Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Ba người chúng tôi lại mua vé xe lửa, ngồi trên xe lửa từ tỉnh thành trở lại thành phố Trạch Vân.
Ba người mua chính là giường nằm, đều ở một gian.
Dù sao ở trên xe cũng không ngủ được, ba chúng tôi nổi hứng chơi đấu địa chủ.
Sau khi Ninh Ninh thua mười bàn, cảm thấy nhất định là bởi vì cô ấy đã đói bụng, nên kéo tôi đến toa ăn.
Chúng tôi cũng không biết lúc này toa ăn có còn mở không, chỉ là nghĩ tới thử vận may. Bây giờ đã là hơn mười một giờ tối, tôi và Ninh Ninh vào toa ăn, phát hiện vài người ngồi rải rác bên trong.
Có một số người không mua được phiếu ngồi, thì sẽ bo một chút tiền tới toa ăn ngồi trong chốc lát, tôi và Ninh Ninh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Chúng tôi muốn Tỏa Cốt (Món này mình tìm rồi mà kb là món gì, tên tiếng trung là 锁骨 ai biết thì cho editor biết nhé) và trà sữa, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Mới ngồi xuống không bao lâu, Lam Cảnh Nhuận cũng tới.
Vì cảm ơn hắn ra tay trượng nghĩa ở trên xe buýt quỷ, tôi cũng mời hắn ăn một phần Tỏa Cốt.
Ninh Ninh ngồi ở đối diện tôi, hắn ngồi ở chỗ bên cạnh tôi, cúi đầu ngửi Tỏa Cốt kia, cười nói: “Mùi thật thơm.”
Phía sau chỗ ngồi của chúng tôi có một cặp đôi đang ngồi, nam sinh đang kể chuyện ma cho nữ sinh, dọa tiểu cô nương người ta chỉ rúc vào trong lòng hắn.
Ninh Ninh yên lặng cho hai chữ đánh giá ở bên tai tôi: “Lưu manh!”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn thấy Lam Cảnh Nhuận ngồi ở bên cạnh tôi nhấp miệng cười.
Nói xong một chuyện ma xưa, tôi cảm nhận được phía sau thổi qua một trận gió lạnh. Quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ đối diên cửa xe, đoán chừng là từ thùng xe khác thổi tới.
Đồng hồ treo ở trên tường gõ mười hai giờ, tôi theo bản năng đếm người trong xe, phát hiện lại có chín người!
Nhưng tôi nhớ rõ ràng vừa rồi trừ ba chúng tôi ra, chỉ có một nhân viên phụ vụ, một chú, một bác gái và đôi yêu nhau kia, cộng lại cũng chỉ có tám người.
Đâu ra chín!
Tôi không tin tà, lại yên lặng đếm một lần, vẫn là chín người. Nhưng rõ ràng người ở đây vẫn chỉ có tám người này.
Nam sinh phía sau còn đang kể chuyện mà xưa cho nữ sinh, tôi lặng lẽ dịch đến chỗ của Lam Cảnh Nhuận, nhẹ giọng hỏi: “Anh có phát hiện hay không…”
Hắn khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Một con ma trà trộn vào.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi vội hỏi.
Ninh Ninh cũng nghe thấy đối thoại của chúng tôi, lo lắng nói: “Trước kia mình nghe nói qua một chuyện xưa như vậy, nếu chúng ta không thể phát hiện là ai bị bám vào người ở trước hừng đông, sau khi hừng đông, hắn sẽ bị quỷ thay thế…”
Đôi mắt của cô ấy rất hoảng loạn đảo qua mọi người ở đây, càng thêm khẩn trương.
Ngay ở lúc này, bác gái kia không vui kéo cửa xe la hét: “Ai đóng cửa lại? Sao lại không mở ra? Nhân viên đâu rồi, lại đây mở cửa!”
Nhân viên đi qua, thử vài lần đều không mở được cửa ra, không khỏi có chút kỳ quái: “Hình như là hỏng rồi… Đừng vội, tôi sẽ liên hệ với trưởng đoàn tàu.”
Cô ấy cười với bác gái, trở lại quầy lấy ra bộ đàm muốn báo tình huống ở đây, lại phát hiện không có tín hiệu, bên trong truyền ra vài tiếng người khanh khách, người nghe thấy da đầu tê dại đi.
Lúc này Lam Cảnh Nhuận đứng lên vỗ tay, tập trung lực chú ý của mọi người đều ở trên người hắn: “Mọi người đếm số một chút, trong xe có mấy người.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cô gái trong cặp đôi đếm đầu tiên, đếm xong, sợ hãi lên tiếng thét chói tai.
“Sao lại có chín người! Không phải có tám người thôi sao! Tại sao lại như vậy…” Giọng nói của cô gái phát run, chàng trai ôm nàng vào trong lòng, đếm nhân số một lần nữa, mặt lập tức trắng bệch.
“Có… Có quỷ!”
Hắn như bị điên nắm tay cô gái chạy về phía cửa toa xe, nhưng dù thế nào cũng không mở được cửa ra.
Ba người mua chính là giường nằm, đều ở một gian.
Dù sao ở trên xe cũng không ngủ được, ba chúng tôi nổi hứng chơi đấu địa chủ.
Sau khi Ninh Ninh thua mười bàn, cảm thấy nhất định là bởi vì cô ấy đã đói bụng, nên kéo tôi đến toa ăn.
Chúng tôi cũng không biết lúc này toa ăn có còn mở không, chỉ là nghĩ tới thử vận may. Bây giờ đã là hơn mười một giờ tối, tôi và Ninh Ninh vào toa ăn, phát hiện vài người ngồi rải rác bên trong.
Có một số người không mua được phiếu ngồi, thì sẽ bo một chút tiền tới toa ăn ngồi trong chốc lát, tôi và Ninh Ninh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Chúng tôi muốn Tỏa Cốt (Món này mình tìm rồi mà kb là món gì, tên tiếng trung là 锁骨 ai biết thì cho editor biết nhé) và trà sữa, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Mới ngồi xuống không bao lâu, Lam Cảnh Nhuận cũng tới.
Vì cảm ơn hắn ra tay trượng nghĩa ở trên xe buýt quỷ, tôi cũng mời hắn ăn một phần Tỏa Cốt.
Ninh Ninh ngồi ở đối diện tôi, hắn ngồi ở chỗ bên cạnh tôi, cúi đầu ngửi Tỏa Cốt kia, cười nói: “Mùi thật thơm.”
Phía sau chỗ ngồi của chúng tôi có một cặp đôi đang ngồi, nam sinh đang kể chuyện ma cho nữ sinh, dọa tiểu cô nương người ta chỉ rúc vào trong lòng hắn.
Ninh Ninh yên lặng cho hai chữ đánh giá ở bên tai tôi: “Lưu manh!”
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn thấy Lam Cảnh Nhuận ngồi ở bên cạnh tôi nhấp miệng cười.
Nói xong một chuyện ma xưa, tôi cảm nhận được phía sau thổi qua một trận gió lạnh. Quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ đối diên cửa xe, đoán chừng là từ thùng xe khác thổi tới.
Đồng hồ treo ở trên tường gõ mười hai giờ, tôi theo bản năng đếm người trong xe, phát hiện lại có chín người!
Nhưng tôi nhớ rõ ràng vừa rồi trừ ba chúng tôi ra, chỉ có một nhân viên phụ vụ, một chú, một bác gái và đôi yêu nhau kia, cộng lại cũng chỉ có tám người.
Đâu ra chín!
Tôi không tin tà, lại yên lặng đếm một lần, vẫn là chín người. Nhưng rõ ràng người ở đây vẫn chỉ có tám người này.
Nam sinh phía sau còn đang kể chuyện mà xưa cho nữ sinh, tôi lặng lẽ dịch đến chỗ của Lam Cảnh Nhuận, nhẹ giọng hỏi: “Anh có phát hiện hay không…”
Hắn khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Một con ma trà trộn vào.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi vội hỏi.
Ninh Ninh cũng nghe thấy đối thoại của chúng tôi, lo lắng nói: “Trước kia mình nghe nói qua một chuyện xưa như vậy, nếu chúng ta không thể phát hiện là ai bị bám vào người ở trước hừng đông, sau khi hừng đông, hắn sẽ bị quỷ thay thế…”
Đôi mắt của cô ấy rất hoảng loạn đảo qua mọi người ở đây, càng thêm khẩn trương.
Ngay ở lúc này, bác gái kia không vui kéo cửa xe la hét: “Ai đóng cửa lại? Sao lại không mở ra? Nhân viên đâu rồi, lại đây mở cửa!”
Nhân viên đi qua, thử vài lần đều không mở được cửa ra, không khỏi có chút kỳ quái: “Hình như là hỏng rồi… Đừng vội, tôi sẽ liên hệ với trưởng đoàn tàu.”
Cô ấy cười với bác gái, trở lại quầy lấy ra bộ đàm muốn báo tình huống ở đây, lại phát hiện không có tín hiệu, bên trong truyền ra vài tiếng người khanh khách, người nghe thấy da đầu tê dại đi.
Lúc này Lam Cảnh Nhuận đứng lên vỗ tay, tập trung lực chú ý của mọi người đều ở trên người hắn: “Mọi người đếm số một chút, trong xe có mấy người.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cô gái trong cặp đôi đếm đầu tiên, đếm xong, sợ hãi lên tiếng thét chói tai.
“Sao lại có chín người! Không phải có tám người thôi sao! Tại sao lại như vậy…” Giọng nói của cô gái phát run, chàng trai ôm nàng vào trong lòng, đếm nhân số một lần nữa, mặt lập tức trắng bệch.
“Có… Có quỷ!”
Hắn như bị điên nắm tay cô gái chạy về phía cửa toa xe, nhưng dù thế nào cũng không mở được cửa ra.
Bình luận facebook