• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Âm láy ma quỷ (1 Viewer)

  • Chương 9: #1 - Hoa báo xuân

Thanh Hoành dậy sớm, mon men xuống tầng một thì gặp La Lệnh vừa chạy bộ về. Anh ta vắt mảnh khăn trên cổ, tươi cười chào cô:

- Chào cô.

- Chào anh!

Bước lên cầu thang được mấy bước, bỗng La Lệnh quay lại:

- Nếu cô không vội thì nên đợi thêm mười phút nữa.

Thanh Hoành ngạc nhiên:

- Tại sao?

La Lệnh chỉ nhún vai, rồi chạy nhanh lên lầu.

Thanh Hoành do dự một lát, quyết định đi ra cửa, cô bắt gặp một cặp trai gái đang đứng trò chuyện dưới giàn nho cuối dãy hành lang, đó là Cửu Thiều và Tô Quỳ. Ma xui quỷ khiến thế nào, Thanh Hoành liền nhón chân đến gần để nghe lỏm cuộc nói chuyện của họ. Cô cảm thấy từ sau sự kiện tàu Đông Thái Bình Dương, cô đã sắp trở thành cái máy nghe trộm chuyên nghiệp.

- … Cô nên dừng lại thì hơn.

- Vì sao? Hay là anh sợ rồi? - Tô Quỳ cười cợt. - Tôi sẽ không dừng lại. Tôi đang rất vui và còn muốn vui nữa.

- Bởi vì có… nên sẽ càng nguy hiểm. Tôi mong cô suy nghĩ thấu đáo.

Giọng Cửu Thiều vừa nhỏ vừa trầm, cô dỏng tai cũng không nghe rõ mấy từ còn thiếu. Nói xong câu đó, Cửu Thiều liền quay người đi về đầu này của dãy hành lang. Anh không tỏ ra bất ngờ khi thấy cô, anh đưa tay lên, dịu dàng vuốt tóc cô:

- Rốt cuộc cũng chịu dậy.

- Mới có chín giờ, không muộn lắm.

Vừa dứt lời cô thấy Hình Mẫn từ xa chạy lại, mồ hôi ướt đẫm áo phông màu xám nhạt, chiếc áo bỗng chốc biến thành màu tro xám. Ông nhìn họ bằng ánh mắt “kiểm duyệt”, rồi vẫy tay gọi:

- Luyện tập thể lực cũng rất quan trọng, Tiểu Hoành, lười luyện tập như cô nếu chẳng may ra đường gặp kẻ cắp, đừng hòng đuổi bắt được chúng.

Thanh Hoành đáp:

- ... Tôi sẽ báo cảnh sát.

Hình Mẫn lắc đầu, đi lướt qua cô.

Khi chỉ còn hai người, Thanh Hoành bước lên một bước, hỏi:

- Anh đang nói chuyện với Tô Quỳ? Thật quý hóa, cô ấy không lấy thứ gì nện vào đầu anh à?

- Đây là lần cảnh báo thứ hai của anh, nhưng có vẻ cô ta chẳng hề bận tâm.

- Ý anh là…

Anh dửng dưng:

- Anh nghĩ Ám Hoa đang ở gần đây, cô ta làm vậy rất nguy hiểm.

Ám Hoa là loài dơi hút máu người ẩn nấp trong bóng tối, chỉ chờ có dịp là lao ra hút lấy thứ mà nó thèm khát nhất.

Thanh Hoành định nói thì nghe “xoẹt” một tiếng, rèm cửa sổ trên tầng hai được kéo sang bên, cô ngẩng lên, thấy Thẩm Dật nhô cả người ra ngoài, tì tay vào thành cửa sổ, cúi xuống nhìn cô, mỉm cười:

- Chào bé cưng!

Cửu Thiều “hừ” lạnh, quay đi chỗ khác.

Thanh Hoành bỗng rơi vào trạng thái rất đỗi khó xử, nếu bây giờ chạy đuổi theo Cửu Thiều sẽ khiến Thẩm Dật mất mặt. Cô ngẩng đầu lên, cười đáp lại:

- Không còn sớm nữa đâu.

- Vậy sao? Không còn sớm nữa ư? - Anh ta chăm chú ngắm cô một lúc, đột nhiên nói: - Đúng rồi, chính thế, cô ở yên đó, chờ tôi xuống.

Rèm cửa lại “xoẹt” một tiếng, về vị trí cũ.

Cửu Thiều dừng bước, quay lại, cau mày:

- Còn đứng đó làm gì?

Thanh Hoành vội vàng theo anh vào nhà. Cửu Thiều chọn một cuốn tạp chí trên giá để sách báo, ngồi trên sofa đọc. Thanh Hoành liếc nhìn thì thấy đó chỉ là một cuốn tạp chí lá cải, cô không ngờ anh đủ kiên nhẫn đọc loại tạp chí này.

Anh lật đến một trang nào đó rồi lật trở lại, cứ đọc đi đọc lại mười mấy lần. Cô đã đọc cuốn tạp chí này từ lâu, thực ra chỉ toàn những thông tin như chuyện phim giả tình thật của diễn viên nổi tiếng, hay như người ta chộp được hình ảnh một người đàn ông đầu hói, bụng bự tướng trước cửa phòng minh tinh màn bạc nào đó.

Thanh Hoành thấy vô vị, liền đi đến bức tường treo ảnh chụp của hai chị em Tô Quỳ ngắm nghía. Đó là những bức ảnh chụp chung của chị em họ ở mọi kích cỡ, và đều là ảnh chụp ghép với các công trình kiến trúc khác nhau, họ cười rất tươi. Giấy dán tường màu xanh dương mang phong cách trẻ trung, điểm xuyết bởi những hoa văn độc đáo, xinh đẹp. Thanh Hoành đoán loại giấy dán tường này do Tô Tường chọn. Ngôi biệt thự mang phong cách Châu Âu điển hình, đơn giản mà sang trọng, với gam màu chủ đạo là trắng sữa và nâu sẫm. Vì thế, bức tường màu xanh dương hoàn toàn không ăn khớp với phong cách của ngôi nhà. Nhưng Tô Quỳ vốn rất yêu chiều em gái, hẳn là cô ta không thấy phiền lòng gì khi cô em phá hỏng toàn bộ thiết kế.

Khoảng mười phút sau, Thẩm Dật mang theo giá vẽ xuống tầng một và thấy cô đang ngồi trong phòng thì tỏ ra hết sức bất bình:

- Tôi bảo cô đứng nguyên tại chỗ kia mà!

Thanh Hoành giảo biện:

- Tôi nghĩ anh chỉ đùa thôi, nhỡ đâu anh bắt tôi đứng phơi nắng suốt mấy tiếng đồng hồ thì sao.

- Trông tôi trông giống một kẻ bỉ ổi đến thế à?

Thẩm Dật bước lại, tóm lấy tay cô:

- Đi thôi, quay về chỗ ban nãy cô đứng.

Thẩm Dật kéo cô ra chỗ cũ, còn anh ta thì lùi lại vài bước, đứng tựa vào lan can, lấy bút chì căn khoảng cách.

- Cô đứng lệch sang trái một chút. Dừng lại, chính là vị trí này. Rồi, bây giờ cô quay người sang bên.

Thanh Hoành ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn.

- Anh định vẽ tôi đấy à? Nhưng tôi đã đồng ý đâu, anh đang xâm phạm quyền sở hữu hình ảnh cá nhân.

Bàn tay Thẩm Dật lướt nhanh như gió, loáng một cái anh ta đã phác họa xong vóc dáng.

- Này cô ơi, cô có thể tạm thời nhắm mắt lại được không? Khi cô nói, cơ mặt của cô cử động, sẽ phá hoại cảm hứng sáng tác của tôi.

Lúc này, anh ta đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, và gần như không để tâm đến bên ngoài. Thanh Hoành thấy buồn chân, buồn tay, buồn miệng vì không được cử động cũng không được nói, nhưng tròng mắt thì vẫn có thể đảo vòng. Cô liếc bên đông ngó bên tây, đột nhiên phát hiện ra một vạt hoa màu lam rất đẹp. Nhiều người bảo rằng, đôi khi họ nhìn thấy những cảnh tượng rất đỗi quen thuộc, như thể từng gặp ở đâu đó, nhưng ngẫm kỹ thì hóa ra không phải. Cô cũng có cảm giác ấy khi nhìn thấy vạt hoa màu xanh lam rực rỡ dưới ánh mặt trời kia. Cô cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không biết đã gặp ở đâu.

Bất giác cô dịch chuyển tư thế mà Thẩm Dật sắp đặt lúc trước. Cô cúi xuống, chạm khẽ vào những cánh hoa mơn mởn. Một lúc sau mới sực tỉnh, vội quay ra xin lỗi:

- Xin lỗi, có phải tôi đã phá hỏng bức vẽ của anh rồi không?

Thẩm Dật nheo mắt nhìn cô, nét bút chậm lai:

- Không sao, không hề gì. Cô thích loài hoa màu lam đó?

- Cũng không hẳn.

Chỉ là bỗng nhiên cô cảm thấy mê mẩn thôi. Anh ta gác bút ngay sau đó, dịch chuyển giá vẽ, vẫy cô lại:

- Tôi xong rồi, cô muốn xem không?

Tốc độ ký họa chân dung của anh ta thật đáng nể. Thanh Hoành chạy lên hành lang, anh ta đang tô thêm màu cho một vài nét vẽ, sau đó kí tên mình bên góc phải, rồi đưa bức ký họa cho cô.

Thanh Hoành ngắm nghía một hồi, đúng là nhìn thoáng thấy rất giống cô, nhưng cô vẫn có cảm giác giống mà như không giống. Và biểu cảm trên gương mặt của cô gái trong tranh, hình như là… vẻ cười trong giấc ngủ say sưa mà cô gái không hề hay biết. Cô không thể không thừa nhận tài năng thiên bẩm của Thẩm Dật về phương diện này. Cảm giác đầu tiên khi tiếp xúc với tranh của anh ta không phải là bút pháp cao siêu mà là ấn tượng khó quên, kể cả đối với dòng tranh sơn dầu tạo ảo giác xuyên thấu và cách phối màu táo bạo, hay ấn tượng về không gian lạ lùng khôn tả mà tranh ký họa chân dung của anh ta mang lại.

Thanh Hoành chỉ bông hoa trong bức tranh, hỏi:

- Đây là hoa gì vậy? Nhìn quen lắm.

Thẩm Dật vươn vai, trong chớp mắt anh ta đã trở lại là một chàng trai vui vẻ, tinh nghịch:

- Hoa báo xuân. Cô yêu thích loài hoa này là giúp tôi tiết kiệm được khối tiền đấy, so với hoa hồng thì loài hoa này chẳng đáng mấy đồng.

Tô Quỳ ngủ đến trưa mới thức dậy, xuống lầu ăn trưa cùng mọi người. Ăn xong, cô ta đề nghị đưa mọi người đi dạo quanh khu du lịch sinh thái gần đó.

Mấy năm gần đây, thành phố Nam tích cực đẩy mạnh phát triển du lịch, vì thế các điểm du lịch và các khu du lịch sinh thái nối đuôi nhau nườm nượp ra đời. Thành phố này vốn được thiên nhiên ưu ái ban cho những bãi cát mềm mịn tựa nhung lụa, nước biển trong vắt, và đường bờ biển uốn lượn miên man.

Trời hôm nay thật đẹp, xanh trong thăm thẳm, khu du lịch sinh thái đông đúc, vui nhộn với không ít khách du lịch là người nước ngoài.

Tô Quỳ giới thiệu:

- Khu du lịch sinh thái này có rất nhiều trò chơi, nổi tiếng nhất là các trò mạo hiểm.

Thanh Hoành quay sang chăm chú nhìn một người “vũ trang” từ đầu đến chân với mũ bảo hiểm và găng tay, đệm gối, đang chơi trò trượt ván, kết thúc mỗi lần tung mình trên máng trượt là một vòng xoay một trăm tám mươi độ trên không vô cùng điệu nghệ, khiến đám đông vỗ tay cổ vũ rầm rầm. Thẩm Dật bất ngờ gác khuỷu tay lên vai cô, hỏi:

- Cô thích trò đó?

Thanh Hoành chưa kịp trả lời đã bị Cửu Thiều kéo giật về phía mình, thậm chí anh còn phủi nhẹ vai cô.

- Tiểu Hoành không ưa vận động mạnh, nhưng tôi thì có đấy.

Anh mỉm cười, khóe môi lộ ra một lúm đồng tiền. Nụ cười ấy khiến Thanh Hoành có cảm giác tê dại cả da đầu.

- Anh thích trò đó? - Thẩm Dật chỉ tay sang chỗ khác: - Trò này thì sao?

Đó là khu vực thi đấu của trò chơi đi thăng bằng trong vòng tròn kim loại. Trò chơi này hầu như chỉ có người nước ngoài tham gia, khán giả cũng đa phần là người nước ngoài.

Thanh Hoành quan sát kỹ thì thấy trên khán đài có hai vòng tròn kim loại khổng lồ được buộc vào nhau bằng dây thép, người chơi bước đi trong vòng kim loại, vòng kim loại cứ thế được đẩy lên cao, sau khi chạm mốc cao nhất sẽ quay trở lại mặt đất. Trước đây, hồi đi du lịch ở nước ngoài cô cũng từng thấy người ta chơi trò này.

Lúc này, cả hai người chơi vừa rớt khỏi vòng tròn kim loại, dây an toàn co giãn tuyệt đối, chầm chậm thả người chơi xuống đất. Trọng tài cuộc thi đấu bất giác thở dài, tiếc nuối:

- Trình độ của các anh chỉ đến thế thôi sao?

Tô Quỳ dừng bước, nở nụ cười tươi rói:

- Thẩm Dật, anh thấy trò này thú vị lắm à?

Thẩm Dật nhún vai, không mắc bẫy:

- Cũng tàm tạm.

Tô Quỳ nháy mắt:

- Tôi thì cho rằng những người đàn ông dám thử sức, dám mạo hiểm là những người có sức hấp dẫn lớn nhất. À không, tôi nghĩ, tất cả phụ nữ đều sẽ mềm lòng trước bầu không khí căng thẳng, kịch tính và đầy hấp dẫn này.

Lúc nói những lời này, Tô Quỳ cố gắng phát huy sở trường thuyết phục người khác bằng giọng nói mê hoặc và nụ cười khiêu khích.

Lục Mẫn Chi đột nhiên ngắt lời cô ta:

- Cô nói những lời này nhằm mục đích gì? Chứng minh sức quyến rũ vô biên của cô?

- Làm gì có. - Tô Quỳ nhìn ra xung quanh, tỏ vẻ oan ức. - Người có sức hấp dẫn vô biên là cô Chử mới phải. Chị không thấy hai người đàn ông điển trai đang chết mê chết mệt cô ấy à?

Tô Quỳ vừa dứt lời đã thấy Thẩm Dật nhảy tót lên sàn thi đấu, nhìn xuống đám đông bằng ánh mắt thách thức:

- Có vị nào muốn thi đấu với tôi không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom