Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Qua kính chiếu hậu, Đường Viễn thấy hai người họ đang ôm nhau.
Từ góc độ của anh mà nhìn thì không rõ vẻ mặt của Kiều Trạch, anh gần như dựa cả người vào Lộ Miểu.
Hai người họ, có lúc anh ta không rõ, rốt cuộc là anh đang bảo vệ cô, hay cô đang chống đỡ anh.
Xe nhanh chóng chạy cách xa khỏi biệt thự nhà họ Hoàng, từ từ hòa vào dòng xe trên đường.
Đêm đã vào đông vẫn náo nhiệt như trước, xe cộ qua lại như thoi, tính cả ánh đèn trăm hộ cách đó không xa, bình thản mà yên tĩnh.
Không ai biết rằng, vừa nãy bọn họ đã trải qua một vòng sinh tử thế nào, dù lúc này người đã an ổn lại lần nữa, nhưng trái tim vẫn còn đập thình thịch, mồ hôi lạnh vẫn đổ ra lòng bàn tay.
Anh ta biết Kiều Trạch đến biệt thự nhà họ Hoàng chính là một nước cờ hiểm, nhưng không ngờ nguy hiểm lại thành ra thế.
Chính anh quyết tâm đến phá rối mọi thứ, đem tính mạng đặt trên tay, tính kế từng bước một, chỉ cần sẩy chân một nhịp là có thể phải bỏ mạng.
Tình hình như thế hoàn cảnh như thế, còn nương theo bằng chứng ngoài ý muốn mà Hoàng Thường bày ra, dù đổi lại là anh ta, anh ta cũng chưa chắc có thể mặt không đổi sắc như Kiều Trạch vậy được, nhất là khi đối mặt với Cao Viễn như thế.
Đó là chiến hữu kề vai chiến đấu nhiều năm, vào sinh ra tử thân như anh em, nhưng anh lại chỉ có thể làm như người không liên quan gì, trơ mắt nhìn Cao Viễn bị chó dữ cắn xé, cuối cùng rơi vào kết cục đến thịt xương cũng chẳng còn.
Dù anh biết rõ mình không nghe thấy được gì nhưng vẫn cấp thiết muốn tái điều tra, không phải là do anh tự phụ, chẳng qua là vì anh biết trong chuyện này có biến số, anh không muốn để Cao Viễn và Trương Toàn hi sinh vô ích, không muốn để họ phải chết không đáng như thế. Bọn họ không kịp hoàn thành, anh sẽ liều mạng vì bọn họ mà đạt cho bằng được, hơn nửa năm dưỡng thương đã là cực hạn của anh.
Nếu như nói trước đó anh ta vẫn luôn không rõ vì sao đội trưởng Hình lại phải hao hết tâm tư để Kiều Trạch phụ trách vụ án này, thì bây giờ anh ta đã hiểu. Không có tâm lý tố chất và lòng tin cứng như sắt thép thì không cách nào đánh lại được những thứ đầy mê hoặc cám dỗ và tàn phá tinh thần này. Từ khi tốt nghiệp học viện cảnh sát anh đã được chọn đi nằm vùng, hơn mười năm qua, thậm chí chưa từng có cơ hội lưu lại tên trong hệ thống cảnh sát, sự tồn tại của anh chỉ là một chuỗi danh hiệu, nhưng anh vẫn vui vẻ chịu đựng, thay đổi thân phận khác nhau, ở những quốc gia khác nhau, từ những vụ án xuyên quốc gia cho đến từng vụ trọng án một, không có vinh dự, không có người thận, thậm chí cũng chẳng có bản thân.
Người giống Kiều Trạch không chỉ có một, nhưng không phải bất kì ai cũng có thể trở thành Kiều Trạch, ít nhất là anh ta không làm được.
Đường Viễn hít một hơi sâu, sau khi thấy Kiều Trạch trong kính dần dần thả lòng thân thể, nhân lúc chờ đèn đỏ, bèn quay đầu lại cười với anh và Lộ Miểu: Ối chà chà, thanh niên khuyết tật thiếu yêu đương vẫn còn đây đấy nhé.
Mượn lời nói đùa đó để xóa đi sự căng thẳng mà nguy hiểm ban nãy đưa đến, hơn nữa cũng muốn bỏ đi áp lực về Cao Viễn.
Đội ngũ này của họ, cố hết sức nhanh chóng đưa tội phạm ra trước công lý chính là niềm an ủi lớn nhất với chiến hữu. Cao Viễn sẽ không hi vọng bất kì ai vì mình mà rơi vào đau khổ.
Lộ Miểu thấp giọng thuật lại lời của Đường Viễn với Kiều Trạch.
Kiều Trạch là người hiểu rõ Cao Viễn nhất, anh tự nhiên hiểu được điều đó.
Anh nhắm hai mắt lại, đến khi mở mắt ra lần nữa thì đã khôi phục lại Kiều Trạch trầm ổn bình tĩnh thường ngày.
Anh nhẹ nhàng đẩy Lộ Miểu ra, bình tĩnh nhìn Đường Viễn: Không phải nói WHO đã bác bỏ tin đồn rồi à? Sao vẫn vội vàng coi mình là khuyết tật rồi vậy?
Đưa mắt nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ: Đưa Lộ Miểu về trước đã, tôi còn phải tìm Thương Kỳ một chuyến.
Vô ý thức Lộ Miểu ôm lấy tay anh, hỏi: Em đi với anh sẽ trở thành gánh nặng của anh sao?
Kiều Trạch: Không có.
Lộ Miểu: Vậy em muốn đi với anh.
Đường Viễn đưa mắt nhìn Kiều Trạch một cái: Tôi nói này, bộ lúc nãy mấy người đóng kịch đó hả? Anh có biết lúc nãy tôi với Lộ Miểu đã đổ bao nhiêu mồ hôi lạnh thay anh không hả?
Vừa nãy đã biến thành màn kịch hỏng bét cả rồi. Kiều Trạch khẽ thở hắt ra, Thương Kỳ và Ngô Man Man là tôi đã hẹn trước. Trên nguyên tắc mọi thứ đều theo đúng kịch bản, nhưng đoạn băng kia của Hoàng Thường lại là điều ngoài ý muốn. Một kẻ không có chủ kiến như Thương Kỳ cũng mượn gió bẻ măng, ngay cả Hoàng Giai Ngâm cũng có thể lừa hắn ta xoay quanh được, chúng ta không thể nói rõ liệu hắn ta có vì thế mà lại lay động hay không, tôi cần phải xác nhận lại.
Đường Viễn: Diễn cái gì mà cả một đám đều động dao động súng, chỉ cần tay ai đó giật một cái thì chúng tôi chỉ có nước chờ nhặt xác cho anh thôi.
Kiều Trạch: Chỉ cần có Hoàng Giai Ngâm ở đó, sẽ không xảy ra điều ngoài ý muốn như vậy đâu.
Cô ta sẽ không để cho tôi chết. Anh lại bổ sung thêm.
Đường Viễn nhíu mày: Nên... Anh là cố ý chờ Hoàng Giai Ngâm chủ động đến cửa ư?
Cô ta gài bẫy Lộ Miểu, không phải là vì đến chỗ tôi giành công sao? Kiều Trạch thả lỏng người ngồi dựa vào ghế, tay duỗi ra kéo Lộ Miểu đến, tựa vào khuỷu tay cô, lúc này mới từ tốn nói, Nghiêm ngặt mà nói, cô ta chính là chủ động đưa ấn phù hộ mệnh đến cửa.
Lộ Miểu không nhịn được lẩm bẩm nói: Vậy mà anh còn nói không lợi dụng người ta.
Vừa dứt lời liền bị Kiều Trạch liếc mắt một cái: Đây không gọi là lợi dụng, mà gọi là mượn tình thế.
Tôi đây một không trêu chọc gì cô ta, hai không lừa gạt tình cảm của cô ta, ba cũng không hứa hẹn thề thốt gì. Trái lại, thái độ của tôi từ đầu đến cuối biểu đạt rất rõ ràng, tôi ghét cô ta. Là tự cô ta sống trong thế giới cô ta đánh chiếm. Theo đó mà nói, tôi chỉ là mượn tình thế đó của cô ta mà thôi.
Đương nhiên, nếu em muốn nói thành lợi dụng cũng được. Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô, Nhưng Lộ Miểu à, là do cô ta gài bẫy em trước, gây tội trước. Mỗi người đều nên phải gánh chịu hậu quả cho hành vi của mình.
Lộ Miểu bị anh nhìn có chút túng quẫn, đẩy anh ra: Anh đừng có hăm dọa như thế chứ, em cũng đâu nói anh không đúng.
Đường Viễn nhìn dáng vẻ nàng dâu nhỏ của Lộ Miểu, bật cười: Lộ Miểu này, em vẫn chưa gả cho anh Kiều của chúng tôi đâu đấy, chưa gì đã muốn tóm chặt người rồi sao?
Lại nói: Nhưng mà em cũng phải cẩn thận đấy, với anh Kiều mà nói thì cả thế giới này có nhiều cô gái tranh đoạt vì anh ấy mà bán mạng lắm, phải canh chừng một chút.
Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn anh ta: Anh không biết là anh ấy muốn canh chừng em à? Em cũng rất được cánh đàn ông hoan nghênh đấy chứ, nhưng định lực của em không tốt bằng anh ấy đâu.
Một câu chọc Đường Viễn cười to thành tiếng, dựng ngón cái lên với cô.
Kiều Trạch trực tiếp ôm eo cô kéo vào lòng, nghiêng đầu nhìn cô: Đây là báo động trước cho tôi, ám chỉ em muốn vượt tường?
Lộ Miểu liên tục lắc đầu: Đâu dám vượt, tường quá cao.
Kiều Trạch: Ý là lòng không đủ lực?
Lộ Miểu: ...
Sau đó lắc đầu đầy kiên định: Không có, phong cảnh trong tường là tốt nhất, không nỡ vượt.
Những lời này miễn cưỡng lấy lòng Kiều Trạch, dưới ánh mắt cay xè của Đường Viễn đang nén cười mà nhéo mặt cô, rồi không truy hỏi tiếp nữa, cúi đầu nhìn đồng hồ, đọc địa chỉ cho Đường Viễn, để Đường Viễn lái xe theo hướng lên biệt thự trên núi của Thương Kỳ.
Đến ngã tư dưới chân núi thì Kiều Trạch muốn để Đường Viễn lái xe đưa Lộ Miểu về, nhưng Lộ Miểu lại nắm lấy áo anh không chịu đi, tuy đi theo anh như ngồi tàu lượn, không lúc nào là không khiếp đảm, nhưng không thấy anh, cô lại càng không cách nào kiên định được.
Kiều Trạch đã kéo cô vào vụ án này, cũng không thể lại nhất nhất từng chuyện đẩy cô vào gió xoáy được, khẽ trầm ngâm một lái, rồi vẫn đưa cô theo, nhưng lại dặn cô tốt nhất là nên thờ ơ, đừng có diễn kịch cái gì.
Lộ Miểu nào dám cướp đất diễn nữa, ngay cả khi ở nhà Hoàng Thường mắt thấy A Tuấn muốn nổ súng, cô cũng không dám như Hoàng Giai Ngâm, không quan tâm mà bước lên chắn giữa hai người họ, đạo lí nặng nhẹ cô vẫn biết.
Tuy có nhiều việc Kiều Trạch sẽ không nói với cô, nhưng chỉ cần anh chưa dặn dò phải làm gì thì án binh bất động chính là phối hợp tốt nhất, bởi thế khi hai người vào đại sảnh biệt thự Thương Kỳ, súng của Thương Kỳ lặng im không tiếng động đặt lên huyệt thái dương của Kiều Trạch thì sắc mặt Lộ Miểu vẫn khá bình thản, kéo tay Kiều Trạch đứng ở cửa bất động, nhìn Ngô Man Man ở trong phòng khách chậm rãi đứng lên.
Hai người họ cũng vừa quay về từ chỗ của Hoàng Thường.
Đoạn băng của Hoàng Thường quả thật đã đảo loạn tâm tư của Thương Kỳ.
Tổng giám đốc Kiều, không phải thích một chút sao? Thương Kỳ cười khẽ nói, mang theo vài phần đùa cợt, họng súng vẫn đặt trên huyệt thái dương của Kiều Trạch, người đứng cạnh anh. Kiều Trạch không thấy được khẩu hình miệng của anh ta, điều đó cũng có nghĩa có thể anh không nghe rõ Thương Kỳ đang nói gì.
Lộ Miểu mặt không đổi sắc kéo môi cười mỉa: Tổng giám đốc Kiều à, tổng giám đốc Thương đây muốn anh giải thích một chút.
Sắc mặt Kiều Trạch trước sau vẫn bình tĩnh: Tổng giám đốc Thương, anh là do tôi đặc biệt hẹn đến chỗ đó của quản trị Hoàng, anh cảm thấy tôi sẽ ngốc đến mức tự mình hẹn anh rồi tự chứng minh tôi là cảnh sát sao?
Thương Kỳ nhìn anh một cái, xoay cổ tay thu súng về, ngồi xuống sô pha, sắc mặt cũng không hề vì Kiều Trạch giải thích mà dịu đi.
Kiều Trạch và Lộ Miểu cũng ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Thương Kỳ nói thẳng: Nói đi, rốt cuộc đoạn băng kia của Hoàng Thường là như thế nào?
Đương nhiên, muốn tin hay không vẫn do tôi quyết định. Bổ sung một câu, tay xoay xoay khấu sủng.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn anh ta: Trước kia hẳn tổng giám đốc Thương đã nghe qua vài tin nhỏ. A Tuấn vốn là tâm phúc của Hoàng Thường, yêu Hoàng Giai Ngâm, nhưng từ khi Giang Hành xuất hiện, không chỉ giành lấy vị trí của A Tuấn mà quan trọng nhất là, ngay cả cô gái hắn ta yêu mến cũng cướp đi. Nên mọi người đều truyền tai nhau mà nói, A Tuấn và Giang Hành luôn bất hòa.
Thương Kỳ chần chừ một lát rồi gật đầu: Đúng là có nghe được lời đồn như thế.
Kiều Trạch: Vậy nhất định cũng từng nghe, dưới Giang Hành có một người anh em rất nể trọng, hai người thân như tay chân?
Thương Kỳ gật đầu.
Kiều Trạch nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt anh ta: Hỏi đến đây, tổng giám đốc Thương à, có ai từng chứng minh Cao Viễn là cảnh sát không?
Thương Kỳ lắc đầu.
Hồi đầu năm gần đến tết âm lịch, nhất định tổng giám đốc Thương đã nghe qua một chuyện lớn. Hoàng Thường vì phẫn nộ, suýt chút nữa sẩy tay chặt mất một tay của thủ hạ mình nể trọng nhất, sau đó có Hoàng Giai Ngâm ra mặt, bố con ầm ĩ tở mặt thành thù, suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ bố con.
Ngô Man Man tiếp lời: Chuyện này tôi có nghe nói. Cũng lúc đó mà tôi mới biết Hoàng Giai Ngâm yêu một người đàn ông thành Giang Hành.
Nói xong nhìn Kiều Trạch một cái đầy ý tứ.
Chuyện lúc đó là thế, Hoàng Giai Ngâm theo đuổi Giang Hành hơn một năm, cũng vì anh ta mà trả giá rất nhiều, ai cũng tình nguyện nhận định Giang Hành là của cô ta, Hoàng Thường cũng mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý quan hệ này, thậm chí còn có ý định kén rể, sau đó vào tiệc sinh nhật của Hoàng Giai Ngâm, cô ta bức hôn trước mặt mọi người, không ngờ bị Giang Hành từ chối, Hoàng Giai Ngâm và Hoàng Thường đều không xuống đài được, nhất là Hoàng Thường, con gái bảo bối của ông ta bị xúc phạm như thế, cơn giận nổi lên, ép Giang Hành nhất định phải rõ ràng với Hoàng Giai Ngâm, hoặc là cưới cô ta, hoặc chặt đứt cánh tay vừa chạm vào cô ta. Hoàng Giai Ngâm lo Giang hành thật sự bị chặt tay, một lòng một dạ bảo vệ Giang Hành, thậm chí còn buột miệng nói nếu Hoàng Thường dám chặt tay anh ta thì cô ta và Hoàng Thường sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con, Hoàng Thường hoàn toàn bị chọc tức, cảm tình với Giang Hành tụt dốc không phanh, thậm chí còn cảm thấy sự tồn tại của anh ta ảnh hướng đến tình cảm của mình với con gái.
Không chịu cưới con gái của mình, liền nảy sinh suy nghĩ anh ta sẽ không toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình, mà A Tuấn cho dù bị hắt hủi, cũng không rời ông ta nửa bước. Bởi vậy một lần nữa Hoàng Thường trọng dụng A Tuấn, cũng có ý gả Hoàng Giai Ngâm cho hắn ta, về phần Giang Hành lại ngược lại, thời gian anh ta ở bên cạnh ông ta không ngắn, biết không ít bí mật, Hoàng Thường nhất định phải thanh toán, nhưng năng lực của Giang Hành vẫn còn đó, cứ thế trừ khử thì không cam lòng. Hoàng Thường do dự, bèn cho A Tuấn luôn hận Giang Hành một cơ hội.
Kiều Trạch dừng lại, nhìn Thương Kỳ: Hắn ta xuống tay từ Cao Viễn, vu oan cậu ấy là cảnh sát. Quản trị Hoàng không giống tổng giám đốc Thương sẽ cẩn thận thăm dò, mà ông ta trực tiếp nghiêm hình bức cung, cũng chính là đoạn băng cho tổng giám đốc Thương xem đó, đem cậu ta treo lên, ném đến trước mặt chó ngao bị bỏ đói ba ngày, để mặc cậu ấy bị ăn tươi nuốt sống. Từ nhỏ Cao Viễn đã đi theo tôi, là anh em vì tôi ngay đến mạng sống cũng không cần, tôi không có cách nào không đi cứu cậu ấy được.
A Tuấn đoán chắc chắn tôi nhất định sẽ đi cứu Cao Viễn, nên đã chôn bom trước. Đợi đến lúc tôi đi vào, trực tiếp cho nổ toàn bộ, nhưng hắn ta không ngờ Hoàng Giai Ngâm lại theo tôi đi vào đó, thậm chí lúc xảy ra vụ nổ còn đỡ hộ tôi, khiến mình trọng thương, hai chân tàn phế.
Vì Hoàng Giai Ngâm suýt nữa bị mất đi đôi chân, Hoàng Thường không thể nào không hận tôi được. Kiều Trạch ngồi thẳng người lên, tay tùy ý khoát lên lưng sô pha, mắt bình tĩnh nhìn Thương Kỳ, Chi tiết cụ thể tổng giám đốc Thương có thể tìm người lúc trước ép cung Cao Viễn hỏi thử, xem xem rốt cuộc có phải do A Tuấn sắp xếp hay không, cũng hỏi thử xem, lúc trước hắn ta phỉ báng tôi trước mặt Hoàng Thường thế nào, và rốt cuộc Cao Viễn có chịu nhận mình là cảnh sát hay không.
Tôi tin với khả năng của tổng giám đốc Kiều, tìm được người có trách nhiệm liên quan không phải là việc khó.
Sắc mặt Thương Kỳ dần bình tĩnh lại, không nói nữa.
Ngô Man Man cười: Nghe chuyện như thế, xem ra tổng giám đốc Kiều cũng quá khốn nạn, Giai Ngâm chúng tôi vẫn luôn một lòng với anh.
Kiều Trạch cong môi cười: Hẳn cô Ngô cũng phải nên nghe cho rõ, rốt cuộc Hoàng Giai Ngâm là muốn một người đàn ông, hay muốn một nô lệ để cô ta nắm trong tay, bất cứ lúc nào cũng để cô tai sai khiến hành hạ.
Lời này chạm vào lòng Ngô Man Man, cô ta hiểu Hoàng Giai Ngâm, trước mặt Hoàng Giai Ngâm cô ta phải chịu cơn tức ấy, quả thật giống như Kiều Trạch hình dung, cô ta như công chúa bị chiều hư, cần một tên hầu trong tay để lúc nào cũng có thể sai khiến hành hạ.
Kiều Trạch nghiêng người nhìn Thương Kỳ: Tổng giám đốc Thương, như chúng ta đã thương lượng trước đó, anh báo thù thay tôi, tôi giúp anh kéo Hoàng Thường xuống, đẩy anh lên vị trí đó của Hoàng Thường, mục tiêu của chúng ta đều như nhau.
Hơn nữa chờ anh thật sự ngồi xuống vị trí ấy của Hoàng Thường, hợp tác giữa chúng ta mới có thể tự quản lớn hơn được.
Thương Kỳ nhì anh, sắc mặt có một chút chần chừ.
Kiều Trạch cũng không ép nữa, chỉ thả lỏng người dựa lui ra sau, hỏi anh ta: Tổng giám đốc Thương, chuyện lần trước Hoàng Giai Ngâm giả cảnh sát, kế hoạch giao dịch anh có thương lượng với Hoàng Giai Ngâm không?
Thương Kỳ lắc đầu, Hoàng Giai Ngâm chỉ cung cấp phương hướng đó thôi, còn kế hoạch cụ thể là tự họ vạch ra.
Nếu không có thương lượng gì, vì sao Hoàng Giai Ngâm lại biết?
Thương Kỳ nhìn anh bất động.
Hoàng Thường biết chuyện nhà máy của anh, biết chúng ta hợp tác, biết toàn bộ kế hoạch hành động của chúng ta... Kiều Trạch dừng lại, nhìn anh ta đầy ý tứ, Từ lúc bọn họ gài người bên cạnh anh, giám đốc Thương lại mặc kệ sao?
Thương Kỳ: Anh muốn làm gì?
Còn phải xem tổng giám đốc Thương có muốn tóm người hay không đã chứ? Kiều Trạch bình tĩnh nhìn anh ta, Cuộc họp tối đó chỉ có 5 người, cô Ngô, tôi, cùng với Tô Minh Nghiêm Cao. Báo tin cho Hoàng Giai Ngâm, tổng giám đốc Thương cảm thấy sẽ là ai?
Thương Kỳ không nói gì.
Kiều Trạch đứng lên: Thế này đi, tổng giám Đốc thương, tôi giúp anh bắt người, chứng minh lời tôi nói không phải giả, thế nào?
Thương Kỳ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Trên đường trở về Kiều Trạch nhắn tin cho Hoàng Giai Ngâm, cám ơn cô ta hôm nay đã cứu anh, hẹn mai anh đi ăn cơm.
Lộ Miểu không biết rốt cuộc Kiều Trạch muốn làm gì, nhìn Kiều Trạch nói mà như xem kịch, cũng không phân biệt được câu nào thật câu nào giả. Về đến nhà liền nhịn không được tìm anh giải thích nghi ngờ, còn đặc biệt rót ly nước, cầm hai tay đưa cho anh: Nói nhiều như thế, anh không khát à?
Kiều Trạch đang chuẩn bị tìm quần áo đi tắm, thấy cô xum xoe đến gần, đuôi mày hơi nhíu lại: Sao thế?
Lộ Miểu: Chỉ là muốn biết mấy thứ anh nói rốt cuộc có đúng hay không thôi.
Kiều Trạch ừ một tiếng: Nửa thật nửa giả.
Từ góc độ của anh mà nhìn thì không rõ vẻ mặt của Kiều Trạch, anh gần như dựa cả người vào Lộ Miểu.
Hai người họ, có lúc anh ta không rõ, rốt cuộc là anh đang bảo vệ cô, hay cô đang chống đỡ anh.
Xe nhanh chóng chạy cách xa khỏi biệt thự nhà họ Hoàng, từ từ hòa vào dòng xe trên đường.
Đêm đã vào đông vẫn náo nhiệt như trước, xe cộ qua lại như thoi, tính cả ánh đèn trăm hộ cách đó không xa, bình thản mà yên tĩnh.
Không ai biết rằng, vừa nãy bọn họ đã trải qua một vòng sinh tử thế nào, dù lúc này người đã an ổn lại lần nữa, nhưng trái tim vẫn còn đập thình thịch, mồ hôi lạnh vẫn đổ ra lòng bàn tay.
Anh ta biết Kiều Trạch đến biệt thự nhà họ Hoàng chính là một nước cờ hiểm, nhưng không ngờ nguy hiểm lại thành ra thế.
Chính anh quyết tâm đến phá rối mọi thứ, đem tính mạng đặt trên tay, tính kế từng bước một, chỉ cần sẩy chân một nhịp là có thể phải bỏ mạng.
Tình hình như thế hoàn cảnh như thế, còn nương theo bằng chứng ngoài ý muốn mà Hoàng Thường bày ra, dù đổi lại là anh ta, anh ta cũng chưa chắc có thể mặt không đổi sắc như Kiều Trạch vậy được, nhất là khi đối mặt với Cao Viễn như thế.
Đó là chiến hữu kề vai chiến đấu nhiều năm, vào sinh ra tử thân như anh em, nhưng anh lại chỉ có thể làm như người không liên quan gì, trơ mắt nhìn Cao Viễn bị chó dữ cắn xé, cuối cùng rơi vào kết cục đến thịt xương cũng chẳng còn.
Dù anh biết rõ mình không nghe thấy được gì nhưng vẫn cấp thiết muốn tái điều tra, không phải là do anh tự phụ, chẳng qua là vì anh biết trong chuyện này có biến số, anh không muốn để Cao Viễn và Trương Toàn hi sinh vô ích, không muốn để họ phải chết không đáng như thế. Bọn họ không kịp hoàn thành, anh sẽ liều mạng vì bọn họ mà đạt cho bằng được, hơn nửa năm dưỡng thương đã là cực hạn của anh.
Nếu như nói trước đó anh ta vẫn luôn không rõ vì sao đội trưởng Hình lại phải hao hết tâm tư để Kiều Trạch phụ trách vụ án này, thì bây giờ anh ta đã hiểu. Không có tâm lý tố chất và lòng tin cứng như sắt thép thì không cách nào đánh lại được những thứ đầy mê hoặc cám dỗ và tàn phá tinh thần này. Từ khi tốt nghiệp học viện cảnh sát anh đã được chọn đi nằm vùng, hơn mười năm qua, thậm chí chưa từng có cơ hội lưu lại tên trong hệ thống cảnh sát, sự tồn tại của anh chỉ là một chuỗi danh hiệu, nhưng anh vẫn vui vẻ chịu đựng, thay đổi thân phận khác nhau, ở những quốc gia khác nhau, từ những vụ án xuyên quốc gia cho đến từng vụ trọng án một, không có vinh dự, không có người thận, thậm chí cũng chẳng có bản thân.
Người giống Kiều Trạch không chỉ có một, nhưng không phải bất kì ai cũng có thể trở thành Kiều Trạch, ít nhất là anh ta không làm được.
Đường Viễn hít một hơi sâu, sau khi thấy Kiều Trạch trong kính dần dần thả lòng thân thể, nhân lúc chờ đèn đỏ, bèn quay đầu lại cười với anh và Lộ Miểu: Ối chà chà, thanh niên khuyết tật thiếu yêu đương vẫn còn đây đấy nhé.
Mượn lời nói đùa đó để xóa đi sự căng thẳng mà nguy hiểm ban nãy đưa đến, hơn nữa cũng muốn bỏ đi áp lực về Cao Viễn.
Đội ngũ này của họ, cố hết sức nhanh chóng đưa tội phạm ra trước công lý chính là niềm an ủi lớn nhất với chiến hữu. Cao Viễn sẽ không hi vọng bất kì ai vì mình mà rơi vào đau khổ.
Lộ Miểu thấp giọng thuật lại lời của Đường Viễn với Kiều Trạch.
Kiều Trạch là người hiểu rõ Cao Viễn nhất, anh tự nhiên hiểu được điều đó.
Anh nhắm hai mắt lại, đến khi mở mắt ra lần nữa thì đã khôi phục lại Kiều Trạch trầm ổn bình tĩnh thường ngày.
Anh nhẹ nhàng đẩy Lộ Miểu ra, bình tĩnh nhìn Đường Viễn: Không phải nói WHO đã bác bỏ tin đồn rồi à? Sao vẫn vội vàng coi mình là khuyết tật rồi vậy?
Đưa mắt nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ: Đưa Lộ Miểu về trước đã, tôi còn phải tìm Thương Kỳ một chuyến.
Vô ý thức Lộ Miểu ôm lấy tay anh, hỏi: Em đi với anh sẽ trở thành gánh nặng của anh sao?
Kiều Trạch: Không có.
Lộ Miểu: Vậy em muốn đi với anh.
Đường Viễn đưa mắt nhìn Kiều Trạch một cái: Tôi nói này, bộ lúc nãy mấy người đóng kịch đó hả? Anh có biết lúc nãy tôi với Lộ Miểu đã đổ bao nhiêu mồ hôi lạnh thay anh không hả?
Vừa nãy đã biến thành màn kịch hỏng bét cả rồi. Kiều Trạch khẽ thở hắt ra, Thương Kỳ và Ngô Man Man là tôi đã hẹn trước. Trên nguyên tắc mọi thứ đều theo đúng kịch bản, nhưng đoạn băng kia của Hoàng Thường lại là điều ngoài ý muốn. Một kẻ không có chủ kiến như Thương Kỳ cũng mượn gió bẻ măng, ngay cả Hoàng Giai Ngâm cũng có thể lừa hắn ta xoay quanh được, chúng ta không thể nói rõ liệu hắn ta có vì thế mà lại lay động hay không, tôi cần phải xác nhận lại.
Đường Viễn: Diễn cái gì mà cả một đám đều động dao động súng, chỉ cần tay ai đó giật một cái thì chúng tôi chỉ có nước chờ nhặt xác cho anh thôi.
Kiều Trạch: Chỉ cần có Hoàng Giai Ngâm ở đó, sẽ không xảy ra điều ngoài ý muốn như vậy đâu.
Cô ta sẽ không để cho tôi chết. Anh lại bổ sung thêm.
Đường Viễn nhíu mày: Nên... Anh là cố ý chờ Hoàng Giai Ngâm chủ động đến cửa ư?
Cô ta gài bẫy Lộ Miểu, không phải là vì đến chỗ tôi giành công sao? Kiều Trạch thả lỏng người ngồi dựa vào ghế, tay duỗi ra kéo Lộ Miểu đến, tựa vào khuỷu tay cô, lúc này mới từ tốn nói, Nghiêm ngặt mà nói, cô ta chính là chủ động đưa ấn phù hộ mệnh đến cửa.
Lộ Miểu không nhịn được lẩm bẩm nói: Vậy mà anh còn nói không lợi dụng người ta.
Vừa dứt lời liền bị Kiều Trạch liếc mắt một cái: Đây không gọi là lợi dụng, mà gọi là mượn tình thế.
Tôi đây một không trêu chọc gì cô ta, hai không lừa gạt tình cảm của cô ta, ba cũng không hứa hẹn thề thốt gì. Trái lại, thái độ của tôi từ đầu đến cuối biểu đạt rất rõ ràng, tôi ghét cô ta. Là tự cô ta sống trong thế giới cô ta đánh chiếm. Theo đó mà nói, tôi chỉ là mượn tình thế đó của cô ta mà thôi.
Đương nhiên, nếu em muốn nói thành lợi dụng cũng được. Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn cô, Nhưng Lộ Miểu à, là do cô ta gài bẫy em trước, gây tội trước. Mỗi người đều nên phải gánh chịu hậu quả cho hành vi của mình.
Lộ Miểu bị anh nhìn có chút túng quẫn, đẩy anh ra: Anh đừng có hăm dọa như thế chứ, em cũng đâu nói anh không đúng.
Đường Viễn nhìn dáng vẻ nàng dâu nhỏ của Lộ Miểu, bật cười: Lộ Miểu này, em vẫn chưa gả cho anh Kiều của chúng tôi đâu đấy, chưa gì đã muốn tóm chặt người rồi sao?
Lại nói: Nhưng mà em cũng phải cẩn thận đấy, với anh Kiều mà nói thì cả thế giới này có nhiều cô gái tranh đoạt vì anh ấy mà bán mạng lắm, phải canh chừng một chút.
Lộ Miểu ngẩng đầu nhìn anh ta: Anh không biết là anh ấy muốn canh chừng em à? Em cũng rất được cánh đàn ông hoan nghênh đấy chứ, nhưng định lực của em không tốt bằng anh ấy đâu.
Một câu chọc Đường Viễn cười to thành tiếng, dựng ngón cái lên với cô.
Kiều Trạch trực tiếp ôm eo cô kéo vào lòng, nghiêng đầu nhìn cô: Đây là báo động trước cho tôi, ám chỉ em muốn vượt tường?
Lộ Miểu liên tục lắc đầu: Đâu dám vượt, tường quá cao.
Kiều Trạch: Ý là lòng không đủ lực?
Lộ Miểu: ...
Sau đó lắc đầu đầy kiên định: Không có, phong cảnh trong tường là tốt nhất, không nỡ vượt.
Những lời này miễn cưỡng lấy lòng Kiều Trạch, dưới ánh mắt cay xè của Đường Viễn đang nén cười mà nhéo mặt cô, rồi không truy hỏi tiếp nữa, cúi đầu nhìn đồng hồ, đọc địa chỉ cho Đường Viễn, để Đường Viễn lái xe theo hướng lên biệt thự trên núi của Thương Kỳ.
Đến ngã tư dưới chân núi thì Kiều Trạch muốn để Đường Viễn lái xe đưa Lộ Miểu về, nhưng Lộ Miểu lại nắm lấy áo anh không chịu đi, tuy đi theo anh như ngồi tàu lượn, không lúc nào là không khiếp đảm, nhưng không thấy anh, cô lại càng không cách nào kiên định được.
Kiều Trạch đã kéo cô vào vụ án này, cũng không thể lại nhất nhất từng chuyện đẩy cô vào gió xoáy được, khẽ trầm ngâm một lái, rồi vẫn đưa cô theo, nhưng lại dặn cô tốt nhất là nên thờ ơ, đừng có diễn kịch cái gì.
Lộ Miểu nào dám cướp đất diễn nữa, ngay cả khi ở nhà Hoàng Thường mắt thấy A Tuấn muốn nổ súng, cô cũng không dám như Hoàng Giai Ngâm, không quan tâm mà bước lên chắn giữa hai người họ, đạo lí nặng nhẹ cô vẫn biết.
Tuy có nhiều việc Kiều Trạch sẽ không nói với cô, nhưng chỉ cần anh chưa dặn dò phải làm gì thì án binh bất động chính là phối hợp tốt nhất, bởi thế khi hai người vào đại sảnh biệt thự Thương Kỳ, súng của Thương Kỳ lặng im không tiếng động đặt lên huyệt thái dương của Kiều Trạch thì sắc mặt Lộ Miểu vẫn khá bình thản, kéo tay Kiều Trạch đứng ở cửa bất động, nhìn Ngô Man Man ở trong phòng khách chậm rãi đứng lên.
Hai người họ cũng vừa quay về từ chỗ của Hoàng Thường.
Đoạn băng của Hoàng Thường quả thật đã đảo loạn tâm tư của Thương Kỳ.
Tổng giám đốc Kiều, không phải thích một chút sao? Thương Kỳ cười khẽ nói, mang theo vài phần đùa cợt, họng súng vẫn đặt trên huyệt thái dương của Kiều Trạch, người đứng cạnh anh. Kiều Trạch không thấy được khẩu hình miệng của anh ta, điều đó cũng có nghĩa có thể anh không nghe rõ Thương Kỳ đang nói gì.
Lộ Miểu mặt không đổi sắc kéo môi cười mỉa: Tổng giám đốc Kiều à, tổng giám đốc Thương đây muốn anh giải thích một chút.
Sắc mặt Kiều Trạch trước sau vẫn bình tĩnh: Tổng giám đốc Thương, anh là do tôi đặc biệt hẹn đến chỗ đó của quản trị Hoàng, anh cảm thấy tôi sẽ ngốc đến mức tự mình hẹn anh rồi tự chứng minh tôi là cảnh sát sao?
Thương Kỳ nhìn anh một cái, xoay cổ tay thu súng về, ngồi xuống sô pha, sắc mặt cũng không hề vì Kiều Trạch giải thích mà dịu đi.
Kiều Trạch và Lộ Miểu cũng ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Thương Kỳ nói thẳng: Nói đi, rốt cuộc đoạn băng kia của Hoàng Thường là như thế nào?
Đương nhiên, muốn tin hay không vẫn do tôi quyết định. Bổ sung một câu, tay xoay xoay khấu sủng.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn anh ta: Trước kia hẳn tổng giám đốc Thương đã nghe qua vài tin nhỏ. A Tuấn vốn là tâm phúc của Hoàng Thường, yêu Hoàng Giai Ngâm, nhưng từ khi Giang Hành xuất hiện, không chỉ giành lấy vị trí của A Tuấn mà quan trọng nhất là, ngay cả cô gái hắn ta yêu mến cũng cướp đi. Nên mọi người đều truyền tai nhau mà nói, A Tuấn và Giang Hành luôn bất hòa.
Thương Kỳ chần chừ một lát rồi gật đầu: Đúng là có nghe được lời đồn như thế.
Kiều Trạch: Vậy nhất định cũng từng nghe, dưới Giang Hành có một người anh em rất nể trọng, hai người thân như tay chân?
Thương Kỳ gật đầu.
Kiều Trạch nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt anh ta: Hỏi đến đây, tổng giám đốc Thương à, có ai từng chứng minh Cao Viễn là cảnh sát không?
Thương Kỳ lắc đầu.
Hồi đầu năm gần đến tết âm lịch, nhất định tổng giám đốc Thương đã nghe qua một chuyện lớn. Hoàng Thường vì phẫn nộ, suýt chút nữa sẩy tay chặt mất một tay của thủ hạ mình nể trọng nhất, sau đó có Hoàng Giai Ngâm ra mặt, bố con ầm ĩ tở mặt thành thù, suýt nữa đoạn tuyệt quan hệ bố con.
Ngô Man Man tiếp lời: Chuyện này tôi có nghe nói. Cũng lúc đó mà tôi mới biết Hoàng Giai Ngâm yêu một người đàn ông thành Giang Hành.
Nói xong nhìn Kiều Trạch một cái đầy ý tứ.
Chuyện lúc đó là thế, Hoàng Giai Ngâm theo đuổi Giang Hành hơn một năm, cũng vì anh ta mà trả giá rất nhiều, ai cũng tình nguyện nhận định Giang Hành là của cô ta, Hoàng Thường cũng mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý quan hệ này, thậm chí còn có ý định kén rể, sau đó vào tiệc sinh nhật của Hoàng Giai Ngâm, cô ta bức hôn trước mặt mọi người, không ngờ bị Giang Hành từ chối, Hoàng Giai Ngâm và Hoàng Thường đều không xuống đài được, nhất là Hoàng Thường, con gái bảo bối của ông ta bị xúc phạm như thế, cơn giận nổi lên, ép Giang Hành nhất định phải rõ ràng với Hoàng Giai Ngâm, hoặc là cưới cô ta, hoặc chặt đứt cánh tay vừa chạm vào cô ta. Hoàng Giai Ngâm lo Giang hành thật sự bị chặt tay, một lòng một dạ bảo vệ Giang Hành, thậm chí còn buột miệng nói nếu Hoàng Thường dám chặt tay anh ta thì cô ta và Hoàng Thường sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con, Hoàng Thường hoàn toàn bị chọc tức, cảm tình với Giang Hành tụt dốc không phanh, thậm chí còn cảm thấy sự tồn tại của anh ta ảnh hướng đến tình cảm của mình với con gái.
Không chịu cưới con gái của mình, liền nảy sinh suy nghĩ anh ta sẽ không toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình, mà A Tuấn cho dù bị hắt hủi, cũng không rời ông ta nửa bước. Bởi vậy một lần nữa Hoàng Thường trọng dụng A Tuấn, cũng có ý gả Hoàng Giai Ngâm cho hắn ta, về phần Giang Hành lại ngược lại, thời gian anh ta ở bên cạnh ông ta không ngắn, biết không ít bí mật, Hoàng Thường nhất định phải thanh toán, nhưng năng lực của Giang Hành vẫn còn đó, cứ thế trừ khử thì không cam lòng. Hoàng Thường do dự, bèn cho A Tuấn luôn hận Giang Hành một cơ hội.
Kiều Trạch dừng lại, nhìn Thương Kỳ: Hắn ta xuống tay từ Cao Viễn, vu oan cậu ấy là cảnh sát. Quản trị Hoàng không giống tổng giám đốc Thương sẽ cẩn thận thăm dò, mà ông ta trực tiếp nghiêm hình bức cung, cũng chính là đoạn băng cho tổng giám đốc Thương xem đó, đem cậu ta treo lên, ném đến trước mặt chó ngao bị bỏ đói ba ngày, để mặc cậu ấy bị ăn tươi nuốt sống. Từ nhỏ Cao Viễn đã đi theo tôi, là anh em vì tôi ngay đến mạng sống cũng không cần, tôi không có cách nào không đi cứu cậu ấy được.
A Tuấn đoán chắc chắn tôi nhất định sẽ đi cứu Cao Viễn, nên đã chôn bom trước. Đợi đến lúc tôi đi vào, trực tiếp cho nổ toàn bộ, nhưng hắn ta không ngờ Hoàng Giai Ngâm lại theo tôi đi vào đó, thậm chí lúc xảy ra vụ nổ còn đỡ hộ tôi, khiến mình trọng thương, hai chân tàn phế.
Vì Hoàng Giai Ngâm suýt nữa bị mất đi đôi chân, Hoàng Thường không thể nào không hận tôi được. Kiều Trạch ngồi thẳng người lên, tay tùy ý khoát lên lưng sô pha, mắt bình tĩnh nhìn Thương Kỳ, Chi tiết cụ thể tổng giám đốc Thương có thể tìm người lúc trước ép cung Cao Viễn hỏi thử, xem xem rốt cuộc có phải do A Tuấn sắp xếp hay không, cũng hỏi thử xem, lúc trước hắn ta phỉ báng tôi trước mặt Hoàng Thường thế nào, và rốt cuộc Cao Viễn có chịu nhận mình là cảnh sát hay không.
Tôi tin với khả năng của tổng giám đốc Kiều, tìm được người có trách nhiệm liên quan không phải là việc khó.
Sắc mặt Thương Kỳ dần bình tĩnh lại, không nói nữa.
Ngô Man Man cười: Nghe chuyện như thế, xem ra tổng giám đốc Kiều cũng quá khốn nạn, Giai Ngâm chúng tôi vẫn luôn một lòng với anh.
Kiều Trạch cong môi cười: Hẳn cô Ngô cũng phải nên nghe cho rõ, rốt cuộc Hoàng Giai Ngâm là muốn một người đàn ông, hay muốn một nô lệ để cô ta nắm trong tay, bất cứ lúc nào cũng để cô tai sai khiến hành hạ.
Lời này chạm vào lòng Ngô Man Man, cô ta hiểu Hoàng Giai Ngâm, trước mặt Hoàng Giai Ngâm cô ta phải chịu cơn tức ấy, quả thật giống như Kiều Trạch hình dung, cô ta như công chúa bị chiều hư, cần một tên hầu trong tay để lúc nào cũng có thể sai khiến hành hạ.
Kiều Trạch nghiêng người nhìn Thương Kỳ: Tổng giám đốc Thương, như chúng ta đã thương lượng trước đó, anh báo thù thay tôi, tôi giúp anh kéo Hoàng Thường xuống, đẩy anh lên vị trí đó của Hoàng Thường, mục tiêu của chúng ta đều như nhau.
Hơn nữa chờ anh thật sự ngồi xuống vị trí ấy của Hoàng Thường, hợp tác giữa chúng ta mới có thể tự quản lớn hơn được.
Thương Kỳ nhì anh, sắc mặt có một chút chần chừ.
Kiều Trạch cũng không ép nữa, chỉ thả lỏng người dựa lui ra sau, hỏi anh ta: Tổng giám đốc Thương, chuyện lần trước Hoàng Giai Ngâm giả cảnh sát, kế hoạch giao dịch anh có thương lượng với Hoàng Giai Ngâm không?
Thương Kỳ lắc đầu, Hoàng Giai Ngâm chỉ cung cấp phương hướng đó thôi, còn kế hoạch cụ thể là tự họ vạch ra.
Nếu không có thương lượng gì, vì sao Hoàng Giai Ngâm lại biết?
Thương Kỳ nhìn anh bất động.
Hoàng Thường biết chuyện nhà máy của anh, biết chúng ta hợp tác, biết toàn bộ kế hoạch hành động của chúng ta... Kiều Trạch dừng lại, nhìn anh ta đầy ý tứ, Từ lúc bọn họ gài người bên cạnh anh, giám đốc Thương lại mặc kệ sao?
Thương Kỳ: Anh muốn làm gì?
Còn phải xem tổng giám đốc Thương có muốn tóm người hay không đã chứ? Kiều Trạch bình tĩnh nhìn anh ta, Cuộc họp tối đó chỉ có 5 người, cô Ngô, tôi, cùng với Tô Minh Nghiêm Cao. Báo tin cho Hoàng Giai Ngâm, tổng giám đốc Thương cảm thấy sẽ là ai?
Thương Kỳ không nói gì.
Kiều Trạch đứng lên: Thế này đi, tổng giám Đốc thương, tôi giúp anh bắt người, chứng minh lời tôi nói không phải giả, thế nào?
Thương Kỳ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.
Trên đường trở về Kiều Trạch nhắn tin cho Hoàng Giai Ngâm, cám ơn cô ta hôm nay đã cứu anh, hẹn mai anh đi ăn cơm.
Lộ Miểu không biết rốt cuộc Kiều Trạch muốn làm gì, nhìn Kiều Trạch nói mà như xem kịch, cũng không phân biệt được câu nào thật câu nào giả. Về đến nhà liền nhịn không được tìm anh giải thích nghi ngờ, còn đặc biệt rót ly nước, cầm hai tay đưa cho anh: Nói nhiều như thế, anh không khát à?
Kiều Trạch đang chuẩn bị tìm quần áo đi tắm, thấy cô xum xoe đến gần, đuôi mày hơi nhíu lại: Sao thế?
Lộ Miểu: Chỉ là muốn biết mấy thứ anh nói rốt cuộc có đúng hay không thôi.
Kiều Trạch ừ một tiếng: Nửa thật nửa giả.
Bình luận facebook