• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ấn công đức (1 Viewer)

  • Chap-144

Chương 144 : Chương 144HƯƠNG THƠM







“Lần này đường xa hiểm trở, người đi một mình sao được!” Con ngươi của Liễu Loạn Ngữ chuyển động, vỗ đùi nói: “Chúng ta bắt tay làm ăn lớn như vậy, bây giờ ai cũng biết Thượng Phẩm Đường của ta có bán đan dược tốt nhất trấn Phù Dung. Ta trông cậy cả vào ngươi để kiếm tiền, tất nhiên sẽ không để một mình ngươi lao vào chốn nguy hiểm.”



Tô Lâm An nhìn dáng vẻ sốt ruột của hắn thì đột nhiên bật cười thành tiếng, nói với Nam Ly Nguyệt: “Ta thấy thật ra Liễu Loạn Ngữ cũng không tệ.”



Nam Ly Nguyệt hơi cúi đầu. Nàng không quay lại nhìn hắn, mà tiếp tục nói: “Chắc Liễu đại sư cũng biết, ta không còn lòng dạ nào với chuyện này nữa.”



Liễu Loạn Ngữ đã sốt ruột, hắn mà sốt ruột là sẽ nóng giận, không kiềm chế được mà nói lớn: “Ta nói rồi, ngươi không cần để bụng chuyện đó.”



Rõ ràng là hắn không muốn Nam Ly Nguyệt phải chịu gánh nặng, nhưng lại không biết mở lời thế nào, ngược lại khiến mình giống như đang nổi giận.



Nam Ly Nguyệt nghe thấy tiếng gào của Liễu Loạn Ngữ thì sững sờ, sau đó nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, thấy khuôn mặt đỏ bừng, dáng vẻ vừa lúng túng lại vừa hối hận muốn cắn lưỡi tự tử của hắn. Nàng mím môi nói: “Liễu đại sư thích ta từ lúc nào?”



“Khi ta chăm chú luyện đan, khi ta dạy ngươi luyện khí, hay là những lúc khác?”



Nàng dừng một lát rồi nói: “Hay là ta của hiện tại.”



Nam Ly Nguyệt biết khi tiên linh sử dụng cơ thể thì cũng không hề che giấu tính cách, sự khác biệt vô cùng rõ rệt. Nhưng những người bên cạnh nàng cũng đã quen với chuyện đó, không cảm thấy có gì khác lạ. Họ chỉ nghĩ đó là bởi vì trước kia nàng gặp nạn nên nguyên thần phân chia ra thành hai tính cách, trong khi luyện khí và luyện đan, nàng sẽ biến thành người khác.



Ở trong mắt bọn họ, đó là cùng một người.



Nhưng hai thân phận này lại có sự khác biệt rất lớn.



Khi Nam Ly Nguyệt luyện đan thì thân phận thật sự là tiên linh. Nếu như người Liễu đại sư thích là khí linh, vậy thì Nam Ly Nguyệt sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho hắn biết sự thật.



Đó không phải là nàng, nàng không thể lừa gạt hắn để tận hưởng những điều tốt đẹp của hắn. Mà nàng, cũng sẽ phải chịu quá nhiều gánh nặng chỉ vì lòng yêu mến của Liễu đại sư.



Bởi vì người hắn thích không phải nàng. Nàng cũng không thể quyết định thay tiên linh được.



Còn một khả năng khác, người hắn thích là chính nàng. Vậy nàng phải nghĩ xem nên xử lý như thế nào.



“Hả?” Liễu Loạn Ngữ sửng sốt, không hiểu Nam Ly Nguyệt có ý gì.



Nhưng hắn ngây người trong chốc lát, rồi đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, vì vậy cẩn thận dè dặt nói: “Mặc dù nguyên thần của ngươi có chút vấn đề, có lúc sẽ vô cùng hung dữ thô lỗ, nhưng ta biết đó không phải là con người thật của ngươi.”



“Ngươi rất dịu dàng, cũng rất kiên cường.” Liễu Loạn Ngữ nghiêm túc nói, “Trải qua nhiều khó khăn vất vả như vậy mà vẫn không bỏ cuộc, ta rất thích ngươi như vậy.”



Ý nói hiện tại mới là con người thật của nàng, còn khi hung dữ là bởi vì vấn đề của nguyên thần mà thôi, hắn thích nàng dịu dàng như này.



Tô Lâm An nổi điên. Cái gì mà hung dữ thô lỗ? Cho dù là khi mắng người khác thì phong thái của ta cũng rất tao nhã đấy biết không!



Ngươi dám lặp lại lần nữa bà đây sẽ đánh chết ngươi.



Rối gỗ trực tiếp nhảy lên đấm Liễu Loạn Ngữ một phát.



Nam Ly Nguyệt nghe thấy lời nói của Liễu Loạn Ngữ thì ngẩn người, nhưng khi thấy tiên linh nổi giận đánh người, nàng cũng không kìm được mà hơi cong khóe miệng. Sau đó nàng quay mặt lại, hít thật sâu rồi mới tiếp tục nói: “Ta vẫn còn thù lớn chưa báo, và một đứa con không rõ tung tích...”



Lần này Liễu Loạn Ngữ đã biết mình nên nói thế nào: “Kẻ thù của ngươi chính là kẻ thù của ta, con của ngươi cũng là con của ta!”



Nam Ly Nguyệt: “...”



“Ta đi ra ngoài trước, ngươi cứ coi như ta không tồn tại, đừng để mình bị quấy nhiễu, cứ yên tâm kết anh đi.” Nói xong câu này, Liễu Loạn Ngữ bèn nhanh chóng rời khỏi căn phòng.



Tô Lâm An chưa từng gặp người nào như hắn, đúng là khiến người khác khó mà tưởng tượng nổi, nhưng hắn quả thật đã khiến người khác cảm nhận được sự chân thành cùng tấm lòng của mình.



“Hắn nói đúng đấy, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Cứ coi như hắn không tồn tại, thuận theo tự nhiên, kết anh mới là chuyện quan trọng.” Tô Lâm An nói theo.



Nam Ly Nguyệt gật đầu: “Ta hiểu.”



Tâm trí của nàng vô cùng vững vàng, nàng sẽ không bao giờ bị rối lòng bởi những lời nói của Liễu Loạn Ngữ. Việc gấp trước mắt chính là kết anh, chỉ vậy mà thôi.



Khoảng thời gian sau đó, Nam Ly Nguyệt vẫn tiếp tục tu luyện ngày đêm, cố gắng vượt qua bình cảnh(*).




(*) Bình cảnh: tình trạng thắt nút cổ chai, mang hàm nghĩa là giai đoạn trì trệ trong quá trình phát triển. Trong tu luyện, nếu tìm được phương hướng chính xác để vượt qua bình cảnh thì tu vi sẽ đột phá.



Ba ngày sau, Nam Ly Nguyệt kết anh thành công, cũng dễ dàng vượt qua lôi kiếp của Nguyên Anh kỳ. Hiện giờ nàng da dày thịt béo, bị thương nặng như vậy cũng không đau. Khi lôi kiếp đánh xuống, nàng không cảm thấy quá đau đớn, hoàn toàn không dốc sức để ngăn cản.



Người ngoài còn tưởng rằng Nam Ly Nguyệt đã đi theo con đường thể tu, nhưng thực ra nàng vẫn là một đan tu, thoạt nhìn cơ thể cũng không quá khỏe mạnh rắn chắc.



Sau khi kết anh thành công, Nam Ly Nguyệt còn phải điều hòa hơi thở một khoảng thời gian để ổn định lại cảnh giới tu vi. Trong lúc này, Tô Lâm An đã đang chuẩn bị để lên đường, cũng chính là mua mua và mua.



Trong khoảng thời gian này, Tô Lâm An luyện chế đan dược kiếm được rất nhiều linh thạch. Nàng và Lý Chiêu Chiêu đến phòng đấu giá mua ba đan hỏa. Trong đó một là đan hỏa cấp bảy Tùng Hạc Hỏa, một là đan hỏa cấp sáu Đàn Mộc Hỏa, còn một là đan hỏa cấp tám Tử Kim Hỏa.



Vào ngày Nam Ly Nguyệt kết anh thành công, Tô Lâm An đã tặng đan hỏa cấp tám Tử Kim Hỏa cho nàng. Trình độ đan đạo của nàng không hề tầm thường, nếu có đan hỏa thì nàng có thể tự luyện đan. Mặc dù mấy ngày nay người luyện đan đều là Tô Lâm An, Nam Ly Nguyệt cũng không tỏ ra có hứng thú với việc luyện đan, nhưng Tô Lâm An biết, thật ra nàng cũng rất muốn tự luyện đan. Nàng là Nam Ly Nguyệt, sinh ra trong thế gia luyện đan, cha mẹ là đan dược sư tiếng tăm lừng lẫy của giới tu chân.



Cho nên, nàng không dám quên, nàng phải đi tiếp con đường đan đạo này.



Còn đan hỏa cấp bảy Tùng Hạc Hỏa thì Tô Lâm An tặng cho Lý Chiêu Chiêu. Hiện giờ tư chất của Lý Chiêu Chiêu cũng tính là khá, dù không thể so sánh với mấy kẻ yêu nghiệt nhưng trình độ cũng trên mức trung bình, ở trong đại tông môn cũng có thể làm đệ tử nội môn.



Chỉ có điều hiện giờ cô bé mới đến Ngưng Thần kỳ tầng năm, vốn tưởng rằng muốn thu phục Tùng Hạc Hỏa sẽ rất khó khăn, nhưng bởi vì có sự tồn tại của Khoa Đẩu Hỏa nên linh hỏa này không dám lỗ mãng, không hề giãy giụa đã ngoan ngoãn chui vào trong đan điền của Lý Chiêu Chiêu.



Còn lại đan hỏa cấp sáu Đàn Mộc Hỏa, tất nhiên nàng cho La Phi Diệp.



Đàn Mộc Hỏa có hương thơm thoang thoảng, đa số là nữ tu dùng. Vốn dĩ Tô Lâm An còn hơi do dự có nên cho Lý Chiêu Chiêu ngọn lửa này hay không. Nàng còn nghĩ, nếu sau này có ngọn lửa tốt hơn thì vẫn có cách để đổi, chỉ cần có Khoa Đẩu Hỏa thì muốn đổi lửa cũng không khó.



Kết quả Lý Chiêu Chiêu không cần suy nghĩ đã từ chối luôn.



“Lửa thơm? Ta không cần, cho tiểu sư đệ đi.”



Cô bé không muốn khi mình luyện đan mà cả người tỏa hương thơm ngát. Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, Lý Chiêu Chiêu liền không rét mà run.



Vì vậy, Đàn Mộc Hỏa này đã thuộc về La Phi Diệp.



La Phi Diệp: “Đàn Mộc Hỏa còn gọi là lửa thơm sao?”



“Ngọn lửa có mùi gỗ đàn hương?”



Lý Chiêu Chiêu nhìn hắn với khuôn mặt không biểu cảm. Suy cho cùng thì cô bé còn là một tiểu cô nương nên vẫn thấy hơi ngại ngùng. Cô bé không cần mà cứ thế đem cho một người đàn ông như La Phi Diệp, có ý như đang bắt nạt tiểu sư đệ.



Nếu hắn từ chối, vậy sau này cô bé sẽ luyện chế thật nhiều đan dược để kiếm linh thạch, tìm đan hỏa tốt hơn cho hắn.



“Tốt quá!” La Phi Diệp vui vẻ nói, “Vậy khi ta dâng hương cho củ cải đại tiên, chẳng phải sẽ càng có thành ý hay sao!”



“Nghe nói nếu như thành tâm thì sẽ thắp lên một nén tâm hương, có thể gửi lòng thành thẳng tới tiên linh. Trên người ta có mùi gỗ đàn hương, mỗi ngày khi vái lạy củ cải đại tiên, chẳng phải bản thân chính là hương sao? Hơn nữa ta dùng đan hỏa này để luyện chế nhang nến thì chắc là hiệu quả sẽ càng tốt hơn nhỉ?”



Hắn càng nói càng phấn khích: “Tốt quá, cảm ơn tiên linh, cảm ơn sư phụ, cảm ơn sư tỷ.” Cảm ơn tất cả mọi người một lượt xong, La Phi Diệp chắp hai tay, cung kính nói: “Cảm ơn củ cải đại tiên.”



Đây là một người đàn ông với linh hồn có hương thơm...



Nhưng liên quan gì tới củ cải đại tiên chứ...



“Nhưng từ lúc nó xuất hiện, cuộc sống của ta ngày càng tốt hơn.” La Phi Diệp nghiêm túc nói, “Ngươi xem, hiện tại chẳng phải chúng ta rất thuận lợi sao.”



“Đây đều do củ cải đại tiên phù hộ cho chúng ta đấy.”



Khi La Phi Diệp nói những lời này, Tô Lâm An lại cảm nhận được một tia niệm lực khiến nguyên thần của nàng vô cùng thoải mái.



Nàng cũng tiện thể nhìn chiếc lá xanh trong ấn Công Đức.



Không giống với trước kia khi ở bên cạnh Mục Cẩm Vân, khi đó ngày nào nàng cũng nhìn chằm chằm chiếc lá xanh trong ấn Công Đức, mong đợi nó nhanh chóng xanh hết, tích đủ công đức để rời đi. Nhưng bây giờ, sau lần nàng dạy dỗ Thu Tinh ở Đan Tâm Lâu khiến công đức trong chiếc lá giảm đi một phần năm, thì Tô Lâm An không tiếp tục theo dõi nữa. Nàng cũng không vội rời đi, nên cũng không quan tâm đến ánh sáng xanh trên chiếc lá.



Giờ phút này thấy ánh sáng xanh lại sắp đầy trở lại, Tô Lâm An vui mừng thở phào một hơi. Đi theo đúng người thì tích công đức cũng chẳng có gì khó khăn cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ấn Công Đức full
  • Thanh Sam Yên Vũ
Ấn Công Đức
  • Thanh Sam Yên Vũ
Dâu tây ấn
  • Bất Chỉ Thị Khoả Thái
Chap-105

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom