Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133
Sáu tấm thẻ, sau đó từ trong ví tiền lại lấy ra tiếp mấy tấm nữa, đủ loại khác nhau, tiếng Hoa có, phần nhiều là tiếng Anh. Một vị giám đốc đứng bên hông quầy lễ tân liếc mắt qua là đã biết trong đống thẻ đó không có thẻ vip của khách sạn không nhịn được nét mặt hơi thay đổi, vì với khả năng của khách sạn e là vẫn chưa thể có được loại thẻ thế này.
Ngân hàng Hoa Kỳ, ngân hàng Thụy Sĩ, ngân hàng Trung Quốc, ngân hàng Mitsubishi Tokyo, ngân hàng Đức, ngân hàng Hưng Nghiệp Pháp... Thẻ vip, thẻ bạch kim của các ngân hàng cao cấp nhất ở trong và ngoài nước, đối với Nguyệt Trì Huân mà nói, nàng không quan tâm đến những thứ này. Nàng chỉ biết đây là thẻ ngân hàng và mỗi tháng đều rút ra một số tiền sinh hoạt cố định.
Nhưng những người khác đều nhận ra rằng những loại thẻ ngân hàng cao cấp này dường như đều có chức năng tiêu dùng vô hạn. Không phải là loại thẻ chỉ tiêu vô hạn của một số công ty có hình thức này, mà nếu không phải là nhân vật quan trọng, tiền tính ở mức tám số không, thì loại thẻ này không được phát tùy tiện cho bất cứ người nào.
Cha của Trương Cạnh Phong cũng có thể có một hai tấm thẻ như vậy, nhưng trong số mấy tấm thẻ có giá trị nhất lại không có, đừng nói đến ô, chỉ cần tùy tiện ném một tấm thẻ ra là có thể xóa bỏ cả khách sạn bốn sao này."
Kiểm tra một hồi, sau khi kiểm tra sắp xếp lại đống thẻ đó. cô gái gật gật đầu:
"Xin lỗi, hình như là không có".
Đang định quay người đi thì vị giám đốc quản lý kia vội vàng kêu:
"Tiểu thư đợi đã, chúng tôi sẽ đem ô tới cho cô."
Hắn vừa nói vừa giục người phục vụ, nói:
"Tiểu Hi, còn không mau đi lấy ô ra đây".
“...Cám ơn”
“Ồ không cần cảm ơn."
Mưa vẫn đang rơi lất phất bên ngoài, vị khách giam đốc đó lịch sự nói một câu cũng không làm phiền gì. Chỉ có mấy người làm thủ tục trả phòng đứng bên cạnh không nhịn được liếc nhìn cô gái thêm mấy lần.
Lúc này, người phục vụ đã cầm một chiếc ô mới đem ra. Theo quy định quẹt thẻ trả tiền xong, nhóm người Trương Cạnh Phong đi ra cửa và bước lên chiếc xe thể thao màu bạc sang trọng.
Không biết tại sao lúc này Trương Cạnh Phong lại cảm thấy chiếc xe này thật tầm thường. Hay là chạy bộ thì mới là xu hướng hiện nay. trong lúc hắn khởi động xe thì cô gái mặc bộ quần áo thể thao màu trắng với dung mạo lạnh lùng nhưng xinh đẹp lạ thường đó đã cầm chiếc ô từ công bước ra, sau đó cô mở chiếc ô ra, chạy chầm chậm trong mưa.
Chiếc xe thể thao đã khởi động, từ trong khách sạn chạy ra phía sau lưng cô gái.
"Bây giờ đi về nhà Trương tiên sinh, sao?"
Không khí trong xe đường như hơi ngột ngạt, cần có một đề tài nói chuyện Phương tiểu thư là người mở lời nhưng ánh mắt thì lại nhìn cô gái đang chạy bộ trong mưa qua cửa sổ xe.
Khi nãy, trong đống thẻ ngân hàng của cô gái nàng nhận ra một tấm thẻ. Vì trước đây nàng đã từng sử dụng nó - nói đúng hơn là đã từng khoe khoang, nghe nói đó là biểu tượng cho thân phận và địa vị, bây giờ nhìn lại, đúng là hơi buồn cười.
"À, không phải là nhà, bởi vì công ty nhà tôi không phải ở Giang Hải, nên đó chỉ là gian biệt thự mà cha tôi thỉnh thoảng ghé qua vào những kỳ nghỉ, nghe nói Phương tiểu thư và Trịnh tiên sinh muốn ghé qua, cho nên tôi đã cho người dọn dẹp rồi. Hy vọng là hai người cảm thấy thoải mái khi ở đó.
"Hả? Không phải Trương tiên sinh làm việc tại nơi này sao? Trương tiên sinh không sống ở trong căn biệt thự đó?"
Phương tiểu thư hỏi một cách hứng thú nhưng vẻ mặt lại hơi máy móc.
"Do biệt thự cách nơi làm việc cũng hơi xa cho nên thường là ở trong khách sạn."
Trương Cạnh Phong cười đáp.
"Trương tiên sinh thật là chịu khó. Nghe nói vị tiên sinh viết bài Đông Phong Phá kia cũng biểu diễn lần đâu tiên ở nhà hàng của tiên sinh phải không? Thầy Hoàng và thầy Trịnh không chịu kể về chuyện xảy ra hôm đó cho nên tôi rất muốn biết."
Lộ ra nụ cười mê người, cuối cùng thì cũng nói vào vấn đề chính. Trịnh Tắc Bồi ở bên cạnh hơi cau mày. Trương Cạnh Phong thì mỉm cười kể chuyện ngày hôm đó. Sớm biết đối phương có hứng thú với chuyện này nên hắn cũng không thấy ngạc nhiên lắm.
Sau buổi tiệc vui vẻ hôm đó, Cố Gia Minh kia đã ngồi nói chuyện với Hoàng lão và Trịnh Tắc Bồi về việc bán bản quyền của vài bài hát, nhưng đồng thời hắn cũng yêu cầu phải giữ bí mật về thân phận của hắn sau đó Trịnh Tắc Bồi có chào xã giao vài câu với mình, tuy rất sẵn lòng gây thêm phiền phúc cho người thiếu niên có quan hệ mập mở với Linh Tĩnh, nhưng lại không thể không để ý đến mặt mũi của Trịnh Tắc Bồi. Những lời kể cứ thế từ trong miệng tuôn ra, Phương Vũ Tư ngồi phía sau tập trung lắng nghe.
Chiếc cần gạt lên gạt xuống lau đi nước mưa rơi trên tấm kính phía trước xe. Mưa phùn khiến cho thành phố sầm uất này dường như bị sương mù che phũ, khi tín hiệu đèn đỏ phát ra, chiếc xe thể thao dừng lại ngay phía trước vạch trắng, cách đó không xa là chiếc xe buýt vừa đỗ vào trạm, dòng người lên lên xuống xuống, một buổi sáng bình dị diễn ra trên thành phố.
Lát sau, cô gái che ô chạy ngang qua chiếc xe rẽ vào con đường phía bên kia, không cùng đường đi với họ. Sau khi phát tín hiệu đèn xanh, lúc chiếc xe thể thao nổ máy, Trương Cạnh Phong nhìn qua chiếc xe Jeep quân dụng màu đen đỗ phía bên kia đường, một cô gái dáng người cao gầy từ trên xe bước xuống, chào cô gái mặc đồ thể thao màu trắng theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội.
...0O0...
Mưa, ánh đèn ngoài cửa sổ sáng ngời, dây điện vắt ngang tầm nhìn.
Lớp học vào sáng sớm ngoài sự mát mẻ còn hơi náo nhiệt, học sinh, lũ lượt vào lớp. Cầm chiếc ô vẩy vẩy nước, sau đó treo vào sau lớp học rồi vừa phủi phủi người vừa nói chuyện với bạn bè. Nước mưa đọng trên đầu những giọt li ti, nếu có một cái gì đó có thể trượng trưng cho cụm từ "mưa phùn ngày xuân" thì cảnh tượng trước mắt có lẽ là miêu tả khá chính xác và hoàn hảo.
Góc sau lớp học, Huân lấy sách vở của môn đầu tiên từ trong cặp sách ra, mắt liếc sang thiếu niên đang ghi chép nhanh chóng lên trang giấy trắng.
"Hôm nay... Người của cục Quốc An đã tìm tôi."
"Sao? Sáng sớm hôm nay sao?"
Vẫn không dừng bút, Gia Minh nhướng mày hỏi.
"ừ"
"Thật chẳng lịch sự gì cả, nhưng mà suy cho cùng là muốn cô giúp đỡ liên hệ với phía Nhật Bản sao?"
"Ừ, cho nên tôi đã cho họ biết thông tin để liên lạc với Thiên Vũ quân. Họ... đã hiểu nhầm mục đích đến Trung Quốc của tôi."
"A."
Bỏ cây bút máy trong tay xuống. Gia Minh nhìn nàng cười, nói:
"Cho dù là ai đi nữa cũng đều sẽ hiểu nhẩm. Nguyệt Trì gia và Cao Thiên Nguyên người đông như thế, là một thành viên khá quan trọng, cô một mình đến Trang Quốc, chắc chắn sẽ bị họ cho rằng cô chịu trách nhiệm liên lạc giữa hai bên. E là không chỉ riêng gì Viêm Hoàng Giác Tinh mà cục Quốc An cũng nghĩ như vậy. U Ám Thiên cầm, hay Bùi La gia cũng đều nghĩ như vậy nốt. Ai mà nghĩ rằng cô chỉ là một bình hoa để cho người khác ngắm... Bé ngốc, thực ra cho cô cũng không phải người tốt đẹp gì."
“Là Thiên Vũ quân bảo tôi đến Trung Quốc."
"Thiên Vũ Chính Tắc cũng không phải là người tốt lành gì. Hắn đã biết về tôi cho nên muốn tìm mọi cách kéo tôi xuống nước, sẵn tiện cũng là vì muốn thoát khỏi cô. Theo tôi được biết, bạn gái Long Đường Duy của hắn ta rất hay ghen, nếu so sánh thì Long Đường Duy dễ thương hơn... Chậc, nhưng mà cha của cô thì lại khác, hắn không biết chuyện về tôi nhưng vẫn biết rằng cô có thể rơi vào tình huống nguy hiểm mà vẫn để mặc Thiên Vũ Chính Tắc sắp đặt cho cô, điều này nói rõ cô đã là con gái được gả ra ngoài, như nước đã bị hắt đi."
Nhớ lại những tư liệu ở kiếp trước của Nguyệt Trì gia, gia tộc có sức ảnh hường lớn nhất Nhật Bản này vì muốn bảo vệ địa vị bản thân mà đã làm khá nhiều chuyện. Gia Minh lắc lắc đầu, buột miệng nói:
"Điều quan trọng nhất là hắn là một người cha Nhật Bản. Ái chà, Nhật Bản nha, những chuyện loạn luân tại Nhật Bản có rất nhiều. Nghe nói ở Nhật Bản, cha cũng có thể làm chuyện đó với con gái. Đương nhiên, cách vun đắp tình cảm như thế là tốt hay xấu đều do cô đánh giá, cô cũng có thể cho rằng hắn là người tốt."
"Không, không phải... Tôi..."
Cúi đầu, Nguyệt Trì Huân hơi nhíu mày:
"Nhà chúng tôi không làm như thế..."
"Ồ, tức giận?"
Gia Minh hơi hứng thú nhìn thiếu nữ đang hơi nhíu mày lại, cũng như nụ cười của nàng... Không, có lẽ đây là vẻ mặt càng thêm hiếm có so với nụ cười của nàng.
"...Không có."
Bị nhắc nhở một câu như vậy dường như thiếu nữ lại nhớ tới một vài suy nghĩ loáng thoáng trong đâu, lắc đâu tỏ vẻ không có chuyện gì.
Gia Minh cười nói:
"Không, tính tình kiên định của cô có thể trở thành bản năng ngụy trang tốt nhất, gặp phải chuyện như thế có tức giận cũng là chuyện thường, cô có thể yêu cầu tôi xin lỗi hoặc có thể tìm tôi đơn đấu khi tan học. Những chuyện này cô đều có thể hiên ngang mà làm. Bởi vì cô quá lạnh lùng nên thể hiện vẻ tức giận, vui vẻ, chỉ cần là vẻ mặt rất đơn giản nhưng chỉ cần đúng chỗ là có thể lừa được người khác. Nhưng nếu có một ngày cô không còn là Nguyệt Trì Huân nữa vậy thì những biểu hiện lúc này của cô vẫn chưa đủ."
"Nhưng anh sẽ không xin lỗi... Hơn nữa tôi cũng không đánh lại anh."
"Đương nhiên."
Gia Minh gật đâu tỏ vẻ đương nhiên, nói:
"Bởi vì những gì tôi nói đều là thật, tại sao phải xin lỗi?"
Vừa dứt lời, tay hắn đột nhiên đánh về phía dưới, bắt được bàn tay trái xinh đẹp của Nguyệt Trì Huân, bút mực sắc bén đang đâm về phía bụng của Gia Minh:
"Uhm, lần đánh lén này... Cũng không tệ lắm."
Tựa như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó đang phải chịu trách phạt, Nguyệt Trì Huân cúi đầu để mặc Gia Minh nắm tay nàng. Một lát sau, nàng mới nhẹ giọng nói:
"Tôi... Tôi thích anh cầm tay tôi. Chỉ khi... chỉ khi đánh tôi anh mới cầm như vậy..."
Im lặng một lát, vẻ mặt Gia Minh không thay đổi, sau đó mới gật đầu:
"Rất tốt, vẻ mặt lần này rất phù hợp. nếu những nam sinh bình thường nghe thấy những lời này thì chắc chắn sẽ đổ rồi. Trung Quốc có câu đường đi ngàn dặm, bắt đầu từ dưới chân (Chương 64 - Đạo Đức Kinh), muốn hoàn thành nhiệm vụ đùa giỡn 20 người đàn ông, hai cô gái rồi vứt bỏ bọn họ thì những tích lũy bây giờ rất quan trọng."
Lần đầu tiên dạy một học sinh với yêu cầu cao như vậy, trong lòng Gia Minh rốt cuộc cũng có cảm giác thành công, điều không hoàn mỹ chính là:
"... Chẳng qua, cô không nên làm theo tất cả những gì tôi nói một cách máy móc, phải biết từ một suy ra ba."
Lần trước hai người luận võ, Gia Minh vặn trật khớp cả hai tay nàng và dạy nàng kiến thức ban đầu về ngụy trang, vuốt ve bàn tay nhỏ bé của mỹ nữ không có chút năng lực phản kháng nào chính là cách ví dụ của Gia Minh, vẻ mặt của Nguyệt Trì Huân lúc này so với lần trước đã sinh động hơn rất nhiều.
Hai người lén lén lút lút ở cuối phòng học mà không bị ai phát hiện cả. Không lâu lắm, chuông vào học vang lên. Một lát sau, gia Minh mới cau mày hỏi:
"Đúng rồi, tháng này Bùi La gia lại phái người tới đây, bên phía Quốc An có báo cho cô không?"
Nguyệt Trì Huân gật đầu:
"Có nói, hình như là... Bọn họ đã giải quyết rồi."
"Ừ, quả nhiên là bọn họ."
Hắn gật đầu, nói:
"Tôi cảm thấy nếu bọn họ đã làm chuyện này thì không có lý do gì mà không đến trước mặt cô khoe khoang, đó cũng là một trong những lợi thế khi đàm phán. Nguồn tình báo của tôi bây giờ vẫn còn hạn hẹp... Bên phía Quốc An đã muốn liều mạng..."
Nhìn vẻ mặt tự hỏi của Gia Minh, kết hợp với những nội đung hắn vừa nói, trong lòng Nguyệt Trì Huân bồng nhiên hơi rạo rực:
"Cố quân, anh... Anh vẫn luôn chú ý đến tình hình bên Nhật Bản sao?"
"Đương nhiên, nếu không chú ý. Ngộ nhỡ ngày nào đó Bùi La gia nổi điên rồi cho tôi một đòn thì phải làm thế nào..."
Nhìn vẻ mặt của Nguyệt Trì Huân. Gia Minh gật đầu, quyết định làm rõ sự mập mở này:
"Huống chỉ cô đang ở bên này, tôi phải đảm bảo đưa cô trở về nguyên vẹn... Mặc dù tôi cho rằng chuyện đó e rằng không thể làm được, dù sao cô vẫn còn phải đùa giỡn hai mươi người đàn ông..."
Nói xong mấy lời này Nguyệt Trì Huân cúi đầu xuống đọc sách. Gia Minh lại gục đầu trên bàn ngơ ngẩn nhìn ra sân thể dục trong đầu nhớ đến một số chuyện còn có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Đông Phương Uyển đang nhìn về phía này.
Dĩ nhiên chuyện về Đông Phương Uyển chỉ là thứ yếu. Lúc này vấn đề đang quanh quần trong lòng Gia Minh chính là ảnh hưởng của hiệu ứng hồ điệp kể tử sau khi hắn sống lại.
Tại thế giới trước kia. Nguyệt Trì Huân bị đại bá (bác cả) của nàng lừa gạt cảm tình, vào năm sau rơi vào kết cục tự sát bỏ mình. Đại bá của nàng không chết mà liên hệ với u Ám Thiên cầm để cố gắng ngăn cản Bùi La gia, đồng thời cũng muốn đoạt lại Nguyệt Trì gia.
Kết quả cuối cùng là không ai nhận được chỗ tốt gì. Cuối cùng U Ám Thiên cầm không đánh úp được Bùi La gia tại Nhật Bản. Nguyệt Trì gia cũng không thoát được, sau đó Cao Thiên Nguyên cũng theo chân Nguyệt Trì gia, tiếp sau nữa chính là U Ám Thiên cầm, Viêm Hoàng Giác Tinh.
Mà Lúc ấy theo như mình biết, việc kết minh giữa Nguyệt Trì gia và Cao Thiên Nguyên hoàn toàn không thuận lợi như bây giờ. Mặc dù Thiên Vũ Chính Tắc vẫn cứu Nguyệt Trì Huân nhưng lúc ấy Thiên Vũ Chính Tắc vốn là thành viên chủ chốt của Cao Thiên Nguyên đã có bạn gái bí mật là Long Đường Duy, dưới sự ảnh hường của một loạt các nhân tố, việc kết minh cũng không thuận lợi.
Mà hiện giờ sở dĩ Thiên Vũ Chính Tắc rất nhiệt tình với việc kết minh, sợ rằng ít nhiều cũng bởi vì mình, sau khi mình cứu Nguyệt Trì Huân, trong mắt Thiên Vũ Chính Tắc, bản thân mình đã trở thành chỗ dựa sau lưng của Nguyệt Trì Huân, cho dù thực tế không phải vậy thì hắn cũng sẽ rất vui vẻ thúc đẩy chuyện này. Dù sao đối mặt với Bùi La gia cũng khiến hắn cảm thấy nguy cơ tương đối lớn.
Mình không phải là kẻ mang chủ nghĩa dân tộc nhưng luôn phải sống trong cảnh hòn tên mũi đạn nên luôn thiếu cảm giác an toàn, rất nhiều chuyện đều muốn phòng ngừa chu đáo.
Ban đầu bộc lộ ra ở trước mặt Thiên Vũ Chính Tắc xem như là chuyện chính mình cố ý muốn làm, suy nghĩ vào thời điểm đó chỉ là nếu có một ngày mình bị các thế lực trong thế giới ngẩm này chú ý đến, là người Trung Quốc, muốn sinh sống được ở Trung Quốc thì không thể để cho Bùi La gia phát triển an toàn mặc dù vẫn muốn cả đời không phải giao tiếp với những người này. Thế nhưng vẫn có thể hiểu được câu có bao nhiêu lực lượng thì phải gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm, người có bao nhiêu lực lượng thì sẽ đụng phải bấy nhiêu rắc rối.
Nếu mình chỉ là người bình thường thì đương nhiên cũng không thể cứu được mẹ con Marilyn, cho dù có cứu được cũng chỉ có thể cho các nàng ở nhờ mấy ngày, nếu như không chết thì cũng không chọc tới Mafia, giết mười mấy người gì đó.
Nếu như mình là người bình thường, lần đó bị bắt cùng với Sa Sa, nói không chừng đã bị đánh chết, cho dù có may mắn chạy thoát cũng tuyệt đối không thể trở lại chém đầu tất cả mọi người. Có lực lượng ở cấp độ nào sẽ chọc tới người ở cấp độ đó. Bản thân mình rất hiểu.
Bởi vì tư tưởng phòng ngừa chu đáo này, để chịu trách nhiệm về Linh Tĩnh và Sa Sa chính mình đã "tham ô" bảy tỷ đô la Mỹ của Bùi La gia cho Kelly Denime để có thể có một lực lượng giúp đỡ trong lúc vô cùng khẩn cấp, nào ngờ qua qua lại lại, hơn bảy tỷ đô la Mỹ này lại khiến cho Bùi La gia gà bay chó sủa. Trái lại còn diệt trừ được một đám tình báo của U Ám Thiên cầm, Viêm Hoàng Giác Tinh mai phục bên trong.
Sau đó mâu thuần cũng đột nhiên trở nên gay gắt hơn chuyện Nguyên Lại Triêu Sang vô cùng ngu ngốc khi nhắm vào du thuyền Tinh Mộng quá nửa là để ra oai. Nhưng ngay sau đó, không khí của Châu Á đã bắt đầu khẩn trương lên.
Ở một phương diện nào đó, thế giới ngầm có thể ảnh hưởng đến quân sự, chính trị. Trước mắt đương nhiên không thể công khai đánh nhau, nhưng nếu như sự kiện xung đột giữa các thế lực ngầm lẽ ra phải mười năm sau mới xảy ra lại bắt đầu từ năm 1998 thì Gia Minh cũng cảm thấy hơi buồn bực. bản thân mình cũng chỉ hi vọng có một cuộc sống bình vên một chút, cũng không mong đợi tình huống như hiện giờ.
Quy nạp tất cả các loại khả năng lại rồi tiến hành thôi diễn trên sa bàn, cuối cùng hắn cảm thấy mặc dù Quốc An, Viêm Hoàng Giác Tinh đã hành động nhưng quá nửa cũng chỉ dựa vào phương pháp bảo thủ để quét sạch trong nước, uy hiếp hải ngoại, vẫn không thể đánh nhau được, mới tạm thời thở phào một hơi.
Suy nghĩ về chuyện này cả một ngày, xế chiều tan học, mưa vẫn rơi như trước. Hôm nay là thứ năm, xem ra Linh Tĩnh đã về nhà nấu cơm. Hắn chậm rãi thu dọn đồ đạc, đang muốn cầm ô lên rời đi thì Đông Phương Uyển vẫn liên tục nhìn chằm chằm hắn vài ngày đi tới. Nở nụ cười mê người, nàng ngồi xuống trước mặt hắn:
"Cố Gia Minh, có việc cần cậu hỗ trợ."
Giọng nàng dịu dàng vô hạn. Cảm giác hoàn toàn khác với thường ngày nói chuyện với Gia Minh.
"Mình đi trước."
Nguyệt Trì Huân ở bên cạnh đã thu dọn cặp sách xong, khẽ gật đầu chào rồi xoay người rời đi.
Tâm tình đang rối loạn bởi những chuyện quốc gia đại sự kia, lúc này lại gặp phải vẻ giả tạo như vậy Gia Minh không khỏi buồn cười, nhìn nụ cười thành khẩn của Đông Phương Uyển một lát mới thở dài:
"Bạn Đông Phương, bạn cười rất hèn mọn. Mình có thể trực tiếp từ chối hay không?"
"Cậu..."
Ngân hàng Hoa Kỳ, ngân hàng Thụy Sĩ, ngân hàng Trung Quốc, ngân hàng Mitsubishi Tokyo, ngân hàng Đức, ngân hàng Hưng Nghiệp Pháp... Thẻ vip, thẻ bạch kim của các ngân hàng cao cấp nhất ở trong và ngoài nước, đối với Nguyệt Trì Huân mà nói, nàng không quan tâm đến những thứ này. Nàng chỉ biết đây là thẻ ngân hàng và mỗi tháng đều rút ra một số tiền sinh hoạt cố định.
Nhưng những người khác đều nhận ra rằng những loại thẻ ngân hàng cao cấp này dường như đều có chức năng tiêu dùng vô hạn. Không phải là loại thẻ chỉ tiêu vô hạn của một số công ty có hình thức này, mà nếu không phải là nhân vật quan trọng, tiền tính ở mức tám số không, thì loại thẻ này không được phát tùy tiện cho bất cứ người nào.
Cha của Trương Cạnh Phong cũng có thể có một hai tấm thẻ như vậy, nhưng trong số mấy tấm thẻ có giá trị nhất lại không có, đừng nói đến ô, chỉ cần tùy tiện ném một tấm thẻ ra là có thể xóa bỏ cả khách sạn bốn sao này."
Kiểm tra một hồi, sau khi kiểm tra sắp xếp lại đống thẻ đó. cô gái gật gật đầu:
"Xin lỗi, hình như là không có".
Đang định quay người đi thì vị giám đốc quản lý kia vội vàng kêu:
"Tiểu thư đợi đã, chúng tôi sẽ đem ô tới cho cô."
Hắn vừa nói vừa giục người phục vụ, nói:
"Tiểu Hi, còn không mau đi lấy ô ra đây".
“...Cám ơn”
“Ồ không cần cảm ơn."
Mưa vẫn đang rơi lất phất bên ngoài, vị khách giam đốc đó lịch sự nói một câu cũng không làm phiền gì. Chỉ có mấy người làm thủ tục trả phòng đứng bên cạnh không nhịn được liếc nhìn cô gái thêm mấy lần.
Lúc này, người phục vụ đã cầm một chiếc ô mới đem ra. Theo quy định quẹt thẻ trả tiền xong, nhóm người Trương Cạnh Phong đi ra cửa và bước lên chiếc xe thể thao màu bạc sang trọng.
Không biết tại sao lúc này Trương Cạnh Phong lại cảm thấy chiếc xe này thật tầm thường. Hay là chạy bộ thì mới là xu hướng hiện nay. trong lúc hắn khởi động xe thì cô gái mặc bộ quần áo thể thao màu trắng với dung mạo lạnh lùng nhưng xinh đẹp lạ thường đó đã cầm chiếc ô từ công bước ra, sau đó cô mở chiếc ô ra, chạy chầm chậm trong mưa.
Chiếc xe thể thao đã khởi động, từ trong khách sạn chạy ra phía sau lưng cô gái.
"Bây giờ đi về nhà Trương tiên sinh, sao?"
Không khí trong xe đường như hơi ngột ngạt, cần có một đề tài nói chuyện Phương tiểu thư là người mở lời nhưng ánh mắt thì lại nhìn cô gái đang chạy bộ trong mưa qua cửa sổ xe.
Khi nãy, trong đống thẻ ngân hàng của cô gái nàng nhận ra một tấm thẻ. Vì trước đây nàng đã từng sử dụng nó - nói đúng hơn là đã từng khoe khoang, nghe nói đó là biểu tượng cho thân phận và địa vị, bây giờ nhìn lại, đúng là hơi buồn cười.
"À, không phải là nhà, bởi vì công ty nhà tôi không phải ở Giang Hải, nên đó chỉ là gian biệt thự mà cha tôi thỉnh thoảng ghé qua vào những kỳ nghỉ, nghe nói Phương tiểu thư và Trịnh tiên sinh muốn ghé qua, cho nên tôi đã cho người dọn dẹp rồi. Hy vọng là hai người cảm thấy thoải mái khi ở đó.
"Hả? Không phải Trương tiên sinh làm việc tại nơi này sao? Trương tiên sinh không sống ở trong căn biệt thự đó?"
Phương tiểu thư hỏi một cách hứng thú nhưng vẻ mặt lại hơi máy móc.
"Do biệt thự cách nơi làm việc cũng hơi xa cho nên thường là ở trong khách sạn."
Trương Cạnh Phong cười đáp.
"Trương tiên sinh thật là chịu khó. Nghe nói vị tiên sinh viết bài Đông Phong Phá kia cũng biểu diễn lần đâu tiên ở nhà hàng của tiên sinh phải không? Thầy Hoàng và thầy Trịnh không chịu kể về chuyện xảy ra hôm đó cho nên tôi rất muốn biết."
Lộ ra nụ cười mê người, cuối cùng thì cũng nói vào vấn đề chính. Trịnh Tắc Bồi ở bên cạnh hơi cau mày. Trương Cạnh Phong thì mỉm cười kể chuyện ngày hôm đó. Sớm biết đối phương có hứng thú với chuyện này nên hắn cũng không thấy ngạc nhiên lắm.
Sau buổi tiệc vui vẻ hôm đó, Cố Gia Minh kia đã ngồi nói chuyện với Hoàng lão và Trịnh Tắc Bồi về việc bán bản quyền của vài bài hát, nhưng đồng thời hắn cũng yêu cầu phải giữ bí mật về thân phận của hắn sau đó Trịnh Tắc Bồi có chào xã giao vài câu với mình, tuy rất sẵn lòng gây thêm phiền phúc cho người thiếu niên có quan hệ mập mở với Linh Tĩnh, nhưng lại không thể không để ý đến mặt mũi của Trịnh Tắc Bồi. Những lời kể cứ thế từ trong miệng tuôn ra, Phương Vũ Tư ngồi phía sau tập trung lắng nghe.
Chiếc cần gạt lên gạt xuống lau đi nước mưa rơi trên tấm kính phía trước xe. Mưa phùn khiến cho thành phố sầm uất này dường như bị sương mù che phũ, khi tín hiệu đèn đỏ phát ra, chiếc xe thể thao dừng lại ngay phía trước vạch trắng, cách đó không xa là chiếc xe buýt vừa đỗ vào trạm, dòng người lên lên xuống xuống, một buổi sáng bình dị diễn ra trên thành phố.
Lát sau, cô gái che ô chạy ngang qua chiếc xe rẽ vào con đường phía bên kia, không cùng đường đi với họ. Sau khi phát tín hiệu đèn xanh, lúc chiếc xe thể thao nổ máy, Trương Cạnh Phong nhìn qua chiếc xe Jeep quân dụng màu đen đỗ phía bên kia đường, một cô gái dáng người cao gầy từ trên xe bước xuống, chào cô gái mặc đồ thể thao màu trắng theo nghi thức tiêu chuẩn của quân đội.
...0O0...
Mưa, ánh đèn ngoài cửa sổ sáng ngời, dây điện vắt ngang tầm nhìn.
Lớp học vào sáng sớm ngoài sự mát mẻ còn hơi náo nhiệt, học sinh, lũ lượt vào lớp. Cầm chiếc ô vẩy vẩy nước, sau đó treo vào sau lớp học rồi vừa phủi phủi người vừa nói chuyện với bạn bè. Nước mưa đọng trên đầu những giọt li ti, nếu có một cái gì đó có thể trượng trưng cho cụm từ "mưa phùn ngày xuân" thì cảnh tượng trước mắt có lẽ là miêu tả khá chính xác và hoàn hảo.
Góc sau lớp học, Huân lấy sách vở của môn đầu tiên từ trong cặp sách ra, mắt liếc sang thiếu niên đang ghi chép nhanh chóng lên trang giấy trắng.
"Hôm nay... Người của cục Quốc An đã tìm tôi."
"Sao? Sáng sớm hôm nay sao?"
Vẫn không dừng bút, Gia Minh nhướng mày hỏi.
"ừ"
"Thật chẳng lịch sự gì cả, nhưng mà suy cho cùng là muốn cô giúp đỡ liên hệ với phía Nhật Bản sao?"
"Ừ, cho nên tôi đã cho họ biết thông tin để liên lạc với Thiên Vũ quân. Họ... đã hiểu nhầm mục đích đến Trung Quốc của tôi."
"A."
Bỏ cây bút máy trong tay xuống. Gia Minh nhìn nàng cười, nói:
"Cho dù là ai đi nữa cũng đều sẽ hiểu nhẩm. Nguyệt Trì gia và Cao Thiên Nguyên người đông như thế, là một thành viên khá quan trọng, cô một mình đến Trang Quốc, chắc chắn sẽ bị họ cho rằng cô chịu trách nhiệm liên lạc giữa hai bên. E là không chỉ riêng gì Viêm Hoàng Giác Tinh mà cục Quốc An cũng nghĩ như vậy. U Ám Thiên cầm, hay Bùi La gia cũng đều nghĩ như vậy nốt. Ai mà nghĩ rằng cô chỉ là một bình hoa để cho người khác ngắm... Bé ngốc, thực ra cho cô cũng không phải người tốt đẹp gì."
“Là Thiên Vũ quân bảo tôi đến Trung Quốc."
"Thiên Vũ Chính Tắc cũng không phải là người tốt lành gì. Hắn đã biết về tôi cho nên muốn tìm mọi cách kéo tôi xuống nước, sẵn tiện cũng là vì muốn thoát khỏi cô. Theo tôi được biết, bạn gái Long Đường Duy của hắn ta rất hay ghen, nếu so sánh thì Long Đường Duy dễ thương hơn... Chậc, nhưng mà cha của cô thì lại khác, hắn không biết chuyện về tôi nhưng vẫn biết rằng cô có thể rơi vào tình huống nguy hiểm mà vẫn để mặc Thiên Vũ Chính Tắc sắp đặt cho cô, điều này nói rõ cô đã là con gái được gả ra ngoài, như nước đã bị hắt đi."
Nhớ lại những tư liệu ở kiếp trước của Nguyệt Trì gia, gia tộc có sức ảnh hường lớn nhất Nhật Bản này vì muốn bảo vệ địa vị bản thân mà đã làm khá nhiều chuyện. Gia Minh lắc lắc đầu, buột miệng nói:
"Điều quan trọng nhất là hắn là một người cha Nhật Bản. Ái chà, Nhật Bản nha, những chuyện loạn luân tại Nhật Bản có rất nhiều. Nghe nói ở Nhật Bản, cha cũng có thể làm chuyện đó với con gái. Đương nhiên, cách vun đắp tình cảm như thế là tốt hay xấu đều do cô đánh giá, cô cũng có thể cho rằng hắn là người tốt."
"Không, không phải... Tôi..."
Cúi đầu, Nguyệt Trì Huân hơi nhíu mày:
"Nhà chúng tôi không làm như thế..."
"Ồ, tức giận?"
Gia Minh hơi hứng thú nhìn thiếu nữ đang hơi nhíu mày lại, cũng như nụ cười của nàng... Không, có lẽ đây là vẻ mặt càng thêm hiếm có so với nụ cười của nàng.
"...Không có."
Bị nhắc nhở một câu như vậy dường như thiếu nữ lại nhớ tới một vài suy nghĩ loáng thoáng trong đâu, lắc đâu tỏ vẻ không có chuyện gì.
Gia Minh cười nói:
"Không, tính tình kiên định của cô có thể trở thành bản năng ngụy trang tốt nhất, gặp phải chuyện như thế có tức giận cũng là chuyện thường, cô có thể yêu cầu tôi xin lỗi hoặc có thể tìm tôi đơn đấu khi tan học. Những chuyện này cô đều có thể hiên ngang mà làm. Bởi vì cô quá lạnh lùng nên thể hiện vẻ tức giận, vui vẻ, chỉ cần là vẻ mặt rất đơn giản nhưng chỉ cần đúng chỗ là có thể lừa được người khác. Nhưng nếu có một ngày cô không còn là Nguyệt Trì Huân nữa vậy thì những biểu hiện lúc này của cô vẫn chưa đủ."
"Nhưng anh sẽ không xin lỗi... Hơn nữa tôi cũng không đánh lại anh."
"Đương nhiên."
Gia Minh gật đâu tỏ vẻ đương nhiên, nói:
"Bởi vì những gì tôi nói đều là thật, tại sao phải xin lỗi?"
Vừa dứt lời, tay hắn đột nhiên đánh về phía dưới, bắt được bàn tay trái xinh đẹp của Nguyệt Trì Huân, bút mực sắc bén đang đâm về phía bụng của Gia Minh:
"Uhm, lần đánh lén này... Cũng không tệ lắm."
Tựa như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó đang phải chịu trách phạt, Nguyệt Trì Huân cúi đầu để mặc Gia Minh nắm tay nàng. Một lát sau, nàng mới nhẹ giọng nói:
"Tôi... Tôi thích anh cầm tay tôi. Chỉ khi... chỉ khi đánh tôi anh mới cầm như vậy..."
Im lặng một lát, vẻ mặt Gia Minh không thay đổi, sau đó mới gật đầu:
"Rất tốt, vẻ mặt lần này rất phù hợp. nếu những nam sinh bình thường nghe thấy những lời này thì chắc chắn sẽ đổ rồi. Trung Quốc có câu đường đi ngàn dặm, bắt đầu từ dưới chân (Chương 64 - Đạo Đức Kinh), muốn hoàn thành nhiệm vụ đùa giỡn 20 người đàn ông, hai cô gái rồi vứt bỏ bọn họ thì những tích lũy bây giờ rất quan trọng."
Lần đầu tiên dạy một học sinh với yêu cầu cao như vậy, trong lòng Gia Minh rốt cuộc cũng có cảm giác thành công, điều không hoàn mỹ chính là:
"... Chẳng qua, cô không nên làm theo tất cả những gì tôi nói một cách máy móc, phải biết từ một suy ra ba."
Lần trước hai người luận võ, Gia Minh vặn trật khớp cả hai tay nàng và dạy nàng kiến thức ban đầu về ngụy trang, vuốt ve bàn tay nhỏ bé của mỹ nữ không có chút năng lực phản kháng nào chính là cách ví dụ của Gia Minh, vẻ mặt của Nguyệt Trì Huân lúc này so với lần trước đã sinh động hơn rất nhiều.
Hai người lén lén lút lút ở cuối phòng học mà không bị ai phát hiện cả. Không lâu lắm, chuông vào học vang lên. Một lát sau, gia Minh mới cau mày hỏi:
"Đúng rồi, tháng này Bùi La gia lại phái người tới đây, bên phía Quốc An có báo cho cô không?"
Nguyệt Trì Huân gật đầu:
"Có nói, hình như là... Bọn họ đã giải quyết rồi."
"Ừ, quả nhiên là bọn họ."
Hắn gật đầu, nói:
"Tôi cảm thấy nếu bọn họ đã làm chuyện này thì không có lý do gì mà không đến trước mặt cô khoe khoang, đó cũng là một trong những lợi thế khi đàm phán. Nguồn tình báo của tôi bây giờ vẫn còn hạn hẹp... Bên phía Quốc An đã muốn liều mạng..."
Nhìn vẻ mặt tự hỏi của Gia Minh, kết hợp với những nội đung hắn vừa nói, trong lòng Nguyệt Trì Huân bồng nhiên hơi rạo rực:
"Cố quân, anh... Anh vẫn luôn chú ý đến tình hình bên Nhật Bản sao?"
"Đương nhiên, nếu không chú ý. Ngộ nhỡ ngày nào đó Bùi La gia nổi điên rồi cho tôi một đòn thì phải làm thế nào..."
Nhìn vẻ mặt của Nguyệt Trì Huân. Gia Minh gật đầu, quyết định làm rõ sự mập mở này:
"Huống chỉ cô đang ở bên này, tôi phải đảm bảo đưa cô trở về nguyên vẹn... Mặc dù tôi cho rằng chuyện đó e rằng không thể làm được, dù sao cô vẫn còn phải đùa giỡn hai mươi người đàn ông..."
Nói xong mấy lời này Nguyệt Trì Huân cúi đầu xuống đọc sách. Gia Minh lại gục đầu trên bàn ngơ ngẩn nhìn ra sân thể dục trong đầu nhớ đến một số chuyện còn có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Đông Phương Uyển đang nhìn về phía này.
Dĩ nhiên chuyện về Đông Phương Uyển chỉ là thứ yếu. Lúc này vấn đề đang quanh quần trong lòng Gia Minh chính là ảnh hưởng của hiệu ứng hồ điệp kể tử sau khi hắn sống lại.
Tại thế giới trước kia. Nguyệt Trì Huân bị đại bá (bác cả) của nàng lừa gạt cảm tình, vào năm sau rơi vào kết cục tự sát bỏ mình. Đại bá của nàng không chết mà liên hệ với u Ám Thiên cầm để cố gắng ngăn cản Bùi La gia, đồng thời cũng muốn đoạt lại Nguyệt Trì gia.
Kết quả cuối cùng là không ai nhận được chỗ tốt gì. Cuối cùng U Ám Thiên cầm không đánh úp được Bùi La gia tại Nhật Bản. Nguyệt Trì gia cũng không thoát được, sau đó Cao Thiên Nguyên cũng theo chân Nguyệt Trì gia, tiếp sau nữa chính là U Ám Thiên cầm, Viêm Hoàng Giác Tinh.
Mà Lúc ấy theo như mình biết, việc kết minh giữa Nguyệt Trì gia và Cao Thiên Nguyên hoàn toàn không thuận lợi như bây giờ. Mặc dù Thiên Vũ Chính Tắc vẫn cứu Nguyệt Trì Huân nhưng lúc ấy Thiên Vũ Chính Tắc vốn là thành viên chủ chốt của Cao Thiên Nguyên đã có bạn gái bí mật là Long Đường Duy, dưới sự ảnh hường của một loạt các nhân tố, việc kết minh cũng không thuận lợi.
Mà hiện giờ sở dĩ Thiên Vũ Chính Tắc rất nhiệt tình với việc kết minh, sợ rằng ít nhiều cũng bởi vì mình, sau khi mình cứu Nguyệt Trì Huân, trong mắt Thiên Vũ Chính Tắc, bản thân mình đã trở thành chỗ dựa sau lưng của Nguyệt Trì Huân, cho dù thực tế không phải vậy thì hắn cũng sẽ rất vui vẻ thúc đẩy chuyện này. Dù sao đối mặt với Bùi La gia cũng khiến hắn cảm thấy nguy cơ tương đối lớn.
Mình không phải là kẻ mang chủ nghĩa dân tộc nhưng luôn phải sống trong cảnh hòn tên mũi đạn nên luôn thiếu cảm giác an toàn, rất nhiều chuyện đều muốn phòng ngừa chu đáo.
Ban đầu bộc lộ ra ở trước mặt Thiên Vũ Chính Tắc xem như là chuyện chính mình cố ý muốn làm, suy nghĩ vào thời điểm đó chỉ là nếu có một ngày mình bị các thế lực trong thế giới ngẩm này chú ý đến, là người Trung Quốc, muốn sinh sống được ở Trung Quốc thì không thể để cho Bùi La gia phát triển an toàn mặc dù vẫn muốn cả đời không phải giao tiếp với những người này. Thế nhưng vẫn có thể hiểu được câu có bao nhiêu lực lượng thì phải gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm, người có bao nhiêu lực lượng thì sẽ đụng phải bấy nhiêu rắc rối.
Nếu mình chỉ là người bình thường thì đương nhiên cũng không thể cứu được mẹ con Marilyn, cho dù có cứu được cũng chỉ có thể cho các nàng ở nhờ mấy ngày, nếu như không chết thì cũng không chọc tới Mafia, giết mười mấy người gì đó.
Nếu như mình là người bình thường, lần đó bị bắt cùng với Sa Sa, nói không chừng đã bị đánh chết, cho dù có may mắn chạy thoát cũng tuyệt đối không thể trở lại chém đầu tất cả mọi người. Có lực lượng ở cấp độ nào sẽ chọc tới người ở cấp độ đó. Bản thân mình rất hiểu.
Bởi vì tư tưởng phòng ngừa chu đáo này, để chịu trách nhiệm về Linh Tĩnh và Sa Sa chính mình đã "tham ô" bảy tỷ đô la Mỹ của Bùi La gia cho Kelly Denime để có thể có một lực lượng giúp đỡ trong lúc vô cùng khẩn cấp, nào ngờ qua qua lại lại, hơn bảy tỷ đô la Mỹ này lại khiến cho Bùi La gia gà bay chó sủa. Trái lại còn diệt trừ được một đám tình báo của U Ám Thiên cầm, Viêm Hoàng Giác Tinh mai phục bên trong.
Sau đó mâu thuần cũng đột nhiên trở nên gay gắt hơn chuyện Nguyên Lại Triêu Sang vô cùng ngu ngốc khi nhắm vào du thuyền Tinh Mộng quá nửa là để ra oai. Nhưng ngay sau đó, không khí của Châu Á đã bắt đầu khẩn trương lên.
Ở một phương diện nào đó, thế giới ngầm có thể ảnh hưởng đến quân sự, chính trị. Trước mắt đương nhiên không thể công khai đánh nhau, nhưng nếu như sự kiện xung đột giữa các thế lực ngầm lẽ ra phải mười năm sau mới xảy ra lại bắt đầu từ năm 1998 thì Gia Minh cũng cảm thấy hơi buồn bực. bản thân mình cũng chỉ hi vọng có một cuộc sống bình vên một chút, cũng không mong đợi tình huống như hiện giờ.
Quy nạp tất cả các loại khả năng lại rồi tiến hành thôi diễn trên sa bàn, cuối cùng hắn cảm thấy mặc dù Quốc An, Viêm Hoàng Giác Tinh đã hành động nhưng quá nửa cũng chỉ dựa vào phương pháp bảo thủ để quét sạch trong nước, uy hiếp hải ngoại, vẫn không thể đánh nhau được, mới tạm thời thở phào một hơi.
Suy nghĩ về chuyện này cả một ngày, xế chiều tan học, mưa vẫn rơi như trước. Hôm nay là thứ năm, xem ra Linh Tĩnh đã về nhà nấu cơm. Hắn chậm rãi thu dọn đồ đạc, đang muốn cầm ô lên rời đi thì Đông Phương Uyển vẫn liên tục nhìn chằm chằm hắn vài ngày đi tới. Nở nụ cười mê người, nàng ngồi xuống trước mặt hắn:
"Cố Gia Minh, có việc cần cậu hỗ trợ."
Giọng nàng dịu dàng vô hạn. Cảm giác hoàn toàn khác với thường ngày nói chuyện với Gia Minh.
"Mình đi trước."
Nguyệt Trì Huân ở bên cạnh đã thu dọn cặp sách xong, khẽ gật đầu chào rồi xoay người rời đi.
Tâm tình đang rối loạn bởi những chuyện quốc gia đại sự kia, lúc này lại gặp phải vẻ giả tạo như vậy Gia Minh không khỏi buồn cười, nhìn nụ cười thành khẩn của Đông Phương Uyển một lát mới thở dài:
"Bạn Đông Phương, bạn cười rất hèn mọn. Mình có thể trực tiếp từ chối hay không?"
"Cậu..."
Bình luận facebook