• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full ALL IN LOVE | POSTSCRIPT (5 Viewers)

  • LỜI CẰN NHẰN CỦA EM TRAI

Vì sao tôi lại ghét Từ Vi Vũ ư? Chuyện bắt đầu từ rất lâu về trước…
Hồi nhỏ, cứ tan học là chị đến đón tôi. Trên đường đạp xe về nhà thỉnh thoảng sẽ gặp (phải) Từ Vi Vũ. Anh ta đứng nói chuyện với chị tôi đã đành, lại còn quay sang doạ tôi, cái gì mà “sau lưng em có bóng gì tối tối kìa”, “người mặt mũi máu me ngồi sau em là ai” các thứ các thứ, ám ảnh tôi đến tận bây giờ.
Từ bé đến lớn tôi chỉ sợ đúng hai thứ, một là lùn, hai là ma.
===============================================

Có lần, hình như là cuối tuần, Từ Vi Vũ gọi điện cho chị tôi, sau đó chị đưa tôi ra ngoài. Tưởng gì hoá ra anh ta bị xe điện đâm phải, không dám gọi bố mẹ nên nhờ chị tôi đưa đi kiểm tra chân. Khám xong anh ta hồn nhiên như cô tiên nhảy tót lên ghế sau xe đạp, để chị tôi dắt xe khổ sở. Chị nhễ nhại mồ hôi, còn anh ta thì đủng đỉnh ngồi sau cười cợt ngứa hết cả mắt, một câu cảm ơn cũng không có!
(Cố Thanh Khê: Hồi xưa tôi hơi béo, khi ấy Từ Vi Vũ còn nói “Cố lên cố lên, tiện cậu có thể giảm béo luôn đấy”, thế là em trai sưng mặt lên, thái độ với Từ Vi Vũ suốt cả đường)
=====================================
Hồi nhỏ, vì bố mẹ bận làm ăn nên không có thời gian dành cho chúng tôi. Cứ thế bà nội nuôi chị lớn, chị nuôi tôi lớn. Nhưng tôi biết, bà không thích chúng tôi.
(Cố Thanh Khê: Thực ra bà nội chỉ không thích tôi, vì tôi là con gái, người già thường nặng nề tư tưởng trọng nam khinh nữ)
Mẹ kể, khi bé, chị từng xin bà nội kẹo bánh nhưng bà không cho, chị tôi lẳng lặng nhìn bà phát kẹo cho anh họ, không khóc cũng không quấy. Giờ bà nội già rồi, mỗi tháng chỉ có mình chị tôi gửi tiền cho bà dưỡng lão.
(Cố Thanh Khê: Tưởng nó viết hồi ký từ bé đến lớn, ai ngờ viết truyện “khen” mình…)
=======================================
Hồi chưa đi du học, hàng xóm nhà tôi có nuôi một con chó, to đùng. Con chó ấy rất chăm chỉ “làm tròn nhiệm vụ”, hễ thấy có người lạ đi qua là sủa ầm ĩ, thỉnh thoảng chủ nhà còn không xích lại, để nó tha hồ đuổi theo người khác.
Mỗi lần đi qua đoạn đường ấy tôi đều rất sợ, dù thích chó nhưng những con hung dữ như thế thì không! Tôi có bảo với bố mẹ, nhưng họ bận lắm, còn về muộn hơn cả tôi.
Một lần vô tình nhắc tới, chị tôi – người nhát gan nhất trong gia đình – nghe xong chạy thẳng sang nhà hàng xóm nói chuyện. Chị bảo không thể thả chó ra ngoài, trẻ con dễ sợ hãi, nhưng nhà kia chẳng thèm quan tâm. Chị tôi tức đỏ bừng cả mặt: “Nếu chó nhà bác cắn em trai cháu, cháu nhất định sẽ tính sổ với các bác”. Chúng tôi đứng trước cửa nhà họ, họ là người lớn, chúng tôi là trẻ con, nhưng chị tôi vẫn kiên cường che chắn, bảo vệ tôi, vĩ đại như Iron Man vậy. Một thời gian sau, nghe nói con chó ấy cắn người qua đường, bị hàng xóm đem bán đến một nhà hàng…
Chị tôi tiếc nuối bảo, con chó không có lỗi, lỗi là ở chủ nhân. Tôi đặc biệt đồng ý với ý kiến của chị, người như thế không có tư cách nuôi chó!
Nhắc đến chó, nhớ ngày xưa bà ngoại nuôi rất nhiều thỏ, về sau bà mất, mợ đòi làm thịt thỏ cho cả nhà ăn. Chị tôi tức điên, chặn trước lồng thỏ không cho đầu bếp vào bắt. Mợ rất xấu tính, khi bà ngoại còn sống thì bất hiếu, bà đi rồi còn định giết cả thỏ của bà!
(Cố Thanh Khê: Thằng bé này nói chuyện hơi thẳng thắn…)
Bà ngoại nuôi thỏ để bán lông chứ không phải để lấy thịt, nên chị không cho họ giết thỏ. Những người đó đã chẳng biết gì thì thôi, còn bảo chị tôi vô lý, thậm chí đẩy chị tôi ra.
Tôi cũng tức điên, lao lên hét: Không được giết thỏ của bà ngoại, cũng không được đẩy chị tôi!
Chị lớn hơn tôi tám tuổi. Vì bà nội chỉ nấu cơm, những thứ khác mặc kệ, nên cơ bản chị tôi tự trưởng thành. Còn tôi, gần như là chị nuôi lớn. Chị biết nấu cơm từ năm mười tuổi, dù ăn không ngon cho lắm; tôi ốm chị đưa tôi đi viện; lớp tôi họp phụ huynh chị tham gia; ai bắt nạt tôi, chị đi tìm người ta nói chuyện, đòi công bằng cho tôi.
Vậy nên tôi rất tôn trọng chị, và tuyệt đối không để người khác bắt nạt chị!
===============================================
Chị bảo phải viết cái gì hay ho một tý, đáng nhớ một tý, OK…
Mấy năm ở nước ngoài chẳng có gì đặc biệt trừ thức ăn nhạt nhẽo, đồ đạc đắt đỏ, và cuối cùng là quen Peter. Người anh em Mỹ này xứng đáng được nhắc tới mấy dòng.
Tháng ba năm ngoái tôi đi Mỹ chơi, Peter dẫn tôi về nhà nó. Xuống máy bay, lúc lên xe Peter bảo: “Này, thấy phía bên này và bên kia của sân bay không? Từ bên kia, tất cả sản nghiệp trên mặt đất đều là của nhà tao.” Lần đầu tiên gặp người khoe của quy mô lớn như vậy nên tôi nhớ đến tận bây giờ.
Chưa hết, khi gần về đến nhà Peter, tôi hỏi: “Mày đi nhanh thế không sợ bị phạt à? Ở Mỹ cũng có máy đo tốc độ đúng không.”
Peter bảo: “Khu này – khu chúng ta đang đi ấy, là của nhà tao, đường này nhà tao xây, nên tao phóng nhanh vượt ẩu trên đường nhà tao, cảnh sát không có quyền quản.”
Nghe vậy, tôi quyết định làm bạn tri kỷ suốt đời của Peter!
À đúng rồi, đi bar nhớ đừng mời người khác uống rượu, cũng đừng uống rượu người khác mời, không phải vì rượu có thuốc mê gì đâu, mà là sợ người ta tưởng mình muốn one night stand ấy…
Còn nữa, người đồng giới mời cũng không được uống! Năm đó hồn nhiên ngây thơ suýt nữa thì…
=================================================
Em trai: “Chị, em viết chán lắm, chị nhớ phải chỉnh sửa cho em đấy, không thì xấu hổ chết đi được.”
Cố Thanh Khê: “Thôi sửa làm gì, mọi người thích đọc bản gốc mà.”
Em trai: “Đừngggg! Không chỉnh sửa giống như bị người ta bắt gặp khi đang cởi truồng ấy!”
Cố Thanh Khê: “So sánh thật là…”
Em trai: “Chị phải sửa cho em đấy! Sửa kiểu gì cho nó deep deep một tý, bác học nhiều tý.”
Cố Thanh Khê đọc xong những gì nó viết, trả lời: “Mấy cái này… Viết lại hết may ra mới deep được.”
Em trai: “…”
Cố Thanh Khê: “À thực ra Từ Vi Vũ cũng tốt mà, em không định cải thiện quan hệ với anh ấy sao?”
Em trai kiêu ngạo khẳng định: “Không! Cứ nhìn thấy anh ta là em sôi hết cả máu, may ra anh ta đối xử tốt với chị đến đầu bạc răng long thì em còn xem xét.”
Khụ khụ, đây có phải “hẹn nhau đến đầu bạc răng long” trong truyền thuyết không.
================================================
"Chúng ta kết hôn đi! Những cái khác không nói, chỉ cần anh còn sống, anh sẽ đối xử với em thật tốt."
Khi Từ Vi Vũ nói những lời này, tôi đang tưới cây lô hội sắp héo khô trên ban công ở quê.
Nghe vậy tôi hỏi:
"Anh đang cầu hôn đấy à?" Từ Vi Vũ lấy nhẫn, nghiêm túc, chân thành:
"Đúng vậy, quỳ thì thôi, mấy chục năm qua anh quỳ em trong lòng không biết mấy trăm lần rồi. Cứ thế nhé!"
Đúng lúc này em trai chạy ra, la ó ầm ĩ:
"Thế thế cái gì, anh quỳ xuống cho tôi!"
Sau đó...
Vi Vũ:
"Chuyện của người lớn trẻ con đừng xen vào."
Em trai:
"Anh đang cầu hôn chị tôi cơ mà? Anh phải quỳ xuống cho tôi!"
Vi Vũ:
"Anh quỳ hay không lan quyên gì đến em?"
Em trai:
"Nói chung là ANH PHẢI QUỲ XUỐNG CHO TÔI! Muốn cầu hôn thì anh phải quỳ xuống! Quỳ xuống!"
Tôi: "..."
Mỗi lần nhớ lại cảnh Từ Vi Vũ cầu hôn, tôi lại cảm thấy mình như người ngoài cuộc...
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

First Love
  • Cửu Dạ Hồi
Chương 24
Love Me If You Dare
Reborn Find True love
  • Đang cập nhật..
Corner With Love
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom