Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Sáng sớm, những bông tuyết trắng như lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, cả thành phố Giang Hải bây giờ đã biến thành một màu trắng, xe quét tuyết đi qua chỗ nào thì chỗ đó giống như được một bàn chải phớt qua tạo thành một con đường, thế nhưng không lâu sau nơi đó lại bị một lớp tuyết mỏng bao phủ.
Trước cửa của Thánh Tâm học viện, chiếc xe của Nhã Hàm đang đậu trên tuyết, phần nắp xe đã mở ra, Hứa Mặc đang cầm dụng cụ sửa xe,hưng phấn biểu diễn kỹ thuật của mình dưới làn khói trắng bốc lên từ trong xe, Nhã Hàm mặc một chiếc áo khoác màu vàng đang đứng bên cạnh khuyên nhủ.
"Thầy Hứa, không cần kiểm tra lại đâu, dù sao chiếc xe này cũng cũ rồi, tôi sẽ kêu người của xưởng xe tới kéo đi, không cần thiết phải sửa chữa."
"Yên tâm, yên tâm, cơ khí là thứ mà tôi rành nhất."
Hứa Mặc cười an ủi, nói:
"Cho tôi năm phút tôi sẽ tìm ra vẩn đề, không ba phút là đủ rồi."
"Ách, vậy... Được rồi, nhờ thầy Hứa vậy."
Nhã Hàm bất đắc dĩ liếc mắt, sau đó liếc mắt nhìn những học sinh qua lại, đặc biệt những tên mở cửa xe ra nhìn, ai dám cười cô sẽ ghi nhớ trong lòng chờ tới khi vào trường sẽ từ từ chỉnh bọn họ sau, lúc này cô bắt đầu hối hận tại sao mình lại giả bộ giản dị mà lấy chiếc xe sắp hỏng ở trong nhà ra chạy, quả nhiên, giống như lời Gia Minh nói trang B bị sét đánh, hiện tại lại để cho tên Hứa Mặc này nhân cơ hội mà tiếp cận.
Khi còn ở trên chiếc du thuyền Tinh Mộng, Hứa Mặc vốn tưởng rằng Nhã Hàm đã mang thai con của Gia Minh nên lúc đó vô cùng đau lòng, nhưng mà khi nghĩ kỹ lại thì phát hiện đấy chỉ là trò đùa, cho dù thế nào đi nữa thì thiên kim tiểu thư, thiên tài của Trương gia vừa mới du học trở về làm sao lại có thể thích một đứa trẻ được chứ, khi nghĩ tới đây thì hắn đã tỉnh táo lại, tình cảm của hai người bọn họ cho dù làm phân tích như thế nào đi nữa thì cũng chỉ giống như chị em.
Hơn nữa, một thời gian đã trôi qua mà bụng của Nhã Hàm cũng không có bất cứ thay đổi gì, hắn liền càng thêm hận việc mình ngu ngốc.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, hắn tự kiểm điểm lại chính mình, sau đó bắt đầu thực hiện kế hoạch "lâu ngày sinh tình" của mình. Cả hai đều cùng chung một trường học, dù sao cũng không có khả năng xé rách da mặt, Nhã Hàm biểu hiện ra khuôn mặt không hề có quan hệ gì, cả hai vĩnh viễn đều là bạn thế nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ, người này lại nữa rồi, lại nữa rồi... Trời ạ.
Đặc biệt, khi lần này chiếc xe con bị chết máy thì Hứa Mặc từ trong phòng ăn liền chạy tới, hắn cho rằng việc này là duyên phận Nhã Hàm thì cho rằng đây chính là oan gia ngõ hẹp.
Hai phút trôi qua, Hứa Mặc vẫn còn khom người kiểm tra, Nhã Hàm há to miệng, nói:
" Này... Thầy Hứa, không phải là thầy muốn nằm xuống đất kiểm tra đó chứ, hiện trên mặt đất... Tôi sẽ gọi xe đến kéo đi..."
"Không cần không cần."
Hứa Mặc vội vã ngăn cản, phía dưới đều là tuyết đọng, cho dù là hắn muốn biểu hiện thì hắn cũng sẽ không thật sự nằm xuống, hắn phất tay nói:
"Sắp xong rồi."
Nhã Hàm bất đắc dĩ nhìn hắn, ngay lúc đó có một giọng nói từ phía sau truyền tới:
"Cô Trương!"
Ở trong trường học, người dám cùng Nhã Hàm chào hỏi không nhiều lắm, khi cô quay đầu nhìn lại thì cô thấy ở bên đường có một nữ sinh đang choàng một chiếc khăn màu nâu, trên người mặc một bộ áo lông màu trắng, dưới chân là một đôi giầy giữ ấm màu hồng khuôn mặt của nữ sinh này đỏ ửng hồng vì lạnh, chiếc khăn quàng có chút cũ kỹ nhưng nhìn vào lại có cảm giác ấm áp, người này không ai khác mà chính là Linh Tĩnh.
Ở bên cạnh là Sa Sa với một bộ áo khoác màu đen vừa cười vừa giơ tay chào về bên này, Gia Minh thì ở phía sau mua bữa sáng, khi nhìn thấy Hứa Mặc đang bận rộn thì trong mắt đầy vẻ trêu tức.
"Chị Nhã Hàm xe bị hỏng ư?"
Khi đến bên cạnh thì xưng hô giữa hai người tự động thay đổi Nhã Hàm bất đắc dĩ nhún vai:
"Đúng vậy, vừa rồi đột nhiên chết máy làm cho chị giật cả mình, thiếu chút nữa là đụng người rồi, xe quá cũ, nên đổi một chiếc mới rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, đích xác là nên đổi một chiếc."
Khi Linh Tĩnh và Sa Sa tiến vào bên trong xe thì Gia Minh cũng đã theo kịp, hắn vừa cười vừa nói:
"Động cơ có chút cũ, bình xăng có chút cũ, bu-ji cũ, phanh xe, bộ ly hợp cũng cũ, ngay cả điều hòa cũng cũ, em dám đánh cuộc là từ lúc mua xe tới giờ nó chưa từng được bảo dưỡng qua, tôi nghiệp chiếc xe... Chiếc xe này không bằng bán cho em đi, em vừa lúc để dành được mấy nghìn đồng."
"Đi chết đi, mấy nghìn đồng mà định mua xe à."
Nhìn vào khuôn mặt muốn chiếm tiện nghi của Gia Minh, Nhã Hàm không khỏi bật cười, nói:
"Nhưng quả thật là nó chưa từng bảo dưỡng, trước đây đều để ở nhà cho quản gia bảo dưỡng, chị đâu có thời gian rảnh."
"Hừ, chị chỉ biết lười biếng mà thôi..."
Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó Nhã Hàm nhỏ giọng nói:
"Này, em có rảnh không, nếu có thì giúp chị một việc."
"Quả nhiên là tối độc phụ nhân tâm."
Gia Minh thấp giọng khinh bỉ nói:
"Người ta như giúp chị sửa chữa, chị còn định làm thế để đả kích hắn, hơn nữa em chỉ là một cậu bé, đừng nói là chị thật sự cho rằng hắn sẽ ghen với em nha."
"Chị cần gì để ý tới hắn, dù sao em chỉ cần đả kích hắn là được, làm cho hắn tự ti từ nay về sau không dám xuất hiện trước mặt chị nữa... Ha hả, thầy Hứa, xong chưa?"
Khi thấy Hứa Mặc quay đầu lại, sắc mặt của Nhã Hàm giống như là thời tiết tháng sáu, khi thấy trời sắp sửa mưa thì đột nhiên biến thành một vùng sáng sủa.
Nụ cười sáng lạng của cô làm cho Hứa Mặc không khỏi cảm thấy xấu hổ, hắn phất phất tay nói:
"Ách, chỉ sợ đây không phải là vấn đề nhỏ, có lẽ là hộp biến tốc xảy ra vấn đề, hoặc là bộ ly hợp xảy ra vấn đề, còn nữa bu-ji chỉ sợ cũng có bệnh, chiếc xe này quá cũ, sợ rằng thật sự phải gọi xe tải..."
Khi hắn nói câu này thì khuôn mặt đầy sự xấu hổ, Nhã Hàm cũng không thèm để ý tới việc này, cô vỗ vỗ vai Gia Minh, nói:
"Được rồi, chuẩn bị gọi xe tải... Gia Minh, có phải là vừa rồi em nói có biện pháp?"
"Ách, em chỉ nói giỡn thôi."
Gia Minh vô tội nói:
"Mặc kệ, dù sao xe cũng đã hỏng, em cứ thử một lần."
Nhã Hàm càng thúc giục Gia Minh thì khuôn mặt của Hứa Mặc càng ngày càng xấu hổ, hắn nghĩ thầm: mình còn không sửa được thì một tên nhóc thì làm được gì.
Sa Sa ở bên cạnh cười nói:
"Gia Minh, cậu biết sửa ô tô nữa ư?"
"Không biết, nhưng mà tớ có kinh nghiệm sửa chữa cơ khí."
Gia Minh nhún vai, nói:
"Cái TV cũ ở nhà Linh Tĩnh cậu có nhớ không, lúc bị hư thì vỗ một cái thì tốt lại, sau đó lại hư, lại vỗ, không phải là trước đây có một vĩ nhân từng nói: nếu sửa chữa cơ khí được thì sửa gì cũng được, ô tô và TV thì cũng không khác nhiều lắm, ha ha..."
Ngu ngốc...
Hứa Mặc liếc mắt nhìn bộ dạng ngu ngốc của hắn, Nhã Hàm thì há to miệng, Linh Tĩnh và Sa Sa thì liên tục cười, khi thấy Gia Minh cầm một viên đá xanh bên đường thì hai cô bé biết hắn định làm gì nên vội vàng chạy lên ngăn cản:
"Này này, không nên, đây là ô tô đó, đập nát là chúng ta bồi thường không nổi đâu."
Một lát sau, dưới sự trừng mắt há mồm của mọi người Gia Minh cầm viên đá xanh gõ vài cái lên động cơ sau đó hài lòng nói:
"Ân, thử mở máy xem."
Tuy rằng trong lòng biết là Gia Minh làm cho có nhưng Nhã Hàm vẫn làm ra bộ dáng chần chừ rồi mới vào trong xe, Hứa Mặc lạnh lùng nhìn trò khôi hài này, nếu đây là em của Nhã hàm thì hắn cũng không thể biểu hiện sự xem thường, hắn thở ra một hơi, đột nhiên, chiếc xe đột nhiên nổ máy sau đó chạy tới phía trước một đoạn ngắn rồi lui trở về.
Hứa Mặc há mồm cả buổi vẫn không khép lại được, trong chốc lát, đám người Gia Minh cười nói đi vào trong xe, Nhã Hàm từ trong ló đầu ra, nói:
"Phía sau còn có chỗ ngồi, thầy Hứa có muốn vào ngồi một chút không?"
"Ách, ách... Không cần, tôi... Tôi còn chưa ăn sáng xong..."
"A, vậy cảm ơn thầy, tạm biệt."
Xe con chạy qua vùng tuyết đọng thân thể Hứa Mặc dần dần nhỏ lại rồi biến mất, trong chốc lát, trong xe truyền ra tiếng cười to của Nhã Hàm:
"Ha hả... chị dám cá là bữa sáng của hắn đã bị đóng thành băng, ha ha ha ha..."
Trong tiếng cười của Vu bà, một ngày mới lại trôi qua.
************************************************** ******
Buổi chiều tuyết đã mỏng đi, bên ngoài bảng báo khu dạy học có vài học sinh đang ngồi vẽ, Linh Tĩnh ngồi trên một cái ghế, thỉnh thoảng cô còn hà hơi vào tay, sau đó cô cầm bút bắt đầu vẽ một bức tranh, một lát sau, bên cạnh có một bạn nữ thở dài, nói:
" Linh Tĩnh, bức tranh này thật đẹp."
"Ha ha, cảm ơn."
"Được rồi, Linh Tĩnh, cậu hát, khiêu vũ rất giỏi, lại biết đàn Dương cầm, tổ chức cậu cũng rất xuất sắc sao cậu lại không chịu gia nhập hội sinh viên với chúng tớ?"
"A, kỳ thực tớ không biết hát và khiêu vũ, điệu khiêu vũ đó là tớ làm theo giáo viên dạy khiêu vũ khi còn nhỏ, kỳ thực ngay cả những bước đi khiêu vũ cơ bản nhất tớ cũng không biết. Hơn nữa tớ còn rất nhiều việc cần làm, nếu như gia nhập hội sinh viên thì tốn rất nhiều thời gian."
"Nhưng mà không phải bây giờ cậu cũng đi theo chúng tớ làm việc đó sao."
Người nữ kia cười cười, sau đó có chút kỳ quái hỏi:
"Linh Tĩnh, cậu nói thật đi, cậu có bạn trai chưa?"
Linh Tĩnh đỏ mặt lên, một lát sau mới gật đẩu nói:
"Có rồi."
"Là ai?"
"Bí mật"
"Chắc chắn không phải bé trai thường xuyên đi chung với cậu, bọn tớ đã bí mật quan sát rất lâu, bí mật về bạn trai cậu giấu quá kỹ... Chẳng lẽ người này không phải là bạn học của chúng ta?"
"Ách?”
Linh Tĩnh hơi kinh ngạc sau đó bật cười nói:
"Vì sao không thể là Gia Minh?"
"Bởi vì hắn không hề có chút xuất sắc nào, tớ thấy hai người chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi, ừ, giống như hai người bạn thân từ nhỏ vô tư lự chơi chung với nhau vậy, tớ thường thấy sách nói nếu hai người như vậy thì không thể nào thích nhau."
Cô gái này một bên nói bên kia Linh Tĩnh chỉ mỉm cười, ở bên cạnh, Đông Phương Lộ đang cầm một hộp quà đi tới, hắn cười nói:
"A, các cậu cứ kéo Linh Tĩnh qua đây mà không có gì tặng lại cho Linh Tĩnh cả, xét thấy cậu trong học kỳ này có sự trợ giúp cho hội sinh viên cho nên bọn này có một món quà tặng cho cậu, đây chỉ là một món quà để thể hiện lòng biết ơn của nhóm, cậu hãy nhận lấy đi."
"Ách, việc này... không tốt cho lắm."
Không ngờ Đông Phương Lộ lại đến tặng quà, mọi người xung quanh đều quay mặt sang nhìn hai người.
Đối phương có nguyên nhân rõ ràng nên Linh Tĩnh cũng không tiện từ chối, Đông Phương lộ từ chối:
"Yên tâm đi, đây không phải là quà riêng của tớ, nhận lấy đi."
Hắn vừa nói vừa kéo tay Linh Tĩnh ra rồi đặt hộp quà lên, Linh Tĩnh có chút giật mình, cô nhíu nhíu mày nhưng cũng không có cố sức giãy ra, sau đó cười nói:
"Ừ, vậy... Cám ơn nhiều."
"Ân, được rồi, ngày mai sẽ là đêm giáng sinh, Linh Tĩnh, cậu có hoạt động gì không?" Quà đã được tặng, Đông Phương Lộ trong lòng âm thầm tự đắc, hắn biết cô bé này có tính cách truyền thống, nếu như muốn tiếp cận thì không thể để cho cô có cảm giác mâu thuẫn và chán ghét được, cơm phải ăn từng miếng, việc thì phải làm từng bước, hắn từ trước đến nay đều luôn có kiên nhẫn, bây giờ, đã thành công bước đầu tiên.
Trước cửa của Thánh Tâm học viện, chiếc xe của Nhã Hàm đang đậu trên tuyết, phần nắp xe đã mở ra, Hứa Mặc đang cầm dụng cụ sửa xe,hưng phấn biểu diễn kỹ thuật của mình dưới làn khói trắng bốc lên từ trong xe, Nhã Hàm mặc một chiếc áo khoác màu vàng đang đứng bên cạnh khuyên nhủ.
"Thầy Hứa, không cần kiểm tra lại đâu, dù sao chiếc xe này cũng cũ rồi, tôi sẽ kêu người của xưởng xe tới kéo đi, không cần thiết phải sửa chữa."
"Yên tâm, yên tâm, cơ khí là thứ mà tôi rành nhất."
Hứa Mặc cười an ủi, nói:
"Cho tôi năm phút tôi sẽ tìm ra vẩn đề, không ba phút là đủ rồi."
"Ách, vậy... Được rồi, nhờ thầy Hứa vậy."
Nhã Hàm bất đắc dĩ liếc mắt, sau đó liếc mắt nhìn những học sinh qua lại, đặc biệt những tên mở cửa xe ra nhìn, ai dám cười cô sẽ ghi nhớ trong lòng chờ tới khi vào trường sẽ từ từ chỉnh bọn họ sau, lúc này cô bắt đầu hối hận tại sao mình lại giả bộ giản dị mà lấy chiếc xe sắp hỏng ở trong nhà ra chạy, quả nhiên, giống như lời Gia Minh nói trang B bị sét đánh, hiện tại lại để cho tên Hứa Mặc này nhân cơ hội mà tiếp cận.
Khi còn ở trên chiếc du thuyền Tinh Mộng, Hứa Mặc vốn tưởng rằng Nhã Hàm đã mang thai con của Gia Minh nên lúc đó vô cùng đau lòng, nhưng mà khi nghĩ kỹ lại thì phát hiện đấy chỉ là trò đùa, cho dù thế nào đi nữa thì thiên kim tiểu thư, thiên tài của Trương gia vừa mới du học trở về làm sao lại có thể thích một đứa trẻ được chứ, khi nghĩ tới đây thì hắn đã tỉnh táo lại, tình cảm của hai người bọn họ cho dù làm phân tích như thế nào đi nữa thì cũng chỉ giống như chị em.
Hơn nữa, một thời gian đã trôi qua mà bụng của Nhã Hàm cũng không có bất cứ thay đổi gì, hắn liền càng thêm hận việc mình ngu ngốc.
Vì vậy trong khoảng thời gian này, hắn tự kiểm điểm lại chính mình, sau đó bắt đầu thực hiện kế hoạch "lâu ngày sinh tình" của mình. Cả hai đều cùng chung một trường học, dù sao cũng không có khả năng xé rách da mặt, Nhã Hàm biểu hiện ra khuôn mặt không hề có quan hệ gì, cả hai vĩnh viễn đều là bạn thế nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ, người này lại nữa rồi, lại nữa rồi... Trời ạ.
Đặc biệt, khi lần này chiếc xe con bị chết máy thì Hứa Mặc từ trong phòng ăn liền chạy tới, hắn cho rằng việc này là duyên phận Nhã Hàm thì cho rằng đây chính là oan gia ngõ hẹp.
Hai phút trôi qua, Hứa Mặc vẫn còn khom người kiểm tra, Nhã Hàm há to miệng, nói:
" Này... Thầy Hứa, không phải là thầy muốn nằm xuống đất kiểm tra đó chứ, hiện trên mặt đất... Tôi sẽ gọi xe đến kéo đi..."
"Không cần không cần."
Hứa Mặc vội vã ngăn cản, phía dưới đều là tuyết đọng, cho dù là hắn muốn biểu hiện thì hắn cũng sẽ không thật sự nằm xuống, hắn phất tay nói:
"Sắp xong rồi."
Nhã Hàm bất đắc dĩ nhìn hắn, ngay lúc đó có một giọng nói từ phía sau truyền tới:
"Cô Trương!"
Ở trong trường học, người dám cùng Nhã Hàm chào hỏi không nhiều lắm, khi cô quay đầu nhìn lại thì cô thấy ở bên đường có một nữ sinh đang choàng một chiếc khăn màu nâu, trên người mặc một bộ áo lông màu trắng, dưới chân là một đôi giầy giữ ấm màu hồng khuôn mặt của nữ sinh này đỏ ửng hồng vì lạnh, chiếc khăn quàng có chút cũ kỹ nhưng nhìn vào lại có cảm giác ấm áp, người này không ai khác mà chính là Linh Tĩnh.
Ở bên cạnh là Sa Sa với một bộ áo khoác màu đen vừa cười vừa giơ tay chào về bên này, Gia Minh thì ở phía sau mua bữa sáng, khi nhìn thấy Hứa Mặc đang bận rộn thì trong mắt đầy vẻ trêu tức.
"Chị Nhã Hàm xe bị hỏng ư?"
Khi đến bên cạnh thì xưng hô giữa hai người tự động thay đổi Nhã Hàm bất đắc dĩ nhún vai:
"Đúng vậy, vừa rồi đột nhiên chết máy làm cho chị giật cả mình, thiếu chút nữa là đụng người rồi, xe quá cũ, nên đổi một chiếc mới rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, đích xác là nên đổi một chiếc."
Khi Linh Tĩnh và Sa Sa tiến vào bên trong xe thì Gia Minh cũng đã theo kịp, hắn vừa cười vừa nói:
"Động cơ có chút cũ, bình xăng có chút cũ, bu-ji cũ, phanh xe, bộ ly hợp cũng cũ, ngay cả điều hòa cũng cũ, em dám đánh cuộc là từ lúc mua xe tới giờ nó chưa từng được bảo dưỡng qua, tôi nghiệp chiếc xe... Chiếc xe này không bằng bán cho em đi, em vừa lúc để dành được mấy nghìn đồng."
"Đi chết đi, mấy nghìn đồng mà định mua xe à."
Nhìn vào khuôn mặt muốn chiếm tiện nghi của Gia Minh, Nhã Hàm không khỏi bật cười, nói:
"Nhưng quả thật là nó chưa từng bảo dưỡng, trước đây đều để ở nhà cho quản gia bảo dưỡng, chị đâu có thời gian rảnh."
"Hừ, chị chỉ biết lười biếng mà thôi..."
Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó Nhã Hàm nhỏ giọng nói:
"Này, em có rảnh không, nếu có thì giúp chị một việc."
"Quả nhiên là tối độc phụ nhân tâm."
Gia Minh thấp giọng khinh bỉ nói:
"Người ta như giúp chị sửa chữa, chị còn định làm thế để đả kích hắn, hơn nữa em chỉ là một cậu bé, đừng nói là chị thật sự cho rằng hắn sẽ ghen với em nha."
"Chị cần gì để ý tới hắn, dù sao em chỉ cần đả kích hắn là được, làm cho hắn tự ti từ nay về sau không dám xuất hiện trước mặt chị nữa... Ha hả, thầy Hứa, xong chưa?"
Khi thấy Hứa Mặc quay đầu lại, sắc mặt của Nhã Hàm giống như là thời tiết tháng sáu, khi thấy trời sắp sửa mưa thì đột nhiên biến thành một vùng sáng sủa.
Nụ cười sáng lạng của cô làm cho Hứa Mặc không khỏi cảm thấy xấu hổ, hắn phất phất tay nói:
"Ách, chỉ sợ đây không phải là vấn đề nhỏ, có lẽ là hộp biến tốc xảy ra vấn đề, hoặc là bộ ly hợp xảy ra vấn đề, còn nữa bu-ji chỉ sợ cũng có bệnh, chiếc xe này quá cũ, sợ rằng thật sự phải gọi xe tải..."
Khi hắn nói câu này thì khuôn mặt đầy sự xấu hổ, Nhã Hàm cũng không thèm để ý tới việc này, cô vỗ vỗ vai Gia Minh, nói:
"Được rồi, chuẩn bị gọi xe tải... Gia Minh, có phải là vừa rồi em nói có biện pháp?"
"Ách, em chỉ nói giỡn thôi."
Gia Minh vô tội nói:
"Mặc kệ, dù sao xe cũng đã hỏng, em cứ thử một lần."
Nhã Hàm càng thúc giục Gia Minh thì khuôn mặt của Hứa Mặc càng ngày càng xấu hổ, hắn nghĩ thầm: mình còn không sửa được thì một tên nhóc thì làm được gì.
Sa Sa ở bên cạnh cười nói:
"Gia Minh, cậu biết sửa ô tô nữa ư?"
"Không biết, nhưng mà tớ có kinh nghiệm sửa chữa cơ khí."
Gia Minh nhún vai, nói:
"Cái TV cũ ở nhà Linh Tĩnh cậu có nhớ không, lúc bị hư thì vỗ một cái thì tốt lại, sau đó lại hư, lại vỗ, không phải là trước đây có một vĩ nhân từng nói: nếu sửa chữa cơ khí được thì sửa gì cũng được, ô tô và TV thì cũng không khác nhiều lắm, ha ha..."
Ngu ngốc...
Hứa Mặc liếc mắt nhìn bộ dạng ngu ngốc của hắn, Nhã Hàm thì há to miệng, Linh Tĩnh và Sa Sa thì liên tục cười, khi thấy Gia Minh cầm một viên đá xanh bên đường thì hai cô bé biết hắn định làm gì nên vội vàng chạy lên ngăn cản:
"Này này, không nên, đây là ô tô đó, đập nát là chúng ta bồi thường không nổi đâu."
Một lát sau, dưới sự trừng mắt há mồm của mọi người Gia Minh cầm viên đá xanh gõ vài cái lên động cơ sau đó hài lòng nói:
"Ân, thử mở máy xem."
Tuy rằng trong lòng biết là Gia Minh làm cho có nhưng Nhã Hàm vẫn làm ra bộ dáng chần chừ rồi mới vào trong xe, Hứa Mặc lạnh lùng nhìn trò khôi hài này, nếu đây là em của Nhã hàm thì hắn cũng không thể biểu hiện sự xem thường, hắn thở ra một hơi, đột nhiên, chiếc xe đột nhiên nổ máy sau đó chạy tới phía trước một đoạn ngắn rồi lui trở về.
Hứa Mặc há mồm cả buổi vẫn không khép lại được, trong chốc lát, đám người Gia Minh cười nói đi vào trong xe, Nhã Hàm từ trong ló đầu ra, nói:
"Phía sau còn có chỗ ngồi, thầy Hứa có muốn vào ngồi một chút không?"
"Ách, ách... Không cần, tôi... Tôi còn chưa ăn sáng xong..."
"A, vậy cảm ơn thầy, tạm biệt."
Xe con chạy qua vùng tuyết đọng thân thể Hứa Mặc dần dần nhỏ lại rồi biến mất, trong chốc lát, trong xe truyền ra tiếng cười to của Nhã Hàm:
"Ha hả... chị dám cá là bữa sáng của hắn đã bị đóng thành băng, ha ha ha ha..."
Trong tiếng cười của Vu bà, một ngày mới lại trôi qua.
************************************************** ******
Buổi chiều tuyết đã mỏng đi, bên ngoài bảng báo khu dạy học có vài học sinh đang ngồi vẽ, Linh Tĩnh ngồi trên một cái ghế, thỉnh thoảng cô còn hà hơi vào tay, sau đó cô cầm bút bắt đầu vẽ một bức tranh, một lát sau, bên cạnh có một bạn nữ thở dài, nói:
" Linh Tĩnh, bức tranh này thật đẹp."
"Ha ha, cảm ơn."
"Được rồi, Linh Tĩnh, cậu hát, khiêu vũ rất giỏi, lại biết đàn Dương cầm, tổ chức cậu cũng rất xuất sắc sao cậu lại không chịu gia nhập hội sinh viên với chúng tớ?"
"A, kỳ thực tớ không biết hát và khiêu vũ, điệu khiêu vũ đó là tớ làm theo giáo viên dạy khiêu vũ khi còn nhỏ, kỳ thực ngay cả những bước đi khiêu vũ cơ bản nhất tớ cũng không biết. Hơn nữa tớ còn rất nhiều việc cần làm, nếu như gia nhập hội sinh viên thì tốn rất nhiều thời gian."
"Nhưng mà không phải bây giờ cậu cũng đi theo chúng tớ làm việc đó sao."
Người nữ kia cười cười, sau đó có chút kỳ quái hỏi:
"Linh Tĩnh, cậu nói thật đi, cậu có bạn trai chưa?"
Linh Tĩnh đỏ mặt lên, một lát sau mới gật đẩu nói:
"Có rồi."
"Là ai?"
"Bí mật"
"Chắc chắn không phải bé trai thường xuyên đi chung với cậu, bọn tớ đã bí mật quan sát rất lâu, bí mật về bạn trai cậu giấu quá kỹ... Chẳng lẽ người này không phải là bạn học của chúng ta?"
"Ách?”
Linh Tĩnh hơi kinh ngạc sau đó bật cười nói:
"Vì sao không thể là Gia Minh?"
"Bởi vì hắn không hề có chút xuất sắc nào, tớ thấy hai người chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi, ừ, giống như hai người bạn thân từ nhỏ vô tư lự chơi chung với nhau vậy, tớ thường thấy sách nói nếu hai người như vậy thì không thể nào thích nhau."
Cô gái này một bên nói bên kia Linh Tĩnh chỉ mỉm cười, ở bên cạnh, Đông Phương Lộ đang cầm một hộp quà đi tới, hắn cười nói:
"A, các cậu cứ kéo Linh Tĩnh qua đây mà không có gì tặng lại cho Linh Tĩnh cả, xét thấy cậu trong học kỳ này có sự trợ giúp cho hội sinh viên cho nên bọn này có một món quà tặng cho cậu, đây chỉ là một món quà để thể hiện lòng biết ơn của nhóm, cậu hãy nhận lấy đi."
"Ách, việc này... không tốt cho lắm."
Không ngờ Đông Phương Lộ lại đến tặng quà, mọi người xung quanh đều quay mặt sang nhìn hai người.
Đối phương có nguyên nhân rõ ràng nên Linh Tĩnh cũng không tiện từ chối, Đông Phương lộ từ chối:
"Yên tâm đi, đây không phải là quà riêng của tớ, nhận lấy đi."
Hắn vừa nói vừa kéo tay Linh Tĩnh ra rồi đặt hộp quà lên, Linh Tĩnh có chút giật mình, cô nhíu nhíu mày nhưng cũng không có cố sức giãy ra, sau đó cười nói:
"Ừ, vậy... Cám ơn nhiều."
"Ân, được rồi, ngày mai sẽ là đêm giáng sinh, Linh Tĩnh, cậu có hoạt động gì không?" Quà đã được tặng, Đông Phương Lộ trong lòng âm thầm tự đắc, hắn biết cô bé này có tính cách truyền thống, nếu như muốn tiếp cận thì không thể để cho cô có cảm giác mâu thuẫn và chán ghét được, cơm phải ăn từng miếng, việc thì phải làm từng bước, hắn từ trước đến nay đều luôn có kiên nhẫn, bây giờ, đã thành công bước đầu tiên.
Bình luận facebook