“Tôi đang đem điểm yếu nhất của chính mình đặt vào tay em”
——–
Khóa trái cửa phòng tắm, nằm trong bồn rộng lớn, toàn thân mệt mỏi rã rời cũng dần thả lỏng, Dung Ân tắm chừng một tiếng, mặc dù đã thay xong quần áo, cô vẫn rón rén đi tới cánh cửa, áp sát tai trông chừng tình hình bên ngoài, một hồi lâu mới do dự mở cửa.
Nam Dạ Tước không có trong phòng, rèm treo cửa sổ ban công theo tiếng gió thổi chấp chới đung đưa, Dung Ân trông thấy một thân ảnh nghiêng ngả dựa trên lan can, người đàn ông nửa khuôn mặt lộ vẻ tà mị, anh rút ra một điếu thuốc, ưu nhã châm lửa đốt.
Khi sự cộc cằn không còn rợn ngợp chung quanh anh, trầm ổn như vậy, không khỏi khiến người khác nảy sinh rung động.
“Tắm xong rồi?”
Dung Ân nghe được cũng không tiến về phía trước thêm bước nào.
Nam Dạ Tước vẫy tay hướng về phía Dung Ân, “Qua đây, chẳng qua cũng chỉ là ngoài ý muốn”.
Cô xỏ dép đi về phía ban công, Nam Dạ Tước vòng tay ôm lấy bả vai cô, để toàn thân cô dựa trên lan can, còn chính mình lại kề sát phía sau lưng cô, khói thuốc phả ra tựa như sương mờ vấn vít không tiêu tan, cứ như vậy chuyển động quanh đỉnh đầu Dung Ân, “Quên anh ta, an tâm ở bên cạnh tôi, tôi đảm bảo sẽ có ngày để cô đi”.
Nam Dạ Tước chính mình cũng không rõ, vì sao không giữ Dung Ân ở lại bên cạnh, so về diện mạo hay sự trong trắng, vô số phụ nữ có thể đáp ứng được anh, họa chăng vì tính không chịu khuất phục của cô, ngay lúc này, anh cũng đã chinh phục được.
Dung Ân nghĩ ngợi một hồi, cô cùng Diêm Việt vốn dĩ đã không còn hy vọng, kéo lại áo choàng tắm, cô lách người, thoát khỏi vòng tay của Nam Dạ Tước, đi về phía giường ngủ, “Tôi đau đầu, ngủ thôi”.
Nam Dạ Tước ở lại bên ngoài một chốc, khi vào trong phòng ngủ, vừa lúc bắt gặp Dung Ân đang lấy từ trong túi xách một lọ thuốc, sau khi mở nắp, đem từng viên trực tiếp đưa vào trong miệng, cũng không hề dùng nước, cứ như vậy khô khốc nuốt xuống.
“Ăn gì vậy?”
Dung Ân đặt lọ thuốc lên tủ đầu giường, “Thuốc tránh thai, ngày hôm qua tôi quên mất”.
“Ừ”, người đàn ông uống cạn ly rượu vang đỏ rồi đi đến bên cạnh giường, “Sau này đừng quên, có thai thật, rất phiền phức”.
Đêm nay, Nam Dạ Tước cũng không muốn chạm vào cô, bộ dạng như vậy quả thật khiến ai nấy cũng đều nảy sinh sự chán ghét.
Ngày hôm sau, Dung Ân ngoan ngoãn ở lại, một bên má sưng húp, đã qua một đêm, trái lại càng trở nên thảm hại hơn, ngay cả mắt cô lúc này cũng đã không thể mở được, cô dùng thuốc mỡ bôi qua loa rồi đến siêu thị gần nhà mua vài hộp mỳ ăn liền, sau đó ở lì trong phòng, cũng không hề ra ngoài nữa.
Khi Nam Dạ Tước trở về nhà, trên người nồng nặc mùi rượu, anh nới lỏng cà vạt rồi đi vào phòng khách, Dung Ân đang cúi đầu ăn mỳ, tóc cũng lộn xộn, chỉ bừa bãi buộc lại để ăn uống một chốc, quần áo ăn vận cũng tuềnh toàng. Thân thể Nam Dạ Tước ngã xuống ghế sô pha nơi Dung Ân đang ngồi, đau đầu cực độ, anh lấy tay day day thái dương, “Ăn uống như vậy sao?”
“Ừ” Dung Ân buông bát mỳ trong tay, “Tôi ngại ra ngoài ăn”.
Cô vừa xong động tác, thân thể người đàn ông đã trở mình ngã nhào nằm xuống ghế, đầu anh gối lên đùi Dung Ân, hai mắt nhắm nghiền, “Ấn thái dương giúp tôi, hôm nay uống có chút quá chén”.
Hơi lạnh từ đầu ngón tay Dung Ân khe khẽ đặt vào huyệt thái dương của Nam Dạ Tước, người đàn ông thoải mái thả lỏng, đôi mắt sắc bén đột nhiên mở ra, Dung Ân né tránh tầm nhìn của anh, chuyên chú vào động tác của mình.
“Ân Ân” Nam Dạ Tước đột nhiên mở lời, sâu thẳm trong đôi mắt đen láy của Dung Ân cũng bất chợt gợn sóng nhưng không chút sợ sệt, “Tôi đang đem điểm yếu nhất của chính mình đặt vào tay em”.
Cô dừng động tác, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Nếu như em hiểu biết huyệt đạo, chỉ cần hai ngón tay có thể dễ dàng lấy mạng tôi”.
Dung Ân buông tay khỏi huyệt thái dương của Nam Dạ Tước, anh lại không hề ngồi dậy, thậm chí còn hơi nhích người lên trên, gối lên bụng dưới của cô, “Ân Ân, em có trái tim sao?”
Cô buông hạ mi mắt, cùng anh bốn mắt đối diện, “Tôi sẽ không giết người”.
Nam Dạ Tước mỉm cười, cả anh và cô đều không hề biết rằng, một câu nói đùa này, mai kia lại biến thành sự thật, cô không muốn hại người, nhưng lại tự tay khiến anh vĩnh viễn không thể có ngày quay lại.
Trên giường lớn, người đàn ông đã ngủ say, do sự xúc tác của rượu, anh ngủ rất sâu, một cánh tay vẫn như cũ ngang ngược đặt trước ngực Dung Ân, khiến cô vất vả vẫn không thể thoát khỏi vòng tay anh.
Trên tủ đầu giường, điện thoại di động đột nhiên reo vang, đã muộn như vậy, còn người muốn tìm gặp cô sao? Dung Ân nhìn màn hình, chỉ thấy một dãy số lạ lẫm trước mắt, “Muốn biết một năm trước chuyện gì xảy ra với Diêm Việt, trước mười hai giờ, đến tầng ba Cám Dỗ”.
Gáy người đàn ông màu đồng nhẵn nhụi, hô hấp cũng dần điều hòa hơn, Dung Ân để lại điện thoại đặt lại trên tủ đầu giường, quá khứ của Diêm Việt, đột nhiên cô không còn hiếu kì nữa, đã không thể trở về bên nhau, tại sao không thể quên?
Vừa nhắm mắt lại, điện thoại lại không ngừng đổ chuông.
Dung Ân không muốn đánh thức Nam Dạ Tước nên cuối cùng vẫn bắt máy, đầu dây bên kia lên tiếng, “Diêm Việt có bí mật lớn như vậy, cô không muốn biết sao?”
Dung Ân giật mình hoảng hốt, vội vàng lục tìm lại kí ức, “Bí mật gì?”
Cô bồn chồn đợi câu trả lời, nhưng đầu dây bên kia lại rất lâu không hề có phản ứng, Dung Ân cũng không thể ngủ yên được nữa, cô trở mình, kéo tay Nam Dạ Tước xuống, sau khi ngồi dậy, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Mấy ngày trước gặp lại Diêm Việt, cô cũng nhận thấy vẻ khác thường ở anh, bí mật liên quan đến anh có thể là gì?
Thay xong quần áo, Dung Ân do dự một hồi, kết quả vẫn quyết định đi đến Cám Dỗ một chuyến.
Rón rén mở cửa, Nam Dạ Tước hôm qua uống không ít rượu, hẳn không thể dễ dàng thức giấc.
Mở hé cửa vừa đủ lách người ra ngoài, Dung Ân nhanh chóng đi ra ngoài đường cái bắt xe, cô nhìn đồng hồ, đã là mười một rưỡi, có lẽ vẫn còn kịp. Cô để thả tóc, chải về một bên đủ để che khuất một bên má đang bị sưng húp.
Ở cổng Cám Dỗ, rất đông người qua lại, mặc dù hiện nay những tụ điểm vui chơi giải trí mọc lên như nấm, nhưng Cám Dỗ vẫn nhiều năm duy trì vị trí hộp đêm hàng đầu.
Đi vào bên trong, vẫn như trước nay nồng nặc mùi xa xỉ, hoang phí, đối với nơi này, Dung Ân vẫn không kiềm nén được nảy sinh sự bài xích, cô cố gắng lách ra khỏi đám người nhộn nhạo, khi lên đến tầng ba, trước cửa một phòng nọ có bảo vệ đứng bên ngoài.
Người đàn ông ngay khi nhìn thấy cô liền mở cửa, “Mời vào”. Dường như anh ta đã biết trước sẽ có người tới.
Bên trong phòng tối đen như mực, khi Dung Ân bước vào, mơ hồ giống như lần nào đó, tiếng động đầu tiên nghe được là tiếng nước chảy, cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông lặng lẽ đi về phía cô.
“Bí mật của Diêm Việt là gì?”
Người đàn ông lắc lắc mái tóc còn đang ướt, một vài giọt nước bắn trên mặt Dung Ân, cô toàn thân run lên lạnh lẽo.
“Người đã chết không nhắm mắt, nhưng, hắn ta nói chính mình là ai thì là người đó sao? Cô dễ bị đánh lừa đến thế?”
Trống ngực Dung Ân trong giây lát tưởng chừng như đang ngừng đập, “Anh có ý gì?”
Trong bóng tối, Dung Ân nhìn không rõ tướng mạo người đàn ông, nhưng anh ta dường như rất dễ dàng nhìn thấu từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cô, người đàn ông bình tĩnh đứng phía sau Dung Ân, đột nhiên khom hạ thắt lưng, ghé sát bên tai cô thì thào, “Cô cũng từng hoài nghi, không phải sao?”.
Một câu đã vạch trần sự thật, Dung Ân không thể không thừa nhận, “Tôi không hề, anh ấy là Diêm Việt, tôi chưa từng nghi ngờ điều đó”.
“Tự lừa dối chính mình”, thanh âm người đàn ông rất quen, nói rằng giống như ai cũng không hẳn, cụ thể là giống với ai, Dung Ân cũng không xác định được rõ ràng, “Khuôn mặt không hề giống, chỉ vì đôi mắt, cô liền cho rằng đó chắc chắn là Diêm Việt?”
Tuy rằng, hồi ức giữa hai người vẫn vẹn nguyên trong tâm trí cô, nhưng sau tiệc đính hôn, Dung Ân trong lòng cũng đã nảy sinh sự nghi ngờ, người đàn ông lùi ra phía sau, sau lưng cô bỗng chốc lạnh toát, người đàn ông này, dường như biết không ít chuyện, “Anh là ai?”
“Chào hỏi cô dường như cũng không quá một lần?” Người đàn ông ve vuốt mái tóc dài của cô, “Nếu đã nảy sinh ngờ vực, lẽ ra nên tìm chứng cứ mới phải, anh ta vì sao lại trở thành như vậy, cô không muốn biết sao? Không thể nghi ngờ, Diêm Việt trong lòng cô giống như một cái gai, cô có thể nói, có thể dễ dàng đem nó vứt bỏ đi?”
Trực giác của Dung Ân mách bảo, người đàn ông này biết nhiều hơn cô tưởng rất nhiều, “Trước đây cô chỉ biết, Diêm Việt không hề chết”.
“Một năm trước tại bệnh viện Nhân Ái, anh ta đáng lẽ đã không chết”, thanh âm của người đàn ông, tựa hồ mỗi lúc một u ám, “Cô có lẽ không hiểu, cảm giác sống không bằng chết”.
Nửa câu nói sau, dường như chỉ là nhả hơi rất nhẹ, vừa huyễn hoặc như có như không, Dung Ân không nghe rõ, “Anh nói gì?”
“Cô đi đi”. Người đàn ông châm một điếu thuốc, căn phòng tối tăm cuối cùng cũng nhen nhóm chút ánh sáng.
Dung Ân sờ soạng tìm đường tiến về phía trước vài bước, “Anh rốt cuộc là ai, trước kia khiến tôi rơi vào bước đường cùng cũng là anh? Anh lừa tôi ký hợp đồng, đơn giản vì muốn tôi ở lại Cám Dỗ? Hơn nữa, anh vì sao lại biết rõ chuyện giữa tôi và Diêm Việt?”
“Ha ha…..” Người đàn ông cười rộ, đặt điếu thuốc sang một bên, “Không hề biết rõ chút nào, cô về đi, cũng không còn sớm nữa”.
Nghe được khẩu khí của anh ta, Dung Ân cũng xem như dù có gặng hỏi cũng sẽ không thu được thêm thông tin gì, hơn nữa cũng đã rạng sáng, nếu như để Nam Dạ Tước phát hiện, chỉ càng mua thêm phiền toái.
Dung Ân đi ra khỏi Cám Dỗ, mục đích người đàn ông gọi cô tới là gì? Thoạt đầu, cô chỉ nghĩ rằng sự khác thường của Diêm Việt chỉ vì mối quan hệ giữa hai người, nhưng hôm nay nghe được lời người đàn ông vừa nói, tâm trí cô lại càng rối loạn.
Trở lại Ngự Cảnh Uyển, bên trong biệt thự vẫn tối đen như mực, Dung Ân thở phào nhẹ nhõm, không dám bật đèn, cô chỉ có thể dò dẫm tìm đường đi vào phòng ngủ.
Vừa nằm xuống giường, người đàn ông trước đó đang ngủ rất say đột nhiên trở mình lại sát cô, một cánh tay ôm chặt chẽ lấy tấm lưng cô, Dung Ân xoay mình kinh hãi, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn trọng dè dặt, thậm chí thở mạnh cũng không dám.
Nam Dạ Tước đem khuôn mặt chôn trong cổ cô, mãi một hồi lâu sau, hơi thở mang theo vị rượu nặng dần dần như đang đốt cháy da thịt non mềm của cô, “Vừa đi đâu?” Giọng nói anh như đang mê man, nhưng lại mang theo áp lực đè nén chết người.
Bình luận facebook