Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
Mai Ngọc Dương hỏi: “Hắn có nói làm sao hóa giải cổ độc này không?”
Đình Nhi lắc đầu: “Không có, hẳn chỉ cho ta nhiều hương đan nói cứ cách một tháng dùng một lần thì cam đoạn hương khi không tiêu tan, mà thứ mùi này rất dễ chịu, nhiều khách nhân khen ngợi.
Mai Ngọc Dương cất viên đan này, không tán thành nhìn nàng: “Người có nghĩ nếu một ngày người dùng hết hương đan, khách nhân kia không đến nữa, trượng phu của người sẽ gặp nguy hiểm cực lớn ”
Trên mặt Đình Nhi lộ vẻ ngượng ngùng, nở một nụ cười khổ “Tại các nơi bướm hoa này ta đã quá mệt mỏi, chỉ muốn cuộc sống đơn giản. Dù chỉ là cùng hắn một năm cũng đủ. Có lẽ người cảm thấy ta rất tự tư, nhưng ta không hối hận. Không có thứ này, hẳn sẽ không lấy ta.
Bởi vì Đình Nhi đã đem những gì biết đều nói hết, Mai Ngọc Dương đáp ứng không khó xử nàng.
Nàng vừa suy nghĩ vừa đi xuống, trong đầu hiện lên một cách trị liệu, chính là mổ thân thể Dạ Lăng Chi nguyệt lấy vật kia ra. Chỉ là cách này vô cùng nguy hiểm, cũng không biết có hiệu quả không, rất đau đầu.
Mai Ngọc Dương đang phát sầu, bỗng nhiên có người dùng cây quạt gõ nhẹ lên vai nàng,
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc: “Lão Lục, người làm gì ở đây?”
Đây chính là Lục Hoàng tử Dạ Lăng Thiên Lương, con trai độc nhất của Sơ phi nương nương. Chợt thấy hắn, Mai Ngọc Dương giật nảy mình, cho là mình nhìn thấy Ngũ vương gia.
Hai vị hoàng tử sinh cùng năm, chỉ cách nhau mấy ngày, bởi vì cùng năm nên khuôn mặt có vài phân tương tự nhau. Chẳng qua Lão Lục nhìn hoạt bát sáng sủa hơn, gặp ai cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười. Lão Ngũ trầm mặc hơn, lúc nào ánh mắt cũng như chim ưng làm ngời khác khó chịu.
Dạ Lăng Thiên Lương mở cây quạt, trong mắt phát sáng: “Tứ tấu, quả nhiên là người, vừa rồi ta còn tưởng mình nhìn nhầm. Sao ngươi lại ăn mặc như nam nhân thế kia còn chạy tới Yên Vũ lâu, Tứ ca có biết không?”
“Ta ta ở nhà cảm thấy buồn bực, tới đây nghe dân ca một chút. Còn ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
Dạ Lăng Thiên Lương chỉ vào đại sảnh đông đúc: “tối nay hoa khôi nổi tiếng là Nhã cô nương tổ chức thi đánh đàn tại đây, người thắng có thể gặp riêng nàng, chuyện vui như vậy ta sao có thể bỏ lỡ Lão Lục chưa phong vương, cho nên còn ở lại trong cung.
Mai Ngọc Dương nhắc nhở hắn: “Ngươi muốn đợi khi nào, cẩn thận qua giờ, càng không thể quay về “thì sao chứ, cùng lắm phụ hoàng biết cũng chỉ trách phạt, không có gì đáng ngại. Chỉ là giáo huấn, sao có thể so sánh với mỹ nhân”
Mai Ngọc Dương ương có chút hiếu kỳ với vị hoa khôi này, Lão Lục dứt khoát lôi kéo tay áo nàng, mang nàng tới nơi nghe nhạc, ở giữa đài có lụa mỏng che kín gian phòng.
Mơ hồ có thể nhìn ra có nữ tử bên trong, dáng người thướt tha, cũng không thấy rõ dung mạo. “Đã mấy người lên đài tấu đàn, đáng tiếc đều không nhận được câu khen ngợi của Hồng Nhã cô nương, đêm nay là cơ hội ngàn năm có một ngày bình thường rất khó thấy người. “Vì sao?”
Hồng nhã đã là hoa khôi, cũng là lão bản cũng không ở Yên Vũ các, có lúc sẽ đi du sơn ngoạn thủy, hết hứng thú mới trở về, không có nhiều người thấy qua dung mạo của nàng ta. Nhưng từng có một họa sĩ gặp qua, nghe nói như gặp tiên nhân, dựa theo ký ức mà về ra, ai xem tranh cũng đều bị nàng mê hoặc.
Mai Ngọc Dương nghi hoặc nhìn hắn: “Lão Lục, sao ngươi không lên? Là Hoàng tử, cầm kỹ của người không tệ.”
Dạ Lăng Thiên Lương tiếc nổi, ủy khuất bĩu mỗi: “Tứ tẩu, cầm kỹ của ta kém cỏi, chút kỹ năng kia không muốn tự làm mất mặt, nếu là tam ca hay Tứ ca thì tốt rồi, bọn họ rất lợi hại”
Dạ Lăng Chi nguyệt còn biết gảy đàn?
Mai Ngọc Dương nhìn thấy cổ cầm phía trước, nhận ra đây là một cầm tốt khó có.
Từ nhỏ nàng đã đi theo bên người hoàng đế Thịnh Khiết, kỹ thuật đàn của hắn đứng đầu Thịnh khiết, nên cũng rất khắc nghiệt với nàng.
Cầm kỹ của Mai Ngọc Dương chính do tự hẳn dạy, dù là quý tộc vương công Thịnh khiết, khó có ai có thể so sánh được, trừ vị lão sư kia.
Hình như lâu rồi không còn đánh đàn nữa, tay nàng ngứa một chút, hỏi Dạ Lăng Thiên Lương: Từ khúc dùng để tranh tài là gì?
Coi như thật hồi lâu không có đánh đàn nữa, tay nàng ngứa một chút, hỏi Dạ Lăng Thiên Lương “Tranh tài từ khúc là cái kia thử?”
Đây là sáng tác của nhạc sư trứ danh Mạnh Lai của triều Bắc Thần, bởi vì quá nổi Lại một người hậm hực xuống đài, giọng nói uyển chuyển của nữ nhân phía sau rèm: “Còn vị khách nhân nào muốn thử không?”
Thấy mọi người đều có ý lùi bước, Mai Ngọc Dương đi lên: “Ta".
Dạ Lăng Thiên Lương mở to hai mắt nhìn.
Chuyện này,chuyện này, chưa từng nghe nói Tứ tẩu biết đánh đàn! ”
Đình Nhi lắc đầu: “Không có, hẳn chỉ cho ta nhiều hương đan nói cứ cách một tháng dùng một lần thì cam đoạn hương khi không tiêu tan, mà thứ mùi này rất dễ chịu, nhiều khách nhân khen ngợi.
Mai Ngọc Dương cất viên đan này, không tán thành nhìn nàng: “Người có nghĩ nếu một ngày người dùng hết hương đan, khách nhân kia không đến nữa, trượng phu của người sẽ gặp nguy hiểm cực lớn ”
Trên mặt Đình Nhi lộ vẻ ngượng ngùng, nở một nụ cười khổ “Tại các nơi bướm hoa này ta đã quá mệt mỏi, chỉ muốn cuộc sống đơn giản. Dù chỉ là cùng hắn một năm cũng đủ. Có lẽ người cảm thấy ta rất tự tư, nhưng ta không hối hận. Không có thứ này, hẳn sẽ không lấy ta.
Bởi vì Đình Nhi đã đem những gì biết đều nói hết, Mai Ngọc Dương đáp ứng không khó xử nàng.
Nàng vừa suy nghĩ vừa đi xuống, trong đầu hiện lên một cách trị liệu, chính là mổ thân thể Dạ Lăng Chi nguyệt lấy vật kia ra. Chỉ là cách này vô cùng nguy hiểm, cũng không biết có hiệu quả không, rất đau đầu.
Mai Ngọc Dương đang phát sầu, bỗng nhiên có người dùng cây quạt gõ nhẹ lên vai nàng,
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc: “Lão Lục, người làm gì ở đây?”
Đây chính là Lục Hoàng tử Dạ Lăng Thiên Lương, con trai độc nhất của Sơ phi nương nương. Chợt thấy hắn, Mai Ngọc Dương giật nảy mình, cho là mình nhìn thấy Ngũ vương gia.
Hai vị hoàng tử sinh cùng năm, chỉ cách nhau mấy ngày, bởi vì cùng năm nên khuôn mặt có vài phân tương tự nhau. Chẳng qua Lão Lục nhìn hoạt bát sáng sủa hơn, gặp ai cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười. Lão Ngũ trầm mặc hơn, lúc nào ánh mắt cũng như chim ưng làm ngời khác khó chịu.
Dạ Lăng Thiên Lương mở cây quạt, trong mắt phát sáng: “Tứ tấu, quả nhiên là người, vừa rồi ta còn tưởng mình nhìn nhầm. Sao ngươi lại ăn mặc như nam nhân thế kia còn chạy tới Yên Vũ lâu, Tứ ca có biết không?”
“Ta ta ở nhà cảm thấy buồn bực, tới đây nghe dân ca một chút. Còn ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
Dạ Lăng Thiên Lương chỉ vào đại sảnh đông đúc: “tối nay hoa khôi nổi tiếng là Nhã cô nương tổ chức thi đánh đàn tại đây, người thắng có thể gặp riêng nàng, chuyện vui như vậy ta sao có thể bỏ lỡ Lão Lục chưa phong vương, cho nên còn ở lại trong cung.
Mai Ngọc Dương nhắc nhở hắn: “Ngươi muốn đợi khi nào, cẩn thận qua giờ, càng không thể quay về “thì sao chứ, cùng lắm phụ hoàng biết cũng chỉ trách phạt, không có gì đáng ngại. Chỉ là giáo huấn, sao có thể so sánh với mỹ nhân”
Mai Ngọc Dương ương có chút hiếu kỳ với vị hoa khôi này, Lão Lục dứt khoát lôi kéo tay áo nàng, mang nàng tới nơi nghe nhạc, ở giữa đài có lụa mỏng che kín gian phòng.
Mơ hồ có thể nhìn ra có nữ tử bên trong, dáng người thướt tha, cũng không thấy rõ dung mạo. “Đã mấy người lên đài tấu đàn, đáng tiếc đều không nhận được câu khen ngợi của Hồng Nhã cô nương, đêm nay là cơ hội ngàn năm có một ngày bình thường rất khó thấy người. “Vì sao?”
Hồng nhã đã là hoa khôi, cũng là lão bản cũng không ở Yên Vũ các, có lúc sẽ đi du sơn ngoạn thủy, hết hứng thú mới trở về, không có nhiều người thấy qua dung mạo của nàng ta. Nhưng từng có một họa sĩ gặp qua, nghe nói như gặp tiên nhân, dựa theo ký ức mà về ra, ai xem tranh cũng đều bị nàng mê hoặc.
Mai Ngọc Dương nghi hoặc nhìn hắn: “Lão Lục, sao ngươi không lên? Là Hoàng tử, cầm kỹ của người không tệ.”
Dạ Lăng Thiên Lương tiếc nổi, ủy khuất bĩu mỗi: “Tứ tẩu, cầm kỹ của ta kém cỏi, chút kỹ năng kia không muốn tự làm mất mặt, nếu là tam ca hay Tứ ca thì tốt rồi, bọn họ rất lợi hại”
Dạ Lăng Chi nguyệt còn biết gảy đàn?
Mai Ngọc Dương nhìn thấy cổ cầm phía trước, nhận ra đây là một cầm tốt khó có.
Từ nhỏ nàng đã đi theo bên người hoàng đế Thịnh Khiết, kỹ thuật đàn của hắn đứng đầu Thịnh khiết, nên cũng rất khắc nghiệt với nàng.
Cầm kỹ của Mai Ngọc Dương chính do tự hẳn dạy, dù là quý tộc vương công Thịnh khiết, khó có ai có thể so sánh được, trừ vị lão sư kia.
Hình như lâu rồi không còn đánh đàn nữa, tay nàng ngứa một chút, hỏi Dạ Lăng Thiên Lương: Từ khúc dùng để tranh tài là gì?
Coi như thật hồi lâu không có đánh đàn nữa, tay nàng ngứa một chút, hỏi Dạ Lăng Thiên Lương “Tranh tài từ khúc là cái kia thử?”
Đây là sáng tác của nhạc sư trứ danh Mạnh Lai của triều Bắc Thần, bởi vì quá nổi Lại một người hậm hực xuống đài, giọng nói uyển chuyển của nữ nhân phía sau rèm: “Còn vị khách nhân nào muốn thử không?”
Thấy mọi người đều có ý lùi bước, Mai Ngọc Dương đi lên: “Ta".
Dạ Lăng Thiên Lương mở to hai mắt nhìn.
Chuyện này,chuyện này, chưa từng nghe nói Tứ tẩu biết đánh đàn! ”
Bình luận facebook