Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Người bên cách vách không sợ chết nói: “Loại chuyện này sao có thể dự đoán được, thân thể tuy tốt nhưng cơ thể có khác gì người bại liệt, đến đi cũng chẳng thể đi, ai biết được là đang mắc bệnh gì. Cũng may mắn là Lâm Thái uý có đầu óc thông minh, đúng lúc cấp bách lại nói thân thể nữ nhi nhà mình không khỏe, muốn lùi hôn ước, như vậy là có thể lùi hôn. Nếu không thực sự gả cho vị kia, cuộc sống có khác gì một quả phụ đâu.”
Lông mày Dạ Lăng Bắc Sơn nhíu chặt lại, một nửa con mắt bị che phủ bằng sự âm trầm mà nguy hiểm, giống như nhiễm sự đen tối của màn đêm.
Thời gian gần đây ở chung với hắn rất nhiều, Mai Ngọc Dương đều cảm nhận được trên người hắn mang theo một loại nho nhã cùng dáng vẻ thư sinh.
Nhưng trong nháy mắt này, nàng lập tức cảm nhận được một cỗ khí lạnh.
Loại cảm giác này giống như đứng giữa vực sâu của địa ngục, khiến cho người khác nảy sinh ra sự sợ hãi. Trong lòng Mai Ngọc Dương cảm thấy sửng sốt, cơ hồ khó khống chế được cảm xúc mà muốn lao lên mắng chửi mấy tên vô liêm sỉ kia! Nàng vất vả lắm mới khuyên được Dạ Lăng Bắc Sơn ra ngoài chơi để tâm tình tốt lên, không ngờ lại bị mấy tên này phá hỏng chuyện tốt.
Dạ Lăng Chi nguyệt nghe xong cũng không thể khống chế được sự tức giận, đường đường là con trai trưởng của thiên tử lại bị mấy kẻ phàm phu tục tử này đưa lên bản rượu để tán gẫu, quả thực khó có thể tha tội!
Không đợi hắn đứng dậy Mai Ngọc Dương đã nhanh chóng đứng lên trước một bước.
Dạ Lăng Bắc Sơn nhìn nàng một cái, chỉ thấy vài phút trước nữ nhân này còn cười nói hì hì vậy mà giờ phút này lại lộ ra khuôn mặt âm trầm, khó tức giận. Tư nhiên nàng rút mạnh thanh kiếm bên hông Dạ Lăng Chi nguyệt ra, chưa đợi hắn phản ứng kịp nàng đã vén rèm, bước sang phòng bên cạnh. Bang một tiếng, cái bàn cách vách bị thanh kiếm chém làm chén rượu trên cũng rơi loảng xoảng trên mặt đất.
Bên ngoài, tiếng nhạc vẫn không ngừng vang lên, những vị khách có mặt trong đại sảnh rất ít ai chú ý đến tình huống bên trong phòng.
Nhưng mà cảnh tượng ở trong phòng trang nhã lại dọa cho những người có mặt ở đây sợ đến mức mặt trắng bệch, một người trong số đó run chỉ tay vào mặt nàng, làm như không thể tin được bọn họ lại bị một nữ nhân khiêu khích. “Ngươi, đồ tiện nhân này! Ngươi lại dám chọc vào bọn ta, có phải là người chán sống rồi không!”
Ánh mắt nàng lạnh lùng đảo qua những người có mặt ở đây, cười lạnh một tiếng: “Là ta chán sống hay là nhóm người các người chán sống? Công khai bàn luận về hoàng gia, vũ nhục hoàng tử, nếu để cho Thánh Thượng biết, đây chính là tội chu di cửu tộc".
Mấy người nhanh chóng trao đổi cho nhau, không ngờ tới cách vách lại có người nghe thấy bọn họ bàn luận.
Nhưng bọn họ đều ngấm rượu, khó tránh khỏi việc ra oai, hơn nữa sao có thể để một nữ nhân hù dọa.
Một tên nam nhân tại to mặt lớn giơ tay chỉ vào mặt nàng: “Ai dám uy hiếp bổn công tử, ngươi nghĩ cái gì vậy. Còn dám nhắc tới Thánh Thượng, ngươi nghĩ mình là ai, có cơ hội nhìn thấy những người trong cung sao? Nói cho biết, ta ở cái hoàng thành này cũng là người có tiếng tăm, không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ lại sợ một nữ nhân như ngươi, cẩn thận ta lột da ngươi ra!”
Tên còn lại thấy thế cũng cười ha ha, nhìn nàng bằng con mắt hạ lưu: “Ối, sao lại tàn nhẫn lột da, nhìn khuôn mặt cũng xinh đẹp đấy, hay là lột quần áo rồi đưa đến kỹ viện đi, để cho nam nhân hưởng khoái lạc”
Đôi mắt Mai Ngọc Dương nheo lại, cổ tay giật giật, trong lòng tính toán xem nên ra tay với người nào trước.
Bỗng nhiên một trận gió lạnh từ đằng sau lưng đánh úp lại, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, vừa rồi còn nói ra những lời đáng khinh thường… đúng là cho ăn một cái tát không uống.
Dạ Lăng Chi nguyệt không biết đã đứng ở phía sau Mai Ngọc Dương từ bao giờ, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. “Mấy người là ai, dám vũ nhục huynh trưởng cùng Vương phi của bổn vương”
Những lời hắn thốt ra rất nặng nề, khí lực trên người tỏa ra áp chế đối phương, khiến cho mùi rượu trên người bọn họ cũng phải nhạt đi vài phần.
Hơn nữa vào thời điểm nghe hắn xưng bổn vương, hai chân của tên mộ run lên cầm cập, khó tin nhìn hắn: “Ngươi, người là hoàng tử?”
Giang Đông ở phía sau bọn họ tiến lên từng bước quát: “Thứ không có mắt, đây là Tứ vương gia cùng Tứ vương phi!”
Mấy người bủn rủn quỳ rạp xuống, nghĩ đến những lời bất kính đã nói trước đây, sớm đã bị dọa tới mức tè cả ra quần, luôn miệng van xin.
Lúc này, tấm màn được vén lên, một nam nhân ngôi trên xe lăn chậm rãi tiến đến.
Mai Ngọc Dương lo lắng nhìn hắn một cái, khẽ gọi: “Tam ca”
Mấy người nọ vừa nghe thấy lời này, sợ tới mức đầu lưỡi run lên.
Người có khả năng để Tứ vương phi gọi là Tam ca, ngoài Dạ Lăng Bắc Sơn - vị thái tử điện hạ kia ra thì làm gì còn ai khác.
Mà vừa rồi bọn họ luôn mồm gọi hắn là người bị liệt, cả đám người phủ phục trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra.
Lông mày Dạ Lăng Bắc Sơn nhíu chặt lại, một nửa con mắt bị che phủ bằng sự âm trầm mà nguy hiểm, giống như nhiễm sự đen tối của màn đêm.
Thời gian gần đây ở chung với hắn rất nhiều, Mai Ngọc Dương đều cảm nhận được trên người hắn mang theo một loại nho nhã cùng dáng vẻ thư sinh.
Nhưng trong nháy mắt này, nàng lập tức cảm nhận được một cỗ khí lạnh.
Loại cảm giác này giống như đứng giữa vực sâu của địa ngục, khiến cho người khác nảy sinh ra sự sợ hãi. Trong lòng Mai Ngọc Dương cảm thấy sửng sốt, cơ hồ khó khống chế được cảm xúc mà muốn lao lên mắng chửi mấy tên vô liêm sỉ kia! Nàng vất vả lắm mới khuyên được Dạ Lăng Bắc Sơn ra ngoài chơi để tâm tình tốt lên, không ngờ lại bị mấy tên này phá hỏng chuyện tốt.
Dạ Lăng Chi nguyệt nghe xong cũng không thể khống chế được sự tức giận, đường đường là con trai trưởng của thiên tử lại bị mấy kẻ phàm phu tục tử này đưa lên bản rượu để tán gẫu, quả thực khó có thể tha tội!
Không đợi hắn đứng dậy Mai Ngọc Dương đã nhanh chóng đứng lên trước một bước.
Dạ Lăng Bắc Sơn nhìn nàng một cái, chỉ thấy vài phút trước nữ nhân này còn cười nói hì hì vậy mà giờ phút này lại lộ ra khuôn mặt âm trầm, khó tức giận. Tư nhiên nàng rút mạnh thanh kiếm bên hông Dạ Lăng Chi nguyệt ra, chưa đợi hắn phản ứng kịp nàng đã vén rèm, bước sang phòng bên cạnh. Bang một tiếng, cái bàn cách vách bị thanh kiếm chém làm chén rượu trên cũng rơi loảng xoảng trên mặt đất.
Bên ngoài, tiếng nhạc vẫn không ngừng vang lên, những vị khách có mặt trong đại sảnh rất ít ai chú ý đến tình huống bên trong phòng.
Nhưng mà cảnh tượng ở trong phòng trang nhã lại dọa cho những người có mặt ở đây sợ đến mức mặt trắng bệch, một người trong số đó run chỉ tay vào mặt nàng, làm như không thể tin được bọn họ lại bị một nữ nhân khiêu khích. “Ngươi, đồ tiện nhân này! Ngươi lại dám chọc vào bọn ta, có phải là người chán sống rồi không!”
Ánh mắt nàng lạnh lùng đảo qua những người có mặt ở đây, cười lạnh một tiếng: “Là ta chán sống hay là nhóm người các người chán sống? Công khai bàn luận về hoàng gia, vũ nhục hoàng tử, nếu để cho Thánh Thượng biết, đây chính là tội chu di cửu tộc".
Mấy người nhanh chóng trao đổi cho nhau, không ngờ tới cách vách lại có người nghe thấy bọn họ bàn luận.
Nhưng bọn họ đều ngấm rượu, khó tránh khỏi việc ra oai, hơn nữa sao có thể để một nữ nhân hù dọa.
Một tên nam nhân tại to mặt lớn giơ tay chỉ vào mặt nàng: “Ai dám uy hiếp bổn công tử, ngươi nghĩ cái gì vậy. Còn dám nhắc tới Thánh Thượng, ngươi nghĩ mình là ai, có cơ hội nhìn thấy những người trong cung sao? Nói cho biết, ta ở cái hoàng thành này cũng là người có tiếng tăm, không sợ trời không sợ đất, chẳng lẽ lại sợ một nữ nhân như ngươi, cẩn thận ta lột da ngươi ra!”
Tên còn lại thấy thế cũng cười ha ha, nhìn nàng bằng con mắt hạ lưu: “Ối, sao lại tàn nhẫn lột da, nhìn khuôn mặt cũng xinh đẹp đấy, hay là lột quần áo rồi đưa đến kỹ viện đi, để cho nam nhân hưởng khoái lạc”
Đôi mắt Mai Ngọc Dương nheo lại, cổ tay giật giật, trong lòng tính toán xem nên ra tay với người nào trước.
Bỗng nhiên một trận gió lạnh từ đằng sau lưng đánh úp lại, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, vừa rồi còn nói ra những lời đáng khinh thường… đúng là cho ăn một cái tát không uống.
Dạ Lăng Chi nguyệt không biết đã đứng ở phía sau Mai Ngọc Dương từ bao giờ, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. “Mấy người là ai, dám vũ nhục huynh trưởng cùng Vương phi của bổn vương”
Những lời hắn thốt ra rất nặng nề, khí lực trên người tỏa ra áp chế đối phương, khiến cho mùi rượu trên người bọn họ cũng phải nhạt đi vài phần.
Hơn nữa vào thời điểm nghe hắn xưng bổn vương, hai chân của tên mộ run lên cầm cập, khó tin nhìn hắn: “Ngươi, người là hoàng tử?”
Giang Đông ở phía sau bọn họ tiến lên từng bước quát: “Thứ không có mắt, đây là Tứ vương gia cùng Tứ vương phi!”
Mấy người bủn rủn quỳ rạp xuống, nghĩ đến những lời bất kính đã nói trước đây, sớm đã bị dọa tới mức tè cả ra quần, luôn miệng van xin.
Lúc này, tấm màn được vén lên, một nam nhân ngôi trên xe lăn chậm rãi tiến đến.
Mai Ngọc Dương lo lắng nhìn hắn một cái, khẽ gọi: “Tam ca”
Mấy người nọ vừa nghe thấy lời này, sợ tới mức đầu lưỡi run lên.
Người có khả năng để Tứ vương phi gọi là Tam ca, ngoài Dạ Lăng Bắc Sơn - vị thái tử điện hạ kia ra thì làm gì còn ai khác.
Mà vừa rồi bọn họ luôn mồm gọi hắn là người bị liệt, cả đám người phủ phục trên mặt đất, mồ hôi lạnh ứa ra.
Bình luận facebook