-
#6
Thẩm Dật khoanh tay trước ngực, mỉm cười, nói:
- Được thôi. Thế là tôi đặt một nửa số phòng trên tàu Đông Thái Bình Dương. Vì sao tôi chọn con tàu đó ư? Là vì công ty du lịch quản lý con tàu thuộc sở hữu của nhà họ Tạ. Cô Chử sẽ nhanh chóng nhận được tin tức về những hoạt động bất thường của phía cảnh sát. Đồng thời, tôi cũng truyền tin cho Tần Tấn, ra lệnh cho anh ta cung cấp ám hiệu cho cô Chử. Nhưng tôi không ngờ anh ta lại tạo ra thứ ám hiệu quá mức ngu xuẩn, là sự xuất hiện của cảnh sát phòng chống bạo động trên đường. Cô Chử chỉ cần hỏi người khác về thông tin này thì lời nói dối của anh ta sẽ bị lật tẩy.
Tôi chỉ chuyển tiền đặt cọc cho một số phòng trên tàu. Tôi chia nhỏ thành mười món, chuyển khoản qua ngân hàng, nhưng là ở một thành phố khác. Vì thế, nếu các vị muốn kiểm tra camera quay lại các giao dịch tại quầy giao dịch của ngân hàng, các vị sẽ phải kiểm tra trên phạm vi toàn quốc. Tôi đã dùng số điện thoại di động của Tô Quỳ để đặt chỗ, vì hồi du học bên Đức, tôi từng là bạn học của em gái cô ta. Đồng thời, tôi cố ý bỏ tập tài liệu Những điều hành khách đi tàu Đông Thái Bình Dương cần biết vào xe của Tô Tường, chị gái cô ấy nhanh chóng đọc được và đặt phòng VIP trên tàu. Nhưng giả như Tô Quỳ không hứng thú với chuyến đi ấy thì cũng không sao, tôi sẽ thay bằng người khác.
Hình Mẫn cúi xuống ghi chép, được một lát, ông nhắc hắn:
- Còn gì nữa?
- Tôi tìm được một tàu đánh cá chui, và nhanh chóng phát hiện ra hòn đảo hoang nằm ở vị trí rất đẹp, tôi còn sắp xếp sẵn mọi thứ trên đảo. Hòn đảo ấy hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của tôi, có chất độc, nhưng không có thú hoang hay rắn độc, khuyết điểm duy nhất là trên đảo không có cây Mao địa hoàng, vì thế tôi buộc phải trồng một ít trên đảo. Nhưng vì chất đất không phù hợp, Mao địa hoàng tôi trồng đều khô héo hết. - Thẩm Dật thở dài: - Đây có lẽ là sai lầm duy nhất của tôi.
- Đôi lúc anh cũng thật khiêm tốn.
Thẩm Dật chống cằm:
- Sau mỗi lần hành động, tôi luôn tổng kết, rút ra bài học, và không ngừng sửa chữa, cải thiện, đó là tố chất nghề nghiệp.
- Vậy anh đưa cả bốn người cậu lên tàu là xuất phát từ toan tính thế nào?
- Đội trưởng, ông sai rồi. - Thẩm Dật tươi cười chữa lại. - Ông quên bà ngoại tôi từng nói, lúc đầu, tôi muốn đưa toàn thể gia đình lên tàu đi du lịch, không phải chỉ có bốn ông cậu? Ý đồ của tôi rất đơn giản, tôi thấy bọn họ có sống thêm nữa cũng chẳng để làm gì, chỉ tổ thải ra nhiều cacbonic và rác thải cho thành phố mà thôi. Tất nhiên, nếu ông muốn nói tôi làm thế để chứng minh mình là người bị hại trong tai nạn trên biển đó thì cũng được.
Hình Mẫn điềm tĩnh hỏi:
- Ồ, anh làm vậy vì điều gì? Vì họ từng cấm cản cuộc hôn nhân của bố mẹ anh?
- Đúng là bọn họ đã cướp sạch phần lớn tài sản của bố mẹ tôi, nhưng đó không phải lý do tôi làm vậy. Khi nãy tôi nói rồi, tôi thấy bọn họ có sống thêm nữa cũng chẳng ích gì, chi bằng chết đi để trợ giúp tôi.
- … Câu hỏi tiếp theo, vụ Tô Quỳ bị sát thương có liên quan đến anh không?
- Ồ.
Thẩm Dật gõ đầu ngón tay xuống mép bàn.
- Tất nhiên là tôi đã kích động tay trợ lý, khiến hắn ra tay với cô ta. Trước đó tôi đã phá hủy đường điện, đến điệu Valse thì cầu dao điện tự động ngắt, tôi lại bôi ít bột màu phát sáng lên gấu váy của Tô Quỳ, giúp Ngô Y Thanh nương theo ánh sáng đó mà phán đoán chuẩn xác vị trí của cô ta, và còn có thể nhét mảnh thủy tinh vào tay tôi. Tất nhiên, tôi khá bất ngờ trước hành vi vu oan giá họa của hắn, nhưng nếu hắn muốn làm vậy, tôi cũng không tiện từ chối.
- Kích động bằng lời nói?
Thẩm Dật đưa tay ra, chủ động giúp Hình Mẫn lật lại những trang ghi chép trước đó.
- Đối với câu hỏi này, chúng ta hãy cùng trở lại câu chuyện mà tôi kể lúc đầu, tôi nhớ nó nằm ở dòng thứ tư trang thứ ba… Đúng, chính là ở đây, hồi tôi học dự bị đại học bên Đức, từng có một nữ lưu học sinh nhảy lầu tự tử.
Hắn chỉ tay vào hàng chữ đó, hỏi lại:
- Cảnh sát Hình à, ngày nào cũng thấy ông đến thẩm vấn tôi, thế này dễ sinh nhàm chán lắm, chi bằng đổi người khác đi, được không?
- Anh muốn ai? Chử Thanh Hoành?
- Không.
Hắn kinh ngạc nhướn mày.
- Không, không, tôi không muốn gặp cô ấy. Tôi cần lưu lại những ký ức đẹp nhất về cuộc tình này. Tôi sẽ chỉ lựa chọn đối thủ của mình, mà đối thủ của tôi đương nhiên không phải ông.
Hình Mẫn gập cuốn sổ lại.
- Tôi sẽ viết đơn đề nghị, nếu đơn đề nghị được thông qua và Tiêu Cửu Thiều cũng bằng lòng đến đây, thì anh sẽ được toại nguyện.
- Buổi thẩm vấn của ông hôm nay đến đây kết thúc?
- Hôm nay dừng ở đây thôi, đằng nào cũng sắp đến giờ vẽ tranh của anh.
- Cảnh sát Hình quả nhiên là người thấu tình đạt lý.
Thẩm Dật đứng lên, lịch sự cúi chào họ, như thể một diễn viên đứng trên sân khấu cúi chào khán giả của mình.
Ngày thứ tư.
Hình Mẫn vừa đẩy cửa bước vào liền thông báo:
- Tiêu Cửu Thiều không bằng lòng đến thẩm vấn anh, vì thế vẫn sẽ là tôi.
Thẩm Dật đứng trước giá vẽ, vươn vai thư giãn:
- Đúng như dự đoán của tôi.
- Ý anh là sao?
- Anh ta đang sợ hãi.
Thẩm Dật vẫn đứng yên.
- Hôm nay tôi đứng đây tiếp chuyện ông được không? Vì tôi sợ không kịp hoàn thành bức vẽ này.
- Anh thấy thoải mái là được.
Thi thoảng Thẩm Dật mới đưa vài nét bút, phần lớn thời gian hắn chỉ đứng yên ở đó, chăm chú ngắm nghía bức vẽ của mình.
- Tiêu Cửu Thiều đang sợ hãi, vì anh ta phát hiện ra chúng tôi có quá nhiều điểm tương đồng. Từ việc anh ta vô tình dẫn dắt cô Chử làm ra những việc mà lý trí của cô ấy không thể kiểm soát thì anh ta đã biết cả tôi và anh ta đều có chung khả năng kỳ diệu đó. Anh ta lo sợ sẽ trở thành người giống như tôi.
Hình Mẫn nói:
- Cậu ấy không như vậy đâu.
- Hả?
Thẩm Dật ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
- Cậu ấy sẽ không như vậy, bởi vì năng lực kiểm soát bản thân của cậu ấy rất mạnh.
Thẩm Dật mỉm cười, đây là nụ cười trong sáng nhất, không hàm chứa vẻ khinh miệt như từ trước đến nay của hắn.
- Vậy ư, anh ta thật may mắn.
- Nếu năm xưa có người can ngăn anh, và anh kiểm soát bản thân tốt hơn thì có lẽ anh sẽ giống như Cửu Thiều bây giờ.
- Không bao giờ có cái gọi là “nếu như”, không bao giờ tồn tại thứ đó. - Thẩm Dật lắc đầu. - Tôi không hối hận. Cuộc đời tôi đến đây coi như chấm dứt, nhưng ba mươi năm cuộc đời tôi rực rỡ và huy hoàng hơn bốn mươi năm cuộc đời của bất cứ ai.
- Ba mươi năm?
- Ngày kìa là sinh nhật tuổi ba mươi của tôi.
- Có muốn tôi tặng quà cho anh không?
Thẩm Dật nháy mắt:
- Ông biết thứ tôi muốn là gì không?
- Anh muốn gì?
- Ông đoán thử xem.
Nói xong, hắn tiếp tục cầm cọ vẽ, thở hắt ra:
- Chúng ta tiếp tục hành trình của tàu Đông Thái Bình Dương nhé. Vì sao tôi chọn ra tay vào buổi tối ngày thứ ba, vì tại thời điểm đó, Tô Quỳ bị thương, nếu phải đưa cô ta đến bệnh viện cấp cứu thì con tàu buộc phải thay đổi hành trình, và như thế nó sẽ ngang qua hòn đảo hoang mà tôi đã bố trí từ trước. Tiếp theo, việc tôi cần làm rất đơn giản, nhân lúc giám đốc Lăng chỉ có một mình, tôi đánh ngất ông ấy từ phía sau, tiêm chất độc BHN1. Tôi đã nói rồi, những người bị tiêm chất độc ấy sẽ biến thành xác sống giống như trong các bộ phim kinh dị, tôi bảo gì phải làm nấy, thế nên mới có đoạn băng ông ấy thừa nhận mình chính là Ám Hoa.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện thế là xong, nên tôi đi kiểm tra toàn bộ kíp nổ đã được gắn trên tàu, sau đó chuẩn bị chuồn ra boong tàu, giả vờ sợ hãi, lo lắng giống như bao hành khách khác. Nhưng tôi chợt trông thấy giám đốc Lăng bất ngờ thoát khỏi sự khống chế của dược tính, đến trạm kiểm soát gần đó, gửi tín hiệu cầu cứu, đồng thời ra lệnh cho tất cả các vị rút lui, và còn để lại lời nhắn vào hộp đen.
Thẩm Dật trầm mặc giây lát.
- Vì thế tôi buộc phải giết ông ấy, trong lúc vật lộn tôi đã chặt gãy tay ông ấy. Nhưng cho dù đã gãy cả cánh tay, ông ấy vẫn hùng hổ lao tới đòi giết tôi.
Hình Mẫn cắm cúi ghi chép để che đi đôi mắt nhòe ướt.
- Tôi cầm thiết bị thu phát tín hiệu của giám đốc Lăng, đứng trên thuyền cứu hộ, nhắn tin cho các vị với nội dung “Game over” (trò chơi kết thúc). Tiêu Cửu Thiều ý thức được điều gì nghiêm trọng đã xảy ra, nên anh ta cố gắng trở lại khoang tàu… Xem như anh ta may mắn, như thế mà vẫn không chết.
Tôi bơi đến hòn đảo hoang đã sắp đặt từ trước, trên đảo có một hang động bí mật, tôi đã chuẩn bị sẵn một ít đồ đạc trong đó để cầm cự chờ tàu cứu hộ tới. Số người bơi lên đảo nhiều hơn dự kiến của tôi, còn bao gồm cả ông nữa. Nhưng sự bực bội của tôi nhanh chóng tan đi nhờ có bốn cô cậu trẻ tuổi đó. Cậu nhóc đó, tôi quên mã số của cậu ta rồi, cậu ta gào khóc thảm thiết, đòi lao xuống biển tìm kiếm bạn gái của mình. Chậc chậc, cậu ta diễn xuất dở tệ. Nếu có lương tâm thì phải chăm sóc bạn gái của mình ngay từ đầu chứ, đến lúc sự việc đáng tiếc xảy ra mới diễn cái vẻ đau khổ muốn chết theo người yêu để làm gì?
Có vẻ nói một hồi đã thấm mệt và khát nước, Thẩm Dật cầm cốc nước lên uống liền vài ngụm, nghỉ ngơi một phút sau mới tiếp tục:
- Nhưng điều lý thú đã xảy ra, thủy triều đã đẩy cô gái đó lên bờ. Nhìn vẻ mặt của họ là biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Khi ấy, tôi đã nói với cô Chử: “Cô không thấy cảm động khi chứng kiến cảnh tượng trùng phùng sau kiếp nạn của những bạn trẻ này sao?” Thực lòng, tôi vô cùng yêu thích những nghịch cảnh kiểu này. Tôi thật không ngờ, trên hòn đảo hoang vẫn xảy ra những chuyện thú vị đến thế!
- Vì thế, phán đoán của tôi về nguyên nhân cái chết của hai người cậu của anh là hoàn toàn sai?
Thẩm Dật lắc đầu:
- Tình tiết không sai, nhưng tôi đã dẫn dắt ông đi đến một kết luận sai lầm. Người mà trong lúc lơ mơ thức giấc cô Chử nhìn thấy đang bóp cổ ông cậu tôi thực ra chính là tôi. Ngay từ lúc còn ở trên du thuyền, tôi đã bắt đầu dẫn dắt họ nảy sinh suy nghĩ “chi bằng hãy giết kẻ kia”. Nhưng mặc dù quan hệ của họ đã đến mức trở mặt thành thù, họ vẫn không chịu sát hại nhau, do đó tôi buộc phải ra tay. Chỉ tiếc là vì trước đó tôi rất ít khi phải đích thân thực hiện, nên tôi mới để lại sơ hở.
- Chính là bình thuốc chứa chất Mao địa hoàng có dấu vân tay của anh?
- Đúng thế… Hòn đảo đó không thích hợp để trồng Mao địa hoàng, vì thế mấy cây Mao địa hoàng của tôi đã héo rũ. Vả lại, tôi cũng không thể mạo hiểm sử dụng mấy loại cỏ độc chưa được chiết xuất thành tinh chất để giết người. Vì thế, tôi đã giấu một chai Mao địa hoàng trong hang động bí mật. Sau đó, nhân lúc thần kinh của bọn họ trở nên yếu ớt vì uống thuốc an thần, tôi đã ép họ uống Mao địa hoàng. Sau khi giải quyết xong hai ông cậu, tôi ném chai thuốc xuống vách núi. Tôi đinh ninh nước biển sẽ nhanh chóng cuốn chai thuốc đi xa.
- Nhưng anh đã quên Lý Trân sống sót nhờ thủy triều đẩy dạt lên bờ, chai thuốc ấy cũng vậy, nó không bị sóng biển cuốn đi, mà trái lại, được sóng biển đánh dạt lên ghềnh đá. Cửu Thiều trèo xuống vách núi và tìm thấy bằng chứng.
- Được thôi. Thế là tôi đặt một nửa số phòng trên tàu Đông Thái Bình Dương. Vì sao tôi chọn con tàu đó ư? Là vì công ty du lịch quản lý con tàu thuộc sở hữu của nhà họ Tạ. Cô Chử sẽ nhanh chóng nhận được tin tức về những hoạt động bất thường của phía cảnh sát. Đồng thời, tôi cũng truyền tin cho Tần Tấn, ra lệnh cho anh ta cung cấp ám hiệu cho cô Chử. Nhưng tôi không ngờ anh ta lại tạo ra thứ ám hiệu quá mức ngu xuẩn, là sự xuất hiện của cảnh sát phòng chống bạo động trên đường. Cô Chử chỉ cần hỏi người khác về thông tin này thì lời nói dối của anh ta sẽ bị lật tẩy.
Tôi chỉ chuyển tiền đặt cọc cho một số phòng trên tàu. Tôi chia nhỏ thành mười món, chuyển khoản qua ngân hàng, nhưng là ở một thành phố khác. Vì thế, nếu các vị muốn kiểm tra camera quay lại các giao dịch tại quầy giao dịch của ngân hàng, các vị sẽ phải kiểm tra trên phạm vi toàn quốc. Tôi đã dùng số điện thoại di động của Tô Quỳ để đặt chỗ, vì hồi du học bên Đức, tôi từng là bạn học của em gái cô ta. Đồng thời, tôi cố ý bỏ tập tài liệu Những điều hành khách đi tàu Đông Thái Bình Dương cần biết vào xe của Tô Tường, chị gái cô ấy nhanh chóng đọc được và đặt phòng VIP trên tàu. Nhưng giả như Tô Quỳ không hứng thú với chuyến đi ấy thì cũng không sao, tôi sẽ thay bằng người khác.
Hình Mẫn cúi xuống ghi chép, được một lát, ông nhắc hắn:
- Còn gì nữa?
- Tôi tìm được một tàu đánh cá chui, và nhanh chóng phát hiện ra hòn đảo hoang nằm ở vị trí rất đẹp, tôi còn sắp xếp sẵn mọi thứ trên đảo. Hòn đảo ấy hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của tôi, có chất độc, nhưng không có thú hoang hay rắn độc, khuyết điểm duy nhất là trên đảo không có cây Mao địa hoàng, vì thế tôi buộc phải trồng một ít trên đảo. Nhưng vì chất đất không phù hợp, Mao địa hoàng tôi trồng đều khô héo hết. - Thẩm Dật thở dài: - Đây có lẽ là sai lầm duy nhất của tôi.
- Đôi lúc anh cũng thật khiêm tốn.
Thẩm Dật chống cằm:
- Sau mỗi lần hành động, tôi luôn tổng kết, rút ra bài học, và không ngừng sửa chữa, cải thiện, đó là tố chất nghề nghiệp.
- Vậy anh đưa cả bốn người cậu lên tàu là xuất phát từ toan tính thế nào?
- Đội trưởng, ông sai rồi. - Thẩm Dật tươi cười chữa lại. - Ông quên bà ngoại tôi từng nói, lúc đầu, tôi muốn đưa toàn thể gia đình lên tàu đi du lịch, không phải chỉ có bốn ông cậu? Ý đồ của tôi rất đơn giản, tôi thấy bọn họ có sống thêm nữa cũng chẳng để làm gì, chỉ tổ thải ra nhiều cacbonic và rác thải cho thành phố mà thôi. Tất nhiên, nếu ông muốn nói tôi làm thế để chứng minh mình là người bị hại trong tai nạn trên biển đó thì cũng được.
Hình Mẫn điềm tĩnh hỏi:
- Ồ, anh làm vậy vì điều gì? Vì họ từng cấm cản cuộc hôn nhân của bố mẹ anh?
- Đúng là bọn họ đã cướp sạch phần lớn tài sản của bố mẹ tôi, nhưng đó không phải lý do tôi làm vậy. Khi nãy tôi nói rồi, tôi thấy bọn họ có sống thêm nữa cũng chẳng ích gì, chi bằng chết đi để trợ giúp tôi.
- … Câu hỏi tiếp theo, vụ Tô Quỳ bị sát thương có liên quan đến anh không?
- Ồ.
Thẩm Dật gõ đầu ngón tay xuống mép bàn.
- Tất nhiên là tôi đã kích động tay trợ lý, khiến hắn ra tay với cô ta. Trước đó tôi đã phá hủy đường điện, đến điệu Valse thì cầu dao điện tự động ngắt, tôi lại bôi ít bột màu phát sáng lên gấu váy của Tô Quỳ, giúp Ngô Y Thanh nương theo ánh sáng đó mà phán đoán chuẩn xác vị trí của cô ta, và còn có thể nhét mảnh thủy tinh vào tay tôi. Tất nhiên, tôi khá bất ngờ trước hành vi vu oan giá họa của hắn, nhưng nếu hắn muốn làm vậy, tôi cũng không tiện từ chối.
- Kích động bằng lời nói?
Thẩm Dật đưa tay ra, chủ động giúp Hình Mẫn lật lại những trang ghi chép trước đó.
- Đối với câu hỏi này, chúng ta hãy cùng trở lại câu chuyện mà tôi kể lúc đầu, tôi nhớ nó nằm ở dòng thứ tư trang thứ ba… Đúng, chính là ở đây, hồi tôi học dự bị đại học bên Đức, từng có một nữ lưu học sinh nhảy lầu tự tử.
Hắn chỉ tay vào hàng chữ đó, hỏi lại:
- Cảnh sát Hình à, ngày nào cũng thấy ông đến thẩm vấn tôi, thế này dễ sinh nhàm chán lắm, chi bằng đổi người khác đi, được không?
- Anh muốn ai? Chử Thanh Hoành?
- Không.
Hắn kinh ngạc nhướn mày.
- Không, không, tôi không muốn gặp cô ấy. Tôi cần lưu lại những ký ức đẹp nhất về cuộc tình này. Tôi sẽ chỉ lựa chọn đối thủ của mình, mà đối thủ của tôi đương nhiên không phải ông.
Hình Mẫn gập cuốn sổ lại.
- Tôi sẽ viết đơn đề nghị, nếu đơn đề nghị được thông qua và Tiêu Cửu Thiều cũng bằng lòng đến đây, thì anh sẽ được toại nguyện.
- Buổi thẩm vấn của ông hôm nay đến đây kết thúc?
- Hôm nay dừng ở đây thôi, đằng nào cũng sắp đến giờ vẽ tranh của anh.
- Cảnh sát Hình quả nhiên là người thấu tình đạt lý.
Thẩm Dật đứng lên, lịch sự cúi chào họ, như thể một diễn viên đứng trên sân khấu cúi chào khán giả của mình.
Ngày thứ tư.
Hình Mẫn vừa đẩy cửa bước vào liền thông báo:
- Tiêu Cửu Thiều không bằng lòng đến thẩm vấn anh, vì thế vẫn sẽ là tôi.
Thẩm Dật đứng trước giá vẽ, vươn vai thư giãn:
- Đúng như dự đoán của tôi.
- Ý anh là sao?
- Anh ta đang sợ hãi.
Thẩm Dật vẫn đứng yên.
- Hôm nay tôi đứng đây tiếp chuyện ông được không? Vì tôi sợ không kịp hoàn thành bức vẽ này.
- Anh thấy thoải mái là được.
Thi thoảng Thẩm Dật mới đưa vài nét bút, phần lớn thời gian hắn chỉ đứng yên ở đó, chăm chú ngắm nghía bức vẽ của mình.
- Tiêu Cửu Thiều đang sợ hãi, vì anh ta phát hiện ra chúng tôi có quá nhiều điểm tương đồng. Từ việc anh ta vô tình dẫn dắt cô Chử làm ra những việc mà lý trí của cô ấy không thể kiểm soát thì anh ta đã biết cả tôi và anh ta đều có chung khả năng kỳ diệu đó. Anh ta lo sợ sẽ trở thành người giống như tôi.
Hình Mẫn nói:
- Cậu ấy không như vậy đâu.
- Hả?
Thẩm Dật ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
- Cậu ấy sẽ không như vậy, bởi vì năng lực kiểm soát bản thân của cậu ấy rất mạnh.
Thẩm Dật mỉm cười, đây là nụ cười trong sáng nhất, không hàm chứa vẻ khinh miệt như từ trước đến nay của hắn.
- Vậy ư, anh ta thật may mắn.
- Nếu năm xưa có người can ngăn anh, và anh kiểm soát bản thân tốt hơn thì có lẽ anh sẽ giống như Cửu Thiều bây giờ.
- Không bao giờ có cái gọi là “nếu như”, không bao giờ tồn tại thứ đó. - Thẩm Dật lắc đầu. - Tôi không hối hận. Cuộc đời tôi đến đây coi như chấm dứt, nhưng ba mươi năm cuộc đời tôi rực rỡ và huy hoàng hơn bốn mươi năm cuộc đời của bất cứ ai.
- Ba mươi năm?
- Ngày kìa là sinh nhật tuổi ba mươi của tôi.
- Có muốn tôi tặng quà cho anh không?
Thẩm Dật nháy mắt:
- Ông biết thứ tôi muốn là gì không?
- Anh muốn gì?
- Ông đoán thử xem.
Nói xong, hắn tiếp tục cầm cọ vẽ, thở hắt ra:
- Chúng ta tiếp tục hành trình của tàu Đông Thái Bình Dương nhé. Vì sao tôi chọn ra tay vào buổi tối ngày thứ ba, vì tại thời điểm đó, Tô Quỳ bị thương, nếu phải đưa cô ta đến bệnh viện cấp cứu thì con tàu buộc phải thay đổi hành trình, và như thế nó sẽ ngang qua hòn đảo hoang mà tôi đã bố trí từ trước. Tiếp theo, việc tôi cần làm rất đơn giản, nhân lúc giám đốc Lăng chỉ có một mình, tôi đánh ngất ông ấy từ phía sau, tiêm chất độc BHN1. Tôi đã nói rồi, những người bị tiêm chất độc ấy sẽ biến thành xác sống giống như trong các bộ phim kinh dị, tôi bảo gì phải làm nấy, thế nên mới có đoạn băng ông ấy thừa nhận mình chính là Ám Hoa.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện thế là xong, nên tôi đi kiểm tra toàn bộ kíp nổ đã được gắn trên tàu, sau đó chuẩn bị chuồn ra boong tàu, giả vờ sợ hãi, lo lắng giống như bao hành khách khác. Nhưng tôi chợt trông thấy giám đốc Lăng bất ngờ thoát khỏi sự khống chế của dược tính, đến trạm kiểm soát gần đó, gửi tín hiệu cầu cứu, đồng thời ra lệnh cho tất cả các vị rút lui, và còn để lại lời nhắn vào hộp đen.
Thẩm Dật trầm mặc giây lát.
- Vì thế tôi buộc phải giết ông ấy, trong lúc vật lộn tôi đã chặt gãy tay ông ấy. Nhưng cho dù đã gãy cả cánh tay, ông ấy vẫn hùng hổ lao tới đòi giết tôi.
Hình Mẫn cắm cúi ghi chép để che đi đôi mắt nhòe ướt.
- Tôi cầm thiết bị thu phát tín hiệu của giám đốc Lăng, đứng trên thuyền cứu hộ, nhắn tin cho các vị với nội dung “Game over” (trò chơi kết thúc). Tiêu Cửu Thiều ý thức được điều gì nghiêm trọng đã xảy ra, nên anh ta cố gắng trở lại khoang tàu… Xem như anh ta may mắn, như thế mà vẫn không chết.
Tôi bơi đến hòn đảo hoang đã sắp đặt từ trước, trên đảo có một hang động bí mật, tôi đã chuẩn bị sẵn một ít đồ đạc trong đó để cầm cự chờ tàu cứu hộ tới. Số người bơi lên đảo nhiều hơn dự kiến của tôi, còn bao gồm cả ông nữa. Nhưng sự bực bội của tôi nhanh chóng tan đi nhờ có bốn cô cậu trẻ tuổi đó. Cậu nhóc đó, tôi quên mã số của cậu ta rồi, cậu ta gào khóc thảm thiết, đòi lao xuống biển tìm kiếm bạn gái của mình. Chậc chậc, cậu ta diễn xuất dở tệ. Nếu có lương tâm thì phải chăm sóc bạn gái của mình ngay từ đầu chứ, đến lúc sự việc đáng tiếc xảy ra mới diễn cái vẻ đau khổ muốn chết theo người yêu để làm gì?
Có vẻ nói một hồi đã thấm mệt và khát nước, Thẩm Dật cầm cốc nước lên uống liền vài ngụm, nghỉ ngơi một phút sau mới tiếp tục:
- Nhưng điều lý thú đã xảy ra, thủy triều đã đẩy cô gái đó lên bờ. Nhìn vẻ mặt của họ là biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì. Khi ấy, tôi đã nói với cô Chử: “Cô không thấy cảm động khi chứng kiến cảnh tượng trùng phùng sau kiếp nạn của những bạn trẻ này sao?” Thực lòng, tôi vô cùng yêu thích những nghịch cảnh kiểu này. Tôi thật không ngờ, trên hòn đảo hoang vẫn xảy ra những chuyện thú vị đến thế!
- Vì thế, phán đoán của tôi về nguyên nhân cái chết của hai người cậu của anh là hoàn toàn sai?
Thẩm Dật lắc đầu:
- Tình tiết không sai, nhưng tôi đã dẫn dắt ông đi đến một kết luận sai lầm. Người mà trong lúc lơ mơ thức giấc cô Chử nhìn thấy đang bóp cổ ông cậu tôi thực ra chính là tôi. Ngay từ lúc còn ở trên du thuyền, tôi đã bắt đầu dẫn dắt họ nảy sinh suy nghĩ “chi bằng hãy giết kẻ kia”. Nhưng mặc dù quan hệ của họ đã đến mức trở mặt thành thù, họ vẫn không chịu sát hại nhau, do đó tôi buộc phải ra tay. Chỉ tiếc là vì trước đó tôi rất ít khi phải đích thân thực hiện, nên tôi mới để lại sơ hở.
- Chính là bình thuốc chứa chất Mao địa hoàng có dấu vân tay của anh?
- Đúng thế… Hòn đảo đó không thích hợp để trồng Mao địa hoàng, vì thế mấy cây Mao địa hoàng của tôi đã héo rũ. Vả lại, tôi cũng không thể mạo hiểm sử dụng mấy loại cỏ độc chưa được chiết xuất thành tinh chất để giết người. Vì thế, tôi đã giấu một chai Mao địa hoàng trong hang động bí mật. Sau đó, nhân lúc thần kinh của bọn họ trở nên yếu ớt vì uống thuốc an thần, tôi đã ép họ uống Mao địa hoàng. Sau khi giải quyết xong hai ông cậu, tôi ném chai thuốc xuống vách núi. Tôi đinh ninh nước biển sẽ nhanh chóng cuốn chai thuốc đi xa.
- Nhưng anh đã quên Lý Trân sống sót nhờ thủy triều đẩy dạt lên bờ, chai thuốc ấy cũng vậy, nó không bị sóng biển cuốn đi, mà trái lại, được sóng biển đánh dạt lên ghềnh đá. Cửu Thiều trèo xuống vách núi và tìm thấy bằng chứng.