• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Âm láy ma quỷ (1 Viewer)

  • #5

Cửu Thiều hỏi:

- Lý Trân chuyển đến làm ở đâu rồi?

- Cô ấy chuyển sang xưởng may khác. Ở đây chỉ có hai xưởng may phù hợp với tay nghề của cô ấy. Mà sao… Sao anh biết cô ấy chuyển việc? Lúc trước em có kể không?

- Tôi đoán mò thôi.

- Vậy anh sẽ giúp cô ấy chứ?

- Tôi sẽ thử nói chuyện với cô ấy xem sao. Nhưng tôi nghĩ cô ấy sẽ không làm việc ở đây với các bạn nữa đâu.

- Không sao, chỉ cần anh chịu giúp là mừng rồi. - Châu Tú do dự một lát, lại hỏi: - Còn về… phí tổn thì thế nào?

- Không cần, tôi thấy hứng thú với vấn đề của cô ấy.

Cửu Thiều đi ra bật đèn.

- Nếu được, phiền cô viết vài dòng giới thiệu để chúng tôi tiện liên hệ với cô ấy.

Thanh Hoành mở ba lô, lôi ra cuốn sổ tay và bút bi. Châu Tú đón lấy, viết vài dòng, rồi đưa lại cho cô.

Cửu Thiều đút tay túi quần, lịch sự đề nghị:

- Không còn sớm nữa, hai người nghỉ lại đây đêm nay đi. Tôi và Thanh Hoành sẽ sang phòng kế bên.

Thanh Hoành bị điểm mặt chỉ tên đột ngột, giật mình kêu lên:

- Hả?

- Đi nào. - Anh xoay nắm cửa. - Đừng làm phiền họ nữa.

Thanh Hoành vốn đã nghĩ xong phương án đối phó trong trường hợp anh có ý định bỏ rơi. Cô sẽ thức canh trắng đêm ngoài cửa. Nhưng tình hình đã thay đổi hoàn toàn, thật tuyệt vời khi không phải vật vã suốt đêm ngoài cửa nữa.

Cửu Thiều nhẹ nhàng khép cửa phòng Châu Tú lại, rồi mới quay ra lườm cô:

- Em định ngủ ngoài cửa đúng không? Em không thấy mất mặt, nhưng anh thì có đấy.

Anh quẹt thẻ mở cửa căn phòng kế bên, chớp mắt, con người dịu dàng, lịch duyệt, phong độ khi nãy đã biến mất.

Thanh Hoành túm tay anh, nổi giận bừng bừng:

- Anh thật đáng ghét, cư xử với người khác thì dịu dàng, ân cần là thế, nhưng lại đối xử tệ bạc với em.

Anh nhìn chằm chằm những cái móng tay như vuốt sắc muốn xuyên qua lớp áo, cắm sâu vào da thịt anh. Anh hơi nhướn mày:

- Em thì đối xử với anh tốt lắm đấy.

- Em đối xử tệ bạc với anh khi nào?

- Em đối xử tử tế với anh khi nào? - Anh đẩy cằm cô lên: - Thôi đi, em có nghĩ đến sáng cũng không nghĩ ra đâu, mau ngủ sớm đi thì hơn.

Anh chợt nhận ra câu nói của mình hàm chứa nội dung “vi diệu”, vành tai anh thoáng đỏ ửng.

- Ý anh là ngủ trong trạng thái tĩnh.

Trong lúc tắm gội Thanh Hoành đã nghĩ thông một vấn đề: Theo những gì cô quan sát từ thái độ của anh thì có lẽ anh đã chấp nhận thỏa hiệp. Hẳn anh đã biết, dù thế nào cũng không thể ngăn cản cô tham gia vào việc này, nên anh quyết định thu nạp cô làm chiến hữu. Ra khỏi phòng tắm, cô vừa hát Oan gia ngõ hẹp, đừng mơ thoát khỏi vòng kìm kẹp vừa lượn qua lượn lại vài vòng trước mặt anh.

Cửu Thiều nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình:

- Vui đến thế sao?

Ngồi trong lòng anh, nhưng cô đâu chịu yên phận, vẫn cố sức ngọ nguậy, lắc lư đôi chân.

- Anh muốn nghe kể chuyện trên đảo hoang sao không trực tiếp hỏi em, mà mất bao nhiêu công sức sắp xếp để nghe từ người khác làm gì?

- Em kể chuyện thường hay thêm mắm thêm muối cho nó ly kỳ hấp dẫn, mất công anh nghe xong còn phải lược bỏ những chi tiết thừa thãi. Châu Tú kể chuyện chân thực hơn nhiều.

Thanh Hoành vòng tay ôm cổ anh:

- Vậy anh thích cô ấy hay thích em?

Cửu Thiều chỉ nhìn cô mà không trả lời.

- Rồi sẽ có ngày em bắt anh trả hết mọi món nợ với em.

Anh nhíu mày:

- Phụ nữ đừng ăn nói thô thiển như thế.

Thanh Hoành thu mình trong góc giường, nhìn anh từ trên xuống dưới:

- Thế sao anh lại có phản ứng?

Cửu Thiều mặt đỏ tía tai, vơ vội quần áo ngủ, rảo bước vào nhà tắm.

Thanh Hoành nằm một lúc thì giấc ngủ chập chờn kéo đến. Mãi đến khi anh quay lại giường, nằm xuống cạnh cô, cơ thể mang theo hơi nước, cô mới trở mình, lẩm bẩm:

- Anh tắm lâu thế…

Cửu Thiều vỗ nhẹ vào lưng cô:

- Em ngủ đi.

Anh vỗ rất nhẹ, nhưng khiến cô tỉnh giấc. Thanh Hoành mở mắt, kéo tay áo anh:

- Khoan, anh phải trả lời câu hỏi của em trước đã.

- … Câu hỏi gì?

- Về cái chết kỳ lạ của hai người cậu của Thẩm Dật. - Cô nhìn anh chằm chằm, vì không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt anh. - Em đã nói với anh về kết luận của đội trưởng, và có vẻ như anh không tán đồng với kết luận đó.

Cửu Thiều thở phào (anh tưởng cô định hỏi chuyện gì kia chứ!), trở mình nằm nghiêng, kéo chăn lên:

- Em nghĩ hơi xa rồi đó.

Thanh Hoành nằm bò lên vai anh:

- Không thể nào! Vẻ mặt của anh cho thấy anh đang khinh thường đầu óc của người phàm chúng tôi, mau nói đi!

- Thôi được rồi! Anh không nghi ngờ suy đoán và kết luận của đội trưởng, vì nó hợp lý và logic. Nhưng xét từ góc độ tâm lý học tội phạm, thì hình thức phạm tội của họ thuộc loại tội phạm do bị kích động mạnh. Nhưng tính cách của những người đó không thuộc loại tội phạm này.

- Anh nói đơn giản, dễ hiểu hơn được không?

- Nói cách khác, nếu muốn hãm hại đối phương, họ không cần phải ra tay trong hoàn cảnh tệ hại ấy. Nếu giả thuyết họ đã sắp đặt sẵn kế hoạch là đúng, vậy không lẽ họ biết trước du thuyền sẽ nổ và họ sẽ dạt vào hòn đảo hoang đó? - Cửu Thiều khép mắt, giọng mỏi mệt: - Em rất giống đội trưởng, chỉ suy xét sự việc ở bề ngoài của nó.

Thanh Hoành nghiến răng tức giận:

- Anh có biết nói em giống ông ấy chẳng khác nào sỉ nhục em không?

- Thực lòng mà nói, bảo em giống ông ấy là đã đánh giá cao em và hạ thấp ông ấy rồi đấy.

Cô hoàn toàn tỉnh ngủ, lay mạnh anh mấy cái:

- Anh thật quá đáng ghét!

Cửu Thiều ôm cô, nói khẽ:

- Chính em bảo, mong anh không chinh phục em bằng vẻ giả tạo kia mà, sao bây giờ lại muốn anh dối lòng thế? Nhưng nếu em muốn, anh sẵn sàng vào vai một kẻ dối trá suốt đời.

- Thôi khỏi, anh cứ như bây giờ đi.

Thanh Hoành thầm rủa, bộ dạng thường ngày của anh tuy đáng ghét nhưng không đáng sợ bằng khi anh diễn kịch.

Sáng hôm sau tỉnh giấc, Thanh Hoành cảm thấy trong người rất khó chịu, nặng nề, cô vào nhà vệ sinh và phát hiện mình đã đến kỳ. Cô nhẩm tính thời gian, tháng này đến sớm những ba, bốn ngày, có lẽ do mấy ngày qua vất vả đường xa nên thế.

Thấy cô từ nhà vệ sinh đi ra, sắc mặt rất xấu, Cửu Thiều đứng dậy, đặt tay lên trán cô:

- Sao thế, em khó chịu chỗ nào?

Cô cau có:

- Phụ nữ tháng nào cũng có những ngày này.

Cửu Thiều gật đầu:

- Vậy thì hôm nay đừng theo anh ra ngoài nữa, em ở nhà nghỉ ngơi đi.

- Đau chút xíu thôi không hề gì, anh đi đâu em vẫn có thể theo đến đấy.

Cửu Thiều phì cười, xoay người lại vuốt tóc cô:

- Em cứ ở yên trong phòng, anh ra ngoài một lát thôi, sẽ về ngay, được không?

Thanh Hoành thấy anh không mang theo ba lô, đoán anh sẽ không nhân dịp này bỏ trốn, nên không nằng nặc đòi bám theo anh. Cô uống một cốc nước ấm rồi chui vào trong chăn, nhưng trằn trọc mãi. Cô đang lơ mơ ngủ thì nghe tiếng kẹt cửa, Cửu Thiều xách túi đồ mua ở cửa hàng tạp hóa vào phòng, đặt lên chiếc tủ thấp kê cạnh đầu giường. Anh xắn tay áo, lần vào trong chăn, kiểm tra nhiệt độ trên trán cô:

- Lúc sáng em bị sốt nhẹ, bây giờ khá hơn rồi.

Thanh Hoành mở mắt, diễn vẻ đáng thương:

- Ngày mai, em cam đoan ngày mai sẽ khỏi.

- Không cần vội, em nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa cũng không sao. - Anh kéo chăn ra: - Đừng ngủ nướng nữa. Anh vừa đi gặp Hứa Khâm.

- Anh tìm cậu ta làm gì?

Cô cho rằng nên gặp thẳng Lý Trân thì hơn. Với một loạt biểu hiện như thế, chắc chắn Hứa Khâm sẽ không chịu nhắc lại chuyện trên đảo hoang. Hơn nữa, đàn ông thường kín miệng hơn phụ nữ, sẽ chỉ phí thời gian với cậu ta thôi.

- Anh không phí thời gian với cậu ta vì chuyện đó. - Cửu Thiều đoán ra suy nghĩ của cô. - Anh chỉ muốn tìm hiểu con người cậu ta thôi.

Thanh Hoành nổi hứng tò mò, mặc dù cô biết cách tư duy của anh và của cô khác xa nhau, nhưng có cơ hội học hỏi cách anh suy luận vấn đề cũng tốt.

- Kết quả thế nào?

Cửu Thiều mỉm cười:

- Muốn biết thì dậy đi, xuống dưới ăn chút gì đó, ăn xong anh sẽ kể cho em nghe.

- Vì sao không vừa ăn vừa kể?

Thanh Hoành đành ngoan ngoãn rời khỏi giường, mặc áo khoác:

- Em không thấy đói.

Cửu Thiều khoác vai cô:

- Dù đói hay không cũng phải ăn đủ ba bữa một ngày.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom