Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3-3
Vì yêu hay vì cô đơn?
“Tỉ tỉ à, một sự thật là con người ngày nay ngày càng kém cỏi, đời sau gian xảo hơn đời trước, chẳng có tình cảm chân thành nữa… nhưng ta luôn luôn có.”
“Ta quý đệ…” Nàng nói: “Thậm chí là yêu đệ. Nhưng, không giống đàn ông khác.”
Đàn ông, đàn ông
Chỉ nghĩ đến thôi lòng đã phơi phới, cảm xúc tràn trề.
Tố Trinh lẩm bẩm: “Dù gì cũng sẽ xuất hiện trên đời…”
Lần này đến lượt ta im lặng
Thế là nàng ấy bắt đầu nói liên tục, lưu loát thuyết phục ta:
“Chi bằng chúng ta “thật sự” đi đến trần gian một chuyến. Cứ thử nghĩ: Vào một buổi tối mát mẻ, ánh trăng soi sáng, Cát Lĩnh lẻ loi điểm sáng lành lạnh, càng làm nổi bật bóng cây nhỏ tựa như chiếc kim thêu. Chèo chiếc thuyền độc mộc sơn đỏ với người thương. Hai người ngồi giữa thuyền giữa biển đèn lồng thả trôi, ăn bánh ngọt, nhân đào, hạt dưa rồi nhấm nháp trà Long Tỉnh… Thật là khoảnh khắc mờ ảo, chốn Bồng Lai tiên cảnh… Tiểu Thanh chỉ muốn làm một đôi uyên ương không muốn làm thần tiên.” Nàng hãy còn say sưa.
“Con người sẽ không nghi ngờ ư?”
“Hả, đây là ý tưởng của tỉ à?”
“Không.” Nàng có chết cũng không thừa nhận: “Tỉ chẳng thể ngăn cản được đệ. Nhưng nếu đệ đi rồi, tỉ còn ở lại nơi đây làm gì? Tỉ chẳng thể chịu nổi cô đơn.”
“Vậy ngày mai chúng ta cùng đi đi!”
“Nói thật, đệ đi vì yêu, còn tỉ đi chỉ vì sợ cô đơn.”
– Trích “Thanh xà” | Lý Bích Hoa –
A Bích không tìm được người ăn cơm cùng thì sẽ mang một túi thức ăn thật lớn đến nhà tìm tôi. Tài năng nấu nướng của em rất tốt, nhìn eo em uyển chuyển ở trong phòng bếp bận rộn là một loại hưởng thụ. Mười ngón tay thon dài rửa trái cà chua, rồi dùng dao cắt những lát mỏng một cách nhanh chóng. Nhẹ nhàng đem trứng gà đập vào mép bát để tạo vết nứt. A Bích đánh trứng gà cũng rất chú ý, toàn bộ ba trứng, mỗi cái đều còn nguyên lòng đỏ, em nói làm như vậy khi rán sẽ càng đẹp hơn. Em bày ba món ăn, một món canh ra rồi gọi tôi đến ăn cơm, một đĩa cà chua xào trứng, một bát thịt bò hầm khoai tây, một đĩa cá trôi đen xào đuôi phượng và một bát canh bí nấu tép. Món ăn thật thơm ngon, tôi ăn say sưa. Song A Bích lại không ăn, em chỉ tùy tiện hút một điếu thuốc nhìn tôi ăn ngấu nghiến.
Em chầm chậm nói: “Em sợ ăn cơm một mình vô cùng. Sợ đến mức, em không thể ăn mì gói một mình. Thậm chí nếu không có người ăn cùng, em sẽ cảm thấy những món ăn trên bàn cũng đang mỉa mai em. Một người ăn cơm chắc chắn giống như địa ngục vậy, phòng khách lạnh như băng, sô-pha trống không, còn có ánh sáng của nhà khác ngoài cửa sổ, chỉ nhìn một chút cảnh vật ấy, em cũng sẽ không kìm được mà rùng mình một cái. Thật ra khi không tìm được người, em sẽ chạy đi đến nhà hàng làm ăn tốt nhất, có nhiều người nhất, ít nhất khi ấy có thể thấy nhiều người bên cạnh, em sẽ an tâm một chút”.
A Bích cũng múc cho mình một bát canh, húp một hớp rồi nói tiếp: “Vì vậy em liên tục hẹn hò để có thể tìm một người ăn cơm cùng mình. Nếu có người cùng ăn, dù chỉ là một bát mì thịt bò ven đường em cũng sẽ thấy rất ngon, nhưng nếu chỉ có một mình thì cho dù là tôm hùm bào ngư cũng không có hương vị gì.”
Tôi ngừng ăn, để đũa xuống nhìn A Bích và dè dặt nói: “Có lẽ em sợ cô đơn.”
Em cười: “Em sợ cô đơn, sợ đến mức run rẩy chết người, nhưng ai không sợ cơ chứ! không sợ cơ chứ! Chị có thích người nào không? Chắc hẳn là không. Em sợ nhất cái gì, chín là khi đi qua cửa hàng đồ uống thấy trên đó viết mua cốc thứ hai được giảm 50% nhưng lại chẳng tìm được người có thể mua hai cái cốc cùng với em. Em còn sợ gì nữa, sợ đi vào một nhà hàng nhưng lại không có nhân viên đến đề cử các combo món ăn. Còn nữa, chị hãy nghĩ đến cứ mỗi lần đến lễ Giáng sinh hay Valentines, một loạt nhà hàng nhân dịp này tung ra chương trình bữa tối dành cho hai người, thịt bò bít tết hai phần, xà lách hai phần, ngay cả ăn điểm tâm cũng là hai người. Em lại chẳng thể gọi phần gia đình, không ăn hết là chuyện nhỏ mà là em không muốn, em không muốn cô đơn, điều này chẳng sai đâu.”
Tôi kinh ngạc nhìn A Bích, không biết phải nói gì. Em tiếp tục ăn, cười hì hì nhìn tôi: “Chị nhìn này, chẳng hạn hôm nay em muốn ăn cà chua xào trứng, thịt bò hầm khoai tây và húp canh, nhưng nếu chỉ có một mình thì em lại không thể làm nhiều món như vậy, bởi vì không ăn hết. Có một người ăn cùng mới có thể ăn một bữa cơm thật ngon.”
Nói xong A Bích lại gắp một miếng thịt bò, cười rồi bỏ vào miệng, vẻ mặt rất hài lòng. Nhưng A Bích à, dù không có người cùng ăn cơm nhưng nếu tin rằng luôn có một người chờ em phía trước thì sợ gì ăn một mình.
Đừng bao giờ chỉ vì cô đơn mà tìm một người để ăn cơm cùng, hay vì sợ cô đơn mà yêu một người.
Điều tuyệt vời
Châu Châu là một người rất đơn giản, cô hy vọng ít nhưng luôn đạt được ngoài sự mong đợi.
Châu Châu không quá yêu thích một thứ gì đó, chỉ yêu mỗi chuyện xuống bếp. Cô chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, mỗi ngày đều giải quyết cơm trưa ở công ty. Ngày ngày ăn thức ăn nhanh trong hộp, Châu Châu cảm thấy là một việc hết sức mệt mỏi, mùi vị món ăn ngày nào cũng giống ngày nào, lại còn nhiều dầu mỡ khiến cô cảm thấy mình như bị đầu độc từng ngày từng ngày. Cuối cùng, Châu Châu quyết định tự nấu cơm mang đi.
Cô bắt đầu chế biến đơn giản trước, buổi tối nấu để sáng ôm sau mang đi, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm nóng một lúc là có thể ăn, vừa tiện lợi vừa ngon. Với Châu Châu, hàng ngày làm một món thức ăn là một sự hưởng thụ lớn lao. Cô giống như một tướng quân chỉ huy, coi phòng bếp là chướng ngại vật trên chiến trường, điều binh khiển tướng, làm ra từng món ngon.
Tan làm, khi đi qua chợ thấy một người phụ nữ đang bán trứng gà quê, Châu Châu mua về mấy quả, dùng trộn chung với sữa bò, thêm chút hạt mè với rong biển, tìm một cái chảo lớn đổ lên ít dầu, làm món trứng gà cuộn, vàng óng dễ thương. Tủ lạnh trong nhà còn mấy cục thịt muối mẹ gửi tới, đun nước, nấu lên, một lúc sau mùi muối nồng đậm mới vơi bớt đi, vớt ra cắt thành lát mỏng. Đặt miếng thịt béo ngậy đỏ hỏn đặt trên khoai tây, Châu Châu rưới lên mấy muỗng dầu tỏi, để lửa vừa, một mùi thơm xông vào mũi. Đôi lúc tùy hứng, Châu Châu còn mua một miếng thịt ba chỉ to, tay băm hành, dựa theo bí kíp mẹ cô truyền đạt, cắt nhỏ một trái táo trộn vào, vo cơm thành hình tròn, cũng vo thịt thành từng viên, cơm thịt hòa quyện với nhau, chưng thêm một chút nữa sau đó đặt vào hộp cơm đem đến công ty. Thật là làm cho người ta thèm ăn đến chết.
Châu Châu được ăn ngon, tâm tình cũng tốt theo. Cô cười tủm tỉm ngồi nghỉ trong phòng giải khát của công ty, nghe một bài hát thư giãn, ăn hộp cơm mình tự làm, cô từ từ ăn, sau khi ăn xong thì rót cho mình cốc trà bưởi mật ong, Châu Châu cảm thấy mình như sống cuộc sống của hoàng đế. Ngày đó cô nấu mướp nhồi thịt gà, màu xanh của mướp bao trọn miếng thịt gà vàng óng đặt ngay ngắn trong hộp, phía dưới còn có đồ ăn linh tinh tự cô đặc biệt làm, dùng lò vi sóng hâm nóng, mở nắp ra, toàn bộ phòng giải khát đều là hương thơm ngào ngạt.
Đồng nghiệp A Vũ bưng tô mì gói đi tới, ngửi được mùi thơm từ chỗ Châu Châu nhất thời không cử động được. Mặc dù là đồng nghiệp với Châu Châu đã lâu nhưng lại chưa từng chú ý đến cô gái này. Anh nhìn sang, Châu Châu mang theo nụ cười tươi tắn, cầm một cái muỗng nhỏ, vừa xem tạp chí vừa ăn cơm. Gương mặt cô toát lên vẻ thỏa mãn sáng ngời, đẹp đến không ngờ. A Vũ không tự chủ được bước đến ngồi đối diện Châu Châu, anh hỏi: “Tôi có thể thử một miếng không?”
Châu Châu đang chăm chú ăn cơm bị dọa hết hồn, nhìn lên, một người con trai cao gầy hồn bay phách lạc bưng hộp mì ăn liền, dáng vẻ tội nghiệp ngồi đối diện mình. Động lòng trắc ẩn, Châu Châu hào phóng đẩy hộp cơm qua, phóng khoáng nói: “Đây, ăn chung đi!” A Vũ chỉ chờ như vậy, cơm trưa của Châu Châu ngon đến phát khóc. Một kẻ độc thân như hắn, thường ngày hay ăn đồ ăn nhanh ngoài tiệm, bây giờ được ăn những món ngon như thế này đúng là cứu rỗi mạng chó của hắn mà. Vừa mới ăn hắn còn hơi dè dặt chỉ nếm thử một chút, sau đó dứt khoát há miệng ăn luôn miếng to. Châu Châu nhìn thấy không khỏi buồn cười, có đều nhìn thấy A Vũ ăn ngon miệng như vậy, ngược lại cô cũng thấy vui lây.
Ăn xong, A Vũ xin lỗi rối rít, hắn sờ bụng nói: “Xin lỗi, tôi lỡ ăn hết cơm trưa của cô rồi.” Ngược lại Châu Châu không để ý lắm, cô thuận miệng nói: “Dù sao tôi cũng không ăn hết, để sau này tôi mang nhiều thêm một chút , nếu anh chán ăn mì gói rồi thì tới ăn với tôi cho vui.” A Vũ không thèm suy nghĩ đã đồng ý luôn, bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày hắn đều mặt dày tìm Châu Châu ăn cơm chung. Ăn cơm với Châu Châu hắn sẽ mua ít trái cây, sữa chua để trên bàn cô, hắn sợ mình ăn nhiều quá buổi chiều Châu Châu sẽ thấy đói.
Châu Châu và A Vũ tới với nhau tự nhiên như vậy, thuận theo ý trời cũng hạnh phúc mỹ mãn. Họ ăn cơm Châu Châu nấu, cảm thấy đó là thức ăn ngon nhất trên thế giới, đồng thời, còn vui mừng tìm được người yêu tốt nhất thế gian.
Được yêu người tốt nhất, được ăn thức ăn ngon nhất, thật sự là điều tuyệt vời nhất thế gian này.
“Tỉ tỉ à, một sự thật là con người ngày nay ngày càng kém cỏi, đời sau gian xảo hơn đời trước, chẳng có tình cảm chân thành nữa… nhưng ta luôn luôn có.”
“Ta quý đệ…” Nàng nói: “Thậm chí là yêu đệ. Nhưng, không giống đàn ông khác.”
Đàn ông, đàn ông
Chỉ nghĩ đến thôi lòng đã phơi phới, cảm xúc tràn trề.
Tố Trinh lẩm bẩm: “Dù gì cũng sẽ xuất hiện trên đời…”
Lần này đến lượt ta im lặng
Thế là nàng ấy bắt đầu nói liên tục, lưu loát thuyết phục ta:
“Chi bằng chúng ta “thật sự” đi đến trần gian một chuyến. Cứ thử nghĩ: Vào một buổi tối mát mẻ, ánh trăng soi sáng, Cát Lĩnh lẻ loi điểm sáng lành lạnh, càng làm nổi bật bóng cây nhỏ tựa như chiếc kim thêu. Chèo chiếc thuyền độc mộc sơn đỏ với người thương. Hai người ngồi giữa thuyền giữa biển đèn lồng thả trôi, ăn bánh ngọt, nhân đào, hạt dưa rồi nhấm nháp trà Long Tỉnh… Thật là khoảnh khắc mờ ảo, chốn Bồng Lai tiên cảnh… Tiểu Thanh chỉ muốn làm một đôi uyên ương không muốn làm thần tiên.” Nàng hãy còn say sưa.
“Con người sẽ không nghi ngờ ư?”
“Hả, đây là ý tưởng của tỉ à?”
“Không.” Nàng có chết cũng không thừa nhận: “Tỉ chẳng thể ngăn cản được đệ. Nhưng nếu đệ đi rồi, tỉ còn ở lại nơi đây làm gì? Tỉ chẳng thể chịu nổi cô đơn.”
“Vậy ngày mai chúng ta cùng đi đi!”
“Nói thật, đệ đi vì yêu, còn tỉ đi chỉ vì sợ cô đơn.”
– Trích “Thanh xà” | Lý Bích Hoa –
A Bích không tìm được người ăn cơm cùng thì sẽ mang một túi thức ăn thật lớn đến nhà tìm tôi. Tài năng nấu nướng của em rất tốt, nhìn eo em uyển chuyển ở trong phòng bếp bận rộn là một loại hưởng thụ. Mười ngón tay thon dài rửa trái cà chua, rồi dùng dao cắt những lát mỏng một cách nhanh chóng. Nhẹ nhàng đem trứng gà đập vào mép bát để tạo vết nứt. A Bích đánh trứng gà cũng rất chú ý, toàn bộ ba trứng, mỗi cái đều còn nguyên lòng đỏ, em nói làm như vậy khi rán sẽ càng đẹp hơn. Em bày ba món ăn, một món canh ra rồi gọi tôi đến ăn cơm, một đĩa cà chua xào trứng, một bát thịt bò hầm khoai tây, một đĩa cá trôi đen xào đuôi phượng và một bát canh bí nấu tép. Món ăn thật thơm ngon, tôi ăn say sưa. Song A Bích lại không ăn, em chỉ tùy tiện hút một điếu thuốc nhìn tôi ăn ngấu nghiến.
Em chầm chậm nói: “Em sợ ăn cơm một mình vô cùng. Sợ đến mức, em không thể ăn mì gói một mình. Thậm chí nếu không có người ăn cùng, em sẽ cảm thấy những món ăn trên bàn cũng đang mỉa mai em. Một người ăn cơm chắc chắn giống như địa ngục vậy, phòng khách lạnh như băng, sô-pha trống không, còn có ánh sáng của nhà khác ngoài cửa sổ, chỉ nhìn một chút cảnh vật ấy, em cũng sẽ không kìm được mà rùng mình một cái. Thật ra khi không tìm được người, em sẽ chạy đi đến nhà hàng làm ăn tốt nhất, có nhiều người nhất, ít nhất khi ấy có thể thấy nhiều người bên cạnh, em sẽ an tâm một chút”.
A Bích cũng múc cho mình một bát canh, húp một hớp rồi nói tiếp: “Vì vậy em liên tục hẹn hò để có thể tìm một người ăn cơm cùng mình. Nếu có người cùng ăn, dù chỉ là một bát mì thịt bò ven đường em cũng sẽ thấy rất ngon, nhưng nếu chỉ có một mình thì cho dù là tôm hùm bào ngư cũng không có hương vị gì.”
Tôi ngừng ăn, để đũa xuống nhìn A Bích và dè dặt nói: “Có lẽ em sợ cô đơn.”
Em cười: “Em sợ cô đơn, sợ đến mức run rẩy chết người, nhưng ai không sợ cơ chứ! không sợ cơ chứ! Chị có thích người nào không? Chắc hẳn là không. Em sợ nhất cái gì, chín là khi đi qua cửa hàng đồ uống thấy trên đó viết mua cốc thứ hai được giảm 50% nhưng lại chẳng tìm được người có thể mua hai cái cốc cùng với em. Em còn sợ gì nữa, sợ đi vào một nhà hàng nhưng lại không có nhân viên đến đề cử các combo món ăn. Còn nữa, chị hãy nghĩ đến cứ mỗi lần đến lễ Giáng sinh hay Valentines, một loạt nhà hàng nhân dịp này tung ra chương trình bữa tối dành cho hai người, thịt bò bít tết hai phần, xà lách hai phần, ngay cả ăn điểm tâm cũng là hai người. Em lại chẳng thể gọi phần gia đình, không ăn hết là chuyện nhỏ mà là em không muốn, em không muốn cô đơn, điều này chẳng sai đâu.”
Tôi kinh ngạc nhìn A Bích, không biết phải nói gì. Em tiếp tục ăn, cười hì hì nhìn tôi: “Chị nhìn này, chẳng hạn hôm nay em muốn ăn cà chua xào trứng, thịt bò hầm khoai tây và húp canh, nhưng nếu chỉ có một mình thì em lại không thể làm nhiều món như vậy, bởi vì không ăn hết. Có một người ăn cùng mới có thể ăn một bữa cơm thật ngon.”
Nói xong A Bích lại gắp một miếng thịt bò, cười rồi bỏ vào miệng, vẻ mặt rất hài lòng. Nhưng A Bích à, dù không có người cùng ăn cơm nhưng nếu tin rằng luôn có một người chờ em phía trước thì sợ gì ăn một mình.
Đừng bao giờ chỉ vì cô đơn mà tìm một người để ăn cơm cùng, hay vì sợ cô đơn mà yêu một người.
Điều tuyệt vời
Châu Châu là một người rất đơn giản, cô hy vọng ít nhưng luôn đạt được ngoài sự mong đợi.
Châu Châu không quá yêu thích một thứ gì đó, chỉ yêu mỗi chuyện xuống bếp. Cô chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, mỗi ngày đều giải quyết cơm trưa ở công ty. Ngày ngày ăn thức ăn nhanh trong hộp, Châu Châu cảm thấy là một việc hết sức mệt mỏi, mùi vị món ăn ngày nào cũng giống ngày nào, lại còn nhiều dầu mỡ khiến cô cảm thấy mình như bị đầu độc từng ngày từng ngày. Cuối cùng, Châu Châu quyết định tự nấu cơm mang đi.
Cô bắt đầu chế biến đơn giản trước, buổi tối nấu để sáng ôm sau mang đi, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm nóng một lúc là có thể ăn, vừa tiện lợi vừa ngon. Với Châu Châu, hàng ngày làm một món thức ăn là một sự hưởng thụ lớn lao. Cô giống như một tướng quân chỉ huy, coi phòng bếp là chướng ngại vật trên chiến trường, điều binh khiển tướng, làm ra từng món ngon.
Tan làm, khi đi qua chợ thấy một người phụ nữ đang bán trứng gà quê, Châu Châu mua về mấy quả, dùng trộn chung với sữa bò, thêm chút hạt mè với rong biển, tìm một cái chảo lớn đổ lên ít dầu, làm món trứng gà cuộn, vàng óng dễ thương. Tủ lạnh trong nhà còn mấy cục thịt muối mẹ gửi tới, đun nước, nấu lên, một lúc sau mùi muối nồng đậm mới vơi bớt đi, vớt ra cắt thành lát mỏng. Đặt miếng thịt béo ngậy đỏ hỏn đặt trên khoai tây, Châu Châu rưới lên mấy muỗng dầu tỏi, để lửa vừa, một mùi thơm xông vào mũi. Đôi lúc tùy hứng, Châu Châu còn mua một miếng thịt ba chỉ to, tay băm hành, dựa theo bí kíp mẹ cô truyền đạt, cắt nhỏ một trái táo trộn vào, vo cơm thành hình tròn, cũng vo thịt thành từng viên, cơm thịt hòa quyện với nhau, chưng thêm một chút nữa sau đó đặt vào hộp cơm đem đến công ty. Thật là làm cho người ta thèm ăn đến chết.
Châu Châu được ăn ngon, tâm tình cũng tốt theo. Cô cười tủm tỉm ngồi nghỉ trong phòng giải khát của công ty, nghe một bài hát thư giãn, ăn hộp cơm mình tự làm, cô từ từ ăn, sau khi ăn xong thì rót cho mình cốc trà bưởi mật ong, Châu Châu cảm thấy mình như sống cuộc sống của hoàng đế. Ngày đó cô nấu mướp nhồi thịt gà, màu xanh của mướp bao trọn miếng thịt gà vàng óng đặt ngay ngắn trong hộp, phía dưới còn có đồ ăn linh tinh tự cô đặc biệt làm, dùng lò vi sóng hâm nóng, mở nắp ra, toàn bộ phòng giải khát đều là hương thơm ngào ngạt.
Đồng nghiệp A Vũ bưng tô mì gói đi tới, ngửi được mùi thơm từ chỗ Châu Châu nhất thời không cử động được. Mặc dù là đồng nghiệp với Châu Châu đã lâu nhưng lại chưa từng chú ý đến cô gái này. Anh nhìn sang, Châu Châu mang theo nụ cười tươi tắn, cầm một cái muỗng nhỏ, vừa xem tạp chí vừa ăn cơm. Gương mặt cô toát lên vẻ thỏa mãn sáng ngời, đẹp đến không ngờ. A Vũ không tự chủ được bước đến ngồi đối diện Châu Châu, anh hỏi: “Tôi có thể thử một miếng không?”
Châu Châu đang chăm chú ăn cơm bị dọa hết hồn, nhìn lên, một người con trai cao gầy hồn bay phách lạc bưng hộp mì ăn liền, dáng vẻ tội nghiệp ngồi đối diện mình. Động lòng trắc ẩn, Châu Châu hào phóng đẩy hộp cơm qua, phóng khoáng nói: “Đây, ăn chung đi!” A Vũ chỉ chờ như vậy, cơm trưa của Châu Châu ngon đến phát khóc. Một kẻ độc thân như hắn, thường ngày hay ăn đồ ăn nhanh ngoài tiệm, bây giờ được ăn những món ngon như thế này đúng là cứu rỗi mạng chó của hắn mà. Vừa mới ăn hắn còn hơi dè dặt chỉ nếm thử một chút, sau đó dứt khoát há miệng ăn luôn miếng to. Châu Châu nhìn thấy không khỏi buồn cười, có đều nhìn thấy A Vũ ăn ngon miệng như vậy, ngược lại cô cũng thấy vui lây.
Ăn xong, A Vũ xin lỗi rối rít, hắn sờ bụng nói: “Xin lỗi, tôi lỡ ăn hết cơm trưa của cô rồi.” Ngược lại Châu Châu không để ý lắm, cô thuận miệng nói: “Dù sao tôi cũng không ăn hết, để sau này tôi mang nhiều thêm một chút , nếu anh chán ăn mì gói rồi thì tới ăn với tôi cho vui.” A Vũ không thèm suy nghĩ đã đồng ý luôn, bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày hắn đều mặt dày tìm Châu Châu ăn cơm chung. Ăn cơm với Châu Châu hắn sẽ mua ít trái cây, sữa chua để trên bàn cô, hắn sợ mình ăn nhiều quá buổi chiều Châu Châu sẽ thấy đói.
Châu Châu và A Vũ tới với nhau tự nhiên như vậy, thuận theo ý trời cũng hạnh phúc mỹ mãn. Họ ăn cơm Châu Châu nấu, cảm thấy đó là thức ăn ngon nhất trên thế giới, đồng thời, còn vui mừng tìm được người yêu tốt nhất thế gian.
Được yêu người tốt nhất, được ăn thức ăn ngon nhất, thật sự là điều tuyệt vời nhất thế gian này.
Bình luận facebook