thuốc ra, giữa hai đôi chân mày lộ ra uy nghiêm khiến cho người ta sợ. Ông biểu cảm nghiêm trang, ánh mắt sắc bén quan sát Thời Tây, sau đó ngẩn người. Những đứa thanh niên khác đều không dám nhìn thẳng mình, nếu không sợ sệt thì là tôn kính. Còn đứa con trai đứng trước mặt này, bất vi sở động nhìn mình chầm chầm. Quả Vân đã từng gặp rất nhiều loại người, ai ông cũng có thể nhìn thấu, nhưng ông hiện tại không thấy được bất kì điều gì trong mắt của Thời Tây, chỉ thấy được bóng tối sâu thẩm.
“Không có chuyện gì.” Quả Nhược nói.
“Ừ.” Quả Tri lần nữa liếc mắt ra ban công. Hai người đàn ông quan trọng nhất của cậu đều đang đứng ở đó. Muốn biết bọn họ đang nói cái gì, cũng muốn biết bây giờ Thời Tây đang suy nghĩ gì. Còn muốn biết ba có thích Thời Tây không. Cậu khẩn trương đứng ngồi không yên.
Trong chốc lát Quả Vân hút thuốc xong trở về phòng khách. Trên mặt ông cũng không có gì khác thường, Quả Tri thở phào nhẹ nhõm. Quả Vân cũng chưa từng hoài nghi bất kì người con trai nào đến nhà của mình, huống chi còn là dưới danh nghĩa bạn của Quả Nhược, ông cho dù như thế nào chắc cũng sẽ không nghĩ tới phương diện khác.
Lại qua một đoạn thời gian, mẹ của Quả Nhược mang món ăn cuối cùng để ở trên bàn: “Ăn cơm thôi. Quả Nhược, con đi gọi bạn lại đây ăn.”
“Không muốn đi. Quả Tri, em giúp chị đi gọi đi.”
“Được.”
Quả Tri đi ra ban công. Thời Tây cắm hai tay vào trong túi quần, đứng ở nơi đó. Màu sắc của buổi chiều tà nhuộm lên quần áo và sợi tóc của hắn. Hắn nhìn ra bên ngoài, biểu cảm gì cũng không có. Quả Tri muốn chạy lại ôm nhào lấy hắn từ phía sau, nhưng cậu chẳng qua chỉ là đứng ở phía sau lưng Thời Tây: “Mới vừa rồi có nói với ba chuyện gì không?”
“Không có gì.”
“Thật không?”
Thời Tây xoay người, không biết có phải là do bị trời chiều nhuộm màu hay không mà trở nên dịu dàng hơn: “Đừng lo lắng, đi thôi!”
Trên bàn cơm trở nên náo nhiệt. Chu Tuệ cười gắp đồ ăn cho Hoa Cốc Vũ và Thời Tây: “Trước đây Quả Nhược chưa từng dẫn bạn bè đến dự sinh nhật, không ngờ lần này lại mang hai chàng trai đẹp trai như thế này tới nhà, không có gì để chiêu đãi ngoài mấy món này. Đừng khách khí!” Mẹ của Quả Nhược cũng đùa giỡn: “Người nào là bạn trai của con?”
“Dì à, chẳng qua là bạn bè bình thường thôi.” Hoa Cốc Vũ cướp lời cường điệu nói.
Bất kể người khác hỏi Thời Tây cái gì, Thời Tây cũng đều ngắn gọn và lịch sự trả lời. Quả Tri đang yên lặng ăn cơm, bọn họ ngay cả tầm mắt cũng không có tiếp xúc nhau, ai nấy đều lo ăn cơm của mình. Cho dù phải diễn màn kịch hai người xa lạ nhưng Quả Tri rất quý trọng, quý trọng mỗi một giây. Cơ hội như vậy, có lẽ sau này cũng không có.
Cậu, Thời Tây, ba, mẹ cùng ngồi chung một bàn, nói chuyện phiếm, ăn cơm. Giống như một giấc mơ, mặc dù mang theo những lời nói dối cùng sự che giấu, nhưng vẫn là một giấc mơ đẹp nhất.
Cơm nước xong, Hoa Cốc Vũ và Thời Tây cũng không ở lại lâu, chào tạm biệt mọi người ra về. Quả Nhược cũng diễn đến nơi đến chốn, vờ đưa tiễn bọn họ xuống lầu. Quả Tri giúp một tay thu dọn bữa ăn. Cậu vùi đầu thật thấp để lau bàn, rốt cục cũng nhịn không được cười lên. Hôm nay đối với cậu quả thật có chút không thành thật, nhưng mà vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Cậu có lẽ sẽ cười cho đến lúc ngủ, có lẽ sẽ cười cho đến ngày mai, cũng có lẽ sẽ cười đến khi nào gặp lại Thời Tây thì mới ngưng.
Sau khi dọn dẹp xong, gia đình của Quả Nhược cũng đi về. Chu Tuệ bưng trà đặt ở trước mặt của Quả Vân, ngồi trên ghế sa lon: “Hai đứa bạn của Quả Nhược cũng không tệ, đều là những đứa con trai tốt. Quả Nhược dẫn chúng về nhà dự sinh nhật, nói không chừng sau này sẽ vào cửa dòng họ của chúng ta. Xem ra con nha đầu Quả Nhược cũng sắp đi lấy chồng rồi.”
“Nó còn nhỏ như vậy mà lấy chồng cái gì.”
“Quả Nhược cũng đã 21 tuổi, cũng không còn nhỏ lắm.’
“Là học sinh vẫn nên xem trọng việc học hơn.” Quả Vân trách cứ Chu Tuệ. Ông cầm chén trà lên hớp một chút, chậm rãi nói: “Cái đứa trẻ tên Thời Tây.” Ông chưa nói hết câu lại hớp một miếng trà, Quả Tri cứng ngắc lên một cái. Cậu xem ti vi, giả vờ không thèm để ý tới cuộc trò chuyện giữa ba mẹ.
“Thế nào?” Chu Tuệ hỏi.
“Không phải là một người bình thường, sau này sẽ có tiền đồ.”
“Em nghe Quả Nhược nói ở trường thành tích học tập của đứa bé Thời Tây là hạng nhất hạng nhì gì đấy.”
“Phải không, Quả Tri?”
Đột nhiên gọi mình, Quả Tri sợ hết hồn: “Sao, chuyện gì ạ?”
“Con xem người ta đi kìa, phải cố gắng mới được.” Quả Vân dạy dỗ. Ông cảm thấy tính tình Quả Tri ở phương diện nào đó vẫn quá yếu mềm. Quả Vân không hề thấy được bất kỳ sự non nớt và ngây thơ của một đứa trẻ trên người của Thời Tây. Thời Tây cơ hồ không cần phải thích ứng với sự phức tạp và áp lực của xã hội. Thời Tây đã hoàn toàn hòa nhập vào bên trong xã hội, ngay cả mình cũng không cách nào phát hiện được bất kì tâm tình hay ý nghĩ nào của nó.
“Con nhất định sẽ cố gắng!” Quả Tri bảo đảm. Nghe được ba khen Thời Tây, Quả Tri cơ hồ sắp tưng lên. Cậu tắm rửa thật sớm và nằm ở trên giường, nằm ở chỗ Thời Tây nằm khi nãy. Cậu tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở của Thời Tây. 13 tuổi, khắp người cậu mang đầy vết thương, cậu nằm trên chiếc giường này với thật nhiều thống khổ và tịch mịch. Ngày hôm nay, 13 tuổi đã là quá khứ, 13 tuổi đã đi xa cậu. Cậu muốn yêu, bất kể hắn là nam hay nữ, đều muốn dùng tất cả điên cuồng để yêu.
Thế giới của cậu, Thời Tây đã tới.
“Đau! Thói quen của một người làm sao có thể nói đổi liền đổi.”
“Lập tức từ bỏ cho tôi!” Thời Tây chống tay lên giường đứng dậy.
“Vậy cậu có thể thay đổi thói quen đánh xong một chữ sau đó liền xóa bỏ sao?” Quả Tri hỏi ngược lại. Quả thật Thời Tây thường gõ xong một câu, sau đó vô tình xóa bỏ hết. Hắn có thói quen gõ đi gõ lại nhiều câu giống nhau, là bởi vì không nghĩ ra câu kế tiếp, cho nên không ngừng tái diễn gõ lại một câu.
“Tên tiểu tử cậu vì ở nhà của mình mới cả gan như thế.”
“Chẳng lẽ cậu sẽ động thủ đánh tớ ngay tại nhà của tớ sao?”
Thời Tây đứng lên đưa tay ra, Quả Tri nhắm chặt đôi mắt lại. Cái tay kia dừng lại ở giữa không trung, nhẹ nhàng rơi vào trên đầu của Quả Tri, làm rối bù tóc của cậu. Lúc cậu mở mắt ra, Thời Tây đã rời phòng.
Không bao lâu Chu Tuệ đã nấu xong món ăn, lấy bài ra: “Không biết tuổi trẻ các con chơi sinh nhật như thế nào, nếu như cảm thấy nhàm chán thì chơi đánh bài đi.” Hoa Cốc Vũ cười hì hì nhận lấy bộ bài: “Dì nghĩ thật chu đáo.” Suy nghĩ thật sự trong lòng là: Thì ra là bà dì lớn tuổi này cũng biết chỗ này quá nhàm chán!
Quả Tri làm chủ bài, xào bài trong tay: “Chúng ta chơi một chút đi.”
“Không có hứng thú.” Hoa Cốc Vũ chơi điện thoại di động, còn Quả Nhược thì ăn cái gì đó.
Quả Tri lấy tiền trong túi quần ra: “Tớ thật ra cũng không định chơi.” Nghe được câu nói Quả Tri không chơi, đây chính là cơ hội thắng tiền. Quả Nhược và Hoa Cốc Vũ ngồi vào trước bàn: “Không chơi cũng không sao, chuẩn bị tiền thật nhiều là được.” Thời Tây cũng không hứng thú tham dự trò chơi này, đi ra ngoài ban công.
Lúc này cửa mở ra, Quả Vân và ba của Đường tỷ đi vào.
“Chào hai chú!” Hoa Cốc Vũ đứng lên chào hỏi, Quả Vân gật đầu một cái, nói với Chu Tuệ: “Có mua rượu không?”
“Mua rồi, chờ hai người trở lại thôi.”
“Ừ.”
“Anh ra ban công hút thuốc một chút.” Nói xong Quả Vân đi ra ngoài ban công. Quả Tri như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục coi hai người kia đánh bài nhưng trong lòng lại đứng ngồi không yên, không nhịn được liếc trộm ra ban công. Tay của cậu đang run rẩy. Hoa Cốc Vũ và Quả Nhược cũng chú ý tới. Hoa Cốc Vũ cũng vừa mới toát mồ hôi lạnh trong lòng, thấy ba của Quả Tri, bị bộ mặt nghiêm túc kia làm cho sợ hết hồn.
Quả Vân đốt điếu thuốc đi ra ngoài ban công, mới phát hiện một người trẻ tuổi đứng ở chỗ đó. Thời Tây quay đầu lại, tầm mắt của bọn họ giao nhau. Quả Vân thở khói thuốc ra, giữa hai đôi chân mày lộ ra uy nghiêm khiến cho người ta sợ. Ông biểu cảm nghiêm trang, ánh mắt sắc bén quan sát Thời Tây, sau đó ngẩn người. Những đứa thanh niên khác đều không dám nhìn thẳng mình, nếu không sợ sệt thì là tôn kính. Còn đứa con trai đứng trước mặt này, bất vi sở động nhìn mình chầm chầm. Quả Vân đã từng gặp rất nhiều loại người, ai ông cũng có thể nhìn thấu, nhưng ông hiện tại không thấy được bất kì điều gì trong mắt của Thời Tây, chỉ thấy được bóng tối sâu thẩm.
“Không có chuyện gì.” Quả Nhược nói.
“Ừ.” Quả Tri lần nữa liếc mắt ra ban công. Hai người đàn ông quan trọng nhất của cậu đều đang đứng ở đó. Muốn biết bọn họ đang nói cái gì, cũng muốn biết bây giờ Thời Tây đang suy nghĩ gì. Còn muốn biết ba có thích Thời Tây không. Cậu khẩn trương đứng ngồi không yên.
Trong chốc lát Quả Vân hút thuốc xong trở về phòng khách. Trên mặt ông cũng không có gì khác thường, Quả Tri thở phào nhẹ nhõm. Quả Vân cũng chưa từng hoài nghi bất kì người con trai nào đến nhà của mình, huống chi còn là dưới danh nghĩa bạn của Quả Nhược, ông cho dù như thế nào chắc cũng sẽ không nghĩ tới phương diện khác.
Lại qua một đoạn thời gian, mẹ của Quả Nhược mang món ăn cuối cùng để ở trên bàn: “Ăn cơm thôi. Quả Nhược, con đi gọi bạn lại đây ăn.”
“Không muốn đi. Quả Tri, em giúp chị đi gọi đi.”
“Được.”
Quả Tri đi ra ban công. Thời Tây cắm hai tay vào trong túi quần, đứng ở nơi đó. Màu sắc của buổi chiều tà nhuộm lên quần áo và sợi tóc của hắn. Hắn nhìn ra bên ngoài, biểu cảm gì cũng không có. Quả Tri muốn chạy lại ôm nhào lấy hắn từ phía sau, nhưng cậu chẳng qua chỉ là đứng ở phía sau lưng Thời Tây: “Mới vừa rồi có nói với ba chuyện gì không?”
“Không có gì.”
“Thật không?”
Thời Tây xoay người, không biết có phải là do bị trời chiều nhuộm màu hay không mà trở nên dịu dàng hơn: “Đừng lo lắng, đi thôi!”
Trên bàn cơm trở nên náo nhiệt. Chu Tuệ cười gắp đồ ăn cho Hoa Cốc Vũ và Thời Tây: “Trước đây Quả Nhược chưa từng dẫn bạn bè đến dự sinh nhật, không ngờ lần này lại mang hai chàng trai đẹp trai như thế này tới nhà, không có gì để chiêu đãi ngoài mấy món này. Đừng khách khí!” Mẹ của Quả Nhược cũng đùa giỡn: “Người nào là bạn trai của con?”
“Dì à, chẳng qua là bạn bè bình thường thôi.” Hoa Cốc Vũ cướp lời cường điệu nói.
Bất kể người khác hỏi Thời Tây cái gì, Thời Tây cũng đều ngắn gọn và lịch sự trả lời. Quả Tri đang yên lặng ăn cơm, bọn họ ngay cả tầm mắt cũng không có tiếp xúc nhau, ai nấy đều lo ăn cơm của mình. Cho dù phải diễn màn kịch hai người xa lạ nhưng Quả Tri rất quý trọng, quý trọng mỗi một giây. Cơ hội như vậy, có lẽ sau này cũng không có.
Cậu, Thời Tây, ba, mẹ cùng ngồi chung một bàn, nói chuyện phiếm, ăn cơm. Giống như một giấc mơ, mặc dù mang theo những lời nói dối cùng sự che giấu, nhưng vẫn là một giấc mơ đẹp nhất.
Cơm nước xong, Hoa Cốc Vũ và Thời Tây cũng không ở lại lâu, chào tạm biệt mọi người ra về. Quả Nhược cũng diễn đến nơi đến chốn, vờ đưa tiễn bọn họ xuống lầu. Quả Tri giúp một tay thu dọn bữa ăn. Cậu vùi đầu thật thấp để lau bàn, rốt cục cũng nhịn không được cười lên. Hôm nay đối với cậu quả thật có chút không thành thật, nhưng mà vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Cậu có lẽ sẽ cười cho đến lúc ngủ, có lẽ sẽ cười cho đến ngày mai, cũng có lẽ sẽ cười đến khi nào gặp lại Thời Tây thì mới ngưng.
Sau khi dọn dẹp xong, gia đình của Quả Nhược cũng đi về. Chu Tuệ bưng trà đặt ở trước mặt của Quả Vân, ngồi trên ghế sa lon: “Hai đứa bạn của Quả Nhược cũng không tệ, đều là những đứa con trai tốt. Quả Nhược dẫn chúng về nhà dự sinh nhật, nói không chừng sau này sẽ vào cửa dòng họ của chúng ta. Xem ra con nha đầu Quả Nhược cũng sắp đi lấy chồng rồi.”
“Nó còn nhỏ như vậy mà lấy chồng cái gì.”
“Quả Nhược cũng đã 21 tuổi, cũng không còn nhỏ lắm.’
“Là học sinh vẫn nên xem trọng việc học hơn.” Quả Vân trách cứ Chu Tuệ. Ông cầm chén trà lên hớp một chút, chậm rãi nói: “Cái đứa trẻ tên Thời Tây.” Ông chưa nói hết câu lại hớp một miếng trà, Quả Tri cứng ngắc lên một cái. Cậu xem ti vi, giả vờ không thèm để ý tới cuộc trò chuyện giữa ba mẹ.
“Thế nào?” Chu Tuệ hỏi.
“Không phải là một người bình thường, sau này sẽ có tiền đồ.”
“Em nghe Quả Nhược nói ở trường thành tích học tập của đứa bé Thời Tây là hạng nhất hạng nhì gì đấy.”
“Phải không, Quả Tri?”
Đột nhiên gọi mình, Quả Tri sợ hết hồn: “Sao, chuyện gì ạ?”
“Con xem người ta đi kìa, phải cố gắng mới được.” Quả Vân dạy dỗ. Ông cảm thấy tính tình Quả Tri ở phương diện nào đó vẫn quá yếu mềm. Quả Vân không hề thấy được bất kỳ sự non nớt và ngây thơ của một đứa trẻ trên người của Thời Tây. Thời Tây cơ hồ không cần phải thích ứng với sự phức tạp và áp lực của xã hội. Thời Tây đã hoàn toàn hòa nhập vào bên trong xã hội, ngay cả mình cũng không cách nào phát hiện được bất kì tâm tình hay ý nghĩ nào của nó.
“Con nhất định sẽ cố gắng!” Quả Tri bảo đảm. Nghe được ba khen Thời Tây, Quả Tri cơ hồ sắp tưng lên. Cậu tắm rửa thật sớm và nằm ở trên giường, nằm ở chỗ Thời Tây nằm khi nãy. Cậu tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở của Thời Tây. 13 tuổi, khắp người cậu mang đầy vết thương, cậu nằm trên chiếc giường này với thật nhiều thống khổ và tịch mịch. Ngày hôm nay, 13 tuổi đã là quá khứ, 13 tuổi đã đi xa cậu. Cậu muốn yêu, bất kể hắn là nam hay nữ, đều muốn dùng tất cả điên cuồng để yêu.
Thế giới của cậu, Thời Tây đã tới.
Bình luận facebook