-
Chương 2: #1 – Ám hoa
Vụ án cắt rời thi thể người đã xảy ra liên tiếp, nhưng đến nay cảnh sát vẫn chưa truy tìm được hung thủ, khiến cho thành phố vốn nổi tiếng an ninh tốt này được dịp dậy sóng. Tin tức nóng hổi hàng ngày đều liên quan đến vụ án nghiêm trọng này. Đây cũng là vụ án đầu tiên của Cửu Thiều kể từ khi anh được điều đến đội điều tra. Người của đội điều tra không một ai chịu hé răng tiết lộ diễn biến điều tra vụ án, nên dù muốn Thanh Hoành cũng không cách nào moi được tin tức từ họ. Do vậy, hàng ngày cô kiếm cớ đi mua cà phê, lai vãng quanh phòng làm việc của đội điều tra.
Thực ra, mục tiêu cô nhắm đến là Tần Tấn, bởi vì anh ta là người thoải mái, cởi mở, chỉ cần hỏi khéo vài câu, là sẽ gặt hái được thông tin gì đó. Nghe nói, đội trưởng Hình Mẫn của đội điều tra cho rằng, hung thủ gây ra hai vụ trọng án này là cùng một tên. Và rằng, theo cách hắn gây án thì chắc chắn sẽ có nạn nhân thứ ba. Vì vậy, đội điều tra đã khoanh vùng hành động, đồng thời cử hai chiến sỹ của đội “nằm vùng” luân phiên ở khu vực này, thực hiện chiến dịch dụ rắn ra khỏi hang.
Tần suất mua cà phê của Thanh Hoành tương đối dày đặc, nên rốt cuộc cũng có lần cô đụng phải Hình Mẫn và Cửu Thiều vừa đi họp về. Xưa nay Hình Mẫn vẫn tỏ ra lạnh nhạt với cô, nhưng Thanh Hoành không lấy thế làm buồn, cô hiểu rõ nguyên nhân vì sao.
Năm đó, cô thi được vào Sở cảnh sát, một phần cũng nhờ quan hệ, cô đã đánh bật một ứng cử viên trẻ tuổi mà Hình Mẫn rất ưng ý.
Hai người đó, người trước kẻ sau đi vào phòng làm việc, nhưng chưa đầy một phút sau, Cửu Thiều quay ra, liếc nhìn cô, rồi lạnh lùng hỏi:
– Lại đến mua ca phê à?
Vì muốn nhấn mạnh tính chân thực của hành động mua cà phê, Thanh Hoành láu cá bổ sung thêm một câu:
– Tôi rất mê cà phê.
Ngày hôm sau, khi Thanh Hoành lại kiếm cớ đi mua cà phê để moi tin từ Tần Tấn thì Cửu Thiều từ văn phòng bước ra, bảo cô:
– Cô vào đây một lát.
– Tôi à?
Thanh Hoành băn khoăn không hiểu, nhưng vẫn đi theo anh. Gian ngoài của văn phòng làm việc của đội điều tra chẳng khác nào bãi rác, giấy lộn, cơm hộp vứt la liệt. Nếu là người mắc chứng ưa sạch sẽ, chắc chắn sẽ lập tức khom lưng thu dọn đống bừa bộn này.
Phòng làm việc của Cửu Thiều nằm ở gian trong, để ý sẽ thấy, dường như đó là một thế giới hoàn toàn khác biệt so với gian ngoài. Cô có cảm giác anh là một cây nấm xinh đẹp, sạch sẽ, mọc giữa bãi rác thải.
Cửu Thiều mở tủ, lấy ra một bình giữ nhiệt chân không cỡ lớn, đặt trước mặt cô:
– Cho cô đấy.
– … Gì thế?
– Cô thích uống cà phê còn gì.
– Hả?
– Hôm qua tôi pha thêm để mang đi cho cô đấy.
Thanh Hoành cầm bình giữ nhiệt, muốn nói lại thôi.
– Sao vậy? Cô không thích cà phê?
– Không, không phải…
Cô bối rối không biết có nên nói thẳng nói thật với anh không. Cô ngẩng lên nhìn anh, anh kéo ghế ngồi xuống, chăm chú ký giấy tờ, nét bút cuối anh ấn rất mạnh, tưởng như có thể rách cả trang giấy. Anh nói mà không hề ngẩng lên:
– Đây là loại cà phê vừa sản xuất năm nay. Cà phê ở máy bán cà phê tự động pha nhiều hương liệu quá.
Cô không tin anh không biết cô chỉ giả vờ mua cà phê mà thôi. Nên cô cố gắng kiếm cớ thoái thác:
– Nhưng tôi không mang theo cốc.
– Cô cứ dùng cái cốc này đi, tôi sẽ đem về khử trùng sau.
Thanh Hoành thầm thở dài, mở nắp bình giữ nhiệt, rót một cốc cà phê. Hương cà phê thơm phưng phức như thấm vào gan vào ruột. Cô cầm chiếc cốc đặt trước mặt anh lên, hay quá, trong cốc không có trà, cô rót cà phê cho anh:
– Nào, chúng ta cùng cạn ly!
Nhưng anh chẳng thích thú gì với câu nói đùa của cô. Anh lạnh lùng nhìn cô rồi tiếp tục cúi xuống ký giấy tờ.
Thanh Hoành lẳng lặng uống cạn bình cà phê hảo hạng, rồi lẳng lặng trở về văn phòng.
Cô uống cà phê hảo hạng liên tục trong ba ngày, đến sáng ngày thứ tư, lúc ngồi ăn sáng ở nhà ăn của cơ quan, Thanh Hoành ngáp liên hồi. Nhã Ca ngồi đối diện với cô cũng lờ đờ thiếu ngủ. Hai người như thể bị lây bệnh thiếu ngủ của nhau, cứ đưa tay lên che miệng, ngáp mãi không thôi.
Nhã Ca lấy làm lạ, hỏi:
– Mấy hôm nay tôi phải tăng ca, thay đổi địa điểm nằm vùng để dụ hung thủ lộ diện, còn cậu thì sao?
– … Uống cà phê nhiều quá.
Vừa dứt lời đã lại thấy một bình giữ nhiệt cỡ lớn xuất hiện trước mặt.
Thanh Hoành chầm chậm ngẩng lên, và trông thấy Cửu Thiều. Anh đứng đó, cúi xuống nhìn cô.
– Hôm qua tôi pha hơi nhiều Latte, nên mang cho cô một ít.
Anh ngồi xuống, mỉm cười với cô.
Thanh Hoành thở dài kinh hãi, sau một hồi suy tính, cô quyết định nói ra sự thật. Cô nhìn thẳng vào anh:
– Thực ra tôi không thích cà phê, tôi chỉ kiếm cớ thôi.
– Tôi biết.
– … Anh biết gì?
– Không phải cô đến mua cà phê mà là kiếm cớ “săn” mỹ nam.
Cô đâu phải loại người dị hợm mà biến đội điều tra thành “bãi săn trai đẹp”? Thanh Hoành nói:
– Dù anh đẹp trai thế nào tôi cũng đâu cần cất công săn bắt ráo riết như thế.
Nhã Ca chen vào:
– Cậu sai rồi. Cửu Thiều là “hoa quý trên non cao” của Sở chúng ta. Đã có cậu ấy rồi, sao cậu vẫn muốn bắt cá nhiều tay thế?
– Trước hết, tôi không bài xích cách gọi “hoa quý trên non cao”. Nhưng trọng điểm của vấn đề là, tôi bắt cá nhiều tay khi nào? Tôi thấy mình giống người lạnh nhạt với chuyện nam nữ đấy chứ.
– Hả… thôi được, coi như tôi nói sai, bây giờ trọng điểm không phải là cà phê nữa mà là canh dưỡng sinh bổ âm. Cửu Thiều, cậu mang nhầm món rồi.
– Câu nói nguyên văn của tôi là: “Tôi thấy mình giống người lạnh nhạt với chuyện nam nữ đấy chứ”, đó là một cách so sánh…
Cửu Thiều lên tiếng cắt ngang lời cô:
– Không phải thủ pháp so sánh mà là nói quá….
Thanh Hoành chẳng còn đủ sức đáp trả, cô đầu hàng:
– Tôi hứa không lai vãng quanh cái máy bán cà phê tự động ấy nữa, anh làm ơn tha cho tôi đi!
Cuối cùng thì Cửu Thiều cũng chịu cầm chiếc bình giữ nhiệt cỡ lớn ấy đi. Anh vừa đi khỏi, đội trưởng Hình Mẫn cũng vừa đến. Ông gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu cho Thanh Hoành:
– Lát nữa cô hãy đến văn phòng của anh Lăng.
Ý đồ của Hình Mẫn rất dễ hiểu, không cần đến chỗ giám đốc Lăng, Thanh Hoành cũng đoán ra được. Cô có thể suy luận ngụ ý của những con số và chữ cái đằng sau những quân bài thì Hình Mẫn chắc chắn cũng có thể. Hai cảnh sát của đội điều tra không thể dụ được hung thủ lộ diện, nên Hình Mẫn quyết định chọn cô. Có điều, muốn điều động người của phòng bệnh lý thì phải xin ý kiến giám đốc Sở.
Lăng Trác Viễn mới hơn bốn mươi, tướng mạo đường bệ, nhưng tóc trên đầu đã gần bạc trắng. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy ông và Cửu Thiều có nhiều điểm giống nhau.
Thanh Hoành còn nhớ ngày đó cô vừa tốt nghiệp đại học, đang học năm đầu cao học. Hôm đó trời mưa to, cô lao đi giữa mưa giông, người ướt như chuột lột, tìm đến khu nhà của giám đốc Lăng. Cô chờ mãi chờ mãi, cho đến khi nhìn thấy chiếc xe ô tô kiểu dáng cũ chạy tới. Không chần chừ do dự, cô lao ra chặn đầu xe. Chiếc xe phanh “kít” lại.
Cô chăm chăm mong ngóng một kết quả.
Và Lăng Trác Viễn đã cho cô cơ hội này.
– Cháu bằng lòng thử, cháu chấp nhận nguy hiểm.
Lăng Trác Viễn bóp trán, lắc đầu:
– Thực lòng chú không tán thành quyết định này, cháu nên thu lại câu nói vừa rồi.
– Sẽ không nguy hiểm gì đâu, bởi vì tôi sẽ điều động cảnh sát giỏi nhất ở Sở ta đi theo bảo vệ cô ấy.
Lúc nào Hình Mẫn cũng đánh giá cao Cửu Thiều, vì vậy, không ngoài dự đoán của cô, anh sẽ cùng cô thực hiện nhiệm vụ lần này.
Thanh Hoành cùng anh đến một căn cứ điểm tạm thời, đó là căn phòng cho thuê trong ngôi làng nằm sát thành phố. Thanh Hoành dạo quanh một vòng:
– Đây là khu vực có mức độ lưu động dân cư cao nhất. Gần đây có một vài khu chợ và một xưởng đóng tàu đang chờ di dời. Xem ra các anh đã vạch một hướng đi rất rộng.
Cửu Thiều không giấu giếm, anh thẳng thắn trao đổi với cô:
– Kết quả xét nghiệm cho thấy, cưa điện trong xưởng đóng tàu có dính máu người.
Thanh Hoành đưa mắt về phía trước, nơi có nhà xưởng đóng tàu cũ:
– Chúng ta đến đó xem xét.
Cửu Thiều không tán thành, cũng không phản đối, nên cô coi như anh đã đồng ý. Cửa ở khu vực xưởng cưa điện đã đóng chặt và dán niêm phong. Thanh Hoành ngó qua cửa sổ, đập vào mắt cô là chiếc cưa điện khổng lồ trong xưởng. Cô thậm chí có thể tưởng tượng ngay ra cảnh người mẹ đơn thân, nạn nhân thứ hai ấy đã khiếp hãi thế nào khi nhìn thân thể mình bị cắt rời từng đoạn.
Cô cảm thấy người phụ nữ ấy như vẫn quanh quẩn đâu đây, đang hờn tủi tố giác với cô hình dáng và đặc trưng nhận dạng của kẻ bạo hành.
Thanh Hoành khẽ nhắm mắt lại, ra sức xua đuổi thứ ảo giác kỳ lạ này:
– Tôi bắt đầu cảm thấy bất an.
Cô quay mặt về phía anh:
– Anh sẽ bảo vệ tôi an toàn chứ?
– Xét từ góc độ nào đó thì có thể.
Cửu Thiều trêu đùa:
– Giải thưởng trong các cuộc thi võ thuật từ bé đến lớn của tôi có thể chế thành một chiếc ô tô.
– Thế thì phải nhiều lắm…. chắc phải tốn rất nhiều tiền.
Cửu Thiều nhìn cô, phản ứng của cô thật lạ lùng, lúc này lẽ ra cô nên nói: “Chắc là anh đã khổ luyện rất nhiều” mới phải chứ!
– … Đúng là rất nhiều.
– Anh còn là bác sỹ pháp y, thân thủ lợi hại, pha cà phê cũng rất ngon, anh định không nhường đường sống cho người khác đấy à?
Vừa dứt lời, Thanh Hoành liền trông thấy một người đàn ông cao lớn sải bước tới, đó là gương mặt bặm trợn, xám xịt của người nghiện thuốc lá nặng:
– Các người làm gì ở đây?
Cửu Thiều giơ thẻ công an:
– Chúng tôi là cảnh sát điều tra, đến đây tìm manh mối.
Người đó dừng bước, quan sát họ một lúc, anh ta để mắt nhiều hơn đến Thanh Hoành, sau đó khẽ gật đầu rồi quay người bỏ đi.
– Người dân hoang mang lo sợ nên khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính.
Thanh Hoành khẽ lầm bầm.
– Cô thấy là họ thần hồn nát thần tính?
Cửu Thiều đột nhiên lên tiếng:
– Theo tôi, không phải cô mắc chứng lạnh nhạt với chuyện nam nữ mà là chậm hiểu.
Khi anh nói những lời này, có mấy công nhân vừa đi qua, tất cả đều quay lại nhìn, gương mặt họ hiển hiện vẻ cảm thông. Thanh Hoành vừa xấu hổ vừa tức tối, anh thật quá đáng. Mặc dù cô biết những người học ngành y thường nghĩ thoáng, nhưng cũng khó chấp nhận việc ai đó phê phán người khác ở chốn đông người giữa thanh thiên bạch nhật thế này, anh khiến cô bỗng nhiên trở thành tâm điểm cho những ánh mắt soi mói.
Sau khi đã làm quen với mọi thứ xung quanh, họ đến một khu nhà trọ. Hành lang thì hẹp, trên lối đi lại bày rất nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh, bụi bặm bám đầy, phòng ốc tối thui, thiếu ánh sáng. Thanh Hoành nhanh nhẹn dạo khắp phòng một lượt. Trong nhà vệ sinh vẫn còn bộ đồ đánh răng rửa mặt, vốn là đồ đạc người tiền nhiệm để lại.
Thanh Hoành cầm sữa tắm lên xem, là sữa tắm hương chanh. Cô mở nắp chai và ngửi:
– Giờ thì tôi có thể đoán chắc người tiền nhiệm của tôi không phải Nhã Ca, vì cô ấy không bao giờ dùng loại sữa tắm có mùi hương này.
– Xin thứ lỗi cho tôi được nói thẳng, hiện chúng ta vẫn chưa tìm được hung thủ. Kẻ đó ra tay rất tàn bạo, và tôi không dám chắc suốt 24 giờ đồng hồ tôi không hề sơ sảy hay lơ đãng. Vì vậy, cô cũng nên chú ý đến an toàn của bản thân một chút.
Thanh Hoành biết anh không tin tưởng cô, bởi vì cô chưa từng được huấn luyện nghiệp vụ điều tra, cũng không phải tốt nghiệp trường an ninh hay cảnh sát. Năng lực của cô không thể so sánh với người trong ngành. Nhưng sự thật ấy không khiến cô cảm thấy xấu hổ, bởi mỗi người đều có chuyên môn của mình. Cô ngó lại một lượt nhà vệ sinh:
– Ở đây có gắn camera không?
– Không.
Cửu Thiều trỏ chiếc máy tích xách tay đặt trên chiếc bàn nhỏ kê ở đầu giường:
– Chỉ có cái camera nhỏ xíu trên máy tính xách tay kia thôi. Vì vậy, hãy cố gắng để mọi cử chỉ, hành động của cô đều lọt vào tầm kiểm soát của camera đó.
Thanh Hoành quay vào phòng, cô đi một vòng quanh giường:
– Còn hai câu hỏi nữa, một, nhiệm vụ của tôi kéo dài trong bao lâu? Hai, hàng ngày tôi phải làm gì?
– Nhiệm vụ kéo dài một tuần, nếu vẫn không có kết quả, sẽ phải đổi người. Cô cứ sinh hoạt, đi lại bình thường, càng tự nhiên càng tốt. Tôi ở phòng bên cạnh, chúng ta liên lạc qua máy vi tính.
Thanh Hoành nhẩm tính những vật dụng cần chuẩn bị:
– Vậy bây giờ tôi sẽ về nhà thu dọn đồ đạc, tối nay dọn đến đây.
Cô bước đằng trước, Cửu Thiều theo sau, cách cô vài bước. Đột nhiên, cô quay đầu lại, hỏi:
– Nhiệm vụ của anh bây giờ là theo sát tôi 24/24 giờ, đúng không?
Cửu Thiều thoáng ngẩn ngơ, anh đáp:
– Đúng vậy.
– Có gồm các việc như đưa đón và mua cơm không?
Anh phì cười, hỏi ngược lại:
– Cô nghĩ tôi là người giúp việc của cô chắc?
– Anh làm sao làm được công việc này!
Cô quay đầu lại, tủm tỉm cười. Đúng là anh không nên cười nhiều, vì khi cười, anh chẳng còn chút uy nghiêm nào, khiến người ta rất muốn trêu chọc anh:
– Nếu anh bằng lòng thực hiện nhiệm vụ đặc biệt đó, tôi hứa sẽ mở hai chai vang đắt nhất để ủng hộ anh. (1)
(1) Ý muốn trêu Cửu Thiều giống như tiếp viên nam ở quán bar, được khách VIP là Thanh Hoành mến mộ, sẵn lòng bỏ tiền gọi những chai rượu vang đắt nhất để anh có thu nhập cao từ phần trăm bán rượu của quán. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều của người dịch)
Vừa dứt lời cô đã hối hận, chỉ muốn cắn đứt lưỡi cho xong. Câu nói đùa kiểu này chỉ nên nói với gã cậu hai nhà họ Tạ, Tạ Doãn Luy. Vì hắn giàu có và hắn không tự ái. Nhưng đối với những người bình thường khác, thì hơi quá.
Cửu Thiều quả nhiên thôi cười, gương mặt anh lại là vẻ lạnh lùng thường thấy.
Họ lặng lẽ bước đi. Nhà cửa khu vực này nằm cạnh nhau san sát, rất ít chỗ để có thể đỗ xe, vì vậy họ gần như phải đi hết một dãy phố. Thanh Hoành mở cửa, ngồi vào ghế phụ, nhìn trộm anh. Anh mở kính cửa sổ, gác tay lên đó, nheo mắt nhìn gương chiếu hậu, nhanh chóng lùi xe khỏi chỗ đậu, chạy thẳng lên đường quốc lộ.
Thanh Hoành mở nắp chai nước suối, uống một ngụm, rồi nói:
-Khi nãy tôi đã lỡ lời, xin lỗi vẫn còn kịp chứ?
Cửu Thiều quay lại nhìn cô, lát sau anh mỉm cười:
– Đúng là cô nên xin lỗi, sao cô chỉ nghĩ đến việc mở hai chai vang thượng hạng mà không nghĩ đến việc chúng ta còn làm gì tiếp theo.
– Hả….
Thanh Hoành cuống cuồng rút khăn giấy ra lau. Cô bị sặc nước.
– Xin lỗi anh, tôi không cố ý…
Thanh Hoành quẹt thẻ từ mở cửa phòng và chìa tay mời:
– Nhà hơi bừa bộn, anh thông cảm.
Thực ra cô nói vậy là vì khiêm tốn, mặc dù căn phòng không sạch như lau như ly, đến mức nếu đeo găng tay màu trắng và chạm vào mọi ngóc ngách, đồ đạc trong nhà từ nền nhà đến tủ bát đều không có lấy một hạt bụi. Nhưng cũng rất sạch sẽ, ngăn nắp, đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng. Thanh Hoành pha trà mời khách:
– Anh ngồi chờ một lát, tôi sắp đồ rất nhanh.
Cửu Thiều gật đầu:
– Cô cứ lo việc đi, không cần tiếp tôi đâu.
Anh đưa mắt nhìn quanh, căn phòng không rộng nhưng trang trí rất trang nhã, sự kết hợp của đồ đạc trong phòng rất hài hòa về màu sắc. Thanh Hoành vừa vào làm trong Sở đã có rất nhiều người để ý đến cô. Cô ứng xử nho nhã, lịch duyệt, không quá câu nệ, cũng không quá tùy tiện. Rất dễ rút ra kết luận, cô có điều kiện kinh tế tốt, gia đình học thức cao. Anh nâng ly trà, nhấp một ngụm, đó là vị trà Kim Tuấn Mi (2). Bỗng ngó thấy khung ảnh trên chiếc bàn thấp, anh liền quay sang nhìn.
(2) Một thương hiệu trà nổi tiếng của tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc
Trong ảnh, Thanh Hoành vừa tốt nghiệp đại học, cô mặc lễ phục cử nhân, nhìn thần thái và cử chỉ của hai người bên cạnh có thể dễ dàng đoán ra họ là cha mẹ cô.
Không hiểu sao, anh cảm thấy cha mẹ cô trông rất quen.
Cửu Thiều thoáng chút băn khoăn. Anh vốn không hứng thú với tin tức về những người nổi tiếng. Vì bị Nhã Ca cưỡng ép nhồi sọ mấy thông tin lá cải nhảm nhí, anh mới biết đến Tạ Doãn Thiệu, anh chàng thường xuyên xuất hiện trên trang bìa tạp chí tài chính mà các cô gái trong Sở mê mệt tìm đọc. Người con cả của tập đoàn tài chính lớn nhất thành phố ấy, từ gương mặt xương xương đến cái trán dô cao vợi, có thể nhận thấy anh ta là một người thông minh và bướng bỉnh.
Vậy còn cha mẹ của Thanh Hoành, anh đã gặp ở đâu?
Anh chìm vào suy tư, bỗng thấy Thanh Hoành xách đồ ra ngoài:
– Xin lỗi để anh phải chờ lâu.
Cửu Thiều đặt ly trà xuống, đứng lên, đón lấy túi đồ từ tay cô.
Cô cũng không từ chối, quay ra thu dọn cốc chén. Lúc ngoảnh lại thì thấy anh đang chăm chú nhìn chiếc đàn dương cầm và vi-ô-lông ở góc phòng. Cô cười, bảo:
– Đừng nói với tôi anh còn biết chơi đàn nữa nhé!
– Cả hai.
Cửu Thiều chẳng buồn tỏ ra khiêm tốn.
– So với dương cầm thì tôi chơi vi-ô-lông tốt hơn.
– Tôi còn nhớ hồi học trung học, các bạn nam biết chơi đàn đều rất được hâm mộ. Có một cậu bạn thường xuyên xuất hiện và chơi đàn dương cầm trong các buổi liên hoan văn nghệ, chào mừng kỉ niệm, ngày nào cậu ta cũng nhận được thư tình.
– Còn cô thì sao?
Cô biết anh muốn hỏi cô có nằm trong nhóm người hâm mộ cuồng nhiệt của cậu bạn kia không. Cô lắc đầu, cười, đáp:
– Hồi đó tôi thích một anh chàng mọt sách, suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm. Thực ra cũng không phải là thích, chỉ là rất tò mò về kiểu người lạ lùng ấy thôi.
– Sau đó thì sao?
Cô bất giác liếc anh, các cụ nói không sai “chớ xem mặt mà bắt hình dong”, cô không nghĩ người như anh lại hứng thú với những chuyện thế này.
– Sau đó tôi hỏi cậu ta có muốn thử nghiệm quá trình giải phóng hoóc-môn dopamine trong não không, cậu ta liền đồng ý.
Cửu Thiều bật cười, những câu nói đùa hàm chứa kiến thức chuyên ngành thế này không phải ai cũng hiểu.
– Sau đó thì sao?
Sau đó họ đã chứng thực câu sấm truyền “tình yêu đầu đời thường không đơm hoa kết quả”. Thanh Hoành nổi máu tò mò:
– Cứ nói mãi về đời tư của tôi thế này không công bằng cho lắm, anh cũng bộc bạch về bản thân đi chứ.
– Rất đơn giản, ba ngày trước khi thi hết cấp ba chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Sau khi thi xong cô ấy dần tránh mặt tôi. Vào đại học, tôi đi làm thêm, mua nhẫn cưới và cầu hôn cô ấy, nhưng đã bị từ chối.
Mặc dù trước đó cô đã biết kết cục đáng buồn của lần cầu hôn ấy, nhưng cô không ngờ nó lại bi thảm đến thế, cô không biết phải an ủi anh thế nào, đành thở dài:
– Vì sao… cô ấy né tránh anh?
– Vì cô ấy thi trượt.
Cửu Thiều nhìn cô:
– Cô ấy bảo sẽ ôn để thi lại, trước khi thi đỗ đại học, cô ấy không có mặt mũi nào để gặp tôi.
– Còn chuyện mua nhẫn cưới và cầu hôn thì sao?
Thực ra, mục tiêu cô nhắm đến là Tần Tấn, bởi vì anh ta là người thoải mái, cởi mở, chỉ cần hỏi khéo vài câu, là sẽ gặt hái được thông tin gì đó. Nghe nói, đội trưởng Hình Mẫn của đội điều tra cho rằng, hung thủ gây ra hai vụ trọng án này là cùng một tên. Và rằng, theo cách hắn gây án thì chắc chắn sẽ có nạn nhân thứ ba. Vì vậy, đội điều tra đã khoanh vùng hành động, đồng thời cử hai chiến sỹ của đội “nằm vùng” luân phiên ở khu vực này, thực hiện chiến dịch dụ rắn ra khỏi hang.
Tần suất mua cà phê của Thanh Hoành tương đối dày đặc, nên rốt cuộc cũng có lần cô đụng phải Hình Mẫn và Cửu Thiều vừa đi họp về. Xưa nay Hình Mẫn vẫn tỏ ra lạnh nhạt với cô, nhưng Thanh Hoành không lấy thế làm buồn, cô hiểu rõ nguyên nhân vì sao.
Năm đó, cô thi được vào Sở cảnh sát, một phần cũng nhờ quan hệ, cô đã đánh bật một ứng cử viên trẻ tuổi mà Hình Mẫn rất ưng ý.
Hai người đó, người trước kẻ sau đi vào phòng làm việc, nhưng chưa đầy một phút sau, Cửu Thiều quay ra, liếc nhìn cô, rồi lạnh lùng hỏi:
– Lại đến mua ca phê à?
Vì muốn nhấn mạnh tính chân thực của hành động mua cà phê, Thanh Hoành láu cá bổ sung thêm một câu:
– Tôi rất mê cà phê.
Ngày hôm sau, khi Thanh Hoành lại kiếm cớ đi mua cà phê để moi tin từ Tần Tấn thì Cửu Thiều từ văn phòng bước ra, bảo cô:
– Cô vào đây một lát.
– Tôi à?
Thanh Hoành băn khoăn không hiểu, nhưng vẫn đi theo anh. Gian ngoài của văn phòng làm việc của đội điều tra chẳng khác nào bãi rác, giấy lộn, cơm hộp vứt la liệt. Nếu là người mắc chứng ưa sạch sẽ, chắc chắn sẽ lập tức khom lưng thu dọn đống bừa bộn này.
Phòng làm việc của Cửu Thiều nằm ở gian trong, để ý sẽ thấy, dường như đó là một thế giới hoàn toàn khác biệt so với gian ngoài. Cô có cảm giác anh là một cây nấm xinh đẹp, sạch sẽ, mọc giữa bãi rác thải.
Cửu Thiều mở tủ, lấy ra một bình giữ nhiệt chân không cỡ lớn, đặt trước mặt cô:
– Cho cô đấy.
– … Gì thế?
– Cô thích uống cà phê còn gì.
– Hả?
– Hôm qua tôi pha thêm để mang đi cho cô đấy.
Thanh Hoành cầm bình giữ nhiệt, muốn nói lại thôi.
– Sao vậy? Cô không thích cà phê?
– Không, không phải…
Cô bối rối không biết có nên nói thẳng nói thật với anh không. Cô ngẩng lên nhìn anh, anh kéo ghế ngồi xuống, chăm chú ký giấy tờ, nét bút cuối anh ấn rất mạnh, tưởng như có thể rách cả trang giấy. Anh nói mà không hề ngẩng lên:
– Đây là loại cà phê vừa sản xuất năm nay. Cà phê ở máy bán cà phê tự động pha nhiều hương liệu quá.
Cô không tin anh không biết cô chỉ giả vờ mua cà phê mà thôi. Nên cô cố gắng kiếm cớ thoái thác:
– Nhưng tôi không mang theo cốc.
– Cô cứ dùng cái cốc này đi, tôi sẽ đem về khử trùng sau.
Thanh Hoành thầm thở dài, mở nắp bình giữ nhiệt, rót một cốc cà phê. Hương cà phê thơm phưng phức như thấm vào gan vào ruột. Cô cầm chiếc cốc đặt trước mặt anh lên, hay quá, trong cốc không có trà, cô rót cà phê cho anh:
– Nào, chúng ta cùng cạn ly!
Nhưng anh chẳng thích thú gì với câu nói đùa của cô. Anh lạnh lùng nhìn cô rồi tiếp tục cúi xuống ký giấy tờ.
Thanh Hoành lẳng lặng uống cạn bình cà phê hảo hạng, rồi lẳng lặng trở về văn phòng.
Cô uống cà phê hảo hạng liên tục trong ba ngày, đến sáng ngày thứ tư, lúc ngồi ăn sáng ở nhà ăn của cơ quan, Thanh Hoành ngáp liên hồi. Nhã Ca ngồi đối diện với cô cũng lờ đờ thiếu ngủ. Hai người như thể bị lây bệnh thiếu ngủ của nhau, cứ đưa tay lên che miệng, ngáp mãi không thôi.
Nhã Ca lấy làm lạ, hỏi:
– Mấy hôm nay tôi phải tăng ca, thay đổi địa điểm nằm vùng để dụ hung thủ lộ diện, còn cậu thì sao?
– … Uống cà phê nhiều quá.
Vừa dứt lời đã lại thấy một bình giữ nhiệt cỡ lớn xuất hiện trước mặt.
Thanh Hoành chầm chậm ngẩng lên, và trông thấy Cửu Thiều. Anh đứng đó, cúi xuống nhìn cô.
– Hôm qua tôi pha hơi nhiều Latte, nên mang cho cô một ít.
Anh ngồi xuống, mỉm cười với cô.
Thanh Hoành thở dài kinh hãi, sau một hồi suy tính, cô quyết định nói ra sự thật. Cô nhìn thẳng vào anh:
– Thực ra tôi không thích cà phê, tôi chỉ kiếm cớ thôi.
– Tôi biết.
– … Anh biết gì?
– Không phải cô đến mua cà phê mà là kiếm cớ “săn” mỹ nam.
Cô đâu phải loại người dị hợm mà biến đội điều tra thành “bãi săn trai đẹp”? Thanh Hoành nói:
– Dù anh đẹp trai thế nào tôi cũng đâu cần cất công săn bắt ráo riết như thế.
Nhã Ca chen vào:
– Cậu sai rồi. Cửu Thiều là “hoa quý trên non cao” của Sở chúng ta. Đã có cậu ấy rồi, sao cậu vẫn muốn bắt cá nhiều tay thế?
– Trước hết, tôi không bài xích cách gọi “hoa quý trên non cao”. Nhưng trọng điểm của vấn đề là, tôi bắt cá nhiều tay khi nào? Tôi thấy mình giống người lạnh nhạt với chuyện nam nữ đấy chứ.
– Hả… thôi được, coi như tôi nói sai, bây giờ trọng điểm không phải là cà phê nữa mà là canh dưỡng sinh bổ âm. Cửu Thiều, cậu mang nhầm món rồi.
– Câu nói nguyên văn của tôi là: “Tôi thấy mình giống người lạnh nhạt với chuyện nam nữ đấy chứ”, đó là một cách so sánh…
Cửu Thiều lên tiếng cắt ngang lời cô:
– Không phải thủ pháp so sánh mà là nói quá….
Thanh Hoành chẳng còn đủ sức đáp trả, cô đầu hàng:
– Tôi hứa không lai vãng quanh cái máy bán cà phê tự động ấy nữa, anh làm ơn tha cho tôi đi!
Cuối cùng thì Cửu Thiều cũng chịu cầm chiếc bình giữ nhiệt cỡ lớn ấy đi. Anh vừa đi khỏi, đội trưởng Hình Mẫn cũng vừa đến. Ông gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu cho Thanh Hoành:
– Lát nữa cô hãy đến văn phòng của anh Lăng.
Ý đồ của Hình Mẫn rất dễ hiểu, không cần đến chỗ giám đốc Lăng, Thanh Hoành cũng đoán ra được. Cô có thể suy luận ngụ ý của những con số và chữ cái đằng sau những quân bài thì Hình Mẫn chắc chắn cũng có thể. Hai cảnh sát của đội điều tra không thể dụ được hung thủ lộ diện, nên Hình Mẫn quyết định chọn cô. Có điều, muốn điều động người của phòng bệnh lý thì phải xin ý kiến giám đốc Sở.
Lăng Trác Viễn mới hơn bốn mươi, tướng mạo đường bệ, nhưng tóc trên đầu đã gần bạc trắng. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy ông và Cửu Thiều có nhiều điểm giống nhau.
Thanh Hoành còn nhớ ngày đó cô vừa tốt nghiệp đại học, đang học năm đầu cao học. Hôm đó trời mưa to, cô lao đi giữa mưa giông, người ướt như chuột lột, tìm đến khu nhà của giám đốc Lăng. Cô chờ mãi chờ mãi, cho đến khi nhìn thấy chiếc xe ô tô kiểu dáng cũ chạy tới. Không chần chừ do dự, cô lao ra chặn đầu xe. Chiếc xe phanh “kít” lại.
Cô chăm chăm mong ngóng một kết quả.
Và Lăng Trác Viễn đã cho cô cơ hội này.
– Cháu bằng lòng thử, cháu chấp nhận nguy hiểm.
Lăng Trác Viễn bóp trán, lắc đầu:
– Thực lòng chú không tán thành quyết định này, cháu nên thu lại câu nói vừa rồi.
– Sẽ không nguy hiểm gì đâu, bởi vì tôi sẽ điều động cảnh sát giỏi nhất ở Sở ta đi theo bảo vệ cô ấy.
Lúc nào Hình Mẫn cũng đánh giá cao Cửu Thiều, vì vậy, không ngoài dự đoán của cô, anh sẽ cùng cô thực hiện nhiệm vụ lần này.
Thanh Hoành cùng anh đến một căn cứ điểm tạm thời, đó là căn phòng cho thuê trong ngôi làng nằm sát thành phố. Thanh Hoành dạo quanh một vòng:
– Đây là khu vực có mức độ lưu động dân cư cao nhất. Gần đây có một vài khu chợ và một xưởng đóng tàu đang chờ di dời. Xem ra các anh đã vạch một hướng đi rất rộng.
Cửu Thiều không giấu giếm, anh thẳng thắn trao đổi với cô:
– Kết quả xét nghiệm cho thấy, cưa điện trong xưởng đóng tàu có dính máu người.
Thanh Hoành đưa mắt về phía trước, nơi có nhà xưởng đóng tàu cũ:
– Chúng ta đến đó xem xét.
Cửu Thiều không tán thành, cũng không phản đối, nên cô coi như anh đã đồng ý. Cửa ở khu vực xưởng cưa điện đã đóng chặt và dán niêm phong. Thanh Hoành ngó qua cửa sổ, đập vào mắt cô là chiếc cưa điện khổng lồ trong xưởng. Cô thậm chí có thể tưởng tượng ngay ra cảnh người mẹ đơn thân, nạn nhân thứ hai ấy đã khiếp hãi thế nào khi nhìn thân thể mình bị cắt rời từng đoạn.
Cô cảm thấy người phụ nữ ấy như vẫn quanh quẩn đâu đây, đang hờn tủi tố giác với cô hình dáng và đặc trưng nhận dạng của kẻ bạo hành.
Thanh Hoành khẽ nhắm mắt lại, ra sức xua đuổi thứ ảo giác kỳ lạ này:
– Tôi bắt đầu cảm thấy bất an.
Cô quay mặt về phía anh:
– Anh sẽ bảo vệ tôi an toàn chứ?
– Xét từ góc độ nào đó thì có thể.
Cửu Thiều trêu đùa:
– Giải thưởng trong các cuộc thi võ thuật từ bé đến lớn của tôi có thể chế thành một chiếc ô tô.
– Thế thì phải nhiều lắm…. chắc phải tốn rất nhiều tiền.
Cửu Thiều nhìn cô, phản ứng của cô thật lạ lùng, lúc này lẽ ra cô nên nói: “Chắc là anh đã khổ luyện rất nhiều” mới phải chứ!
– … Đúng là rất nhiều.
– Anh còn là bác sỹ pháp y, thân thủ lợi hại, pha cà phê cũng rất ngon, anh định không nhường đường sống cho người khác đấy à?
Vừa dứt lời, Thanh Hoành liền trông thấy một người đàn ông cao lớn sải bước tới, đó là gương mặt bặm trợn, xám xịt của người nghiện thuốc lá nặng:
– Các người làm gì ở đây?
Cửu Thiều giơ thẻ công an:
– Chúng tôi là cảnh sát điều tra, đến đây tìm manh mối.
Người đó dừng bước, quan sát họ một lúc, anh ta để mắt nhiều hơn đến Thanh Hoành, sau đó khẽ gật đầu rồi quay người bỏ đi.
– Người dân hoang mang lo sợ nên khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính.
Thanh Hoành khẽ lầm bầm.
– Cô thấy là họ thần hồn nát thần tính?
Cửu Thiều đột nhiên lên tiếng:
– Theo tôi, không phải cô mắc chứng lạnh nhạt với chuyện nam nữ mà là chậm hiểu.
Khi anh nói những lời này, có mấy công nhân vừa đi qua, tất cả đều quay lại nhìn, gương mặt họ hiển hiện vẻ cảm thông. Thanh Hoành vừa xấu hổ vừa tức tối, anh thật quá đáng. Mặc dù cô biết những người học ngành y thường nghĩ thoáng, nhưng cũng khó chấp nhận việc ai đó phê phán người khác ở chốn đông người giữa thanh thiên bạch nhật thế này, anh khiến cô bỗng nhiên trở thành tâm điểm cho những ánh mắt soi mói.
Sau khi đã làm quen với mọi thứ xung quanh, họ đến một khu nhà trọ. Hành lang thì hẹp, trên lối đi lại bày rất nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh, bụi bặm bám đầy, phòng ốc tối thui, thiếu ánh sáng. Thanh Hoành nhanh nhẹn dạo khắp phòng một lượt. Trong nhà vệ sinh vẫn còn bộ đồ đánh răng rửa mặt, vốn là đồ đạc người tiền nhiệm để lại.
Thanh Hoành cầm sữa tắm lên xem, là sữa tắm hương chanh. Cô mở nắp chai và ngửi:
– Giờ thì tôi có thể đoán chắc người tiền nhiệm của tôi không phải Nhã Ca, vì cô ấy không bao giờ dùng loại sữa tắm có mùi hương này.
– Xin thứ lỗi cho tôi được nói thẳng, hiện chúng ta vẫn chưa tìm được hung thủ. Kẻ đó ra tay rất tàn bạo, và tôi không dám chắc suốt 24 giờ đồng hồ tôi không hề sơ sảy hay lơ đãng. Vì vậy, cô cũng nên chú ý đến an toàn của bản thân một chút.
Thanh Hoành biết anh không tin tưởng cô, bởi vì cô chưa từng được huấn luyện nghiệp vụ điều tra, cũng không phải tốt nghiệp trường an ninh hay cảnh sát. Năng lực của cô không thể so sánh với người trong ngành. Nhưng sự thật ấy không khiến cô cảm thấy xấu hổ, bởi mỗi người đều có chuyên môn của mình. Cô ngó lại một lượt nhà vệ sinh:
– Ở đây có gắn camera không?
– Không.
Cửu Thiều trỏ chiếc máy tích xách tay đặt trên chiếc bàn nhỏ kê ở đầu giường:
– Chỉ có cái camera nhỏ xíu trên máy tính xách tay kia thôi. Vì vậy, hãy cố gắng để mọi cử chỉ, hành động của cô đều lọt vào tầm kiểm soát của camera đó.
Thanh Hoành quay vào phòng, cô đi một vòng quanh giường:
– Còn hai câu hỏi nữa, một, nhiệm vụ của tôi kéo dài trong bao lâu? Hai, hàng ngày tôi phải làm gì?
– Nhiệm vụ kéo dài một tuần, nếu vẫn không có kết quả, sẽ phải đổi người. Cô cứ sinh hoạt, đi lại bình thường, càng tự nhiên càng tốt. Tôi ở phòng bên cạnh, chúng ta liên lạc qua máy vi tính.
Thanh Hoành nhẩm tính những vật dụng cần chuẩn bị:
– Vậy bây giờ tôi sẽ về nhà thu dọn đồ đạc, tối nay dọn đến đây.
Cô bước đằng trước, Cửu Thiều theo sau, cách cô vài bước. Đột nhiên, cô quay đầu lại, hỏi:
– Nhiệm vụ của anh bây giờ là theo sát tôi 24/24 giờ, đúng không?
Cửu Thiều thoáng ngẩn ngơ, anh đáp:
– Đúng vậy.
– Có gồm các việc như đưa đón và mua cơm không?
Anh phì cười, hỏi ngược lại:
– Cô nghĩ tôi là người giúp việc của cô chắc?
– Anh làm sao làm được công việc này!
Cô quay đầu lại, tủm tỉm cười. Đúng là anh không nên cười nhiều, vì khi cười, anh chẳng còn chút uy nghiêm nào, khiến người ta rất muốn trêu chọc anh:
– Nếu anh bằng lòng thực hiện nhiệm vụ đặc biệt đó, tôi hứa sẽ mở hai chai vang đắt nhất để ủng hộ anh. (1)
(1) Ý muốn trêu Cửu Thiều giống như tiếp viên nam ở quán bar, được khách VIP là Thanh Hoành mến mộ, sẵn lòng bỏ tiền gọi những chai rượu vang đắt nhất để anh có thu nhập cao từ phần trăm bán rượu của quán. (Mọi chú thích trong cuốn sách đều của người dịch)
Vừa dứt lời cô đã hối hận, chỉ muốn cắn đứt lưỡi cho xong. Câu nói đùa kiểu này chỉ nên nói với gã cậu hai nhà họ Tạ, Tạ Doãn Luy. Vì hắn giàu có và hắn không tự ái. Nhưng đối với những người bình thường khác, thì hơi quá.
Cửu Thiều quả nhiên thôi cười, gương mặt anh lại là vẻ lạnh lùng thường thấy.
Họ lặng lẽ bước đi. Nhà cửa khu vực này nằm cạnh nhau san sát, rất ít chỗ để có thể đỗ xe, vì vậy họ gần như phải đi hết một dãy phố. Thanh Hoành mở cửa, ngồi vào ghế phụ, nhìn trộm anh. Anh mở kính cửa sổ, gác tay lên đó, nheo mắt nhìn gương chiếu hậu, nhanh chóng lùi xe khỏi chỗ đậu, chạy thẳng lên đường quốc lộ.
Thanh Hoành mở nắp chai nước suối, uống một ngụm, rồi nói:
-Khi nãy tôi đã lỡ lời, xin lỗi vẫn còn kịp chứ?
Cửu Thiều quay lại nhìn cô, lát sau anh mỉm cười:
– Đúng là cô nên xin lỗi, sao cô chỉ nghĩ đến việc mở hai chai vang thượng hạng mà không nghĩ đến việc chúng ta còn làm gì tiếp theo.
– Hả….
Thanh Hoành cuống cuồng rút khăn giấy ra lau. Cô bị sặc nước.
– Xin lỗi anh, tôi không cố ý…
Thanh Hoành quẹt thẻ từ mở cửa phòng và chìa tay mời:
– Nhà hơi bừa bộn, anh thông cảm.
Thực ra cô nói vậy là vì khiêm tốn, mặc dù căn phòng không sạch như lau như ly, đến mức nếu đeo găng tay màu trắng và chạm vào mọi ngóc ngách, đồ đạc trong nhà từ nền nhà đến tủ bát đều không có lấy một hạt bụi. Nhưng cũng rất sạch sẽ, ngăn nắp, đồ đạc được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng. Thanh Hoành pha trà mời khách:
– Anh ngồi chờ một lát, tôi sắp đồ rất nhanh.
Cửu Thiều gật đầu:
– Cô cứ lo việc đi, không cần tiếp tôi đâu.
Anh đưa mắt nhìn quanh, căn phòng không rộng nhưng trang trí rất trang nhã, sự kết hợp của đồ đạc trong phòng rất hài hòa về màu sắc. Thanh Hoành vừa vào làm trong Sở đã có rất nhiều người để ý đến cô. Cô ứng xử nho nhã, lịch duyệt, không quá câu nệ, cũng không quá tùy tiện. Rất dễ rút ra kết luận, cô có điều kiện kinh tế tốt, gia đình học thức cao. Anh nâng ly trà, nhấp một ngụm, đó là vị trà Kim Tuấn Mi (2). Bỗng ngó thấy khung ảnh trên chiếc bàn thấp, anh liền quay sang nhìn.
(2) Một thương hiệu trà nổi tiếng của tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc
Trong ảnh, Thanh Hoành vừa tốt nghiệp đại học, cô mặc lễ phục cử nhân, nhìn thần thái và cử chỉ của hai người bên cạnh có thể dễ dàng đoán ra họ là cha mẹ cô.
Không hiểu sao, anh cảm thấy cha mẹ cô trông rất quen.
Cửu Thiều thoáng chút băn khoăn. Anh vốn không hứng thú với tin tức về những người nổi tiếng. Vì bị Nhã Ca cưỡng ép nhồi sọ mấy thông tin lá cải nhảm nhí, anh mới biết đến Tạ Doãn Thiệu, anh chàng thường xuyên xuất hiện trên trang bìa tạp chí tài chính mà các cô gái trong Sở mê mệt tìm đọc. Người con cả của tập đoàn tài chính lớn nhất thành phố ấy, từ gương mặt xương xương đến cái trán dô cao vợi, có thể nhận thấy anh ta là một người thông minh và bướng bỉnh.
Vậy còn cha mẹ của Thanh Hoành, anh đã gặp ở đâu?
Anh chìm vào suy tư, bỗng thấy Thanh Hoành xách đồ ra ngoài:
– Xin lỗi để anh phải chờ lâu.
Cửu Thiều đặt ly trà xuống, đứng lên, đón lấy túi đồ từ tay cô.
Cô cũng không từ chối, quay ra thu dọn cốc chén. Lúc ngoảnh lại thì thấy anh đang chăm chú nhìn chiếc đàn dương cầm và vi-ô-lông ở góc phòng. Cô cười, bảo:
– Đừng nói với tôi anh còn biết chơi đàn nữa nhé!
– Cả hai.
Cửu Thiều chẳng buồn tỏ ra khiêm tốn.
– So với dương cầm thì tôi chơi vi-ô-lông tốt hơn.
– Tôi còn nhớ hồi học trung học, các bạn nam biết chơi đàn đều rất được hâm mộ. Có một cậu bạn thường xuyên xuất hiện và chơi đàn dương cầm trong các buổi liên hoan văn nghệ, chào mừng kỉ niệm, ngày nào cậu ta cũng nhận được thư tình.
– Còn cô thì sao?
Cô biết anh muốn hỏi cô có nằm trong nhóm người hâm mộ cuồng nhiệt của cậu bạn kia không. Cô lắc đầu, cười, đáp:
– Hồi đó tôi thích một anh chàng mọt sách, suốt ngày vùi đầu trong phòng thí nghiệm. Thực ra cũng không phải là thích, chỉ là rất tò mò về kiểu người lạ lùng ấy thôi.
– Sau đó thì sao?
Cô bất giác liếc anh, các cụ nói không sai “chớ xem mặt mà bắt hình dong”, cô không nghĩ người như anh lại hứng thú với những chuyện thế này.
– Sau đó tôi hỏi cậu ta có muốn thử nghiệm quá trình giải phóng hoóc-môn dopamine trong não không, cậu ta liền đồng ý.
Cửu Thiều bật cười, những câu nói đùa hàm chứa kiến thức chuyên ngành thế này không phải ai cũng hiểu.
– Sau đó thì sao?
Sau đó họ đã chứng thực câu sấm truyền “tình yêu đầu đời thường không đơm hoa kết quả”. Thanh Hoành nổi máu tò mò:
– Cứ nói mãi về đời tư của tôi thế này không công bằng cho lắm, anh cũng bộc bạch về bản thân đi chứ.
– Rất đơn giản, ba ngày trước khi thi hết cấp ba chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Sau khi thi xong cô ấy dần tránh mặt tôi. Vào đại học, tôi đi làm thêm, mua nhẫn cưới và cầu hôn cô ấy, nhưng đã bị từ chối.
Mặc dù trước đó cô đã biết kết cục đáng buồn của lần cầu hôn ấy, nhưng cô không ngờ nó lại bi thảm đến thế, cô không biết phải an ủi anh thế nào, đành thở dài:
– Vì sao… cô ấy né tránh anh?
– Vì cô ấy thi trượt.
Cửu Thiều nhìn cô:
– Cô ấy bảo sẽ ôn để thi lại, trước khi thi đỗ đại học, cô ấy không có mặt mũi nào để gặp tôi.
– Còn chuyện mua nhẫn cưới và cầu hôn thì sao?
Bình luận facebook