• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ấn công đức (3 Viewers)

  • Chap-154

Chương 154 : Chương 154UỐNG THUỐC THÔI







Sao thú Phiên Vân vẫn chưa tỉnh lại?



Nó bị đánh thức chắc chắn sẽ phát điên. Khi Đan Lâm Thụ đuổi tới còn tưởng sẽ rất khó giải quyết, nào ngờ con thú Phiên Vân này lại tự ngủ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Đáp án, chỉ e là phải đợi nó tỉnh lại mới biết được. Thế nhưng con thú Phiên Vân này lại ngủ rất say, không hề có chút dấu hiệu tỉnh lại.



Bất đắc dĩ, dù tiếc của thì ông cũng chỉ có thể lấy ra một viên đan dược đã được luyện chế tốt.



Khi lấy viên đan dược ấy ra, màn đêm tối như mực xung quanh đều được thắp sáng. Ông cầm lấy viên đan dược như đang cầm một ngôi sao trong tay.



Đây là đan dược cấp chín, mỗi viên đều trân quý vô cùng. Cho đến tận bây giờ, ông mới chỉ luyện chế ra được bảy viên, tài nguyên dùng đến khó có thể ước tính được. Hiện giờ, đan dược này chỉ còn hai viên. Đan Lâm Thụ mở lư hương ra, đặt viên đan dược vào.



Đan dược cấp chín được đưa vào, cả lư hương đều được chiếu sáng rực như một chiếc đèn lồng nhỏ. Chỉ chốc lát sau liền có làn sương mù vấn vít bay ra. Làn sương đó ngưng tụ thành hình rồng trong không trung, từng luồng một bay vào lỗ mũi thú Phiên Vân.



Một viên đan dược chỉ tốn nửa canh giờ đã đốt xong. Sau đó, thú Phiên Vân yếu ớt tỉnh lại. Khi mở mắt, nó còn hắt xì một cái rõ to.



May mà Đan Lâm Thụ đã sớm có chuẩn bị, dựng một lá chắn linh khí quanh người. Bằng không, cả người ông sẽ bị xối ướt hết, không khác gì vừa tắm mưa.



“Tìm ta có việc gì?” Bị quấy nhiễu tỉnh mộng, giọng điệu của thú Phiên Vân có hơi không vui.



Đan Lâm Thụ đưa lư hương trong tay qua, “Tàn hương vẫn uống được.” Ông đưa qua, đơn giản chỉ là để nói cho thú Phiên Vân biết, ta vừa cho ngươi dùng một viên đan dược cấp chín.



Tác dụng của tàn hương không lớn lắm, chỉ có thể giảm đau.



Giờ thú Phiên Vân không muốn ăn. Nó nghĩ đến lời của người phụ nữ kia, không được ăn uống linh tinh nữa. Vì vậy thú Phiên Vân thổi phù một hơi, thổi tàn hương bay vung vãi khắp nơi, sau đó mới nói: “Có chuyện thì nói thẳng, đừng quấy nhiễu giấc ngủ của ta.”



“Hôm nay sao ngươi lại vô cớ tỉnh dậy, còn nuốt không ít núi rừng xung quanh, động tay với những người ở khu vực an toàn bên rìa dãy núi?”



“Thú Phiên Vân, chúng ta đã lập thề ước.”



Thú Phiên Vân liền mất kiên nhẫn, “Ta động tay lúc nào? Rõ ràng là ta động miệng!”



Đám linh thú này có một đặc điểm chung, đó chính là cực kỳ vô lý, nhưng lại khiến người ta không thể phản bác lại. Đúng vậy, nó không động tay, chỉ thổi vài hơi thôi.



Đan Lâm Thụ chẳng buồn đấu khẩu với nó, “Vậy tại sao ngươi lại ngủ lại? Theo tình hình hiện giờ của ngươi, không có sự giúp đỡ của ta, để ngủ say một lần nữa rất khó.”



Thú Phiên Vân lại bực mình, “Nói như thể ngươi quan trọng lắm vậy. Chỉ là một luyện đan sư cấp chín mà thôi, thực sự cho rằng thứ mình luyện ra là tiên đan sao?”



“Không có ngươi ta không ngủ nổi? Mặt mũi ngươi cũng lớn thật đấy?”



Đan Lâm Thụ giờ mới sa sầm mặt, “Nói chuyện cho tử tế.”



Cảnh giới thực lực của họ đều như nhau, thú Phiên Vân còn có bệnh tật quấn thân, lại cứ luôn hung hăng phách lối trước mặt ông nhiều lần, tính nết ông có tốt đến mấy cũng không thể chịu nổi.



“Ta bị đánh thức. Còn về chuyện ngủ lại, vậy thì chắc chắn là do ta quá mệt. Ngươi cũng biết, cơ thể của ta không chống đỡ được bao lâu nữa.” Khi thú Phiên Vân nói chuyện lại bắt đầu thở hổn hển, phát ra những tiếng vù vù. Gió lớn thổi qua rừng cây, tức thì cả dãy núi Vọng Xuyên Tây Lĩnh đều tràn ngập tiếng quỷ khóc sói gào.



Nó không muốn nói thêm chữ nào.



Chẳng lẽ nói, nó bị một người phụ nữ gọi tên thật, đồng thời chóng mặt rồi ngủ mất?



Tuyệt đối không thể nhắc đến.



Thú Phiên Vân đã sống mấy vạn năm không ngu như những con linh thú khác. Nó không muốn nói, Đan Lâm Thụ hỏi dò mấy cũng chịu. Ông chỉ có thể nói: “Ta kiểm tra cơ thể cho ngươi.”



Thú Phiên Vân hừ một tiếng, cả người nằm nhoài ra. Rõ ràng biên độ của động tác không lớn, lại khiến đất rung núi chuyển một trận.



“Đan Phù Tông sẽ nuôi dưỡng ngươi cho đến khi kết thúc sinh mệnh này. Mà trước khi ngươi mất, hãy nhớ lấy giao hẹn của chúng ta.”



“Biết rồi, linh châu bản nguyên, tới lúc đó các ngươi cầm đi là được.” Thú Phiên Vân thờ ơ đáp.



Nó thật sự không quan tâm.



Linh thú cấp chín như nó, sau khi chết đi hài cốt đều là bảo bối. Nếu một ngày nào đó nó chết đi, không biết có biết bao người trèo lên người nó để tìm bảo vật. Nó cũng không thể làm cho mình tan thành mây khói, vậy có ý nghĩa gì đâu. Nếu như luyện chế thành pháp khí pháp bảo, còn tương đương với chuyện thay đổi thân phận tiếp tục tồn tại. Đừng nói tới việc khi nhắc đến, còn thêm một câu, “Đó là áo giáp được làm từ da của thú Phiên Vân đó!”



Nếu kết quả cuối cùng đều là bị phân thây, vậy sao không dùng cơ thể của chính mình để làm một giao dịch, đổi lấy sự thoải mái cho bản thân trước khi chết.



Còn về linh châu bản nguyên, chính là viên linh châu quý giá nhất trong cơ thể nó, linh khí dồi dào, bách độc bất xâm. Nếu dùng linh châu cấp chín để làm thuốc sẽ có lợi ích rất lớn với những tu sĩ Độ Kiếp kỳ.







Nó không muốn hủy đi chính cơ thể của mình, dù sao sau khi nó chết có thể hóa thành ngọn núi. Nhưng linh châu bản nguyên này có thể biến mất, cũng giống như tu sĩ tự nổ nguyên thần vậy. Chỉ cần nó muốn, sau khi nó chết, linh châu bản nguyên sẽ được chôn vùi theo nó. Đan Phù Tông nuôi dưỡng nó ăn no uống đủ, chính là vì viên linh châu này.



Họ không có cách nào để cướp của nó, chỉ có thể ra điều kiện giao hẹn với nó.



Nó vẫn thực sự muốn sống lâu hơn chút, để Đan Phù Tông nuôi dưỡng thêm mấy năm, chỉ tiếc rằng, thú Phiên Vân cũng biết cơ thể mình ngày càng yếu đi. Đại khái, chắc cũng không còn được đến một năm nữa.



Đại hạn sắp tới, không thể cứu vãn.



Nghĩ tới đây, nó lại lắc đầu, “Tình trạng của ta, ngươi thấy rõ rồi chứ?”



Đan Lâm Thụ trầm giọng nói: “Tình hình của ngươi không khả quan lắm.” Ông kiểm tra một lượt, độc đã chảy đến tứ chi bách hải xâm nhập vào kinh mạch linh khí, cả cơ thể đều bị khô héo, không sống được bao lâu nữa. Có lẽ chính vì như vậy mới khiến nó tỉnh dậy vô cớ, lại không có sức để giải tỏa, ngủ say lần nữa.



Vậy thì tốt. Linh đan diệu dược nuôi dưỡng cho nó nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch thành quả.



“Trong lòng ngươi chắc vui lắm nhỉ.” Phiên Vân Thù trừng ông, “Ta biết ngươi muốn cười...”



Nó dừng lại một lát rồi bảo, “Nén lại.”



Các lí do mà Đan Lâm Thụ đã chuẩn bị sẵn nghẹn lại trong nháy mắt, ông trầm mặt không nói một lời.



“Muốn cười thì về rồi cười. Đi đi, ta muốn ngủ.” Sau khi oán giận người một trận, thú Phiên Vân nhắm mắt lại. Đan Lâm Thụ cũng không ở đó nữa, quay về Đan Phù Tông. Ông là Độ Kiếp kỳ, vừa đi một bước, thân hình đã có thể xuất hiện ở nơi cách đây ngàn dặm. Trong mắt của tu sĩ cấp thấp, tu sĩ Độ Kiếp kỳ bất cứ lúc nào cũng có thể phá rách hư không, ngao du thiên ngoại.



Đợi ông đi xa, không lâu sau, đám người Mục Cẩm Vân mới bò lên từ đống đá vụn.



Thú Phiên Vân vẫn chưa ngủ. Nó hơi híp mắt lại, nhìn thấy phía dưới có một con chim cấp tám, một thằng nhãi nhân loại, cùng với...



Một con linh thú tằm Phù Dung hơi thở có hơi kỳ lạ, khiến nó cũng có phần không nhìn thấu?



Con tằm Phù Dung này, chỉ e là linh thú trong đá Thiên Vẫn, trên người có hơi thở thượng giới. Vì vậy rõ ràng tu vi kém như vậy, nhưng vẫn đem lại cho nó một cảm giác nhìn không thấu nông sâu.



Nó lười để ý đến chúng, mặc cho một người hai thú chật vật rời đi. Đợi chúng rời đi, thú Phiên Vân mới liếc nhìn về núi Long Đầu.



Nơi đó, là địa bàn mà hai người kia từng ở, trong ấy vẫn còn một con thỏ nhát gan.



Chắc chắn mấy kẻ đó đã đến núi Long Đầu trêu chọc Thỏ, nhưng cũng không chiếm được lợi gì.



Lười để ý lười quan tâm, mí mắt nó sắp không chống nổi nữa rồi.



Khi ý thức của nó dần trở nên mơ hồ, nó nghe thấy một giọng nói nổ tung bên tai, “Vân Đàn, uống thuốc thôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ấn Công Đức full
  • Thanh Sam Yên Vũ
Ấn Công Đức
  • Thanh Sam Yên Vũ
Dâu tây ấn
  • Bất Chỉ Thị Khoả Thái
Chap-105

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom