Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 163
“Đưa cái bàn kia ra ngoài, đem đạo cụ của tiết mục tiếp theo đến... Nhanh, những thứ kia còn chưa chuẩn bị tốt sao, đem đến đây cho tôi đi...”
Bốn người đi vào phía sau sân khấu, nhìn thấy Nhã Hàm, nàng đang bận rộn chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn tiếp theo. Tóc dài uốn cong, mắt kính rộng kiểu cũ, ánh mắt bình tĩnh mà uy nghiêm, mười ngón tay đang nhanh chóng sửa sang lại mấy bó hoa giả, sau khi đưa cho người khác đem đi bày lên bàn, ánh mắt nàng chuyển thành nhu hòa, quay lại nhìn mấy người hơi khiêm tốn.
Sau đó lại có mấy người đem kịch bản diễn xuất chạy đến trước mặt nàng, che khuất tầm mắt nhìn sang bên này của nàng.
Đông Phương Uyển dẫn ba người đi đến bên sân khấu, bên ngoài đang biểu diễn một tiết mục ca múa. Từ nơi này nhìn ra ngoài, mấy ngàn người trong lễ đường đang đắm chìm trong bóng tối, nhìn qua hơi kinh khủng. Linh Tĩnh hít sâu một hơi, nắm chặt tay Sa Sa.
Ánh mắt Gia Minh đảo qua mấy lần, cười nói:
“Tình cảnh bình thường, không thành vấn đề.”
“Không thành vấn đề là tốt rồi. Phòng thay đồ ở bên kia, đi theo mình.”
Đưa ba người đi ra phía sau, Đông Phương Uyển nhỏ giọng dông dài, nói:
“Tiết mục của Linh Tĩnh là thứ mười lăm, những tiết mục tiếp theo cũng bị đẩy xuống dưới. Sớm biết các cậu sẽ không biểu diễn dưới hình thức ban nhạc Khái Niệm thì đã ghi tên Linh Tĩnh vào, cũng không bị Đàm Tố Nghiên chất vấn như vậy nữa, chẳng qua Đàm Tố Nghiên kia...Hừ...”
“Xin lỗi, là bọn mình tạm thời quyết định...”
Linh Tĩnh nhìn sang tỏ vẻ xin lỗi. Đông Phương Uyển cũng lắc đầu: “Mình nói cái tên thường thích làm chuyện có ý đồ xấu... Linh Tĩnh, cậu rất tốt, mình cũng không có ý nói cậu...”
Ánh mắt vô tình hữu ý quét sang Gia Minh, nhưng cuối cũng không dám gây sự quá mức, trong lòng nàng, tính tình Gia Minh cổ quái, nàng cùng hơi lo Gia Minh sẽ trả lại sáu trăm đồng rồi lôi Linh Tĩnh đi mất.
Liếc mắt sang, Gia Minh vuốt vuốt mũi.
Đến lúc này, Nhã Hàm cũng đã giải quyết xong những việc vặt khác, đi về phía bốn người. Đông Phương Uyển và Linh Tĩnh cùng chào:
“Cô Trương.”
Vẻ mặt Nhã Hàm hơi nhu hòa hỏi:
“Chuẩn bị xong hết chưa?”
“Ừ, bây giờ Linh Tĩnh đi thay quần áo, em đem băng từ đến chỗ bộ phận âm thanh.”
Đông Phương Uyển gật đầu, Linh tĩnh móc một cuộn băng ghi âm từ trong túi ni lông lớn ra:
“Ừ, đây là nhạc đệm... Ặc?”
Nhìn mặt ngoài cuộn băng kia, nàng hơi ngẩn ra.
“Chuyện gì vậy?”
“Cái này... Hình như cầm nhầm rồi...”
Linh tĩnh hơi chần chờ nói:
“Sa Sa, cậu lấy ở đâu vậy?”
“Ở trên bàn sách, tối qua cậu nghe nhạc, sau đó còn hát một lát rồi mới ngủ, không phải cậu lấy cuộn băng ra để lên bàn sao?”
Sa Sa nói.
“Chẳng lẽ... Không phải?”
Linh Tĩnh buồn bực nhíu mày:
“Không phải mà... Hai cuộn băng đều là mới, đây là nhạc đệm của một bài hát khác, mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ không khác nhau, nhưng trên một cuộn băng có một vết xước, nhìn này, ở chỗ này... Cuộn băng của mình vẫn còn nằm trong máy ghi âm...”
“A...”
Nghe nàng nói vậy, mấy người đều ngây ra một lát. Sa Sa nhìn đồng hồ đeo tay rồi chạy ra bên ngoài:
“Mình về lấy, xe đạp ở bên ngoài.”
Gia Minh vội kéo nàng lại:
“Không, thời gian khá gấp, để mình đi.”
Học viện Thánh Tâm rộng lớn, từ đây ra đến cổng trường, sau đó lại về nhà sẽ tốn rất nhiều thời gian. Gia Minh dự định lấy xe của Nhã Hàm đi về, chỉ là lúc này có Đông Phương Uyển ở đây, đương nhiên không thể nói rõ, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Nhã Hàm.
“Ừ, chuyện đó... Để cô đi đi, dù sao cô có xe, cũng đến chỗ các em rồi. Đưa chìa khoá nhà cho cô là được.”
Nhã Hàm gật đầu, đi đến bên cạnh Gia Minh mới nhỏ giọng nói:
“Hôm qua Linh Tĩnh vẫn hơi khẩn trương, hiện giờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, em và Sa Sa ở lại với nó là tốt nhất.” Cũng không biết rốt cuộc có ý khác hay không, Gia Minh bĩu môi rồi đưa chìa khoá cho nàng.
“Ở ngay trong máy ghi âm trên bàn học, giống với cuộn băng này.”
“Ok, yên tâm.”
Nhã Hàm quơ quơ chìa khoá trong tay, cười cười rồi biến mất trong đám học sinh đang chuẩn bị biểu diễn.
********************************************
Sau khi Nhã Hàm rời khỏi, Linh tĩnh đi thay quần áo.
Bên dưới vạt áo chính là cái váy có hai tầng đen trắng, trên mình mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, bên trong còn một lớp áo dài tay màu trắng, cổ áo hơi rộng một chút, trên mặt còn đeo cặp kính đen màu mực tàu, tô điểm thêm cho những màu sắc phối hợp bên trên, trong làn váy là đôi chân nhỏ trắng như phấn, mang đôi giày thể thao và một đôi tất trắng.
Chú ý đến ánh mắt mọi người, vẻ mặt Linh Tĩnh hơi xấu hổ, sau khi hít sâu một hơi liền ngồi xuống một bàn hoá trang không có người nào.
Gia Minh giúp Linh Tĩnh buộc mái tóc xoã thành đuôi ngựa, trang điểm đơn giản, sau đó đeo thêm mấy đồ trang sức trang nhã, điều này khiến Đông Phương Uyển và mấy người phụ trách trang điểm cho những người ra biểu diễn ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, bởi vì xem ra, động tác của Gia Minh có vẻ như thành thạo hơn bọn họ rất nhiều.
Thời gian từ từ trồi qua, từng nhóm người lên sân khấu biểu diễn, sau đó lại trở lại. Sau khi trang điểm xong, ba người Gia Minh tìm một nơi ở bên cạnh sân khấu để nghỉ ngơi, nói vài chuyện vụn vặt.
Mặc dù Linh Tĩnh hơi khẩn trương nhưng dù sao cùng không phải hoàn toàn chưa gặp tình huống thế này bao giờ, thật ra tâm lý cũng không luống cuống cho lắm. Lúc này, thỉnh thoảng nàng còn có thể nhìn thấy có người chỉ trỏ. Đàm Tố Nghiên đang bàn luận gì đó với người khác.
“Có phải bị hủy bỏ tư cách múa nên tới phá rối không...”
“Còn trang điểm rất xinh đẹp nữa...”
“Bởi vì nàng có quan hệ với Đông Phương Uyển sao...”
“Mình chưa từng để các nàng vào mắt...”
“Cậu dám có ý kiến với Đông Phương Lộ, Đông Phương Uyển nhưng cậu đám có ý kiến với Đông Phương gia sao...”
“Có ý kiến thì thế nào...”
Sau khi tiết mục thứ mười hai kết thúc, Nhã Hàm mới từ bên ngoài đi vào, không biết tại sao, vẻ mặt và cách nói chuyện của nàng khiến người ta cảm thấy rất sa sút.
Gia Minh âm thầm chú ý, cảm xúc của Nhã Hàm dường như hơi không tốt lắm, nàng đứng bên cạnh hắn, bàn tay nắm chặt, buông ra, nắm lại, lại buông ra, có vẻ như có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi đi đến một bên. Cũng vào lúc này, theo trong bàn luận xôn xao của mọi người, Phương Vũ Tư cùng người đại điện và mấy thầy cô giáo đi vào sau sân khấu.
Tình cảnh tiếp theo hơi hỗn loạn, cứ việc nhân viên của nhà trường đã cấm mọi người đến làm phiền Phương Vũ Tư như đặt câu hỏi, xin chữ kí, nhưng cho dù không đến gần, những người biểu diễn này cũng hơi chen chúc.
Đến bắt chuyện với Nhã Hàm, thân mật nói vài câu với Linh Tĩnh, Phương Vũ Tư dùng ánh mắt thể hiện sự cảm ơn với Gia Minh. Trong lúc này, Hứa Mặc tách đám người ra đi đến bên cạnh Nhã Hàm, ánh mắt hơi nghiêm túc. Gia Minh loáng thoáng nghe được mấy câu hai người nói.
“Vừa rồi tôi thấy xe của cô giống như... Có bị thương không?”
“Không có chuyện gì.”
Nhã Hàm cười.
“Đã xảy ra chuyện gì? Trước đây cô luôn lái xe rất cẩn thận.”
“Không có gì, chuyện ngoài ý muốn mà thôi...”
“Tâm tình của cô không tốt lắm...”
“Tôi nói rồi, không có chuyện gì cả... Cảm ơn anh, thầy Hứa...”
Hứa Mặc theo đuổi Nhã Hàm từ lâu, đến tận bây giờ vẫn chưa hết hi vọng, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như không phải hắn làm Nhã Hàm không vui. Gia Minh âm thầm suy đoán nguyên nhân.
Không lâu sau, người biểu diễn tiết mục thứ mười bốn ra sân khấu. Là một trong những người dẫn chương trình. Đổng Đan Văn từ sân khấu đi xuống, tiến đến nói chuyện với mấy người Gia Minh, đương nhiên cũng vì muốn cảm ơn Gia Minh đã sáng tác cho mình.
Mặc khác, Đàm Tố Nghiên và những người biểu diễn vũ đạo của tiết mục thứ mười lăm đi về phía bên này, đây là một tiết mục ca múa tập thể. Đàm Tố Nghiên và người múa chính có quan hệ rất tốt.
“Tránh ra, tránh ra, đây là nơi để chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo, các cậu đừng cản trở người khác.”
“Nhưng tôi là...”
“Muốn xem biểu diễn thì xuống dưới mà xem...”
Hơi sững sờ, Linh Tĩnh thở dài, cùng Gia Minh, Sa Sa và Đổng Đan Văn lui lại mấy bước. Là người dẫn chương trình, Đông Phương Uyển đã sớm nói cho Đổng Đan Văn chuyện chương trình biểu diễn bị sửa đổi, chẳng qua lúc này nàng cũng không muốn bóc trần. Đàm Tố Nghiên xem như là tình địch của nàng, trong trường học vẫn thường đối chọi lẫn nhau, lúc này đương nhiên nàng sẽ rất vui vẻ xem chuyện cười.
Mấy phút sau, tiết mục thứ mười bốn kết thúc, Đông Phương Uyển cầm một cái mic đến cho Linh Tĩnh, mắt thấy đám người Đàm Tố Nghiên vẫn đang chờ ở đó liền nói:
“Ừ... Tiết mục của mọi người lùi lại phía sau, sẽ có tiết mục đặc biệt được biểu diễn... A, thực sự là tiết mục đặc biệt..”
“Cậu nói gì...”
Đàm Tố Nghiên còn chưa kịp nổi giận thì trên sân khấu, giọng nói dễ nghe mà tự nhiên của Đổng Đan Văn đã vang lên.
“Tốt lắm, tiếp theo sẽ là một tiết mục đặc biệt chúng tôi dành tặng mọi người, vốn muốn mời ban nhạc Khái Niệm gần đây rất nổi tiếng ở thành phố Giang Hải lên sân khấu biểu diễn, nhưng bởi vì ban nhạc tạm thời có việc bận, vì vậy bọn họ chỉ định một người biểu diễn thay, bạn Diệp Linh Tĩnh lớp 11 sẽ biểu diễn thay cho họ... Có lẽ mọi người còn chưa biết nhiều về ban nhạc này bởi vì bọn học mới thành lập từ đầu năm nay, không ra album, chỉ sáng tác cho người khác. Theo như những người có thâm niên trong giới âm nhạc, bất kỳ một ca khúc nào của bọn họ đều đủ để đưa một ca sĩ nổi tiếng, đương nhiên, đó cũng chỉ là nói vậy, có hay hay không còn cần mọi người nhận xét... Được rồi, tiếp theo, xin mời Diệp Linh Tĩnh...”
“... Toàn Mộc!”
Tiếng vỗ tay vang lên, ba người đặt tay chung một chỗ, cùng hét cố gắng lên. Linh Tĩnh hít sâu một hơi, ngẩng đầu đi ra sân khấu.
Tiếng nhạc trong trẻo chậm rãi vang lên, Nhã Hàm đi tới phía sau Gia Minh, vỗ vai hắn tay trái vẫn đang nắm chặt.
Hứa Mặc đừng nhìn từ xa, ánh mắt hơi thâm trầm.
“Gia Minh, chị... Chị có vài lời muốn nói với em, có được không...”
Bốn người đi vào phía sau sân khấu, nhìn thấy Nhã Hàm, nàng đang bận rộn chuẩn bị cho tiết mục biểu diễn tiếp theo. Tóc dài uốn cong, mắt kính rộng kiểu cũ, ánh mắt bình tĩnh mà uy nghiêm, mười ngón tay đang nhanh chóng sửa sang lại mấy bó hoa giả, sau khi đưa cho người khác đem đi bày lên bàn, ánh mắt nàng chuyển thành nhu hòa, quay lại nhìn mấy người hơi khiêm tốn.
Sau đó lại có mấy người đem kịch bản diễn xuất chạy đến trước mặt nàng, che khuất tầm mắt nhìn sang bên này của nàng.
Đông Phương Uyển dẫn ba người đi đến bên sân khấu, bên ngoài đang biểu diễn một tiết mục ca múa. Từ nơi này nhìn ra ngoài, mấy ngàn người trong lễ đường đang đắm chìm trong bóng tối, nhìn qua hơi kinh khủng. Linh Tĩnh hít sâu một hơi, nắm chặt tay Sa Sa.
Ánh mắt Gia Minh đảo qua mấy lần, cười nói:
“Tình cảnh bình thường, không thành vấn đề.”
“Không thành vấn đề là tốt rồi. Phòng thay đồ ở bên kia, đi theo mình.”
Đưa ba người đi ra phía sau, Đông Phương Uyển nhỏ giọng dông dài, nói:
“Tiết mục của Linh Tĩnh là thứ mười lăm, những tiết mục tiếp theo cũng bị đẩy xuống dưới. Sớm biết các cậu sẽ không biểu diễn dưới hình thức ban nhạc Khái Niệm thì đã ghi tên Linh Tĩnh vào, cũng không bị Đàm Tố Nghiên chất vấn như vậy nữa, chẳng qua Đàm Tố Nghiên kia...Hừ...”
“Xin lỗi, là bọn mình tạm thời quyết định...”
Linh Tĩnh nhìn sang tỏ vẻ xin lỗi. Đông Phương Uyển cũng lắc đầu: “Mình nói cái tên thường thích làm chuyện có ý đồ xấu... Linh Tĩnh, cậu rất tốt, mình cũng không có ý nói cậu...”
Ánh mắt vô tình hữu ý quét sang Gia Minh, nhưng cuối cũng không dám gây sự quá mức, trong lòng nàng, tính tình Gia Minh cổ quái, nàng cùng hơi lo Gia Minh sẽ trả lại sáu trăm đồng rồi lôi Linh Tĩnh đi mất.
Liếc mắt sang, Gia Minh vuốt vuốt mũi.
Đến lúc này, Nhã Hàm cũng đã giải quyết xong những việc vặt khác, đi về phía bốn người. Đông Phương Uyển và Linh Tĩnh cùng chào:
“Cô Trương.”
Vẻ mặt Nhã Hàm hơi nhu hòa hỏi:
“Chuẩn bị xong hết chưa?”
“Ừ, bây giờ Linh Tĩnh đi thay quần áo, em đem băng từ đến chỗ bộ phận âm thanh.”
Đông Phương Uyển gật đầu, Linh tĩnh móc một cuộn băng ghi âm từ trong túi ni lông lớn ra:
“Ừ, đây là nhạc đệm... Ặc?”
Nhìn mặt ngoài cuộn băng kia, nàng hơi ngẩn ra.
“Chuyện gì vậy?”
“Cái này... Hình như cầm nhầm rồi...”
Linh tĩnh hơi chần chờ nói:
“Sa Sa, cậu lấy ở đâu vậy?”
“Ở trên bàn sách, tối qua cậu nghe nhạc, sau đó còn hát một lát rồi mới ngủ, không phải cậu lấy cuộn băng ra để lên bàn sao?”
Sa Sa nói.
“Chẳng lẽ... Không phải?”
Linh Tĩnh buồn bực nhíu mày:
“Không phải mà... Hai cuộn băng đều là mới, đây là nhạc đệm của một bài hát khác, mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ không khác nhau, nhưng trên một cuộn băng có một vết xước, nhìn này, ở chỗ này... Cuộn băng của mình vẫn còn nằm trong máy ghi âm...”
“A...”
Nghe nàng nói vậy, mấy người đều ngây ra một lát. Sa Sa nhìn đồng hồ đeo tay rồi chạy ra bên ngoài:
“Mình về lấy, xe đạp ở bên ngoài.”
Gia Minh vội kéo nàng lại:
“Không, thời gian khá gấp, để mình đi.”
Học viện Thánh Tâm rộng lớn, từ đây ra đến cổng trường, sau đó lại về nhà sẽ tốn rất nhiều thời gian. Gia Minh dự định lấy xe của Nhã Hàm đi về, chỉ là lúc này có Đông Phương Uyển ở đây, đương nhiên không thể nói rõ, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Nhã Hàm.
“Ừ, chuyện đó... Để cô đi đi, dù sao cô có xe, cũng đến chỗ các em rồi. Đưa chìa khoá nhà cho cô là được.”
Nhã Hàm gật đầu, đi đến bên cạnh Gia Minh mới nhỏ giọng nói:
“Hôm qua Linh Tĩnh vẫn hơi khẩn trương, hiện giờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, em và Sa Sa ở lại với nó là tốt nhất.” Cũng không biết rốt cuộc có ý khác hay không, Gia Minh bĩu môi rồi đưa chìa khoá cho nàng.
“Ở ngay trong máy ghi âm trên bàn học, giống với cuộn băng này.”
“Ok, yên tâm.”
Nhã Hàm quơ quơ chìa khoá trong tay, cười cười rồi biến mất trong đám học sinh đang chuẩn bị biểu diễn.
********************************************
Sau khi Nhã Hàm rời khỏi, Linh tĩnh đi thay quần áo.
Bên dưới vạt áo chính là cái váy có hai tầng đen trắng, trên mình mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, bên trong còn một lớp áo dài tay màu trắng, cổ áo hơi rộng một chút, trên mặt còn đeo cặp kính đen màu mực tàu, tô điểm thêm cho những màu sắc phối hợp bên trên, trong làn váy là đôi chân nhỏ trắng như phấn, mang đôi giày thể thao và một đôi tất trắng.
Chú ý đến ánh mắt mọi người, vẻ mặt Linh Tĩnh hơi xấu hổ, sau khi hít sâu một hơi liền ngồi xuống một bàn hoá trang không có người nào.
Gia Minh giúp Linh Tĩnh buộc mái tóc xoã thành đuôi ngựa, trang điểm đơn giản, sau đó đeo thêm mấy đồ trang sức trang nhã, điều này khiến Đông Phương Uyển và mấy người phụ trách trang điểm cho những người ra biểu diễn ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, bởi vì xem ra, động tác của Gia Minh có vẻ như thành thạo hơn bọn họ rất nhiều.
Thời gian từ từ trồi qua, từng nhóm người lên sân khấu biểu diễn, sau đó lại trở lại. Sau khi trang điểm xong, ba người Gia Minh tìm một nơi ở bên cạnh sân khấu để nghỉ ngơi, nói vài chuyện vụn vặt.
Mặc dù Linh Tĩnh hơi khẩn trương nhưng dù sao cùng không phải hoàn toàn chưa gặp tình huống thế này bao giờ, thật ra tâm lý cũng không luống cuống cho lắm. Lúc này, thỉnh thoảng nàng còn có thể nhìn thấy có người chỉ trỏ. Đàm Tố Nghiên đang bàn luận gì đó với người khác.
“Có phải bị hủy bỏ tư cách múa nên tới phá rối không...”
“Còn trang điểm rất xinh đẹp nữa...”
“Bởi vì nàng có quan hệ với Đông Phương Uyển sao...”
“Mình chưa từng để các nàng vào mắt...”
“Cậu dám có ý kiến với Đông Phương Lộ, Đông Phương Uyển nhưng cậu đám có ý kiến với Đông Phương gia sao...”
“Có ý kiến thì thế nào...”
Sau khi tiết mục thứ mười hai kết thúc, Nhã Hàm mới từ bên ngoài đi vào, không biết tại sao, vẻ mặt và cách nói chuyện của nàng khiến người ta cảm thấy rất sa sút.
Gia Minh âm thầm chú ý, cảm xúc của Nhã Hàm dường như hơi không tốt lắm, nàng đứng bên cạnh hắn, bàn tay nắm chặt, buông ra, nắm lại, lại buông ra, có vẻ như có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi đi đến một bên. Cũng vào lúc này, theo trong bàn luận xôn xao của mọi người, Phương Vũ Tư cùng người đại điện và mấy thầy cô giáo đi vào sau sân khấu.
Tình cảnh tiếp theo hơi hỗn loạn, cứ việc nhân viên của nhà trường đã cấm mọi người đến làm phiền Phương Vũ Tư như đặt câu hỏi, xin chữ kí, nhưng cho dù không đến gần, những người biểu diễn này cũng hơi chen chúc.
Đến bắt chuyện với Nhã Hàm, thân mật nói vài câu với Linh Tĩnh, Phương Vũ Tư dùng ánh mắt thể hiện sự cảm ơn với Gia Minh. Trong lúc này, Hứa Mặc tách đám người ra đi đến bên cạnh Nhã Hàm, ánh mắt hơi nghiêm túc. Gia Minh loáng thoáng nghe được mấy câu hai người nói.
“Vừa rồi tôi thấy xe của cô giống như... Có bị thương không?”
“Không có chuyện gì.”
Nhã Hàm cười.
“Đã xảy ra chuyện gì? Trước đây cô luôn lái xe rất cẩn thận.”
“Không có gì, chuyện ngoài ý muốn mà thôi...”
“Tâm tình của cô không tốt lắm...”
“Tôi nói rồi, không có chuyện gì cả... Cảm ơn anh, thầy Hứa...”
Hứa Mặc theo đuổi Nhã Hàm từ lâu, đến tận bây giờ vẫn chưa hết hi vọng, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như không phải hắn làm Nhã Hàm không vui. Gia Minh âm thầm suy đoán nguyên nhân.
Không lâu sau, người biểu diễn tiết mục thứ mười bốn ra sân khấu. Là một trong những người dẫn chương trình. Đổng Đan Văn từ sân khấu đi xuống, tiến đến nói chuyện với mấy người Gia Minh, đương nhiên cũng vì muốn cảm ơn Gia Minh đã sáng tác cho mình.
Mặc khác, Đàm Tố Nghiên và những người biểu diễn vũ đạo của tiết mục thứ mười lăm đi về phía bên này, đây là một tiết mục ca múa tập thể. Đàm Tố Nghiên và người múa chính có quan hệ rất tốt.
“Tránh ra, tránh ra, đây là nơi để chuẩn bị cho tiết mục tiếp theo, các cậu đừng cản trở người khác.”
“Nhưng tôi là...”
“Muốn xem biểu diễn thì xuống dưới mà xem...”
Hơi sững sờ, Linh Tĩnh thở dài, cùng Gia Minh, Sa Sa và Đổng Đan Văn lui lại mấy bước. Là người dẫn chương trình, Đông Phương Uyển đã sớm nói cho Đổng Đan Văn chuyện chương trình biểu diễn bị sửa đổi, chẳng qua lúc này nàng cũng không muốn bóc trần. Đàm Tố Nghiên xem như là tình địch của nàng, trong trường học vẫn thường đối chọi lẫn nhau, lúc này đương nhiên nàng sẽ rất vui vẻ xem chuyện cười.
Mấy phút sau, tiết mục thứ mười bốn kết thúc, Đông Phương Uyển cầm một cái mic đến cho Linh Tĩnh, mắt thấy đám người Đàm Tố Nghiên vẫn đang chờ ở đó liền nói:
“Ừ... Tiết mục của mọi người lùi lại phía sau, sẽ có tiết mục đặc biệt được biểu diễn... A, thực sự là tiết mục đặc biệt..”
“Cậu nói gì...”
Đàm Tố Nghiên còn chưa kịp nổi giận thì trên sân khấu, giọng nói dễ nghe mà tự nhiên của Đổng Đan Văn đã vang lên.
“Tốt lắm, tiếp theo sẽ là một tiết mục đặc biệt chúng tôi dành tặng mọi người, vốn muốn mời ban nhạc Khái Niệm gần đây rất nổi tiếng ở thành phố Giang Hải lên sân khấu biểu diễn, nhưng bởi vì ban nhạc tạm thời có việc bận, vì vậy bọn họ chỉ định một người biểu diễn thay, bạn Diệp Linh Tĩnh lớp 11 sẽ biểu diễn thay cho họ... Có lẽ mọi người còn chưa biết nhiều về ban nhạc này bởi vì bọn học mới thành lập từ đầu năm nay, không ra album, chỉ sáng tác cho người khác. Theo như những người có thâm niên trong giới âm nhạc, bất kỳ một ca khúc nào của bọn họ đều đủ để đưa một ca sĩ nổi tiếng, đương nhiên, đó cũng chỉ là nói vậy, có hay hay không còn cần mọi người nhận xét... Được rồi, tiếp theo, xin mời Diệp Linh Tĩnh...”
“... Toàn Mộc!”
Tiếng vỗ tay vang lên, ba người đặt tay chung một chỗ, cùng hét cố gắng lên. Linh Tĩnh hít sâu một hơi, ngẩng đầu đi ra sân khấu.
Tiếng nhạc trong trẻo chậm rãi vang lên, Nhã Hàm đi tới phía sau Gia Minh, vỗ vai hắn tay trái vẫn đang nắm chặt.
Hứa Mặc đừng nhìn từ xa, ánh mắt hơi thâm trầm.
“Gia Minh, chị... Chị có vài lời muốn nói với em, có được không...”
Bình luận facebook