Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Bị phát hiện không phải đàn ông
"Lục lão đại, mời anh ngồi ở đây."
Vệ sĩ nhanh chóng hướng dẫn chỗ ngồi cho Lục Dĩ Thiên, anh không chần chừ gì liền ngồi xuống. Nam Tịch Viên nhướng mi cảm thấy thú vị, xong lại đi ra sau lưng anh và đứng im ngay ngắn tại đấy.
Chỗ mà Lục Dĩ Thiên yên vị hiện giờ chính là một trong những chỗ ngồi quan trọng của buổi tiệc, và vì vậy cũng đã thu hút được ánh mắt của vô số nhân vật có tiếng trong giới.
Kim Nhất đứng bên cạnh Nam Tịch Viên liền lên tiếng: "Đừng chạy nhảy lung tung, tôi biết cô giỏi nhưng cũng đừng phô trương quá, lỡ gặp chuyện gì lại ảnh hưởng đến lão đại."
"Hừm, tôi sẽ không để lão đại của anh bị ảnh hưởng đâu!"
Nam Tịch Viên bĩu môi, cũng không quan tâm đến Kim Nhất nữa mà tiếp tục đảo mắt sang nơi khác, hòng muốn khám phá hết vẻ đẹp của chiếc du thuyền rộng lớn. Phía đối diện chỗ Lục Dĩ Thiên ngồi mấy mét chính là Nhạc Dĩ Triết, nhìn sang chỗ ngồi khác lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc, cô liền nhíu mày.
Người đó... quả thật đã đến!
Nam Tịch Viên thầm nghĩ, liệu cô cải trang thành thế này thì người đó có nhận ra cô không?
Có lẽ là không, rảnh hơi đâu người đó lại quan sát thuộc hạ đứng phía sau lưng của Lục Dĩ Thiên chứ!
Tính ra cũng lâu lắm rồi cô mới gặp lại người đó, nếu người đó biết hiện tại cô đang ở cạnh Lục lão đại thì sẽ thế nào đây?
Không được, nhất định không thể để cho người đó nhận ra mình, nếu vậy thì tiêu!
Giờ đây ông Lệ đã đứng trên bục cao, nhìn xuống bên trái và bên phải của mình là hai hàng ghế thẳng tắp, cũng không có ghế nào bị bỏ trống, điều đó có nghĩa mọi người đã tụ họp về đây đông đủ.
Ông Lệ bắt đầu nói lời đầu tiên mở màn cho hôn lễ của con gái: "Hôm nay tôi rất cảm ơn các vị lão đại đã nể mặt mà đến tham dự buổi hôn lễ của con gái tôi, cũng lâu lắm rồi mới thấy mọi người tụ họp đông đủ..."
Nam Tịch Viên nghe ông Lệ nói nhiều thế này thì cảm thấy chán vô cùng, thân là lão đại của một tổ chức lớn mà sao lại dài dòng như thế chứ? Cũng phải thôi, người già vốn hay dong dài như thế, một người mà cô quen cũng vậy...
Ông Lệ nói được vài câu thì liền cử hành các nghi thức trong hôn lễ cho con của mình, xong xuôi mới khai tiệc.
Các lão đại cũng đi bắt chuyện lẫn nhau, Lục Dĩ Thiên vừa mới uống một hớp rượu thì đã có người đến chào hỏi. Nam Tịch Viên quan sát thử thái độ của Nhạc Dĩ Triết để xem ông ta cảm thấy thế nào khi gặp con trai mình ở tận nơi đây, nhưng dường như đối với anh ông ta cũng chẳng hề để ý là mấy.
Ông Lệ đến bắt chuyện với Lục Dĩ Thiên, Nam Tịch Viên cảm thấy chán ngấy vấn đề này nên chùn đi mất, Kim Nhất thấy thế thì lên tiếng cảnh cáo.
"Cô đi đâu đấy, tốt nhất là đừng gây sự."
"Tôi giống người gây sự thế sao, tôi là phúc tinh của các anh đấy! Hừm."
Nam Tịch Viên nói xong nhanh chóng bỏ đi, Kim Nhất không ngăn được cô nên quyết định mặc kệ. Có lẽ Nam Tịch Viên sẽ biết ý tứ mà không gây đại loạn trong buổi tiệc cưới.
Nam Tịch Viên đi dạo trên du thuyền, cô tham quan một vòng ở những nơi mà mình chưa đặt chân đến. Xong xuôi mới rút ra kết luận rằng hôn lễ này quả thật đã chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ và chu toàn, đúng là phí nhiều tâm tư!
Hôm nay cô đã được mở mang tầm mắt, được quan sát các lão đại trong lời đồn, họ đúng là có phong thái của những lão đại tàn ác.
Cô có chứng kiến những nụ cười tươi trên mặt họ nhưng dường như chưa có nụ cười nào là thật lòng, đúng là giả tạo quá đi mất!
Phải chi giống Lục Dĩ Thiên cũng tốt, luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một và không hề thay đổi.
Nam Tịch Viên cảm thấy ngột ngạt nên ra bên ngoài hóng gió, may mắn rằng nơi đây chẳng có ai canh gác, một mình cô cũng quá tốt đi!
Nam Tịch Viên dựa người vào lan can, cô nhắm mắt hít thở và tận hưởng bầu không khí mát mẻ và trong lành của biển xanh.
Bỗng nhiên cô mở mắt ra và nhìn xuống biển, nước chảy cuồn cuộn, sóng cứ xô sóng tạo nên âm thanh dễ nghe. Tuy là thế nhưng cô vẫn sợ lắm, nếu rơi xuống dưới nhất định sẽ mất mạng bởi cô vốn không biết bơi.
"Cô là ai?"
Lúc Nam Tịch Viên vẫn đang say sưa ngắm nhìn biển đêm đang tung tăng gợn sóng thì bỗng có tiếng nói phát ra từ phía sau, theo phản xạ cô liền quay đầu nhìn thì đập vào mắt là hình ảnh một cô gái xinh đẹp, trẻ trung.
Cô không biết cô gái này là ai nhưng lúc nãy cô có thấy cô ta ở cạnh Nhạc Dĩ Triết, nếu cô đoán không nhầm thì cô ta chính là con gái nuôi của ba Lục Dĩ Thiên.
Nam Tịch Viên nhướng mi, cô không ngờ ở đây lại có người nhận ra cô là nữ mặc dù cô đã cải nam trang. Cô cười nói: "Tôi là đàn ông."
"Cô nói dối, tôi có thể nhận ra cô chính là phụ nữ, đừng hòng lừa gạt tôi. Nói, cô rốt cuộc là kẻ nào mà lại được ở cạnh Dĩ Thiên?" Người con gái lập tức hùng hổ đáp trả.
Vệ sĩ nhanh chóng hướng dẫn chỗ ngồi cho Lục Dĩ Thiên, anh không chần chừ gì liền ngồi xuống. Nam Tịch Viên nhướng mi cảm thấy thú vị, xong lại đi ra sau lưng anh và đứng im ngay ngắn tại đấy.
Chỗ mà Lục Dĩ Thiên yên vị hiện giờ chính là một trong những chỗ ngồi quan trọng của buổi tiệc, và vì vậy cũng đã thu hút được ánh mắt của vô số nhân vật có tiếng trong giới.
Kim Nhất đứng bên cạnh Nam Tịch Viên liền lên tiếng: "Đừng chạy nhảy lung tung, tôi biết cô giỏi nhưng cũng đừng phô trương quá, lỡ gặp chuyện gì lại ảnh hưởng đến lão đại."
"Hừm, tôi sẽ không để lão đại của anh bị ảnh hưởng đâu!"
Nam Tịch Viên bĩu môi, cũng không quan tâm đến Kim Nhất nữa mà tiếp tục đảo mắt sang nơi khác, hòng muốn khám phá hết vẻ đẹp của chiếc du thuyền rộng lớn. Phía đối diện chỗ Lục Dĩ Thiên ngồi mấy mét chính là Nhạc Dĩ Triết, nhìn sang chỗ ngồi khác lại bắt gặp bóng dáng quen thuộc, cô liền nhíu mày.
Người đó... quả thật đã đến!
Nam Tịch Viên thầm nghĩ, liệu cô cải trang thành thế này thì người đó có nhận ra cô không?
Có lẽ là không, rảnh hơi đâu người đó lại quan sát thuộc hạ đứng phía sau lưng của Lục Dĩ Thiên chứ!
Tính ra cũng lâu lắm rồi cô mới gặp lại người đó, nếu người đó biết hiện tại cô đang ở cạnh Lục lão đại thì sẽ thế nào đây?
Không được, nhất định không thể để cho người đó nhận ra mình, nếu vậy thì tiêu!
Giờ đây ông Lệ đã đứng trên bục cao, nhìn xuống bên trái và bên phải của mình là hai hàng ghế thẳng tắp, cũng không có ghế nào bị bỏ trống, điều đó có nghĩa mọi người đã tụ họp về đây đông đủ.
Ông Lệ bắt đầu nói lời đầu tiên mở màn cho hôn lễ của con gái: "Hôm nay tôi rất cảm ơn các vị lão đại đã nể mặt mà đến tham dự buổi hôn lễ của con gái tôi, cũng lâu lắm rồi mới thấy mọi người tụ họp đông đủ..."
Nam Tịch Viên nghe ông Lệ nói nhiều thế này thì cảm thấy chán vô cùng, thân là lão đại của một tổ chức lớn mà sao lại dài dòng như thế chứ? Cũng phải thôi, người già vốn hay dong dài như thế, một người mà cô quen cũng vậy...
Ông Lệ nói được vài câu thì liền cử hành các nghi thức trong hôn lễ cho con của mình, xong xuôi mới khai tiệc.
Các lão đại cũng đi bắt chuyện lẫn nhau, Lục Dĩ Thiên vừa mới uống một hớp rượu thì đã có người đến chào hỏi. Nam Tịch Viên quan sát thử thái độ của Nhạc Dĩ Triết để xem ông ta cảm thấy thế nào khi gặp con trai mình ở tận nơi đây, nhưng dường như đối với anh ông ta cũng chẳng hề để ý là mấy.
Ông Lệ đến bắt chuyện với Lục Dĩ Thiên, Nam Tịch Viên cảm thấy chán ngấy vấn đề này nên chùn đi mất, Kim Nhất thấy thế thì lên tiếng cảnh cáo.
"Cô đi đâu đấy, tốt nhất là đừng gây sự."
"Tôi giống người gây sự thế sao, tôi là phúc tinh của các anh đấy! Hừm."
Nam Tịch Viên nói xong nhanh chóng bỏ đi, Kim Nhất không ngăn được cô nên quyết định mặc kệ. Có lẽ Nam Tịch Viên sẽ biết ý tứ mà không gây đại loạn trong buổi tiệc cưới.
Nam Tịch Viên đi dạo trên du thuyền, cô tham quan một vòng ở những nơi mà mình chưa đặt chân đến. Xong xuôi mới rút ra kết luận rằng hôn lễ này quả thật đã chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ và chu toàn, đúng là phí nhiều tâm tư!
Hôm nay cô đã được mở mang tầm mắt, được quan sát các lão đại trong lời đồn, họ đúng là có phong thái của những lão đại tàn ác.
Cô có chứng kiến những nụ cười tươi trên mặt họ nhưng dường như chưa có nụ cười nào là thật lòng, đúng là giả tạo quá đi mất!
Phải chi giống Lục Dĩ Thiên cũng tốt, luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một và không hề thay đổi.
Nam Tịch Viên cảm thấy ngột ngạt nên ra bên ngoài hóng gió, may mắn rằng nơi đây chẳng có ai canh gác, một mình cô cũng quá tốt đi!
Nam Tịch Viên dựa người vào lan can, cô nhắm mắt hít thở và tận hưởng bầu không khí mát mẻ và trong lành của biển xanh.
Bỗng nhiên cô mở mắt ra và nhìn xuống biển, nước chảy cuồn cuộn, sóng cứ xô sóng tạo nên âm thanh dễ nghe. Tuy là thế nhưng cô vẫn sợ lắm, nếu rơi xuống dưới nhất định sẽ mất mạng bởi cô vốn không biết bơi.
"Cô là ai?"
Lúc Nam Tịch Viên vẫn đang say sưa ngắm nhìn biển đêm đang tung tăng gợn sóng thì bỗng có tiếng nói phát ra từ phía sau, theo phản xạ cô liền quay đầu nhìn thì đập vào mắt là hình ảnh một cô gái xinh đẹp, trẻ trung.
Cô không biết cô gái này là ai nhưng lúc nãy cô có thấy cô ta ở cạnh Nhạc Dĩ Triết, nếu cô đoán không nhầm thì cô ta chính là con gái nuôi của ba Lục Dĩ Thiên.
Nam Tịch Viên nhướng mi, cô không ngờ ở đây lại có người nhận ra cô là nữ mặc dù cô đã cải nam trang. Cô cười nói: "Tôi là đàn ông."
"Cô nói dối, tôi có thể nhận ra cô chính là phụ nữ, đừng hòng lừa gạt tôi. Nói, cô rốt cuộc là kẻ nào mà lại được ở cạnh Dĩ Thiên?" Người con gái lập tức hùng hổ đáp trả.
Bình luận facebook