Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Trả anh một mạng, hòa nhau
"Tôi sẽ đuổi theo cô, dù cô không phải là em của Nam Kỷ Dận."
Nam Tịch Viên ngoảnh mặt đi thì lại nghe giọng nói trầm ấm phát ra từ miệng Lục Dĩ Thiên, cô có nghe nhầm không vậy, anh sẽ vì cô mà đuổi theo ư?
Cô chăm chú nhìn anh, vẫn thấy khuôn mặt của anh lạnh lùng không cảm xúc, một chút biểu cảm cũng không có, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì chứ?
Ánh nhìn của Lục Dĩ Thiên dành cho cô khiến cô cảm thấy không được thoải mái, cô liền xoay đầu nơi khác và tiêu sái bước từng bước một, cô quyết định cứ mặc kệ và không thèm hỏi lý do vì sao anh lại trả lời thế.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn cũng sáng rực cả con đường rộng lớn, Nam Tịch Viên vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, Lục Dĩ Thiên cũng im lặng và đi phía sau cô.
Nam Tịch Viên cứ ngắm nhìn những ánh đèn hoa lệ ven đường mà quên mất rằng Lục Dĩ Thiên vẫn ở phía sau mình. Lúc cô nhớ ra thì liền quay đầu lại nhìn, cô muốn xác định xem anh vẫn còn ở đây không.
Vẫn còn, anh vẫn ở cạnh cô!
Thế mà đi không chút tiếng động, làm cô tưởng anh biến mất rồi chứ.
"Sao vậy?"
Lục Dĩ Thiên thấy cô nhìn mình trân trân thì vội hỏi, cô chỉ cười trừ:
"Không có gì."
Nam Tịch Viên lại cất tiếng thanh thoát:
"Anh đặt chân vào giới hắc đạo lúc mấy tuổi vậy?"
Lục Dĩ Thiên im lặng, Nam Tịch Viên tưởng anh sẽ không trả lời câu hỏi của mình nhưng không ngờ một lúc sau đó anh bỗng đáp:
"Không nhớ rõ nữa, từ khi tôi biết nhận thức. Lúc bấy giờ ba tôi là một lão đại có tiếng tăm trong giới hắc đạo, tôi là con ông ấy thì sao lại không liên quan chứ?"
Nam Tịch Viên ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời từ Lục Dĩ Thiên, cô vẫn còn mơ màng bởi lời nói của anh thì bỗng dưng chân dẫm phải gì đó, do mất thăng bằng nên ngả người sang một hướng.
Đúng giây phút này Lục Dĩ Thiên liền đưa tay mình ra giữ lấy người Nam Tịch Viên, bàn tay anh lành lạnh ôm lấy eo cô khiến cô cảm thấy mát vô cùng. Chính nhờ anh đã kịp thời kéo cô về phía anh nên cô mới không bị ngã.
Thời gian dường như được ngưng đọng bởi giây phút bất chợt này.
Nam Tịch Viên nhìn Lục Dĩ Thiên chăm chú, đáy mắt không chút gợn sóng.
Anh cũng nhìn cô, trong đôi mắt sáng quắc kia chỉ có hình bóng của một người, đó là cô - Nam Tịch Viên.
Nam Tịch Viên vội đứng thẳng người dậy, vì sự tiếp xuc bất ngờ này nên cả khuôn mặt cũng đỏ lên. Cô chớp chớp mắt vài cái, lắp bắp nói:
"Cảm ơn anh."
Lục Dĩ Thiên không đáp gì mà chỉ gật đầu nhẹ một cái. Anh nhíu mày, cảm xúc trong lòng anh lúc bây giờ là gì đây?
Thích thú, lưu luyến, bịn rịn và còn có cả... tiếc nuối!
Vừa rồi trong đầu anh lại xuất hiện hàng loạt câu hỏi, vì sao anh lại không nỡ buông tay khỏi cô chứ?
Anh cũng không biết bản thân mình bị sao thế này. Là để tâm đến cô sao?
"Hay là chúng ta về đi." Nam Tịch Viên đưa ra đề nghị, trời cũng không còn sớm, vả lại đi dạo đã một lúc lâu nên bây giờ cô muốn về nghỉ ngơi.
"Được." Lục Dĩ Thiên chấp thuận.
Cả hai cùng quay về hướng ngược lại, không ai gọi taxi cả bởi họ cảm thấy cứ đi như thế này cũng rất tốt!
Nam Tịch Viên có một thói quen là đến nơi nào xa lạ cô cũng sẽ quan sát thật kĩ từng chỗ một, bởi quan sát rất có ích, nó giúp trí nhớ của cô tốt hơn. Vả lại quan sát nhiều sẽ không bị lạc đường, lúc trước cô là kẻ mù đường nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi!
Nam Tịch Viên liếc mắt sang một hướng thì thấy có một người đàn ông đang nhìn mình, có lẽ chỉ là người qua đường nên cô cũng không suy nghĩ nhiều mà vội chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Nhưng hình như có cái gì không đúng lắm nhỉ?
Nam Tịch Viên vội nhìn lại một lần nữa thì đã thấy người đàn ông đó đang chĩa súng về phía này, chính xác hơn là ngắm vào Lục Dĩ Thiên. Không may rồi!
Đôi đồng tử của cô không ngừng giãn ra, và cô đã đoán được những giây tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
"Đoàng."
Tiếng súng vang lên, Nam Tịch Viên không nghĩ ngợi nhiều liền lấy thân mình che chắn cho Lục Dĩ Thiên.
Một phát súng bắn vào lưng cô, máu cũng bắt đầu chảy ra, thấm đẫm cả chiếc áo sơ mi màu trắng.
Lục Dĩ Thiên phát hiện có người muốn truy sát anh nên anh vội lấy khẩu súng cất trong túi ra sau đó nhanh như tia chớp nã đạn về phía người đàn ông kia. Nhưng hắn ta đã nhanh chóng chạy thoát.
"Nam Tịch Viên?"
Lục Dĩ Thiên đỡ lấy cơ thể Nam Tịch Viên, bàn tay anh đã thấm máu của cô, một màu đỏ tươi chói mắt.
Nam Tịch Viên dựa lòng ngực rắn chắc của anh, hai mắt cô trở nên nặng trĩu.
"Nam Tịch Viên? Nam Tịch Viên?"
"Anh cứu tôi một mạng... tôi trả anh một mạng... hòa nhé?"
Cô vừa dứt lời thì liền ngất đi, hiện tại cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất ý thức vì trúng một phát đạn vào người.
Lục Dĩ Thiên lo lắng ôm chặt lấy cô, anh bế cô lên tay mình mà lòng đầy xót xa. Đúng lúc này một chiếc xe bỗng nhiên chạy đến, cửa xe bật mở, là Thủy Nhất.
"Lão đại, mau lên xe!"
Lục Dĩ Thiên ôm Nam Tịch Viên nhanh chóng bước lên xe, Thủy Nhất nhấn ga rời đi ngay, hắn vội lái xe đến bệnh viện gần nhất.
...
Nam Tịch Viên được đưa vào phòng cấp cứu, trong lúc cô đang phẫu thuật thì Lục Dĩ Thiên vẫn ở bên ngoài đợi cô, một bước cũng không rời đi.
Trong lòng anh ngoài bất an và lo lắng ra thì không còn cảm xúc nào khác, liệu phát súng lúc nãy có bắn trúng tim cô hay không? Khi ấy ôm cô anh có thấy, vết bắn đó rất gần với vị trí của trái tim...
Thủy Nhất nhanh chóng gọi cho đám Kim Nhất đang ở khách sạn và thông báo tình hình, bọn họ biết được chuyện này liền tức tốc đến ngay.
Nhớ lại khi nãy lúc Lục Dĩ Thiên bảo tất cả hãy về khách sạn trước thì Thủy Nhất liền đưa mọi người về, xong xuôi hắn lại đến rước Lục Dĩ Thiên, Italy này hắn đã đến nhiều lần nên quen thuộc, thế mới tự mình lái xe đi. Nào ngờ vừa đến thì lại gặp cảnh Nam Tịch Viên đỡ đạn thay cho Lục Dĩ Thiên...
Khi ấy hắn thấy may mắn lắm, bởi người bị thương chẳng phải Lục lão đại, nhưng cũng không kém lo lắng cho Nam Tịch Viên. Nếu như cô gặp bất trắc gì thì làm sao có thể ăn nói với Nam Kỷ Dận, bởi Nam Kỷ Dận rất thương yêu cô em gái này.
Thổ Nhất gằn giọng tức giận:
"Món quà hậu hĩnh này không biết là ai đã tặng, tốt nhất là đừng để tôi bắt được!"
Thủy Nhất khó chịu hỏi:
"Điều tra đến đâu rồi?"
Nam Tịch Viên ngoảnh mặt đi thì lại nghe giọng nói trầm ấm phát ra từ miệng Lục Dĩ Thiên, cô có nghe nhầm không vậy, anh sẽ vì cô mà đuổi theo ư?
Cô chăm chú nhìn anh, vẫn thấy khuôn mặt của anh lạnh lùng không cảm xúc, một chút biểu cảm cũng không có, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì chứ?
Ánh nhìn của Lục Dĩ Thiên dành cho cô khiến cô cảm thấy không được thoải mái, cô liền xoay đầu nơi khác và tiêu sái bước từng bước một, cô quyết định cứ mặc kệ và không thèm hỏi lý do vì sao anh lại trả lời thế.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn cũng sáng rực cả con đường rộng lớn, Nam Tịch Viên vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, Lục Dĩ Thiên cũng im lặng và đi phía sau cô.
Nam Tịch Viên cứ ngắm nhìn những ánh đèn hoa lệ ven đường mà quên mất rằng Lục Dĩ Thiên vẫn ở phía sau mình. Lúc cô nhớ ra thì liền quay đầu lại nhìn, cô muốn xác định xem anh vẫn còn ở đây không.
Vẫn còn, anh vẫn ở cạnh cô!
Thế mà đi không chút tiếng động, làm cô tưởng anh biến mất rồi chứ.
"Sao vậy?"
Lục Dĩ Thiên thấy cô nhìn mình trân trân thì vội hỏi, cô chỉ cười trừ:
"Không có gì."
Nam Tịch Viên lại cất tiếng thanh thoát:
"Anh đặt chân vào giới hắc đạo lúc mấy tuổi vậy?"
Lục Dĩ Thiên im lặng, Nam Tịch Viên tưởng anh sẽ không trả lời câu hỏi của mình nhưng không ngờ một lúc sau đó anh bỗng đáp:
"Không nhớ rõ nữa, từ khi tôi biết nhận thức. Lúc bấy giờ ba tôi là một lão đại có tiếng tăm trong giới hắc đạo, tôi là con ông ấy thì sao lại không liên quan chứ?"
Nam Tịch Viên ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời từ Lục Dĩ Thiên, cô vẫn còn mơ màng bởi lời nói của anh thì bỗng dưng chân dẫm phải gì đó, do mất thăng bằng nên ngả người sang một hướng.
Đúng giây phút này Lục Dĩ Thiên liền đưa tay mình ra giữ lấy người Nam Tịch Viên, bàn tay anh lành lạnh ôm lấy eo cô khiến cô cảm thấy mát vô cùng. Chính nhờ anh đã kịp thời kéo cô về phía anh nên cô mới không bị ngã.
Thời gian dường như được ngưng đọng bởi giây phút bất chợt này.
Nam Tịch Viên nhìn Lục Dĩ Thiên chăm chú, đáy mắt không chút gợn sóng.
Anh cũng nhìn cô, trong đôi mắt sáng quắc kia chỉ có hình bóng của một người, đó là cô - Nam Tịch Viên.
Nam Tịch Viên vội đứng thẳng người dậy, vì sự tiếp xuc bất ngờ này nên cả khuôn mặt cũng đỏ lên. Cô chớp chớp mắt vài cái, lắp bắp nói:
"Cảm ơn anh."
Lục Dĩ Thiên không đáp gì mà chỉ gật đầu nhẹ một cái. Anh nhíu mày, cảm xúc trong lòng anh lúc bây giờ là gì đây?
Thích thú, lưu luyến, bịn rịn và còn có cả... tiếc nuối!
Vừa rồi trong đầu anh lại xuất hiện hàng loạt câu hỏi, vì sao anh lại không nỡ buông tay khỏi cô chứ?
Anh cũng không biết bản thân mình bị sao thế này. Là để tâm đến cô sao?
"Hay là chúng ta về đi." Nam Tịch Viên đưa ra đề nghị, trời cũng không còn sớm, vả lại đi dạo đã một lúc lâu nên bây giờ cô muốn về nghỉ ngơi.
"Được." Lục Dĩ Thiên chấp thuận.
Cả hai cùng quay về hướng ngược lại, không ai gọi taxi cả bởi họ cảm thấy cứ đi như thế này cũng rất tốt!
Nam Tịch Viên có một thói quen là đến nơi nào xa lạ cô cũng sẽ quan sát thật kĩ từng chỗ một, bởi quan sát rất có ích, nó giúp trí nhớ của cô tốt hơn. Vả lại quan sát nhiều sẽ không bị lạc đường, lúc trước cô là kẻ mù đường nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi!
Nam Tịch Viên liếc mắt sang một hướng thì thấy có một người đàn ông đang nhìn mình, có lẽ chỉ là người qua đường nên cô cũng không suy nghĩ nhiều mà vội chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Nhưng hình như có cái gì không đúng lắm nhỉ?
Nam Tịch Viên vội nhìn lại một lần nữa thì đã thấy người đàn ông đó đang chĩa súng về phía này, chính xác hơn là ngắm vào Lục Dĩ Thiên. Không may rồi!
Đôi đồng tử của cô không ngừng giãn ra, và cô đã đoán được những giây tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
"Đoàng."
Tiếng súng vang lên, Nam Tịch Viên không nghĩ ngợi nhiều liền lấy thân mình che chắn cho Lục Dĩ Thiên.
Một phát súng bắn vào lưng cô, máu cũng bắt đầu chảy ra, thấm đẫm cả chiếc áo sơ mi màu trắng.
Lục Dĩ Thiên phát hiện có người muốn truy sát anh nên anh vội lấy khẩu súng cất trong túi ra sau đó nhanh như tia chớp nã đạn về phía người đàn ông kia. Nhưng hắn ta đã nhanh chóng chạy thoát.
"Nam Tịch Viên?"
Lục Dĩ Thiên đỡ lấy cơ thể Nam Tịch Viên, bàn tay anh đã thấm máu của cô, một màu đỏ tươi chói mắt.
Nam Tịch Viên dựa lòng ngực rắn chắc của anh, hai mắt cô trở nên nặng trĩu.
"Nam Tịch Viên? Nam Tịch Viên?"
"Anh cứu tôi một mạng... tôi trả anh một mạng... hòa nhé?"
Cô vừa dứt lời thì liền ngất đi, hiện tại cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất ý thức vì trúng một phát đạn vào người.
Lục Dĩ Thiên lo lắng ôm chặt lấy cô, anh bế cô lên tay mình mà lòng đầy xót xa. Đúng lúc này một chiếc xe bỗng nhiên chạy đến, cửa xe bật mở, là Thủy Nhất.
"Lão đại, mau lên xe!"
Lục Dĩ Thiên ôm Nam Tịch Viên nhanh chóng bước lên xe, Thủy Nhất nhấn ga rời đi ngay, hắn vội lái xe đến bệnh viện gần nhất.
...
Nam Tịch Viên được đưa vào phòng cấp cứu, trong lúc cô đang phẫu thuật thì Lục Dĩ Thiên vẫn ở bên ngoài đợi cô, một bước cũng không rời đi.
Trong lòng anh ngoài bất an và lo lắng ra thì không còn cảm xúc nào khác, liệu phát súng lúc nãy có bắn trúng tim cô hay không? Khi ấy ôm cô anh có thấy, vết bắn đó rất gần với vị trí của trái tim...
Thủy Nhất nhanh chóng gọi cho đám Kim Nhất đang ở khách sạn và thông báo tình hình, bọn họ biết được chuyện này liền tức tốc đến ngay.
Nhớ lại khi nãy lúc Lục Dĩ Thiên bảo tất cả hãy về khách sạn trước thì Thủy Nhất liền đưa mọi người về, xong xuôi hắn lại đến rước Lục Dĩ Thiên, Italy này hắn đã đến nhiều lần nên quen thuộc, thế mới tự mình lái xe đi. Nào ngờ vừa đến thì lại gặp cảnh Nam Tịch Viên đỡ đạn thay cho Lục Dĩ Thiên...
Khi ấy hắn thấy may mắn lắm, bởi người bị thương chẳng phải Lục lão đại, nhưng cũng không kém lo lắng cho Nam Tịch Viên. Nếu như cô gặp bất trắc gì thì làm sao có thể ăn nói với Nam Kỷ Dận, bởi Nam Kỷ Dận rất thương yêu cô em gái này.
Thổ Nhất gằn giọng tức giận:
"Món quà hậu hĩnh này không biết là ai đã tặng, tốt nhất là đừng để tôi bắt được!"
Thủy Nhất khó chịu hỏi:
"Điều tra đến đâu rồi?"
Bình luận facebook