• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ẩn Sát (1 Viewer)

  • Chương 407

Những tiếng nổ ầm ầm phát ra làm khung cảnh trở nên hỗn loạn, biển quảng cáo rơi xuống kéo theo những đoạn dây cáp điện bị bứt giăng khắp đường, thủy tinh, các loại đồ vật khác tan vỡ, bụi bẩn khắp nơi.


Chiếc Santana màu đen gào thét lao đến!


"…"


Ứng Tử Phong ngồi trong chiếc xe, nhìn thấy đối phương lao tới với khí thế như vậy thì bỗng nhiên mắng to một tiếng, lái xe điên cuồng đạp chân ga, chuyển tay lái, vậy mà ầm một tiếng, chiếc Santana vẫn đâm vào đuôi theo, lực va chạm mạnh tới mức chiếc xe của hắn xoay tròn 3, 4 vòng.


Chiếc Santana mất đi khống chế, đâm thẳng vào 3, 4 chiếc xe con khác mới dừng lại, đầu xe nát vụn, lệch sang đâm lên lề đường, đập vào hai chiếc taxi khác.


Chiếc biển quảng cáo dựng ở lền đường bị đậm vào, đổ ngang giữa đường, chắn giữa lối đi, vô số người kéo nhau bỏ chạy.


Có lẽ do đã bị chắn mất đường đi ra ngoài, những người ngồi trên những tòa nhà bắt đầu hoảng loạn, giấy tờ bay tới tấy, sau đó bị một cơn gió thổi tung lên...


Cảnh tượng lúc này trở nên yên tĩnh, những lái xe ở phía trước lập tức mở cửa xe bỏ chạy, mấy tên đặc công ngồi ở phía trước cũng mở cửa xe nhảy xuống.


Bọn họ lúc này bất chấp tất cả, cầm súng trên tay bắt đầu bắn vào chiếc Santana, một người trong nhóm còn lấy ra một quả lựu đạn, hắn còn chưa kịp kéo chốt thì đột nhiên có một thứ gì đó từ trên không trung lao tới, chính xác rơi bên cạnh chiếc xe.


Đó cũng là một trái lựu đạn.


"Tản ra ---- "


Một tiếng quát lớn vang lên, mấy người đặc công lao theo những hướng khác nhau, sau đó, một tiếng nổ lớn hiện lên, chiếc xe chống đạn bị đốt cháy thành một quả cầu lửa.


Hai khẩu súng từ trong chiếc Santana thò ra ngoài, miệng súng khạc lửa.


Một tên đặc công đang chạy trốn lập tức dính đạn, khí áp của vụ nổ ở phía sau tràn áp, thổi bay hắn ra ngoài. Một người khác trốn ở sau một chiếc xe gần đó, quay súng bắn về phía sau, nhưng đột nhiên khẩu súng của hắn bay ra ngoài, bàn tay cầm súng bị bắn nát, máu chảy đầm đìa.


Hỏa lực áp chế. Với thực lực của Cố Gia Minh lúc này, cho dù Nguyên Lại Triêu Sang với thời kỳ đỉnh phong cũng phải cam bái hạ phong.


Chiếc xe của Ứng Tử Phong lúc này mới ổn định lại được, đám người trong xe choáng váng, Ứng Tử Phong đập mạnh đầu vào kính chống đạn, máu tươi trên đầu hắn tràn ra.


Sau đó hắn bị người ta kéo xuống xe, xe này có thể chống đạn, nhưng không chống được nổ. Hiện giờ đối phương có lựu đạn, có ống phóng rốc-két, đương nhiên là phải tranh thủ thời cơ bỏ trốn.


Người trên ba chiếc xe cụm lại thành một khối bảo vệ Ứng Tử Phong, có một lượng lớn xe cộ yểm trợ từ trong thành phố đang lao tới, Ứng Tử Phong nhìn mấy chiếc xe cảnh sát đang lao tới bên này, đang định đề nghị tập trung với họ thì tên đội trưởng ngăn cản: "Người quá ít. Ngăn không được." sau đó cầm tay hắn bỏ chạy.


Vừa chạy, hắn vừa nhìn lại phía sau, thấy Cố Gia Minh đang cầm mấy trái lựu đạn ném lung tung, thậm chí còn ném nổ cả hai chiếc xe còn lại của bọn họ, làm cho ngọn lửa che khuất tầm nhìn của họ. Cắm đầu chạy vào bên trong thành phố, nhưng mới một lát đã có 4 tên đặc công ngã xuống.


Gia Minh nhìn đám người đang chạy trốn, mang theo súng, vừa đi vừa thì thào nói:


"Chạy đi... Chạy đi... Chạy nữa đi... Xem ngươi có thể chạy tới đâu..."


Thấy tiếng còi cảnh sát vọng tới, hắn giơ súng, cửa kính của một chiếc xe vỡ tan, biến thành những chùm tuyết kính, lái xe phun máu, ầm một tiếng, chuyển hướng đâm thẳng vào cột tàu điện bên cạnh. Chiếc xe ở phía sau không kịp né, ầm một tiếng đâm vào, vậy là tạo thành tai nạn xe cộ liên hoàn, những chiếc xe ở phía sau không dám lao tới nữa.


Cùng thời khắc đó, trên một con đường cách vị trí này không xa, Phương Chi Thiên đang ngồi trong một chiếc xe tương đối dài, cùng với Đông Phương Lộ đang nhìn vào một chiếc màn hình. Cảnh tượng ở ngã tư đường được tái hiện, may mắn là tiểu tổ của Diệp Liên đã tiếp cận, mới có thể quay lại được những hình ảnh này.


"Trời ơi..."


Biển quảng cáo to lớn đổ xuống, cửa kính của những nhà bên cạnh vỡ tan, người khắp nơi chạy loạn, xe tai nạn đâm nhau, nổ ở trên đường, máu tươi và cái chết hòa lẫn với nhau với.


Mặc dù đã sớm biết chuyện Cố Gia Minh và Giản Tố Ngôn là một, họ cũng đại khái phán đoán thực lực của Cố Gia Minh, nhưng vào thời khắc này, cái cảm giác run rẩy vẫn hiện lên trong lòng, cho dù có nghĩ như thế nào chăng nữa, cũng không ngờ Cố Gia Minh lại dám đẩy mọi chuyện đi tới mức này.


"Không nghĩ tới hắn dám làm những chuyện này... Hắn bất chấp tất cả muốn làm lớn chuyện..."


Phương Chi Thiên lầm bầm nói, ngừng lại một chút, nhíu mày, hung hăng cắn chặt khớp hàm:


"Ta hiện giờ đúng lúc muốn đích thân giết Ứng Tử Phong..."


Đông Phương Lộ quay đầu nhìn hắn:


"Chú Phương?"


Phương Chi Thiên hít sâu một hơi, lắc đầu:


"Chuyện Bùi La Gia xảy ra, người ngoài hay chúng ta đều nghị, có thể Giản Tố Ngôn sẽ ở bên chúng ta, vốn ta định lợi dụng uy hiếp này, làm lớn một số chuyện, mọi người sẽ biết chúng ta cứng tay, nhưng... Ứng Tử Phong... cái tên này khiến ta thất vọng rồi, hắn hành động có chừng mực, tại sao lại làm ra chuyện như vậy..."


Có mấy lời Phương Chi Thiên không nói ra, nhưng trong lòng Đông Phương Lộ đương nhiên là hiểu rõ, tình huống nội bộ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh rất phức tạp, hiện giờ hai bên Phương, Ứng đang tranh đấu với nhau, cũng chỉ vì có chuyện Bùi La Gia tạo áp lực, cho nên mâu thuẫn vẫn bị đè xuống.


Bây giờ Ngự Thủ Thương chết đi, tuy rằng tin tức vẫn chưa được xác thực 100%, nhưng mà họa ngoại xâm không còn, tranh đấu nội bộ sẽ nổ ra. Cái tên Ứng Tử Phong ở sau lưng chọc giận Cố Gia Minh, đương nhiên là Phương Chi Thiên sẽ lo lắng chuyện này ảnh hưởng tới người của bên hắn.


Cho dù thế nào đi nữa, đây cũng là một cơ hội tốt để đả kích Ứng Hải Sinh.


Nếu như còn phải giao chiến với Bùi La Gia, vì tránh hao tổn, Phương Chi Thiên chắc chắn sẽ liên hệ với Ứng Hải Sinh để thương lượng, sau đó ngăn cản hành động của Ứng Tử Phong, dùng áp lực từ trên cao để thu nhỏ vụ việc.


Cố Gia Minh có tức giận trở về, nhưng dù sao chuyện cũng đã qua, mình chỉ cần bù đắp lại cho Sa Trúc bang chỗ tốt gấp mấy lần là được.


"Ngươi tức giận thì tức giận, lợi ích đã nhận, chuyện cũng đã đặt trên vai mình, khẳng định là không thể hành động, chuyện xảy ra trước kia coi như không phải lỗi của ai.”


Vấn đề ở chỗ, không ai biết vì chuyện gì mà Cố Gia Minh lại trở nên thô bạo như vậy, hắn bây giờ giống như một kho thuốc nổ, người khác chưa kịp phản ứng thì hắn đã chọn những phương thức nổ khiến người ta không tưởng tượng nổi.


Có một số việc không đơn giản, đối với Viêm Hoàng Giác Tỉnh mà nói, hiện giờ Ứng Hải Sinh không thể nảo chết được, nếu hắn chết thì chỉ có thể chết vì đấu tranh chính trị với Phương Chi Thiên mà thôi, không thể chết vì bị người ta ám sát, nếu không thì sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn tới Viêm Hoàng Giác Tỉnh.


Đối với bộ rễ ăn sâu của Ứng gia trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh mà nói, nó như một rễ cây cổ thụ, không chỉ có độc phần rễ cây, mà các chi nhánh của nó ăn sâu lan tỏa ra khắp nơi.


Phương Chi Thiên có thể áp dụng đủ mọi thủ đoạn dể tranh đấu với Ứng Hải Sinh, nhưng không thể ngồi im nhìn Viêm Hoàng Giác Tỉnh bị tổn thương nguyên khí, đây cũng chính là lý do mà hắn giận dữ tự trách mình.


"Đừng cho đội ngũ của Thôi Quốc Hoa và Diệp Liên tham dự chiến đấu, rời khỏi đó rồi nó."


Sau khi suy nghĩ một hồi, Phương Chi Thiên nói.


"Thế nhưng lực lượng của Ứng gia đã chạy tới, cùng với cảnh sát, quân đội đặc nhiệm đều đã dồn vào, Ứng Tử Phong đã gọi điện thoại cả cho những bằng hữu xã hội đen, dưới tình hình này mà chúng ta không nhúng tay vào, thương vong sợ rằng sẽ tăng mạnh, sau này khó mà thu thập nổi..."


Một người bên cạnh nói.


Phương Chi Thiên nghiêng đầu, nhìn cái ngã tư hỗn loạn, nói:


"Chúng ta nhúng tay vào có thể thu thập ư? Ngươi nhìn đi, tình hình bây giờ thu thập thế nào? Thành phố Giang Hải... thì sao, nhìn căn cứ Bùi La Gia kia kìa? Một mình hắn giết đi vào, chưa tới mấy ngày sau vẫn khỏe mạnh như rồng như hổ trở về, Ứng Tử Phong chọc ai thì không chọc, lại đi chọc vào hắn. Chúng ta nên hiểu rõ hậu quả... cho dù chúng ta không hiểu được vì sao hắn lại lợi hại như vậy..."


Hắn trầm ngâm một hồi, thở dài:


"Bây giờ chúng ta không dám nhúng tay vào đâu, hai bên đang đánh nhau đẫm máu, không thể nói chuyện, trước tiên chúng ta cứ nhìn tình hình một chút, sau đó xem hắn muốn cái gì, tìm cơ hội khuyên bảo hắn một lần, nếu như Ứng Tử Phong bị giết thì đó là xui xẻo của hắn..."


Tiếng súng vang lên trong thành phố.


Tiếng còi xe cảnh sát gào thét, vô số người bỏ chạy, khi Gia Minh vào trong thành phố, mấy tên cảnh sát cũng đi theo, một bên thì hướng dẫn người dân sơ tán, một bên thì gọi tổng bộ tới trợ giúp. Thực ra thì bên tổng bộ đã chi viện từ lâu, chỉ là thành phố Giang Hải khá lớn, mới tới được nơi này phải mất một thời gian nữa.


Trong không gian không một bóng người, Gia Minh đi qua một gian hàng, tay trái cầm súng, để dọc theo bắp đùi, tay phải vuốt ve hàng hóa trong đó, cái nơi này trước kia hắn đã cùng với Linh Tĩnh và Sa Sa đi xem, bọn họ còn tích trữ một ít tiền để mua đồ.


Một bóng người không tiếng động xuất hiện ở phía sau, Gia Minh nhấc tay, súng trên tay người kia bị đánh bay, sau đó đầu vỡ ra, cả người đều bay ra ngoài, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đây chính là một người đi theo bên cạnh Ứng Tử Phong, chắc là người này cố ý muốn lấy thân hình mạo hiểm di rời sự chú ý của Gia Minh.


"Chơi trốn tìm..."


Lầm bầm gật đầu, tơ máu trong mắt tràn ngập, khí tức đỏ tươi hiện lên, mấy đường gân máu hiện hết lên trên trán, thấy phía trước là một quầy hoa quả, hắn tóm lấy một quả táo, cắn nuốt một phen, sau đó ném sang bên cạnh, đi vài bước lại cầm lấy một trái chuối, ăn ba miếng lại ném ra ngoài.


Đột nhiên, một gã cảnh sát cầm súng ở phía trước nhảy ra, giơ súng, bấm cò.


Bằng ----


Két ----


Hai thanh âm hầu như đồng thời vang lên, đạn xẹt qua trên đầu Gia Minh, cái tên cảnh sát kia nhảy trúng trái chuối mà Gia Minh vừa vứt, thân hình nhất thời mất cân đối, nhưng không đợi hắn rơi xuống đất, Gia Minh đã đá hắn bay ra ngoài.


Cùng lúc đó, thang máy chuyển hàng ở phía trước hơi rung lên, Gia Minh quay đầu nhìn một lát, xoay người xuống lầu.


5 phút trước, trong một phòng làm việc ở tầng 3, Ứng Tử Phong nhỏ giọng gọi điện thoại.


"Alo, các ngươi... Tới chưa? Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta ở phố Thừa Minh, các ngươi ở... phía sau..."


Điện thoại là do một vị lão đại gọi tới, làm việc cho nhị công tử của Ứng gia tại sao lại không nhanh nhẹn được chứ, trước tiên là hắn triệu tập nhân thủ, mang theo mọi người tới đây, con đường phía sau bị một tầng trệt khá lớn ngăn trở, tuy rằng đứng từ đó nhìn sang bên này vẫn thấy cảnh tượng hỗn loạn, nhưng mà nó không quan trọng. Để xác định vị trí cụ thể, hắn gọi một cuộc điện thoại.


"Ngay trong phố, các ngươi mau vào đi, cái tên kia mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, tóc húi cua, trong phố này không có nhiều người lắm, chỉ nhìn là nhận ra ngay, hắn muốn giết ta, các ngươi nổ tung hắn cũng được, tất cả để ta chịu trách nhiệm..."


Nói xong câu này, hắn cúp điện thoại, sau đó cùng với mấy người đặc công ngồi thang máy chuyển hàng xuống tầng, chỉ cần kéo dài thời gian, để đám đặc công kia tới được, đến lúc đó thì không thành vấn đề...


Đi xuống tầng 1, sau đó tiến vào khu chứa hàng âm u, Gia Minh trực tiếp đi về hướng cửa hậu, đúng vào lúc này, cánh cửa lớn đang đóng chặt bị người ta đẩy ra, 30, 40 tên thần chen chúc nhau lao vào, cái tên lão đại nhìn Gia Minh vài lần, sau đó nói:


"Áo sơ mi trắng, quần đen..."


Hắn vung tay lên, đám người thi nhau rút vũ khí, hắn muốn một thanh khai sơn đao sáng loáng:


"Chém chết hắn!"


Gia Minh nghiêng đầu nhìn đám người này, hai mắt trợn lên, khóe miệng co lại.


10m... 8m... 6m, 5m, Gia Minh rất thẳng thắn giơ tay lên, ầm một tiếng, một viên đạn bắn ra, khiến cho một người bay ngược lại phía sau.


Hắn đuổi theo hướng cửa sau, một đám đặc công vì bảo vệ cho Ứng Tử Phong cố gắng giảm nhẹ thanh âm biến mất ở chỗ ngoặt, Gia Minh đuổi theo, ở phía đối diện chính là một cái chợ thật lớn, vừa mới bước qua chỗ rẽ, trong lòng hắn hoảng hốt, lùi lại một bước, một viên đạn của súng ngắm bắn xuống đường tóe lửa.


Tiểu tổ đặc công của Ứng gia cũng nhận được mệnh lệnh khẩn cấp, tên bắn tỉa này là người chạy tới đầu tiên, sau khi nói chuyện thông qua bộ đàm với mấy người bên cạnh Ứng Tử Phong, hắn leo lên nóc của một tòa nhà bẩy tầng đối diện, chờ đợi ngăn cản Gia Minh.


Hầu như không do dự, dưới ánh mặt trời, Gia Minh trực tiếp xông ra ngoài, tên bắn tỉa còn đang ở trên nóc nhà điều chỉnh tầm ngắm, sau đó đưa Gia Minh vào chính tâm, đang muốn bóp cò, thì họng súng của Gia Minh cũng chỉ lên mái nhà. Một tia sáng lóe lên, sau đó amafmootj cái, bệ xi măng bên cạnh hắn đột nhiên vỡ tung, hắn quay người bỏ chạy vào trong một gian phòng, hô hấp dồn dập:


"Đùa cái gì vậy..."


Vụn xi mắng vỡ bắn lên mặt hắn làm cho hắn cảm thấy đau rát, dưới tình huống này, người kia lại có thể dùng súng thường làm súng ngắm, mà trên tay hắn cầm… một cái gương để nhìn, điều này quá hoang đường...


Tuy rằng độ chính xác không được chuẩn 100%, nhưng trên cơ bản thì không sai lệch bao nhiêu cả.


Trong chợ lúc này gà bay chó sủa, Ứng Tử Phong bị nâng bổng lên chạy trong đám người, trên trán hắn còn đang chảy máu, do lo sợ nên hắn lớn tiếng kêu:


"Bọn họ ở đâu rồi! Người tới đón chúng ta đâu rồi, tên điên kia vẫn còn đuổi theo à!"


"Qua quảng trường, bọn họ ở bên kia!"


"Vậy còn không mau đến."


Hô to một tiếng, Ứng Tử Phong đẩy người đi đường ở phía trước, khập khiễng bỏ chạy.


Trong kho hàng của một tòa nhà.


Bọn cảnh sát may mắn còn sống đang phập phồng lo sợ đi tới đây, sau đó tất cả đều đứng đứng lại, trước mắt bọn họ bây giờ chính là hơn 30 tử thi, có thể nhận ra chúng không phải là người lương thiện, khai sơn đao sáng loáng vẫn còn nằm trên mặt đất...


Liên tục hai lần bắn nhau, Gia Minh tránh thoát một lần bắn tỉa của đối phương, hắn cầm súng, nhanh chóng nhảy qua đường, sau đó đi vào một tòa nhà.


"Con mẹ nó!"


Trong lòng dâng lên cảm giác không tốt, tên bắn tỉa kia đã cảm nhận được tử thần đang tới gần, hắn quay đầu thả dây, đu người xuống dưới.


Đạp một cánh cửa ở tầng 6, hắn lại thả xuống thật nhanh, khi đi tới lầu bốn, đạp một cái nữa, thân hình lao lao thẳng xuống, khi loáng qua một cửa sổ của tầng 3, trong con ngươi hắn có một bóng người đột nhiên hiện lên.


Ầm ----


Xông vào cửa sổ của tầng 3, Gia Minh lao thẳng tới, hai bóng người va chạm vào nhau trên không trung, sau đó ánh đao lóe lên, sợi dây bị chặt đứt, hai người rơi xuống mái che phía dưới. Một giây đồng hồ sau đó, Gia Minh rút chủy thủ dính máu, đứng lên, chạy dọc theo mái che, thả người nhảy một cái, trực tiếp đáp lên một mái nhà, sau đó mượn chỗ nhảy xuống.


Một tên bán thịt còn đang chặt thịt, con dao mới giơ lên, một thân ảnh đột nhiên hạ xuống cái thớt của hắn, trong lòng hắn cả kinh nhưng mà tay đã không thu về được, ầm một cái, một đao kia chặt xuống, bóng người kia đã ở ngoài 3 thước, biến mất nhanh chóng.


Một chiếc xe taxi dừng lại bên cạnh quảng trường, mấy người che chở Ứng Tử Phong vọt vào, tổ trưởng tiểu tổ hành động hỏi:


"Những người khác đâu?"


Tài xế đạp chân ga:


"Còn chưa tới, sự tình khẩn cấp, ta đoạt một chiếc xe tới trước!"


Chiếc xe chậm rãi khởi hành, Ứng Tử Phong yên tâm, kinh hồn ngồi im một chỗ, đột nhiên, một bóng người ở sau một cây cột nhảy tới, sau đó bay lên không trung.


Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, cái bóng đen đó che khuất tầm nhìn.


Ầm---


Giống như là sấm sét nổ tung, người kia chuyển mình trên không trung, đơn giản đấm một quyền, một quyền này đập thẳng vào cửa hông của xe taxi, kính chắn gió phía trước, cửa xe bị một quyền này đập vỡ, mảnh vụn bay khắp trời.


Chiếc xe đang kịch liệt giao động...


"Ngươi... còn có thể chạy nữa không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát Thủ Quy Ẩn
  • 5.00 star(s)
  • 1000min
Chương 51-54
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 41-45
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 161-165
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom