Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177
Trong bóng tối, ánh mắt sư tử hung ác độc địa bắt đầu đi động.
Phóng tầm nhìn, thấy trên thảo nguyên mấy con sư tử hung mãnh không tiếng động triển khai việc vây bắt, phía trước mấy con trâu rừng phát hiện ra sư tử, bọn chúng kết trận, những con trâu đực hình thành phòng tuyến ở bên ngoài, đôi sừng rộng chừng một thước cứng rắn sẵn sang nghênh đón công kích.
Sư tử bắt đầu tiến công.
Qua một lúc, một con trâu rừng nhỏ bị cắn nằm trên mặt đất, nhưng mà nó vẫn không từ bỏ, một con trâu rừng khác vọt tới, đánh bay con sư tử, không bao lâu sau, bầy sư tử thất bại mà về.
“Cạch”
Thanh âm mở cửa, ánh sáng từ từ hiện lên, hơi nước, bàn tay xuất hiện trong tầm mắt chúng ta, đầu tiên là một đôi chân trắng không tỳ vết, một đôi dép in hình quả chuối đáng yêu. Đông Phương Uyển đã tắm rửa xong đi từ phòng tắm ra ngoài, nhìn chương trình Thế giới động vật trên TV, cầm lấy điều khiển từ xa tắt đi, đi được hai bước lại quay lại, bật nó lên.
Đúng chính là chương trình thế giới động vật.
Trong phòng, thanh âm máy sấy tóc vang lên, những tiếng nghị luận cùng ồn ào ở bên dưới truyền tới, sau đó tắt tiếng của TV đi.
Sự kiện ngày mồng 10 tháng 5 khiến cho Đông Phương Lăng Hải bị thương rất nghiêm trọng, từ đó về sau phải nằm viện, cũng từ đó Đông Phương Uyển bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn với tổ chức Viêm Hoàng Giác Tỉnh.
Đây là một tổ chức lớn tồn tại trong nội bộ của Trung Quốc, thực lực thực tế lan tới cả hai mặt trận chính trị và kinh tế, cái tổ chức này hoạt động tương đối nghiêm mật, một phần là do chính phủ quy định, ví dụ như Cục quốc an, ví dụ như một số tổ chức có cơ cấu đặc thù khác.
Lực lượng bên ngoài thì tương đối rời rạc, ví dụ như các đại tập đoàn đại gia tộc, bọn họ thông qua tổ chức này thu thập tài liệu cùng tin tức tình báo, đối kháng lại nước ngoài và tự bảo vệ mình không bị xâm hại về lợi ích. Đồng thời họ cung cấp tài chính để tổ chức vận hành, có thể coi hai bên như là những người bạn cùng tiến thoái.
Trong tổ chức này, Đông Phương gia đã xây dựng Viêm Hoàng Giác Tỉnh mang hơi hướng của gia tộc, nhưng mà ở thành phố Giang Hải có một đại công ty của gia tộc, nhưng địa vị của nó trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh chỉ ở mức trung bình.
Về phần đám người Phương Chi Thiên, Lôi Khiếu Viễn, cũng là một trong những người được đưa vào trong nghị quyết tuyển chọn, họ không chỉ có thực lực kinh tế mạnh và ở phương diện chính trị cũng có ảnh hưởng cực mạnh.
Trải qua lần ám sát với quy mô lớn kia, tầng lớp cấp cao của Viêm Hoàng Giác Tỉnh có hai người bị giết, chuyện này khiến cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh sôi sùng sục, mà ảnh hưởng nhiều nhất là Đông Phương gia, vốn nội bộ của Đông Phương gia không phải là đoàn kết, nhị bá của Đông Phương Uyển là Đông Phương Viễn Minh vốn không thích Đông Phương Lăng Hải.
Lần này Đông Phương Lăng Hải trọng thương nằm viện, biết biến cố này có thể làm cho địa vị của Đông Phương Viễn Minh tăng cao trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh, vì vậy hắn bắt đầu rục rịch.
Trong thời gian gần đây, hắn luôn tập trung một nhóm người đi thăm các gia đình, thỉnh thoảng còn chất vấn một số chuyện trước kia do Đông Phương Lăng Hải quyết định, cũng làm khó dễ đối với Đông Phương Lộ, người thừa kế của Đông Phương Lăng Hải một phen. Tuy rằng Đông Phương Lộ thiên tư thông minh, ứng đối coi như khéo, nhưng mỗi ngày đều bị những cuộc thảo luận có ác ý bủa vây, đương nhiên là không chịu nổi.
Về phương diện khác, Lôi Khiếu Viễn tạm thời còn chưa rời khỏi Giang Hải, Lôi Khánh cũng vắt óc tìm mưu kế nhân cơ hội làm phiền nàng.
Cha nằm viện, trong nhà lại thiếu người tâm phúc chiếu cố, trong lúc nhất thời nàng không biết ứng phó ra sao với đám Nhị thế tổ này.
Nhưng mà kể từ khi biết tin tức về Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nàng cũng biết tình huống trong nhà bây giờ không tốt, cho dù như thế nào cũng không thể phát sinh thêm chuyện gì nữa.
Ca ca chỉ lớn hơn mình 1 tuổi, thế nhưng tiếp túc với chuyện của Viêm Hoàng Giác Tỉnh và chuyện quản lý các công ty của gia tộc sớm hơn nàng không biết bao nhiêu.
Từ nhỏ lúc hai anh em chơi đùa, anh trai của nàng thường đắc ý về những cuộc họp, từ đó hình thành nên những năng lực ứng phó của riêng mình, lúc này nàng đại khái mới hiểu sự chênh lệch của hai người là bao nhiêu.
Cho dù như thế nào đi nữa, cũng phải làm một số chuyện gì tốt...
Tóc rất nhanh khô, nàng tắt máy sấy, ánh mắt nàng nhìn về phía một cái mô hình máy bay đã tháo rời. Nàng cũng đã hiểu hết cấu tạo của nó trong vòng nửa tháng nay, nhưng mà bị một số công việc làm phiền, nên nàng không nghiên cứu được bao nhiêu, thậm chí vì nghiên cứu nàng còn thỉnh giáo một số nhân sĩ chuyên nghiệp của gia tộc.
Đối với thứ này, nàng hiện tại có chút ý kiến, nhưng mà... phải thông qua Cố Gia Minh, điều này khiến cho nàng không thoải mái.
Hoa Tulip cũng chính là Giản Tố Ngôn đã cảnh báo Viêm Hoàng Giác Tỉnh không được điều tra, nhưng mà ngầm phân tích thì có rất nhiều.
Hiện nay, người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh biết, Giản Tố Ngôn chỉ liên hệ với hai người, một người là cô giáo Nhã Hàm, một người chính là tên Cố Gia Minh, người luôn nói Giản Tố Ngôn chính là cô dâu nhỏ của hắn.
Căn cứ theo những chuyện thám thính được từ cô giáo Nhã Hàm, Cố Gia Minh có quan hệ cực kỳ mật thiết với Giản Tố Ngôn. Nghĩ tới đây, Đông Phương Uyển cảm thấy chuyện có quan hệ tới Cố Gia Minh càng lúc càng nhiều và phức tạp.
Nghĩ tới Cố Gia Minh mới biết người này thực sự ghê tởm, hắn đúng là có chỗ hơn người, có quan hệ với Giản Tố Ngôn, nhưng ba chữ “cô dâu nhỏ” đã khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, danh hiệu minh châu, hoa nhài cắm bãi mứt trâu cũng không đủ hình dung sự oán giận trong lòng nàng. Bởi vì... do tâm tình này, cho nên gần đây nàng không thèm liên hệ với Cố Gia Minh.
Nhưng mà, không để ý tới hắn không có nghĩa là có thể bỏ qua cho hắn, tuy rằng Cố Gia Minh ở lớp học luôn luôn tạo cho người khác cảm giác không tồn tại, nhưng từ khi chú ý tới hắn. Đông Phương Uyển đã vô ý quan sát động tĩnh của hắn, gần đây có một số chuyện khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái, cũng có chút hài lòng: Cố Gia Minh cùng cô giáo Nhã Hàm dường như đã trở mặt...
Nói là trở mặt thì có thể có chút nghiêm trọng, nhưng quan hệ của Gia Minh và Nhã Hàm đúng là lâm vào cục diện bế tắc.
Đêm ngày mồng 10 tháng 5, Gia Minh không xuất hiện ở trước mặt Nhã Hàm, hôm sau Nhã Hàm phạt hắn một lỗi thật nặng, nhưng khi gặp ở trên trường. Gia Minh đại khái nói là Sa Sa vị viêm ruột thừa cấp tính, đồng thời nói xin lỗi.
Ngay lúc đó, cô giáo Nhã Hàm lặng đi một chút, sắc mặt dường như nhu hòa hơn rất nhiều, hỏi thăm tình hình của Sa Sa một chút, sau đó hứa là sẽ tới bệnh viện thăm tình hình của Sa Sa, rồi không biểu thị gì nữa, vội vã rời đi.
Hôm sau, Nhã Hàm thông qua Tài vụ thông báo không tính lỗi kia của Gia Minh, bởi vì Sa Sa nằm viện. Nhã Hàm cũng hiểu với quan hệ với bọn họ, Gia Minh chắc chắn sẽ không tới trường học quét dọn, nhưng mà chuyện không dừng lại ở đây.
Nhã Hàm hoàn toàn trở thành một cô giáo mặt lạnh, khôn khéo giỏi giang, linh hoạt nhanh nhẹn, mỗi ngày đều đeo một cái kính đen thật to, mặc quần áo màu đen, tự làm mọi chuyện.
Tuy rằng dung mạo của nàng mỹ lệ, dáng người hấp dẫn bao ánh mắt, bao gồm cả Hứa Mặc ở trong đó, nhưng mà thái độ của nàng càng trở nên lạnh lùng hơn.
Nàng không tỏ thái độ đặc thù gì với Gia Minh cả, cũng không hề tươi cười, không hề nói chuyện, không hề có thần thái cô gái nhỏ đáng yêu, đương nhiên cũng không gọi hắn là Gia Minh ca ca nữa.
Về phương diện công việc, ở trường nàng có quyền hạn cực cao, vốn nàng chỉ phụ trách một số chuyện tương đối trọng yếu, ví dụ như Tài vụ các loại, những việc này nàng muốn đẩy cho người khác làm cũng được, nhưng mà bây giờ một mình nàng gánh vác hết, mỗi việc đều phải tự mình làm, có người nói ngày nào nàng cũng làm việc tới khuya, tự biến mình thành một người sắt.
Trong mắt học sinh thì không có gì lớn, nhưng trong đám giáo viên thì thực sự trở thành cái gai, nhưng nàng có Trương gia ủng hộ, không ai dám làm gì cả.
Thời gian đã tới tháng sáu, Gia Minh với Nhã Hàm không có gặp gỡ gì cả, chuyện cũ đương nhiên có ảnh hưởng tới Nhã Hàm, những chuyện ảnh hưởng có thể là: chuyện Gia Minh công khai ngủ trên lớp, Nhã Hàm sẽ không hỏi đến, từ một góc độ nào đó, Nhã Hàm đã coi Gia Minh là không khí, cố ý không để ý tới.
Quan hệ hữu nghị vỡ tan, mặc dù có chút thương cảm, nhưng Gia Minh cũng hiểu rõ cách nghĩ của Nhã Hàm, quan hệ của hai người theo thời gian dần dần trở nên lạnh lùng, có khi lại là một lựa chọn tốt nhất.
Mang cách nghĩ như vậy, vào một ngày đầu tuần của tháng 6, hai người mới có một cuộc gặp, đó là lúc tan học, Nhã Hàm đi cái xe cũ kỹ của mình tới bên cạnh Gia Minh, sau đó nhô đầu ra.
“Có chuyện muốn nói với em, được không?”
“A.”
Mở cửa xe ngồi vào bên trong, Nhã Hàm dừng xe lại, hít sâu một hơi, sau đó mới nói những gì muốn nói.
“Trong khoảng thời gian gần đây, tâm tình Hứa Nghị Đình vẫn rất không ổn, hôm trước khi chị đi tìm nàng, hình như nàng ấy lại muốn đi mua thuốc phiện, chị có nói với nàng nửa ngày, nhưng không biết có hiệu quả hay không...”
Cho dù có biểu hiện lạnh lùng thế nào đi nữa, nhưng khi ở trước mặt người bất hòa này, Nhã Hàm vẫn chỉ là Nhã Hàm, cũng không cách nào buông rơi cô gái tên là Hứa Nghị Đình kia. Nàng dùng ánh mắt lạnh lùng của mình nhìn Gia Minh qua gương chiếu hậu, bắt đầu nói tiếp.
“Cha của nàng chết đi, nàng chỉ còn lại một mình, ở trong trường học thì không có bạn bè, Hoàng gia mặc dù nói tha thứ cho nàng, nhưng trên cơ bản đã mặc nàng tự sinh tự diệt. Chị muốn nàng tới ở cùng, nhưng nàng không chịu, cho nên bây giờ không còn cách nào có thể trợ giúp cho nàng. Thế nhưng, nàng trước đây rất sợ em... à, là chị nói tới em khi giả trang thành Giản Tố Ngôn... Khi đó chị lôi em ra dọa, nàng đều ăn ngủ không ngon, chỉ cần em dọa nàng một chút, là nàng sẽ làm theo, cho nên chị mong em đi giúp nàng ấy một chút, chỉ cần nàng ấy không hút thuốc phiện, việc còn lại chị sẽ có cách...”
An ủi người khác không phải là sở trường của Gia Minh, nhưng mà bây giờ Nhã Hàm lại yêu cầu, hắn đành gật đầu:
“Ừ, được, em sẽ nói với nàng, nếu như nàng lại đám hút thuốc phiện, em sẽ... A...”
“Được, cảm ơn.”
Vốn hắn định nói một số truyện cười, nhưng Nhã Hàm lại cảm ơn, không thèm nói gì nữa, hạ lệnh tiễn khách.
“Vậy... Tạm biệt, cô Trương...”
Khi mở cửa xe ra ngoài, nhìn qua cửa kính, thấy Nhã Hàm đặt tay lên vô lăng, hai mắt nhắm lại, không rõ biểu tình.
Thở dài, Gia Minh đi về phía trước, nhưng còn chưa ra khỏi cổng trường, Nhã Hàm đã lái xe vượt qua hắn sau đó có một thân ảnh khác chạy tới, đó là Đông Phương Uyển, nàng mang cặp sách, biểu tình có chút nghiêm túc.
“Uy. Cố Gia Minh, có một số việc muốn nói với cậu, tìm một chỗ được không?”
“Ách? Chuyện gì?”
Trước kia, Đông Phương Uyển chưa từng có chuyện gì khiến nàng phải chính thức nói chuyện với hắn, Gia Minh trợn hai mắt, thầm nghĩ hôm nay sao ai cũng có việc.
“Được, nói ngắn gọn đi.”
Mắt thấy Gia Minh không có hứng thú gì khi nói chuyện với nàng. Đông Phương Uyển từ trong cặp sách lấy ra một số linh kiện:
“Tớ có được mấy linh kiện trực thăng của cậu, những thứ này đều do cậu phát minh ư?”
Đại khái đã hiểu được chuyện gì, Gia Minh chớp chớp hai mắt vô tội, ba phải nói:
“Ách... Làm sao vậy?”
“Cậu đăng ký độc quyền chưa.”
“Chưa...”
“Được rồi, nếu như vậy, tớ muốn mở một công ty mô hình trò chơi, nếu như cậu muốn mấy thứ này tớ sẽ mua độc quyền của cậu, có quan hệ với Đông Phương gia của chúng ta, rất nhanh là có thể xin được, không cần cậu phải làm, việc này sẽ xong. Tớ mua độc quyền của cậu, có lẽ sẽ kiếm được ít tiền trong tương lai, bản thảo sẽ được soạn thảo và mang tới cho cậu ký, chuyện như vậy, cậu không có lý do để cự tuyệt.”
Cũng hiểu tính lười nhác của người kia, Đông Phương Uyển nói một mạch xong tất cả, vốn tưởng hắn sẽ mặc kệ, nói tùy cậu, nhưng ai biết Gia Minh lại sửng sốt trong chốc lát, sau đó vừa cười vừa nói:
“Công ty đồ chơi?”
“Là công ty mô hình đồ chơi!”
Cho rằng Gia Minh cười nhạo nàng ấu trĩ, Đông Phương Uyển cao ngạo hất cằm lên, sẵn sàng đón quân địch.
“Ác.”
Gia Minh gật đầu, nói:
“Được, không thành vấn đề, nhưng mà, tớ có một cách nghĩ, không biết cậu có muốn nghe hay không...”
“Ách?”
“Chúng ta hợp tác nhé.”
“Ách... cái, cái, cái, cái gì?”
Đông Phương Uyển kinh ngạc há to miệng, trong lúc nhất thời không cách nào khép lại được.
“A, nhầm. Ý tớ là hợp tác về mô hình đồ chơi, tớ có một số sáng tạo chẳng hạn như ô tô này, xe tăng này, xe lửa này, kết cấu do tớ vẽ, cũng đồng thời làm công giúp cậu.”
“Được, được.”
Đông Phương Uyển ngơ ngác gật đầu, thẳng đến khi Gia Minh cười đưa tay qua, nói: “Bà chủ, hợp tác vui vẻ.” thì linh hồn nàng vẫn ở trên chín tầng trời vẫn chưa trở về được. Đối với nàng mà nói, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa thấy Gia Minh có hứng thú với chuyện gì, nay đột nhiên lại chủ động đưa ra yêu cầu hợp tác thì quá kinh ngạc.
Đương nhiên, nàng sẽ không hiểu được cách nghĩ thực sự trong lòng Gia Minh.
Trước khi dạy Nguyệt Trì Huân chế tạo bom, hắn đã cảm thấy những xưởng thủ công thực sự phiền phức, có chút lạc hậu, chỉ có thể chế tạo bom bằng tay. Nhưng nếu như muốn làm một số đồ tiên tiến hơn thì cần phải có công cụ riêng.
Về phương diện này, Nguyệt Trì gia, Viêm Hoàng Giác Tỉnh đương nhiên đều có năng lực cung cấp tất cả, nhưng hắn không muốn dựa vào bất luận lực lượng gì, bởi vì nó không có tính bí mật.
Cho tới khi sau sự kiện mồng 10 tháng 5, Hoa Tulip đã hoàn toàn đối mặt với Bùi La gia, ngày sau nếu như Viêm Hoàng Giác Tỉnh bất lợi, áp lực của Bùi La gia sẽ kinh khủng hơn.
Hơn nữa mấy người có quan hệ với Hoa Tulip đã bộc lộ ra ngoài ánh sáng, bản thân mình có lợi hại hơn nữa, cũng không cách nào hỗ trợ mãi cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh được, trước sự tiến công của một đám sát thủ, không thể đảm bảo không ai bị thương được.
Dưới tình huống như vậy, giả sử như mình có hẳn một công ty chế tạo có công nhân hẳn hoi, thì chính là chuyện lý tưởng nhất. Có bối cảnh của Đông Phương gia, thì cho dù mình có chế tạo tên lửa đạn đạo, cũng không bị mấy cơ quan tổ chức tới điều tra.
Hắn mỉm cười, tưởng tượng ra cảnh sau khi bọn sát thủ của Bùi La gia tới thành phố Giang Hải, bị một tên lửa đạn đạo mini điều khiển từ xa oanh kích, còn về phần Đông Phương Uyển, tuy rằng nàng không thích Gia Minh, nhưng cũng biết được hắn có một số năng lực, cho nên sau khi kinh ngạc qua đi, nàng cũng hài lòng vì lần đầu tiên hắn tỏ ra hữu dụng.
Nhưng nàng không thể ngờ, công ty mô hình đồ chơi của nàng về sau lại biến thành một xưởng chế tạo vũ khí giết người.
Phóng tầm nhìn, thấy trên thảo nguyên mấy con sư tử hung mãnh không tiếng động triển khai việc vây bắt, phía trước mấy con trâu rừng phát hiện ra sư tử, bọn chúng kết trận, những con trâu đực hình thành phòng tuyến ở bên ngoài, đôi sừng rộng chừng một thước cứng rắn sẵn sang nghênh đón công kích.
Sư tử bắt đầu tiến công.
Qua một lúc, một con trâu rừng nhỏ bị cắn nằm trên mặt đất, nhưng mà nó vẫn không từ bỏ, một con trâu rừng khác vọt tới, đánh bay con sư tử, không bao lâu sau, bầy sư tử thất bại mà về.
“Cạch”
Thanh âm mở cửa, ánh sáng từ từ hiện lên, hơi nước, bàn tay xuất hiện trong tầm mắt chúng ta, đầu tiên là một đôi chân trắng không tỳ vết, một đôi dép in hình quả chuối đáng yêu. Đông Phương Uyển đã tắm rửa xong đi từ phòng tắm ra ngoài, nhìn chương trình Thế giới động vật trên TV, cầm lấy điều khiển từ xa tắt đi, đi được hai bước lại quay lại, bật nó lên.
Đúng chính là chương trình thế giới động vật.
Trong phòng, thanh âm máy sấy tóc vang lên, những tiếng nghị luận cùng ồn ào ở bên dưới truyền tới, sau đó tắt tiếng của TV đi.
Sự kiện ngày mồng 10 tháng 5 khiến cho Đông Phương Lăng Hải bị thương rất nghiêm trọng, từ đó về sau phải nằm viện, cũng từ đó Đông Phương Uyển bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn với tổ chức Viêm Hoàng Giác Tỉnh.
Đây là một tổ chức lớn tồn tại trong nội bộ của Trung Quốc, thực lực thực tế lan tới cả hai mặt trận chính trị và kinh tế, cái tổ chức này hoạt động tương đối nghiêm mật, một phần là do chính phủ quy định, ví dụ như Cục quốc an, ví dụ như một số tổ chức có cơ cấu đặc thù khác.
Lực lượng bên ngoài thì tương đối rời rạc, ví dụ như các đại tập đoàn đại gia tộc, bọn họ thông qua tổ chức này thu thập tài liệu cùng tin tức tình báo, đối kháng lại nước ngoài và tự bảo vệ mình không bị xâm hại về lợi ích. Đồng thời họ cung cấp tài chính để tổ chức vận hành, có thể coi hai bên như là những người bạn cùng tiến thoái.
Trong tổ chức này, Đông Phương gia đã xây dựng Viêm Hoàng Giác Tỉnh mang hơi hướng của gia tộc, nhưng mà ở thành phố Giang Hải có một đại công ty của gia tộc, nhưng địa vị của nó trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh chỉ ở mức trung bình.
Về phần đám người Phương Chi Thiên, Lôi Khiếu Viễn, cũng là một trong những người được đưa vào trong nghị quyết tuyển chọn, họ không chỉ có thực lực kinh tế mạnh và ở phương diện chính trị cũng có ảnh hưởng cực mạnh.
Trải qua lần ám sát với quy mô lớn kia, tầng lớp cấp cao của Viêm Hoàng Giác Tỉnh có hai người bị giết, chuyện này khiến cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh sôi sùng sục, mà ảnh hưởng nhiều nhất là Đông Phương gia, vốn nội bộ của Đông Phương gia không phải là đoàn kết, nhị bá của Đông Phương Uyển là Đông Phương Viễn Minh vốn không thích Đông Phương Lăng Hải.
Lần này Đông Phương Lăng Hải trọng thương nằm viện, biết biến cố này có thể làm cho địa vị của Đông Phương Viễn Minh tăng cao trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh, vì vậy hắn bắt đầu rục rịch.
Trong thời gian gần đây, hắn luôn tập trung một nhóm người đi thăm các gia đình, thỉnh thoảng còn chất vấn một số chuyện trước kia do Đông Phương Lăng Hải quyết định, cũng làm khó dễ đối với Đông Phương Lộ, người thừa kế của Đông Phương Lăng Hải một phen. Tuy rằng Đông Phương Lộ thiên tư thông minh, ứng đối coi như khéo, nhưng mỗi ngày đều bị những cuộc thảo luận có ác ý bủa vây, đương nhiên là không chịu nổi.
Về phương diện khác, Lôi Khiếu Viễn tạm thời còn chưa rời khỏi Giang Hải, Lôi Khánh cũng vắt óc tìm mưu kế nhân cơ hội làm phiền nàng.
Cha nằm viện, trong nhà lại thiếu người tâm phúc chiếu cố, trong lúc nhất thời nàng không biết ứng phó ra sao với đám Nhị thế tổ này.
Nhưng mà kể từ khi biết tin tức về Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nàng cũng biết tình huống trong nhà bây giờ không tốt, cho dù như thế nào cũng không thể phát sinh thêm chuyện gì nữa.
Ca ca chỉ lớn hơn mình 1 tuổi, thế nhưng tiếp túc với chuyện của Viêm Hoàng Giác Tỉnh và chuyện quản lý các công ty của gia tộc sớm hơn nàng không biết bao nhiêu.
Từ nhỏ lúc hai anh em chơi đùa, anh trai của nàng thường đắc ý về những cuộc họp, từ đó hình thành nên những năng lực ứng phó của riêng mình, lúc này nàng đại khái mới hiểu sự chênh lệch của hai người là bao nhiêu.
Cho dù như thế nào đi nữa, cũng phải làm một số chuyện gì tốt...
Tóc rất nhanh khô, nàng tắt máy sấy, ánh mắt nàng nhìn về phía một cái mô hình máy bay đã tháo rời. Nàng cũng đã hiểu hết cấu tạo của nó trong vòng nửa tháng nay, nhưng mà bị một số công việc làm phiền, nên nàng không nghiên cứu được bao nhiêu, thậm chí vì nghiên cứu nàng còn thỉnh giáo một số nhân sĩ chuyên nghiệp của gia tộc.
Đối với thứ này, nàng hiện tại có chút ý kiến, nhưng mà... phải thông qua Cố Gia Minh, điều này khiến cho nàng không thoải mái.
Hoa Tulip cũng chính là Giản Tố Ngôn đã cảnh báo Viêm Hoàng Giác Tỉnh không được điều tra, nhưng mà ngầm phân tích thì có rất nhiều.
Hiện nay, người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh biết, Giản Tố Ngôn chỉ liên hệ với hai người, một người là cô giáo Nhã Hàm, một người chính là tên Cố Gia Minh, người luôn nói Giản Tố Ngôn chính là cô dâu nhỏ của hắn.
Căn cứ theo những chuyện thám thính được từ cô giáo Nhã Hàm, Cố Gia Minh có quan hệ cực kỳ mật thiết với Giản Tố Ngôn. Nghĩ tới đây, Đông Phương Uyển cảm thấy chuyện có quan hệ tới Cố Gia Minh càng lúc càng nhiều và phức tạp.
Nghĩ tới Cố Gia Minh mới biết người này thực sự ghê tởm, hắn đúng là có chỗ hơn người, có quan hệ với Giản Tố Ngôn, nhưng ba chữ “cô dâu nhỏ” đã khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, danh hiệu minh châu, hoa nhài cắm bãi mứt trâu cũng không đủ hình dung sự oán giận trong lòng nàng. Bởi vì... do tâm tình này, cho nên gần đây nàng không thèm liên hệ với Cố Gia Minh.
Nhưng mà, không để ý tới hắn không có nghĩa là có thể bỏ qua cho hắn, tuy rằng Cố Gia Minh ở lớp học luôn luôn tạo cho người khác cảm giác không tồn tại, nhưng từ khi chú ý tới hắn. Đông Phương Uyển đã vô ý quan sát động tĩnh của hắn, gần đây có một số chuyện khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái, cũng có chút hài lòng: Cố Gia Minh cùng cô giáo Nhã Hàm dường như đã trở mặt...
Nói là trở mặt thì có thể có chút nghiêm trọng, nhưng quan hệ của Gia Minh và Nhã Hàm đúng là lâm vào cục diện bế tắc.
Đêm ngày mồng 10 tháng 5, Gia Minh không xuất hiện ở trước mặt Nhã Hàm, hôm sau Nhã Hàm phạt hắn một lỗi thật nặng, nhưng khi gặp ở trên trường. Gia Minh đại khái nói là Sa Sa vị viêm ruột thừa cấp tính, đồng thời nói xin lỗi.
Ngay lúc đó, cô giáo Nhã Hàm lặng đi một chút, sắc mặt dường như nhu hòa hơn rất nhiều, hỏi thăm tình hình của Sa Sa một chút, sau đó hứa là sẽ tới bệnh viện thăm tình hình của Sa Sa, rồi không biểu thị gì nữa, vội vã rời đi.
Hôm sau, Nhã Hàm thông qua Tài vụ thông báo không tính lỗi kia của Gia Minh, bởi vì Sa Sa nằm viện. Nhã Hàm cũng hiểu với quan hệ với bọn họ, Gia Minh chắc chắn sẽ không tới trường học quét dọn, nhưng mà chuyện không dừng lại ở đây.
Nhã Hàm hoàn toàn trở thành một cô giáo mặt lạnh, khôn khéo giỏi giang, linh hoạt nhanh nhẹn, mỗi ngày đều đeo một cái kính đen thật to, mặc quần áo màu đen, tự làm mọi chuyện.
Tuy rằng dung mạo của nàng mỹ lệ, dáng người hấp dẫn bao ánh mắt, bao gồm cả Hứa Mặc ở trong đó, nhưng mà thái độ của nàng càng trở nên lạnh lùng hơn.
Nàng không tỏ thái độ đặc thù gì với Gia Minh cả, cũng không hề tươi cười, không hề nói chuyện, không hề có thần thái cô gái nhỏ đáng yêu, đương nhiên cũng không gọi hắn là Gia Minh ca ca nữa.
Về phương diện công việc, ở trường nàng có quyền hạn cực cao, vốn nàng chỉ phụ trách một số chuyện tương đối trọng yếu, ví dụ như Tài vụ các loại, những việc này nàng muốn đẩy cho người khác làm cũng được, nhưng mà bây giờ một mình nàng gánh vác hết, mỗi việc đều phải tự mình làm, có người nói ngày nào nàng cũng làm việc tới khuya, tự biến mình thành một người sắt.
Trong mắt học sinh thì không có gì lớn, nhưng trong đám giáo viên thì thực sự trở thành cái gai, nhưng nàng có Trương gia ủng hộ, không ai dám làm gì cả.
Thời gian đã tới tháng sáu, Gia Minh với Nhã Hàm không có gặp gỡ gì cả, chuyện cũ đương nhiên có ảnh hưởng tới Nhã Hàm, những chuyện ảnh hưởng có thể là: chuyện Gia Minh công khai ngủ trên lớp, Nhã Hàm sẽ không hỏi đến, từ một góc độ nào đó, Nhã Hàm đã coi Gia Minh là không khí, cố ý không để ý tới.
Quan hệ hữu nghị vỡ tan, mặc dù có chút thương cảm, nhưng Gia Minh cũng hiểu rõ cách nghĩ của Nhã Hàm, quan hệ của hai người theo thời gian dần dần trở nên lạnh lùng, có khi lại là một lựa chọn tốt nhất.
Mang cách nghĩ như vậy, vào một ngày đầu tuần của tháng 6, hai người mới có một cuộc gặp, đó là lúc tan học, Nhã Hàm đi cái xe cũ kỹ của mình tới bên cạnh Gia Minh, sau đó nhô đầu ra.
“Có chuyện muốn nói với em, được không?”
“A.”
Mở cửa xe ngồi vào bên trong, Nhã Hàm dừng xe lại, hít sâu một hơi, sau đó mới nói những gì muốn nói.
“Trong khoảng thời gian gần đây, tâm tình Hứa Nghị Đình vẫn rất không ổn, hôm trước khi chị đi tìm nàng, hình như nàng ấy lại muốn đi mua thuốc phiện, chị có nói với nàng nửa ngày, nhưng không biết có hiệu quả hay không...”
Cho dù có biểu hiện lạnh lùng thế nào đi nữa, nhưng khi ở trước mặt người bất hòa này, Nhã Hàm vẫn chỉ là Nhã Hàm, cũng không cách nào buông rơi cô gái tên là Hứa Nghị Đình kia. Nàng dùng ánh mắt lạnh lùng của mình nhìn Gia Minh qua gương chiếu hậu, bắt đầu nói tiếp.
“Cha của nàng chết đi, nàng chỉ còn lại một mình, ở trong trường học thì không có bạn bè, Hoàng gia mặc dù nói tha thứ cho nàng, nhưng trên cơ bản đã mặc nàng tự sinh tự diệt. Chị muốn nàng tới ở cùng, nhưng nàng không chịu, cho nên bây giờ không còn cách nào có thể trợ giúp cho nàng. Thế nhưng, nàng trước đây rất sợ em... à, là chị nói tới em khi giả trang thành Giản Tố Ngôn... Khi đó chị lôi em ra dọa, nàng đều ăn ngủ không ngon, chỉ cần em dọa nàng một chút, là nàng sẽ làm theo, cho nên chị mong em đi giúp nàng ấy một chút, chỉ cần nàng ấy không hút thuốc phiện, việc còn lại chị sẽ có cách...”
An ủi người khác không phải là sở trường của Gia Minh, nhưng mà bây giờ Nhã Hàm lại yêu cầu, hắn đành gật đầu:
“Ừ, được, em sẽ nói với nàng, nếu như nàng lại đám hút thuốc phiện, em sẽ... A...”
“Được, cảm ơn.”
Vốn hắn định nói một số truyện cười, nhưng Nhã Hàm lại cảm ơn, không thèm nói gì nữa, hạ lệnh tiễn khách.
“Vậy... Tạm biệt, cô Trương...”
Khi mở cửa xe ra ngoài, nhìn qua cửa kính, thấy Nhã Hàm đặt tay lên vô lăng, hai mắt nhắm lại, không rõ biểu tình.
Thở dài, Gia Minh đi về phía trước, nhưng còn chưa ra khỏi cổng trường, Nhã Hàm đã lái xe vượt qua hắn sau đó có một thân ảnh khác chạy tới, đó là Đông Phương Uyển, nàng mang cặp sách, biểu tình có chút nghiêm túc.
“Uy. Cố Gia Minh, có một số việc muốn nói với cậu, tìm một chỗ được không?”
“Ách? Chuyện gì?”
Trước kia, Đông Phương Uyển chưa từng có chuyện gì khiến nàng phải chính thức nói chuyện với hắn, Gia Minh trợn hai mắt, thầm nghĩ hôm nay sao ai cũng có việc.
“Được, nói ngắn gọn đi.”
Mắt thấy Gia Minh không có hứng thú gì khi nói chuyện với nàng. Đông Phương Uyển từ trong cặp sách lấy ra một số linh kiện:
“Tớ có được mấy linh kiện trực thăng của cậu, những thứ này đều do cậu phát minh ư?”
Đại khái đã hiểu được chuyện gì, Gia Minh chớp chớp hai mắt vô tội, ba phải nói:
“Ách... Làm sao vậy?”
“Cậu đăng ký độc quyền chưa.”
“Chưa...”
“Được rồi, nếu như vậy, tớ muốn mở một công ty mô hình trò chơi, nếu như cậu muốn mấy thứ này tớ sẽ mua độc quyền của cậu, có quan hệ với Đông Phương gia của chúng ta, rất nhanh là có thể xin được, không cần cậu phải làm, việc này sẽ xong. Tớ mua độc quyền của cậu, có lẽ sẽ kiếm được ít tiền trong tương lai, bản thảo sẽ được soạn thảo và mang tới cho cậu ký, chuyện như vậy, cậu không có lý do để cự tuyệt.”
Cũng hiểu tính lười nhác của người kia, Đông Phương Uyển nói một mạch xong tất cả, vốn tưởng hắn sẽ mặc kệ, nói tùy cậu, nhưng ai biết Gia Minh lại sửng sốt trong chốc lát, sau đó vừa cười vừa nói:
“Công ty đồ chơi?”
“Là công ty mô hình đồ chơi!”
Cho rằng Gia Minh cười nhạo nàng ấu trĩ, Đông Phương Uyển cao ngạo hất cằm lên, sẵn sàng đón quân địch.
“Ác.”
Gia Minh gật đầu, nói:
“Được, không thành vấn đề, nhưng mà, tớ có một cách nghĩ, không biết cậu có muốn nghe hay không...”
“Ách?”
“Chúng ta hợp tác nhé.”
“Ách... cái, cái, cái, cái gì?”
Đông Phương Uyển kinh ngạc há to miệng, trong lúc nhất thời không cách nào khép lại được.
“A, nhầm. Ý tớ là hợp tác về mô hình đồ chơi, tớ có một số sáng tạo chẳng hạn như ô tô này, xe tăng này, xe lửa này, kết cấu do tớ vẽ, cũng đồng thời làm công giúp cậu.”
“Được, được.”
Đông Phương Uyển ngơ ngác gật đầu, thẳng đến khi Gia Minh cười đưa tay qua, nói: “Bà chủ, hợp tác vui vẻ.” thì linh hồn nàng vẫn ở trên chín tầng trời vẫn chưa trở về được. Đối với nàng mà nói, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa thấy Gia Minh có hứng thú với chuyện gì, nay đột nhiên lại chủ động đưa ra yêu cầu hợp tác thì quá kinh ngạc.
Đương nhiên, nàng sẽ không hiểu được cách nghĩ thực sự trong lòng Gia Minh.
Trước khi dạy Nguyệt Trì Huân chế tạo bom, hắn đã cảm thấy những xưởng thủ công thực sự phiền phức, có chút lạc hậu, chỉ có thể chế tạo bom bằng tay. Nhưng nếu như muốn làm một số đồ tiên tiến hơn thì cần phải có công cụ riêng.
Về phương diện này, Nguyệt Trì gia, Viêm Hoàng Giác Tỉnh đương nhiên đều có năng lực cung cấp tất cả, nhưng hắn không muốn dựa vào bất luận lực lượng gì, bởi vì nó không có tính bí mật.
Cho tới khi sau sự kiện mồng 10 tháng 5, Hoa Tulip đã hoàn toàn đối mặt với Bùi La gia, ngày sau nếu như Viêm Hoàng Giác Tỉnh bất lợi, áp lực của Bùi La gia sẽ kinh khủng hơn.
Hơn nữa mấy người có quan hệ với Hoa Tulip đã bộc lộ ra ngoài ánh sáng, bản thân mình có lợi hại hơn nữa, cũng không cách nào hỗ trợ mãi cho Viêm Hoàng Giác Tỉnh được, trước sự tiến công của một đám sát thủ, không thể đảm bảo không ai bị thương được.
Dưới tình huống như vậy, giả sử như mình có hẳn một công ty chế tạo có công nhân hẳn hoi, thì chính là chuyện lý tưởng nhất. Có bối cảnh của Đông Phương gia, thì cho dù mình có chế tạo tên lửa đạn đạo, cũng không bị mấy cơ quan tổ chức tới điều tra.
Hắn mỉm cười, tưởng tượng ra cảnh sau khi bọn sát thủ của Bùi La gia tới thành phố Giang Hải, bị một tên lửa đạn đạo mini điều khiển từ xa oanh kích, còn về phần Đông Phương Uyển, tuy rằng nàng không thích Gia Minh, nhưng cũng biết được hắn có một số năng lực, cho nên sau khi kinh ngạc qua đi, nàng cũng hài lòng vì lần đầu tiên hắn tỏ ra hữu dụng.
Nhưng nàng không thể ngờ, công ty mô hình đồ chơi của nàng về sau lại biến thành một xưởng chế tạo vũ khí giết người.
Bình luận facebook