Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Tôi chờ cô!
Sau khi biết Nam Tịch Viên sống ở Dư Viên của Triệu Thiên Đình thì Lục Dĩ Thiên không còn sai Thủy Nhất theo sau bảo vệ cô nữa, cũng vì thế mà anh ít biết tin tức về cô hơn.
Thế là Lục Dĩ Thiên liền lấy điện thoại gọi cho Triệu Thiên Đình nhưng không có kết nối, có lẽ hiện tại Triệu Thiên Đình đang bận, thế là anh đã gọi thẳng đến cô.
Vì Lưu Tĩnh vẫn còn đang dự họp báo chưa về nên Nam Tịch Viên rất rảnh rang, khi nãy mới nói chuyện với Triệu Thiên Đình xong thì anh đã rời đi, thế là cô tiếp tục ăn táo xem phim.
Bỗng điện thoại đổ chuông, cô ngó nhìn thì thấy cái tên bá đạo xuất hiện trên màn hình. Chẳng hiểu sao lòng cô lại cảm thấy vui vẻ, thế là cô liền ấn nghe.
"Alo."
Nghe được âm thanh quen thuộc của Nam Tịch Viên, trái tim Lục Dĩ Thiên như tan chảy:
"Dạo này ba cô vẫn chưa tìm được cô à?"
Vừa nghe những lời này của anh thì Nam Tịch Viên liền nổi đóa, cô hậm hực đáp:
"Anh hết chuyện để nói rồi à, sao lại nhắc đến vấn đề xúi quẩy này?"
Cổ họng người đàn ông vang lên giọng nói trầm thấp:
"Ồ, nghe giọng điệu này thì chắc là chưa."
"Hừm, anh muốn bị đánh à?"
Nam Tịch Viên vẫn còn đang tức tối trong người, cứ tưởng Lục Dĩ Thiên sẽ chọc ghẹo cô tiếp nhưng nào ngờ anh lại dừng lại, ngay sau đó một giọng nói trầm ấm nhưng pha lẫn sự nghiêm túc vang lên:
"Mấy hôm nay vẫn ổn chứ, cô định bao giờ sẽ trở về?"
Chẳng hiểu sao cơn giận của Nam Tịch Viên bỗng tan biến mất khi nhận được sự quan tâm từ Lục Dĩ Thiên, trái tim cô bất giác nhảy nhanh một nhịp.
Vài giây sau đó cô mới đáp:
"Vẫn ổn. Còn khi nào về thì chưa chắc."
Việc này còn phụ thuộc vào tốc độ của Nam Từ, nếu ông điều tra được vị trí của cô thì bằng mọi giá cô phải rời khỏi Dư Viên và đến Hắc Uyển.
"Tôi chờ cô!" Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà Lục Dĩ Thiên lại nói ra được câu này, giọng điệu lạnh lùng cũng chẳng còn mà thay vào đó là sự ngọt ngào vô bờ bến.
Trống ngực Nam Tịch Viên đập liên hồi vì những âm thanh dịu dàng vừa phát ra bên tai, cô không nghe nhầm chứ?
Lục Dĩ Thiên nói anh sẽ chờ cô, rốt cuộc anh có ý gì đây?
Sau khi đã nói chuyện xong với Nam Tịch Viên thì anh lại nhận được cuộc gọi của Triệu Thiên Đình, có lẽ lúc nãy hắn thấy một cuộc gọi nhỡ nên gọi lại đây mà.
Lục Dĩ Thiên vừa nhấc máy nghe, chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đau buồn của Triệu Thiên Đình:
"Thiên, mình đã làm một chuyện sai trái, giờ đây mình hối hận lắm!"
Lần đầu tiên trong đời Lục Dĩ Thiên nghe được hai từ hối hận thốt ra từ miệng của Triệu Thiên Đình, rốt cuộc hắn đã làm gì mà bản thân lại rầu rĩ như vậy?
"Sao thế?"
"Chính mình là kẻ đã gián tiếp hại chết cái thai trong bụng Tĩnh Tĩnh."
"Gì chứ?" Lục Dĩ Thiên không khỏi giật mình, đôi mày rậm nhíu chặt: "Cậu có con từ bao giờ, vì sao lại khiến Lưu Tĩnh sảy thai?"
Triệu Thiên Đình kể lại những gì mà Nam Tịch Viên vừa nói lúc nãy với hắn cho Lục Dĩ Thiên nghe, giờ đây hắn cảm thấy hận bản thân, tội lỗi do hắn gây ra làm sao có thể bù đắp được đây?
Lục Dĩ Thiên nghe xong mới hiểu mọi chuyện, hóa ra Nam Tịch Viên giết Tố Tư là vì cô ta đã đẩy Lưu Tĩnh ngã sảy thai, đúng là chết không hết tội. Chỉ có Triệu Thiên Đình, khi ấy hắn đang hiểu nhầm Lưu Tĩnh nên cứ vô tình ngoảnh mặt rời đi mà chẳng màng đỡ cô ấy dậy, hắn nghĩ bản thân gián tiếp hại chết con mình cũng không sai.
Lục Dĩ Thiên là một người tàn nhẫn nhưng lại không nhịn được đau lòng khi chứng kiến sự đau thương của Triệu Thiên Đình, anh an ủi bạn tốt của mình vài câu:
"Dù sao mọi chuyện cũng đã chẳng thể cứu vãn được nữa, việc quan trọng trước mắt là cậu hãy làm sao để Lưu Tĩnh tha thứ cho cậu. Bởi hiện tại cậu đau một thì cô ấy đau gấp mười lần."
"Mình biết rồi, cảm ơn cậu." Hiếm lắm Triệu Thiên Đình mới nghe được những lời nói ủi an của Lục Dĩ Thiên, tuy là thế nhưng hắn vẫn không thấy nguôi ngoai phần nào.
…
Nam Tịch Viên sống ở Dư Viên được vài hôm, vào một ngày đẹp trời bỗng Triệu Thiên Đình tiến về phía cửa phòng đối diện phòng ngủ của anh mà gõ cửa ba cái. Anh đợi vài giây nhưng bên trong chẳng có tiếng động gì, thế là anh tiếp tục gõ, tiết tấu nhanh gọn.
Anh gõ hơn mười cái cánh cửa bằng gỗ quý trước mặt mới bật mở. Đập vào mắt Triệu Thiên Đình là hình ảnh Nam Tịch Viên mệt mỏi không mở nổi mắt, tóc tai rối bù.
Vừa thấy kẻ đã quấy rầy giấc ngủ của mình thì Nam Tịch Viên đã nhăn nhó oán trách: "Anh Thiên Đình, giờ này anh sang đây để làm gì?"
Triệu Thiên Đình đưa tay cóc nhẹ vào đầu Nam Tịch Viên một cái, anh nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương của một người anh trai dành cho em gái mình: "Có chuyện quan trọng muốn nói với em biết."
Vừa nói anh vừa ngó vào trong, không thấy Lưu Tĩnh trên giường, có lẽ cô ấy đã vào phòng tắm.
Nam Tịch Viên nhướng mi mắt, đôi môi chu chu khó chịu hỏi: "Quan trọng? Anh thì có chuyện quan trọng gì chứ, không thể nói giờ khác được à?"
Lâu lắm rồi cô mới ngủ sâu và ngon như vậy, thế mà lại bị Triệu Thiên Đình quấy rầy, không bực bội mới là lạ.
Chuyện quan trọng ư, Nam Tịch Viên biết tẩy của anh hết rồi, chẳng phải là muốn cô giúp anh làm lành với Lưu Tĩnh sao? Vậy mà lại tỏ ra nghiêm túc như thế nữa chứ!
Thế là Lục Dĩ Thiên liền lấy điện thoại gọi cho Triệu Thiên Đình nhưng không có kết nối, có lẽ hiện tại Triệu Thiên Đình đang bận, thế là anh đã gọi thẳng đến cô.
Vì Lưu Tĩnh vẫn còn đang dự họp báo chưa về nên Nam Tịch Viên rất rảnh rang, khi nãy mới nói chuyện với Triệu Thiên Đình xong thì anh đã rời đi, thế là cô tiếp tục ăn táo xem phim.
Bỗng điện thoại đổ chuông, cô ngó nhìn thì thấy cái tên bá đạo xuất hiện trên màn hình. Chẳng hiểu sao lòng cô lại cảm thấy vui vẻ, thế là cô liền ấn nghe.
"Alo."
Nghe được âm thanh quen thuộc của Nam Tịch Viên, trái tim Lục Dĩ Thiên như tan chảy:
"Dạo này ba cô vẫn chưa tìm được cô à?"
Vừa nghe những lời này của anh thì Nam Tịch Viên liền nổi đóa, cô hậm hực đáp:
"Anh hết chuyện để nói rồi à, sao lại nhắc đến vấn đề xúi quẩy này?"
Cổ họng người đàn ông vang lên giọng nói trầm thấp:
"Ồ, nghe giọng điệu này thì chắc là chưa."
"Hừm, anh muốn bị đánh à?"
Nam Tịch Viên vẫn còn đang tức tối trong người, cứ tưởng Lục Dĩ Thiên sẽ chọc ghẹo cô tiếp nhưng nào ngờ anh lại dừng lại, ngay sau đó một giọng nói trầm ấm nhưng pha lẫn sự nghiêm túc vang lên:
"Mấy hôm nay vẫn ổn chứ, cô định bao giờ sẽ trở về?"
Chẳng hiểu sao cơn giận của Nam Tịch Viên bỗng tan biến mất khi nhận được sự quan tâm từ Lục Dĩ Thiên, trái tim cô bất giác nhảy nhanh một nhịp.
Vài giây sau đó cô mới đáp:
"Vẫn ổn. Còn khi nào về thì chưa chắc."
Việc này còn phụ thuộc vào tốc độ của Nam Từ, nếu ông điều tra được vị trí của cô thì bằng mọi giá cô phải rời khỏi Dư Viên và đến Hắc Uyển.
"Tôi chờ cô!" Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà Lục Dĩ Thiên lại nói ra được câu này, giọng điệu lạnh lùng cũng chẳng còn mà thay vào đó là sự ngọt ngào vô bờ bến.
Trống ngực Nam Tịch Viên đập liên hồi vì những âm thanh dịu dàng vừa phát ra bên tai, cô không nghe nhầm chứ?
Lục Dĩ Thiên nói anh sẽ chờ cô, rốt cuộc anh có ý gì đây?
Sau khi đã nói chuyện xong với Nam Tịch Viên thì anh lại nhận được cuộc gọi của Triệu Thiên Đình, có lẽ lúc nãy hắn thấy một cuộc gọi nhỡ nên gọi lại đây mà.
Lục Dĩ Thiên vừa nhấc máy nghe, chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đau buồn của Triệu Thiên Đình:
"Thiên, mình đã làm một chuyện sai trái, giờ đây mình hối hận lắm!"
Lần đầu tiên trong đời Lục Dĩ Thiên nghe được hai từ hối hận thốt ra từ miệng của Triệu Thiên Đình, rốt cuộc hắn đã làm gì mà bản thân lại rầu rĩ như vậy?
"Sao thế?"
"Chính mình là kẻ đã gián tiếp hại chết cái thai trong bụng Tĩnh Tĩnh."
"Gì chứ?" Lục Dĩ Thiên không khỏi giật mình, đôi mày rậm nhíu chặt: "Cậu có con từ bao giờ, vì sao lại khiến Lưu Tĩnh sảy thai?"
Triệu Thiên Đình kể lại những gì mà Nam Tịch Viên vừa nói lúc nãy với hắn cho Lục Dĩ Thiên nghe, giờ đây hắn cảm thấy hận bản thân, tội lỗi do hắn gây ra làm sao có thể bù đắp được đây?
Lục Dĩ Thiên nghe xong mới hiểu mọi chuyện, hóa ra Nam Tịch Viên giết Tố Tư là vì cô ta đã đẩy Lưu Tĩnh ngã sảy thai, đúng là chết không hết tội. Chỉ có Triệu Thiên Đình, khi ấy hắn đang hiểu nhầm Lưu Tĩnh nên cứ vô tình ngoảnh mặt rời đi mà chẳng màng đỡ cô ấy dậy, hắn nghĩ bản thân gián tiếp hại chết con mình cũng không sai.
Lục Dĩ Thiên là một người tàn nhẫn nhưng lại không nhịn được đau lòng khi chứng kiến sự đau thương của Triệu Thiên Đình, anh an ủi bạn tốt của mình vài câu:
"Dù sao mọi chuyện cũng đã chẳng thể cứu vãn được nữa, việc quan trọng trước mắt là cậu hãy làm sao để Lưu Tĩnh tha thứ cho cậu. Bởi hiện tại cậu đau một thì cô ấy đau gấp mười lần."
"Mình biết rồi, cảm ơn cậu." Hiếm lắm Triệu Thiên Đình mới nghe được những lời nói ủi an của Lục Dĩ Thiên, tuy là thế nhưng hắn vẫn không thấy nguôi ngoai phần nào.
…
Nam Tịch Viên sống ở Dư Viên được vài hôm, vào một ngày đẹp trời bỗng Triệu Thiên Đình tiến về phía cửa phòng đối diện phòng ngủ của anh mà gõ cửa ba cái. Anh đợi vài giây nhưng bên trong chẳng có tiếng động gì, thế là anh tiếp tục gõ, tiết tấu nhanh gọn.
Anh gõ hơn mười cái cánh cửa bằng gỗ quý trước mặt mới bật mở. Đập vào mắt Triệu Thiên Đình là hình ảnh Nam Tịch Viên mệt mỏi không mở nổi mắt, tóc tai rối bù.
Vừa thấy kẻ đã quấy rầy giấc ngủ của mình thì Nam Tịch Viên đã nhăn nhó oán trách: "Anh Thiên Đình, giờ này anh sang đây để làm gì?"
Triệu Thiên Đình đưa tay cóc nhẹ vào đầu Nam Tịch Viên một cái, anh nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương của một người anh trai dành cho em gái mình: "Có chuyện quan trọng muốn nói với em biết."
Vừa nói anh vừa ngó vào trong, không thấy Lưu Tĩnh trên giường, có lẽ cô ấy đã vào phòng tắm.
Nam Tịch Viên nhướng mi mắt, đôi môi chu chu khó chịu hỏi: "Quan trọng? Anh thì có chuyện quan trọng gì chứ, không thể nói giờ khác được à?"
Lâu lắm rồi cô mới ngủ sâu và ngon như vậy, thế mà lại bị Triệu Thiên Đình quấy rầy, không bực bội mới là lạ.
Chuyện quan trọng ư, Nam Tịch Viên biết tẩy của anh hết rồi, chẳng phải là muốn cô giúp anh làm lành với Lưu Tĩnh sao? Vậy mà lại tỏ ra nghiêm túc như thế nữa chứ!
Bình luận facebook