• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Âm láy ma quỷ (2 Viewers)

  • #2

- Thẳng thắn mà nói, tôi chính là người viết ra đề án này. Đây cũng là lần đầu tiên tôi bước chân vào lĩnh vực bất động sản. Tôi muốn mời cô làm nhà đầu tư cho kế hoạch này.”

Trác Diễm nhìn vào mắt cô, đột nhiên bảo:

- Hình như cô không hề ngạc nhiên.

- Mặc dù không học chuyên ngành kinh tế, nhưng tôi khá am hiểu một số lĩnh vực. Tôi rất cảm kích vì năm xưa trong lúc nguy cấp nhất chú Trác đã tìm mọi cách bảo vệ tập đoàn Tinh Triển, nhưng tôi cũng biết rằng các vị đã không ngừng tìm cách thu mua cổ phần của công ty và hạ thấp giá trị của nó. Vì thế, giá trị số cổ phần bố mẹ tôi để lại cho tôi đã sụt giảm nghiêm trọng. Vậy mà bây giờ các vị lại kêu gọi tôi đầu tư, hình như mục đích của các vị không hề đơn giản.

Trác Diễm tỏ vẻ thong dong, đáp:

- Bởi vì tập đoàn Tinh Triển không đủ thỏa mãn tham vọng của tôi, tôi muốn tấn công sang một lĩnh vực khác, nhưng nguồn vốn hiện nay không đủ để thực hiện kế hoạch này, vì thế tôi mới mời cô làm nhà đầu tư.

- Nhà họ Tạ từ lâu đã lũng đoạn thị trường bất động sản của thành phố, không lẽ anh định đối đầu với Tạ Doãn Thiệu? Có vẻ như tôi không có lý do gì để tin tưởng thực lực của anh hơn là tin tưởng Tạ Doãn Thiệu? - Thanh Hoành hất hàm về phía tập tài liệu - Có phải nếu tôi từ chối lời mời của anh, tôi sẽ không lấy được thứ tôi cần?

Đúng lúc đó điện thoại của Trác Diễm đổ chuông, anh ta lịch sự nói một tiếng “xin lỗi”, rồi quay ra nghe máy.

Ngay sau đó, thư ký Tổng giám đốc bước vào, đặt một núi tài liệu lên bàn:

- Thưa anh, tài liệu anh cần ở đây cả.

Trác Diễm gật đầu với cô thư ký, cô ta lập tức lui ra ngoài.

Anh ta đẩy túi tài liệu về phía Thanh Hoành:

- Đây là những thứ cô cần.

Thanh Hoành không biết có nên tán dương hiệu suất làm việc của anh ta hay không? Cô nhìn túi tài liệu trên bàn, nhưng không cầm lấy ngay:

- Anh giúp tôi thế này, nếu chỉ nói lời cảm ơn e là không đủ.

Trác Diễm lập tức hiểu ra hàm ý trong câu nói của cô, anh ta vui vẻ nói:

- Đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Việc cô nhờ vả đối với tôi mà nói, dễ như trở bàn tay. Còn về chuyện kia, tôi không bao giờ nài ép người khác. Nếu cô không có hứng thú với kế hoạch này, chúng ta dừng lại ở đây.

Chiêu lùi một bước tiến hai bước của anh ta quả thực đã khiến Thanh Hoành cảm thấy áy náy:

- Nếu được, hãy cho tôi một bản đem về nghiên cứu. Nghiên cứu kỹ càng xong, tôi sẽ quyết định.

Trác Diễm tiễn cô xuống tận tầng hầm gửi xe, còn lịch sự mở cửa xe cho cô, rồi mỉm cười, nói:

- Chiếc xe này vốn là quà sinh nhật bác Chử tặng cô năm xưa, cô chưa thay xe lần nào?

Thanh Hoành đặt tay lên cửa xe, nhưng chưa ngồi vào ghế lái, cô đưa mắt quan sát chiếc xe ở phía đối diện.

- Anh cũng vậy, bao năm rồi vẫn chưa đổi xe, lẽ nào cấp quản lý như anh được chia lợi nhuận thấp đến thế sao?

- Không phải, có lẽ vì tôi là người đặc biệt hoài cổ.

Thanh Hoành ngồi vào xe, vặn chìa khóa.

- Thôi tôi về đây, liên lạc sau nhé!

- Vậy, tôi chờ tin tốt lành của cô.

Thái độ của anh ta như thể anh ta đã biết chắc quyết định của cô vậy. Thanh Hoành chầm chậm lái xe ra khỏi hầm, cô bật Bluetooth, goi điện cho Cửu Thiều:

- Em vừa đi tập đoàn Tinh Triển và lấy được tài liệu của ba năm trước. Tối nay anh muốn ăn gì?

Hình như Cửu Thiều đang chán nản chuyện gì đó, giọng anh khá uể oải:

- Em thích ăn gì? Anh sẽ nấu cho em ăn.

- Anh sao vậy?

- Không, không sao… - Anh ngập ngừng một lát mới nói - Bây giờ anh không tiện nói chuyện, chờ anh về nhé.

Thanh Hoành rất hiểu tính anh, nếu anh không muốn nói thì dù có kề súng sau lưng anh cũng không chịu thốt một lời.

- Vâng, gặp anh sau.

Cô lái xe đến siêu thị gần nhà, đẩy xe hàng đi chọn thực phẩm cho bữa tối. Mặc dù cô sống một mình từ lâu, nhưng rất ít khi vào bếp, vì thế cô không giỏi lựa thực phẩm. Lát sau, cô bỗng có cảm giác ánh mắt ai đó đang nhìn xoáy vào mình, cô bèn giả vờ đi thật nhanh, rồi dừng lại ở một lối rẽ.

Cô nấp vào góc khuất, chờ người đó đuổi đến nơi mới thình lình ló mặt ra. Người đó giật mình thảng thốt, đưa tay lên vuốt ngực:

- Lúc nãy tôi thấy ai đó rất giống cô, không ngờ chính là cô.

Thanh Hoành tươi cười, chào:

- Chị ạ!

Cô từng gặp và trò chuyện với Hình phu nhân, vì thế hai người bắt đầu cuộc trò chuyện một cách thân mật, không câu nệ như lúc trước.

Thanh Hoành hỏi:

- Chị ơi, em tưởng chị ở quê đội trưởng kia mà? Không lẽ gia đình chị đã chuyển lên đây?

Hình phu nhân tươi cười đáp:

- Đúng vậy, chúng tôi dọn lên từ trước Tết. Chúng tôi vừa mua được nhà, nên đón cả con gái lên đây cho đi học. Tôi nghe anh nhà tôi bảo lúc đó cô cậu bị thương, phải vào bệnh viện.

Tiếng chuông cảnh giác rung lên trong lòng Thanh Hoành. Trước khi xảy ra vụ nổ của du thuyền Đông Thái Bình Dương, Hình phu nhân từng than ngắn thở dài với cô rằng họ không trả nổi khoản tiền đặt cọc để mua nhà. Vậy mà chớp mắt, họ đã mua được nhà và còn đưa cả gia đình lên thành phố sinh sống, điều này không bình thường chút nào. Cô ngẫm nghĩ một hồi, tìm cách lái câu chuyện về chủ đề đó:

- Vâng, đêm Giao thừa tụi em vẫn ở trong bệnh viện. Chị ơi, căn hộ của anh chị ở gần đây phải không?

- Đúng vậy, ở cuối đường này, nhà chúng tôi mua là căn hộ sang tay, chủ hộ trước đây đã sửa sang, trang trí lại đôi chút, vì thế chúng tôi bớt được một khoản, cũng bớt được một gánh nặng.

Thanh Hoành lại nói:

- Vậy là tâm nguyện của chị đã thành hiện thực, em từng nghe chị tâm sự là muốn đưa con gái lên đây học.

- Đúng vậy cô ạ. Anh nhà tôi may mắn thế nào mà lại trúng số độc đắc. Cô biết không, đã bao lần anh ấy có được cơ hội thăng tiến, nhưng cuối cùng vẫn không đến lượt.

Thanh Hoành về nhà và gặp Cửu Thiều đang chờ thang máy. Trông anh có vẻ mỏi mệt, anh cụp mắt, trầm tư suy nghĩ.

Thanh Hoành nhìn bảng số các tầng trong thang máy, chọc anh:

- Bây giờ anh quyết tâm ở nhà em, không chịu về nhà mình đấy à?

Cửu Thiều mỉm cười, nhưng nụ cười rất gượng gạo, và lập tức tắt lịm.

- Nếu về nhà, anh sẽ bị mẹ anh làm phiền vì những cuộc cãi lộn vô bổ, chi bằng ở lại chỗ em cho yên tĩnh.

Quả thật anh đã có ý định ở lại chỗ cô lâu dài, vì anh mang theo cả mấy bộ quần áo để thay giặt. Bồn rửa mặt xuất hiện nước cạo râu, cốc và bàn chải đánh răng của anh. Điều này khiến Thanh Hoành có ảo giác, cô đã bắt cóc cậu con trai độc nhất của bà Trác Ninh.

Thang máy kêu lên một tiếng, cửa mở ra.

Cửu Thiều nói:

- Hôm nào chúng ta đi xem nhà nhé. Ý anh là căn nhà đứng tên hai chúng ta.

Cửu Thiều làm đầu bếp, cô đứng bên phụ giúp mấy việc như lấy phụ gia hay nhặt rau. Loáng một cái anh đã nấu xong ba món, Thanh Hoành xăm xắn bưng đồ ăn ra ngoài.

- Em đói lắm rồi!

Buổi trưa cô gọi cơm hộp, nhưng không nuốt nổi. Buổi chiều đến tập đoàn Tinh Triển. Trước lúc đi, cô đã nghĩ đủ mọi tình huống và cách ứng phó, thậm chí còn diễn tập cảnh gặp mặt Trác Hiển Dương, nhưng sau cùng mọi thứ đã chuẩn bị chu đáo đều không cần dùng đến, cô còn mắc nợ Trác Diễm vì anh ta đã giúp đỡ cô.

Cửu Thiều điềm nhiên bảo:

- Anh cũng rất ‘đói’.

- Hả?

Thanh Hoành vừa cắn đũa vừa nhìn anh đầy ẩn ý.

- Lúc trước vết thương chưa lành, chẳng làm được gì. Hôm nay đội trưởng còn hỏi anh vì sao tinh thần kém như vậy.

Thanh Hoành bỗng có dự cảm chẳng lành:

- … Anh trả lời thế nào?

- Anh buộc phải trả lời vì suy thận, chứ không lẽ em bảo anh trả lời vì anh không được thỏa mãn nhu cầu hay sao?

Thanh Hoành suýt nữa phun cơm ra ngoài, không ngờ anh có thể nói những lời này bằng vẻ mặt hết sức nghiêm chỉnh, đứng đắn, khiến cô tưởng mình nghe nhầm.

- Anh tranh với ông ấy chuyện này thì có ý nghĩa gì chứ?

- Nhìn ông ấy anh thấy khó chịu.

Thanh Hoành bỗng có cảm giác lạnh buốt, người có thể khiến Cửu Thiều cảm thấy khó chịu… Cô thầm cầu khấn cho Hình Mẫn.

Thanh Hoành rút trong túi tài liệu một đĩa DVD và bỏ vào ổ đĩa của máy tính xách tay. Đó là đĩa ghi lại mọi hoạt động hằng ngày trong phòng thí nghiệm. Cửu Thiều cũng ghé đầu cùng xem với cô. Được một lát, Thanh Hoành chợt bảo:

- Chờ chút, thời gian ở đoạn này hình như có vấn đề.

Cửu Thiều kéo thanh chỉ chuột lùi lại khoảng ba mươi giây trước.

Thanh Hoành chỉ vào chiếc đồng hồ xuất hiện trên màn hình:

- Trên màn hình, kim đồng hồ chỉ một giờ bốn mươi lăm phút chiều, nhưng hình ảnh kế tiếp đã là ba giờ, tức là có một đoạn hình ảnh rất dài ở giữa bị cắt bỏ.

Đoạn hình ảnh ấy được cắt bỏ hết sức tinh vi, nếu không có chiếc đồng hồ thì khó có thể nhận ra sự bất thường.

Thấy cô cứ dụi mắt suốt, đoán cô đã thấm mệt, Cửu Thiều liền bảo:

- Em đi ngủ đi, để anh xem thêm một lát.

Anh quấn kín cô trong tấm chăn như bọc kén, sau đó vỗ về cô:

- Anh sẽ ngủ ngay đây.

Thanh Hoành mặc kệ anh, cô trở mình và chìm vào giấc ngủ.

Dù sao tập tài liệu đã thuộc quyền sở hữu của cô, ngày mai cô có thể xem đi xem lại thoải mái. Cô đã theo đuổi sự thật suốt ba năm, và càng ngày cô càng trở nên biết kiên trì, nhẫn nại, vì thế cô không cần phải vội.

Nửa đêm thức giấc, cô thấy đèn bàn được vặn nhỏ hết cỡ, anh đang ngồi chăm chú đọc tập tài liệu báo cáo thí nghiệm. Ánh sáng và bóng ảnh cùng chiếu trên gương mặt nghiêng của anh, tạo nên hiệu ứng điện ảnh đặc biệt ấn tượng của một thước phim chân dung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom