-
Chương 25: Sau khi cưới: Không làm thì chết
#166
Ngày nghỉ đầu tiên, Vi Vũ đứng nói chuyện điện thoại với bạn: “Xe tao bị đổi một linh kiện hơn bốn nghìn đồng thành một cái khác chưa đến bốn đồng! Đồ lừa đảo. “
Đối phương nói gì đó xong, anh cười lạnh, “Gia không có tiền.” Dừng một lúc, “Nhưng vợ anh có, hà hà.”
Tôi nghĩ thầm, mình bao giờ chẳng nghèo rớt mùng tơi, “phất lên” từ khi nào vậy? Đang băn khoăn thì nghe thấy anh phán tiếp: “Chuẩn, anh đang chê chú không được vợ chiều đấy, thì sao? Ha ha ha ha ha! Sướng quá!”
…Cuồng ngược?
#167
Cần sửa xe, Vi Vũ gọi đến cửa hàng 4S[1]hẹn trước: “Hello, một chiếc XXX, biển số… Chiều nay đến.”
( [1] Cửa hàng 4 trong 1, chọn hình thức kinh doanh về ô tô là chính, gồm có bán xe (Sale), linh kiện lẻ (Sparepart), phục vụ sau khi bán (Service), thông tin phản hồi (Survey). Gọi tắt là cửa hàng 4S .)
Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Xin lỗi, quý khách gọi nhầm máy rồi, đây là trung tâm phục vụ quản lý gia đình, xin hỏi quý khách cần gì ạ?”
Tưởng rằng anh sẽ ngắt máy, ai ngờ lại nhiệt tình hỏi: “Bên ấy phục vụ những gì?”
“Người giúp việc theo giờ, các kiểu hỗ trợ gia đình.”
Thế là anh gọi một người giúp việc theo giờ mai đến nhà tổng vệ sinh rồi hài lòng cúp máy.
Tôi nhìn anh một lúc, không thể không nghi ngờ anh cố tình “gọi nhầm máy”? Lười đến thế là cùng!
Một ngày sau, đưa người giúp việc ra ngoài xong, Vi Vũ đang nằm ườn trên ghế xem TV thì có đồng nghiệp gọi đến, anh lười biếng nhấn loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn. TV vẫn còn bật, giọng nữ vang lên: “Anh đừng đi, em sai rồi, xin anh đừng đi!!”
Người đầu dây bên kia nhỏ giọng hỏi: “Anh cãi nhau với vợ à?”
Vi Vũ: “Không.”
Người kia: “Ôi, may quá, làm em giật cả mình, đang định bảo nếu anh cãi nhau với vợ thì mai đừng đến cơ quan, kẻo lại giận cá chém thớt, đe dọa tính mạng của mọi người.”
Tôi ngồi cạnh, im lặng.
Lát sau mới hỏi Từ Vi Vũ: “Anh hay xả giận ở cơ quan à?”
“Đâu.” Anh bào chữa, “Anh chỉ bảo mỗi câu là: Một ngày nào đó, nếu anh ly hôn, chúng mày nhớ giấu hết vũ khí trong cơ quan đi nhé.”
“…”
#168
Quốc Khánh, nhà tôi với nhà Từ Vi Vũ đi ăn cơm.
Đang vào nhà hàng thì nghe thấy Vi Vũ thủ thỉ với bố: “Bố xử lí giấy phạt hộ con nhé?” Bố chồng quả quyết: “Không.”
Sau đó vào chỗ ngồi, anh bắt đầu chuốc rượu cho bố, đến tận khi say khướt, bố Vi Vũ mới vỗ vai con trai: “Dù uống say, bố vẫn nghiêng về công lý.”
Vi Vũ đặt luôn chai rượu xuống, quay sang bố tôi: “Bố, bây giờ con ở rể còn kịp không?”
Chẳng biết sợ người lớn cái gì cả. Trước nay bố tôi vốn rất nghiêm túc, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười.
Đúng là đồ dở hơi.
Trên đường về nhà, tôi đề nghị: “Anh uống rượu mà, để em lái xe cho, cứ nghỉ ngơi đi.”
“Có hai cốc thôi, với lại đang trong thành phố, lo gì.”
“Hơn một nửa giấy phạt của anh là nhận trong thành phố đấy.”
Vi Vũ u buồn: “Ai lại nói thẳng ra thế, à đúng rồi, vợ, anh mượn bằng lái của em được không? Có khi anh không đủ điểm…”
“…” Tôi nghiêm túc phê bình, “Lần sau anh phải chú ý hơn đấy!”
“Tất nhiên rồi!”
“Nếu lại bị phạt thì sao?”
“Thì mượn tiếp của em!”
“…” Nói bao lâu cuối cùng thành nước đổ đầu vịt hết.
#169
Nghỉ lễ, đi chọn xe cùng bạn Từ Vi Vũ, không hiểu sao với đám bạn của anh và cả của tôi, anh lại là “chuyên gia ô tô”. Vào cửa hàng, nhìn quanh một vòng mới thấy Vi Vũ đang đứng trước một chiếc xe con màu đen, hỏi: “Xe này thế nào?”
Nhân viên bán hàng: “Chắc chắn có thể lái được!”
Mọi người xung quanh im bặt, ngay cả nhân viên bán hàng cũng nhận ra mình vừa phát ngôn một câu “thiểu năng” nhưng riêng Vi Vũ rất lấy làm lạ, gật gật đầu, ra chiều nghiên cứu: “Ừm, được đấy được đấy.”
“…”
#170
Tối vào nhà tắm công cộng. Tôi tắm xong trước, chờ Từ Vi Vũ ngoài phòng khách đến nửa tiếng vẫn chưa bóng hồng xuất hiện.
Về sau mới biết anh ngất trong đó… được người ta đỡ đến phòng thay đồ. Khi nhân viên nam đang sấy cho anh bằng máy làm lạnh, đồ dở hơi ấy mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn không quên ầm ĩ: “Tôi không cần phục vụ đặc biệt!” Nghe nói lúc đó mọi người xung quanh được bữa cười no.
Sau khi lên xe, anh dán lấy tôi, gấp tay áo làm bộ lau nước mắt, “Người ta bị nhìn hết cả rồi, vợ, về nhà em phải an ủi trái tim bé nhỏ của anh.”
“Em có nhìn đâu.”
“Bình thường toàn một mình em nhìn còn gì!”
“…”
Trên đường đi, anh còn lẩm bà lẩm bẩm như chị Tường Lâm: “Bị nhìn hết rồi, haizzz, phải làm sao bây giờ, bị nhìn thấy sạch rồi, chán đời quá, phải làm sao bây giờ, không một mảnh vải che thân, quá xấu mặt, sao có thể yêu được nữa đây…”
Tôi hỏi: “Có cần phóng đại đến thế không?” Lại còn chán đời, hết yêu…
Anh lập tức cao giọng: “Có, thân thể này sinh ra chỉ để cởi cho em xem, bây giờ…” Tôi ngắt lời: “Bố mẹ ông bà và cả người lớn nhà anh nữa, chắc đầy người nhìn thấy anh khoả thân rồi còn gì? Đấy là hồi nhỏ, lớn lên, chẳng phải anh kể khi học đại học còn vừa tắm vừa đọ ấy ấy à? Chậc, đi so với người nước ngoài anh không thấy tủi thân sao?”
Vi Vũ: “Nói! Cô là ai?! Vợ tôi đâu?!”
“…”
#171
Đôi khi, tôi thường đặc biệt lười, không muốn động đậy, giặt quần áo, nấu cơm cũng ngại, nhưng nghĩ quần áo thay xong vứt đấy thì không ổn nên đành gọi Từ Vi Vũ vào phòng sách, ra giá: “Cho anh một trăm, đi giặt sạch quần áo.”
Từ Vi Vũ im lặng, tưởng anh khó chịu ai ngờ còn lên tiếng mặc cả: “Người ta rẻ mạt như thế à?”
“Hai trăm?”
Giặt xong anh hí hửng chạy đến: “Quý khách có cần phục vụ trên giường không, chỉ cần một trăm là được.”
Tôi: “Không cần.”
“Năm mươi, năm mươi!”
“…”
“Cho thêm tiền, thêm tiền!”
“…”
#172
Tối Từ Vi Vũ lên mạng, đọc được bài báo về một người “cuồng thẩm mỹ”.
Vi Vũ: “Có cần chửi bậy luôn bây giờ không? Bộ phận quan trọng nhất còn phẫu thuật công khai, mấy chỗ kia động dao động kéo đã là gì? Giờ tin tức ngày càng nhảm nhí.”
“…”
#173
Soi gương lúc rửa mặt, anh xoay một vòng, ngắm nghía rồi tự nhủ: “Ôi khuôn mặt này 360o không có góc chết nào.”
Tôi đang đánh răng bên cạnh thấy thế liền chỉ vào cằm anh, “Chỗ này có bọt, chắc là ở góc chết nên không nhìn thấy rồi.”
“…”
#174
Một hôm Từ Vi Vũ dậy sớm sờ túi quần áo tôi, tôi hỏi: “Anh tìm gì thế?”
Vi Vũ: “Vợ, cho anh ít tiền đi.”
Tôi nghĩ thầm, đâu đến nông nỗi ấy, hỏi: “Có phải anh giấu em làm chuyện gì mờ ám không?”
Vi Vũ nhìn tôi nguy hiểm, “Giờ em mới biết à?”
Đầu tôi bỗng xuất hiện một câu “ăn chơi bài bạc”, anh tiếp lời: “Anh thầm lặng đưa hết cả kho báu cho em rồi còn gì? Vốn định phấn đấu làm chồng ngoan thời đại mới, không giữ lại cho mình xu nào, để rồi một ngày chợt em nhận ra, nhào đến ôm anh ‘Ông xã em number 1’ ! Nhưng sáng nay hiện thực nhắc nhở ‘ông xã’ rằng, nhà ăn cơ quan phải tự trả tiền, vậy nên, đại nhân, tiểu nhân chỉ xin đúng mười đồng tiền cơm thôi.”
Tôi im lặng một lúc, “Anh nhét vào bộ quần áo nào?” Và thế là sáng tinh mơ hôm ấy có hai người lục tung đống áo khoác tìm xiền.
#175
Chị họ tôi là giảng viên đại học, bình thường cứ rảnh rỗi tôi lại đến nghe chị giảng bài. Có hôm nổi hứng đến ngồi lớp chị nhưng không dặn trước. Một cậu bạn bên cạnh nói nhỏ: “Bạn này, hình như cậu trốn mấy tiết rồi phải không?”
Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào đành cười trừ không nói, nhưng cậu ta rất kiên nhẫn hỏi tiếp: “Cậu không học lớp bọn tớ à?”
Tôi trả lời: “Mình chỉ đến nghe thôi.”
Cậu ta nói luôn: “Còn đến nghe chương trình đại học? Hay cho tớ số cậu đi, thỉnh thoảng điểm danh hộ tớ, tớ mời cậu đi ăn.”
Người ngồi cạnh bật cười, “Nó tán cậu đấy!”
Cậu bạn đỏ mặt cãi lại, “Không phải.”
Biết là ý của cậu bạn này không phải như thế, chỉ muốn nhờ điểm danh hộ thôi, nhưng tôi vẫn giải thích với đám bạn đang âm thầm ủng hộ cậu ta theo đuổi tôi, “Mình đăng ký kết hôn rồi.”
Một ngày sau, chị họ kinh ngạc kể cho tôi, trường chị ấy có học sinh đã kết hôn!
Tôi: “…”
#176
Đi xem phim với Từ Vi Vũ và một đôi vợ chồng (người chồng là bạn của Vi Vũ).
Phim đang chiếu, bạn Từ Vi Vũ thốt lên, “Chậc chậc, tội phạm IQ cao đây.”
Từ Vi Vũ chậm chạp nói: “Tội phạm thì công nhận nhưng IQ cao thì chẳng thấy đâu.”
Bạn: “Ông anh không thấy bộ phim này rất sâu sắc à?”
Vi Vũ: “Chín người mười ý, với mày thì chắc nó có chiều sâu.”
Bạn: “Chị dâu ơi em bảo này, có phải chồng chị đang chê bai em không?”
Tôi: “…” Tôi không giỏi nhìn người nên từ chối phát biểu ý kiến.
Ngày nghỉ đầu tiên, Vi Vũ đứng nói chuyện điện thoại với bạn: “Xe tao bị đổi một linh kiện hơn bốn nghìn đồng thành một cái khác chưa đến bốn đồng! Đồ lừa đảo. “
Đối phương nói gì đó xong, anh cười lạnh, “Gia không có tiền.” Dừng một lúc, “Nhưng vợ anh có, hà hà.”
Tôi nghĩ thầm, mình bao giờ chẳng nghèo rớt mùng tơi, “phất lên” từ khi nào vậy? Đang băn khoăn thì nghe thấy anh phán tiếp: “Chuẩn, anh đang chê chú không được vợ chiều đấy, thì sao? Ha ha ha ha ha! Sướng quá!”
…Cuồng ngược?
#167
Cần sửa xe, Vi Vũ gọi đến cửa hàng 4S[1]hẹn trước: “Hello, một chiếc XXX, biển số… Chiều nay đến.”
( [1] Cửa hàng 4 trong 1, chọn hình thức kinh doanh về ô tô là chính, gồm có bán xe (Sale), linh kiện lẻ (Sparepart), phục vụ sau khi bán (Service), thông tin phản hồi (Survey). Gọi tắt là cửa hàng 4S .)
Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Xin lỗi, quý khách gọi nhầm máy rồi, đây là trung tâm phục vụ quản lý gia đình, xin hỏi quý khách cần gì ạ?”
Tưởng rằng anh sẽ ngắt máy, ai ngờ lại nhiệt tình hỏi: “Bên ấy phục vụ những gì?”
“Người giúp việc theo giờ, các kiểu hỗ trợ gia đình.”
Thế là anh gọi một người giúp việc theo giờ mai đến nhà tổng vệ sinh rồi hài lòng cúp máy.
Tôi nhìn anh một lúc, không thể không nghi ngờ anh cố tình “gọi nhầm máy”? Lười đến thế là cùng!
Một ngày sau, đưa người giúp việc ra ngoài xong, Vi Vũ đang nằm ườn trên ghế xem TV thì có đồng nghiệp gọi đến, anh lười biếng nhấn loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn. TV vẫn còn bật, giọng nữ vang lên: “Anh đừng đi, em sai rồi, xin anh đừng đi!!”
Người đầu dây bên kia nhỏ giọng hỏi: “Anh cãi nhau với vợ à?”
Vi Vũ: “Không.”
Người kia: “Ôi, may quá, làm em giật cả mình, đang định bảo nếu anh cãi nhau với vợ thì mai đừng đến cơ quan, kẻo lại giận cá chém thớt, đe dọa tính mạng của mọi người.”
Tôi ngồi cạnh, im lặng.
Lát sau mới hỏi Từ Vi Vũ: “Anh hay xả giận ở cơ quan à?”
“Đâu.” Anh bào chữa, “Anh chỉ bảo mỗi câu là: Một ngày nào đó, nếu anh ly hôn, chúng mày nhớ giấu hết vũ khí trong cơ quan đi nhé.”
“…”
#168
Quốc Khánh, nhà tôi với nhà Từ Vi Vũ đi ăn cơm.
Đang vào nhà hàng thì nghe thấy Vi Vũ thủ thỉ với bố: “Bố xử lí giấy phạt hộ con nhé?” Bố chồng quả quyết: “Không.”
Sau đó vào chỗ ngồi, anh bắt đầu chuốc rượu cho bố, đến tận khi say khướt, bố Vi Vũ mới vỗ vai con trai: “Dù uống say, bố vẫn nghiêng về công lý.”
Vi Vũ đặt luôn chai rượu xuống, quay sang bố tôi: “Bố, bây giờ con ở rể còn kịp không?”
Chẳng biết sợ người lớn cái gì cả. Trước nay bố tôi vốn rất nghiêm túc, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười.
Đúng là đồ dở hơi.
Trên đường về nhà, tôi đề nghị: “Anh uống rượu mà, để em lái xe cho, cứ nghỉ ngơi đi.”
“Có hai cốc thôi, với lại đang trong thành phố, lo gì.”
“Hơn một nửa giấy phạt của anh là nhận trong thành phố đấy.”
Vi Vũ u buồn: “Ai lại nói thẳng ra thế, à đúng rồi, vợ, anh mượn bằng lái của em được không? Có khi anh không đủ điểm…”
“…” Tôi nghiêm túc phê bình, “Lần sau anh phải chú ý hơn đấy!”
“Tất nhiên rồi!”
“Nếu lại bị phạt thì sao?”
“Thì mượn tiếp của em!”
“…” Nói bao lâu cuối cùng thành nước đổ đầu vịt hết.
#169
Nghỉ lễ, đi chọn xe cùng bạn Từ Vi Vũ, không hiểu sao với đám bạn của anh và cả của tôi, anh lại là “chuyên gia ô tô”. Vào cửa hàng, nhìn quanh một vòng mới thấy Vi Vũ đang đứng trước một chiếc xe con màu đen, hỏi: “Xe này thế nào?”
Nhân viên bán hàng: “Chắc chắn có thể lái được!”
Mọi người xung quanh im bặt, ngay cả nhân viên bán hàng cũng nhận ra mình vừa phát ngôn một câu “thiểu năng” nhưng riêng Vi Vũ rất lấy làm lạ, gật gật đầu, ra chiều nghiên cứu: “Ừm, được đấy được đấy.”
“…”
#170
Tối vào nhà tắm công cộng. Tôi tắm xong trước, chờ Từ Vi Vũ ngoài phòng khách đến nửa tiếng vẫn chưa bóng hồng xuất hiện.
Về sau mới biết anh ngất trong đó… được người ta đỡ đến phòng thay đồ. Khi nhân viên nam đang sấy cho anh bằng máy làm lạnh, đồ dở hơi ấy mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn không quên ầm ĩ: “Tôi không cần phục vụ đặc biệt!” Nghe nói lúc đó mọi người xung quanh được bữa cười no.
Sau khi lên xe, anh dán lấy tôi, gấp tay áo làm bộ lau nước mắt, “Người ta bị nhìn hết cả rồi, vợ, về nhà em phải an ủi trái tim bé nhỏ của anh.”
“Em có nhìn đâu.”
“Bình thường toàn một mình em nhìn còn gì!”
“…”
Trên đường đi, anh còn lẩm bà lẩm bẩm như chị Tường Lâm: “Bị nhìn hết rồi, haizzz, phải làm sao bây giờ, bị nhìn thấy sạch rồi, chán đời quá, phải làm sao bây giờ, không một mảnh vải che thân, quá xấu mặt, sao có thể yêu được nữa đây…”
Tôi hỏi: “Có cần phóng đại đến thế không?” Lại còn chán đời, hết yêu…
Anh lập tức cao giọng: “Có, thân thể này sinh ra chỉ để cởi cho em xem, bây giờ…” Tôi ngắt lời: “Bố mẹ ông bà và cả người lớn nhà anh nữa, chắc đầy người nhìn thấy anh khoả thân rồi còn gì? Đấy là hồi nhỏ, lớn lên, chẳng phải anh kể khi học đại học còn vừa tắm vừa đọ ấy ấy à? Chậc, đi so với người nước ngoài anh không thấy tủi thân sao?”
Vi Vũ: “Nói! Cô là ai?! Vợ tôi đâu?!”
“…”
#171
Đôi khi, tôi thường đặc biệt lười, không muốn động đậy, giặt quần áo, nấu cơm cũng ngại, nhưng nghĩ quần áo thay xong vứt đấy thì không ổn nên đành gọi Từ Vi Vũ vào phòng sách, ra giá: “Cho anh một trăm, đi giặt sạch quần áo.”
Từ Vi Vũ im lặng, tưởng anh khó chịu ai ngờ còn lên tiếng mặc cả: “Người ta rẻ mạt như thế à?”
“Hai trăm?”
Giặt xong anh hí hửng chạy đến: “Quý khách có cần phục vụ trên giường không, chỉ cần một trăm là được.”
Tôi: “Không cần.”
“Năm mươi, năm mươi!”
“…”
“Cho thêm tiền, thêm tiền!”
“…”
#172
Tối Từ Vi Vũ lên mạng, đọc được bài báo về một người “cuồng thẩm mỹ”.
Vi Vũ: “Có cần chửi bậy luôn bây giờ không? Bộ phận quan trọng nhất còn phẫu thuật công khai, mấy chỗ kia động dao động kéo đã là gì? Giờ tin tức ngày càng nhảm nhí.”
“…”
#173
Soi gương lúc rửa mặt, anh xoay một vòng, ngắm nghía rồi tự nhủ: “Ôi khuôn mặt này 360o không có góc chết nào.”
Tôi đang đánh răng bên cạnh thấy thế liền chỉ vào cằm anh, “Chỗ này có bọt, chắc là ở góc chết nên không nhìn thấy rồi.”
“…”
#174
Một hôm Từ Vi Vũ dậy sớm sờ túi quần áo tôi, tôi hỏi: “Anh tìm gì thế?”
Vi Vũ: “Vợ, cho anh ít tiền đi.”
Tôi nghĩ thầm, đâu đến nông nỗi ấy, hỏi: “Có phải anh giấu em làm chuyện gì mờ ám không?”
Vi Vũ nhìn tôi nguy hiểm, “Giờ em mới biết à?”
Đầu tôi bỗng xuất hiện một câu “ăn chơi bài bạc”, anh tiếp lời: “Anh thầm lặng đưa hết cả kho báu cho em rồi còn gì? Vốn định phấn đấu làm chồng ngoan thời đại mới, không giữ lại cho mình xu nào, để rồi một ngày chợt em nhận ra, nhào đến ôm anh ‘Ông xã em number 1’ ! Nhưng sáng nay hiện thực nhắc nhở ‘ông xã’ rằng, nhà ăn cơ quan phải tự trả tiền, vậy nên, đại nhân, tiểu nhân chỉ xin đúng mười đồng tiền cơm thôi.”
Tôi im lặng một lúc, “Anh nhét vào bộ quần áo nào?” Và thế là sáng tinh mơ hôm ấy có hai người lục tung đống áo khoác tìm xiền.
#175
Chị họ tôi là giảng viên đại học, bình thường cứ rảnh rỗi tôi lại đến nghe chị giảng bài. Có hôm nổi hứng đến ngồi lớp chị nhưng không dặn trước. Một cậu bạn bên cạnh nói nhỏ: “Bạn này, hình như cậu trốn mấy tiết rồi phải không?”
Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào đành cười trừ không nói, nhưng cậu ta rất kiên nhẫn hỏi tiếp: “Cậu không học lớp bọn tớ à?”
Tôi trả lời: “Mình chỉ đến nghe thôi.”
Cậu ta nói luôn: “Còn đến nghe chương trình đại học? Hay cho tớ số cậu đi, thỉnh thoảng điểm danh hộ tớ, tớ mời cậu đi ăn.”
Người ngồi cạnh bật cười, “Nó tán cậu đấy!”
Cậu bạn đỏ mặt cãi lại, “Không phải.”
Biết là ý của cậu bạn này không phải như thế, chỉ muốn nhờ điểm danh hộ thôi, nhưng tôi vẫn giải thích với đám bạn đang âm thầm ủng hộ cậu ta theo đuổi tôi, “Mình đăng ký kết hôn rồi.”
Một ngày sau, chị họ kinh ngạc kể cho tôi, trường chị ấy có học sinh đã kết hôn!
Tôi: “…”
#176
Đi xem phim với Từ Vi Vũ và một đôi vợ chồng (người chồng là bạn của Vi Vũ).
Phim đang chiếu, bạn Từ Vi Vũ thốt lên, “Chậc chậc, tội phạm IQ cao đây.”
Từ Vi Vũ chậm chạp nói: “Tội phạm thì công nhận nhưng IQ cao thì chẳng thấy đâu.”
Bạn: “Ông anh không thấy bộ phim này rất sâu sắc à?”
Vi Vũ: “Chín người mười ý, với mày thì chắc nó có chiều sâu.”
Bạn: “Chị dâu ơi em bảo này, có phải chồng chị đang chê bai em không?”
Tôi: “…” Tôi không giỏi nhìn người nên từ chối phát biểu ý kiến.
Bình luận facebook