Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Nhìn vòng ngọc trên tay, lời nói tối hôm qua của Mặc Uyên không ngừng vang lên ở trong đầu tôi, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Mặc Hàn, Vô Cực Ngọc Giản là của anh sao?”
Tay của Mặc Hàn nắm tay tôi hơi ngừng một chút, như là nhớ tới cái gì đó, lại lắc đầu, trả lời nói: “Không phải.”
“Đó là của ai?” Chẳng lẽ thật sự là của cô gái kia?
Tay của Mặc Hàn khẽ vuốt vòng ngọc, lại lưu luyến vuốt ve ở chỗ cổ tay của tôi: “Vô Cực Ngọc Giản là thần khí hình thành từ thời kỳ thượng cổ tập trung linh khí thiên địa, tuy có không ít người tiếp xúc qua, nhưng nàng lại là người đầu tiên khiến nó nhận chủ.”
Đó chính là nói không phải là của cô gái kia sao!
Tâm tình của tôi đột nhiên tốt hơn!
“Em muốn ăn bánh bao nhỏ!” Tôi duỗi khai cánh tay nhào vào trong lòng Mặc Hàn.
Hắn như có chút kinh ngạc đề tài sẽ nhảy nhanh như vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Ta để người đi mua.”
Vì biểu đạt kính ý với tôn đại quỷ Mặc Hàn này, Thành Hoàng nơi đó còn phái tới một nữ quỷ, tới biệt thự làm bảo mẫu, tôi gọi bà là dì Phương.
Bộ dáng của quỷ bảo mẫu dì Phương thoạt nhìn là một bác gái hơn bốn mươi tuổi, nghe nói là qua đời bởi vì ung thư xương.
Lúc còn sống chính là một bác gái làm nội trợ, người cũng không tồi, vừa lúc Mặc Hàn cường điệu muốn dựa theo phương thức sinh hoạt của người sống, biệt thự nơi này lại thiếu người quét dọn vệ sinh, sau khi Thành Hoàng xin chỉ thị Mặc Hàn, đã để hồn phách của bà ấy ở biệt thự.
Mặc Hàn cho bà ấy một thẻ bài, có thẻ bài, bà ấy có thể đi ở dưới ánh mặt trời như người bình thường, mua đồ ăn mua nước cho chúng tôi.
Việc trong nhà và giặt quần áo, tất cả đều là một tay bà ấy xử lý, hơn nữa làm rất gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng chỉ có khuyết điểm duy nhất, chính là bà ấy chỉ là một con quỷ mới đạo hạnh không sâu, không thể dùng lửa dương nấu cơm cho chúng tôi.
Rất nhanh dì Phương đã mua bánh bao nhỏ về, tôi ăn, lại thấy bà ấy đứng ở một bên, như có chuyện muốn nói, lại không dám nói, do dự.
“Dì Phương, sao thế?” Tôi hỏi bà.
Mắt bà ấy rất là cẩn thận đánh giá xung quanh, xác định Lãnh Mặc Hàn không ở đây, nói với tôi: “Phu nhân, cô là người sống đi?”
Tôi gật đầu.
Mặt bà ấy lộ vẻ vui mừng, gấp không chờ nổi hỏi: “Vậy đây là nói, người sống là có thể ở chung với ma?”
A… Vấn đề này đặt ở trên người tôi Mặc Hàn, tôi cảm thấy là có thể.
Nhưng nếu là để tôi đi theo một cô gái và nói, cô gái, có quỷ coi trọng cô, cô gả cho hắn đi, tôi thật đúng là nói không nên lời…
Cắn bánh bao nhỏ làm tư tưởng đấu tranh một hồi lâu, tôi nhìn chằm chằm dì Phương kia trong chốc lát, cảm thấy bà hỏi như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là tin đồn vô căn cứ.
Tôi kéo bà ngồi xuống, đúng sự thật nói: “Dì Phương, tình huống của cháu có chút đặc biệt, chuyện của hai giới âm dương, kỳ thật cháu biết đến cũng không nhiều lắm, nếu dì có cái gì muốn nói, vậy nói đi.”
Dì Phương chần chừ đã lâu, mới mở miệng: “Là… Chính là nhà của chúng tôi… Lúc dì còn sống, trong nhà dựa vào một mình dì làm nội trợ, hiện tại dì đã chết… Mấy miệng trong nhà kia, còn không biết thế nào…”
Thì ra là không yên tâm người thân trong nhà.
Dương thọ của dì Phương đã hết, nếu Mặc Hàn không đi miếu Thành Hoàng, bà ấy đi một chuyến ở Thẩm Phán Tư đoán chừng sẽ phải đi đầu thai.
Thấy bộ dáng lo lắng của bà ấy, tôi cũng không phải là người nhẫn tâm như vậy, nên cho bà ấy nghỉ: “Không yên tâm, vậy dì đi xem một lần đi.”
Dì Phương vui sướng: “Thật vậy sao?”
Tôi gật đầu, đồng thời dặn dò bà: “Nhưng dì phải nhớ kỹ, hiện tại dì đã là quỷ, tốt nhất không cần xuất hiện ở trước mặt người quen biết dì, sẽ dọa đến bọn họ, đúng rồi, nhà dì là ở thành phố Trạch Vân sao?”
Dì Phương thở dài một tiếng: “Xem như là vậy, nhà dì ở thị trấn Vân Vụ, dì đến thành phố Trạch Vân để làm công.”
Trấn Vân Vụ là một trấn nhỏ gần thành phố Trạch Vân, xem như là thành trấn vệ tinh của thành phố Trạch Vân, nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần.
“Vậy cho dì nghỉ ba ngày, một đi một về, nhìn người thân dì muốn nhìn một lát, hẳn là đủ rồi.” Mấy ngày nay biệt thự không có dì Phương cũng không có việc gì.
Dì Phương vẫn khó xử: “Chỉ là lão gia Thành Hoàng hạ cấm chế ở trên người dì, dì ra không được thành phố Trạch Vân… Cho dù là đi trấn Vân Vụ cũng không được…”
Tôi không có hiểu biết gì với cấm chế, tự nhiên không giải được, loại chuyện vĩ đại này, tự nhiên phải lên lầu tìm Mặc Hàn.
Biệt thự có một gian phòng tu luyện chuyên môn chuẩn bị vì Mặc Hàn, mặt ngoài nhìn như một cái phòng ở biệt thự khác, bên trong lại tràn ngập quỷ khí tinh thuần bá đạo, hàn ý mười phần, tôi chịu không nổi hàn ý nơi đó, không có việc gì trên cơ bản không vào đó.
Mặc Hàn đang tu luyện ở nơi đó.
Gõ cửa, Mặc Hàn đi ra, tôi nói qua một lần với hắn, hắn vung bàn tay lên, đã giải trừ cấm chế trên người dì Phương, dì Phương vui đến miệng đều không khép được.
Bà ấy nói một lời cảm ơn, vui mừng thu thập đồ, mua vé xe đi về nhà.
Mặc Hàn sửa lại luyện thất tiếp tục đi tu luyện, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên, Ninh Ninh hẹn tôi đi ra ngoài chơi.
Mới quấy rầy qua Mặc Hàn một hồi, tôi ngượng ngùng lại gõ cửa, chỉ có thể viết cho hắn một tờ giấy nhỏ dán ở trên cửa, còn bảo đảm lúc trở về sẽ mang cho hắn đồ ăn ngon.
Ninh Ninh hẹn tôi là một cửa hàng Kfc gần bến xe, ta tới đó, lại phát hiện Lam Cảnh Nhuận cũng ở đấy.
Gặp mặt câu đầu tiên nói, Ninh Ninh đã hỏi đến lãnh Mặc Hàn: “Tử Đồng, chồng của cậu không tới sao?”
Tôi lắc đầu, Ninh Ninh thất vọng: “Còn tưởng được trông cậy vào ôm đùi của minh vương đại nhân chứ…”
Tôi có chút mê mang, Lam Cảnh Nhuận giải thích nói: “Hình như trong nhà của Ninh Ninh đã xảy ra chuyện ma quái, cho nên muốn dẫn chúng ta đi xem.”
Ninh Ninh lời ngầm, nếu Lãnh Mặc Hàn ở đây, chẳng khác nào có một kẻ làm quan bàn tay vàng.
Tôi bất đắc dĩ buông tay: “Đáng tiếc hắn không ở đây…”
Ninh Ninh thở dài, cũng không quá thất vọng: “Thôi, có hai người cậu và Cảnh Nhuận đạo trưởng, hẳn là cũng có thể.”
Nàng đã sớm mua vé xe cho chúng tôi, lên xe, lúc này tôi mới nhớ tới thì ra Ninh Ninh cũng là người của trấn Vân Vụ.
Trên xe, Ninh Ninh nói đến chuyện quái dị nhà nàng đụng phải với chúng tôi.
Buổi sáng hôm nay lúc nàng gọi điện thoại với ba mẹ, ba mẹ nàng lại hỏi nàng, rõ ràng người ở nhà, còn gọi điện thoại cái gì.
Ngay từ đầu Ninh Ninh còn tưởng rằng là ba mẹ nàng đang đùa, nhưng ba mẹ kiên trì nói nàng ở nhà, nàng nhớ tới kinh nghiệm mấy ngày này mình gặp quỷ, chậm rãi hiện ra một thân mồ hôi lạnh.
Sợ ba mẹ thật sự đụng phải thứ gì không sạch sẽ, nàng lập tức gọi điện thoại cho anh họ ở gần nhà nàng, để anh họ nàng đến nhà nàng nhìn xem.
Kết quả không xem không sao, vừa thấy, đã dọa anh họ Ninh Ninh một cú sốc.
Ba mẹ của Ninh Ninh lại hỏi han ân cần với không khí, còn là một cô gái, cô gái muốn ăn cái gì đó.
Anh họ bị dọa chạy, không dám lại tới cửa.
Ninh Ninh chỉ có thể tự mình gọi điện thoại trở về, nàng cũng không dám nói thật với ba mẹ, bịa lời nói dối, để ba mẹ đến miếu Thành Hoàng trong thị trấn cầu bùa bình an cho nàng, muốn nhờ uy thế của Thành Hoàng bảo vệ ba mẹ bình an trước.
Tôi hỏi Lam Cảnh Nhuận thấy thế nào, Lam Cảnh Nhuận hỏi Ninh Ninh mấy vấn đề, lắc đầu: “Tôi cũng nói không chính xác, bác và dì không có khả năng hai người đồng thời xuất hiện ảo giác tương đồng, muốn nói là thật sự gặp phải cái gì, cũng không có khả năng mấy ngày như vậy đều bình an không có việc gì.”
“Vẫn là chờ tới nơi rồi xem đi.” Tôi an ủi Ninh Ninh, có chút hối hận chưa cho dì Phương tìm hiểu, bằng không có thể bảo bà đến nhà của Ninh Ninh trước một bước nhìn xem tình huống.
Mãi cho đến buổi chiều, chúng tôi mới đến nhà của Ninh Ninh.
Nhà nàng cũng là biệt thự nhỏ, dưới ánh chiều tà hoàng hôn, cửa đóng chặt, lại có vẻ có chút vắng vẻ.
“Tử Đồng, có nhìn ra cái gì không?” Ninh Ninh dán đến bên người tôi nhẹ giọng hỏi.
Tôi lắc đầu, Lam Cảnh Nhuận cũng là vẻ mặt bình thường: “Đi vào nhìn xem trước.”
Ninh Ninh mở cửa đi vào, trong phòng quả nhiên tàn lưu một tia âm khí nhàn nhạt, lại tìm không thấy ngọn nguồn.
“Hiện tại hẳn là không ở đây.” Lam Cảnh Nhuận nhẹ giọng nói.
Ninh Ninh vừa nghe đã nổi giận: “Lại dám giả mạo mình gạt ba mẹ mình! Tử Đồng, học trưởng, có biện pháp gì để mình nhìn thấy tên kia không? Mình muốn đánh cô ta đến ba mẹ cô ta đều không nhận ra!”
Tôi lắc đầu, Lam Cảnh Nhuận từ trong túi lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt: “Đây là nước mắt trâu người trong quan phái thu thập được, nhỏ ở trong ánh mắt, có thể cho người thường thấy, nhưng cô xác định muốn sao?”
Ninh Ninh kiên định gật đầu.
Lam Cảnh Nhuận đưa nước mắt trâu cho nàng, đồng thời dặn dò một tiếng: “Chờ tôi và Tử Đồng cảm ứng được, cô mới nhỏ, tôi đoán, thứ kia đạo hạnh không sâu, chỉ có thể lui tới ở buổi tối.”
Lam Cảnh Nhuận mang theo chúng tôi bày mấy cái bẫy rập, mới chuẩn bị xong, ba mẹ Ninh Ninh đã trở lại.
Bọn họ giao bùa bình an phù cho Ninh Ninh, nhiệt tình tiếp đón chúng tôi.
Tôi lại nhìn ra được, trên người bọn họ đã mang theo âm khí nhàn nhạt, là quỷ giả mạo Ninh Ninh kia.
Lúc trời tối, dì làm một bàn đồ ăn, ngồi ở trên bàn cơm, tôi có thêm tâm tư đề phòng, dùng linh lực đi nhìn đồ ăn trên bàn.
Xem xong, thiếu chút nữa phun ra.
Thấy Ninh Ninh không chút tâm cơ gắp lên một rau xanh muốn ăn, tôi vội vàng đánh bay chiếc đũa trên tay nàng.
Rau xanh và chiếc đũa cùng nhau rơi xuống mặt đất, Ninh Ninh sửng sốt: “Tử Đồng, cậu làm gì vậy?”
Tôi nghẹn nửa ngày mới một nói dối: “Đồ ăn nóng!”
Ninh Ninh có chút nghi ngờ tôi nói, tôi nháy mắt với nàng, rốt cuộc cô ấy cũng ý thức được cái gì, lập tức đoạt chiếc đũa trên tay ba mẹ cô ấy: “Ba mẹ, đợi chút nữa ăn! Đồ ăn nóng!”
Vẻ mặt của chú dì mờ mịt, Lam Cảnh Nhuận như cũng không nhìn ra.
Tôi lại liếc đồ vật Ninh Ninh vừa mới dùng chiếc đũa gắp rơi xuống mặt đất lần nữa, kia nào phải là rau xanh gì, rõ ràng chính là một ngón tay!
Nấu chín!
Lại còn dựa theo xào rau xanh bỏ thêm dầu Thái Du như vậy!
Đồ ăn trên bàn khác cũng đều là thịt người, từ trái tim đến gan, đều không thiếu, còn đều là chín!
Tôi nhìn đến da đầu phát dại, ý bảo Lam Cảnh Nhuận đi xem, Lam Cảnh Nhuận chuyển linh lực xem xong, sắc mặt cũng trắng bệch.
Cẩn thận đánh giá mẹ của Ninh Ninh, hắn cố gắng làm mình bình tĩnh hỏi: “Dì, những đồ ăn này đều là dì làm sao?”
Mẹ Ninh Ninh gật đầu: “Đúng vậy? Sao thế, ăn không quen sao? Không đúng, cháu còn chưa có ăn mà…”
Lam Cảnh Nhuận và tôi liếc mắt nhìn nhau một cái, tôi hỏi mẹ Ninh Ninh: “Dì, những đồ ăn này đều là ai mua vậy?”
“Ninh Ninh!” Dì nói xong nhìn về phía Ninh Ninh, vẻ mặt hạnh phúc: “Lúc nãy Ninh Ninh chúng ta về nhà, lại hiếu thuận! Đều biết đi mua đồ ăn cho dì! Đồ ăn mấy ngày nay, đều là nàng đi mua!”
Ninh Ninh vừa định biện giải, bị một chân của tôi dẫm lên, làm lời nói của cô ấy đã vọt tới cổ họng lại phải nuốt xuống.
Mẹ Ninh Ninh làm mẹ ruột, liếc mắt một cái đã nhìn ra Ninh Ninh không thích hợp: “Ninh Ninh làm sao vậy?”
Ninh Ninh nhịn đau đớn trên chân: “Không có việc gì…”
Lam Cảnh Nhuận không dấu vết vòng đến phía sau chú dì, đôi tay lấy ra hai lá bùa bốc cháy, đột nhiên vỗ vào phía sau hai người, rất nhanh, chú dì đã ngã xuống.
Ninh Ninh và tôi lập tức tiến lên đỡ bọn họ với Lam Cảnh Nhuận.
Đây là đã bàn xong từ lúc trước, vì không cho bọn họ bị dọa sợ, lúc cần thiết thì chờ có thể cho bọn họ ngủ đi.
Ba người đưa chú dì về phòng ngủ của bọn họ, Lam Cảnh Nhuận bày ra trận pháp bảo hộ bọn họ, tôi và Ninh Ninh dán toàn bộ bùa ở đầy nhà mới rời đi.
Dựa theo Ninh Ninh nói, con quỷ kia phải chín giờ tối mới xuất hiện.
Hiện tại vừa lúc tám giờ năm mươi phút, Ninh Ninh nhỏ nước mắt trâu, canh giữ ở trong phòng mình với chúng tôi.
Lam Cảnh Nhuận trốn ở phía sau cửa, tôi và Ninh Ninh trốn ở tủ quần áo.
Lúc chín giờ đúng, ngoài phòng vang lên một giọng nữ: “Ba, mẹ, con đã trở về, các người mau mở cửa, để con đi vào!”
Bất ngờ đó chính là giọng của Ninh Ninh!
Ninh Ninh nghe thấy thiếu chút nữa muốn lao ra liều mạng với con quỷ kia, bị tôi đè chặt lại.
Chiều nay, tôi và Lam Cảnh Nhuận bố trí kết cấu nhà ở một lần nữa, đơn giản mà nói, chính là coi nhà như một cái USB cách thức hóa một trận.
Môn thần trong nhà Ninh Ninh vốn bởi vì ba mẹ Ninh Ninh mời nên con quỷ kia mới có thể vào, hiện tại sau khi cách thức hóa, con quỷ kia cần được mời mới có thể tiến vào một lần nữa.
Chúng tôi ai cũng không để ý đến nó, con quỷ kia tiếp tục gọi cửa, xuyên qua khe hở cửa tủ, tôi nhìn thấy lá bùa dán ở trên cửa sổ loáng thoáng xuất hiện bị hoả tinh thiêu đốt thành tro bụi.
Tôi đang muốn nhắc nhở Lam Cảnh Nhuận, đột nhiên nghe thấy phòng cách vách truyền đến một thanh âm: “Mau tiến vào!”
Lại là giọng của mẹ Ninh Ninh!
Ninh Ninh vừa nghe đã nổi giận, đẩy tôi ra xông ra ngoài, tôi và Lam Cảnh Nhuận vội vàng đi qua, lại thấy trong phòng cách vách, mẹ Ninh Ninh đột nhiên tỉnh lại, đang mở cửa sổ ra tiếp đón bên ngoài.
“Mẹ!” Ninh Ninh vội gọi bà lại, dì lại như là không nghe thấy, cười với ngoài cửa sổ: “Sao ra cửa đều không mang theo chìa khóa? Cũng may mẹ và ba con ở nhà, có thể mở cửa cho con!”
Lúc này chú cũng đã tỉnh, theo dì nói một tiếng: “Đúng vậy, Ninh Ninh như vậy, ở trường học làm sao bây giờ?”
“Ba! Mẹ! Con ở chỗ này!” Ninh Ninh đi đến mép giường, lại tức giận nói với ba cô ấy.
Nhưng mà, chú cũng như không nghe thấy, xuống giường đi đến bên cửa sổ, tiếp đón “Ninh Ninh” dưới lầu với dì.
Tôi và Lam Cảnh Nhuận nhìn nhau một cái, Lam Cảnh Nhuận nhẹ giọng nói: “Quỷ che mắt.”
Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, Lam Cảnh Nhuận kêu một tiếng không tốt, lập tức quay người xuống lầu, tôi đuổi theo hắn đi xuống, ba mẹ Ninh Ninh và Ninh Ninh cũng đi theo đi xuống.
Lam Cảnh Nhuận đứng ở cửa thang lầu, phát cho tôi và Ninh Ninh một lá bùa, bảo chúng tôi dán ở ngực.
“Đây là bùa ẩn thân, có thể tạm thời làm con quỷ kia không nhìn thấy chúng ta, tôi không xác định cô ta làm cái gì với chú dì, chúng ta tránh ở một bên nhìn kỹ trước rồi hẵng nói.”
Ninh Ninh không cam lòng dán bùa lên, ba người tránh ở một bên, thấy cửa màu đen bị mở ra, một bóng người đi vào.
Nhìn qua, kia quả nhiên là khuôn mặt và thân hình của Ninh Ninh!
Nếu không phải tôi ngăn cản, Ninh Ninh thiếu chút nữa lao ra đánh nhau với nữ quỷ kia.
Chỉ thấy nữ quỷ từ ngoài nhà lướt vào, vào nhà, đã không vui nhíu mày.
“Mẹ, trong nhà có người sống tới sao?” Ninh Ninh quỷ hỏi.
Dì gật đầu: “Đúng vậy, không phải con dẫn theo hai người bạn trở về sao?”
Nữ quỷ càng nhíu chặt mày, trong lòng ba chúng tôi trầm xuống.
Cô ta ở trong nhà đánh giá trái phải từ trên xuống dưới, lại nhìn một hồi lâu, không tìm được tung tích của chúng tôi, chỉ có thể hỏi dì: “Mẹ, bọn họ đâu?”
Dì sửng sốt: “Đúng vậy, bọn họ đâu?”
Nữ quỷ cẩn thận đứng ở cửa, trong tay chứa đầy âm khí, tùy thời chuẩn bị công kích.
Tôi thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, cho Lam Cảnh Nhuận và Ninh Ninh một ánh mắt, đẩy trở lại trên thang lầu, chỗ nữ quỷ nhìn không thấy, kéo bùa ẩn thân trên người xuống.
Lập tức, tôi bại lộ ở trước mặt mọi người.
Mẹ Ninh Ninh lập tức chỉ tôi cho nữ quỷ nhìn: “A, Ninh Ninh, là bạn học con dẫn về!”
Tôi cười giả mạo với nữ quỷ Ninh Ninh, làm bộ không nhận ra thân phận của cô ta: “Ninh Ninh, cậu đi đâu vậy? Vùa ngủ dậy một giấc, sao không thấy cậu nữa?”
Nữ quỷ kia sửng sốt, vẻ mặt cảnh giác nhìn tôi, lại sợ bị tôi nhìn ra manh mối, giả vờ một vẻ mặt rất quen thuộc với tôi: “Mình vừa đi ra ngoài, sao cậu không ngủ?”
“Lạ giường, ngủ một lát lại tỉnh.” Tôi nói dối.
Cô ta cũng không nghi ngờ, cười ha ha với tôi một lát, nói với ba mẹ Ninh Ninh: “Mẹ, con đói bụng.”
“Mẹ sẽ đi nấu cơm cho con.” Mẹ Ninh Ninh cười đi vào phòng bếp, đun nóng thịt người trên bàn ngụy trang thành món ngon.
Tôi cố nén cảm giác da đầu phát dại, ép mình quên một bàn máu thịt kia.
Ngay ở lúc này, ba Ninh Ninh “A” một tiếng: “Sao trong nhà nhiều bùa như vậy?”
Bởi vì là được chủ nhà mời vào, cho nên những lá bùa đó, ở lúc nữ quỷ tiến vào đều đã mất đi hiệu lực.
Trong mắt nữ quỷ hiện lên một tia đề phòng, tôi vội cười với ba Ninh Ninh nói: “Chú, chú quên rồi sao, đây là con dán.”
Tạm thời còn không thể bại lộ ra Lam Cảnh Nhuận.
Trong nháy mắt nữ quỷ bộc phát ra sát ý mãnh liệt, tôi cố gắng trấn định lại nói: “Mình tới vội vàng, cũng chưa mang cho hai vị lễ vật gì, cũng chỉ có chú bùa này.”
Tô cười vô hại, Ninh Ninh giả không thấy ra tới ta ở nhằm vào ta, ngược lại cũng không dám bại lộ thân phận, chỉ là đề phòng nhìn tôi chằm chằm.
Ba Ninh Ninh có chút ngoài ý muốn: “Như vậy sao… Tuổi lớn, thật là không nhớ rõ, đúng rồi, đây là bùa ở đâu? Chú nghe nói thành phố Trạch Vân có cái Thanh Hư Quan rất nổi tiếng.”
Trên bùa có dấu hiệu của Thanh Hư Quan, tôi muốn chống chế cũng vô dụng, đơn giản sảng khoái thừa nhận: “Chính là Thanh Hư Quan, lần trước con đi ngang qua nơi đó, nên vào trong xin mấy cái.”
Nữ quỷ nửa tin nửa ngờ, ba Ninh Ninh đánh giá vài lần lá bùa dán đầy cửa sổ, a một tiếng: “Nhưng dán nhiều bùa như vậy cũng quá khó coi đi? Không biết còn tưởng rằng nhà của chúng ta bị quỷ ám đấy.”
Chú à, nhà chú thật sự bị quỷ ám…
Tuy phần lớn bùa đều mất đi hiệu lực, nhưng nữ quỷ vẫn không thích những lá bùa đó, nghe thấy chú nói như vậy, tận dụng mọi thứ vội vàng nói: “Đúng vậy, xé đi.”
Tôi làm ra một vẻ mặt giật mình: “Ninh Ninh, không phải cậu muốn mình dán sao?”
Trong mắt nữ quỷ hiện lên một tia ảo não, ngay sau đó nghĩ thông suốt cái gì đó, nở một nụ sáng lạn: “Ai nha, mình quên mất, ngay từ đầu còn lo lắng trong nhà có phải xảy ra chuyện gì hay không, mới để cậu dán những cái này! Hiện tại cậu xem, trong nhà chuyện gì cũng đều không có, đều xé đi.”
Ba mẹ Ninh Ninh cũng kiên trì muốn xé đi, tôi không có biện pháp, chỉ có thể tùy ý bọn họ đi xé.
Thừa dịp bọn họ không chú ý, tôi xé lá bùa xuống đều dấu ở trên tay cho vào trong túi, chuẩn bị lợi dụng lần thứ hai.
Mới dấu xong, đã nghe thấy Ninh Ninh giả bảo tôi lên lầu: “Chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”
Nàng cười vẻ mặt sáng lạn, trong mắt lại toát ra tia hung ác.
“Được.” Tôi cười càng sáng lạn hơn đáp ứng.
Đi lên trên tầng, lúc đi ngang qua bên người Lam Cảnh Nhuận và Ninh Ninh, nữ quỷ hơi chần chờ dừng một chút, tôi sợ cô ta phát hiện bọn họ, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô ta cẩn thận ngửi ngửi, có chút nghi hoặc lắc đầu: “Không có việc gì… Chúng ta lên lầu đi.”
Tuy cô ta không nhìn thấy Ninh Ninh và Lam Cảnh Nhuận dán bùa ẩn thân, tôi lại vẫn có thể thấy, giờ phút này hai người bọn họ dính sát vào vách tường, đều che kín miệng của mình, sợ nữ quỷ phát hiện hơi thở của mình.
Hai người và nữ quỷ chỉ cách không đến mười centimet.
Tôi đưa cho bọn họ một ánh mắt an tâm, đi theo nữ quỷ lên lầu.
Cô ta dẫn tôi tới phòng ngủ cả Ninh Ninh, tôi mới đi vào, cửa phía sau đã bị một đạo âm khí mãnh liệt đóng lại.
Ninh Ninh giả đứng ở giữa phòng, nở nụ cười hung ác với tôi: “Chính mày tìm chết, cũng đừng trách tao!”
Cô cái gì cũng chưa hỏi, sao đã ra tay rồi?
Thiếu nữ, dựa theo kịch bản đã ra đi!
Hai tay của nữ quỷ hóa thành móng sắc xông về phía tôi, tôi lắc mình tránh thoát, đồng thời nắm Vô Cực Ngọc Giản trong tay, nhắm ngay vào nữ quỷ kia.
Một người một quỷ đánh mấy hiệp, ai cũng không có được chỗ tốt, tôi thừa dịp một cái không đương vội chất vấn: “Vì sao muốn giả mạo Ninh Ninh!”
Nữ quỷ vẻ mặt khinh thường: “Ai muốn giả mạo nó!”
“Vậy vì sao cô phải hại chú dì!”
“Tao không hại bọn họ!” Ninh Ninh giả lập tức nổi giận, một chưởng cào về phía tôi, tôi né tránh, chưởng phong trực tiếp làm vỡ nát cửa sổ phía sau tôi, kính rơi vỡ đầy đất.
Lúc trước bởi vì là ra tay ở phòng ngủ của Ninh Ninh, vì không cho người dưới lầu phát hiện, động tĩnh nữ quỷ ra tay cũng đều không có tiếng lớn.
Nhưng một câu kia của tôi như trực tiếp chọc giận cô ta, làm vỡ nát kính còn không tính, cô ta phi thân đánh về phía tôi, tôi lui về phía sau, tay cô ta dừng ở phía trước tôi đứng trên mặt đất, trên sàn nhà nơi đó lại bị một mảnh quỷ khí ăn mòn.
Quỷ khí màu đen kia đang xông về phía tôi, sàn nhà bị ăn mòn chảy ra dịch nhầy ghê tởm, thấy thứ kia sẽ lan đến dưới chân của tôi, tôi nhẫn tâm khẽ cắn môi, xoay người nhảy ra cửa sổ lầu hai.
Ít nhiều mấy ngày này lêu lổng ở bên Mặc Hàn, tu vi của tôi đã tấn chức rất nhiều, từ lầu hai nhảy xuống, trừ chân rơi xuống đất có chút rát ra, tôi lại không bị thương một chút lông tóc nào.
Trên mặt nữ quỷ hiện lên một tia kinh ngạc, nhảy theo tôi xuống.
Lam Cảnh Nhuận vốn đang muốn lên lầu xem xét tình huống, thấy tôi đứng ở trong sân đánh nhau với nữ quỷ, hắn cũng không màng có phải sẽ bại lộ hay không, rút ra kiếm đồng tiền trên lưng đến trợ giúp tôi.
Tôi làm nữ quỷ kia bị thương vài chỗ, thi pháp của cô ta với ba mẹ Ninh Ninh dần dần yếu bớt, bọn họ thấy Ninh Ninh đang muốn đi ra ngoài, không khỏi chấn động: “Sao lại có hai Ninh Ninh?”
Ninh Ninh vội vàng đi vòng trở về chăm sóc cho bọn họ.
Nhưng mà, nữ quỷ thấy lại càng tức giận.
Âm khí đầy trời dũng mãnh bắn vào cô ta, dung nhập vào thân thể của cô ta, hóa thành một thể với nàng, rất nhanh, quỷ khí màu đen bao bọc lấy cô ta.
Sắc mặt của Lam Cảnh Nhuận đại biến: “Không tốt, trên người cô ta có phong ấn! Hiện tại phong ấn muốn bị phá bỏ!”
Lời còn chưa dứt, quỷ khí màu đen như thủy triều nổ tung, bức lui tôi và Lam Cảnh Nhuận vài bước, mới miễn cưỡng đứng vững cơ thể ở trong gió mạnh do quỷ khí hình thành.
Mà nữ quỷ kia lại khôi phục bộ dạng gốc.
Vẫn là khuôn mặt tương tự Ninh Ninh, nhưng mà mặc một bộ quần áo cổ đại.
Nhìn vòng ngọc trên tay, lời nói tối hôm qua của Mặc Uyên không ngừng vang lên ở trong đầu tôi, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Mặc Hàn, Vô Cực Ngọc Giản là của anh sao?”
Tay của Mặc Hàn nắm tay tôi hơi ngừng một chút, như là nhớ tới cái gì đó, lại lắc đầu, trả lời nói: “Không phải.”
“Đó là của ai?” Chẳng lẽ thật sự là của cô gái kia?
Tay của Mặc Hàn khẽ vuốt vòng ngọc, lại lưu luyến vuốt ve ở chỗ cổ tay của tôi: “Vô Cực Ngọc Giản là thần khí hình thành từ thời kỳ thượng cổ tập trung linh khí thiên địa, tuy có không ít người tiếp xúc qua, nhưng nàng lại là người đầu tiên khiến nó nhận chủ.”
Đó chính là nói không phải là của cô gái kia sao!
Tâm tình của tôi đột nhiên tốt hơn!
“Em muốn ăn bánh bao nhỏ!” Tôi duỗi khai cánh tay nhào vào trong lòng Mặc Hàn.
Hắn như có chút kinh ngạc đề tài sẽ nhảy nhanh như vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Ta để người đi mua.”
Vì biểu đạt kính ý với tôn đại quỷ Mặc Hàn này, Thành Hoàng nơi đó còn phái tới một nữ quỷ, tới biệt thự làm bảo mẫu, tôi gọi bà là dì Phương.
Bộ dáng của quỷ bảo mẫu dì Phương thoạt nhìn là một bác gái hơn bốn mươi tuổi, nghe nói là qua đời bởi vì ung thư xương.
Lúc còn sống chính là một bác gái làm nội trợ, người cũng không tồi, vừa lúc Mặc Hàn cường điệu muốn dựa theo phương thức sinh hoạt của người sống, biệt thự nơi này lại thiếu người quét dọn vệ sinh, sau khi Thành Hoàng xin chỉ thị Mặc Hàn, đã để hồn phách của bà ấy ở biệt thự.
Mặc Hàn cho bà ấy một thẻ bài, có thẻ bài, bà ấy có thể đi ở dưới ánh mặt trời như người bình thường, mua đồ ăn mua nước cho chúng tôi.
Việc trong nhà và giặt quần áo, tất cả đều là một tay bà ấy xử lý, hơn nữa làm rất gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng chỉ có khuyết điểm duy nhất, chính là bà ấy chỉ là một con quỷ mới đạo hạnh không sâu, không thể dùng lửa dương nấu cơm cho chúng tôi.
Rất nhanh dì Phương đã mua bánh bao nhỏ về, tôi ăn, lại thấy bà ấy đứng ở một bên, như có chuyện muốn nói, lại không dám nói, do dự.
“Dì Phương, sao thế?” Tôi hỏi bà.
Mắt bà ấy rất là cẩn thận đánh giá xung quanh, xác định Lãnh Mặc Hàn không ở đây, nói với tôi: “Phu nhân, cô là người sống đi?”
Tôi gật đầu.
Mặt bà ấy lộ vẻ vui mừng, gấp không chờ nổi hỏi: “Vậy đây là nói, người sống là có thể ở chung với ma?”
A… Vấn đề này đặt ở trên người tôi Mặc Hàn, tôi cảm thấy là có thể.
Nhưng nếu là để tôi đi theo một cô gái và nói, cô gái, có quỷ coi trọng cô, cô gả cho hắn đi, tôi thật đúng là nói không nên lời…
Cắn bánh bao nhỏ làm tư tưởng đấu tranh một hồi lâu, tôi nhìn chằm chằm dì Phương kia trong chốc lát, cảm thấy bà hỏi như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là tin đồn vô căn cứ.
Tôi kéo bà ngồi xuống, đúng sự thật nói: “Dì Phương, tình huống của cháu có chút đặc biệt, chuyện của hai giới âm dương, kỳ thật cháu biết đến cũng không nhiều lắm, nếu dì có cái gì muốn nói, vậy nói đi.”
Dì Phương chần chừ đã lâu, mới mở miệng: “Là… Chính là nhà của chúng tôi… Lúc dì còn sống, trong nhà dựa vào một mình dì làm nội trợ, hiện tại dì đã chết… Mấy miệng trong nhà kia, còn không biết thế nào…”
Thì ra là không yên tâm người thân trong nhà.
Dương thọ của dì Phương đã hết, nếu Mặc Hàn không đi miếu Thành Hoàng, bà ấy đi một chuyến ở Thẩm Phán Tư đoán chừng sẽ phải đi đầu thai.
Thấy bộ dáng lo lắng của bà ấy, tôi cũng không phải là người nhẫn tâm như vậy, nên cho bà ấy nghỉ: “Không yên tâm, vậy dì đi xem một lần đi.”
Dì Phương vui sướng: “Thật vậy sao?”
Tôi gật đầu, đồng thời dặn dò bà: “Nhưng dì phải nhớ kỹ, hiện tại dì đã là quỷ, tốt nhất không cần xuất hiện ở trước mặt người quen biết dì, sẽ dọa đến bọn họ, đúng rồi, nhà dì là ở thành phố Trạch Vân sao?”
Dì Phương thở dài một tiếng: “Xem như là vậy, nhà dì ở thị trấn Vân Vụ, dì đến thành phố Trạch Vân để làm công.”
Trấn Vân Vụ là một trấn nhỏ gần thành phố Trạch Vân, xem như là thành trấn vệ tinh của thành phố Trạch Vân, nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần.
“Vậy cho dì nghỉ ba ngày, một đi một về, nhìn người thân dì muốn nhìn một lát, hẳn là đủ rồi.” Mấy ngày nay biệt thự không có dì Phương cũng không có việc gì.
Dì Phương vẫn khó xử: “Chỉ là lão gia Thành Hoàng hạ cấm chế ở trên người dì, dì ra không được thành phố Trạch Vân… Cho dù là đi trấn Vân Vụ cũng không được…”
Tôi không có hiểu biết gì với cấm chế, tự nhiên không giải được, loại chuyện vĩ đại này, tự nhiên phải lên lầu tìm Mặc Hàn.
Biệt thự có một gian phòng tu luyện chuyên môn chuẩn bị vì Mặc Hàn, mặt ngoài nhìn như một cái phòng ở biệt thự khác, bên trong lại tràn ngập quỷ khí tinh thuần bá đạo, hàn ý mười phần, tôi chịu không nổi hàn ý nơi đó, không có việc gì trên cơ bản không vào đó.
Mặc Hàn đang tu luyện ở nơi đó.
Gõ cửa, Mặc Hàn đi ra, tôi nói qua một lần với hắn, hắn vung bàn tay lên, đã giải trừ cấm chế trên người dì Phương, dì Phương vui đến miệng đều không khép được.
Bà ấy nói một lời cảm ơn, vui mừng thu thập đồ, mua vé xe đi về nhà.
Mặc Hàn sửa lại luyện thất tiếp tục đi tu luyện, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên, Ninh Ninh hẹn tôi đi ra ngoài chơi.
Mới quấy rầy qua Mặc Hàn một hồi, tôi ngượng ngùng lại gõ cửa, chỉ có thể viết cho hắn một tờ giấy nhỏ dán ở trên cửa, còn bảo đảm lúc trở về sẽ mang cho hắn đồ ăn ngon.
Ninh Ninh hẹn tôi là một cửa hàng Kfc gần bến xe, ta tới đó, lại phát hiện Lam Cảnh Nhuận cũng ở đấy.
Gặp mặt câu đầu tiên nói, Ninh Ninh đã hỏi đến lãnh Mặc Hàn: “Tử Đồng, chồng của cậu không tới sao?”
Tôi lắc đầu, Ninh Ninh thất vọng: “Còn tưởng được trông cậy vào ôm đùi của minh vương đại nhân chứ…”
Tôi có chút mê mang, Lam Cảnh Nhuận giải thích nói: “Hình như trong nhà của Ninh Ninh đã xảy ra chuyện ma quái, cho nên muốn dẫn chúng ta đi xem.”
Ninh Ninh lời ngầm, nếu Lãnh Mặc Hàn ở đây, chẳng khác nào có một kẻ làm quan bàn tay vàng.
Tôi bất đắc dĩ buông tay: “Đáng tiếc hắn không ở đây…”
Ninh Ninh thở dài, cũng không quá thất vọng: “Thôi, có hai người cậu và Cảnh Nhuận đạo trưởng, hẳn là cũng có thể.”
Nàng đã sớm mua vé xe cho chúng tôi, lên xe, lúc này tôi mới nhớ tới thì ra Ninh Ninh cũng là người của trấn Vân Vụ.
Trên xe, Ninh Ninh nói đến chuyện quái dị nhà nàng đụng phải với chúng tôi.
Buổi sáng hôm nay lúc nàng gọi điện thoại với ba mẹ, ba mẹ nàng lại hỏi nàng, rõ ràng người ở nhà, còn gọi điện thoại cái gì.
Ngay từ đầu Ninh Ninh còn tưởng rằng là ba mẹ nàng đang đùa, nhưng ba mẹ kiên trì nói nàng ở nhà, nàng nhớ tới kinh nghiệm mấy ngày này mình gặp quỷ, chậm rãi hiện ra một thân mồ hôi lạnh.
Sợ ba mẹ thật sự đụng phải thứ gì không sạch sẽ, nàng lập tức gọi điện thoại cho anh họ ở gần nhà nàng, để anh họ nàng đến nhà nàng nhìn xem.
Kết quả không xem không sao, vừa thấy, đã dọa anh họ Ninh Ninh một cú sốc.
Ba mẹ của Ninh Ninh lại hỏi han ân cần với không khí, còn là một cô gái, cô gái muốn ăn cái gì đó.
Anh họ bị dọa chạy, không dám lại tới cửa.
Ninh Ninh chỉ có thể tự mình gọi điện thoại trở về, nàng cũng không dám nói thật với ba mẹ, bịa lời nói dối, để ba mẹ đến miếu Thành Hoàng trong thị trấn cầu bùa bình an cho nàng, muốn nhờ uy thế của Thành Hoàng bảo vệ ba mẹ bình an trước.
Tôi hỏi Lam Cảnh Nhuận thấy thế nào, Lam Cảnh Nhuận hỏi Ninh Ninh mấy vấn đề, lắc đầu: “Tôi cũng nói không chính xác, bác và dì không có khả năng hai người đồng thời xuất hiện ảo giác tương đồng, muốn nói là thật sự gặp phải cái gì, cũng không có khả năng mấy ngày như vậy đều bình an không có việc gì.”
“Vẫn là chờ tới nơi rồi xem đi.” Tôi an ủi Ninh Ninh, có chút hối hận chưa cho dì Phương tìm hiểu, bằng không có thể bảo bà đến nhà của Ninh Ninh trước một bước nhìn xem tình huống.
Mãi cho đến buổi chiều, chúng tôi mới đến nhà của Ninh Ninh.
Nhà nàng cũng là biệt thự nhỏ, dưới ánh chiều tà hoàng hôn, cửa đóng chặt, lại có vẻ có chút vắng vẻ.
“Tử Đồng, có nhìn ra cái gì không?” Ninh Ninh dán đến bên người tôi nhẹ giọng hỏi.
Tôi lắc đầu, Lam Cảnh Nhuận cũng là vẻ mặt bình thường: “Đi vào nhìn xem trước.”
Ninh Ninh mở cửa đi vào, trong phòng quả nhiên tàn lưu một tia âm khí nhàn nhạt, lại tìm không thấy ngọn nguồn.
“Hiện tại hẳn là không ở đây.” Lam Cảnh Nhuận nhẹ giọng nói.
Ninh Ninh vừa nghe đã nổi giận: “Lại dám giả mạo mình gạt ba mẹ mình! Tử Đồng, học trưởng, có biện pháp gì để mình nhìn thấy tên kia không? Mình muốn đánh cô ta đến ba mẹ cô ta đều không nhận ra!”
Tôi lắc đầu, Lam Cảnh Nhuận từ trong túi lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt: “Đây là nước mắt trâu người trong quan phái thu thập được, nhỏ ở trong ánh mắt, có thể cho người thường thấy, nhưng cô xác định muốn sao?”
Ninh Ninh kiên định gật đầu.
Lam Cảnh Nhuận đưa nước mắt trâu cho nàng, đồng thời dặn dò một tiếng: “Chờ tôi và Tử Đồng cảm ứng được, cô mới nhỏ, tôi đoán, thứ kia đạo hạnh không sâu, chỉ có thể lui tới ở buổi tối.”
Lam Cảnh Nhuận mang theo chúng tôi bày mấy cái bẫy rập, mới chuẩn bị xong, ba mẹ Ninh Ninh đã trở lại.
Bọn họ giao bùa bình an phù cho Ninh Ninh, nhiệt tình tiếp đón chúng tôi.
Tôi lại nhìn ra được, trên người bọn họ đã mang theo âm khí nhàn nhạt, là quỷ giả mạo Ninh Ninh kia.
Lúc trời tối, dì làm một bàn đồ ăn, ngồi ở trên bàn cơm, tôi có thêm tâm tư đề phòng, dùng linh lực đi nhìn đồ ăn trên bàn.
Xem xong, thiếu chút nữa phun ra.
Thấy Ninh Ninh không chút tâm cơ gắp lên một rau xanh muốn ăn, tôi vội vàng đánh bay chiếc đũa trên tay nàng.
Rau xanh và chiếc đũa cùng nhau rơi xuống mặt đất, Ninh Ninh sửng sốt: “Tử Đồng, cậu làm gì vậy?”
Tôi nghẹn nửa ngày mới một nói dối: “Đồ ăn nóng!”
Ninh Ninh có chút nghi ngờ tôi nói, tôi nháy mắt với nàng, rốt cuộc cô ấy cũng ý thức được cái gì, lập tức đoạt chiếc đũa trên tay ba mẹ cô ấy: “Ba mẹ, đợi chút nữa ăn! Đồ ăn nóng!”
Vẻ mặt của chú dì mờ mịt, Lam Cảnh Nhuận như cũng không nhìn ra.
Tôi lại liếc đồ vật Ninh Ninh vừa mới dùng chiếc đũa gắp rơi xuống mặt đất lần nữa, kia nào phải là rau xanh gì, rõ ràng chính là một ngón tay!
Nấu chín!
Lại còn dựa theo xào rau xanh bỏ thêm dầu Thái Du như vậy!
Đồ ăn trên bàn khác cũng đều là thịt người, từ trái tim đến gan, đều không thiếu, còn đều là chín!
Tôi nhìn đến da đầu phát dại, ý bảo Lam Cảnh Nhuận đi xem, Lam Cảnh Nhuận chuyển linh lực xem xong, sắc mặt cũng trắng bệch.
Cẩn thận đánh giá mẹ của Ninh Ninh, hắn cố gắng làm mình bình tĩnh hỏi: “Dì, những đồ ăn này đều là dì làm sao?”
Mẹ Ninh Ninh gật đầu: “Đúng vậy? Sao thế, ăn không quen sao? Không đúng, cháu còn chưa có ăn mà…”
Lam Cảnh Nhuận và tôi liếc mắt nhìn nhau một cái, tôi hỏi mẹ Ninh Ninh: “Dì, những đồ ăn này đều là ai mua vậy?”
“Ninh Ninh!” Dì nói xong nhìn về phía Ninh Ninh, vẻ mặt hạnh phúc: “Lúc nãy Ninh Ninh chúng ta về nhà, lại hiếu thuận! Đều biết đi mua đồ ăn cho dì! Đồ ăn mấy ngày nay, đều là nàng đi mua!”
Ninh Ninh vừa định biện giải, bị một chân của tôi dẫm lên, làm lời nói của cô ấy đã vọt tới cổ họng lại phải nuốt xuống.
Mẹ Ninh Ninh làm mẹ ruột, liếc mắt một cái đã nhìn ra Ninh Ninh không thích hợp: “Ninh Ninh làm sao vậy?”
Ninh Ninh nhịn đau đớn trên chân: “Không có việc gì…”
Lam Cảnh Nhuận không dấu vết vòng đến phía sau chú dì, đôi tay lấy ra hai lá bùa bốc cháy, đột nhiên vỗ vào phía sau hai người, rất nhanh, chú dì đã ngã xuống.
Ninh Ninh và tôi lập tức tiến lên đỡ bọn họ với Lam Cảnh Nhuận.
Đây là đã bàn xong từ lúc trước, vì không cho bọn họ bị dọa sợ, lúc cần thiết thì chờ có thể cho bọn họ ngủ đi.
Ba người đưa chú dì về phòng ngủ của bọn họ, Lam Cảnh Nhuận bày ra trận pháp bảo hộ bọn họ, tôi và Ninh Ninh dán toàn bộ bùa ở đầy nhà mới rời đi.
Dựa theo Ninh Ninh nói, con quỷ kia phải chín giờ tối mới xuất hiện.
Hiện tại vừa lúc tám giờ năm mươi phút, Ninh Ninh nhỏ nước mắt trâu, canh giữ ở trong phòng mình với chúng tôi.
Lam Cảnh Nhuận trốn ở phía sau cửa, tôi và Ninh Ninh trốn ở tủ quần áo.
Lúc chín giờ đúng, ngoài phòng vang lên một giọng nữ: “Ba, mẹ, con đã trở về, các người mau mở cửa, để con đi vào!”
Bất ngờ đó chính là giọng của Ninh Ninh!
Ninh Ninh nghe thấy thiếu chút nữa muốn lao ra liều mạng với con quỷ kia, bị tôi đè chặt lại.
Chiều nay, tôi và Lam Cảnh Nhuận bố trí kết cấu nhà ở một lần nữa, đơn giản mà nói, chính là coi nhà như một cái USB cách thức hóa một trận.
Môn thần trong nhà Ninh Ninh vốn bởi vì ba mẹ Ninh Ninh mời nên con quỷ kia mới có thể vào, hiện tại sau khi cách thức hóa, con quỷ kia cần được mời mới có thể tiến vào một lần nữa.
Chúng tôi ai cũng không để ý đến nó, con quỷ kia tiếp tục gọi cửa, xuyên qua khe hở cửa tủ, tôi nhìn thấy lá bùa dán ở trên cửa sổ loáng thoáng xuất hiện bị hoả tinh thiêu đốt thành tro bụi.
Tôi đang muốn nhắc nhở Lam Cảnh Nhuận, đột nhiên nghe thấy phòng cách vách truyền đến một thanh âm: “Mau tiến vào!”
Lại là giọng của mẹ Ninh Ninh!
Ninh Ninh vừa nghe đã nổi giận, đẩy tôi ra xông ra ngoài, tôi và Lam Cảnh Nhuận vội vàng đi qua, lại thấy trong phòng cách vách, mẹ Ninh Ninh đột nhiên tỉnh lại, đang mở cửa sổ ra tiếp đón bên ngoài.
“Mẹ!” Ninh Ninh vội gọi bà lại, dì lại như là không nghe thấy, cười với ngoài cửa sổ: “Sao ra cửa đều không mang theo chìa khóa? Cũng may mẹ và ba con ở nhà, có thể mở cửa cho con!”
Lúc này chú cũng đã tỉnh, theo dì nói một tiếng: “Đúng vậy, Ninh Ninh như vậy, ở trường học làm sao bây giờ?”
“Ba! Mẹ! Con ở chỗ này!” Ninh Ninh đi đến mép giường, lại tức giận nói với ba cô ấy.
Nhưng mà, chú cũng như không nghe thấy, xuống giường đi đến bên cửa sổ, tiếp đón “Ninh Ninh” dưới lầu với dì.
Tôi và Lam Cảnh Nhuận nhìn nhau một cái, Lam Cảnh Nhuận nhẹ giọng nói: “Quỷ che mắt.”
Dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, Lam Cảnh Nhuận kêu một tiếng không tốt, lập tức quay người xuống lầu, tôi đuổi theo hắn đi xuống, ba mẹ Ninh Ninh và Ninh Ninh cũng đi theo đi xuống.
Lam Cảnh Nhuận đứng ở cửa thang lầu, phát cho tôi và Ninh Ninh một lá bùa, bảo chúng tôi dán ở ngực.
“Đây là bùa ẩn thân, có thể tạm thời làm con quỷ kia không nhìn thấy chúng ta, tôi không xác định cô ta làm cái gì với chú dì, chúng ta tránh ở một bên nhìn kỹ trước rồi hẵng nói.”
Ninh Ninh không cam lòng dán bùa lên, ba người tránh ở một bên, thấy cửa màu đen bị mở ra, một bóng người đi vào.
Nhìn qua, kia quả nhiên là khuôn mặt và thân hình của Ninh Ninh!
Nếu không phải tôi ngăn cản, Ninh Ninh thiếu chút nữa lao ra đánh nhau với nữ quỷ kia.
Chỉ thấy nữ quỷ từ ngoài nhà lướt vào, vào nhà, đã không vui nhíu mày.
“Mẹ, trong nhà có người sống tới sao?” Ninh Ninh quỷ hỏi.
Dì gật đầu: “Đúng vậy, không phải con dẫn theo hai người bạn trở về sao?”
Nữ quỷ càng nhíu chặt mày, trong lòng ba chúng tôi trầm xuống.
Cô ta ở trong nhà đánh giá trái phải từ trên xuống dưới, lại nhìn một hồi lâu, không tìm được tung tích của chúng tôi, chỉ có thể hỏi dì: “Mẹ, bọn họ đâu?”
Dì sửng sốt: “Đúng vậy, bọn họ đâu?”
Nữ quỷ cẩn thận đứng ở cửa, trong tay chứa đầy âm khí, tùy thời chuẩn bị công kích.
Tôi thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, cho Lam Cảnh Nhuận và Ninh Ninh một ánh mắt, đẩy trở lại trên thang lầu, chỗ nữ quỷ nhìn không thấy, kéo bùa ẩn thân trên người xuống.
Lập tức, tôi bại lộ ở trước mặt mọi người.
Mẹ Ninh Ninh lập tức chỉ tôi cho nữ quỷ nhìn: “A, Ninh Ninh, là bạn học con dẫn về!”
Tôi cười giả mạo với nữ quỷ Ninh Ninh, làm bộ không nhận ra thân phận của cô ta: “Ninh Ninh, cậu đi đâu vậy? Vùa ngủ dậy một giấc, sao không thấy cậu nữa?”
Nữ quỷ kia sửng sốt, vẻ mặt cảnh giác nhìn tôi, lại sợ bị tôi nhìn ra manh mối, giả vờ một vẻ mặt rất quen thuộc với tôi: “Mình vừa đi ra ngoài, sao cậu không ngủ?”
“Lạ giường, ngủ một lát lại tỉnh.” Tôi nói dối.
Cô ta cũng không nghi ngờ, cười ha ha với tôi một lát, nói với ba mẹ Ninh Ninh: “Mẹ, con đói bụng.”
“Mẹ sẽ đi nấu cơm cho con.” Mẹ Ninh Ninh cười đi vào phòng bếp, đun nóng thịt người trên bàn ngụy trang thành món ngon.
Tôi cố nén cảm giác da đầu phát dại, ép mình quên một bàn máu thịt kia.
Ngay ở lúc này, ba Ninh Ninh “A” một tiếng: “Sao trong nhà nhiều bùa như vậy?”
Bởi vì là được chủ nhà mời vào, cho nên những lá bùa đó, ở lúc nữ quỷ tiến vào đều đã mất đi hiệu lực.
Trong mắt nữ quỷ hiện lên một tia đề phòng, tôi vội cười với ba Ninh Ninh nói: “Chú, chú quên rồi sao, đây là con dán.”
Tạm thời còn không thể bại lộ ra Lam Cảnh Nhuận.
Trong nháy mắt nữ quỷ bộc phát ra sát ý mãnh liệt, tôi cố gắng trấn định lại nói: “Mình tới vội vàng, cũng chưa mang cho hai vị lễ vật gì, cũng chỉ có chú bùa này.”
Tô cười vô hại, Ninh Ninh giả không thấy ra tới ta ở nhằm vào ta, ngược lại cũng không dám bại lộ thân phận, chỉ là đề phòng nhìn tôi chằm chằm.
Ba Ninh Ninh có chút ngoài ý muốn: “Như vậy sao… Tuổi lớn, thật là không nhớ rõ, đúng rồi, đây là bùa ở đâu? Chú nghe nói thành phố Trạch Vân có cái Thanh Hư Quan rất nổi tiếng.”
Trên bùa có dấu hiệu của Thanh Hư Quan, tôi muốn chống chế cũng vô dụng, đơn giản sảng khoái thừa nhận: “Chính là Thanh Hư Quan, lần trước con đi ngang qua nơi đó, nên vào trong xin mấy cái.”
Nữ quỷ nửa tin nửa ngờ, ba Ninh Ninh đánh giá vài lần lá bùa dán đầy cửa sổ, a một tiếng: “Nhưng dán nhiều bùa như vậy cũng quá khó coi đi? Không biết còn tưởng rằng nhà của chúng ta bị quỷ ám đấy.”
Chú à, nhà chú thật sự bị quỷ ám…
Tuy phần lớn bùa đều mất đi hiệu lực, nhưng nữ quỷ vẫn không thích những lá bùa đó, nghe thấy chú nói như vậy, tận dụng mọi thứ vội vàng nói: “Đúng vậy, xé đi.”
Tôi làm ra một vẻ mặt giật mình: “Ninh Ninh, không phải cậu muốn mình dán sao?”
Trong mắt nữ quỷ hiện lên một tia ảo não, ngay sau đó nghĩ thông suốt cái gì đó, nở một nụ sáng lạn: “Ai nha, mình quên mất, ngay từ đầu còn lo lắng trong nhà có phải xảy ra chuyện gì hay không, mới để cậu dán những cái này! Hiện tại cậu xem, trong nhà chuyện gì cũng đều không có, đều xé đi.”
Ba mẹ Ninh Ninh cũng kiên trì muốn xé đi, tôi không có biện pháp, chỉ có thể tùy ý bọn họ đi xé.
Thừa dịp bọn họ không chú ý, tôi xé lá bùa xuống đều dấu ở trên tay cho vào trong túi, chuẩn bị lợi dụng lần thứ hai.
Mới dấu xong, đã nghe thấy Ninh Ninh giả bảo tôi lên lầu: “Chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”
Nàng cười vẻ mặt sáng lạn, trong mắt lại toát ra tia hung ác.
“Được.” Tôi cười càng sáng lạn hơn đáp ứng.
Đi lên trên tầng, lúc đi ngang qua bên người Lam Cảnh Nhuận và Ninh Ninh, nữ quỷ hơi chần chờ dừng một chút, tôi sợ cô ta phát hiện bọn họ, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô ta cẩn thận ngửi ngửi, có chút nghi hoặc lắc đầu: “Không có việc gì… Chúng ta lên lầu đi.”
Tuy cô ta không nhìn thấy Ninh Ninh và Lam Cảnh Nhuận dán bùa ẩn thân, tôi lại vẫn có thể thấy, giờ phút này hai người bọn họ dính sát vào vách tường, đều che kín miệng của mình, sợ nữ quỷ phát hiện hơi thở của mình.
Hai người và nữ quỷ chỉ cách không đến mười centimet.
Tôi đưa cho bọn họ một ánh mắt an tâm, đi theo nữ quỷ lên lầu.
Cô ta dẫn tôi tới phòng ngủ cả Ninh Ninh, tôi mới đi vào, cửa phía sau đã bị một đạo âm khí mãnh liệt đóng lại.
Ninh Ninh giả đứng ở giữa phòng, nở nụ cười hung ác với tôi: “Chính mày tìm chết, cũng đừng trách tao!”
Cô cái gì cũng chưa hỏi, sao đã ra tay rồi?
Thiếu nữ, dựa theo kịch bản đã ra đi!
Hai tay của nữ quỷ hóa thành móng sắc xông về phía tôi, tôi lắc mình tránh thoát, đồng thời nắm Vô Cực Ngọc Giản trong tay, nhắm ngay vào nữ quỷ kia.
Một người một quỷ đánh mấy hiệp, ai cũng không có được chỗ tốt, tôi thừa dịp một cái không đương vội chất vấn: “Vì sao muốn giả mạo Ninh Ninh!”
Nữ quỷ vẻ mặt khinh thường: “Ai muốn giả mạo nó!”
“Vậy vì sao cô phải hại chú dì!”
“Tao không hại bọn họ!” Ninh Ninh giả lập tức nổi giận, một chưởng cào về phía tôi, tôi né tránh, chưởng phong trực tiếp làm vỡ nát cửa sổ phía sau tôi, kính rơi vỡ đầy đất.
Lúc trước bởi vì là ra tay ở phòng ngủ của Ninh Ninh, vì không cho người dưới lầu phát hiện, động tĩnh nữ quỷ ra tay cũng đều không có tiếng lớn.
Nhưng một câu kia của tôi như trực tiếp chọc giận cô ta, làm vỡ nát kính còn không tính, cô ta phi thân đánh về phía tôi, tôi lui về phía sau, tay cô ta dừng ở phía trước tôi đứng trên mặt đất, trên sàn nhà nơi đó lại bị một mảnh quỷ khí ăn mòn.
Quỷ khí màu đen kia đang xông về phía tôi, sàn nhà bị ăn mòn chảy ra dịch nhầy ghê tởm, thấy thứ kia sẽ lan đến dưới chân của tôi, tôi nhẫn tâm khẽ cắn môi, xoay người nhảy ra cửa sổ lầu hai.
Ít nhiều mấy ngày này lêu lổng ở bên Mặc Hàn, tu vi của tôi đã tấn chức rất nhiều, từ lầu hai nhảy xuống, trừ chân rơi xuống đất có chút rát ra, tôi lại không bị thương một chút lông tóc nào.
Trên mặt nữ quỷ hiện lên một tia kinh ngạc, nhảy theo tôi xuống.
Lam Cảnh Nhuận vốn đang muốn lên lầu xem xét tình huống, thấy tôi đứng ở trong sân đánh nhau với nữ quỷ, hắn cũng không màng có phải sẽ bại lộ hay không, rút ra kiếm đồng tiền trên lưng đến trợ giúp tôi.
Tôi làm nữ quỷ kia bị thương vài chỗ, thi pháp của cô ta với ba mẹ Ninh Ninh dần dần yếu bớt, bọn họ thấy Ninh Ninh đang muốn đi ra ngoài, không khỏi chấn động: “Sao lại có hai Ninh Ninh?”
Ninh Ninh vội vàng đi vòng trở về chăm sóc cho bọn họ.
Nhưng mà, nữ quỷ thấy lại càng tức giận.
Âm khí đầy trời dũng mãnh bắn vào cô ta, dung nhập vào thân thể của cô ta, hóa thành một thể với nàng, rất nhanh, quỷ khí màu đen bao bọc lấy cô ta.
Sắc mặt của Lam Cảnh Nhuận đại biến: “Không tốt, trên người cô ta có phong ấn! Hiện tại phong ấn muốn bị phá bỏ!”
Lời còn chưa dứt, quỷ khí màu đen như thủy triều nổ tung, bức lui tôi và Lam Cảnh Nhuận vài bước, mới miễn cưỡng đứng vững cơ thể ở trong gió mạnh do quỷ khí hình thành.
Mà nữ quỷ kia lại khôi phục bộ dạng gốc.
Vẫn là khuôn mặt tương tự Ninh Ninh, nhưng mà mặc một bộ quần áo cổ đại.
Bình luận facebook