Dung Ân dừng bước, đầu tóc có chút rối rắm xõa trên vai, cô xoa nhẹ mắt, “Nhanh vậy sao?”
Nam Dạ Tước gõ gõ ngón tay lên màn hình máy vi tính, “Còn nhanh sao? Chúng ta ở cùng nhau cũng gần hai năm rồi đó.”
Dung Ân suy nghĩ một hồi, gật đầu, “Vậy em phải về nhà một chuyến trước đã.”
Trước đêm giao thừa, Nam Dạ Tước cùng Dung Ân cùng nhau trở về nhà, lái chiếc xe việt dã màu đen, anh đã quen với tốc độ xe thể thao, nhưng bởi vì phải đón người, còn mang theo một đống đồ lớn, nên cũng đành chịu khó chút.
Mấy bác gái hàng xóm mới sớm đã tụ tập lại trong nhà Dung Ân nghe ngóng, cứ phải đánh vài ván mạt chược cùng Nam Dạ Tước mới bằng lòng thả người.
Dung Ân cùng mẹ cười nói tiếp đãi họ, dù sao cũng phải đến tối mới qua bên đó. Xếp đặt lại bàn, bên trong phòng khách náo nhiệt cực kỳ, những bác gái này vốn dĩ không có việc gì thì thích tụ tập lại với nhau. Dung Ân đặt đồ ăn vặt mới mua về trong mâm bánh quả mời mấy bác gái, còn mình thì xách cái ghế ngồi bên cạnh Nam Dạ Tước.
So với lần trước về nhà, tình cảnh hoàn toàn khác nhau. Trong phòng khách có điều hòa, Dung Ân đem ly trà đã pha sẵn đặt bên tay Nam Dạ Tước, còn có chút đồ ăn vặt như mận khô, hạt dưa linh tinh cũng tùy ý vung ở trên bàn. Cô cũng không thích chơi mạt chược, chỉ là có thể xem hiểu chút ít.
Nam Dạ Tước thủ pháp thuần thục, chỉ có điều là không thắng được tiền. Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa kiếng chiếu vào, ấm áp ôn hòa, Dung Ân ở bên cạnh vùi đầu gọt táo, lại đem nó cắt thành từng miếng sau đó đựng trong chiếc đĩa nhỏ, cắm tăm vào. Thật ra Nam Dạ Tước cũng không thích ăn, nhưng cô đã đưa đến bên miệng, anh tự nhiên cũng sẽ không từ chối.
Ánh mắt mấy bác gái nhìn thấy hành động yêu thương của cặp vợ chồng son này, ai ai cũng đều vui mừng, ăn tiền tới tấp cũng không chút khách khí nữa.
Dung Ân xem được ván cờ cũng bắt đầu chào thua, ngủ gà ngủ gật, hai tay cô khoác lên cánh tay Nam Dạ Tước, đầu từng chút một nghiêng xuống, gục lên vai anh.
Xếp xong bài, lúc Nam Dạ Tước nghiêng đầu qua, Dung Ân đã ngủ, lông mi rũ xuống, để lại một bóng đen nhàn nhạt trên gương mặt trắng nõn, những sợi tóc đen bóng theo bờ vai của anh rũ xuống, mỗi một nơi mỗi một điểm đều khắc họa nên một cảnh tượng an bình. Anh không đánh thức cô, mà để Dung Ân tùy ý ngủ như vậy. Cô cũng thật là không khách sáo chút nào, gối lên cánh tay này ngủ cả nửa ngày trời, biết mọi người đã giải tán, lúc này mới lim dim tỉnh lại trong cơn say ngủ.
“Ân Ân, xem con kìa, ngủ cũng không lên giường ngủ đi, để cho người ta khó chịu biết bao.” Mẹ Dung cười nói, đang thu dọn lại mạt chược cùng với Nam Dạ Tước.
Một cánh tay của người đàn ông đều đã tê rần, cô dụi mắt, khóe mắt mang đầy sự vui vẻ, “Mấy giờ rồi?”
“Giờ chuẩn bị đi được rồi.”
Thừa dịp lúc mẹ Dung đi lấy đồ, hai tay Dung Ân đấm bóp vài cái trên bờ vai Nam Dạ Tước, cơn ngủ chưa tan, lại cúi xuống gối lên, gò má lười biếng cọ cọ vài cái, “Buồn ngủ quá, sao mà cứ như ngủ hoài không đủ vậy nè.”
“Tối hôm qua đâu có giày vò em bao nhiêu đâu, sao vẫn còn buồn ngủ đến vậy hả?”
“Đi,” cánh tay cô buông xuống đến thắt lưng Nam Dạ Tước, nhéo nhẹ anh một cái, “Phải đi rồi nhỉ? Không còn sớm nữa đâu.”
Mẹ Dung mặc bộ quần áo con gái mới mua cho, đi đứng đã linh hoạt hơn, có đôi khi không cần dùng gậy cũng có thể đi được, chỉ là đi hơi chậm chút xíu, lúc ra cửa, mấy bác gái hàng xóm đều đồng thanh chào hỏi, cả dãy nhà rộn ràng vui mừng.
Về đến Ngự Cảnh uyển, Dung Ân dìu mẹ xuống xe trước, Nam Dạ Tước đi đỗ lại xe.
“Ngôi nhà này lớn thật đó,” mẹ Dung đưa tầm mắt nhìn qua, gió rét hiu quạnh, có chút lạnh, Dung Ân dựng thẳng cổ áo lên cho bà, “Cả đời này mẹ chưa bao giờ ở qua một căn nhà như thế này.”
“Lúc trước Dạ kêu mẹ dọn qua đây…”
“Ân Ân,” mẹ Dung vỗ lên mu bàn tay con gái, “Chỉ cần con vui vẻ là được rồi, mẹ ở nhà cũ rất tốt.”
Dung Ân nghe nói vậy, thì không tiếp tục nữa, cô biết mẹ Dung là đang chờ người, đợi không được, bà chắc chắn là sẽ không dời đi.
Đi vào phòng khách, căn phòng thứ của lầu hai đã được dọn dẹp, Dạ Dạ nhìn thấy mẹ Dung liền phóng qua làm nũng, con nhóc rất biết nịnh nọt người khác, người đi đến đâu, con nhóc liền theo cùng đến đó, như con sâu nhỏ bám đuôi sống động và tự nhiên.
Lúc ăn cơm tối, Nam Dạ Tước vốn định dẫn mẹ con cô ra ngoài ăn, nhưng Dung Ân khăng khăng, vẫn là ăn ở nhà mình, mẹ Dung tay nghề rất tốt, cũng nói muốn tự mình xuống bếp. Cô ở bên cạnh phụ một tay, người đàn ông và Dạ Dạ cùng xem ti vi trong phòng khách, chờ đến khi cơm chiều được dọn ra bàn, quả thật là sắc, hương, vị đều đủ cả.
“Bác gái, ngày mai mẹ con sẽ qua, đến lúc đó, con muốn mọi người có thể gặp mặt.”
Mẹ Dung tự nhiên là không còn lời nào để nói, “Chỉ cần các con tự bàn bạc với nhau tốt là được, mẹ cũng tin tưởng vào mắt nhìn người của Ân Ân, sẽ không sai đâu…”
Chuyện yêu đương, rồi đến hai bên gia đình gặp mặt, ai cũng xem đó là chuyện nước chảy thành sông, ngay cả Nam Dạ Tước cũng không ngoại lệ.
Sau bữa cơm chiều, Dung Ân ngồi trong phòng mẹ thật lâu sau mới về phòng. Nam Dạ Tước tắm rửa xong, mặc áo ngủ đứng ở bên lan can, cô đi tới cất giọng nhẹ nhàng, “Nhìn gì vậy?”
Giữa ngón tay người đàn ông kẹp điếu thuốc, tàn thuốc đã thành một đoạn rất dài, Nam Dạ Tước gãy nhẹ, “Khi nhìn thấy mẹ em, anh luôn nghĩ đến rất nhiều điều.”
Dung Ân cười khẽ, đến đứng bên cạnh bờ vai của anh, đứng ở tư thế sóng vai nhau, đã từng là mong ước của Nam Dạ Tước, “Nghĩ gì?”
Người đàn ông ôm cô vào lòng ngực của mình, hai tay vòng qua đặt trước bụng cô, “Anh sẽ nghĩ, tại sao mẹ anh không cho anh nhiều tình yêu thương như vậy, bà thậm chí ngay cả một cái ôm dành cho anh cũng tiết kiệm, mỗi ánh mắt mà bác gái nhìn em, đều ấm áp vô cùng, cảm giác này, anh trước giờ chưa từng cảm nhận được.”
Dung Ân chưa từng nghe Nam Dạ Tước nhắc tới chuyện trong nhà, cô nhẹ gối đầu lên vai anh, “Em nghĩ, mỗi người mẹ đều yêu con mình nhất, có lẽ cách yêu thương là không giống nhau thôi, chúng ta thử đi hiểu là được rồi, càng gần gũi, nhất định sẽ càng cảm nhận được.”
Nam Dạ Tước không có nói gì nữa, Dung Ân nói sự gần gũi đó, anh làm không được, Sở Mộ cũng sẽ không cần, điều bà muốn là con trai của mình không ngừng phát triển mạnh mẽ. Dung Ân cảm giác được cánh tay đang ôm cô đang thu hẹp lại, lồng ngực người đàn ông hình như run rẩy, những tiếng thở dài không kiềm được ở bên tai trở nên rõ ràng hơn.
Dung Ân kéo hai tay anh ra, mới phát hiện ra chắc là anh đã đứng trên lan can rất lâu rồi, cả người cứng lại lạnh buốt, cô dắt tay Nam Dạ Tước đi vào trong phòng, “Ngày mai, mẹ anh đến đây rồi, vốn dĩ trong lòng em đã rất hồi hộp rồi, anh thế này không phải là càng dọa em sao?”
Chiếc eo nhỏ nhắn bị người sau lưng chạy tới ôm lấy, giọng nói Nam Dạ Tước ẩn chứa ý cười, “Anh còn tưởng là em không sợ trời không sợ đất chứ, Dung Ân trước kia trừng mắt lạnh lùng đó đi đâu mất rồi?”
“Cái đó không giống.”
Nụ cười người đàn ông càng tỏa ra thâm thúy hơn, thực sự là không giống, quan tâm và không quan tâm, đây cũng chính là khác biệt lớn nhất, cô quan tâm, nên mới có thể khẩn trương với tất cả những chuyện có liên quan đến anh, nếu không phải quan tâm, mây trôi nước chảy, tự nhiên là sẽ nhìn rất hờ hững.
Ngày hôm sau, Dung Ân dậy cực kỳ sớm, lăn qua lộn lại, trong lòng có việc là thế nào cũng không ngủ được, vừa hồi hộp, lại vừa có chút ít lo sợ, lo nghĩ không yên.
Nam Dạ Tước ôm eo cô không để cho cô động đậy lung tung, mặt cọ lên cổ cô, “Sao mà giống Dạ Dạ dữ vậy, mắc chứng động đậy lung tung rồi hả?”
“Anh…” Dung Ân xoay người, “Em hồi hộp.”
Người đàn ông nâng mí mắt lên, cười tỏ ra cảnh báo, “Đừng hồi hộp, không ai dám ăn thịt em đâu, nếu mà có thì cũng là anh ăn thôi.”
Dung Ân vung quả đấm vào anh, ngủ không được nữa, liền đứng dậy. Nghe dưới lầu truyền đến tiếng động, cô mặc quần áo đi xuống dưới, mới nhìn thấy trên bàn ăn đã dọn xong bữa sáng phong phú, “Mẹ…..”
Mẹ Dung bưng cháo vừa mới nấu xong lại, “Ân Ân, dậy rồi hả con.”
“Mẹ, ai bảo mẹ mới sáng sớm đã bận rộn thế này, không ngủ nhiều thêm chút nữa.” Dung Ân thấy sủi cảo mới chiên xong dầu vẫn còn đang chảy ra trơn bóng, khiến khẩu vị người ta cũng tăng cao, trên bàn bày ra tận mấy món ăn, đều là những món cô và Nam Dạ Tước thích ăn.
“Con cũng biết, mẹ quen dậy sớm rồi, căn nhà lớn như vậy, chỉ có căn bếp là thân thuộc với mẹ nhất thôi.”
Dạ Dạ cũng dậy theo từ sáng sớm, cái bụng tròn vo, hiển nhiên đã ăn no bụng, “Ân Ân nè, hôm nay mẹ của Tước qua rồi, con ăn mặc như vậy là không được, nhanh đi lên thay đồ đi.”
“Mẹ, sao mẹ còn khẩn trương hơn con nữa vậy?”
“Con bé này…” mẹ Dung vừa muốn nói cô, Nam Dạ Tước liền đi từ lầu hai xuống với bộ dạng lười biếng, nhìn thấy món ăn đầy bàn, cười nói, “Bác gái, bác như vậy làm cháu ngại quá.”
“Đều là người trong nhà, có gì ngại chứ.” Mẹ Dung xoay người trở lại phòng bếp, lấy ra vài cái chén nhỏ, Nam Dạ Tước chưa bao giờ cảm nhận qua sự ấm áp như thế này, anh đến đứng bên cạnh ôm Dung Ân, “Thấy chưa, bác nói, là người trong nhà…”
“Thấy chưa đẹp mặt anh rồi.” Dung Ân kéo tay anh ra, nhận lấy chén trong tay mẹ múc cháo vào. Sau khi ăn điểm tâm, cô dẫn mẹ Dung dạo một vòng Ngự Cảnh Uyển, sau khi lại bận tay dọn dẹp chút, thì cũng sắp chạng vạng tối.
Nam Dạ Tước gọi điện thoại cho Sở Mộ, đối phương nói còn cỡ nửa tiếng nữa thì đến. Anh khoanh chân ngồi trong phòng khách, thấy bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh của Dung Ân, liền cười gõ nhẹ lên chân cô, “Đừng căng thẳng.”
“Em không có căng thẳng.” Dung Ân mạnh miệng, mẹ Dung ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, Dạ Dạ ở một bên đang chơi với quả cầu nhỏ, không khí thong thả mà hòa hợp.
Bên ngoài Ngự Cảnh Uyển, không bao lâu liền truyền đến tiếng tắt máy của xe hơi, Nam Dạ Tước cùng Dung Ân đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa mới vừa, đã nhìn thấy Sở Mộ trên người mặc áo khoác lông chồn thượng hạng. Người phụ nữ bảo dưỡng rất tốt, búi tóc ở sau đầu càng toát ra khí chất ung dung, có điều ánh mắt bà rất lạnh, lúc ánh mắt chiếu về phía Dung Ân, giống như là một thanh kiếm sắc bén, khoét tận xương thịt.
“Mẹ.”
“Bác gái, chào bác ạ.” Dung Ân đi theo bên cạnh Nam Dạ Tước, khuôn mặt mỉm cười.
“Tước, bác gái nói anh một mình đón lễ mừng năm mới cô đơn quá, cho nên, tụi em cũng tới luôn.” Theo giọng điệu kiêu căng truyền đến, Dung Ái ở phía sau lưng Sở Mộ vừa dìu thêm một người nữa xuất hiện ở trước mặt hai người, tay trái cô ôm lấy người phụ nữ tuổi tác cũng cỡ cỡ Sở Mộ, cũng ăn mặc hợp thời trang, vừa nhìn là biết gia thế không phải tầm thường.
“Mẹ, chuyện gì xảy ra với mẹ vậy?” Nam Dạ Tước xuống sắc, hiển nhiên tâm trạng không thoải mái, “Tại sao người nhà của bác Dung cũng qua đây?”
“Thằng bé này, nói chuyện không chút phép tắt gì cả.” Sở Mộ liếc xéo một cái, tháo bao tay ren ra, bà cũng không thèm nhìn Dung Ân lấy một cái, liền đi thẳng vào trong.
Dung Ái nhìn về phía gương mặt từ từ mặt tái nhợt của Dung Ân, khóe miệng câu lên tỏ ra vài phần đắc ý, kéo lấy hai bên tay, “Ba, mẹ, chúng ta vào trong thôi, thành phố Bạch Sa, mọi người cũng là lần đầu tiên đến có phải không?”
Ánh mắt của Dung Ân theo đó rơi trên thân hình người đàn ông, dáng vẻ ông cao lắm cũng khoảng 47, 48, đầu tóc tóc chải ngược rất chỉnh tề, từ diện mạo ông, không khó để nhìn ra lúc ông tuổi còn trẻ, chắc chắn là hết sức khôi ngô tuấn tú.
Hai tay Dung Ân buông bên người, không sợ để lại vết nhăn nắm chặt ống quần, ánh mắt cô giằng co ở trên gương mặt người đàn ông không dời ra được, gương mặt này, cô đã từng nhìn thấy trên giấy chứng nhận kết hôn của mẹ, Dung Ân sẽ không nhận lầm đâu
Bình luận facebook