Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102
Kiều Thời nói tiếp: Anh của chị chính là loại đàn ông lòng dạ hẹp hòi chuyên ghi thù.
Lộ Miểu: ...
Nửa tiếng sau, Kiều Trạch có mặt tại nhà Kiều Thời.
Kiều Thời mở cửa cho anh.
Anh vừa vào liền đi thẳng vào trong phòng tìm người: Lộ Miểu đâu?
Kiều Thời ném cho Lộ Miểu đang ngồi trên ghế ánh mắt em tiêu rồi.
Tiểu Tiểu Kiều vốn ngồi trên sô pha chơi với Lộ Miểu, nghe thấy tiếng Kiều Trạch, soạt một tiếng trượt từ trên ghế xuống, bập bẹ cậu ơi cậu ơi chạy tới Kiều Trạch.
Kiều Trạch cúi người ôm lấy cô nhóc, hỏi: Mợ đâu?
Cô nhóc mù mịt lắc đầu: Không có mợ.
Kiều Thời sửa lại cho cô bé: Chị.
Lập tức Tiểu Tiểu Kiều quay đầu chỉ vào Lộ Miểu: Chị ở kia kìa.
Kiều Trạch sửa: Phải gọi là mợ.
Mợ nhỏ. Lại sửa tiếp.
Tiểu Tiểu Kiều lắc đầu đầy kiên định: Chị dễ nghe hơn.
Kiều Thời ở bên cạnh cười không ngừng: Anh à, anh xem đi, ngay cả đứa bé hai tuổi cũng biết danh bất chính ngôn bất thuận thì không thể gọi.
Lộ Miểu đứng lên đi về phía anh: Anh xong việc rồi à?
Vẫn không có ý thân mật với anh quá mức ở trước mặt người ngoài.
Kiều Trạch ừ một tiếng, cúi đầu trêu Tiểu Tiểu Kiều.
Kiều Thời lén nhìn Lộ Miểu, cổ vũ cô học xong thực hành ngay, làm nũng với Kiều Trạch một chút, tỏ vẻ quan tâm một chút.
Trước mặt người khác Lộ Miểu không dám thể hiện thái quá, chần chừ một lúc mới tiến lên ôm lấy cánh tay anh, hỏi anh: Sao hôm nay anh ăn một bữa cơm với hgn thôi mà lâu vậy?
Kiều Trạch: Có chút việc.
Giọng nghe rất lạnh, cánh tay rú ra, trở tay kéo người vào lòng, sau đó trả Tiểu Tiểu Kiều lại cho Kiều Thời, đi đến chào hỏi hàn huyên với Thẩm Ngộ mấy câu rồi dẫn Lộ Miểu đi trước.
Lộ Miểu vừa lên xe, cả người đã bị Kiều Trạch kéo vào lòng, mắt đối mắt mũi đối mũi với cô.
Bạn trai em hẹn gặp cô gái khác, em không lo lắng anh ta sẽ ăn vụng sao?
Lộ Miểu: Đàn ông thật sự muốn ăn vụng còn lâu mới hỏi câu này.
Kiều Trạch bị cô chặn họng.
Từ khi biết nhau đến nay, cô có thể lấy vẻ nghiêm túc hoặc mờ mịt của mình khiến anh cạn lời, nhưng hôm nay cô lại không có ý đó.
Lộ Miểu thấy mắt anh dần trở nên sâu hơn, dường như lại là dáng vẻ muốn chỉnh cô đó, lập tức người mềm đi, tay dịu dàng cầm lấy tay anh.
Anh đi làm chứ phải đi chơi bời gì đâu, em ghen cái gì chứ.
Hơn nữa, anh cũng sẽ không gạt em.
Nếu đúng lúc anh đang có việc, em gửi tin nhắn lại thành không cẩn thận sẽ mang đến nguy hiểm cho anh.
Mấy câu đó được nói ra, cơn giận trong lòng Kiều Trạch cũng tan biến theo.
Anh cũng không thật sự cáu kỉnh với cô, chỉ là vất vả lắm mới nhận được tin nhắn đầy quan tâm của cô, một giây trước cả trái tim đang còn vì thế mà đập mạnh hơn, một giây sau cô liền trưng ra vẻ mặt vô tội đánh anh về nguyên hình, giống như vừa mới được thưởng một viên kẹo đường thì một cái tát lại đến ngay sau lập tức, cảm giác đó cũng không mấy dễ chịu.
Nhưng tính cô chính là thế, rốt cuộc cũng chỉ toàn rễ cây.
Anh bất đắc dĩ véo má cô: Sau này cho đường thì cũng đừng có tát thêm.
Lộ Miểu ừ cái hiểu cái không, gật gật đầu.
Anh cúi đầu xuống, trán khẽ chạm lên trán cô, khó có được thời gian ở riêng với cô, lại muốn hôn cô rồi.
Anh chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt, bèn cúi đầu chiếm lấy môi cô.
Hai người vẫn còn đang ở trước cửa nhà Thẩm Ngộ, Lộ Miểu lo bị người bắt gặp, bèn đẩy anh ra không cho, nhưng Kiều Trạch không để ý, hai tay siết chặt quấn lấy cô, hôn cho đến mức lấy hết không khí trong phổi của hai người mới thỏa mãn buông cô ra, khởi động xe lái đi.
Lộ Miểu mím đôi môi bị hôn đến sưng, quay đầu sang nhìn anh: Em nhớ trước kia anh là người rất đứng đắn, sao bây giờ lại trở nên ham muốn quá độ vậy?
Có à? Kiều Trạch quay đầu nhìn cô một cái.
Lộ Miểu nghiêm túc gật đầu: Em cảm thấy có.
Kiều Trạch ồ lên: Vậy em phải suy xét đến chuyện bồi thường rồi. Em đem một người đàn ông không nặng tình dục biến thành ra thế này, trách nhiệm của em không nhẹ.
Lộ Miểu: ...
Khuỷu tay khẽ đụng vào anh: Rõ ràng em mới là người chịu thiệt.
Kiều Trạch: Cũng không phải em di chuyển.
Lộ Miểu: ...
Khóe mắt thoáng trông thấy dáng vẻ tức giận của cô, không hiểu sao tâm tình Kiều Trạch lại trở nên tốt đẹp, nhân lúc đèn đường chuyển đỏ, liền dừng xe lại, đưa cánh tay vốn cầm vô lăng rơi xuống tóc cô, như vỗ về chú mèo nhỏ, khẽ vuốt ve làm tóc cô suôn hơn.
Lộ Miểu quay đầu không muốn để anh làm tiếp, vừa giương mắt lên, bất thình thình thoáng trông thấy người trong chiếc xe đang dừng song song ở bên ngoài, lập tức sắc mặt biến đổi,kéo tay Kiều Trạch xuống, xoay người mở cửa xe ra, vội vàng đẩy cửa đi xuống.
Phản ứng của cô quá mức bất ngờ, Kiều Trạch lập tức không theo kịp, chỉ nhìn cô vội vội vàng vàng xuống xe, rất nhanh vòng qua kính chắn gió, đi đến bên cạnh chiếc xe đang chờ đèn đỏ.
Theo bản năng anh nhìn vào trong xe, lúc trông thấy Lộ Tiểu Thành ngồi trên ghế phụ thì biến sắc, cũng nhanh chóng đẩy cửa xuống xe.
Hình như Lộ Tiểu Thành trong xe cũng thấy Lộ Miểu, giả vờ lơ đãng quay đầu đi, cửa kính nhanh chóng được đẩy lên, khi tín hiệu chuyển xanh thì xe lập tức rẽ trái.
Lộ Miểu theo bản năng đuổi theo, sớm quên mất mình còn đang đứng giữa đường cái, tiếng còi xe chói tai của ô tô dừng ngay bên cạnh vang lên, Kiều Trạch phản ứng cực nhanh kéo cô lại.
Người đó... Vừa rồi người đó Em trai em... Lộ Miểu cuống cuồng, ngay cả lúc nói cũng bắt đầu lộn xộn, hai tay vô ý thức túm chặt lấy tay Kiều Trạch, Hình như em trông thấy cậu ấy Là chiếc xe vừa chạy đi đó, có phải cậu ấy không nhận ra em hay không... Anh giúp em đuổi theo cậu ấy được không...
Được, chúng ta về lại xe trước đã. Kiều Trạch trấn an cô, nửa ép buộc đưa cô về xe, khởi động máy.
Lộ Miểu sốt ruột chỉ vào con đường nằm bên trái: Rẽ trái, chính là chiếc Passat màu đen vừa rồi.
Kiều Trạch im lặng nhìn cô một cái, rồi đánh tay lái đi theo, nhưng tốc độ của anh cũng không nhanh, ít nhất tốc độ như thế không phù hợp khi đuổi theo một chiếc xe khác.
Lộ Miểu càng lúc càng sốt ruột, hai tay vô ý thức nắm lấy tay anh, thúc giục anh: Ôi, anh lái nhanh lên đi... Như thế này sẽ mất dấu mất...
Cô sốt ruột càng khiến Kiều Trạch trầm mặc hơn, khẽ mím môi, thoáng tăng tốc độ lên.
Anh không ngờ lại đúng lúc như thế, lại có thể gặp được Lộ Tiểu Thành ở đây, còn vào lúc trước khi anh phát hiện ra, để cô nhìn thấy cậu ta trước.
Rõ ràng Lộ Tiểu Thành đang trốn Lộ Miểu. Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà cậu ta trốn cô, chỉ bằng mọi chuyện anh làm đều suy nghĩ vì cô, thì trước khi điều tra được nguyên nhân rõ ràng, anh lựa chọn đứng về phía Lộ Tiểu Thành, thay cậu ta giấu diếm Lộ Miểu.
Bởi thế sau một vòng đuổi theo, cuối cùng Kiều Trạch vẫn mất dấu Lộ Tiểu Thành.
Lộ Miểu bị đả kích, người như có triệu chứng hư thoát*, ngồi dựa ra sau ghế, cau mày cắn môi, đôi mắt nhuốm đầy vẻ ngỡ ngàng.
(*Là triệu chứng hạ đường huyết do mất máu, mất nước.)
Vì sao cậu ấy không chịu gặp em? Cô hỏi, nghĩ mãi cũng không ra.
Cô như thế khiến anh có chút đau lòng, ôm lấy cô, thấp giọng vỗ về: Có thể là em nhận lầm người thôi.
Nhiều năm đã qua, Lộ Tiểu Thành cũng đã lớn không ít, không thể nào giống y hệt trước kia được, lúc này trời cũng tối, nhận lầm người rất bình thường.
Nếu cậu ta thật đúng là Lộ Tiểu Thành, thì không thể nào không để ý đến em.
Không thể nào... Lộ Miểu giãy dụa, Vừa nãy rõ ràng là cậu ấy...
Nếu đúng là Lộ Tiểu Thành, cậu ta và em tình cảm tốt như thế, vì sao lại không chịu nhận em? Kiều Trạch nhìn cô, hỏi.
Lộ Miểu hơi mở miệng, nhưng không trả lời được.
Anh nhẹ xoa tóc cô: Chớ suy nghĩ lung tung, Lộ Tiểu Thành biết em đang tìm cậu ta, nhất định cậu ta sẽ trở lại.
Lộ Miểu chần chừ gật đầu, mím chặt môi, Kiều Trạch cũng không cách nào đọc được vài phần tin tưởng từ vẻ mặt ấy của cô, hoặc là có lẽ không để anh lo lắng, nên mới giả vờ tin.
Sớm chiều sống chung lâu như thế, cho đến nay anh hiểu rất rõ cô, người nhìn ngơ ngác đầu gỗ, nhưng tâm tư còn tỉ mỉ hơn người khác, không phải dăm ba câu là có thể gạt được, thậm chí cô có thể đoán được anh cố ý kéo dài thời gian.
Nhưng cô không hề biểu hiện nửa phần nhìn thấu nào, anh cũng không muốn thăm dò, cô cũng thôi truy hỏi, chuyện này cứ như quá khứ vậy, về đến nhà cô cũng chẳng chắc lại nữa, hôm sau cũng không nói.
Ban ngày cô đi làm, Kiều Trạch nhân lúc cô không có ở nhà, tranh thủ về cục một chuyến, điều tra tài liệu cá nhân của Trương Khởi.
Lần trước ở Macao anh ta bị Lộ Miểu gài bẫy đã được dẫn độ về nước, lúc đó Kiều Trạch đều đặt trọng tâm vào vụ án nên cũng không chú ý quá đến bên Trương Khởi, mức độ hiểu biết về hắn ta cũng chỉ giới hạn ở phần tài liệu nhờ Thẩm Kiều điều tra cùng với vài miêu tả hời hợt trong miệng Lộ Miểu, thì anh ta là một tên lưu manh, thích theo đuổi nữ sinh.
Một người nhìn không có gì thu hút, lại có thể là người nắm rõ từng ngóc ngách vụ án của Lộ Tiểu Thành.
Kiều Trạch nhờ Thẩm Kiều tìm được nơi Trương Khởi sống.
Quê anh ta ở nông thôn, trong nhà bần túng, ông bà bố mẹ khỏe mạnh, một mình lại sớm ra ngoài lăn lộn, vất vưởng hơn mười năm, tiền kiếm được đều đổ vào ma túy, lúc này bị dẫn độ về, cũng không có nơi ở nào, theo mấy công nhân xây dựng ở quê cùng ở một công trường, nằm ngay tại tiểu khu công nghiệp phía Tây thành phố An, mấy chục tầng giàn giáo cao ngất, ở tầng dưới cùng có một căn lều giản dị, mấy chục người đều đang chen chúc ở đằng đó.
Lúc Kiều Trạch đến thì đúng lúc bọn họ tan ca, đang ngồi quanh một cái bàn lớn ăn cơm.
Anh không quấy rầy, chỉ đứng ở một nơi bí mật gần đó chờ mọi người ăn chết, cho đến lúc Trương Khởi đặt bát cơm xuống đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau thì mới đi theo.
Cửa sau mở ra nối với một con hẻm vừa chật vừa sâu, đèn mờ tối tăm, không ai qua lại.
Xuyên qua con hẻm mới là khung cảnh phồn hoa.
Kiều Trạch im lặng không tiếng động đi theo sát anh ta đến nơi hẻo lánh, bất chợt ra tay khống chế người lại, tóm hai tay bắt chéo ra sau lưng, đè người lên vách tường.
Trương Khởi sợ đến mức suýt chút nữa hét lên.
Kiều Trạch hơi dùng sức đè chặt tay anh ta: Cấm lộn xộn.
Trương Khởi không nhìn thấy người đứng sau, cũng không dám tùy tiện ầm ĩ, giọng gấp rút như van nài.
Tôi chỉ muốn biết vài chuyện, anh thành thật trả lời là được. Kiều Trạch nói.
Trương Khởi liên tục gật đầu như gà mổ thóc: Anh nói đi anh nói đi.
Kiều Trạch: Anh có quan hệ gì với Lộ Tiểu Thành?
Trong mắt Trương Khởi vì ba chữ Lộ Tiểu Thành mà hiện lên ít hoảng sợ nghi ngờ, ơ ơ hỏi lại anh: Vậy anh có quan hệ gì với Lộ Tiểu Thành?
Tay Kiều Trạch tăng thêm mấy phần lực: Tôi hỏi cái gì thì trả lời cái đó, đừng nói nhảm.
Trương Khởi nhanh chóng gật đầu.
Kiều Trạch lặp lại: Quan hệ gì?
Là anh em trước kia.
Kiều Trạch: Tối hôm Lộ Tiểu Thành mất tích, anh có mặt ở hiện trường không?
Trương Khởi gật đầu: Ngay từ đầu đã có mặt.
Lại nhanh chóng bổ sung: Tôi là bị Nhậm Vũ bắt đến.
Kiều Trạch: Nhậm Vũ đâu?
Trương Khởi: Chết rồi.
Ấn đường Kiều Trạch nhíu lại: Chết như thế nào?
Thì do con chị của Lộ Tiểu Thành, Lộ Miểu giết.
... Kiều Trạch biến sắc, bất thình lình nhấc chân đạp mạnh vào bụng anh ta, Mẹ kiếp mày nói vớ vẩn gì thế hả?
Lộ Miểu: ...
Nửa tiếng sau, Kiều Trạch có mặt tại nhà Kiều Thời.
Kiều Thời mở cửa cho anh.
Anh vừa vào liền đi thẳng vào trong phòng tìm người: Lộ Miểu đâu?
Kiều Thời ném cho Lộ Miểu đang ngồi trên ghế ánh mắt em tiêu rồi.
Tiểu Tiểu Kiều vốn ngồi trên sô pha chơi với Lộ Miểu, nghe thấy tiếng Kiều Trạch, soạt một tiếng trượt từ trên ghế xuống, bập bẹ cậu ơi cậu ơi chạy tới Kiều Trạch.
Kiều Trạch cúi người ôm lấy cô nhóc, hỏi: Mợ đâu?
Cô nhóc mù mịt lắc đầu: Không có mợ.
Kiều Thời sửa lại cho cô bé: Chị.
Lập tức Tiểu Tiểu Kiều quay đầu chỉ vào Lộ Miểu: Chị ở kia kìa.
Kiều Trạch sửa: Phải gọi là mợ.
Mợ nhỏ. Lại sửa tiếp.
Tiểu Tiểu Kiều lắc đầu đầy kiên định: Chị dễ nghe hơn.
Kiều Thời ở bên cạnh cười không ngừng: Anh à, anh xem đi, ngay cả đứa bé hai tuổi cũng biết danh bất chính ngôn bất thuận thì không thể gọi.
Lộ Miểu đứng lên đi về phía anh: Anh xong việc rồi à?
Vẫn không có ý thân mật với anh quá mức ở trước mặt người ngoài.
Kiều Trạch ừ một tiếng, cúi đầu trêu Tiểu Tiểu Kiều.
Kiều Thời lén nhìn Lộ Miểu, cổ vũ cô học xong thực hành ngay, làm nũng với Kiều Trạch một chút, tỏ vẻ quan tâm một chút.
Trước mặt người khác Lộ Miểu không dám thể hiện thái quá, chần chừ một lúc mới tiến lên ôm lấy cánh tay anh, hỏi anh: Sao hôm nay anh ăn một bữa cơm với hgn thôi mà lâu vậy?
Kiều Trạch: Có chút việc.
Giọng nghe rất lạnh, cánh tay rú ra, trở tay kéo người vào lòng, sau đó trả Tiểu Tiểu Kiều lại cho Kiều Thời, đi đến chào hỏi hàn huyên với Thẩm Ngộ mấy câu rồi dẫn Lộ Miểu đi trước.
Lộ Miểu vừa lên xe, cả người đã bị Kiều Trạch kéo vào lòng, mắt đối mắt mũi đối mũi với cô.
Bạn trai em hẹn gặp cô gái khác, em không lo lắng anh ta sẽ ăn vụng sao?
Lộ Miểu: Đàn ông thật sự muốn ăn vụng còn lâu mới hỏi câu này.
Kiều Trạch bị cô chặn họng.
Từ khi biết nhau đến nay, cô có thể lấy vẻ nghiêm túc hoặc mờ mịt của mình khiến anh cạn lời, nhưng hôm nay cô lại không có ý đó.
Lộ Miểu thấy mắt anh dần trở nên sâu hơn, dường như lại là dáng vẻ muốn chỉnh cô đó, lập tức người mềm đi, tay dịu dàng cầm lấy tay anh.
Anh đi làm chứ phải đi chơi bời gì đâu, em ghen cái gì chứ.
Hơn nữa, anh cũng sẽ không gạt em.
Nếu đúng lúc anh đang có việc, em gửi tin nhắn lại thành không cẩn thận sẽ mang đến nguy hiểm cho anh.
Mấy câu đó được nói ra, cơn giận trong lòng Kiều Trạch cũng tan biến theo.
Anh cũng không thật sự cáu kỉnh với cô, chỉ là vất vả lắm mới nhận được tin nhắn đầy quan tâm của cô, một giây trước cả trái tim đang còn vì thế mà đập mạnh hơn, một giây sau cô liền trưng ra vẻ mặt vô tội đánh anh về nguyên hình, giống như vừa mới được thưởng một viên kẹo đường thì một cái tát lại đến ngay sau lập tức, cảm giác đó cũng không mấy dễ chịu.
Nhưng tính cô chính là thế, rốt cuộc cũng chỉ toàn rễ cây.
Anh bất đắc dĩ véo má cô: Sau này cho đường thì cũng đừng có tát thêm.
Lộ Miểu ừ cái hiểu cái không, gật gật đầu.
Anh cúi đầu xuống, trán khẽ chạm lên trán cô, khó có được thời gian ở riêng với cô, lại muốn hôn cô rồi.
Anh chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt, bèn cúi đầu chiếm lấy môi cô.
Hai người vẫn còn đang ở trước cửa nhà Thẩm Ngộ, Lộ Miểu lo bị người bắt gặp, bèn đẩy anh ra không cho, nhưng Kiều Trạch không để ý, hai tay siết chặt quấn lấy cô, hôn cho đến mức lấy hết không khí trong phổi của hai người mới thỏa mãn buông cô ra, khởi động xe lái đi.
Lộ Miểu mím đôi môi bị hôn đến sưng, quay đầu sang nhìn anh: Em nhớ trước kia anh là người rất đứng đắn, sao bây giờ lại trở nên ham muốn quá độ vậy?
Có à? Kiều Trạch quay đầu nhìn cô một cái.
Lộ Miểu nghiêm túc gật đầu: Em cảm thấy có.
Kiều Trạch ồ lên: Vậy em phải suy xét đến chuyện bồi thường rồi. Em đem một người đàn ông không nặng tình dục biến thành ra thế này, trách nhiệm của em không nhẹ.
Lộ Miểu: ...
Khuỷu tay khẽ đụng vào anh: Rõ ràng em mới là người chịu thiệt.
Kiều Trạch: Cũng không phải em di chuyển.
Lộ Miểu: ...
Khóe mắt thoáng trông thấy dáng vẻ tức giận của cô, không hiểu sao tâm tình Kiều Trạch lại trở nên tốt đẹp, nhân lúc đèn đường chuyển đỏ, liền dừng xe lại, đưa cánh tay vốn cầm vô lăng rơi xuống tóc cô, như vỗ về chú mèo nhỏ, khẽ vuốt ve làm tóc cô suôn hơn.
Lộ Miểu quay đầu không muốn để anh làm tiếp, vừa giương mắt lên, bất thình thình thoáng trông thấy người trong chiếc xe đang dừng song song ở bên ngoài, lập tức sắc mặt biến đổi,kéo tay Kiều Trạch xuống, xoay người mở cửa xe ra, vội vàng đẩy cửa đi xuống.
Phản ứng của cô quá mức bất ngờ, Kiều Trạch lập tức không theo kịp, chỉ nhìn cô vội vội vàng vàng xuống xe, rất nhanh vòng qua kính chắn gió, đi đến bên cạnh chiếc xe đang chờ đèn đỏ.
Theo bản năng anh nhìn vào trong xe, lúc trông thấy Lộ Tiểu Thành ngồi trên ghế phụ thì biến sắc, cũng nhanh chóng đẩy cửa xuống xe.
Hình như Lộ Tiểu Thành trong xe cũng thấy Lộ Miểu, giả vờ lơ đãng quay đầu đi, cửa kính nhanh chóng được đẩy lên, khi tín hiệu chuyển xanh thì xe lập tức rẽ trái.
Lộ Miểu theo bản năng đuổi theo, sớm quên mất mình còn đang đứng giữa đường cái, tiếng còi xe chói tai của ô tô dừng ngay bên cạnh vang lên, Kiều Trạch phản ứng cực nhanh kéo cô lại.
Người đó... Vừa rồi người đó Em trai em... Lộ Miểu cuống cuồng, ngay cả lúc nói cũng bắt đầu lộn xộn, hai tay vô ý thức túm chặt lấy tay Kiều Trạch, Hình như em trông thấy cậu ấy Là chiếc xe vừa chạy đi đó, có phải cậu ấy không nhận ra em hay không... Anh giúp em đuổi theo cậu ấy được không...
Được, chúng ta về lại xe trước đã. Kiều Trạch trấn an cô, nửa ép buộc đưa cô về xe, khởi động máy.
Lộ Miểu sốt ruột chỉ vào con đường nằm bên trái: Rẽ trái, chính là chiếc Passat màu đen vừa rồi.
Kiều Trạch im lặng nhìn cô một cái, rồi đánh tay lái đi theo, nhưng tốc độ của anh cũng không nhanh, ít nhất tốc độ như thế không phù hợp khi đuổi theo một chiếc xe khác.
Lộ Miểu càng lúc càng sốt ruột, hai tay vô ý thức nắm lấy tay anh, thúc giục anh: Ôi, anh lái nhanh lên đi... Như thế này sẽ mất dấu mất...
Cô sốt ruột càng khiến Kiều Trạch trầm mặc hơn, khẽ mím môi, thoáng tăng tốc độ lên.
Anh không ngờ lại đúng lúc như thế, lại có thể gặp được Lộ Tiểu Thành ở đây, còn vào lúc trước khi anh phát hiện ra, để cô nhìn thấy cậu ta trước.
Rõ ràng Lộ Tiểu Thành đang trốn Lộ Miểu. Mặc kệ vì nguyên nhân gì mà cậu ta trốn cô, chỉ bằng mọi chuyện anh làm đều suy nghĩ vì cô, thì trước khi điều tra được nguyên nhân rõ ràng, anh lựa chọn đứng về phía Lộ Tiểu Thành, thay cậu ta giấu diếm Lộ Miểu.
Bởi thế sau một vòng đuổi theo, cuối cùng Kiều Trạch vẫn mất dấu Lộ Tiểu Thành.
Lộ Miểu bị đả kích, người như có triệu chứng hư thoát*, ngồi dựa ra sau ghế, cau mày cắn môi, đôi mắt nhuốm đầy vẻ ngỡ ngàng.
(*Là triệu chứng hạ đường huyết do mất máu, mất nước.)
Vì sao cậu ấy không chịu gặp em? Cô hỏi, nghĩ mãi cũng không ra.
Cô như thế khiến anh có chút đau lòng, ôm lấy cô, thấp giọng vỗ về: Có thể là em nhận lầm người thôi.
Nhiều năm đã qua, Lộ Tiểu Thành cũng đã lớn không ít, không thể nào giống y hệt trước kia được, lúc này trời cũng tối, nhận lầm người rất bình thường.
Nếu cậu ta thật đúng là Lộ Tiểu Thành, thì không thể nào không để ý đến em.
Không thể nào... Lộ Miểu giãy dụa, Vừa nãy rõ ràng là cậu ấy...
Nếu đúng là Lộ Tiểu Thành, cậu ta và em tình cảm tốt như thế, vì sao lại không chịu nhận em? Kiều Trạch nhìn cô, hỏi.
Lộ Miểu hơi mở miệng, nhưng không trả lời được.
Anh nhẹ xoa tóc cô: Chớ suy nghĩ lung tung, Lộ Tiểu Thành biết em đang tìm cậu ta, nhất định cậu ta sẽ trở lại.
Lộ Miểu chần chừ gật đầu, mím chặt môi, Kiều Trạch cũng không cách nào đọc được vài phần tin tưởng từ vẻ mặt ấy của cô, hoặc là có lẽ không để anh lo lắng, nên mới giả vờ tin.
Sớm chiều sống chung lâu như thế, cho đến nay anh hiểu rất rõ cô, người nhìn ngơ ngác đầu gỗ, nhưng tâm tư còn tỉ mỉ hơn người khác, không phải dăm ba câu là có thể gạt được, thậm chí cô có thể đoán được anh cố ý kéo dài thời gian.
Nhưng cô không hề biểu hiện nửa phần nhìn thấu nào, anh cũng không muốn thăm dò, cô cũng thôi truy hỏi, chuyện này cứ như quá khứ vậy, về đến nhà cô cũng chẳng chắc lại nữa, hôm sau cũng không nói.
Ban ngày cô đi làm, Kiều Trạch nhân lúc cô không có ở nhà, tranh thủ về cục một chuyến, điều tra tài liệu cá nhân của Trương Khởi.
Lần trước ở Macao anh ta bị Lộ Miểu gài bẫy đã được dẫn độ về nước, lúc đó Kiều Trạch đều đặt trọng tâm vào vụ án nên cũng không chú ý quá đến bên Trương Khởi, mức độ hiểu biết về hắn ta cũng chỉ giới hạn ở phần tài liệu nhờ Thẩm Kiều điều tra cùng với vài miêu tả hời hợt trong miệng Lộ Miểu, thì anh ta là một tên lưu manh, thích theo đuổi nữ sinh.
Một người nhìn không có gì thu hút, lại có thể là người nắm rõ từng ngóc ngách vụ án của Lộ Tiểu Thành.
Kiều Trạch nhờ Thẩm Kiều tìm được nơi Trương Khởi sống.
Quê anh ta ở nông thôn, trong nhà bần túng, ông bà bố mẹ khỏe mạnh, một mình lại sớm ra ngoài lăn lộn, vất vưởng hơn mười năm, tiền kiếm được đều đổ vào ma túy, lúc này bị dẫn độ về, cũng không có nơi ở nào, theo mấy công nhân xây dựng ở quê cùng ở một công trường, nằm ngay tại tiểu khu công nghiệp phía Tây thành phố An, mấy chục tầng giàn giáo cao ngất, ở tầng dưới cùng có một căn lều giản dị, mấy chục người đều đang chen chúc ở đằng đó.
Lúc Kiều Trạch đến thì đúng lúc bọn họ tan ca, đang ngồi quanh một cái bàn lớn ăn cơm.
Anh không quấy rầy, chỉ đứng ở một nơi bí mật gần đó chờ mọi người ăn chết, cho đến lúc Trương Khởi đặt bát cơm xuống đứng dậy đi ra ngoài từ cửa sau thì mới đi theo.
Cửa sau mở ra nối với một con hẻm vừa chật vừa sâu, đèn mờ tối tăm, không ai qua lại.
Xuyên qua con hẻm mới là khung cảnh phồn hoa.
Kiều Trạch im lặng không tiếng động đi theo sát anh ta đến nơi hẻo lánh, bất chợt ra tay khống chế người lại, tóm hai tay bắt chéo ra sau lưng, đè người lên vách tường.
Trương Khởi sợ đến mức suýt chút nữa hét lên.
Kiều Trạch hơi dùng sức đè chặt tay anh ta: Cấm lộn xộn.
Trương Khởi không nhìn thấy người đứng sau, cũng không dám tùy tiện ầm ĩ, giọng gấp rút như van nài.
Tôi chỉ muốn biết vài chuyện, anh thành thật trả lời là được. Kiều Trạch nói.
Trương Khởi liên tục gật đầu như gà mổ thóc: Anh nói đi anh nói đi.
Kiều Trạch: Anh có quan hệ gì với Lộ Tiểu Thành?
Trong mắt Trương Khởi vì ba chữ Lộ Tiểu Thành mà hiện lên ít hoảng sợ nghi ngờ, ơ ơ hỏi lại anh: Vậy anh có quan hệ gì với Lộ Tiểu Thành?
Tay Kiều Trạch tăng thêm mấy phần lực: Tôi hỏi cái gì thì trả lời cái đó, đừng nói nhảm.
Trương Khởi nhanh chóng gật đầu.
Kiều Trạch lặp lại: Quan hệ gì?
Là anh em trước kia.
Kiều Trạch: Tối hôm Lộ Tiểu Thành mất tích, anh có mặt ở hiện trường không?
Trương Khởi gật đầu: Ngay từ đầu đã có mặt.
Lại nhanh chóng bổ sung: Tôi là bị Nhậm Vũ bắt đến.
Kiều Trạch: Nhậm Vũ đâu?
Trương Khởi: Chết rồi.
Ấn đường Kiều Trạch nhíu lại: Chết như thế nào?
Thì do con chị của Lộ Tiểu Thành, Lộ Miểu giết.
... Kiều Trạch biến sắc, bất thình lình nhấc chân đạp mạnh vào bụng anh ta, Mẹ kiếp mày nói vớ vẩn gì thế hả?
Bình luận facebook