-
Chương 81: 81: Nói Hay Lắm!
Edit: Sơn Tra
Ngô Thiến xướng trong chốc lát, đối diện với đôi mắt đang híp lại của Cố Tùy.
Cô nàng đột nhiên nuốt nước bọt, dừng hát, tiếp đó bò qua ôm lấy cánh tay của Hứa Khuynh.
Cố Tùy rũ mắt: "Em dám chạm vào cô ấy?"
Ngô Thiến theo phản xạ muốn thu hồi tay, Hứa Khuynh lại duỗi tay giữ chặt cánh tay Ngô Thiến, ôn nhu nói: "Không có việc gì, vừa nãy cô hát rất dễ nghe."
Cố Tùy: "....."
Những người khác sôi nổi cười rộ lên, mắt thấy Cố Tùy không có biện pháp nào với Hứa Khuynh.Lương Kiều nâng ly rượu, nói: "Chúng ta lại nâng ly đi."
Cả đám nâng ly rượu lên, chạm ly.
Bữa cơm đêm nay nhanh chóng kết thúc.
Cơm nước xong xuôi, Lương Kiều và Đàm Hoan dọn bàn, Hứa Khuynh cầm chổi hỗ trợ, Ngô Thiến bận trước bận sau thu chén đũa vào phòng bếp, Giang Lâm Nhã mở đèn trang trí bên ngoài, tách một tiếng, rào rào cả một hàng, bầu không khí đặc biệt tốt.
Bọn họ dọn dẹp xong, cả một thân đều là mồ hôi.
Cố Tùy trở về phòng nghe điện thoại, Hứa Khuynh đứng dậy đi tắm, vừa vào cửa, Giang Lâm Nhã đã tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo khoác dài đi ra, thoạt nhìn giống như ở nhà.
Cổ thành bước vào xuân, ban ngày trời nắng đẹp, còn buổi tối tương đối mát mẻ.
Hứa Khuynh gật đầu với cô ta, cũng cầm một cái váy ở nhà đi tắm rửa.
Ra khỏi phòng tắm.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn ghita bên ngoài, có vẻ như Ngôi Sao Nhỏ đang chơi đàn ghita.
Hứa Khuynh lau tóc rồi mở cửa đi ra, Cố Tùy đang đứng ở ban công nhỏ trước cửa phòng cô gọi điện thoại, quay đầu lại nhìn cô một cái.
Hứa Khuynh đi lên phía trước, đứng bên cạnh anh, Cố Tùy tắt điện thoại, cầm lấy khăn lông trong tay cô, dựa vào ban công giúp cô lau tóc.
Hứa Khuynh hỏi: "Buổi tối ăn bít tết có ngon không?"
Cố Tùy khẽ cười: "Em làm có thể không ngon sao?"
Hứa Khuynh cong môi: "Cố tiên sinh thích là tốt rồi."
"Cố phu nhân có thích salad anh làm không?"
Hứa Khuynh: "Cũng được."
Khóe môi Cố Tùy cũng cong lên: "Ồ, vậy lúc nãy ai là người ăn nhiều nhất?"
"Không phải em." Hứa Khuynh lập tức phủ nhận, Cố Tùy cười khẽ, xoa tóc cô, nói: "Tiết mục này sắp kết thúc rồi phải không?"
"Gần như."
"Ừ."
Bên kia truyền đến tiếng đàn ghita cùng tiếng Ngôi Sao Nhỏ hát dân ca.
"Hoa trên núi, cỏ trên núi, đón gió phiêu diêu, chúng nó đang vỗ về anh."
"Em trong thành, hoa trong thành, rực rỡ và diễm lệ, chúng nó xưng là hoa hồng."
Bài hát được Ngôi Sao Nhỏ hát lên, có cảm giác giống như yêu thầm.
Hứa Khuynh cảm thấy khá dễ nghe, đôi tay trên đỉnh đầu dừng lại lúc nào cũng không biết."
Cho đến khi người đàn ông nọ cúi đầu li3m hôn lên cổ cô.
Hứa Khuynh mới phản ứng lại, giây tiếp theo, nàng nhìn thấy Cố Tùy nâng tay lên ra hiệu, tổ quay phim lập tức đóng máy và lui đi sạch sẽ.
Cố Tùy ôm eo cô, hôn cổ cô.
Hứa Khuynh "ưm" một tiếng.
Giây tiếp theo, người bị đẩy đến trên vách tường, anh cúi đầu lấp kín môi cô, bàn tay ôm chặt lấy eo cô.
Tiếng hát bay theo gió đến đây.
Hứa Khuynh khẽ run, nhu nhược không có xương mà dựa vào bả vai anh, thấp giọng nói: "Chúng ta đến phòng anh đi."
Cố Tùy rũ mắt, đang chuẩn bị bế cô lên.
Bên kia truyền đến âm thanh của Ngô Thiến: "Ê, có phải hai người đang ở ban công đấy không? Sao tôi lại không thấy hai người? Khuynh Khuynh, Cố Tùy, mau tới đây, chúng ta khiêu vũ đi, cùng nhau — đi."
Sau đó, cô nàng liền nhìn thấy một cánh tay trắng nõn tinh tế đáp trên lan can, hình như có chút ẩn nhẫn, đầu ngón tay mảnh khảnh còn duỗi dài rồi cuộn tròn, tiếp theo, một bàn tay to lớn nam tính phủ lên mu bàn tay kia, nắm lấy, sau đó, tay của người nữ lật lại, bị bàn tay to lớn của người nam siết chặt, mười ngón đan xen.
Ngô Thiến: "....."
Chỗ đó chính là ban công mà.
Bọn họ làm gì ở đó chứ.
Ngô Thiến nóng nảy hô to: "Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh…"
Bên này, tại ban công, bị tiếng gọi khiến cho bực bội vô cùng, Cố Tùy cắn vành tai Hứa Khuynh, thấp giọng mắng một tiếng: "Chết tiệt."
Bức người đàn ông này nói ra lời thô tu.c, Hứa Khuynh không nhịn được mà cười ra tiếng, cô ôm lấy bả vai Cố Tùy, dựa vào lồ|\|g ngực anh.
Cố Tùy bực bội nói: "Muốn đánh chết cô ta."
Hứa Khuynh: "....."
Cô nhìn vào mắt anh.
Cố Tùy véo lên cằm cô, nói: "Cô ta như vậy, anh làm sao có thể yêu? Lúc trước em đã hiểu lầm quá lớn rồi."
Hứa Khuynh: "Thật là một cô gái đáng yêu!"
Cố Tùy: "Tiêu thụ không nổi."
Hứa Khuynh: "....."
Cô lặng im hai giây, đứng thẳng người, nói: "Đi thôi, đi xem bọn họ nhảy múa cái gì, huống chi em còn chưa có tan làm đâu."
Lúc này đi làm việc riêng không tốt lắm.
Cố Tùy cũng đứng thẳng người, đầu ngón tay lau qua khóe môi cô mấy cái rồi lau khô.
Hứa Khuynh lôi kéo tay anh, xoay người đi khỏi ban công, hơn nữa lại nói: "Khăn lông."
Cố Tùy xoay người vớt khăn lông lên, tùy ý treo ở trên giá bên cạnh.
Hứa Khuynh kéo anh đi thẳng đến sân, Ngô Thiến nhìn thấy bọn họ tới, ánh mắt sáng lên, đang muốn nói chuyện lại đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Cố Tùy.
Ngô Thiến: "....."
Cô nàng yên lặng mà xoay người.
Vài giây sau lại trở về, giữ chặt tay Hứa Khuynh, nói: "Đi đi đi, mọi người đều đang đợi hai người."
Quả nhiên, khi tới gần bãi đất trống gần rừng trúc bên kia, Đàm Hoan, Lương Kiều, Giang Lâm Nhã đều đã ngồi ở đó, Ngôi Sao Nhỏ đang chơi đàn ghita ở một bên.
Tổ quay phim nhìn thấy Hứa Khuynh cùng Cố Tùy đi tới liền chuyển máy quay sang chỗ bọn họ, còn liếc mắt nhìn Cố Tùy một cái, thấy Cố Tùy cho phép mới dừng trên người bọn họ.
Ba người ngồi xuống.
Lương Kiều cười đứng dậy, nói: "Tôi đánh một lần Thái quyền cho mọi người xem."
"Được." Ngô Thiến cổ động mà vỗ tay.
Lý Tinh điều chỉnh đàn ghita, đàn nhạc nền hào hùng, khí thế, Lương Kiều so sánh rồi bắt đầu đánh, còn khá ra dáng, cho nên nói, người này cũng khá có ưu điểm, Lương Kiều lúc này thoạt nhìn rất soái.
Cả đám sôi nổi vỗ tay, Lương Kiều lui về, Đàm Hoan mỉm cười kéo Ngô Thiến: "Tới cô đi."
"Cô sắp xếp, cô cũng nhảy."
Ngô Thiến co rúm lại: "Tôi không đi, tôi cái gì cũng không biết."
Hai người lôi lôi kéo kéo, Lý Tinh bắt đầu cất giọng hát, tiếng hát thấp thấp, rất êm tai.
Lúc này, Giang Lâm Nhã đứng dậy, cởi áo khoác trên người, bên trong là một chiếc váy dài màu đỏ có thắt eo.
Rào một cái, tất cả mọi người đều nhìn cô ta, ngoại trừ Cố Tùy đang bấm điện thoại.
Anh cúi đầu, thờ ơ mang theo một chút không kiên nhẫn.
Nếu không phải Hứa Khuynh muốn tới, anh đã sớm đi rồi.
Ngô Thiến dừng lôi kéo cùng Đàm Hoan, "ồ" một tiếng, nói: "Giang Lâm Nhã, cô sớm đã có chuẩn bị sao? Ăn mặc đẹp đến như vậy."
Giang Lâm Nhã lơ đãng quét mắt về phía Hứa Khuynh, cũng không biết là đang nhìn ai, nói: "Không có, tôi vốn dĩ là mặc quần áo ở nhà, sau đó lại sợ các người sẽ tiếp tục chơi nên mới thay đổi."
"Ồ, vậy sao." Ngô Thiến gật gật đầu.
Đàm Hoan và Lương Kiều yên lặng mà quan sát.
Hứa Khuynh dựa vào lòng Cố Tùy, híp mắt.
Chỉ chốc lát sau, Lý Tinh bắt đầu hát, Giang Lâm Nhã bắt đầu nhảy, cô ta nhảy vũ điệu cổ điển, quả thật cần phải mặc loại váy này, khi nhảy múa trông rất đẹp mắt, váy màu đỏ đặt biệt thu hút.
Ngay cả Hứa Khuynh cũng không thể không công nhận, kĩ thuật diễn xuất của Giang Lâm Nhã đã tốt, thậm chí nhảy một bản cũng hay hơn người thường.
Hứa Khuynh quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ôm mình.
Kết quả.
Người đàn ông này còn đang xem di động.
Hứa Khuynh nghiêng đầu liếc nhìn thử.
Chỉ thấy trên màn hình di động tất cả đều là tiếng Anh.
Hứa Khuynh: "....."
Quấy rầy rồi.
Cô thu hồi tầm mắt, lại lần nữa nhìn về phía Giang Lâm Nhã, Giang Lâm Nhã đã nhảy xong, đứng vững thân người, thở d0'c nhìn về phía Hứa Khuynh.
Vô tình nhìn thấy thứ gì đó.
Lúc cúi đầu, trong đôi mắt của Giang Lâm Nhã tràn ra sự mất mát.
Tiếp theo, có tiếng vỗ tay, Đàm Hoan và Lương Kiều, còn có Lý Tinh không do dự vỗ tay cho Giang Lâm Nhã, Ngô Thiến không tình nguyện mà vỗ tay.
Giang Lâm Nhã nhếch môi cười, đi đến chỗ đất trống ngồi xuống.
Hứa Khuynh cũng vỗ tay.
Người ta quả thật nhảy rất tốt.
Khi cô vỗ tay, những người khác đều nhìn sanh, động tác vỗ tay của Hứa Khuynh hơi chậm lại, Ngô Thiến chỉ vào Hứa Khuynh: "Cô cũng nhảy đi."
Hứa Khuynh: "...!Ta không nhảy đâu."
Ngô Thiến: "Tối hôm xuân vãn cô nhảy đẹp đến như vậy mà, mau lên mau lên, cô cũng nhảy đi."
"Đúng đó, chúng tôi đều đã xem cô nhảy rồi." Đàm Hoan lập tức phụ họa theo, Ngô Thiến còn muốn kéo Hứa Khuynh, nhưng e ngại Cố Tùy đang ở đây nên không dám manh động.
Cố Tùy cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi di động, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lồ|\|g ngực, nhướng mày.
Đàm Hoan ngồi ở bên cạnh Hứa Khuynh, trực tiếp kéo Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh cứ như vậy bị kéo lên.
Cánh tay Cố Tùy trống rỗng, anh híp mắt nhìn theo, có vẻ hứng thú.
Hứa Khuynh bị kéo đến chỗ đất trống, cô đang mặc một bộ váy ở nhà, căn bản không thích hợp nhảy múa, nhưng mọi người trông có vẻ rất thích thú, Lý Tinh thậm chí đã bắt đầu chơi đàn.
Hứa Khuynh bất lực.
Cô trực tiếp vén váy lên một chút, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Sắc mặt Cố Tùy biến đổi.
Đôi mắt mang theo cảnh cáo.
Ngô Thiến lại cực kỳ hưng phấn: "Ui, Khuynh Khuynh, chân của cô vừa dài lại vừa trắng…"
Bị Cố Tùy một chân đạp tới.
Ngô Thiến nằm trên mặt đất.
Ăn một đống cỏ.
Ngô Thiến: "....."
Nói không đánh phụ nữ sao? Nói hay lắm!.
Ngô Thiến xướng trong chốc lát, đối diện với đôi mắt đang híp lại của Cố Tùy.
Cô nàng đột nhiên nuốt nước bọt, dừng hát, tiếp đó bò qua ôm lấy cánh tay của Hứa Khuynh.
Cố Tùy rũ mắt: "Em dám chạm vào cô ấy?"
Ngô Thiến theo phản xạ muốn thu hồi tay, Hứa Khuynh lại duỗi tay giữ chặt cánh tay Ngô Thiến, ôn nhu nói: "Không có việc gì, vừa nãy cô hát rất dễ nghe."
Cố Tùy: "....."
Những người khác sôi nổi cười rộ lên, mắt thấy Cố Tùy không có biện pháp nào với Hứa Khuynh.Lương Kiều nâng ly rượu, nói: "Chúng ta lại nâng ly đi."
Cả đám nâng ly rượu lên, chạm ly.
Bữa cơm đêm nay nhanh chóng kết thúc.
Cơm nước xong xuôi, Lương Kiều và Đàm Hoan dọn bàn, Hứa Khuynh cầm chổi hỗ trợ, Ngô Thiến bận trước bận sau thu chén đũa vào phòng bếp, Giang Lâm Nhã mở đèn trang trí bên ngoài, tách một tiếng, rào rào cả một hàng, bầu không khí đặc biệt tốt.
Bọn họ dọn dẹp xong, cả một thân đều là mồ hôi.
Cố Tùy trở về phòng nghe điện thoại, Hứa Khuynh đứng dậy đi tắm, vừa vào cửa, Giang Lâm Nhã đã tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo khoác dài đi ra, thoạt nhìn giống như ở nhà.
Cổ thành bước vào xuân, ban ngày trời nắng đẹp, còn buổi tối tương đối mát mẻ.
Hứa Khuynh gật đầu với cô ta, cũng cầm một cái váy ở nhà đi tắm rửa.
Ra khỏi phòng tắm.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn ghita bên ngoài, có vẻ như Ngôi Sao Nhỏ đang chơi đàn ghita.
Hứa Khuynh lau tóc rồi mở cửa đi ra, Cố Tùy đang đứng ở ban công nhỏ trước cửa phòng cô gọi điện thoại, quay đầu lại nhìn cô một cái.
Hứa Khuynh đi lên phía trước, đứng bên cạnh anh, Cố Tùy tắt điện thoại, cầm lấy khăn lông trong tay cô, dựa vào ban công giúp cô lau tóc.
Hứa Khuynh hỏi: "Buổi tối ăn bít tết có ngon không?"
Cố Tùy khẽ cười: "Em làm có thể không ngon sao?"
Hứa Khuynh cong môi: "Cố tiên sinh thích là tốt rồi."
"Cố phu nhân có thích salad anh làm không?"
Hứa Khuynh: "Cũng được."
Khóe môi Cố Tùy cũng cong lên: "Ồ, vậy lúc nãy ai là người ăn nhiều nhất?"
"Không phải em." Hứa Khuynh lập tức phủ nhận, Cố Tùy cười khẽ, xoa tóc cô, nói: "Tiết mục này sắp kết thúc rồi phải không?"
"Gần như."
"Ừ."
Bên kia truyền đến tiếng đàn ghita cùng tiếng Ngôi Sao Nhỏ hát dân ca.
"Hoa trên núi, cỏ trên núi, đón gió phiêu diêu, chúng nó đang vỗ về anh."
"Em trong thành, hoa trong thành, rực rỡ và diễm lệ, chúng nó xưng là hoa hồng."
Bài hát được Ngôi Sao Nhỏ hát lên, có cảm giác giống như yêu thầm.
Hứa Khuynh cảm thấy khá dễ nghe, đôi tay trên đỉnh đầu dừng lại lúc nào cũng không biết."
Cho đến khi người đàn ông nọ cúi đầu li3m hôn lên cổ cô.
Hứa Khuynh mới phản ứng lại, giây tiếp theo, nàng nhìn thấy Cố Tùy nâng tay lên ra hiệu, tổ quay phim lập tức đóng máy và lui đi sạch sẽ.
Cố Tùy ôm eo cô, hôn cổ cô.
Hứa Khuynh "ưm" một tiếng.
Giây tiếp theo, người bị đẩy đến trên vách tường, anh cúi đầu lấp kín môi cô, bàn tay ôm chặt lấy eo cô.
Tiếng hát bay theo gió đến đây.
Hứa Khuynh khẽ run, nhu nhược không có xương mà dựa vào bả vai anh, thấp giọng nói: "Chúng ta đến phòng anh đi."
Cố Tùy rũ mắt, đang chuẩn bị bế cô lên.
Bên kia truyền đến âm thanh của Ngô Thiến: "Ê, có phải hai người đang ở ban công đấy không? Sao tôi lại không thấy hai người? Khuynh Khuynh, Cố Tùy, mau tới đây, chúng ta khiêu vũ đi, cùng nhau — đi."
Sau đó, cô nàng liền nhìn thấy một cánh tay trắng nõn tinh tế đáp trên lan can, hình như có chút ẩn nhẫn, đầu ngón tay mảnh khảnh còn duỗi dài rồi cuộn tròn, tiếp theo, một bàn tay to lớn nam tính phủ lên mu bàn tay kia, nắm lấy, sau đó, tay của người nữ lật lại, bị bàn tay to lớn của người nam siết chặt, mười ngón đan xen.
Ngô Thiến: "....."
Chỗ đó chính là ban công mà.
Bọn họ làm gì ở đó chứ.
Ngô Thiến nóng nảy hô to: "Khuynh Khuynh, Khuynh Khuynh…"
Bên này, tại ban công, bị tiếng gọi khiến cho bực bội vô cùng, Cố Tùy cắn vành tai Hứa Khuynh, thấp giọng mắng một tiếng: "Chết tiệt."
Bức người đàn ông này nói ra lời thô tu.c, Hứa Khuynh không nhịn được mà cười ra tiếng, cô ôm lấy bả vai Cố Tùy, dựa vào lồ|\|g ngực anh.
Cố Tùy bực bội nói: "Muốn đánh chết cô ta."
Hứa Khuynh: "....."
Cô nhìn vào mắt anh.
Cố Tùy véo lên cằm cô, nói: "Cô ta như vậy, anh làm sao có thể yêu? Lúc trước em đã hiểu lầm quá lớn rồi."
Hứa Khuynh: "Thật là một cô gái đáng yêu!"
Cố Tùy: "Tiêu thụ không nổi."
Hứa Khuynh: "....."
Cô lặng im hai giây, đứng thẳng người, nói: "Đi thôi, đi xem bọn họ nhảy múa cái gì, huống chi em còn chưa có tan làm đâu."
Lúc này đi làm việc riêng không tốt lắm.
Cố Tùy cũng đứng thẳng người, đầu ngón tay lau qua khóe môi cô mấy cái rồi lau khô.
Hứa Khuynh lôi kéo tay anh, xoay người đi khỏi ban công, hơn nữa lại nói: "Khăn lông."
Cố Tùy xoay người vớt khăn lông lên, tùy ý treo ở trên giá bên cạnh.
Hứa Khuynh kéo anh đi thẳng đến sân, Ngô Thiến nhìn thấy bọn họ tới, ánh mắt sáng lên, đang muốn nói chuyện lại đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Cố Tùy.
Ngô Thiến: "....."
Cô nàng yên lặng mà xoay người.
Vài giây sau lại trở về, giữ chặt tay Hứa Khuynh, nói: "Đi đi đi, mọi người đều đang đợi hai người."
Quả nhiên, khi tới gần bãi đất trống gần rừng trúc bên kia, Đàm Hoan, Lương Kiều, Giang Lâm Nhã đều đã ngồi ở đó, Ngôi Sao Nhỏ đang chơi đàn ghita ở một bên.
Tổ quay phim nhìn thấy Hứa Khuynh cùng Cố Tùy đi tới liền chuyển máy quay sang chỗ bọn họ, còn liếc mắt nhìn Cố Tùy một cái, thấy Cố Tùy cho phép mới dừng trên người bọn họ.
Ba người ngồi xuống.
Lương Kiều cười đứng dậy, nói: "Tôi đánh một lần Thái quyền cho mọi người xem."
"Được." Ngô Thiến cổ động mà vỗ tay.
Lý Tinh điều chỉnh đàn ghita, đàn nhạc nền hào hùng, khí thế, Lương Kiều so sánh rồi bắt đầu đánh, còn khá ra dáng, cho nên nói, người này cũng khá có ưu điểm, Lương Kiều lúc này thoạt nhìn rất soái.
Cả đám sôi nổi vỗ tay, Lương Kiều lui về, Đàm Hoan mỉm cười kéo Ngô Thiến: "Tới cô đi."
"Cô sắp xếp, cô cũng nhảy."
Ngô Thiến co rúm lại: "Tôi không đi, tôi cái gì cũng không biết."
Hai người lôi lôi kéo kéo, Lý Tinh bắt đầu cất giọng hát, tiếng hát thấp thấp, rất êm tai.
Lúc này, Giang Lâm Nhã đứng dậy, cởi áo khoác trên người, bên trong là một chiếc váy dài màu đỏ có thắt eo.
Rào một cái, tất cả mọi người đều nhìn cô ta, ngoại trừ Cố Tùy đang bấm điện thoại.
Anh cúi đầu, thờ ơ mang theo một chút không kiên nhẫn.
Nếu không phải Hứa Khuynh muốn tới, anh đã sớm đi rồi.
Ngô Thiến dừng lôi kéo cùng Đàm Hoan, "ồ" một tiếng, nói: "Giang Lâm Nhã, cô sớm đã có chuẩn bị sao? Ăn mặc đẹp đến như vậy."
Giang Lâm Nhã lơ đãng quét mắt về phía Hứa Khuynh, cũng không biết là đang nhìn ai, nói: "Không có, tôi vốn dĩ là mặc quần áo ở nhà, sau đó lại sợ các người sẽ tiếp tục chơi nên mới thay đổi."
"Ồ, vậy sao." Ngô Thiến gật gật đầu.
Đàm Hoan và Lương Kiều yên lặng mà quan sát.
Hứa Khuynh dựa vào lòng Cố Tùy, híp mắt.
Chỉ chốc lát sau, Lý Tinh bắt đầu hát, Giang Lâm Nhã bắt đầu nhảy, cô ta nhảy vũ điệu cổ điển, quả thật cần phải mặc loại váy này, khi nhảy múa trông rất đẹp mắt, váy màu đỏ đặt biệt thu hút.
Ngay cả Hứa Khuynh cũng không thể không công nhận, kĩ thuật diễn xuất của Giang Lâm Nhã đã tốt, thậm chí nhảy một bản cũng hay hơn người thường.
Hứa Khuynh quay đầu lại nhìn người đàn ông đang ôm mình.
Kết quả.
Người đàn ông này còn đang xem di động.
Hứa Khuynh nghiêng đầu liếc nhìn thử.
Chỉ thấy trên màn hình di động tất cả đều là tiếng Anh.
Hứa Khuynh: "....."
Quấy rầy rồi.
Cô thu hồi tầm mắt, lại lần nữa nhìn về phía Giang Lâm Nhã, Giang Lâm Nhã đã nhảy xong, đứng vững thân người, thở d0'c nhìn về phía Hứa Khuynh.
Vô tình nhìn thấy thứ gì đó.
Lúc cúi đầu, trong đôi mắt của Giang Lâm Nhã tràn ra sự mất mát.
Tiếp theo, có tiếng vỗ tay, Đàm Hoan và Lương Kiều, còn có Lý Tinh không do dự vỗ tay cho Giang Lâm Nhã, Ngô Thiến không tình nguyện mà vỗ tay.
Giang Lâm Nhã nhếch môi cười, đi đến chỗ đất trống ngồi xuống.
Hứa Khuynh cũng vỗ tay.
Người ta quả thật nhảy rất tốt.
Khi cô vỗ tay, những người khác đều nhìn sanh, động tác vỗ tay của Hứa Khuynh hơi chậm lại, Ngô Thiến chỉ vào Hứa Khuynh: "Cô cũng nhảy đi."
Hứa Khuynh: "...!Ta không nhảy đâu."
Ngô Thiến: "Tối hôm xuân vãn cô nhảy đẹp đến như vậy mà, mau lên mau lên, cô cũng nhảy đi."
"Đúng đó, chúng tôi đều đã xem cô nhảy rồi." Đàm Hoan lập tức phụ họa theo, Ngô Thiến còn muốn kéo Hứa Khuynh, nhưng e ngại Cố Tùy đang ở đây nên không dám manh động.
Cố Tùy cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi di động, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lồ|\|g ngực, nhướng mày.
Đàm Hoan ngồi ở bên cạnh Hứa Khuynh, trực tiếp kéo Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh cứ như vậy bị kéo lên.
Cánh tay Cố Tùy trống rỗng, anh híp mắt nhìn theo, có vẻ hứng thú.
Hứa Khuynh bị kéo đến chỗ đất trống, cô đang mặc một bộ váy ở nhà, căn bản không thích hợp nhảy múa, nhưng mọi người trông có vẻ rất thích thú, Lý Tinh thậm chí đã bắt đầu chơi đàn.
Hứa Khuynh bất lực.
Cô trực tiếp vén váy lên một chút, lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Sắc mặt Cố Tùy biến đổi.
Đôi mắt mang theo cảnh cáo.
Ngô Thiến lại cực kỳ hưng phấn: "Ui, Khuynh Khuynh, chân của cô vừa dài lại vừa trắng…"
Bị Cố Tùy một chân đạp tới.
Ngô Thiến nằm trên mặt đất.
Ăn một đống cỏ.
Ngô Thiến: "....."
Nói không đánh phụ nữ sao? Nói hay lắm!.
Bình luận facebook