Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-111
Chương 110
Một tay giữ lấy đầu Trạch Lam, một tay vòng qua ôm lấy eo nhỏ. Dùng chút sức ghì về trước, mang cơ thể nhỏ nhắn của cô tiếp xúc triệt để. Không đợi cô mở miệng, Giang Triết Hàn rất nhanh nhoàng người lên, để cô nằm bên dưới, cánh môi mỏng từ trên ép xuống.
Đã quá lâu rồi, Trạch Lam mới đột ngột bị hôn thế này. Nhất thời không làm chủ được cảm xúc, cô nhíu mày cong lưng kêu "ưm" một tiếng trong cổ họng. Cánh môi lần nữa bị hắn cạy mở, nụ hôn mãnh liệt bắt đầu thâm nhập sâu vào bên trong. Hơi thở nam tính còn vương chút cà phê, thoạt nhiên đóng vai trò như một chất dẫn có xúc tác cực mạnh đến thần kinh cô. Nụ hôn của hắn xâm lấn từng tế bào trong người cô, xâm lấn cả mạch xúc cảm đang tựa hồ hỗn loạn. Xâm lấn cả không gian diễn ra trong phòng, càng lúc càng nóng bỏng.
Trạch Lam vô thức đưa tay muốn ngăn cản, sơ ý động ngay vết thương ngay ngực hắn. Nụ hôn đang rơi trên môi cô bỗng ngừng lại, hắn hơi nhíu mày, khó nhịn nhìn cô.
Trông thấy gương mặt này của hắn, cô mới chợt nhớ đến vài tiếng trước, mũi dao trong tay cô đã ghim vào ngực hắn một khoảng. Cô căng thẳng nhìn hắn, mới để ý thấy khoảng áo sơ mi bên ngực trái thực sự đã thấm máu.
"Anh...anh không sao chứ?"
Trạch Lam khẩn trương hỏi, bàn tay chực chờ không dám chạm vào vết thương kia.
Giang Triết Hàn vẫn im lặng, dường như thời gian xa cách bấy lâu khiến hắn chỉ muốn dồn hết mọi sự tập trung chỉ để nhìn cô. Xa mặt đã hơn sáu năm, chỉ mới được ngắm nhìn cô chút ít thế này làm sao có thể đủ. Hắn nhìn cô, nhìn với tất cả những gì thương tổn nhất, bằng tất cả những niềm ân hận lớn nhất trong đời hắn.
Mãi không thấy hắn trả lời, Trạch Lam nóng ruột bật dậy rời khỏi giường. Vừa tìm kiếm trong các ngăn tủ vừa hỏi: "Thuốc và bông băng để ở đâu?"
"Không cần!" Giang Triết Hàn bình thản đáp. Người ngã ra sau, nét mặt cơ hồ thoáng chút mãn nguyện.
Nhưng Trạch Lam vẫn kiên quyết lục lọi trong các ngăn tủ: "Sao lại không cần? Vết thương đang chảy máu, anh không thấy sao chứ?"
Quay lại nhìn hắn, hai mắt cô chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu ươn ướt. Quãng giọng cao lên, có phần run rẫy. Có lẽ bản thân cô đang thực sự không làm chủ được cảm xúc trong lòng mình. Chỉ trong một lúc, bao nhiêu cảm giác cứ đồng loạt dồn hết vào lòng. Cô nhìn thấy hắn bị thương, dù chỉ là vết thương nhỏ thực sự không đáng là gì với hắn. Nhưng cô vẫn bị ám ảnh với những khoảnh khắc kinh khủng trước đây. Trước kia, mỗi lần cô thấy hắn bị thương đều là những lúc đầy nguy hiểm. Cô sợ phải nhìn thấy vết thương xuất hiện trên người hắn, cô quả thực rất sợ...
Sự cáu gắt bất chợt của Trạch Lam thoáng khiến Giang Triết Hàn khá ngạc nhiên. Đáy mắt tĩnh lặng của hắn có vài giây chấn động, sau đó liền nhẹ nhàng nói: "Tủ bên cạnh, ngăn thứ hai."
Đi về phía Giang Triết Hàn, Trạch Lam hơi ngập ngừng: "Cởi áo, làm ơn!"
Hắn nhìn cô, đáy mắt hệt như trở nên xáo rỗng bởi hình ảnh trước mặt. Gương mặt cô điểm chút ngượng ngùng, lại phảng phất đôi chút sự khẩn trương lo lắng. Điều này vô tình hoá thành ý vị hay ho trong đầu hắn. Hắn nhếch cười, giọng điệu có phần thoải mái: "Chỉ mỗi việc kêu tôi cởi áo cũng khiến em đỏ mặt như vậy sao?"
Trạch Lam ngẫn người, hai mắt tròn xoe nhìn hắn chằm chằm. Lúc này, hắn đang chậm rãi cởi bỏ từng khuy áo, vừa cởi hắn lại vừa nói: "Đừng có trưng nét mặt đó ra nữa. Bây giờ tôi tự cởi áo thì việc tiếp theo có thể là tôi sẽ cởi luôn cho em."
"Muốn không?"
"Không muốn!" Trạch Lam bối rối phản bác, hai gò má quả nhiên đã ửng đỏ trông thấy.
Áo sơ mi được cởi bỏ, Giang Triết Hàn ngồi ngã lưng ra giường. Dáng vẻ có chút cao ngạo, nét mặt như vừa thản nhiên vừa toan tính. Hắn khàn giọng: "Chỉ là vết thương nhỏ, việc gì em phải rối lên như vậy?"
"Ngồi yên." Trạch Lam khẽ nói. Cô hiện giờ đang rất tập trung, mắt chỉ nhìn vào vết thương trên ngực hắn.
Hai tay cô đột nhiên run lên, có lẽ cô đang thực sự căng thẳng. Cô không nghĩ có ngày cô lại đi để tâm đến con người này, không nghĩ có ngày chỉ cần nhìn thấy qua một vết thương nhỏ nhoi thế kia cũng làm cô không cầm được mà nghẹn lòng.
Thấm ướt miếng bông bằng thuốc sát trùng, Trạch Lam cẩn thận lau lên vết thương. Vết máu xung quanh nhanh chóng được làm sạch, để lộ ra dấu vết được tạo ra từ mũi dao sắc nhọn.
Động tác của cô khéo léo vô cùng, chỉ mất một lúc đã xử lý xong vết thương. Cắt đoạn băng kéo sau cùng, cô vô tình nhìn sang vết sẹo lưu lại trên vai phải của hắn. Trong lòng mơ hồ hỗn loạn, cảm giác nơi tim vừa dâng lên một loại cảm giác lạ thường.
Vừa kinh sợ lại không tránh khỏi đau lòng. Cô bất giác nhớ lại lý do vì sao hắn có vết sẹo này, không tập trung đánh rơi cuộn băng keo trong tay rơi xuống sàn, lăn vào một góc.
Tiếng động nhỏ nhặt vừa phát ra khiến Trạch Lam bình tĩnh trở lại, cô không ngẩng mặt, chỉ muốn ngồi dậy để nhặt lại cuộn băng keo. Nhưng đột nhiên cánh tay cô bị giữ chặt, một lực vừa đủ kéo cô ngã về phía sau.
"Đến nước này rồi, em vẫn muốn né tránh sao?"
Giang Triết Hàn ôm lấy cô, cất giọng trầm khàn bên tai. Cằm hắn tì vào hõm vai gợi cảm, thuận tiện áp mặt vào chiếc cổ trắng noãn hít một hơi thật nhẹ.
Trạch Lam bị kéo ngồi vào lòng, da thịt nóng hổi của hắn áp sát lên lưng cô. Đột ngột bị hôn vào cổ, cô giật mình muốn nghiêng người sang một bên.
"Anh...anh nói gì vậy? Chẳng phải tôi né tránh anh suốt mấy năm qua, bây giờ đã bị anh tóm được hay sao?"
Một tiếng thở đầy nặng nề phả nhanh vào cổ Trạch Lam, Giang Triết Hàn gục mặt vào vai cô, mệt mỏi thấp giọng: "Thứ mà em né tránh suốt thời gian qua không phải là tôi. Mà chính là bản thân em!"
Câu nói mơ hồ của hắn thoáng làm cô sững người trong giây lát. Rốt cuộc hắn đang muốn ám chỉ điều gì? Rốt cuộc, hắn muốn cô phải chính miệng thừa nhận điều gì đó hay sao? Hơi thở của hắn liên tục nhả ra bên tai cô, những âm thanh trầm mặc nặng nề này dễ dàng xuyên qua màng nhĩ truyền đến tâm trí cô một loại xúc cảm không tên khó hiểu.
Khi cô vẫn một mực muốn giữ im lặng, thì hắn lại nói: "Ban đầu, tôi đã nghĩ chỉ có mùi hương trên người em là thứ trí mạng tuyệt đối. Nhưng đến bây giờ tôi mới biết..."
Dừng một chút, hắn bỗng nhiên xoay người cô ra sau. Mặt đối mặt, trực diện nhìn thẳng vào nhau bằng những tia mắt hỗn độn. Gương mặt cô vương nét buồn bã, nỗi buồn ấy dường như lớn đến mức tràn vào đôi mắt tinh khôi đẹp đẽ. Khiến người khác nhìn vào càng lâu lại càng muốn nâng niu bù đắp.
Bàn tay to lớn áp nhẹ lên mặt Trạch Lam, dịu dàng vuốt ve nơi gò má ửng hồng. Ngón tay hắn vô thức lướt qua khoé mắt cô, giọng hắn đã sâu lắng hơn rất nhiều.
"Đến giờ tôi mới nhận ra, chỉ cần hàng mi này của em khẽ dao động một lần, chỉ cần khoé mắt này của em vô tình ướt đẫm. Cũng đủ khiến tim tôi thắt chặt lại đến mức muốn vỡ tung!"
"Trạch Lam, tôi nhớ em! Tôi thực sự rất nhớ..."
Ngay trong lúc này, giọng nói thâm trầm của hắn, cả đáy mắt đang dần u tối đi của hắn đều đồng loạt làm cô như rơi vào một không gian tách biệt. Ở đây dường như chỉ có cô với hàng loạt cảm xúc không ngừng vây quanh, trông như một cơn lốc xoáy đang sắp nổi lên.
Cô thấy lòng mình bị thu hẹp cực độ, chỉ đủ khoảng trống để chứa đủ một người. Cô thấy tim mình đập rất nhanh, trong vài giây đã làm hơi thở của cô gấp dần. Cô muốn một lòng che đậy, nhưng lại bất lực không thể. Loại cảm giác này quá mạnh, còn chẳng kịp ngăn cản thì nó đã dâng trào dữ dội.
Cô mơ màng nhìn hắn, sau đó liền thấy sau đầu bị một lực kéo về trước, gương mặt lạnh lùng trước mắt từ từ sát lại. Nụ hôn đầy ý vị kia rơi vào môi cô, ban đầu chậm rãi, tiếp theo lại đầy khát khao và mãnh liệt.
Trạch Lam không bất ngờ cũng không hề kháng cự, cô tự dưng thấy sự hỗn loạn trong tim lập tức được xoa dịu. Cô thấy đầu mình nhẹ đi, như thể đang trôi bồng bềnh trên một tảng mây mềm mại.
Nhắm mắt lại, cô vòng tay ôm qua cổ Giang Triết Hàn. Hắn mạnh mẽ ôm lấy người cô, rất nhanh mang cơ thể nhỏ nhắn của cô ngồi trên người hắn. Toàn bộ những gì xuất phát từ cô nhất thời làm đầu óc hắn điên đảo, hắn cạy mở hai cánh môi mềm, thật chậm thâm nhập mà thưởng thức.
Bàn tay đặt sau tấm lưng mảnh mai bắt đầu di chuyển, bỏ qua lớp vải cản trở rồi đi hẳng vào trong, trực tiếp động chạm. Thoáng chốc chiếc áo của cô bị hắn vén lên cao, một tay to lớn úp trọn lên ngực, nhẹ nhàng xoa nắn.
Trạch Lam rùng mình cảm nhận, sức nóng tản ra từ da thịt hắn khiến cô vô thức cảm thấy áp lực. Đầu cô trống rỗng, bên tai chỉ liên tục truyền đến âm thanh trầm khàn đầy hoang dại. Hắn hôn sang vành tai rồi lại hôn dần xuống cổ, sau đó lại tiếp tục hạ thấp hơn, hôn lên gò ngực căng tràn đang nhấp nhô.
Giang Triết Hàn kiên nhẫn từng chút một, chậm rãi để lại trên da thịt cô một vài dấu vết ái muội. Cởi bỏ áo cô, hắn mang cô nằm ngửa ra giường. Cánh môi hắn từ trên lần nữa ép xuống, dán lên môi cô những cái hôn đầy cuồng nhiệt.
Đem bàn tay Trạch Lam đan xen vào tay hắn, ghì xuống mặt nệm. Móng tay của cô vô thưc cấu chặt, để hằn lên những vết tích khó nhịn. Tháo bỏ chốt áo lót, hai khối mềm mại nhanh chóng bị lột trần dưới tầm mắt nóng rực của hắn. Hắn cúi mặt ngậm nụ hoa vào miệng, trơn ướt dùng lưỡi thăm dò một cách tỉ mỉ.
Trạch Lam cong người đón nhận thứ cảm giác đang tan ra trên da thịt. Môi hắn chạm đến đâu liền như mang nơi đó thiêu đốt dưới sức nóng đầy khắc nghiệt. Cô không thể dối mình trốn tránh thêm được nữa, từ tận sâu trong lòng, cô biết bản thân cũng đã nhớ hắn đến kiệt quệ. Chỉ là vẫn không đủ can đảm để thừa nhận, thông qua hành động mà đáp trả lại hắn.
Rời khỏi nụ hoa đẹp đẽ trên ngực Trạch Lam, Giang Triết Hàn kề vào cổ cô, tiếp tục áp môi hôn một cách từ tốn. Bất chợt, cô nắm lấy mặt hắn mà nâng lên, đôi mắt long lanh yên ắng nhìn hắn thật lâu.
Trong mắt Trạch Lam, gương mặt Giang Triết Hàn vẫn một nét cao ngạo chưa hề thay đổi, duy chỉ có ánh mắt của hắn là thứ đã khác lạ đi rất nhiều. Nếu ở lần đầu gặp gỡ, nhìn vào trong mắt hắn cô chỉ thấy một màu u tối đầy cô độc. Hệt như cái thế giới tối tăm cay nghiệt ấy được hắn thu gọn vào trong đáy mắt. Còn ở giây phút này, đôi mắt hắn như bị xáo trộn bởi hàng loạt xúc cảm đầy xung đột. Hắn xung đột với chính bản thân mình, xung đột với mối hận trong lòng, xung đột với chính sự thoải mái yên bình mà cô đem lại cho hắn.
"Papa có giữ một tấm ảnh của mẹ trong điện thoại. Tình Tình thấy papa mỗi ngày đều nhìn tấm ảnh đó, có khi còn thấy papa ngồi một mình ở trong phòng mà nhìn rất lâu. Papa thực sự thương mẹ lắm! Papa cũng thương Tình Tình. Vì Tình Tình mà papa tự làm mình bị thương rất nhiều lần."
"Papa chảy máu nhiều lắm, ướt cả quần áo. Nhưng papa chưa hề kêu đau...Mẹ ơi! Mấy năm qua papa khổ sở lắm!"
Lời nói vô tư của Hiểu Tình khi rồi chợt vang lên trong đầu, Trạch Lam bỗng thấy lòng mình quặn lại. Nơi cổ họng nghẹn đi, khiến cô phải thổn thức để hít thở thật sâu.
Mắt cô ướt dần, cánh môi hơi run khẽ mấp mấy: "Tôi đã từng rất hận anh, hận đến mức muốn một lần giết chết anh. Nhưng tôi lại vô tình quên mất, chữ hận ấy được viết như thế nào rồi!"
Trạch Lam chẳng màn suy nghĩ nữa, cô hoàn toàn hành động theo con tim mình mách bảo. Lý trí cô đã từ lâu bị giam lỏng trong đáy mắt sâu thẳm của hắn.
Bàn tay vòng ra sau cổ Giang Triết Hàn, cô dùng chút sức lực của mình kéo người hắn thấp xuống. Cánh môi mềm mại trao cho hắn cái hôn vụng về.
Một tay giữ lấy đầu Trạch Lam, một tay vòng qua ôm lấy eo nhỏ. Dùng chút sức ghì về trước, mang cơ thể nhỏ nhắn của cô tiếp xúc triệt để. Không đợi cô mở miệng, Giang Triết Hàn rất nhanh nhoàng người lên, để cô nằm bên dưới, cánh môi mỏng từ trên ép xuống.
Đã quá lâu rồi, Trạch Lam mới đột ngột bị hôn thế này. Nhất thời không làm chủ được cảm xúc, cô nhíu mày cong lưng kêu "ưm" một tiếng trong cổ họng. Cánh môi lần nữa bị hắn cạy mở, nụ hôn mãnh liệt bắt đầu thâm nhập sâu vào bên trong. Hơi thở nam tính còn vương chút cà phê, thoạt nhiên đóng vai trò như một chất dẫn có xúc tác cực mạnh đến thần kinh cô. Nụ hôn của hắn xâm lấn từng tế bào trong người cô, xâm lấn cả mạch xúc cảm đang tựa hồ hỗn loạn. Xâm lấn cả không gian diễn ra trong phòng, càng lúc càng nóng bỏng.
Trạch Lam vô thức đưa tay muốn ngăn cản, sơ ý động ngay vết thương ngay ngực hắn. Nụ hôn đang rơi trên môi cô bỗng ngừng lại, hắn hơi nhíu mày, khó nhịn nhìn cô.
Trông thấy gương mặt này của hắn, cô mới chợt nhớ đến vài tiếng trước, mũi dao trong tay cô đã ghim vào ngực hắn một khoảng. Cô căng thẳng nhìn hắn, mới để ý thấy khoảng áo sơ mi bên ngực trái thực sự đã thấm máu.
"Anh...anh không sao chứ?"
Trạch Lam khẩn trương hỏi, bàn tay chực chờ không dám chạm vào vết thương kia.
Giang Triết Hàn vẫn im lặng, dường như thời gian xa cách bấy lâu khiến hắn chỉ muốn dồn hết mọi sự tập trung chỉ để nhìn cô. Xa mặt đã hơn sáu năm, chỉ mới được ngắm nhìn cô chút ít thế này làm sao có thể đủ. Hắn nhìn cô, nhìn với tất cả những gì thương tổn nhất, bằng tất cả những niềm ân hận lớn nhất trong đời hắn.
Mãi không thấy hắn trả lời, Trạch Lam nóng ruột bật dậy rời khỏi giường. Vừa tìm kiếm trong các ngăn tủ vừa hỏi: "Thuốc và bông băng để ở đâu?"
"Không cần!" Giang Triết Hàn bình thản đáp. Người ngã ra sau, nét mặt cơ hồ thoáng chút mãn nguyện.
Nhưng Trạch Lam vẫn kiên quyết lục lọi trong các ngăn tủ: "Sao lại không cần? Vết thương đang chảy máu, anh không thấy sao chứ?"
Quay lại nhìn hắn, hai mắt cô chẳng biết từ lúc nào đã bắt đầu ươn ướt. Quãng giọng cao lên, có phần run rẫy. Có lẽ bản thân cô đang thực sự không làm chủ được cảm xúc trong lòng mình. Chỉ trong một lúc, bao nhiêu cảm giác cứ đồng loạt dồn hết vào lòng. Cô nhìn thấy hắn bị thương, dù chỉ là vết thương nhỏ thực sự không đáng là gì với hắn. Nhưng cô vẫn bị ám ảnh với những khoảnh khắc kinh khủng trước đây. Trước kia, mỗi lần cô thấy hắn bị thương đều là những lúc đầy nguy hiểm. Cô sợ phải nhìn thấy vết thương xuất hiện trên người hắn, cô quả thực rất sợ...
Sự cáu gắt bất chợt của Trạch Lam thoáng khiến Giang Triết Hàn khá ngạc nhiên. Đáy mắt tĩnh lặng của hắn có vài giây chấn động, sau đó liền nhẹ nhàng nói: "Tủ bên cạnh, ngăn thứ hai."
Đi về phía Giang Triết Hàn, Trạch Lam hơi ngập ngừng: "Cởi áo, làm ơn!"
Hắn nhìn cô, đáy mắt hệt như trở nên xáo rỗng bởi hình ảnh trước mặt. Gương mặt cô điểm chút ngượng ngùng, lại phảng phất đôi chút sự khẩn trương lo lắng. Điều này vô tình hoá thành ý vị hay ho trong đầu hắn. Hắn nhếch cười, giọng điệu có phần thoải mái: "Chỉ mỗi việc kêu tôi cởi áo cũng khiến em đỏ mặt như vậy sao?"
Trạch Lam ngẫn người, hai mắt tròn xoe nhìn hắn chằm chằm. Lúc này, hắn đang chậm rãi cởi bỏ từng khuy áo, vừa cởi hắn lại vừa nói: "Đừng có trưng nét mặt đó ra nữa. Bây giờ tôi tự cởi áo thì việc tiếp theo có thể là tôi sẽ cởi luôn cho em."
"Muốn không?"
"Không muốn!" Trạch Lam bối rối phản bác, hai gò má quả nhiên đã ửng đỏ trông thấy.
Áo sơ mi được cởi bỏ, Giang Triết Hàn ngồi ngã lưng ra giường. Dáng vẻ có chút cao ngạo, nét mặt như vừa thản nhiên vừa toan tính. Hắn khàn giọng: "Chỉ là vết thương nhỏ, việc gì em phải rối lên như vậy?"
"Ngồi yên." Trạch Lam khẽ nói. Cô hiện giờ đang rất tập trung, mắt chỉ nhìn vào vết thương trên ngực hắn.
Hai tay cô đột nhiên run lên, có lẽ cô đang thực sự căng thẳng. Cô không nghĩ có ngày cô lại đi để tâm đến con người này, không nghĩ có ngày chỉ cần nhìn thấy qua một vết thương nhỏ nhoi thế kia cũng làm cô không cầm được mà nghẹn lòng.
Thấm ướt miếng bông bằng thuốc sát trùng, Trạch Lam cẩn thận lau lên vết thương. Vết máu xung quanh nhanh chóng được làm sạch, để lộ ra dấu vết được tạo ra từ mũi dao sắc nhọn.
Động tác của cô khéo léo vô cùng, chỉ mất một lúc đã xử lý xong vết thương. Cắt đoạn băng kéo sau cùng, cô vô tình nhìn sang vết sẹo lưu lại trên vai phải của hắn. Trong lòng mơ hồ hỗn loạn, cảm giác nơi tim vừa dâng lên một loại cảm giác lạ thường.
Vừa kinh sợ lại không tránh khỏi đau lòng. Cô bất giác nhớ lại lý do vì sao hắn có vết sẹo này, không tập trung đánh rơi cuộn băng keo trong tay rơi xuống sàn, lăn vào một góc.
Tiếng động nhỏ nhặt vừa phát ra khiến Trạch Lam bình tĩnh trở lại, cô không ngẩng mặt, chỉ muốn ngồi dậy để nhặt lại cuộn băng keo. Nhưng đột nhiên cánh tay cô bị giữ chặt, một lực vừa đủ kéo cô ngã về phía sau.
"Đến nước này rồi, em vẫn muốn né tránh sao?"
Giang Triết Hàn ôm lấy cô, cất giọng trầm khàn bên tai. Cằm hắn tì vào hõm vai gợi cảm, thuận tiện áp mặt vào chiếc cổ trắng noãn hít một hơi thật nhẹ.
Trạch Lam bị kéo ngồi vào lòng, da thịt nóng hổi của hắn áp sát lên lưng cô. Đột ngột bị hôn vào cổ, cô giật mình muốn nghiêng người sang một bên.
"Anh...anh nói gì vậy? Chẳng phải tôi né tránh anh suốt mấy năm qua, bây giờ đã bị anh tóm được hay sao?"
Một tiếng thở đầy nặng nề phả nhanh vào cổ Trạch Lam, Giang Triết Hàn gục mặt vào vai cô, mệt mỏi thấp giọng: "Thứ mà em né tránh suốt thời gian qua không phải là tôi. Mà chính là bản thân em!"
Câu nói mơ hồ của hắn thoáng làm cô sững người trong giây lát. Rốt cuộc hắn đang muốn ám chỉ điều gì? Rốt cuộc, hắn muốn cô phải chính miệng thừa nhận điều gì đó hay sao? Hơi thở của hắn liên tục nhả ra bên tai cô, những âm thanh trầm mặc nặng nề này dễ dàng xuyên qua màng nhĩ truyền đến tâm trí cô một loại xúc cảm không tên khó hiểu.
Khi cô vẫn một mực muốn giữ im lặng, thì hắn lại nói: "Ban đầu, tôi đã nghĩ chỉ có mùi hương trên người em là thứ trí mạng tuyệt đối. Nhưng đến bây giờ tôi mới biết..."
Dừng một chút, hắn bỗng nhiên xoay người cô ra sau. Mặt đối mặt, trực diện nhìn thẳng vào nhau bằng những tia mắt hỗn độn. Gương mặt cô vương nét buồn bã, nỗi buồn ấy dường như lớn đến mức tràn vào đôi mắt tinh khôi đẹp đẽ. Khiến người khác nhìn vào càng lâu lại càng muốn nâng niu bù đắp.
Bàn tay to lớn áp nhẹ lên mặt Trạch Lam, dịu dàng vuốt ve nơi gò má ửng hồng. Ngón tay hắn vô thức lướt qua khoé mắt cô, giọng hắn đã sâu lắng hơn rất nhiều.
"Đến giờ tôi mới nhận ra, chỉ cần hàng mi này của em khẽ dao động một lần, chỉ cần khoé mắt này của em vô tình ướt đẫm. Cũng đủ khiến tim tôi thắt chặt lại đến mức muốn vỡ tung!"
"Trạch Lam, tôi nhớ em! Tôi thực sự rất nhớ..."
Ngay trong lúc này, giọng nói thâm trầm của hắn, cả đáy mắt đang dần u tối đi của hắn đều đồng loạt làm cô như rơi vào một không gian tách biệt. Ở đây dường như chỉ có cô với hàng loạt cảm xúc không ngừng vây quanh, trông như một cơn lốc xoáy đang sắp nổi lên.
Cô thấy lòng mình bị thu hẹp cực độ, chỉ đủ khoảng trống để chứa đủ một người. Cô thấy tim mình đập rất nhanh, trong vài giây đã làm hơi thở của cô gấp dần. Cô muốn một lòng che đậy, nhưng lại bất lực không thể. Loại cảm giác này quá mạnh, còn chẳng kịp ngăn cản thì nó đã dâng trào dữ dội.
Cô mơ màng nhìn hắn, sau đó liền thấy sau đầu bị một lực kéo về trước, gương mặt lạnh lùng trước mắt từ từ sát lại. Nụ hôn đầy ý vị kia rơi vào môi cô, ban đầu chậm rãi, tiếp theo lại đầy khát khao và mãnh liệt.
Trạch Lam không bất ngờ cũng không hề kháng cự, cô tự dưng thấy sự hỗn loạn trong tim lập tức được xoa dịu. Cô thấy đầu mình nhẹ đi, như thể đang trôi bồng bềnh trên một tảng mây mềm mại.
Nhắm mắt lại, cô vòng tay ôm qua cổ Giang Triết Hàn. Hắn mạnh mẽ ôm lấy người cô, rất nhanh mang cơ thể nhỏ nhắn của cô ngồi trên người hắn. Toàn bộ những gì xuất phát từ cô nhất thời làm đầu óc hắn điên đảo, hắn cạy mở hai cánh môi mềm, thật chậm thâm nhập mà thưởng thức.
Bàn tay đặt sau tấm lưng mảnh mai bắt đầu di chuyển, bỏ qua lớp vải cản trở rồi đi hẳng vào trong, trực tiếp động chạm. Thoáng chốc chiếc áo của cô bị hắn vén lên cao, một tay to lớn úp trọn lên ngực, nhẹ nhàng xoa nắn.
Trạch Lam rùng mình cảm nhận, sức nóng tản ra từ da thịt hắn khiến cô vô thức cảm thấy áp lực. Đầu cô trống rỗng, bên tai chỉ liên tục truyền đến âm thanh trầm khàn đầy hoang dại. Hắn hôn sang vành tai rồi lại hôn dần xuống cổ, sau đó lại tiếp tục hạ thấp hơn, hôn lên gò ngực căng tràn đang nhấp nhô.
Giang Triết Hàn kiên nhẫn từng chút một, chậm rãi để lại trên da thịt cô một vài dấu vết ái muội. Cởi bỏ áo cô, hắn mang cô nằm ngửa ra giường. Cánh môi hắn từ trên lần nữa ép xuống, dán lên môi cô những cái hôn đầy cuồng nhiệt.
Đem bàn tay Trạch Lam đan xen vào tay hắn, ghì xuống mặt nệm. Móng tay của cô vô thưc cấu chặt, để hằn lên những vết tích khó nhịn. Tháo bỏ chốt áo lót, hai khối mềm mại nhanh chóng bị lột trần dưới tầm mắt nóng rực của hắn. Hắn cúi mặt ngậm nụ hoa vào miệng, trơn ướt dùng lưỡi thăm dò một cách tỉ mỉ.
Trạch Lam cong người đón nhận thứ cảm giác đang tan ra trên da thịt. Môi hắn chạm đến đâu liền như mang nơi đó thiêu đốt dưới sức nóng đầy khắc nghiệt. Cô không thể dối mình trốn tránh thêm được nữa, từ tận sâu trong lòng, cô biết bản thân cũng đã nhớ hắn đến kiệt quệ. Chỉ là vẫn không đủ can đảm để thừa nhận, thông qua hành động mà đáp trả lại hắn.
Rời khỏi nụ hoa đẹp đẽ trên ngực Trạch Lam, Giang Triết Hàn kề vào cổ cô, tiếp tục áp môi hôn một cách từ tốn. Bất chợt, cô nắm lấy mặt hắn mà nâng lên, đôi mắt long lanh yên ắng nhìn hắn thật lâu.
Trong mắt Trạch Lam, gương mặt Giang Triết Hàn vẫn một nét cao ngạo chưa hề thay đổi, duy chỉ có ánh mắt của hắn là thứ đã khác lạ đi rất nhiều. Nếu ở lần đầu gặp gỡ, nhìn vào trong mắt hắn cô chỉ thấy một màu u tối đầy cô độc. Hệt như cái thế giới tối tăm cay nghiệt ấy được hắn thu gọn vào trong đáy mắt. Còn ở giây phút này, đôi mắt hắn như bị xáo trộn bởi hàng loạt xúc cảm đầy xung đột. Hắn xung đột với chính bản thân mình, xung đột với mối hận trong lòng, xung đột với chính sự thoải mái yên bình mà cô đem lại cho hắn.
"Papa có giữ một tấm ảnh của mẹ trong điện thoại. Tình Tình thấy papa mỗi ngày đều nhìn tấm ảnh đó, có khi còn thấy papa ngồi một mình ở trong phòng mà nhìn rất lâu. Papa thực sự thương mẹ lắm! Papa cũng thương Tình Tình. Vì Tình Tình mà papa tự làm mình bị thương rất nhiều lần."
"Papa chảy máu nhiều lắm, ướt cả quần áo. Nhưng papa chưa hề kêu đau...Mẹ ơi! Mấy năm qua papa khổ sở lắm!"
Lời nói vô tư của Hiểu Tình khi rồi chợt vang lên trong đầu, Trạch Lam bỗng thấy lòng mình quặn lại. Nơi cổ họng nghẹn đi, khiến cô phải thổn thức để hít thở thật sâu.
Mắt cô ướt dần, cánh môi hơi run khẽ mấp mấy: "Tôi đã từng rất hận anh, hận đến mức muốn một lần giết chết anh. Nhưng tôi lại vô tình quên mất, chữ hận ấy được viết như thế nào rồi!"
Trạch Lam chẳng màn suy nghĩ nữa, cô hoàn toàn hành động theo con tim mình mách bảo. Lý trí cô đã từ lâu bị giam lỏng trong đáy mắt sâu thẳm của hắn.
Bàn tay vòng ra sau cổ Giang Triết Hàn, cô dùng chút sức lực của mình kéo người hắn thấp xuống. Cánh môi mềm mại trao cho hắn cái hôn vụng về.
Bình luận facebook