-
#2
Cửu Thiều nghiêng đầu nhìn cô một hồi, anh vừa bực vừa buồn cười:
- Em đang nghĩ gì thế? Anh không có chút hứng thú nào với cô ấy cả.
Tắm gội xong, Thanh Hoành lại ngồi vào bàn, bật máy tính, lên mạng đọc tin tức. Thì ra người ta vừa hoàn tất việc trùng tu nhà hát, nơi tổ chức tiệc liên hoan cuối năm của tập đoàn dược phẩm Tinh Triển ba năm trước và bị hủy hoại sau vụ nổ kinh hoàng. Nhà hát được xây lại theo lối kiến trúc cũ. Cô ngẫm ngợi một lát, gõ “tập đoàn dược phẩm Tinh Triển” vào ô tìm kiếm. Một trong số những tin tức về tập đoàn này đã được đưa tin từ ba năm trước và nay vẫn đứng đầu danh mục kết quả tìm kiếm, đó là: Tập đoàn Tinh Triển bị phạt nặng, mức phạt cao nhất từ trước đến nay, vì biệt dược Actos bị nghi ngờ có chứa chất gây ung thư.
Thực ra, thông tin này không hề nổi cộm so với vụ nổ năm đó, do vậy báo giới, truyền thông không hề đưa tin rộng rãi. Vì mức độ chấn động và bùng nổ của thông tin này không bằng một phần vạn của vụ nổ kinh hoàng kia.
Cô nhấp chuột, đọc lại một lượt từ đầu đến cuối và bất chợt sững người khi đọc đến dòng tin về thời gian ở cuối trang. Cô không bao giờ quên, hôm đó là ngày thứ hai sau khi vụ nổ xảy ra.
Bố mẹ cô đều là những chuyên gia nghiên cứu phát triển dược phẩm rất có tiếng. Trước khi xảy ra tai nạn, họ từng kể cô nghe về việc điều chế loại thuốc mới. Cô đang ngẩn ngơ hồi tưởng, bỗng thấy một luồng hơi ấm phả vào tai, liền ngoảnh sang bên, bờ môi vừa khéo chạm vào má Cửu Thiều. Anh vừa từ nhà tắm đi ra, hơi nước ấm tỏa trên làn da ửng đỏ vì nóng. Ghé sát lại mới thấy những sợi lông tơ mỏng manh và vài vết chai mờ ảo trên cằm anh. Cô đoán những vết chai ấy là hậu quả của quá trình luyện đàn vĩ cầm.
Cửu Thiều tì khuỷu tay vào lưng ghế:
- Em đang đọc lại tin tức ba năm trước?
- Chỉ tình cờ thôi. Vì em vừa đọc được thông tin nhà hát đó đã được xây lại. - Thanh Hoành ngập ngừng một lát, nói: - Rồi tình cờ đọc lại thông tin về loại thuốc có vấn đề.
Cô ngẫm ngợi một hồi, tiếp tục:
- Ngày đó, bố em là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tinh Triển, ngoài ra còn một người nữa họ Trác. Chú ấy đã chịu rất nhiều áp lực, sau khi thông tin kia xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, một mình chú ấy phải gánh vác tránh nhiệm nặng nề. Năm đó, Tinh Triển gần như phải rút khỏi thị trường cổ phiếu.
- Em cho rằng hai vụ việc này có liên quan đến nhau?
- Em đâu dám khẳng định như vậy. - Thanh Hoành lắc đầu. - Dù có chăng nữa, sau ngần ấy năm cũng khó mà tìm được mối liên quan giữa chúng.
Cửu Thiều lặng nhìn cô, rồi đột nhiên anh hôn cô.
- Đừng nghĩ ngợi nhiều.
- Em cũng không muốn nhớ lại.
- Thế thì chỉ nghĩ về anh thôi.
Môi anh thật ấm, hơi thở cũng thật ấm, sự tồn tại của anh ấm áp như một tấm chăn nhung, quấn chặt lấy thân thể cô, không còn ngờ vực, không còn phũ phàng, cũng không còn lừa dối. Cô có cảm giác mình như một đứa trẻ sơ sinh, mở mắt ra giữa một không gian đầy ấm cúng, đứa trẻ hiếu kỳ và háo hức với sự sống mới, chăm chú nhìn những người xung quanh.
Tivi không ngừng phát bản hit mới của Black Byrd: “You are beautiful, you are. Someone special shining star that’s what you are, and your eyes Light up the midnight sky…”(*)
(*) Dịch lời: Hỡi cô gái xinh đẹp, em là vì sao lấp lánh. Đôi mắt em tỏa rạng trời đêm…
Ánh sáng lạnh hắt ra từ màn hình, chiếu rọi từng sợi mi dài của anh, những sợi mi rập rờn như cánh bướm chực vỗ cánh bay lên.
Cô gái trong MV vẫn say mê cất tiếng hát trầm ấm, với sức lôi cuốn ma mị: “You are, you are beautiful, you are…”
Cô cảm thấy ca khúc ấy quả là một nền nhạc tuyệt hảo cho đêm nay.
Cửu Thiều hẹn gặp Tô Quỳ ở khách sạn Xuyên Lục Địa vào buổi tối.
Đến khách sạn họ mới biết hôm nay có một cặp uyên ương tổ chức tiệc cưới ở đây. Ảnh cưới của cô dâu chú rể bày giữa đại sảnh, lối đi lên cầu thang tầng hai trải đầy hoa tươi và được tết bởi các sợi ruy băng tuyệt đẹp.
Với cặp mắt tinh tường, Thanh Hoành chỉ thoáng nhìn cũng nhận ra Tô Quỳ trong đám đông. Cô ta đang đứng bên bàn tiếp đón quan khách, múa bút ký tên mình vào sổ. Hôm nay cô ta không làm tóc và chỉ mặc một bộ đồ trắng giản dị, không diêm dúa, sang trọng, hấp dẫn như mọi khi.
Ký tên xong, cô ta quay lại và nhìn thấy họ, liền vẫy tay gọi.
Thanh Hoành vào cuộc hàn huyên:
- Hôm nay là đám cưới người thân của chị?
Cô hỏi câu này là có nguyên do, vì thông thường khi đi dự tiệc, với cá tính của Tô Quỳ, chắc chắn cô ta sẽ phải ăn mặc và trang điểm thật lộng lẫy, để áp đảo tất cả những người phụ nữ có mặt trong buổi tiệc đó. Nhưng hôm nay, cô ta ăn mặc giản dị khác thường, nên Thanh Hoành mới nảy ra ý nghĩ đó.
Tô Quỳ cười, đáp:
- Tiếc là cô đoán sai rồi, tôi không quen cô dâu cũng không quen chú rể.
Lúc này, khách mời bắt đầu nườm nượp kéo đến. Đôi tân lang tân nương cũng đã có mặt ngoài cửa để nghênh đón. Tô Quỳ mỉm cười, nói:
- Hôm nay em gái tôi làm phù dâu trong đám cưới này. - Trên gương mặt cô ta bỗng xuất hiện một nụ cười rất lạ. - Tôi mong là mình có cơ hội được trông thấy con bé làm cô dâu xinh đẹp ở đây.
Thanh Hoành bất giác quay sang nhìn Cửu Thiều.
Đúng lúc ấy, một cô gái trẻ mặc đầm dài cúp ngực, mái tóc thẳng, đen nhánh nhấc cao gấu váy, chạy như bay về phía họ, cô gái vừa thở hổn hển vừa gọi:
- Chị ơi, chị đến rồi à! Sao còn đứng đây?
Tô Quỳ mỉm cười nắm tay em gái, âu yếm lắc nhẹ:
- Thôi, chị không vào đâu, lát nữa chị tiếp bạn ở phòng VIP trên lầu. Khi nào em thấy đói thì ra ăn cùng tụi chị.
Làm phù dâu khổ nhất ở khoản này, lúc khách khứa nhập tiệc linh đình, thì phù dâu không có thời gian trống để lót dạ, đến khi có thể ngồi xuống ăn cơm thì đồ ăn đã nguội cả.
Lúc hai chị em đứng cạnh nhau, có thể dễ dàng nhận ra những nét tương đồng của họ, nhưng cũng không giống hoàn toàn, Tô Quỳ xinh đẹp hơn cô em nhiều. Cô em cầm tay chị, nũng nịu:
- Chị lúc nào cũng cưng em nhất!
- Chị thương em nhất là đúng rồi, nhưng sau này em sẽ tìm được một anh chàng còn cưng em hơn cả chị.
Tô Quỳ quay lại, nói với Thanh Hoành:
- Tôi đã đặt phòng VIP trên tầng hai, chúng ta lên đó thôi.
Lúc này, Tô Tường mới nhận ra những vị khách mời của chị gái. Cô quay đầu lại, bỗng tròn xoe hai mắt:
- Anh… anh có phải là Cửu Thiều không? Em từng đến nghe buổi nói chuyện của anh ở khoa Y của Đại học Heidelberg.
Nghe vậy, Thanh Hoành thầm than, thôi thế là hỏng bét, Tiêu Cửu Thiều quá nổi tiếng, mới đóng giả cảnh sát Lưu Hạ chưa đầy một ngày đã bị em gái của đương sự lật tẩy. Cô vội liếc Tô Quỳ, thấy cô ta thoáng sững sờ, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười chuyên nghiệp.
Cửu Thiều chẳng vì thế mà hoang mang, anh lạnh lùng nhìn Tô Tường, nói:
- Em đến nghe tôi nói chuyện? Em có học khoa Y đâu.
Thanh Hoành cuống cuồng huých khuỷu tay vào hông anh, ra hiệu cho anh ngậm miệng lại. Không cần nghĩ cũng biết những lời tiếp theo anh sẽ nói gì. Chắc chắn không nằm ngoài những câu kiểu như: “Em không học khoa Y mà đến nghe những buổi nói chuyện về chuyên môn thì chỉ lãng phí thời gian và công sức.”
Tô Tường tỏ ra bối rối:
- Vâng, em học khoa Văn, em đến Heidelberg thăm bạn, tình cờ nghe được buổi nói chuyện của anh.
Tô Quỳ khéo léo kết thúc cuộc nói chuyện:
- Thôi thôi, hôm nay em là phù dâu kia mà, cứ đứng nói chuyện mãi ở đây thế này cô dâu sẽ trách em đó. Tụi chị ở trên lầu hai, em rảnh lúc nào thì lên lúc ấy nhé.
Tô Tường gật đầu đồng ý.
Thanh Hoành đang định quay người bước đi, chợt nghe giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
- Tô Tường, đi đâu mà lâu thế…
Cô bất giác quay đầu lại, người đó mặc trang phục Dior Homme màu đen, đeo cà vạt kẻ sọc, măng sét thêu hình con ong nhỏ, chân dài, vai rộng, eo nhỏ, dáng cao, lưng thẳng tắp.
Tạ Doãn Luy từng đóng bộ y hệt thế này, nhưng bị cô chê không nể nang, rằng anh ta đi lại khốn khổ như bị người hoạn vậy. Còn người trước mặt cô lúc này, chẳng khác nào người mẫu nam chuyên nghiệp của hãng thời trang này vậy. Tô Tường quay đầu lại, tươi cười, nói:
- Thẩm Dật, hôm nay anh đẹp trai thật đấy! A, xin lỗi, đây là bạn học cũ của em, tên Thẩm Dật. Đây là chị gái Tô Quỳ của em, còn hai anh chị này…
- Không cần giới thiệu đâu.
Anh ta đến trước mặt Thanh Hoành, động tác nho nhã, lịch thiệp, khẽ cúi người, cầm thay phải của cô lên, hôn nhẹ vào mu bàn tay cô:
- Cô Chử, không ngờ chúng ta có duyên đến thế.
Thanh Hoành cảm thấy bàn tay trái của mình đau ê ẩm trong tay Cửu Thiều. Cô có cảm giác mơ hồ rằng mình sắp gặp họa lớn.
Phòng VIP mà Tô Quỳ đặt chỗ có kiến trúc kiểu Ngẫu Hương Tạ(*). Tô Quỳ vào phòng, cởi áo khoác vắt lên cây treo quần áo, rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh Thanh Hoành, mở thực đơn đưa cho cô:
(*) Kiểu phòng được xây trên mặt nước, xung quanh có cửa sổ, trái phải có hành lang, một bên là bờ một bên là mặt nước, phong cảnh hữu tình.
- Cô thích ăn gì cứ gọi thoải mái.
Thanh Hoành chọn bốn món không quá đắt, Tô Quỳ gọi thêm hai món nữa, rồi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ:
- Thêm bốn suất cơm bào ngư, nhưng sẽ gọi sau.
Tô Quỳ mỉm cười, nói:
- Em gái tôi rất thích món cơm bào ngư hầm chân ngỗng ở đây. Tôi nghĩ lát nữa chắc nó sẽ đói meo.
Thanh Hoành nói:
- Cô ấy thật may mắn khi có một người chị như chị.
Trên du thuyền Đông Thái Bình Dương ấn tượng của Thanh Hoành về Tô Quỳ là một cô gái xinh đẹp mỹ miều, rất tự phụ về sắc đẹp của bản thân và tự tin rằng có thể sử dụng nó để đùa cợt đám mày râu. Thế nên, hình ảnh một người chị tận tâm, chu đáo, hết lòng yêu thương em gái của Tô Quỳ lúc này đã gây ấn tượng rất mạnh cho Thanh Hoành.
Tô Quỳ ngẫm ngợi một lát, nói:
- Chị em tôi nương tựa vào nhau từ nhỏ, chị cũng như mẹ, tôi chăm sóc con bé như chăm sóc con gái của mình. Tất nhiên, tiếc là tôi không thể có con.
Thanh Hoành không biết phải tiếp chuyện thế nào. Nhưng nếu phải chuyển đề tài, thì những chuyện mà cô có thể nghĩ ra được đều thuộc phạm trù cấm kỵ. Đúng lúc ấy, giọng Cửu Thiều vang lên:
- Cô Tô Tường là bạn học cũ của anh Thẩm Dật?
- Chắc vậy. Thực ra tôi cũng vừa mới hay, trước đó thì tôi cũng như các vị thôi, không biết gì cả.
Tô Quỳ nhấp một ngụm trà.
- Sao vậy? Chuyện đó cũng liên quan đến vụ án của anh sao, cảnh sát Tiêu?
Gương mặt của Cửu Thiều không hề biến sắc:
- Thật tốt quá, vì tôi định gặp cô xong sẽ đến tìm anh ta.
Tô Quỳ cười lạnh nhạt:
- Tôi thấy cảnh sát các anh thật thú vị, làm hỏng chuyến du lịch tốt đẹp của chúng tôi, bây giờ lại muốn điều tra những người may mắn sống sót. Không biết các anh muốn tìm hiểu điều gì?
- Em đang nghĩ gì thế? Anh không có chút hứng thú nào với cô ấy cả.
Tắm gội xong, Thanh Hoành lại ngồi vào bàn, bật máy tính, lên mạng đọc tin tức. Thì ra người ta vừa hoàn tất việc trùng tu nhà hát, nơi tổ chức tiệc liên hoan cuối năm của tập đoàn dược phẩm Tinh Triển ba năm trước và bị hủy hoại sau vụ nổ kinh hoàng. Nhà hát được xây lại theo lối kiến trúc cũ. Cô ngẫm ngợi một lát, gõ “tập đoàn dược phẩm Tinh Triển” vào ô tìm kiếm. Một trong số những tin tức về tập đoàn này đã được đưa tin từ ba năm trước và nay vẫn đứng đầu danh mục kết quả tìm kiếm, đó là: Tập đoàn Tinh Triển bị phạt nặng, mức phạt cao nhất từ trước đến nay, vì biệt dược Actos bị nghi ngờ có chứa chất gây ung thư.
Thực ra, thông tin này không hề nổi cộm so với vụ nổ năm đó, do vậy báo giới, truyền thông không hề đưa tin rộng rãi. Vì mức độ chấn động và bùng nổ của thông tin này không bằng một phần vạn của vụ nổ kinh hoàng kia.
Cô nhấp chuột, đọc lại một lượt từ đầu đến cuối và bất chợt sững người khi đọc đến dòng tin về thời gian ở cuối trang. Cô không bao giờ quên, hôm đó là ngày thứ hai sau khi vụ nổ xảy ra.
Bố mẹ cô đều là những chuyên gia nghiên cứu phát triển dược phẩm rất có tiếng. Trước khi xảy ra tai nạn, họ từng kể cô nghe về việc điều chế loại thuốc mới. Cô đang ngẩn ngơ hồi tưởng, bỗng thấy một luồng hơi ấm phả vào tai, liền ngoảnh sang bên, bờ môi vừa khéo chạm vào má Cửu Thiều. Anh vừa từ nhà tắm đi ra, hơi nước ấm tỏa trên làn da ửng đỏ vì nóng. Ghé sát lại mới thấy những sợi lông tơ mỏng manh và vài vết chai mờ ảo trên cằm anh. Cô đoán những vết chai ấy là hậu quả của quá trình luyện đàn vĩ cầm.
Cửu Thiều tì khuỷu tay vào lưng ghế:
- Em đang đọc lại tin tức ba năm trước?
- Chỉ tình cờ thôi. Vì em vừa đọc được thông tin nhà hát đó đã được xây lại. - Thanh Hoành ngập ngừng một lát, nói: - Rồi tình cờ đọc lại thông tin về loại thuốc có vấn đề.
Cô ngẫm ngợi một hồi, tiếp tục:
- Ngày đó, bố em là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tinh Triển, ngoài ra còn một người nữa họ Trác. Chú ấy đã chịu rất nhiều áp lực, sau khi thông tin kia xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, một mình chú ấy phải gánh vác tránh nhiệm nặng nề. Năm đó, Tinh Triển gần như phải rút khỏi thị trường cổ phiếu.
- Em cho rằng hai vụ việc này có liên quan đến nhau?
- Em đâu dám khẳng định như vậy. - Thanh Hoành lắc đầu. - Dù có chăng nữa, sau ngần ấy năm cũng khó mà tìm được mối liên quan giữa chúng.
Cửu Thiều lặng nhìn cô, rồi đột nhiên anh hôn cô.
- Đừng nghĩ ngợi nhiều.
- Em cũng không muốn nhớ lại.
- Thế thì chỉ nghĩ về anh thôi.
Môi anh thật ấm, hơi thở cũng thật ấm, sự tồn tại của anh ấm áp như một tấm chăn nhung, quấn chặt lấy thân thể cô, không còn ngờ vực, không còn phũ phàng, cũng không còn lừa dối. Cô có cảm giác mình như một đứa trẻ sơ sinh, mở mắt ra giữa một không gian đầy ấm cúng, đứa trẻ hiếu kỳ và háo hức với sự sống mới, chăm chú nhìn những người xung quanh.
Tivi không ngừng phát bản hit mới của Black Byrd: “You are beautiful, you are. Someone special shining star that’s what you are, and your eyes Light up the midnight sky…”(*)
(*) Dịch lời: Hỡi cô gái xinh đẹp, em là vì sao lấp lánh. Đôi mắt em tỏa rạng trời đêm…
Ánh sáng lạnh hắt ra từ màn hình, chiếu rọi từng sợi mi dài của anh, những sợi mi rập rờn như cánh bướm chực vỗ cánh bay lên.
Cô gái trong MV vẫn say mê cất tiếng hát trầm ấm, với sức lôi cuốn ma mị: “You are, you are beautiful, you are…”
Cô cảm thấy ca khúc ấy quả là một nền nhạc tuyệt hảo cho đêm nay.
Cửu Thiều hẹn gặp Tô Quỳ ở khách sạn Xuyên Lục Địa vào buổi tối.
Đến khách sạn họ mới biết hôm nay có một cặp uyên ương tổ chức tiệc cưới ở đây. Ảnh cưới của cô dâu chú rể bày giữa đại sảnh, lối đi lên cầu thang tầng hai trải đầy hoa tươi và được tết bởi các sợi ruy băng tuyệt đẹp.
Với cặp mắt tinh tường, Thanh Hoành chỉ thoáng nhìn cũng nhận ra Tô Quỳ trong đám đông. Cô ta đang đứng bên bàn tiếp đón quan khách, múa bút ký tên mình vào sổ. Hôm nay cô ta không làm tóc và chỉ mặc một bộ đồ trắng giản dị, không diêm dúa, sang trọng, hấp dẫn như mọi khi.
Ký tên xong, cô ta quay lại và nhìn thấy họ, liền vẫy tay gọi.
Thanh Hoành vào cuộc hàn huyên:
- Hôm nay là đám cưới người thân của chị?
Cô hỏi câu này là có nguyên do, vì thông thường khi đi dự tiệc, với cá tính của Tô Quỳ, chắc chắn cô ta sẽ phải ăn mặc và trang điểm thật lộng lẫy, để áp đảo tất cả những người phụ nữ có mặt trong buổi tiệc đó. Nhưng hôm nay, cô ta ăn mặc giản dị khác thường, nên Thanh Hoành mới nảy ra ý nghĩ đó.
Tô Quỳ cười, đáp:
- Tiếc là cô đoán sai rồi, tôi không quen cô dâu cũng không quen chú rể.
Lúc này, khách mời bắt đầu nườm nượp kéo đến. Đôi tân lang tân nương cũng đã có mặt ngoài cửa để nghênh đón. Tô Quỳ mỉm cười, nói:
- Hôm nay em gái tôi làm phù dâu trong đám cưới này. - Trên gương mặt cô ta bỗng xuất hiện một nụ cười rất lạ. - Tôi mong là mình có cơ hội được trông thấy con bé làm cô dâu xinh đẹp ở đây.
Thanh Hoành bất giác quay sang nhìn Cửu Thiều.
Đúng lúc ấy, một cô gái trẻ mặc đầm dài cúp ngực, mái tóc thẳng, đen nhánh nhấc cao gấu váy, chạy như bay về phía họ, cô gái vừa thở hổn hển vừa gọi:
- Chị ơi, chị đến rồi à! Sao còn đứng đây?
Tô Quỳ mỉm cười nắm tay em gái, âu yếm lắc nhẹ:
- Thôi, chị không vào đâu, lát nữa chị tiếp bạn ở phòng VIP trên lầu. Khi nào em thấy đói thì ra ăn cùng tụi chị.
Làm phù dâu khổ nhất ở khoản này, lúc khách khứa nhập tiệc linh đình, thì phù dâu không có thời gian trống để lót dạ, đến khi có thể ngồi xuống ăn cơm thì đồ ăn đã nguội cả.
Lúc hai chị em đứng cạnh nhau, có thể dễ dàng nhận ra những nét tương đồng của họ, nhưng cũng không giống hoàn toàn, Tô Quỳ xinh đẹp hơn cô em nhiều. Cô em cầm tay chị, nũng nịu:
- Chị lúc nào cũng cưng em nhất!
- Chị thương em nhất là đúng rồi, nhưng sau này em sẽ tìm được một anh chàng còn cưng em hơn cả chị.
Tô Quỳ quay lại, nói với Thanh Hoành:
- Tôi đã đặt phòng VIP trên tầng hai, chúng ta lên đó thôi.
Lúc này, Tô Tường mới nhận ra những vị khách mời của chị gái. Cô quay đầu lại, bỗng tròn xoe hai mắt:
- Anh… anh có phải là Cửu Thiều không? Em từng đến nghe buổi nói chuyện của anh ở khoa Y của Đại học Heidelberg.
Nghe vậy, Thanh Hoành thầm than, thôi thế là hỏng bét, Tiêu Cửu Thiều quá nổi tiếng, mới đóng giả cảnh sát Lưu Hạ chưa đầy một ngày đã bị em gái của đương sự lật tẩy. Cô vội liếc Tô Quỳ, thấy cô ta thoáng sững sờ, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười chuyên nghiệp.
Cửu Thiều chẳng vì thế mà hoang mang, anh lạnh lùng nhìn Tô Tường, nói:
- Em đến nghe tôi nói chuyện? Em có học khoa Y đâu.
Thanh Hoành cuống cuồng huých khuỷu tay vào hông anh, ra hiệu cho anh ngậm miệng lại. Không cần nghĩ cũng biết những lời tiếp theo anh sẽ nói gì. Chắc chắn không nằm ngoài những câu kiểu như: “Em không học khoa Y mà đến nghe những buổi nói chuyện về chuyên môn thì chỉ lãng phí thời gian và công sức.”
Tô Tường tỏ ra bối rối:
- Vâng, em học khoa Văn, em đến Heidelberg thăm bạn, tình cờ nghe được buổi nói chuyện của anh.
Tô Quỳ khéo léo kết thúc cuộc nói chuyện:
- Thôi thôi, hôm nay em là phù dâu kia mà, cứ đứng nói chuyện mãi ở đây thế này cô dâu sẽ trách em đó. Tụi chị ở trên lầu hai, em rảnh lúc nào thì lên lúc ấy nhé.
Tô Tường gật đầu đồng ý.
Thanh Hoành đang định quay người bước đi, chợt nghe giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:
- Tô Tường, đi đâu mà lâu thế…
Cô bất giác quay đầu lại, người đó mặc trang phục Dior Homme màu đen, đeo cà vạt kẻ sọc, măng sét thêu hình con ong nhỏ, chân dài, vai rộng, eo nhỏ, dáng cao, lưng thẳng tắp.
Tạ Doãn Luy từng đóng bộ y hệt thế này, nhưng bị cô chê không nể nang, rằng anh ta đi lại khốn khổ như bị người hoạn vậy. Còn người trước mặt cô lúc này, chẳng khác nào người mẫu nam chuyên nghiệp của hãng thời trang này vậy. Tô Tường quay đầu lại, tươi cười, nói:
- Thẩm Dật, hôm nay anh đẹp trai thật đấy! A, xin lỗi, đây là bạn học cũ của em, tên Thẩm Dật. Đây là chị gái Tô Quỳ của em, còn hai anh chị này…
- Không cần giới thiệu đâu.
Anh ta đến trước mặt Thanh Hoành, động tác nho nhã, lịch thiệp, khẽ cúi người, cầm thay phải của cô lên, hôn nhẹ vào mu bàn tay cô:
- Cô Chử, không ngờ chúng ta có duyên đến thế.
Thanh Hoành cảm thấy bàn tay trái của mình đau ê ẩm trong tay Cửu Thiều. Cô có cảm giác mơ hồ rằng mình sắp gặp họa lớn.
Phòng VIP mà Tô Quỳ đặt chỗ có kiến trúc kiểu Ngẫu Hương Tạ(*). Tô Quỳ vào phòng, cởi áo khoác vắt lên cây treo quần áo, rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh Thanh Hoành, mở thực đơn đưa cho cô:
(*) Kiểu phòng được xây trên mặt nước, xung quanh có cửa sổ, trái phải có hành lang, một bên là bờ một bên là mặt nước, phong cảnh hữu tình.
- Cô thích ăn gì cứ gọi thoải mái.
Thanh Hoành chọn bốn món không quá đắt, Tô Quỳ gọi thêm hai món nữa, rồi trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ:
- Thêm bốn suất cơm bào ngư, nhưng sẽ gọi sau.
Tô Quỳ mỉm cười, nói:
- Em gái tôi rất thích món cơm bào ngư hầm chân ngỗng ở đây. Tôi nghĩ lát nữa chắc nó sẽ đói meo.
Thanh Hoành nói:
- Cô ấy thật may mắn khi có một người chị như chị.
Trên du thuyền Đông Thái Bình Dương ấn tượng của Thanh Hoành về Tô Quỳ là một cô gái xinh đẹp mỹ miều, rất tự phụ về sắc đẹp của bản thân và tự tin rằng có thể sử dụng nó để đùa cợt đám mày râu. Thế nên, hình ảnh một người chị tận tâm, chu đáo, hết lòng yêu thương em gái của Tô Quỳ lúc này đã gây ấn tượng rất mạnh cho Thanh Hoành.
Tô Quỳ ngẫm ngợi một lát, nói:
- Chị em tôi nương tựa vào nhau từ nhỏ, chị cũng như mẹ, tôi chăm sóc con bé như chăm sóc con gái của mình. Tất nhiên, tiếc là tôi không thể có con.
Thanh Hoành không biết phải tiếp chuyện thế nào. Nhưng nếu phải chuyển đề tài, thì những chuyện mà cô có thể nghĩ ra được đều thuộc phạm trù cấm kỵ. Đúng lúc ấy, giọng Cửu Thiều vang lên:
- Cô Tô Tường là bạn học cũ của anh Thẩm Dật?
- Chắc vậy. Thực ra tôi cũng vừa mới hay, trước đó thì tôi cũng như các vị thôi, không biết gì cả.
Tô Quỳ nhấp một ngụm trà.
- Sao vậy? Chuyện đó cũng liên quan đến vụ án của anh sao, cảnh sát Tiêu?
Gương mặt của Cửu Thiều không hề biến sắc:
- Thật tốt quá, vì tôi định gặp cô xong sẽ đến tìm anh ta.
Tô Quỳ cười lạnh nhạt:
- Tôi thấy cảnh sát các anh thật thú vị, làm hỏng chuyến du lịch tốt đẹp của chúng tôi, bây giờ lại muốn điều tra những người may mắn sống sót. Không biết các anh muốn tìm hiểu điều gì?
Bình luận facebook