• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ấn công đức (4 Viewers)

  • Chap-217

Chương 217 : Chương 217VÔ SONG







Tô Lâm An nghe thấy họ đang bàn bạc, chủ động nói: “Không cần viết tên của ta đâu.”



“Điều này...”



Mặt nàng không có chút biểu cảm tiếp tục nói: “Ta còn chẳng có tên.”



Trình Nhất Hiên ở bên sững sờ, “Tỷ tỷ.”



“Tên trước kia là Trình Nhất Tinh, là tỳ nữ của Trình gia, là kiếm nô của Trình gia...” Nàng ngẩng đầu lên, con ngươi lạnh lẽo, “Ta muốn tự đặt một cái tên mới cho mình.”



“Vậy ngươi đã nghĩ ra tên gì chưa?”



Tô Lâm An lắc đầu, “Vẫn chưa.”



Vào đúng lúc này, Diệp Vạn Không kia lại chủ động nói: “Tư chất này của ngươi có thể nói là thiên hạ vô song, nếu đã như vậy, sau này gọi ngươi là Vô Song đi.”



Tô Lâm An khá vừa lòng, gật đầu đồng ý.



Ừm, Diệp Vạn Không này đúng là có mắt nhìn người, có thể nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn dưới lớp vỏ bọc này của nàng.



Còn về cái tên trên bia đá, ông tiếp tục nói: “Tông môn xuất hiện đệ tử ưu tú, lão tổ nhất định sẽ rất vui. Cái tên này, thay đi thôi.”



Vì vậy, tên trên bia đá được đổi thành Vô Song, ở phía sau là một chuỗi số dài, mà con số này, không biết lúc nào mới có thể có người phá vỡ.



Bọn họ vừa thay đổi xong con số thì linh thuyền của Vấn Đạo Tông và Ngự Thú Tông tới, Vấn Đạo Tông hiện dẫn đầu, nhưng mọi người đều biết người trên chiếc thuyền vừa rồi rất đáng gờm, lúc này đều quan tâm xem rốt cuộc họ có được bao nhiêu.



Kết quả vừa nhìn thấy bia đá liền ngây người ra, Vương Khanh An lẩm bẩm nói: “Ba vạn, hơn ba vạn?”



Nữ tu của Ngự Thú Tông kia nhảy lên bờ, lấy ra thái ngọc đã sớm chuẩn bị xong xuôi, “Này, có cược có chịu!” Thua bởi họ, dù sao vẫn tốt hơn là thua Vấn Đạo Tông.



“Bọn họ có hơn ba vạn miếng, chúng ta còn phải đưa sao?” Một cô gái của Vấn Đạo Tông nhìn thấy nữ tu Ngự Thú Tông kia nộp ngọc ra, không nhịn được lên tiếng hỏi.



Cô gái đó biết thái ngọc chính là đồ tốt, giờ phải lấy ra thì trong lòng cực kỳ không nỡ.



Tô Lâm An nhìn lại theo hướng giọng nói cất lên, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô gái vừa nói câu kia. Rõ ràng chỉ là một bé gái tu vi Trúc Cơ kỳ người gầy trơ xương, vào khoảnh khắc đó lại khiến cho người khác có ảo giác như đang thấy hung thú. Cô gái kia tê rần cả da đầu, cố phô trương thanh thế nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi đã có cả đống thái ngọc như vậy rồi mà còn muốn cướp lấy năm mươi miếng của chúng ta làm gì?”



“Ta đã thắng.” Tô Lâm An gằn từng chữ.



Diệp Vạn Không ngoảnh mặt làm ngơ, ông muốn biết, đứa trẻ sống sót ra khỏi căn phòng đó, trong cơ thể còn có chứa hai trứng trùng của cổ Phệ Tâm này, khi hung tính bộc phát sẽ làm ra chuyện gì.



Có phải con bé, đã không thể điều khiển nổi sát ý của bản thân hay không?



Lại chẳng ngờ, bé gái bỗng quay đầu nhìn ông, còn kéo kéo ống tay ông, “Chẳng phải ông là người làm chứng sao?”



Ờm...



Diệp Vạn Không cúi đầu ho khan một tiếng, “Có cược có chịu. Các ngươi vẫn nên giao năm mươi miếng thái ngọc kia ra đi.”



Nữ tu kia còn muốn gây thêm chuyện, đã bị những đồng môn khác cản lại. Vương Khanh An lấy năm mươi mảnh thái ngọc ra đưa cho Tô Lâm An, còn nói xin lỗi.



Nhưng vào đúng lúc này, vị nữ tu của Vạn Tượng Tông đứng bên bờ liền nói: “Nàng ta, lập tức đưa về, không được vào Vạn Tượng Tông nữa.”



“Tại sao chứ, ta...”



Chỉ thấy nữ tu Vạn Tượng Tông phất ống tay áo một cái, cơn cuồng phong từ ống tay thổi ra ngoài, cô gái trên thuyền kia liền không thể đứng vững. Sau khi bị thổi văng ra ngoài, chỉ trong chớp mắt cô ta đã biến mất tăm. Sau khi người đó ném nữ tu kia đi thì lạnh lùng trừng Vương Khanh An, “Cho ngươi chọn đệ tử có tư chất cao, phẩm hạnh tốt qua làm trợ thủ cho mình, ngươi lại chọn thứ ‘mặt hàng’ như vậy?”



“Hiện giờ Vấn Đạo Tông thiếu mất một người, sau này sợ là các ngươi sẽ ở hạng chót, tự thu xếp cho tốt.”



Sau khi dạy dỗ Vấn Đạo Tông một hồi, người phụ nữ mới nhìn về phía Tô Lâm An, “Ta là chưởng viện của Giới Luật Viện trong Vạn Tượng Tông, Nam Chỉ Khê. Các ngươi vào Vạn Tượng Tông ta nhất định phải tuân theo quy tắc của tông môn, nếu như làm trái lại, Giới Luật Viện nhất định sẽ không tha.”



Nói về quy tắc lại cứ nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An, xem ra người phụ nữ này chính là vị truyền âm với Diệp Vạn Không lúc trước. Nàng ta biết được thân phận hiện giờ của Tô Lâm An đi ra từ căn mật thất đó, trong người còn có cổ Phệ Tâm, bởi vậy cảnh cáo nàng không được làm loạn.



“Tiểu Châu, đưa hai đứa trẻ này tới rừng Thanh Trúc.” Nam Chỉ Khê căn dặn.



Sau lưng nàng có một tu sĩ mặc áo xanh tuổi tác không lớn đứng ra, cung kính đáp lời: “Vâng, chưởng viện.”



Trước khi rời đi, Diệp Vạn Không đưa cho Tô Lâm An một túi trữ vật, “Đống thái ngọc này, ngươi cứ cầm hết đi, là thứ rất hữu ích đấy, có thể coi như linh thạch dùng để tu luyện, cầm tới tông môn để đổi đồ, trao đổi với các sư huynh sư đệ khác cũng được. Cầm lấy cả đi.”



Ông nghĩ một hồi, nói tiếp: “Tu luyện cho tốt, chớ có làm biếng.”



“Vâng.” Tô Lâm An thờ ơ đáp lại một tiếng, còn Trình Nhất Hiên thì vẫn chưa hồi thần lại từ sự đả kích khi tỷ tỷ đổi tên, chỉ đáp lại một tiếng theo bản năng.



Dư Tiểu Châu dẫn hai đứa bé tới rừng Thanh Trúc. Hắn đi ở đằng trước, không ngừng quay lại liếc nhìn họ.



Đứa bé gái lớn hơn chút có tư chất nghịch thiên, không ngờ lại có thể thu hút tới hơn ba vạn miếng thái ngọc. Bé trai bên cạnh cô nhóc thực ra cũng không tính là tệ, nhưng so sánh với cô nhóc kia thì đúng là không đáng nhìn đến. Nghe nói, bé gái này là tỳ nữ của nhà bé trai? Hiện giờ thân phận lại có nghịch chuyển to lớn.







Đang suy nghĩ đã nhìn thấy bé trai duỗi tay kéo lấy ống tay áo bé gái, “Tỷ tỷ, sao tỷ lại muốn đổi tên vậy?”



Tô Lâm An không dừng bước, nói với gương mặt không biểu cảm: “Ngươi đã nói ta không phải tỷ tỷ của ngươi, là kiếm nô của ngươi, còn là vợ nuôi từ bé của ngươi?”



Dư Tiểu Châu đang nghe lỏm ở phía trước nhếch khóe miệng, suýt chút nữa cười ra tiếng. Đúng là đám tu sĩ bình thường ở hạ giới, không ngờ còn giữ cả kiểu nuôi dâu từ nhỏ này của người phàm. Con đường tu chân chính là nằm gai nếm mật nghịch thiên mà tới, há có thể sớm ngày đắm chìm trong nhi nữ tình trường chứ?



“Ta ta...” Trình Nhất Hiên không ngờ lời nói của mình ở ngoài khe nứt lại bị Trình Nhất Tinh nghe được.



Nó lắp bắp đáp: “Ta, ta...”



Nói cho cùng, nó cũng không muốn cưới. Chẳng vì lý do gì khác, chính là bởi tỷ tỷ không hề xinh đẹp.



Tô Lâm An bỗng nói tiếp: “Ta không phải tỷ tỷ của ngươi, cũng không phải là vợ nuôi từ bé của ngươi. Ta đã cứu ngươi rất nhiều lần, dù cho trước kia có quan hệ gì đi chăng nữa, hiện giờ ta cũng chẳng nợ gì ngươi nữa.”



“Trình Nhất Hiên, sau này hãy gọi ta là Vô Song.”



“Tỷ tỷ.”



Tô Lâm An giãy ra khỏi tay Trình Nhất Hiên, bước nhanh hai bước đuổi kịp Dư Tiểu Châu, hỏi nhỏ bên tai hắn: “Rừng Thanh Trúc có lớn không? Có thể để ta cách đứa bé đó xa một chút không?”



Khi nói những lời này, Tô Lâm An còn đưa một miếng thái ngọc qua.



Dư Tiểu Châu nháy mắt với nàng, “Không thành vấn đề.”



Rừng Thanh Trúc, nơi đó vô cùng lớn đấy.



Sau khi chia một trăm miếng thái ngọc trong túi trữ vật cho Trình Nhất Hiên, Tô Lâm An bèn chia tay thằng nhóc, mỗi người một hướng. Nơi nàng được phân đến cách nơi của Trình Nhất Hiên cực xa, ở giữa còn cách một mảnh rừng trúc có mê trận. Với thực lực hiện giờ của Trình Nhất Hiên, không có ngọc bài để đi qua trận pháp thì nó căn bản không thể đi qua được. Điều đó cũng có nghĩa, hiện giờ Tô Lâm An cũng tạm xem như đã bỏ được gánh nặng nhỏ này.



Thật đáng ăn mừng!



Vậy mà lại dám chê ngoại hình của nàng chẳng ra sao, không đẹp bằng tiểu sư muội. Sau này phải cho nó biết được thế nào gọi là con gái mười tám thì thay đổi, càng lớn càng xinh đẹp, hứ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ấn Công Đức full
  • Thanh Sam Yên Vũ
Ấn Công Đức
  • Thanh Sam Yên Vũ
Dâu tây ấn
  • Bất Chỉ Thị Khoả Thái
Chap-105

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom