• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New ÁM TÌNH (1 Viewer)

  • Chương 56: Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ

Nam Tịch Viên cất điện thoại vào túi, tuy nhiên cô chẳng biết nên đi nơi nào mới được. Thành phố rộng lớn này còn nhiều nơi cô chưa tham quan, đầu tiên nên đến đâu trước nhỉ?



Tính ra sáng giờ vẫn chưa có gì lót dạ, cô phải giải quyết cái bụng đang réo lên của mình rồi chuyện khác hẵng tính sau vậy!



Nam Tịch Viên chẳng dùng điện thoại hay gọi taxi để tìm đến nhà hàng sang trọng, mà cô lại đi bộ rồi đưa mắt quan sát khung cảnh bên vệ đường. Một quán ăn bình dân đập vào mắt, cô không suy nghĩ thêm mà đã tiến đến quán ăn bên lề đường và ghé vào.



Nam Tịch Viên vừa gọi đồ ăn xong thì chọn chỗ khuất một chút ngồi xuống, trong lúc chờ đợi vẫn không quên đưa mắt nhìn xung quanh.



Ở đây một khoảng thời gian nên cô khá rành về nó, nhưng cũng còn một số con đường mà cô chưa từng đi qua, lát nữa rảnh rỗi phải thử đi xem mới được. Có khi nào lại gặp trò hay gì không nhỉ?



Nam Tịch Viên đang suy nghĩ bâng quơ thì bỗng dưng cô lại chứng kiến được một cảnh tượng chướng mắt, quái nào mà một đám đàn ông lại đuổi theo một cô nhóc tầm năm tuổi chứ? Tuy cô bé tuổi nhỏ nhưng chạy nhanh lắm, có lẽ là do sợ hãi nên khuôn mặt cũng đã biến sắc tự bao giờ.



Nam Tịch Viên đang lau đôi đũa trên tay thì chợt dừng lại mọi động tác khi thấy tình huống này, nếu hiện tại không ra tay cứu giúp thì cô cũng chẳng phải Nam Tịch Viên. . Đọc‎ ruyện‎ ại‎ ﹙‎ Trù‎ mTruyện.n‎ ﹚



Nghĩ là làm, cô đập đôi đũa trên tay xuống bàn sau đó phi theo hướng mà cô bé bị rượt đuổi, đứng ở một khoảng cách khá xa thì cô đã lấy phi tiêu trong người mình ra và phóng thẳng về phía trước.



Phi tiêu đi rất chuẩn, trúng ngay tấm lưng của gã đàn ông, gã ta ngã xuống đất, cả thân thể nặng nề vang lên một tiếng "phịch" khó nghe.



Đám người kia cũng quay lại nhìn, chứng kiến sau lưng họ là một cô gái với thân hình mảnh mai với ánh mắt sắc bén thì liền nhíu mày. Tự dưng ở đâu lại xuất hiện một người thích lo chuyện bao đồng như thế vậy chứ?



Bọn họ thấy khả năng phi tiêu của Nam Tịch Viên quá chuẩn thì nghĩ cô không phải dạng vừa, thế nên không muốn chuốc nhiều phiền phức. Vậy là chúng đã vội vàng bắt cô bé kia lại sau đó leo lên chiếc xe màu đen và rời đi ngay.



Nam Tịch Viên liếc nhìn gã đàn ông bị mình phóng một tiêu vào lưng chỉ còn lại nửa cái mạng dưới đất một cái, cũng chẳng quan tâm đến sống chết của gã ta mà liền gấp gáp vẫy tay tìm taxi. May mắn thay một chiếc taxi vừa đi đến, Nam Tịch Viên lên xe ngay sau đó.



"Đuổi theo đám người phía trước giúp tôi, nhanh lên!"



Nam Tịch Viên vừa ra lệnh thì tài xế đã nhanh chóng làm theo.



Mặc dù cô bé ấy chỉ là một người xa lạ đối với Nam Tịch Viên, cô cũng chẳng biết cô bé đó và đám người kia vì sau lại chuốc thù oán nhưng cô cũng chẳng bận tâm nhiều về vấn đề đó. Hễ gặp chuyện bất bình thì Nam Tịch Viên sẽ ra tay tương trợ, cứu giúp kẻ yếu.



Nam Tịch Viên chẳng biết một đuổi một chạy như thế này đến bao giờ, thế là cô đã hành động trước. Cô đưa tay lấy từ người ra một khẩu súng lục mà Nam Kỷ Dận đã gửi đến, vừa kéo cò xong thì liền nhoài người ra khỏi cửa sổ, nhắm thẳng lốp xe dày cộp kia mà nổ súng.



"Đoàng."



Một tiếng nổ vang lên, không những người ở phía trước mà tên tài xế cũng giật mình không ít. Bàn tay anh ta bất giác run rẩy, Nam Tịch Viên thấy tốc độ xe giảm chậm lại thì quát: "Chạy nhanh lên!"



Tài xế không dám không nghe theo, thế là anh ta đã tăng tốc chạy về phía trước.



Chiếc xe bị nổ lốp cũng chẳng thể chạy được, ba gã đàn ông trên xe vội bước xuống. Lúc này Nam Tịch Viên cũng đã xuất hiện trên đường lớn, cô đưa ánh mắt không chút thân thiện nhìn đám người kia.



"Mày là ai, tại sao lại thích lo chuyện bao đồng?" Một trong ba tên đàn ông không nhịn được liền hỏi, hắn dí cây súng vào đầu cô bé, nếu Nam Tịch Viên manh động thì hắn sẽ giết chết cô bé này.



Cô bé hoảng sợ khóc mếu máo, miệng không ngừng kêu: "Chị ơi cứu em..."



"Mày dám đụng vào cô bé, tao phanh thây mày thành trăm mảnh. Tin không?" Nam Tịch Viên không để mình yếu thế nên đã lạnh lùng hỏi lại một câu.



Hai tên còn lại cũng chĩa súng vào Nam Tịch Viên, thấy khẩu khí của cô lớn như thế này thì liền nhíu mày. Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh và căng thẳng đến cực độ, tiếng khóc của đứa bé chỉ còn lại âm thanh thút thít rất nhỏ.



Lúc này bỗng dưng một tên nổ súng, Nam Tịch Viên nhận ra ý đồ của hắn nên đã nhào lộn một vòng trên đất và lánh đi. Khi đã giữ vững thăng bằng trên đất thì cô liền tấn công, nhả liên tiếp ba phát đạn về phía đối diện. Hành động của cô hết sức nhanh, tựa hồ như một cơn gió khiến ba tên áo đen vẫn chưa kịp định hình là chuyện gì đang xảy ra.



Hai tên đã bị bắn vào tim và ngã xuống đường, chết ngay tại chỗ. Còn tên bế cô bé chỉ bị bắn ở chân, hắn cũng khụy xuống khi phát đạn vừa ghim vào chân phải.



Nam Tịch Viên không dám bắn một phát chí mạng vào người đàn ông đó, bởi cô sợ sẽ ảnh hưởng đến cô bé trên tay hắn. Vì thế cô đã quyết định bắn một phát vào chân hắn, mặc dù hắn đã ngã nhưng bàn tay vẫn như gọng kìm mà ghì chặt lấy cô bé, không có ý định sẽ thả ra.



"Nếu mày thả cô bé, tao sẽ tha cho mày một mạng." Nam Tịch Viên lên tiếng đề nghị, đôi mắt vẫn sắc lạnh không chút hơi ấm.



Gã đàn ông không chút xao động bởi lời đề nghị này, vì nếu hắn được Nam Tịch Viên tha cho nhưng khi về tổ chức rồi vẫn sẽ bị giết chết, vì không hoàn thành nhiệm vụ. Vả lại hắn cũng không tin Nam Tịch Viên, biết đâu chừng cô sẽ lật lọng mà giết hắn thì sao?



"Mày sẽ tha cho tao, nực cười?" Gã đàn ông hừ lạnh, lại hỏi: "Rốt cuộc mày là ai, tại sao tao chưa từng nghe trong giới hắc đạo có một người có thân thủ giỏi như mày chứ?"



Gã đàn ông cảm thấy kinh ngạc khi Nam Tịch Viên đã tránh được đạn, đã vậy còn phản công giết chết đồng bọn của hắn, hắn chưa từng gặp người phụ nữ nào như Nam Tịch Viên, cũng chưa từng nghe danh đến, rốt cuộc người đứng trước mặt hắn đây là nhân vật tầm cỡ nào vậy chứ?



Nam Tịch Viên vô tình nhìn cô bé đang bị gã đàn ông giữ lấy, lại thấy được một tia sắc bén trong ánh mắt của cô bé. Có lẽ sự hoảng sợ đã khiến cô bé mạnh mẽ hơn, bởi bắt buộc phải mạnh mẽ thì cô bé mới có thể thoát khỏi cảnh khốn đốn này.



Nam Tịch Viên chẳng biết cô bé có hiểu hay không, nhưng cô vẫn híp nhẹ mắt để ra hiệu. Nếu cô bé thông minh và hiểu được cô đang ra hiệu điều gì thì sẽ mọi chuyện sẽ nhanh chóng ổn thôi.



ps: đã chỉnh sửa chương H đầy đủ ở chương 53, mng ai chưa đọc thì vào đọc nhé!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ám Tình
  • Ngọc Trân
TẨY DUYÊN HOA (Vi Hữu Ám Hương Lai)
  • 5.00 star(s)
  • Thất Nguyệt Lệ
Chương 31...
Bé thích khách, tới ám sát anh đi nè!
  • Đừng chọc cười nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)
Phần 7 END
HÀN BĂNG ÁM LƯU

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom