Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
Mỗi khi khẩn trương thì sẽ có những hành động ngoài ý muốn, nhưng mà toàn bộ những phản ứng ở bên ngoài đều truyền vào trong óc, cảm giác lúc này như bị chia thành hai người, một người chiến đấu, một người dùng linh hồn đứng ở phía sau hắn, bàng quan theo dõi tất cả, sự thoải mái cùng khẩn trương kết hợp hoàn mỹ, khiến cho hắn có thể cảm nhận được trái tim đang đập, máu tươi đang chảy, thậm chí có thể cảm giác lượng máu hồng tươi đang di chuyển trong huyết quản, đây là sự hưng phấn dành cho linh hồn của sát thủ..
Lắp đạn vào súng, bốn phía tối mịt, những động tình hỗn loạn từ phía xa truyền tới, đối với tập quán ám sát của Đại Nội Trưởng Đốc hắn đã quen thuộc, hắn thích cái không gian tối mịt này, bởi nó mang lại cho hắn cảm giác an toàn nếu như có khả năng, thì đây có lẽ sẽ là tên huấn luyện viên thứ ba của Bùi La gia bị giết.
Nếu như theo đúng quỹ tích vận hành, 5 năm sau, Đại Nội Trưởng Đốc mới bị giết trong một lần hành động, sau đó không lâu, hắn ngụy trang và che giấu thân phận cùng hợp tác với Nguyên Lại Triêu Sang, cho tới khi Nguyên Lại Triêu Sang chết đi...
Vừa suy nghĩ, vừa đưa tay mở cửa phòng phía trước, sau đó tiện tay đóng cửa. Trong bóng tối có mùi máu, một vật thể màu đen từ bên cạnh bay tới, ầm một tiếng nện vào tường, thân ảnh Đại Nội Trưởng Đốc trong nháy mắt vọt tới trước mắt, thân hình gia tốc. Vung quyền.
Hai tay hợp lại đưa lên phía trước, thân hình Gia Minh bị trực tiếp đánh bay ra ngoài Đại Nội Trưởng Đốc theo sát mà lên, rút đao, nổi giận chém!
Xẹt một tiếng, đao phong đâm xuyên qua thảm, trong nháy mắt đó, Gia Minh cũng đưa tay phải chống xuống đất cả người lăng không xoay một vòng 360 độ, lên gối thẳng vào thân ảnh của Đại Nội Trưởng Đốc, chỉ trong chớp mắt Đại Nội Trưởng Đốc phảng phất như bị Lưu tinh đập vào, bay thẳng ra ngoài. Ngay lập tức, chân phải Gia Minh đạp lên mặt đất một cái, thân hình chưa rơi xuống đã lập tức bay lên, hướng về phía Đại Nội Trưởng Đốc lao tới.
Giống như chiến thuật của Đại Nội Trưởng Đốc lúc nãy, chỉ khác là Gia Minh cố ý để cho hắn đánh bay, còn Đại Nội Trưởng Đốc lại bị người ta đánh bay. Trong lúc thân hình còn đang bay ngược, Đại Nội Trưởng Đốc cố gắng ngăn cản được ba quyền, nhưng mà lại bị một cú huých khuỷu tay thúc thẳng vào sườn, năm ngón tay của Gia Minh thẳng tưng đột nhiên chém ra, tạo thành một vết máu nhàn nhạt ở trên trán của đối phương, sau đó là một loạt các đòn lên gối, quét chân như cuồng phong bạo vũ.
Đây là căn phòng ngủ chỉ rộng chừng hơn 10m, trong vòng hai giây Đại Nội Trưởng Đốc đã thối lui tới sát tường, một cái ghế trên đường đi bị nổ tung, cái thang giường sắt bị đá gẫy, cái đệm bị bắn tung, lò xo bật ra, ngay cả tường phòng cũng lõm xuống, trong lúc nhất thời, công kích của Gia Minh cứ như chiến xa nghiền ép tất cả, cho dù Đại Nội Trưởng Đốc có sử dụng biện pháp nào đi chăng nữa, hắn cũng bị một bàn chân bám theo như hình với bóng.
Đã trải qua vô số chiến đấu, đây là lần đầu tiên Đại Nội Trưởng Đốc nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp nho nhã sử dụng kỹ xảo chiến đấu bạo lực tới như vậy.
Nếu như là một sát thủ đàn ông, sử dụng nhữ kỹ xảo bạo lực cùng lực phá hoại thế này cũng không tính là kỳ quái, thế nhưng trong giới sát thủ, người có thể đá gãy thanh sắt dày hơn 20 inches, mỗi cú đá đạt tầm 700, 800kg thì không được mấy người.
Để đạt được lực phá hoại thế này, thì yêu cầu huấn luyện phải cực cao, lấy đi toàn bộ thời gian cuộc sống của người đó. Hơn nữa đối với cập bậc sát thủ như Đại Nội Trưởng Đốc mà nói kỹ xảo đạt tới đỉnh có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về lực lượng, cho dù có tay không cũng có thể chống lại vũ khí.
Nhưng mà giờ phút này, nữ tử trước mặt lại dùng phương thức bạo lực tiến hành điên cuồng oanh kích, trong tình hình này, lực lượng cùng tốc độ ứng biến phải phát huy tới cực hạn, hầu như liên kết chặt chẽ với nhau. Hắn không tìm được cơ hội rút súng, không tìm được cơ hội rút đao, không tìm được cơ hội chạy trốn, chỉ có thể ngăn cản...
Khi nghe thấy động tĩnh ngày một lớn ở bên ngoài, 10 giây sau, hắn bất đầu phản kích...
Trong phòng khách, lửa cháy khắp nơi, một đám người đang thu thập tàn cục, trong đó thương thế của James là nghiêm trọng nhất, hai chân bị Đại Nội Trương Đốc chém một đao kia, xương đùi hầu như đã gãy, máu tươi lúc nãy vẫn phun ra, nhưng chỉ mới xử lý được đơn giản. Đông Phương Lăng Hải ở một bên hỏi con gái:
“Đây chính là tiểu thư Giản Tố Ngôn mà con từng gặp hay sao?”
Đông Phương Uyển trợn mắt há mồm gật đầu. Phương Chi Thiên thì đang ra lệnh cho mọi người.
“Đại Nội Trưởng Đốc ở lầu một, phương hướng cửa hàng có một nữ nhân là đồng minh của chúng ta, chú ý không nên ngộ thương...”
“Chúng ta phát hiện, phát hiện... Bọn họ đang từ phòng ngủ đánh tới, tôi... tôi, trời ạ...”
Tiếng huyên náo, tiếng nổ mạnh, tiếng than sợ hãi, tiếng đồ vật và tường đổ sập thành một đống, hiển nhiên là hai người còn đang đánh nhau, không quên nổ súng và ném lựu đạn làm đẹp. Người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thân ảnh hai người, nhưng không dám nổ súng bậy bạ, người ở phía ngoài thì không ngừng truyền tới tiếng cảnh báo Nguyên Lại Triêu Sang đã tới gần, qua một lát, Diệp Liên mình đầy vết máu chạy tới phòng khách.
“Nguyên Lại Triêu Sang từ chính diện tiếp cận, mười người mà không ai đỡ được hắn một nhát, về phần bên kia... Tiểu thư Hoa Tulip dường như chiếm thượng phong, thế nhưng.., đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một nữ nhân đánh nhau như vậy, trước đây tôi vẫn chỉ thấy dị năng giả và đám gia hỏa đánh Hắc quyền là khủng bố như vậy...”
“Nguyên Lại Triêu Sang cũng có hơn 100 ký lục ghi lại.”
Phương Chi Thiên xem xét vết thương trên người, nói:
“Về phần... phòng sách bên kia thì sao?”
“Bức tường mỏng ở phòng ngủ bị đá bay, phương pháp chiến đấu của Đại Nội Trưởng Đốc không hợp, nói cách khác, vị tiểu thư Hoa Tulip kia am hiểu chiến đấu hơn đối phương... còn chiếm thượng phong...”
“Trời ạ... Nàng là quái vật gì vậy...”
Trong tiếng than sợ hãi của mọi người, Đông Phương Uyển hiểu rất rõ lời của đối phương là như thế nào, mở to hai mắt:
“Đá, đá xuyên tường bê tông? Làm sao có thể? Giản, Giản tiểu thư nhìn bề ngoài như vậy... như vậy...”
Thân hình của Giản Tố Ngôn thướt tha, bộ ngực thoạt nhìn cũng chỉ to vừa phải, mang lại cho người khác cảm giác là một nữ tử độc lập, Đông Phương Uyển chứng kiến nàng đánh với mấy tên xã hội đen trên đường lần trước cũng không có kinh ngạc nhiều, nhưng bây giờ nghe nói nàng có thể trực tiếp đá thủng tường bê tông, đây còn có thể là người hay sao?
Nhưng mà, một lát sau Diệp Liên đã cho nàng một đáp án chính xác.
“Một nhóm người đích xác là có thể làm được, cái tường ngăn giữa hai phòng chỉ có độ dày bằng một nửa tường ngoài nếu như sử dụng lực thuần túy, ta... ta cũng có thể miễn cưỡng làm được, thế nhưng con gái mà có lực phá hoại như thế này thì ta lần đầu tiên mới nhìn thấy, huống chi nàng còn mạnh hơn nhiều... a, nàng còn xinh đẹp như vậy...”
“Nguyên Lại Triêu Sang tới rồi, không cần thiết phải ngạnh kháng, chúng ta chuẩn bị đi đến gara.”
Nếu như là ở trên chiến trường, bất luận cao thủ gì đi nữa cũng không thể tránh khỏi loạt đạn phô thiên cái địa, mà bây giờ là ban đêm, trong biệt thự địa hình tương đối phức tạp, hỏa lực của Nguyên Lại Triêu Sang tuyệt đối có thể trở thành cơn ác mộng của bất cứ người nào. Cho dù có hơn mười người bảo vệ ở bên người Phương Chi Thiên, thì với hắn cũng chỉ là đơn giản.
Diệp Liên đi trước, Phương Chi Thiên bảo vệ đám người đi tới ga ra, lúc này trong biệt thự đã chết 23 người, nhân thủ còn lại không đủ, đám người ở ngoài kia thì lại mất đi bóng hình của Nguyên Lại Triêu Sang, phía trước chính là hành lang đi tới ga ra, Giản Tố Ngôn cùng Đại Nội Trưởng Đốc lại đang chiến đấu kịch liệt, hơn mười người đi đường nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng trong ống nghe điện thoại còn vang lên tiêng than sợ hãi.
“Hoa Tulip cùng Đại Nội Trưởng Đốc đang ở bên đó, chúng tôi không có thể đuổi kịp, cẩn thận...”
“Phát hiện Nguyên Lại Triêu Sang... ở... ầm.. Á…”
Lúc mới đầu khai chiến thì áp lực còn nhỏ, nhưng mà đến lúc này, áp lực càng lúc càng lớn. Diệp Liên cẩn thận đi ở phía trước, trong biệt thự vốn ầm ĩ thì bây giờ lại chuyển thành yên tĩnh. Khi vào trong một gian phòng, Đông Phương Uyển đỡ cha mình nhẹ giọng nói:
“Đi nhầm đường rồi, nếu như đi gara...”
“Không cần thiết phải di chuyển, phá bức tường kia, chúng ta có thể tới được.”
Đưa tay lên bức tường phía trước, một lát sau, ầm một tiếng, gạch đá trên tường rơi xuống, tạo thành một thông đạo có thể cho hai người cùng đi. Đông Phương Uyển cùng Lôi Khánh nhìn như gặp quỷ, những gì chứng kiến hôm nay quả thực vượt quá sức tưởng tượng của họ.
Phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Liên bảo mọi người tiến nhập vào một phòng bên dưới, lần thứ 2 đưa tay ấn lên bức tường phía trước, nhưng còn chưa kịp phát lực thì đột nhiên ầm một tiếng thật lớn, gạch đá bay tứ tung.
Một bóng người trực tiếp từ bên kia bay tới. Trong giây phút này, vốn Đông Phương Uyển đang đứng trước bị cha mình đẩy bay ra ngoài sau đó Đông Phương Lăng Hải bị người nọ nhất tề đánh bay, nhưng cũng đồng thời với lúc này, có một thân ảnh khác nhanh như chớp bay vào.
Gian phòng bị mất điện, có vẻ tối tăm vô cùng. Đông Phương Uyển bị đẩy bay ra bên cạnh chừng hai thước, nện thẳng vào tường, nhưng mà do lo lắng cho cha mình, nên không cảm thấy đau đớn mà nỗ lực bò lại. Chỉ thấy Đông Phương Lăng Hải đang từ trên mặt đất bò dậy, mà ở phía trước hắn, Giản Tố Ngôn đã đâm xuyên bụng của tên sát thủ.
Trong nháy mắt đó, Đông Phương Uyển bỗng nhiên nhớ lại một số sự kiện phát sinh trên đảo khi đi du thuyền Tinh Mộng, khi bão tới, nàng đi ra ngoài và bị lăn xuống sườn núi có một tên lính đánh thuê trọng thương muốn ra tay với mình thì có một thân ảnh nhanh như tia chớp vọt tới, đao phong đâm xuyên thủng yết hầu của người nọ.
Nàng vẫn cho rằng đó là cảnh tượng Hoa Tulip giết người, lực lượng cùng tốc độ đã đạt tới hoàn mỹ, nhưng mà sau đó Cố Gia Minh chỉ nói là hắn chỉ đẩy tên lính thuê kia ra. Không có sự tham dự của Hoa Tulip.
Nhưng bây giờ, khi một đao hoàn mỹ kia tái hiện, nàng biết mình đã có thể khẳng định được chuyện này. Khi đó chính chị Giản Tô Ngôn đã cứu mình.
Đám người Phương Chi Thiên nhìn cơn ác mộng Đại Nội Trưởng Đốc ngã về phía sau, đao được rút ra khỏi ngực hắn, máu tươi như suối phun ra, nữ tử kia một tay cầm đao đứng đó, trên quần áo đã nhiễm máu, hiển nhiên cũng bị thương, nhưng lại hiên ngang không nói một lời.
Nhìn thi thể Đại Nội Trưởng Đốc, nàng nhẹ nhàng phun ra một hơi thở, dùng tay trái vuốt những sợi tóc mất trật tự trên trán, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua mọi người, xác định Phương Chi Thiên,James Cook còn sống, nàng nhàn nhạt mở miệng.
“Còn chưa đi hay sao.”
Phương Chi Thiên miễn cưỡng cười:
“Chúng ta đang định...”
Lời còn chưa dứt, Giản Tố Ngôn biến sắc, ánh mắt nhìn về phía thông đạo bị Diệp Liên đánh vỡ, nói:
“Nguyên Lại Triêu Sang tới rồi!”
Những lời này vừa nói ra, mọi người trong nháy mắt tản ra, đều rút súng nhắm ngay về hướng đó, một cái bóng đen bay tới, đứng trước thông đạo.
Giản Tố Ngôn cầm thi thể của Đại Nội Trưởng Đốc ném tới, sau đó, hai thanh Sa Mạc Chi Ưng xuất hiện ở trên tay nàng, nhắm ngay vào cửa của gian phòng kia, chỉ cần nàng bóp cò, lực đạn cũng có thể xuyên tủng tường xi mãng, đây sẽ là một kích tương đối lớn, đương nhiên nàng phải xác định được vị trí đối phương đã.
(Đả: Sa Mạc Chi Ưng = Desert Eagle: loại súng lục thường thấy trong truyện đô thị )
Mà trên thực tế, nàng thực sự có thể.
Trong thông đạo hỗn độn và đen tối một trung niên nam tử hơn 30 tuổi vô thanh vô tức lui về phía sau một bước, đây là vị trí tốt nhất, tường dày hơn một chút, Sa Mạc Chi Ưng cũng không cách nào xuyên thấu qua đó, vùng xung quanh lông mày của hắn nhăn lại, ánh mắt nhìn thi thể phía trước, thở dài.
Từ đáy lòng Nguyên Lại Triêu Sang dâng lên cảm giác bị thất bại.
Lần ám sát này là một bước trọng yếu trong kế hoạch ám sát mà Bùi La gia khởi xưởng, đám người Phương Chi Thiên, Lôi Khiếu Viễn tới Giang Hải, lực lượng tinh nhuệ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh cơ bản không ở đây, chỉ có một tên Diệp Liên căn bản là không đủ chống đỡ.
Nhưng mà, bởi vì Thành phố Giang Hải là địa bàn của nhân vật thần bí Hoa Tulip, lo lắng đến thất bại lần trước, hắn mới lựa chọn cùng Đại Nội Trưởng Đốc nhất tề xuất thủ, ai ngờ được hành động lần này vẫn thất bại.
Tuy rằng một người ở bên trong, một người ở bên ngoài, từ đầu tới cuối hai người đều dùng phương pháp bí mật tiến hành liên hệ với nhau, Đại Nội Trưởng Đốc tiến nhập gian phòng, Phương Chi Thiên và đám người kia tại sao có thể thấy trước được ý đồ của hắn, mình bắn tỉa vô cùng chính xác, nhưng mà sao cô bé kia lại có thể cảm nhận được nguy hiểm, kéo Phương Chi Thiên né tránh, rất hiển nhiên là nữ hài tử ốm yếu kia chính là nguyên nhân sự việc...
Vốn biệt thự đầy ồn ào, bây giờ đã trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe được thanh âm lửa cháy bập bùng hay ống nghe điện thoại phát ra tạp âm vô ý nghĩa...
Thật lâu sau, một giọng nói khàn khàn bằng tiếng Hoa truyền tới:
“Hoa Tulip? Hay Giản Tố Ngôn?”
Họng súng thoáng di chuyển một chút, trong đám người. Gia Minh nhàn nhạt mở miệng:
“Ngươi có một lần cơ hội... Sát thủ kỳ thực chỉ có một lần cơ hội, ngươi có muốn thử một chút không? Hay giống như lần trước.”
“Bây giờ, vẫn là chúng ta thua.”
Một lát sau, truyền đến tiếng trả lời của Nguyên Lại Triêu Sang:
“Nhưng mà từ hôm nay trở đi, ngươi cũng chính thức tuyên chiến với Bùi La gia, lần này ngươi bảo vệ Phương Chi Thiên, James, thế nhưng ngươi có thể bảo vệ được tất cả mọi người ư? Thí dụ như ba đứa bé kia, thí dụ như nữ giáo viên, lại thí dụ như...”
“Lại thí dụ như cô gái bán mì ở Hokkaido?”
Gia Minh mở miệng, trong giọng nói có sự tức giận, nhưng lại mang theo vài phần châm chọc:
“Nàng năm nay 25 tuổi, cũng đã tới lúc lập gia đình, ngươi tình cờ gặp gỡ với nàng trong lúc chấp hành nhiệm vụ, khi đó ngươi mới giết hai người, nhiệm vụ chưa hoàn thành ngươi nói với nàng ngươi là một người đánh cá, thích phiêu lãng trên sóng khi thuyền rời biển, nàng cho ngươi ăn một bát bún cá chính tông... Lần thứ 2 các ngươi gặp mặt là ở núi Phú Sĩ, bởi vì ngươi nói ngươi ở Tôkyo, nàng lại một lòng muốn xem cây anh đào, đền thời gian hoa tàn, nàng ở dưới cây anh đào chờ ngươi một ngày một đêm, đáng tiếc lúc đó ngươi đang ở Hoành Tân, trùng hợp không nhận được tin nhắn. Hôm đó nàng bị trộm mất ví tiền, khi ngươi chạy tới, nàng bị cảm mạo suýt chút nữa tạo thành bệnh lao phổi, nàng thực sự là một nữ hài từ yếu đuối, Nguyên Lại quân, có cần ta nói ra tên của nàng không?”
Trong bóng tối, Nguyên Lại Triêu Sang không trả lời, nhưng mà hầu như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một sự khiếp sợ, sát thủ kiêng kị nhất là có nhược điểm, nhưng mà vị Giản Tố Ngôn tiểu thư này rốt cuộc là ai, lại có thể biết rõ nhược điểm của Nguyên Lại Triêu Sang như thế....
Qua hai giây, Giản Tố Ngôn trở nên lạnh lùng:
“Mọi người cũng giống nhau cả, ngươi đừng ép ta điên lên.”
“... Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không tham dự đến chuyện của ngươi, nhưng nếu như nàng gặp chuyện gì ngoài ý muốn...”
Không ai ngờ tới Nguyên Lại Triêu Sang lại nói như vậy, nhưng mà, thanh âm của Giản Tố Ngôn cũng đã chuyển sang nhu hòa:
“Yên tâm, ta cũng là người thích ăn mì do nàng nấu, nhưng mà, giả như ngươi không hi vọng nàng bị thương tổn, thì hãy nhanh chóng cầu hôn nàng, sau đó đưa nàng tới một nơi ngươi cho là an toàn đi... Nàng chỉ là một cô gái phổ thông, không có khả năng chờ ngươi cả đời, đợi khi nàng gả cho một người đàn ông không tốt, bị thương tổn, ngươi có khóc cũng không cứu vãn được đâu...”
Rõ ràng hai người là hai người đối địch xa lạ, nhưng lúc này lại có cảm giác thân quen, bên kia không truyền đến sự hồi âm của Nguyên Lại Triêu Sang nữa. Sau một lát, Gia Minh mới bỏ súng xuống.
Kiếp trước chỉ làm một sát thủ máu lạnh giết chóc, rất ít người mang lại cho hắn cảm giác ấm áp, từ khi trở thành bạn của Nguyên Lại Triêu Sang, trong một lần hành động đã cùng hắn tới quán mì kia, khi Nguyên Lại Triêu Sang cảm nhận được sự ấm áp từ người con gái bán mì kia, cũng là lúc Gia Minh cảm thấy sự thống khổ trong lòng của hắn.
Lắp đạn vào súng, bốn phía tối mịt, những động tình hỗn loạn từ phía xa truyền tới, đối với tập quán ám sát của Đại Nội Trưởng Đốc hắn đã quen thuộc, hắn thích cái không gian tối mịt này, bởi nó mang lại cho hắn cảm giác an toàn nếu như có khả năng, thì đây có lẽ sẽ là tên huấn luyện viên thứ ba của Bùi La gia bị giết.
Nếu như theo đúng quỹ tích vận hành, 5 năm sau, Đại Nội Trưởng Đốc mới bị giết trong một lần hành động, sau đó không lâu, hắn ngụy trang và che giấu thân phận cùng hợp tác với Nguyên Lại Triêu Sang, cho tới khi Nguyên Lại Triêu Sang chết đi...
Vừa suy nghĩ, vừa đưa tay mở cửa phòng phía trước, sau đó tiện tay đóng cửa. Trong bóng tối có mùi máu, một vật thể màu đen từ bên cạnh bay tới, ầm một tiếng nện vào tường, thân ảnh Đại Nội Trưởng Đốc trong nháy mắt vọt tới trước mắt, thân hình gia tốc. Vung quyền.
Hai tay hợp lại đưa lên phía trước, thân hình Gia Minh bị trực tiếp đánh bay ra ngoài Đại Nội Trưởng Đốc theo sát mà lên, rút đao, nổi giận chém!
Xẹt một tiếng, đao phong đâm xuyên qua thảm, trong nháy mắt đó, Gia Minh cũng đưa tay phải chống xuống đất cả người lăng không xoay một vòng 360 độ, lên gối thẳng vào thân ảnh của Đại Nội Trưởng Đốc, chỉ trong chớp mắt Đại Nội Trưởng Đốc phảng phất như bị Lưu tinh đập vào, bay thẳng ra ngoài. Ngay lập tức, chân phải Gia Minh đạp lên mặt đất một cái, thân hình chưa rơi xuống đã lập tức bay lên, hướng về phía Đại Nội Trưởng Đốc lao tới.
Giống như chiến thuật của Đại Nội Trưởng Đốc lúc nãy, chỉ khác là Gia Minh cố ý để cho hắn đánh bay, còn Đại Nội Trưởng Đốc lại bị người ta đánh bay. Trong lúc thân hình còn đang bay ngược, Đại Nội Trưởng Đốc cố gắng ngăn cản được ba quyền, nhưng mà lại bị một cú huých khuỷu tay thúc thẳng vào sườn, năm ngón tay của Gia Minh thẳng tưng đột nhiên chém ra, tạo thành một vết máu nhàn nhạt ở trên trán của đối phương, sau đó là một loạt các đòn lên gối, quét chân như cuồng phong bạo vũ.
Đây là căn phòng ngủ chỉ rộng chừng hơn 10m, trong vòng hai giây Đại Nội Trưởng Đốc đã thối lui tới sát tường, một cái ghế trên đường đi bị nổ tung, cái thang giường sắt bị đá gẫy, cái đệm bị bắn tung, lò xo bật ra, ngay cả tường phòng cũng lõm xuống, trong lúc nhất thời, công kích của Gia Minh cứ như chiến xa nghiền ép tất cả, cho dù Đại Nội Trưởng Đốc có sử dụng biện pháp nào đi chăng nữa, hắn cũng bị một bàn chân bám theo như hình với bóng.
Đã trải qua vô số chiến đấu, đây là lần đầu tiên Đại Nội Trưởng Đốc nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp nho nhã sử dụng kỹ xảo chiến đấu bạo lực tới như vậy.
Nếu như là một sát thủ đàn ông, sử dụng nhữ kỹ xảo bạo lực cùng lực phá hoại thế này cũng không tính là kỳ quái, thế nhưng trong giới sát thủ, người có thể đá gãy thanh sắt dày hơn 20 inches, mỗi cú đá đạt tầm 700, 800kg thì không được mấy người.
Để đạt được lực phá hoại thế này, thì yêu cầu huấn luyện phải cực cao, lấy đi toàn bộ thời gian cuộc sống của người đó. Hơn nữa đối với cập bậc sát thủ như Đại Nội Trưởng Đốc mà nói kỹ xảo đạt tới đỉnh có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về lực lượng, cho dù có tay không cũng có thể chống lại vũ khí.
Nhưng mà giờ phút này, nữ tử trước mặt lại dùng phương thức bạo lực tiến hành điên cuồng oanh kích, trong tình hình này, lực lượng cùng tốc độ ứng biến phải phát huy tới cực hạn, hầu như liên kết chặt chẽ với nhau. Hắn không tìm được cơ hội rút súng, không tìm được cơ hội rút đao, không tìm được cơ hội chạy trốn, chỉ có thể ngăn cản...
Khi nghe thấy động tĩnh ngày một lớn ở bên ngoài, 10 giây sau, hắn bất đầu phản kích...
Trong phòng khách, lửa cháy khắp nơi, một đám người đang thu thập tàn cục, trong đó thương thế của James là nghiêm trọng nhất, hai chân bị Đại Nội Trương Đốc chém một đao kia, xương đùi hầu như đã gãy, máu tươi lúc nãy vẫn phun ra, nhưng chỉ mới xử lý được đơn giản. Đông Phương Lăng Hải ở một bên hỏi con gái:
“Đây chính là tiểu thư Giản Tố Ngôn mà con từng gặp hay sao?”
Đông Phương Uyển trợn mắt há mồm gật đầu. Phương Chi Thiên thì đang ra lệnh cho mọi người.
“Đại Nội Trưởng Đốc ở lầu một, phương hướng cửa hàng có một nữ nhân là đồng minh của chúng ta, chú ý không nên ngộ thương...”
“Chúng ta phát hiện, phát hiện... Bọn họ đang từ phòng ngủ đánh tới, tôi... tôi, trời ạ...”
Tiếng huyên náo, tiếng nổ mạnh, tiếng than sợ hãi, tiếng đồ vật và tường đổ sập thành một đống, hiển nhiên là hai người còn đang đánh nhau, không quên nổ súng và ném lựu đạn làm đẹp. Người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh thỉnh thoảng có thể nhìn thấy thân ảnh hai người, nhưng không dám nổ súng bậy bạ, người ở phía ngoài thì không ngừng truyền tới tiếng cảnh báo Nguyên Lại Triêu Sang đã tới gần, qua một lát, Diệp Liên mình đầy vết máu chạy tới phòng khách.
“Nguyên Lại Triêu Sang từ chính diện tiếp cận, mười người mà không ai đỡ được hắn một nhát, về phần bên kia... Tiểu thư Hoa Tulip dường như chiếm thượng phong, thế nhưng.., đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một nữ nhân đánh nhau như vậy, trước đây tôi vẫn chỉ thấy dị năng giả và đám gia hỏa đánh Hắc quyền là khủng bố như vậy...”
“Nguyên Lại Triêu Sang cũng có hơn 100 ký lục ghi lại.”
Phương Chi Thiên xem xét vết thương trên người, nói:
“Về phần... phòng sách bên kia thì sao?”
“Bức tường mỏng ở phòng ngủ bị đá bay, phương pháp chiến đấu của Đại Nội Trưởng Đốc không hợp, nói cách khác, vị tiểu thư Hoa Tulip kia am hiểu chiến đấu hơn đối phương... còn chiếm thượng phong...”
“Trời ạ... Nàng là quái vật gì vậy...”
Trong tiếng than sợ hãi của mọi người, Đông Phương Uyển hiểu rất rõ lời của đối phương là như thế nào, mở to hai mắt:
“Đá, đá xuyên tường bê tông? Làm sao có thể? Giản, Giản tiểu thư nhìn bề ngoài như vậy... như vậy...”
Thân hình của Giản Tố Ngôn thướt tha, bộ ngực thoạt nhìn cũng chỉ to vừa phải, mang lại cho người khác cảm giác là một nữ tử độc lập, Đông Phương Uyển chứng kiến nàng đánh với mấy tên xã hội đen trên đường lần trước cũng không có kinh ngạc nhiều, nhưng bây giờ nghe nói nàng có thể trực tiếp đá thủng tường bê tông, đây còn có thể là người hay sao?
Nhưng mà, một lát sau Diệp Liên đã cho nàng một đáp án chính xác.
“Một nhóm người đích xác là có thể làm được, cái tường ngăn giữa hai phòng chỉ có độ dày bằng một nửa tường ngoài nếu như sử dụng lực thuần túy, ta... ta cũng có thể miễn cưỡng làm được, thế nhưng con gái mà có lực phá hoại như thế này thì ta lần đầu tiên mới nhìn thấy, huống chi nàng còn mạnh hơn nhiều... a, nàng còn xinh đẹp như vậy...”
“Nguyên Lại Triêu Sang tới rồi, không cần thiết phải ngạnh kháng, chúng ta chuẩn bị đi đến gara.”
Nếu như là ở trên chiến trường, bất luận cao thủ gì đi nữa cũng không thể tránh khỏi loạt đạn phô thiên cái địa, mà bây giờ là ban đêm, trong biệt thự địa hình tương đối phức tạp, hỏa lực của Nguyên Lại Triêu Sang tuyệt đối có thể trở thành cơn ác mộng của bất cứ người nào. Cho dù có hơn mười người bảo vệ ở bên người Phương Chi Thiên, thì với hắn cũng chỉ là đơn giản.
Diệp Liên đi trước, Phương Chi Thiên bảo vệ đám người đi tới ga ra, lúc này trong biệt thự đã chết 23 người, nhân thủ còn lại không đủ, đám người ở ngoài kia thì lại mất đi bóng hình của Nguyên Lại Triêu Sang, phía trước chính là hành lang đi tới ga ra, Giản Tố Ngôn cùng Đại Nội Trưởng Đốc lại đang chiến đấu kịch liệt, hơn mười người đi đường nơm nớp lo sợ, thỉnh thoảng trong ống nghe điện thoại còn vang lên tiêng than sợ hãi.
“Hoa Tulip cùng Đại Nội Trưởng Đốc đang ở bên đó, chúng tôi không có thể đuổi kịp, cẩn thận...”
“Phát hiện Nguyên Lại Triêu Sang... ở... ầm.. Á…”
Lúc mới đầu khai chiến thì áp lực còn nhỏ, nhưng mà đến lúc này, áp lực càng lúc càng lớn. Diệp Liên cẩn thận đi ở phía trước, trong biệt thự vốn ầm ĩ thì bây giờ lại chuyển thành yên tĩnh. Khi vào trong một gian phòng, Đông Phương Uyển đỡ cha mình nhẹ giọng nói:
“Đi nhầm đường rồi, nếu như đi gara...”
“Không cần thiết phải di chuyển, phá bức tường kia, chúng ta có thể tới được.”
Đưa tay lên bức tường phía trước, một lát sau, ầm một tiếng, gạch đá trên tường rơi xuống, tạo thành một thông đạo có thể cho hai người cùng đi. Đông Phương Uyển cùng Lôi Khánh nhìn như gặp quỷ, những gì chứng kiến hôm nay quả thực vượt quá sức tưởng tượng của họ.
Phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Liên bảo mọi người tiến nhập vào một phòng bên dưới, lần thứ 2 đưa tay ấn lên bức tường phía trước, nhưng còn chưa kịp phát lực thì đột nhiên ầm một tiếng thật lớn, gạch đá bay tứ tung.
Một bóng người trực tiếp từ bên kia bay tới. Trong giây phút này, vốn Đông Phương Uyển đang đứng trước bị cha mình đẩy bay ra ngoài sau đó Đông Phương Lăng Hải bị người nọ nhất tề đánh bay, nhưng cũng đồng thời với lúc này, có một thân ảnh khác nhanh như chớp bay vào.
Gian phòng bị mất điện, có vẻ tối tăm vô cùng. Đông Phương Uyển bị đẩy bay ra bên cạnh chừng hai thước, nện thẳng vào tường, nhưng mà do lo lắng cho cha mình, nên không cảm thấy đau đớn mà nỗ lực bò lại. Chỉ thấy Đông Phương Lăng Hải đang từ trên mặt đất bò dậy, mà ở phía trước hắn, Giản Tố Ngôn đã đâm xuyên bụng của tên sát thủ.
Trong nháy mắt đó, Đông Phương Uyển bỗng nhiên nhớ lại một số sự kiện phát sinh trên đảo khi đi du thuyền Tinh Mộng, khi bão tới, nàng đi ra ngoài và bị lăn xuống sườn núi có một tên lính đánh thuê trọng thương muốn ra tay với mình thì có một thân ảnh nhanh như tia chớp vọt tới, đao phong đâm xuyên thủng yết hầu của người nọ.
Nàng vẫn cho rằng đó là cảnh tượng Hoa Tulip giết người, lực lượng cùng tốc độ đã đạt tới hoàn mỹ, nhưng mà sau đó Cố Gia Minh chỉ nói là hắn chỉ đẩy tên lính thuê kia ra. Không có sự tham dự của Hoa Tulip.
Nhưng bây giờ, khi một đao hoàn mỹ kia tái hiện, nàng biết mình đã có thể khẳng định được chuyện này. Khi đó chính chị Giản Tô Ngôn đã cứu mình.
Đám người Phương Chi Thiên nhìn cơn ác mộng Đại Nội Trưởng Đốc ngã về phía sau, đao được rút ra khỏi ngực hắn, máu tươi như suối phun ra, nữ tử kia một tay cầm đao đứng đó, trên quần áo đã nhiễm máu, hiển nhiên cũng bị thương, nhưng lại hiên ngang không nói một lời.
Nhìn thi thể Đại Nội Trưởng Đốc, nàng nhẹ nhàng phun ra một hơi thở, dùng tay trái vuốt những sợi tóc mất trật tự trên trán, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua mọi người, xác định Phương Chi Thiên,James Cook còn sống, nàng nhàn nhạt mở miệng.
“Còn chưa đi hay sao.”
Phương Chi Thiên miễn cưỡng cười:
“Chúng ta đang định...”
Lời còn chưa dứt, Giản Tố Ngôn biến sắc, ánh mắt nhìn về phía thông đạo bị Diệp Liên đánh vỡ, nói:
“Nguyên Lại Triêu Sang tới rồi!”
Những lời này vừa nói ra, mọi người trong nháy mắt tản ra, đều rút súng nhắm ngay về hướng đó, một cái bóng đen bay tới, đứng trước thông đạo.
Giản Tố Ngôn cầm thi thể của Đại Nội Trưởng Đốc ném tới, sau đó, hai thanh Sa Mạc Chi Ưng xuất hiện ở trên tay nàng, nhắm ngay vào cửa của gian phòng kia, chỉ cần nàng bóp cò, lực đạn cũng có thể xuyên tủng tường xi mãng, đây sẽ là một kích tương đối lớn, đương nhiên nàng phải xác định được vị trí đối phương đã.
(Đả: Sa Mạc Chi Ưng = Desert Eagle: loại súng lục thường thấy trong truyện đô thị
Mà trên thực tế, nàng thực sự có thể.
Trong thông đạo hỗn độn và đen tối một trung niên nam tử hơn 30 tuổi vô thanh vô tức lui về phía sau một bước, đây là vị trí tốt nhất, tường dày hơn một chút, Sa Mạc Chi Ưng cũng không cách nào xuyên thấu qua đó, vùng xung quanh lông mày của hắn nhăn lại, ánh mắt nhìn thi thể phía trước, thở dài.
Từ đáy lòng Nguyên Lại Triêu Sang dâng lên cảm giác bị thất bại.
Lần ám sát này là một bước trọng yếu trong kế hoạch ám sát mà Bùi La gia khởi xưởng, đám người Phương Chi Thiên, Lôi Khiếu Viễn tới Giang Hải, lực lượng tinh nhuệ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh cơ bản không ở đây, chỉ có một tên Diệp Liên căn bản là không đủ chống đỡ.
Nhưng mà, bởi vì Thành phố Giang Hải là địa bàn của nhân vật thần bí Hoa Tulip, lo lắng đến thất bại lần trước, hắn mới lựa chọn cùng Đại Nội Trưởng Đốc nhất tề xuất thủ, ai ngờ được hành động lần này vẫn thất bại.
Tuy rằng một người ở bên trong, một người ở bên ngoài, từ đầu tới cuối hai người đều dùng phương pháp bí mật tiến hành liên hệ với nhau, Đại Nội Trưởng Đốc tiến nhập gian phòng, Phương Chi Thiên và đám người kia tại sao có thể thấy trước được ý đồ của hắn, mình bắn tỉa vô cùng chính xác, nhưng mà sao cô bé kia lại có thể cảm nhận được nguy hiểm, kéo Phương Chi Thiên né tránh, rất hiển nhiên là nữ hài tử ốm yếu kia chính là nguyên nhân sự việc...
Vốn biệt thự đầy ồn ào, bây giờ đã trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe được thanh âm lửa cháy bập bùng hay ống nghe điện thoại phát ra tạp âm vô ý nghĩa...
Thật lâu sau, một giọng nói khàn khàn bằng tiếng Hoa truyền tới:
“Hoa Tulip? Hay Giản Tố Ngôn?”
Họng súng thoáng di chuyển một chút, trong đám người. Gia Minh nhàn nhạt mở miệng:
“Ngươi có một lần cơ hội... Sát thủ kỳ thực chỉ có một lần cơ hội, ngươi có muốn thử một chút không? Hay giống như lần trước.”
“Bây giờ, vẫn là chúng ta thua.”
Một lát sau, truyền đến tiếng trả lời của Nguyên Lại Triêu Sang:
“Nhưng mà từ hôm nay trở đi, ngươi cũng chính thức tuyên chiến với Bùi La gia, lần này ngươi bảo vệ Phương Chi Thiên, James, thế nhưng ngươi có thể bảo vệ được tất cả mọi người ư? Thí dụ như ba đứa bé kia, thí dụ như nữ giáo viên, lại thí dụ như...”
“Lại thí dụ như cô gái bán mì ở Hokkaido?”
Gia Minh mở miệng, trong giọng nói có sự tức giận, nhưng lại mang theo vài phần châm chọc:
“Nàng năm nay 25 tuổi, cũng đã tới lúc lập gia đình, ngươi tình cờ gặp gỡ với nàng trong lúc chấp hành nhiệm vụ, khi đó ngươi mới giết hai người, nhiệm vụ chưa hoàn thành ngươi nói với nàng ngươi là một người đánh cá, thích phiêu lãng trên sóng khi thuyền rời biển, nàng cho ngươi ăn một bát bún cá chính tông... Lần thứ 2 các ngươi gặp mặt là ở núi Phú Sĩ, bởi vì ngươi nói ngươi ở Tôkyo, nàng lại một lòng muốn xem cây anh đào, đền thời gian hoa tàn, nàng ở dưới cây anh đào chờ ngươi một ngày một đêm, đáng tiếc lúc đó ngươi đang ở Hoành Tân, trùng hợp không nhận được tin nhắn. Hôm đó nàng bị trộm mất ví tiền, khi ngươi chạy tới, nàng bị cảm mạo suýt chút nữa tạo thành bệnh lao phổi, nàng thực sự là một nữ hài từ yếu đuối, Nguyên Lại quân, có cần ta nói ra tên của nàng không?”
Trong bóng tối, Nguyên Lại Triêu Sang không trả lời, nhưng mà hầu như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được một sự khiếp sợ, sát thủ kiêng kị nhất là có nhược điểm, nhưng mà vị Giản Tố Ngôn tiểu thư này rốt cuộc là ai, lại có thể biết rõ nhược điểm của Nguyên Lại Triêu Sang như thế....
Qua hai giây, Giản Tố Ngôn trở nên lạnh lùng:
“Mọi người cũng giống nhau cả, ngươi đừng ép ta điên lên.”
“... Từ hôm nay trở đi, ta sẽ không tham dự đến chuyện của ngươi, nhưng nếu như nàng gặp chuyện gì ngoài ý muốn...”
Không ai ngờ tới Nguyên Lại Triêu Sang lại nói như vậy, nhưng mà, thanh âm của Giản Tố Ngôn cũng đã chuyển sang nhu hòa:
“Yên tâm, ta cũng là người thích ăn mì do nàng nấu, nhưng mà, giả như ngươi không hi vọng nàng bị thương tổn, thì hãy nhanh chóng cầu hôn nàng, sau đó đưa nàng tới một nơi ngươi cho là an toàn đi... Nàng chỉ là một cô gái phổ thông, không có khả năng chờ ngươi cả đời, đợi khi nàng gả cho một người đàn ông không tốt, bị thương tổn, ngươi có khóc cũng không cứu vãn được đâu...”
Rõ ràng hai người là hai người đối địch xa lạ, nhưng lúc này lại có cảm giác thân quen, bên kia không truyền đến sự hồi âm của Nguyên Lại Triêu Sang nữa. Sau một lát, Gia Minh mới bỏ súng xuống.
Kiếp trước chỉ làm một sát thủ máu lạnh giết chóc, rất ít người mang lại cho hắn cảm giác ấm áp, từ khi trở thành bạn của Nguyên Lại Triêu Sang, trong một lần hành động đã cùng hắn tới quán mì kia, khi Nguyên Lại Triêu Sang cảm nhận được sự ấm áp từ người con gái bán mì kia, cũng là lúc Gia Minh cảm thấy sự thống khổ trong lòng của hắn.