-
#5
Thẩm Dật đang phác họa bằng bút chì, nghe tiếng ông, hắn chẳng buồn ngẩng đầu lên:
- Đừng làm phiền tôi lúc tôi đang vẽ.
Hình Mẫn không lấy thế làm bực, ông gật đầu, ngồi xuống chờ đợi. Trần Thù có vẻ không quen với phong cách lạ lùng này của ngài Ám Hoa, chàng trai trẻ rất muốn lên tiếng nhưng cố kiềm chế.
Hình Mẫn vỗ vai anh ta:
- Hết sức kiềm chế, hãy học theo…
Ông định nói: “Hãy học theo hắn”, nhưng ý nghĩ vừa lóe lên đã bị ông lập tức dập tắt.
- Không, đừng học theo hắn thì hơn.
Trần Thù nói nhỏ:
- Vậy có nên học theo sếp Tiêu?
Hình Mẫn lắc đầu:
- Phong cách của cậu ấy không hợp với cậu, cũng không hợp với hầu hết mọi người.
Ông không tin vào những thứ họ hay nhắc đến như tâm lý học tội phạm hay logic học. Ông đi lên từ một anh nhân viên quèn, dựa vào quá trình tích lũy kinh nghiệm không ngừng nghỉ, có kinh nghiệm phong phú sẽ nảy sinh trực giác chính xác trong phán đoán. Chưa chắc Cửu Thiều đã thích ứng được với phương pháp làm việc của ông.
Họ ngồi yên lặng chờ đợi hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng, Thẩm Dật cũng gác bút, vươn vai thư giãn, bước tới và ngồi xuống bên ghế đối diện với ông:
- Có thể bắt đầu thời gian thẩm vấn hôm nay rồi chứ?
- Nếu anh không phiền thì chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
Hình Mẫn hắng giọng:
- Anh trở thành Ám Hoa như thế nào?
- Bố tôi là người Nam u, bố mẹ tôi yêu nhau rồi kết hôn. Sau đó, cả hai người đều chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Nhưng đó không phải một vụ tai nạn thông thường. Năm mười tám tuổi, tôi sang Đức học dự bị đại học, có người đến tìm và nói cho tôi biết, vì bố mẹ tôi từ chối làm việc cho tổ chức, nên bị sát hại. Bọn họ đe dọa và bắt tôi phải gia nhập.
- Tổ chức?
- Ông không cho rằng những việc tôi làm đều do ngẫu hứng đấy chứ? Tôi không rảnh vậy đâu! Tôi là bộ não của họ, họ cần tôi, vì thế tôi chấp nhận làm những việc có lợi cho cả đôi bên. Lấy ví dụ, vụ đánh bom tập đoàn Tinh Triển năm đó có nguồn cơn sâu xa như sau. Tôi lợi dụng phòng thí nghiệm nghiên cứu phát triển loại thuốc mới của họ, nhưng tiếc là không biết vì sao sau đó các số liệu thí nghiệm của tôi bị lọt ra ngoài. Trong đội ngũ những người làm công tác nghiên cứu phát triển loại thuốc mới của Tinh Triển có kẻ đã lợi dụng một phần các số liệu thí nghiệm của tôi, để đưa vào loại thuốc mới của bọn họ. Kết quả là loại thuốc mới bị phát hiện có chứa chất gây ung thư trong thời gian ngắn.
Ngữ khí của Thẩm Dật hoàn toàn bình tĩnh.
- Và như thế có nghĩa, họ sẽ tiến hành điều tra, rồi sẽ có người phát hiện ra các số liệu thí nghiệm của tôi, vì thế tôi không thể không tạo ra vụ nổ vào dịp tập đoàn tổ chức tiệc liên hoan cuối năm. Mục đích là để hướng sự chú ý của mọi người vào vụ nổ ấy, sẽ chẳng còn ai để ý đến loại thuốc có chứa chất gây ung thư kia nữa.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, bổ sung thêm:
- Chất độc BHN1 tiêm vào người giám đốc Lăng chính là kết quả bước đầu của quá trình nghiên cứu và bào chế thuốc độc của tôi vào thời gian đó. Sau khi tiêm vào cơ thể, chất độc này sẽ nhanh chóng phá hoại thần kinh của con người, người đó sẽ biến thành xác sống như trong các bộ phim kinh dị ta thường xem. Thú vị không nào?
Đầu bút trong tay Hình Mẫn đột nhiên cắm xuyên qua trang giấy, nhưng ông vẫn cố nín nhịn:
- Anh vừa nói, anh đã gia nhập tổ chức trong thời gian du học ở Đức?
- Khi ấy tôi không hề biết mình sẽ trở thành bộ não của tổ chức. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra năng lực đặc biệt của bản thân. Tôi có thể dẫn dắt, định hướng cảm xúc và suy nghĩ của người khác. Thế là tôi thử nghiệm khả năng đó với cô bạn gái của tôi. Sau đó thì cô ấy đã nhảy từ tầng hai mươi mấy xuống đất, và đến tận lúc chết, cô ấy vẫn nghĩ, chính bản thân cô ấy muốn tự sát.
Hình Mẫn gật đầu:
- Tôi đã đọc hồ sơ về anh, đúng là vào năm anh học dự bị đại học đã có một cô gái nhảy lầu tự tử.
- Nhưng tôi cũng phát hiện ra khuyết điểm của bản thân, khả năng đọc của tôi rất kém. Mặc dù tôi có thể nói lưu loát những từ địa phương rất khó nghe, khó thuộc bằng chính khẩu âm của người bản địa, nhưng nếu chuyển thành văn bản chữ viết thì tôi bó tay. Chính vì thế tôi đã không thể tốt nghiệp đại học, bởi vì tôi không thể vượt qua các kỳ thi và làm khóa luận tốt nghiệp.
Thẩm Dật nhún vai.
- Nhưng dù tôi không lấy được bằng cử nhân thì tổ chức cũng không chê trách tôi, họ chỉ cần bộ não của tôi không sao là được.
Hắn cười tươi với Hình Mẫn:
- Đội trưởng Hình này, ngày trước ông cũng không ưa gì các kỳ thi, đúng không? Vậy thì đáng ngại lắm đấy, bệnh này có thể di truyền sang thế hệ sau.
Hình Mẫn khẽ mấp máy môi, nhưng ông vẫn kìm chế được:
- Hãy nói về vụ án phanh thây liên hoàn đi, theo tôi được biết, đó là kiệt tác của anh.
Thẩm Dật lắc đầu:
- Ông sai rồi, tôi không liên quan đến vụ án đó.
- Không liên quan?
- Nếu tôi muốn giết người thì hầu như không bao giờ trực tiếp ra tay. Rõ ràng, tôi chỉ cần sử dụng lời nói đã có thể sai khiến người khác làm những việc mà họ hối không kịp, thì hà cớ gì phải vất vả dạy người khác cách phanh thây? Cách làm đó quá ư thô bạo, tàn nhẫn, hoàn toàn không có chút mỹ học nào. Xưa nay tôi không bao giờ thèm ra tay kiểu đó.
Hình Mẫn ngẫm nghĩ một lát, hỏi:
- Vậy thì, do Tần Tấn làm?
Thẩm Dật cười, đáp:
- Anh ta là một người rất thú vị. Anh ta vốn dĩ chỉ là người liên lạc cấp dưới của tôi, vai trò hết sức mờ nhạt, nhưng lại cố tình mô phỏng cách làm của tôi, dạy gã quản đốc phân xưởng cơ điện đó làm ra cái việc này. Vì thế, tôi mới gửi thư cảnh báo cho cô Chử và cô ấy đã không khiến tôi phải thất vọng. Cô ấy làm rất tốt.
- Cách nói này của anh khiến tôi không thể tin những gì anh nói.
- Vì sao không? Nếu tôi làm, tôi chẳng ngại gì mà không nhận, nhưng nếu không phải do tôi thì cớ gì tôi phải nhận.
- Vụ án đó đã lấy đi mạng sống của hai con người, trong đó có một cô bé mới học cấp hai!
- Can hệ gì đến tôi?
Hình Mẫn trầm ngâm hồi lâu, sau đó, ông mới hỏi câu tiếp theo:
- Chính Tần Tấn để lại mật mã bằng chữ số tại hiện trường?
- Là tôi để lại. Tôi xuất hiện để thu dọn tàn cuộc cho bọn họ. Gã quản đốc phân xưởng cưa điện thậm chí còn quên cả việc phải xóa dấu vân tay, ông thấy hắn có đần không?
Thẩm Dật ngó tháp đồng hồ bên ngoài cửa sổ, quyết định tiễn khách:
- Cảnh sát Hình này, hôm nay ông đã hỏi khá nhiều rồi, bây giờ đã đến thời gian riêng tư của tôi, mời ông ngày mai lại đến.
Hình Mẫn lẳng lặng đứng lên, ông thấy hắn lại đứng sau giá vẽ, chuyên tâm vào tác phẩm hội họa của mình. Cằm hắn dán cao dán, những vết thâm tím trên mặt vẫn chưa tan hết, trông hắn thật buồn cười. Nhưng ông không sao cười nổi, phong thái của hắn cao ngạo hệt như một vị vua, cho dù hắn đang là một tù nhân nguy hiểm.
Họ đi ngang qua khoảng sân ở cổng sau, đàn bồ câu trắng đang thong dong tản bộ trên sân.
Trần Thù rút trong túi ra một túi bánh, bẻ vụn và ném cho đàn bồ câu, bọn chúng đập cánh rộn ràng, mổ bánh ríu rít.
- Đội trưởng, gã Ám Hoa đó có rất nhiều thói quen lạ lùng.
- Bởi vì hắn chính là Ám Hoa.
Hình Mẫn trả lời mà như không. Kết cục của Thẩm Dật rất có thể là tù chung thân, bây giờ mới chỉ là bắt đầu.
- Tôi lại đến rồi đây.
Hôm nay là ngày thứ ba, Hình Mẫn có mặt tại phòng biệt giam đúng giờ quy định. Thẩm Dật đặt cọ vẽ và đĩa màu nước xuống, ngẩng lên, tươi cười chào Hình Mẫn.
Hình Mẫn đi ra sau lưng hắn và thấy bức vẽ của hắn thật kỳ quặc, ông không nhìn ra đó là thứ gì, chỉ thấy những mảng màu đột phá, bất ngờ. Ông bắt đầu cuộc chuyện bằng sở thích của hắn:
- Sao anh thích vẽ tranh đến thế?
Thẩm Dật kéo ghế, ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ hình vuông:
- Việc này không liên quan đến nội dung điều tra của ông thì phải? Hay là bỗng dưng ông nổi hứng muốn tìm hiểu về tôi?
- Muốn tìm hiểu thêm về anh cũng tốt chứ sao.
Thẩm Dật “ừm” một tiếng, tiếp tục cười, đáp:
- Bởi vì tôi thuộc tuýp điển hình của những người ghi nhớ bằng hình ảnh. Trong đầu tôi chất chứa vô số hình ảnh, nên tôi phải tìm cách chuyển chúng ra bên ngoài, bằng không đầu tôi sẽ nổ tung mất. Đội trưởng, ông thuộc tuýp điển hình của những người ghi nhớ bằng con chữ thì phải. Mặc dù khả năng ghi nhớ chữ viết của ông không mấy đáng nể.
Hình Mẫn xem như không nghe thấy câu nói khích bác của hắn, ông tiếp tục:
- Chúng ta hãy tiếp tục câu hỏi hôm qua. Anh bảo anh chỉ xuất hiện để thu dọn tàn cuộc trong vụ án phanh thây đó?
- Đúng vậy. Tôi đã xóa sạch dấu vân tay ở hiện trường, sau đó bôi máu lên các thiết bị trong xưởng cưa điện. Tôi thật lòng muốn dẫn đường cho các vị.
Hình Mẫn cố kìm chế cảm xúc để ghi chép lại toàn bộ lời khai. Ông từng gặp rất nhiều loại tội phạm, nhưng chưa có tội phạm nào khiến huyết áp và hoóc môn tuyến thượng thận của ông liên tục tăng cao như tên tội phạm này.
- Theo thứ tự thời gian, câu hỏi tiếp theo sẽ là về vụ nổ tàu Đông Thái Bình Dương.
- Vụ đó thực ra chẳng có gì để nói.
- Dù không có gì cũng phiền anh bớt chút thời gian tường thuật lại rõ ràng.
Thẩm Dật xòe bàn tay ra, diễn vẻ vô tội:
- Lúc đó, tôi bắt đầu nảy sinh hứng thú với cô Chử. Ông không biết cô ấy đã dắt mũi bác sĩ điều trị tâm lý cho mình thế nào đâu. Nhân đây cũng xin góp ý thế này, tố chất của bác sĩ tâm lý trong ngành các ông quá kém cỏi, thậm chí còn không bằng một tay bác sĩ tâm lý nửa mùa Tiêu Cửu Thiều. Tôi thành thật đề nghị đội trưởng hãy đề đạt vấn đề này lên cấp trên trong bản báo cáo của ông. Nếu tình trạng này còn tiếp diễn, chẳng may một ngày nào đó cảnh sát các ông cần đến sự hỗ trợ, tư vấn về tâm sinh lý, nhưng lại không tìm được bác sĩ tâm lý giỏi chuyên môn thì sẽ là mầm họa cho nhân dân đó.
- … - Hình Mẫn nhẫn nhịn, hỏi tiếp: - Sau đó thì sao?
Thẩm Dật tỏ vẻ bất bình:
- Ông không ghi lại kiến nghị vừa rồi của tôi sao? Rồi ông sẽ quên mất đó!
- Chúng tôi có camera theo dõi, không để lọt bất cứ điều gì.
Hình Mẫn ra hiệu cho hắn nhìn lên camera treo ở góc tường.
- Cái này không phải chỉ để trưng bày thôi đâu.
- Đừng làm phiền tôi lúc tôi đang vẽ.
Hình Mẫn không lấy thế làm bực, ông gật đầu, ngồi xuống chờ đợi. Trần Thù có vẻ không quen với phong cách lạ lùng này của ngài Ám Hoa, chàng trai trẻ rất muốn lên tiếng nhưng cố kiềm chế.
Hình Mẫn vỗ vai anh ta:
- Hết sức kiềm chế, hãy học theo…
Ông định nói: “Hãy học theo hắn”, nhưng ý nghĩ vừa lóe lên đã bị ông lập tức dập tắt.
- Không, đừng học theo hắn thì hơn.
Trần Thù nói nhỏ:
- Vậy có nên học theo sếp Tiêu?
Hình Mẫn lắc đầu:
- Phong cách của cậu ấy không hợp với cậu, cũng không hợp với hầu hết mọi người.
Ông không tin vào những thứ họ hay nhắc đến như tâm lý học tội phạm hay logic học. Ông đi lên từ một anh nhân viên quèn, dựa vào quá trình tích lũy kinh nghiệm không ngừng nghỉ, có kinh nghiệm phong phú sẽ nảy sinh trực giác chính xác trong phán đoán. Chưa chắc Cửu Thiều đã thích ứng được với phương pháp làm việc của ông.
Họ ngồi yên lặng chờ đợi hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng, Thẩm Dật cũng gác bút, vươn vai thư giãn, bước tới và ngồi xuống bên ghế đối diện với ông:
- Có thể bắt đầu thời gian thẩm vấn hôm nay rồi chứ?
- Nếu anh không phiền thì chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
Hình Mẫn hắng giọng:
- Anh trở thành Ám Hoa như thế nào?
- Bố tôi là người Nam u, bố mẹ tôi yêu nhau rồi kết hôn. Sau đó, cả hai người đều chết trong một vụ tai nạn xe hơi. Nhưng đó không phải một vụ tai nạn thông thường. Năm mười tám tuổi, tôi sang Đức học dự bị đại học, có người đến tìm và nói cho tôi biết, vì bố mẹ tôi từ chối làm việc cho tổ chức, nên bị sát hại. Bọn họ đe dọa và bắt tôi phải gia nhập.
- Tổ chức?
- Ông không cho rằng những việc tôi làm đều do ngẫu hứng đấy chứ? Tôi không rảnh vậy đâu! Tôi là bộ não của họ, họ cần tôi, vì thế tôi chấp nhận làm những việc có lợi cho cả đôi bên. Lấy ví dụ, vụ đánh bom tập đoàn Tinh Triển năm đó có nguồn cơn sâu xa như sau. Tôi lợi dụng phòng thí nghiệm nghiên cứu phát triển loại thuốc mới của họ, nhưng tiếc là không biết vì sao sau đó các số liệu thí nghiệm của tôi bị lọt ra ngoài. Trong đội ngũ những người làm công tác nghiên cứu phát triển loại thuốc mới của Tinh Triển có kẻ đã lợi dụng một phần các số liệu thí nghiệm của tôi, để đưa vào loại thuốc mới của bọn họ. Kết quả là loại thuốc mới bị phát hiện có chứa chất gây ung thư trong thời gian ngắn.
Ngữ khí của Thẩm Dật hoàn toàn bình tĩnh.
- Và như thế có nghĩa, họ sẽ tiến hành điều tra, rồi sẽ có người phát hiện ra các số liệu thí nghiệm của tôi, vì thế tôi không thể không tạo ra vụ nổ vào dịp tập đoàn tổ chức tiệc liên hoan cuối năm. Mục đích là để hướng sự chú ý của mọi người vào vụ nổ ấy, sẽ chẳng còn ai để ý đến loại thuốc có chứa chất gây ung thư kia nữa.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc, bổ sung thêm:
- Chất độc BHN1 tiêm vào người giám đốc Lăng chính là kết quả bước đầu của quá trình nghiên cứu và bào chế thuốc độc của tôi vào thời gian đó. Sau khi tiêm vào cơ thể, chất độc này sẽ nhanh chóng phá hoại thần kinh của con người, người đó sẽ biến thành xác sống như trong các bộ phim kinh dị ta thường xem. Thú vị không nào?
Đầu bút trong tay Hình Mẫn đột nhiên cắm xuyên qua trang giấy, nhưng ông vẫn cố nín nhịn:
- Anh vừa nói, anh đã gia nhập tổ chức trong thời gian du học ở Đức?
- Khi ấy tôi không hề biết mình sẽ trở thành bộ não của tổ chức. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra năng lực đặc biệt của bản thân. Tôi có thể dẫn dắt, định hướng cảm xúc và suy nghĩ của người khác. Thế là tôi thử nghiệm khả năng đó với cô bạn gái của tôi. Sau đó thì cô ấy đã nhảy từ tầng hai mươi mấy xuống đất, và đến tận lúc chết, cô ấy vẫn nghĩ, chính bản thân cô ấy muốn tự sát.
Hình Mẫn gật đầu:
- Tôi đã đọc hồ sơ về anh, đúng là vào năm anh học dự bị đại học đã có một cô gái nhảy lầu tự tử.
- Nhưng tôi cũng phát hiện ra khuyết điểm của bản thân, khả năng đọc của tôi rất kém. Mặc dù tôi có thể nói lưu loát những từ địa phương rất khó nghe, khó thuộc bằng chính khẩu âm của người bản địa, nhưng nếu chuyển thành văn bản chữ viết thì tôi bó tay. Chính vì thế tôi đã không thể tốt nghiệp đại học, bởi vì tôi không thể vượt qua các kỳ thi và làm khóa luận tốt nghiệp.
Thẩm Dật nhún vai.
- Nhưng dù tôi không lấy được bằng cử nhân thì tổ chức cũng không chê trách tôi, họ chỉ cần bộ não của tôi không sao là được.
Hắn cười tươi với Hình Mẫn:
- Đội trưởng Hình này, ngày trước ông cũng không ưa gì các kỳ thi, đúng không? Vậy thì đáng ngại lắm đấy, bệnh này có thể di truyền sang thế hệ sau.
Hình Mẫn khẽ mấp máy môi, nhưng ông vẫn kìm chế được:
- Hãy nói về vụ án phanh thây liên hoàn đi, theo tôi được biết, đó là kiệt tác của anh.
Thẩm Dật lắc đầu:
- Ông sai rồi, tôi không liên quan đến vụ án đó.
- Không liên quan?
- Nếu tôi muốn giết người thì hầu như không bao giờ trực tiếp ra tay. Rõ ràng, tôi chỉ cần sử dụng lời nói đã có thể sai khiến người khác làm những việc mà họ hối không kịp, thì hà cớ gì phải vất vả dạy người khác cách phanh thây? Cách làm đó quá ư thô bạo, tàn nhẫn, hoàn toàn không có chút mỹ học nào. Xưa nay tôi không bao giờ thèm ra tay kiểu đó.
Hình Mẫn ngẫm nghĩ một lát, hỏi:
- Vậy thì, do Tần Tấn làm?
Thẩm Dật cười, đáp:
- Anh ta là một người rất thú vị. Anh ta vốn dĩ chỉ là người liên lạc cấp dưới của tôi, vai trò hết sức mờ nhạt, nhưng lại cố tình mô phỏng cách làm của tôi, dạy gã quản đốc phân xưởng cơ điện đó làm ra cái việc này. Vì thế, tôi mới gửi thư cảnh báo cho cô Chử và cô ấy đã không khiến tôi phải thất vọng. Cô ấy làm rất tốt.
- Cách nói này của anh khiến tôi không thể tin những gì anh nói.
- Vì sao không? Nếu tôi làm, tôi chẳng ngại gì mà không nhận, nhưng nếu không phải do tôi thì cớ gì tôi phải nhận.
- Vụ án đó đã lấy đi mạng sống của hai con người, trong đó có một cô bé mới học cấp hai!
- Can hệ gì đến tôi?
Hình Mẫn trầm ngâm hồi lâu, sau đó, ông mới hỏi câu tiếp theo:
- Chính Tần Tấn để lại mật mã bằng chữ số tại hiện trường?
- Là tôi để lại. Tôi xuất hiện để thu dọn tàn cuộc cho bọn họ. Gã quản đốc phân xưởng cưa điện thậm chí còn quên cả việc phải xóa dấu vân tay, ông thấy hắn có đần không?
Thẩm Dật ngó tháp đồng hồ bên ngoài cửa sổ, quyết định tiễn khách:
- Cảnh sát Hình này, hôm nay ông đã hỏi khá nhiều rồi, bây giờ đã đến thời gian riêng tư của tôi, mời ông ngày mai lại đến.
Hình Mẫn lẳng lặng đứng lên, ông thấy hắn lại đứng sau giá vẽ, chuyên tâm vào tác phẩm hội họa của mình. Cằm hắn dán cao dán, những vết thâm tím trên mặt vẫn chưa tan hết, trông hắn thật buồn cười. Nhưng ông không sao cười nổi, phong thái của hắn cao ngạo hệt như một vị vua, cho dù hắn đang là một tù nhân nguy hiểm.
Họ đi ngang qua khoảng sân ở cổng sau, đàn bồ câu trắng đang thong dong tản bộ trên sân.
Trần Thù rút trong túi ra một túi bánh, bẻ vụn và ném cho đàn bồ câu, bọn chúng đập cánh rộn ràng, mổ bánh ríu rít.
- Đội trưởng, gã Ám Hoa đó có rất nhiều thói quen lạ lùng.
- Bởi vì hắn chính là Ám Hoa.
Hình Mẫn trả lời mà như không. Kết cục của Thẩm Dật rất có thể là tù chung thân, bây giờ mới chỉ là bắt đầu.
- Tôi lại đến rồi đây.
Hôm nay là ngày thứ ba, Hình Mẫn có mặt tại phòng biệt giam đúng giờ quy định. Thẩm Dật đặt cọ vẽ và đĩa màu nước xuống, ngẩng lên, tươi cười chào Hình Mẫn.
Hình Mẫn đi ra sau lưng hắn và thấy bức vẽ của hắn thật kỳ quặc, ông không nhìn ra đó là thứ gì, chỉ thấy những mảng màu đột phá, bất ngờ. Ông bắt đầu cuộc chuyện bằng sở thích của hắn:
- Sao anh thích vẽ tranh đến thế?
Thẩm Dật kéo ghế, ngồi cạnh chiếc bàn nhỏ hình vuông:
- Việc này không liên quan đến nội dung điều tra của ông thì phải? Hay là bỗng dưng ông nổi hứng muốn tìm hiểu về tôi?
- Muốn tìm hiểu thêm về anh cũng tốt chứ sao.
Thẩm Dật “ừm” một tiếng, tiếp tục cười, đáp:
- Bởi vì tôi thuộc tuýp điển hình của những người ghi nhớ bằng hình ảnh. Trong đầu tôi chất chứa vô số hình ảnh, nên tôi phải tìm cách chuyển chúng ra bên ngoài, bằng không đầu tôi sẽ nổ tung mất. Đội trưởng, ông thuộc tuýp điển hình của những người ghi nhớ bằng con chữ thì phải. Mặc dù khả năng ghi nhớ chữ viết của ông không mấy đáng nể.
Hình Mẫn xem như không nghe thấy câu nói khích bác của hắn, ông tiếp tục:
- Chúng ta hãy tiếp tục câu hỏi hôm qua. Anh bảo anh chỉ xuất hiện để thu dọn tàn cuộc trong vụ án phanh thây đó?
- Đúng vậy. Tôi đã xóa sạch dấu vân tay ở hiện trường, sau đó bôi máu lên các thiết bị trong xưởng cưa điện. Tôi thật lòng muốn dẫn đường cho các vị.
Hình Mẫn cố kìm chế cảm xúc để ghi chép lại toàn bộ lời khai. Ông từng gặp rất nhiều loại tội phạm, nhưng chưa có tội phạm nào khiến huyết áp và hoóc môn tuyến thượng thận của ông liên tục tăng cao như tên tội phạm này.
- Theo thứ tự thời gian, câu hỏi tiếp theo sẽ là về vụ nổ tàu Đông Thái Bình Dương.
- Vụ đó thực ra chẳng có gì để nói.
- Dù không có gì cũng phiền anh bớt chút thời gian tường thuật lại rõ ràng.
Thẩm Dật xòe bàn tay ra, diễn vẻ vô tội:
- Lúc đó, tôi bắt đầu nảy sinh hứng thú với cô Chử. Ông không biết cô ấy đã dắt mũi bác sĩ điều trị tâm lý cho mình thế nào đâu. Nhân đây cũng xin góp ý thế này, tố chất của bác sĩ tâm lý trong ngành các ông quá kém cỏi, thậm chí còn không bằng một tay bác sĩ tâm lý nửa mùa Tiêu Cửu Thiều. Tôi thành thật đề nghị đội trưởng hãy đề đạt vấn đề này lên cấp trên trong bản báo cáo của ông. Nếu tình trạng này còn tiếp diễn, chẳng may một ngày nào đó cảnh sát các ông cần đến sự hỗ trợ, tư vấn về tâm sinh lý, nhưng lại không tìm được bác sĩ tâm lý giỏi chuyên môn thì sẽ là mầm họa cho nhân dân đó.
- … - Hình Mẫn nhẫn nhịn, hỏi tiếp: - Sau đó thì sao?
Thẩm Dật tỏ vẻ bất bình:
- Ông không ghi lại kiến nghị vừa rồi của tôi sao? Rồi ông sẽ quên mất đó!
- Chúng tôi có camera theo dõi, không để lọt bất cứ điều gì.
Hình Mẫn ra hiệu cho hắn nhìn lên camera treo ở góc tường.
- Cái này không phải chỉ để trưng bày thôi đâu.
Bình luận facebook