Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Người con trai tên Bạc Kỷ Nhiên
"Cũng có gan lắm, để anh thử xem." Tên đàn ông râu ria bước lại gần cô, dục vọng dường như đã ăn mòn lý trí hắn. Mấy tên còn lại cũng phá lên cười vui như đi hội.
Khi gã đàn ông định chạm vào vai Nam Tịch Viên thì liền bị cô tung một cú đá vào người, lực vô cùng mạnh khiến gã không phòng bị liền văng ra xa.
"Mẹ nó, con khốn. Tụi bây bắt nó cho tao." Gã đàn ông tức giận, khuôn mặt hằn học dữ tợn quát lớn. Dám đánh gã sao, cô là người đầu tiên đấy, gã nhất định sẽ không để yên cho cô. Sau khi nghe gã nói, những tên còn lại liền hùng hổ xong đến hòng muốn bắt cô lại.
Nam Tịch Viên lạnh lùng cười khẩy một tiếng, cô ra đòn nhanh và mạnh, từng tên từng tên đều bị ngã sõng soài. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tất cả những người áo đen đều nằm la liệt trên đất, miệng không ngừng rên rỉ vì đau.
"Các người chọn đi hay chọn lão đại của các người đích thân đến đồn cảnh sát đón? Ồ, tôi cũng không biết lão đại của các người còn cần những tên vô dụng này nữa không." Nam Tịch Viên ngạo mạn nói. Cô không có ý định sẽ giết sạch, bởi cô chỉ mới trốn thoát khỏi Nam Từ mà thôi, cũng không nên bứt dây động rừng. Vả lại những kẻ đó không có ý định hại cô, là cô đang ra tay tương trợ người khác.
"Đi thôi." Tên râu ria lúc nãy ra lệnh, cố gượng ngồi dậy sau đó chạy thục mạng.
Sau khi bọn người đáng ghét kia đã khuất dạng, lúc này Nam Tịch Viên mới chú ý người con trai bên cạnh mình. Cô biết cậu ta, Bạc Kỷ Nhiên, con trai của Bạc Tống - vị lão đại cũng được coi là có tiếng trong giới hắc đạo.
Cách đó không xa Nam Tịch Viên thấy một chiếc moto đã bị biến dạng, động cơ vẫn còn đang hoạt động. Theo cô đoán, Bạc Kỷ Nhiên đang chạy xe thì vô tình bị đột kích vì thế mới trở tay không kịp.
Nhưng lại có người muốn ra tay với con trai độc nhất vô nhị của Bạc Tống đúng là không sợ cái chết, lần này có chuyện vui để xem thật rồi.
Nhìn lướt qua Bạc Kỷ Nhiên một cái, sau đó Nam Tịch Viên nhặt túi đồ từ đất lên, cũng không nói gì liền quay đầu sải bước.
"Cảm ơn cô đã ra tay cứu giúp." Bạc Kỹ Nhiên thấy Nam Tịch Viên rời đi liền chậm rãi đứng dậy nói vọng theo.
"Không có gì." Nam Tịch Viên dừng chân, khóe môi nhẹ nhếch lên một cái.
"Cô tên gì, cho tôi biết danh tính có được không?" Bạc Kỹ Nhiên tiến lên vài bước, cậu không nỡ để cô rời đi.
"Không quan trọng." Nam Tịch Viên không quay đầu, thái độ vẫn lạnh nhạt như vậy. Lần này cô đã cứu Bạc Kỷ Nhiên một mạng, cô tin cậu sẽ trả ơn cho cô, và cô sẽ đợi ngày đó.
"Tôi là Bạc Kỹ Nhiên, nếu có gặp khó khăn hãy tìm đến tôi. Bất kể chuyện gì tôi cũng sẽ giúp cô." Quả như cô đoán, Bạc Kỷ Nhiên thừa nhận cậu đã thiếu cô một ân tình.
Nam Tịch Viên rất muốn nói: Khó khăn của anh còn do tôi giải quyết, khó khăn của tôi cần đến anh sao?
Nhưng cuối cùng cô cũng im lặng, coi như không biết Bạc Kỷ Nhiên là ai, thản nhiên bước đi. Cánh môi anh đào cong lên tạo thành một vòng cung hoàn hảo.
Bạc Kỷ Nhiên nhìn theo bóng lưng của Nam Tịch Viên, ánh mắt xuất hiện vài tia xao động. Một cảm giác mãnh liệt bỗng dưng lan tỏa khiến trái tim của cậu trở nên ấm áp nhiều lần, rung động nhất thời khiến cậu phải ngỡ ngàng.
"Lần sau cẩn thận hơn là được." Nam Tịch Viên đi được vài bước liền nhắc nhở, phong thái vẫn ung dung hơn bao giờ hết.
Bây giờ cô không chỉ là ân nhân của Bạc Kỷ Nhiên cậu, mà còn là ân nhân của Bạc gia. Tuy là nói thế nhưng cô cũng không cần họ trả ơn, giúp được người là cô đã thấy vui rồi.
Bạc Kỷ Nhiên nhìn theo thân ảnh mảnh khảnh càng xa dần của Nam Tịch Viên, đôi mắt bỗng trở nên dịu dàng chưa từng có.
"Ân tình này tôi nhất định sẽ không quên."
Nam Tịch Viên ung dung bước đi, cũng lâu rồi cô mới có cơ hội "xuất chiêu" với người khác, đúng là rất đã! Cứu người khiến cô có cảm giác thành tựu, cũng vì điều đó mà tâm tình thoải mái hơn nhiều lần.
Nhưng có một điều mà Nam Tịch Viên không hề hay biết, rằng những hành động cứu Bạc Kỷ Nhiên của cô đều rơi vào ánh mắt thâm thúy của người đàn ông đang ngồi trong một chiếc xe thương vụ rộng lớn.
"Lão đại, cô ta còn biết võ, vô cùng lợi hại." Thủy Nhất ngồi ở ghế lái, nhìn Lục Dĩ Thiên qua kính chiếu hậu và khen một câu thật lòng, Nam Tịch Viên trong lòng hắn vốn dĩ không đơn giản chút nào, lần này lại chứng kiến cảnh cô bộc lộ tài năng của mình khiến hắn ngưỡng mộ.
"Đi." Lục Dĩ Thiên không trả lời câu nói của Thủy Nhất, thái độ của anh dường như không quan tâm đến việc Nam Tịch Viên vừa làm. Nhưng trong lòng anh giờ đây lại khắc sâu hình ảnh vừa rồi của cô, cô gái này rốt cuộc là người như thế nào chứ? Có lẽ còn rất nhiều điều thú vị ở Nam Tịch Viên mà anh chưa biết hết.
Vốn dĩ có công việc bên ngoài cần Lục Dĩ Thiên xử lý nhưng khi trở về thì anh lại vô tình bắt gặp một màn đặc sắc này, lòng không khỏi dâng lên sự tán thưởng cho cô. Hôm qua chứng kiến cảnh cô tránh đạt thì anh biết Nam Tịch Viên là người có thân thủ tốt, được học võ từ nhỏ. Nhưng không nghĩ từng chiêu mà cô đánh ra đều mang cốt khí đến vậy, khá tuyệt đấy!
Khi Nam Tịch Viên về tới Hắc Uyển thì Lục Dĩ Thiên đã có mặt trong phòng khách từ bao giờ, anh ngồi hiên ngang trên sofa và đang cùng đám Kim Nhất bàn về những việc trong tổ chức.
Nam Tịch Viên chỉ nhìn họ một cái sau đó đi lên lầu, cô tuy tò mò nhưng không nhiều chuyện, không phải chuyện của cô thì cô cũng không cần để ý kẻo biết nhiều quá rồi rước họa vào thân.
Nghĩ cũng thấy lạ, trong Hắc Uyển một người giúp việc cũng không có nhưng bên ngoài hoặc ở Lục gia thì đầy dẫy. Nếu Hắc Uyển này chỉ cho phép những người thân cận của Lục Dĩ Thiên vào thì cô là sao đây? Hay do Lục Dĩ Thiên ưu ái cô hơn vì cô đã cứu anh một mạng?
Đi cũng mất mấy phút mới vào được phòng ngủ, bây giờ thì cô đã nhớ rõ đường rồi nên sẽ không còn bị xem thường nữa. Vào phòng, Nam Tịch Viên ném vội túi đồ lên giường sau đó xách túi kem xuống lầu, vừa đi cô vừa bóc kem, đưa lên miệng thưởng thức ngon lành.
Lục Dĩ Thiên vẫn ngồi ở vị trí cũ, anh đang chăm chú nghe thuộc hạ báo cáo, đôi mắt sắc bén không gợn tí sóng. Việc của anh không liên quan đến cô, vì vậy Nam Tịch Viên nhanh chóng ra ngoài, rẽ vào khuôn viên ở Hắc Uyển.
Lúc đầu vào đây cô có quan sát, thấy bên kia hoa viên của Hắc Uyển là một vườn hoa Bỉ Ngạn bạt ngàn, đẹp vô cùng, gần đó còn có một chiếc xích đu, cô bèn lẳng lặng tiến về phía vừa hoa lộng lẫy và ngồi xuống trên xích đu.
Không khí thoáng mát dịu nhẹ, không gian im ắng. Vừa ăn kem vừa ngắm hoa, cảm giác này thật tuyệt vời!
Những giọt sương ban đêm còn đọng lại trên những cánh hoa Bỉ Ngạn đỏ rực, thật kiều diễm! Nam Tịch Viên không khỏi cảm thán, chỉ là cô có thắc mắc, rằng Lục Dĩ Thiên thích loài hoa này đấy ư?
"Bỉ Ngạn là máu, là chấp niệm yêu ma.
Vốn dĩ đã đau thương đến cùng cực. Sao còn nở rực để mê hoặc chúng sinh?"
Trong tâm trí Nam Tịch Viên đột nhiên nghĩ đến một số câu nói hay về Bỉ Ngạn, cô nhẹ lắc đầu một cái, cũng không muốn suy nghĩ nhiều để không phải muộn phiền.
Khi gã đàn ông định chạm vào vai Nam Tịch Viên thì liền bị cô tung một cú đá vào người, lực vô cùng mạnh khiến gã không phòng bị liền văng ra xa.
"Mẹ nó, con khốn. Tụi bây bắt nó cho tao." Gã đàn ông tức giận, khuôn mặt hằn học dữ tợn quát lớn. Dám đánh gã sao, cô là người đầu tiên đấy, gã nhất định sẽ không để yên cho cô. Sau khi nghe gã nói, những tên còn lại liền hùng hổ xong đến hòng muốn bắt cô lại.
Nam Tịch Viên lạnh lùng cười khẩy một tiếng, cô ra đòn nhanh và mạnh, từng tên từng tên đều bị ngã sõng soài. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tất cả những người áo đen đều nằm la liệt trên đất, miệng không ngừng rên rỉ vì đau.
"Các người chọn đi hay chọn lão đại của các người đích thân đến đồn cảnh sát đón? Ồ, tôi cũng không biết lão đại của các người còn cần những tên vô dụng này nữa không." Nam Tịch Viên ngạo mạn nói. Cô không có ý định sẽ giết sạch, bởi cô chỉ mới trốn thoát khỏi Nam Từ mà thôi, cũng không nên bứt dây động rừng. Vả lại những kẻ đó không có ý định hại cô, là cô đang ra tay tương trợ người khác.
"Đi thôi." Tên râu ria lúc nãy ra lệnh, cố gượng ngồi dậy sau đó chạy thục mạng.
Sau khi bọn người đáng ghét kia đã khuất dạng, lúc này Nam Tịch Viên mới chú ý người con trai bên cạnh mình. Cô biết cậu ta, Bạc Kỷ Nhiên, con trai của Bạc Tống - vị lão đại cũng được coi là có tiếng trong giới hắc đạo.
Cách đó không xa Nam Tịch Viên thấy một chiếc moto đã bị biến dạng, động cơ vẫn còn đang hoạt động. Theo cô đoán, Bạc Kỷ Nhiên đang chạy xe thì vô tình bị đột kích vì thế mới trở tay không kịp.
Nhưng lại có người muốn ra tay với con trai độc nhất vô nhị của Bạc Tống đúng là không sợ cái chết, lần này có chuyện vui để xem thật rồi.
Nhìn lướt qua Bạc Kỷ Nhiên một cái, sau đó Nam Tịch Viên nhặt túi đồ từ đất lên, cũng không nói gì liền quay đầu sải bước.
"Cảm ơn cô đã ra tay cứu giúp." Bạc Kỹ Nhiên thấy Nam Tịch Viên rời đi liền chậm rãi đứng dậy nói vọng theo.
"Không có gì." Nam Tịch Viên dừng chân, khóe môi nhẹ nhếch lên một cái.
"Cô tên gì, cho tôi biết danh tính có được không?" Bạc Kỹ Nhiên tiến lên vài bước, cậu không nỡ để cô rời đi.
"Không quan trọng." Nam Tịch Viên không quay đầu, thái độ vẫn lạnh nhạt như vậy. Lần này cô đã cứu Bạc Kỷ Nhiên một mạng, cô tin cậu sẽ trả ơn cho cô, và cô sẽ đợi ngày đó.
"Tôi là Bạc Kỹ Nhiên, nếu có gặp khó khăn hãy tìm đến tôi. Bất kể chuyện gì tôi cũng sẽ giúp cô." Quả như cô đoán, Bạc Kỷ Nhiên thừa nhận cậu đã thiếu cô một ân tình.
Nam Tịch Viên rất muốn nói: Khó khăn của anh còn do tôi giải quyết, khó khăn của tôi cần đến anh sao?
Nhưng cuối cùng cô cũng im lặng, coi như không biết Bạc Kỷ Nhiên là ai, thản nhiên bước đi. Cánh môi anh đào cong lên tạo thành một vòng cung hoàn hảo.
Bạc Kỷ Nhiên nhìn theo bóng lưng của Nam Tịch Viên, ánh mắt xuất hiện vài tia xao động. Một cảm giác mãnh liệt bỗng dưng lan tỏa khiến trái tim của cậu trở nên ấm áp nhiều lần, rung động nhất thời khiến cậu phải ngỡ ngàng.
"Lần sau cẩn thận hơn là được." Nam Tịch Viên đi được vài bước liền nhắc nhở, phong thái vẫn ung dung hơn bao giờ hết.
Bây giờ cô không chỉ là ân nhân của Bạc Kỷ Nhiên cậu, mà còn là ân nhân của Bạc gia. Tuy là nói thế nhưng cô cũng không cần họ trả ơn, giúp được người là cô đã thấy vui rồi.
Bạc Kỷ Nhiên nhìn theo thân ảnh mảnh khảnh càng xa dần của Nam Tịch Viên, đôi mắt bỗng trở nên dịu dàng chưa từng có.
"Ân tình này tôi nhất định sẽ không quên."
Nam Tịch Viên ung dung bước đi, cũng lâu rồi cô mới có cơ hội "xuất chiêu" với người khác, đúng là rất đã! Cứu người khiến cô có cảm giác thành tựu, cũng vì điều đó mà tâm tình thoải mái hơn nhiều lần.
Nhưng có một điều mà Nam Tịch Viên không hề hay biết, rằng những hành động cứu Bạc Kỷ Nhiên của cô đều rơi vào ánh mắt thâm thúy của người đàn ông đang ngồi trong một chiếc xe thương vụ rộng lớn.
"Lão đại, cô ta còn biết võ, vô cùng lợi hại." Thủy Nhất ngồi ở ghế lái, nhìn Lục Dĩ Thiên qua kính chiếu hậu và khen một câu thật lòng, Nam Tịch Viên trong lòng hắn vốn dĩ không đơn giản chút nào, lần này lại chứng kiến cảnh cô bộc lộ tài năng của mình khiến hắn ngưỡng mộ.
"Đi." Lục Dĩ Thiên không trả lời câu nói của Thủy Nhất, thái độ của anh dường như không quan tâm đến việc Nam Tịch Viên vừa làm. Nhưng trong lòng anh giờ đây lại khắc sâu hình ảnh vừa rồi của cô, cô gái này rốt cuộc là người như thế nào chứ? Có lẽ còn rất nhiều điều thú vị ở Nam Tịch Viên mà anh chưa biết hết.
Vốn dĩ có công việc bên ngoài cần Lục Dĩ Thiên xử lý nhưng khi trở về thì anh lại vô tình bắt gặp một màn đặc sắc này, lòng không khỏi dâng lên sự tán thưởng cho cô. Hôm qua chứng kiến cảnh cô tránh đạt thì anh biết Nam Tịch Viên là người có thân thủ tốt, được học võ từ nhỏ. Nhưng không nghĩ từng chiêu mà cô đánh ra đều mang cốt khí đến vậy, khá tuyệt đấy!
Khi Nam Tịch Viên về tới Hắc Uyển thì Lục Dĩ Thiên đã có mặt trong phòng khách từ bao giờ, anh ngồi hiên ngang trên sofa và đang cùng đám Kim Nhất bàn về những việc trong tổ chức.
Nam Tịch Viên chỉ nhìn họ một cái sau đó đi lên lầu, cô tuy tò mò nhưng không nhiều chuyện, không phải chuyện của cô thì cô cũng không cần để ý kẻo biết nhiều quá rồi rước họa vào thân.
Nghĩ cũng thấy lạ, trong Hắc Uyển một người giúp việc cũng không có nhưng bên ngoài hoặc ở Lục gia thì đầy dẫy. Nếu Hắc Uyển này chỉ cho phép những người thân cận của Lục Dĩ Thiên vào thì cô là sao đây? Hay do Lục Dĩ Thiên ưu ái cô hơn vì cô đã cứu anh một mạng?
Đi cũng mất mấy phút mới vào được phòng ngủ, bây giờ thì cô đã nhớ rõ đường rồi nên sẽ không còn bị xem thường nữa. Vào phòng, Nam Tịch Viên ném vội túi đồ lên giường sau đó xách túi kem xuống lầu, vừa đi cô vừa bóc kem, đưa lên miệng thưởng thức ngon lành.
Lục Dĩ Thiên vẫn ngồi ở vị trí cũ, anh đang chăm chú nghe thuộc hạ báo cáo, đôi mắt sắc bén không gợn tí sóng. Việc của anh không liên quan đến cô, vì vậy Nam Tịch Viên nhanh chóng ra ngoài, rẽ vào khuôn viên ở Hắc Uyển.
Lúc đầu vào đây cô có quan sát, thấy bên kia hoa viên của Hắc Uyển là một vườn hoa Bỉ Ngạn bạt ngàn, đẹp vô cùng, gần đó còn có một chiếc xích đu, cô bèn lẳng lặng tiến về phía vừa hoa lộng lẫy và ngồi xuống trên xích đu.
Không khí thoáng mát dịu nhẹ, không gian im ắng. Vừa ăn kem vừa ngắm hoa, cảm giác này thật tuyệt vời!
Những giọt sương ban đêm còn đọng lại trên những cánh hoa Bỉ Ngạn đỏ rực, thật kiều diễm! Nam Tịch Viên không khỏi cảm thán, chỉ là cô có thắc mắc, rằng Lục Dĩ Thiên thích loài hoa này đấy ư?
"Bỉ Ngạn là máu, là chấp niệm yêu ma.
Vốn dĩ đã đau thương đến cùng cực. Sao còn nở rực để mê hoặc chúng sinh?"
Trong tâm trí Nam Tịch Viên đột nhiên nghĩ đến một số câu nói hay về Bỉ Ngạn, cô nhẹ lắc đầu một cái, cũng không muốn suy nghĩ nhiều để không phải muộn phiền.
Bình luận facebook