• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ẩn Sát (5 Viewers)

  • Chương 413

Lúc tỉnh lại đã là ban ngày, nhìn ra ngoài cửa sổ bệnh viện tuyết đã bắt đầu rơi, mẹ và em gái đang ở bên cạnh nhìn mình.


Trên vai truyền đến cảm giác đau đớn, phải mất mấy giây nàng mới nhớ lại được chuyện xảy ra hồi tối, bắn nhau, hạt dẻ rang đường, đạn, cái xẻng đánh bay người.


Chuyện tiếp theo là một phen gà bay chó sủa.


"... Chị Thanh chị đã ngủ một đêm rồi trên vai trúng một súng nhưng bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn khi chị ngã xuống bị đập đầu nhưng không nghiêm trọng đêm qua chúng em đã bắt được một tên là Áp Tử nằm trong nhóm của Ngư Đầu thế nhưng những người khác đã chạy mất hiện giờ đang tăng cường truy tìm..."


"Tiểu Kha, em nói đã nhanh rồi, khi nói em có thể ngắt câu được không..."


"A, được."


Đội viên mới gia nhập đội cảnh sát hình sự không lâu nói tiếp:


"Tiếp theo... A, còn nữa, cục trưởng nói chị bị trúng đạn, có thể nghỉ ngơi, dù sao cũng sắp tết rồi, chuyện này giao cho đội trưởng Chung hiệp trợ một chút."


"Cái gì mà hiệp trợ một chút, Chung Kế Dân đang giành bát cơm của ta thì đúng hơn..."


Mục Thanh Thanh bĩu môi, nói:


"Chuyện lớn như vậy, nếu thương thế tốt lên ta sẽ qua xem, vụ án là của ta, cái tên Chung Kế Dân kia lượn sang một bên. À, mà tên bán hạt dẻ rang đường không xảy ra việc gì đó chứ?"


"Hắn không có gì chuyện đâu, tối hôm qua chúng em vốn muốn gọi hắn lấy khẩu cung, thế nhưng hắn không nói không rằng, chỉ im lặng đẩy xe đi. Chị Thanh, trước khi ngất chị còn nói là hắn giúp chị, mọi người đều biết hắn là người ngu, cho nên... chúng em cũng không vì khẩu cung mà làm khó hắn..."


Thanh Thanh gật đầu:


"Hắn chính là người... đập một cái đánh ngất tên Áp Tử, cứu ta một mạng."


"Đúng vậy đúng vậy."


Nói tới chuyện này, Tiểu Kha nở nụ cười:


"Cái xẻng của hắn được làm từ thép ròng, rất nặng, bị dính một đập người bình thường không chịu nổ, cái tên biệt hiệu là Áp Tử kia bị đánh rất thảm, hiện giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện chưa tỉnh lại được."


Mục Thanh Thanh dù chết cũng không muốn nghỉ ngơi, thậm chí còn muốn xuất viện sớm.


Vài ngày tiếp theo nàng bị mẹ và em gái nói suốt ngày, cái chuyện trúng đạn đúng là làm cho người khác rất lo lắng, đã vậy lại còn không chịu nghỉ ngơi, không muốn trở về nhà ăn tết, đây là một hành vi đáng xấu hổ.


Trong lúc nhất thời, đủ các loại từ ngữ để phán xét từ cổ tới kim được một tre một măng tuôn ra.


Đối với Mục Thanh Thanh, nàng đúng là không muốn bỏ vụ án này. Trước đây nàng tới thành phố này không phải vì tự nguyện, có rất nhiều chuyện liên quan tới việc hỗn loạn, nhưng mà tính cách nàng bướng bỉnh, cho rằng nếu như mình làm tốt, khi có đủ thành tích sẽ được triệu về, lúc đó sẽ tốt hơn nhiều so với khoảng thời gian nhàn rỗi ở Giang Hải.


Huống chi thời buổi bây giờ còn tính cái gì mà tết, ngày nào nàng chẳng tham gia yến hội, cha mẹ thì suốt ngày lải nhải bên tai chuyện kết hôn. Trời ạ, bình thường thì không sao, nhưng bây giờ nàng còn đang mang trên vai một cái băng vải… không biết kiếp trước nàng đã làm gì nên tội...


Mẹ và em gái cũng có chuyện của mình, ban đầu định tới nơi này một hai ngày, nhưng vì chuyện nàng trúng đạn mà đã ở thêm hai ngày, hiện giờ thấy nàng không có việc gì, lại không chịu nghe lời nên đành giận dữ rời đi.


Tuyết rơi thêm mấy ngày thì thời tiết ấm dần lên, trên đường phố đã chỉ còn loáng thoáng màu trắng, Mục Thanh Thanh ở bệnh viện 3 hôm rồi trở về nhà, khi đi làm thì có một nhân viên cảnh sát đưa đón.


Khi đi ngang qua ngã tư, nàng cố ý quan sát cái chợ kia, nơi đó giống như chẳng có chuyện bắn nhau đêm nọ, tất cả vẫn như cũ.


Hạt dẻ rang đường, nam nhân bán hạt dẻ rang đường, chiếc xe hàng nhỏ màu xanh, khi có khách nam nhân kia đứng đó bán, khi không có khách hắn thường ngồi ở vệ đường ngẩn ngơ.


Nếu như nàng tới đó mua đồ thì đối phương nhất định tán thưởng báo giá, nhưng nếu nói là sang đó cám ơn thì hắn cứ ngồi im như phỗng, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.


Cũng không biết đêm đó xảy ra chuyện gì mới không, mà cũng chẳng biết làm thế nào cho thần trí của hắn tỉnh táo lại.


Mấy ngày tiếp theo, tuyết rơi rất lớn.


Trải qua một tuần trị liệu tốt, vết thương của Mục Thanh Thanh đã cơ bản khôi phục, tuy rằng trên vai còn quấn băng, nhưng không hạn chế gì nhiều, có hạn chế chỉ là hành động mạnh mà thôi. Còn về chuyện của Ngư Đầu, tiến triển không lớn.


Sau khi thẩm vấn Áp Tử và kết hợp điều tra thêm, thấy rằng có hai người ở nước ngoài trở về, một người là Ngân Hổ - anh họ của Ngư Đầu, một người khác am hiểu máy vi tính, thuốc nổ…, biệt hiệu người này là Nhãn Kính (mắt kính).


Hai người này đều là những phần tử phạm tội cùng hung cực ác, giết người không ghê tay.


Một tuần trôi qua, chẳng có manh mối gì, khả năng tóm đám người này càng lúc càng nhỏ, nhưng mà Mục Thanh Thanh cho rằng họ vẫn còn cơ hội, trong tuyết lớn, đám cảnh sát theo dõi chặt những con đường ở Dụ Giang.


Quan trọng hơn là, đêm hôm đó nàng tiện tay bắn một phát hình như trúng Ngư Đầu, nếu như bị thương bỏ trốn không thể nào không lưu lại dấu vết được.


Căn cứ theo những gì Áp Tử nói, Ngân Hổ và Nhãn Kính không những chỉ tự cao tự đại, mà còn không coi cảnh sát trong nước ra cái gì.


Trải qua mấy lần tập trung phân tích, đám cảnh sát cũng thấy rằng chuyện này tương đối khó khăn, nếu như Ngư Đầu gặp chuyện không may, thậm chí đám này sẽ có khả năng chạy tới trả thù cũng chưa biết chừng, tuy rằng khả năng rất ít, nhưng không phải là không có.


Mọi người khuyên Mục Thanh Thanh là trong khoảng thời gian này phải cảnh giác, cho nên mỗi khi đi qua ngã tư đường này, nàng đều vô ý dừng lại xem, nếu đối phương muốn trả thù mình sẽ tương đối khó khăn, còn muốn trả thù thằng ngốc kia thì đơn giản hơn nhiều.


Tuyết lớn hình lông ngỗng kéo dài trong mấy ngày liên tiếp, trên mái hiên, cột điện, trần nhà lúc nào cũng có những mảng tuyết lớn đọng lại, một số cành cây bị tuyết nặng quá ép gãy, một số con đường bị tuyết ngập tràn, lối đi bộ có người quét tuyết nhưng cũng chẳng ăn thua, toàn bộ Dụ Giang đã biến thành một thành phố tuyết.


Vậy mà cái xe bán hạt dẻ kia vẫn di chuyển trên tuyết, ngày nào cũng 6h đều như vắt chanh, buổi tối khi đèn đường mở, độ sáng còn yếu nên có vẻ mờ nhạt, con đường vắng tanh không có một ai đi qua. Trong tuyết lớn, một chiếc đèn ắc quy chiếu sáng một góc đường, chiếc xe cô đơn làm bạn với trời đất giá lạnh.


Mấy ngày nay Mục Thanh Thanh ăn không hết hạt dẻ rang đường, mua hai lần đều mang tới cục cảnh sát phân chia cho mọi người cùng ăn, lúc nàn ngồi ở bên trong xe nhìn đốm sáng trong tuyết kia, trong lòng cũng có chút buồn bực.


Mình có thể làm gì đây? Chạy tới nói với hắn là ngươi phải cảnh giác, sẽ có người tới trả thù...


Đúng là trò đùa, đó là một kẻ ngốc, mình có nói 100 lần hắn cũng chưa chắc hiểu chuyện, dù sao thì cái xẻng kia cũng cứu mình.


Trải qua quan sát, nàng nhận thấy, người kia mặc rất ít áo, không có bao tay, không có khăn quàng cổ, không có mũ, chỉ mặc một bộ quần áo, chắc là rất lạnh, mà sức khỏe của hắn cũng thật là tốt, thảo nào có thể dễ dàng đánh ngã Áp Tử.


Trong mấy ngày này có một số chuyện xảy ra, nam tử mà mẹ mình giới thiệu kia lại gọi điện thoại tới, hẹn nàng đi ăn cơm rồi đi xem phim.


Sau khi biết tin nàng bị thương, hắn còn cầm hoa tới thăm nàng một lần.


Mục Thanh Thanh đối với người này không có nhiều hảo cảm, nhưng vẫn gặp mặt nói chuyện, dù sao bản thân nàng cũng không còn trẻ, không lâu sau nữa cũng phải lo cho gia đình, cho nên đoạn tình cảm này nàng mặc mai sau có thể phát triển thì phát triển, không thì thôi.


Nàng là con người không thích thiếu của người khác thứ gì, buổi tối thứ 8, nàng tan tầm tương đối muộn, khi tới cái ngã tư kia đã là 10h15 phút, người bán hạt dẻ rang đường đã đẩy xe nhỏ rời đi.


Nàng suy nghĩ một chút, liền lái xe đi theo.


Tuyết vẫn rơi, vết bánh xe lưu lại còn rõ, khi tới một sườn núi tuyết đọng kín đường, nàng dừng lại, đoạn đường tiếp theo tương đối khó đi, chắc phải đi bộ.


Phủ thêm áo khoác ngoài, mang theo mũ, khăn quàng cổ, tuyết nơi này dày chừng 10 phân, bước chân lên phát ra những tiếng sa sa, nàng đi theo vết xe hàng, không khỏi cảm thán, nơi này nàng chỉ đi một mình cũng rất khó khăn rồi, vậy mà hắn còn phải đẩy cả một chiếc xe hàng.


Đi qua một sườn núi lại là một sườn núi, hiện giờ đã tới biên giới thành phố, không xa là một con sông đen ngòm, hai bên bờ cây cối rất nhiều.


Nơi xa kia có một căn nhà, có hàng rào tre khoanh lại thành một cái vườn nhỏ, đèn đường rất ít, phải cách một đoạn xa mới có một cái, trong căn nhà kia cũng có ánh sáng, hiện giờ đã đóng cửa, mơ hồ còn nghe thấy thanh âm của tivi.


Tóm lại, con đường này hơi tối, gió từ bờ sông thổi tới tuy rằng có chút trong lành nhưng lại lạnh thấu xương.


Đi dọc theo vết bánh xe, bên bờ sông có một căn nhà nhỏ hai tầng, nàng đi tới gần mới phát hiện vết bánh xe quẹo vào trong nhà. Căn nhà này vẫn mở cửa, bên cạnh là một cái quầy tạp hóa nhỏ, có một bà già đang ngồi sưởi ấm xem tivi, thấy Mục Thanh Thanh đi qua, người này liếc mắt nhìn nàng.


Đột nhiên, một thanh âm a a từ trong căn phòng kia vang ra, giống như tiếng rên rỉ thống khổ, lại giống như tiếng dã thú gào thét đêm khuya.


Mục Thanh Thanh ngây ra một lúc, mắt thấy bà già kia vẫn xem phim nàng đành đi tới:


"Bà ơi, bên kia có chuyện gì vậy?"


Tính khí của bà già này tương đối tốt, liếc mắt nhìn sang bên, nói:


"A, đại khái là có một tiểu tử đau đầu..."


"Ách?"


"Cô không biết đâu... Căn phòng kia là một căn phòng rách, trước đây có một số kẻ ăn xin thường ở lại, xin cơm thừa về đó ăn, nhưng mà do căn phòng này xây ở bên cạnh bờ sông, nhiều khi rung động người khác phát sợ, chẳng biết lúc nào sẽ đổ xuống, cho nên không còn ai dám ở nữa. Năm ngoái tiểu tử này tới, không biết từ nơi nào có được một chiếc xe bán hạt dẻ rang đường..."


"... Ai, đầu óc của hắn không biết bị bệnh gì, bình thường thì hơi rõ ràng một chút, có một số buổi tối hắn đau đầu, không phải một lần hai lần, tôi đã tới xem rồi, đau ghê gớm lắm, hành hạ người khác vô cùng... Rất may là bây giờ ít hơn một chút, nhưng mà thời gian lại kéo dài hơn. Một lát nữa hắn sẽ khỏi thôi, ai, thực ra tiểu tử này tốt lắm, mới chỉ hơn hai mươi tuổi đầu, không ai quan tâm tới hắn nên hắn chỉ có thể như vậy... Cô quen hắn ư?"


Mục Thanh Thanh nghe bà lão kia nói xong, từ chối cho ý kiến gật đầu, sau đó xoay người đi về phía căn nhà nhỏ, thấy tối nàng mở đèn pin cho sáng hơn.


Căn nhà nhỏ này được xây sát bờ sông, tuyết rất nhiều, thoạt nhìn nó đã bỏ hoang rất lâu rồi, đất nền hơi xốp, gió thổi u u, quả nhiên là sắp đổ.


Đi lên bậc cửa, mở căn phòng không khóa, đẩy cửa ra mới biết là gió thổi ù ù, hóa ra bốn phía đều có gió cả, trông vô cùng đơn sơ.


Một bức tường đã đổ thủng một lỗ to đùng, kính trên cửa sổ đã không còn, ngay cả khung gỗ cũng chẳng ra hình thù gì nữa, sàn nhà đã bắt đầu nghiêng, cái đèn sắc quy vẫn sáng, trong phòng có hai cái giá nhỏ, hiện đang nằm lăn lóc, góc phòng có một cái chăn nhỏ, đại khái có thể coi đó là giường, bên cạnh có một bao hạt dẻ.


Nam nhân bán hạt dẻ hiện đang rúc vào góc tường, hai hàm răng cắn chặt, thân hình run rẩy, mồ hôi như tắm, không ngừng tuôn ra trên trán.


Hoa tuyết từ bên ngoài không ngừng bay vào trong phòng, gió thổi từ sông vào, nhìn thấy nam tử kia nhịn đau dưới ánh đèn, Mục Thanh Thanh sửng sờ một chút, vội vã chạy tới.


"Này... Cậu..."


Làm cảnh sát hình sự nhiều năm, đã từng tận mắt chứng kiến nhiều hình ảnh đau đớn hoặc khí chịu, nhưng mà bây giờ nhìn thấy nam nhân này cắn chặt răng, toàn thân kịch liệt run rẩy, thậm chí ngay cả máu tươi từ môi cũng chảy ra, tim nàng đập kịch liệt.


Cho dù như thế nào, hắn cũng rất đau, nếu không tự trải qua sẽ không biết nó đạt tới mức độ nào.


Khi nàng chạm tay vào đối phương, trong trời đông giá rét vậy mà thân thể đối phương như một cái lò lửa, đây là một hiện tượng vô cùng không bình thường.


"Này..."


Vốn thấy người con trai này mặc không nhiều quần áo cho lắm, nàng đưa tay sờ vài cái, mới thấy là quần áo mỏng tới mức nào, cảm giác nóng hổi từ trong người hắn phả ra càng mạnh hơn, mồ hôi như mưa, giống như máu trong người hắn đang sôi sùng sục.


Nàng hít sâu hai cái, đi tới cạnh cửa, lấy điện thoại di động ra.


"Này, trực ban hôm nay là... Tiểu Trì phải không? Tôi là Mục Thanh Thanh, lập tức gọi giúp tôi một chiếc xe cứu thương tới đây, con đường ven sông, số... cứ bảo hắn tới đây là được, đi dọc theo bờ sông có một tòa nhà hai tầng, tôi đứng chờ ở chỗ này..."


Nàng gọi điện thoại xong, đứng ở bậc cửa hít một hơi, lại quay đầu lại, nhưng mà nam tử này đã khôi phục lại bình thường, hai tay đang chống trên mặt đất, thở phì phò, mồ hôi không ngừng rơi xuống.


"Đây là..."


Nàng đứng ở cửa nhìn một lúc lâu, người con trai kia chắc là đang điều chỉnh hô hấp, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối, sau đó hắn lảo đảo đứng lên, rùng mình khoảng 10 giây, sau đó cầm lấy một cái thùng, đến cái bể nước bên ngoài, múc một thùng, ném khăn mặt vào trong đó lau mặt.


Ban đêm nước lạnh tới mức đóng băng, vậy mà hắn chẳng thèm để ý, sau kh lau mặt xong, mơ hồ có thể cảm thấy hơi nước bốc lên từ trên mặt.


Mục Thanh Thanh há miệng nhìn cảnh tượng này, thân thể người này đúng là biến thái, đau đầu tới mức lăn qua lăn lại, vậy mà sau đó đã đi rửa mặt.


Hắn quay trở lại chỗ có ánh đèn, cầm lấy dao, bắt đầu gọt hạt dẻ, từ đầu tới cuối không thèm nhìn nàng tới một lần.


Tuy không rõ sức khỏe đối phương như thế nào, nhưng nếu như mỗi ngày đều bị sự đau đớn này hạnh hạ, lại không có người thân bên cạnh, chắc là sẽ bị điên mất.


Mục Thanh Thanh đứng ở cửa thở phì phì, sau mấy phút, ánh đèn xe cứu thương xuất hiện trong màn đêm...


Thời gian ngày lại ngày trôi qua, tuyết vẫn rơi như cũ, lúc nhỏ lúc lớn, thỉnh thoảng có dừng một hôm.


Dụ Giang là một thành phố gần núi, xung quanh không có khu công nghiệp, tuyết rơi là chuyện bình thường, nhưng mà kéo dài liên tục như năm nay đúng là bất thường.


Ở ngoại thành lúc này đã có không ít căn nhà bị sụp, cách tết chỉ còn có hơn một tuần lễ, cục công an đã có sự phân hóa, một nhóm người chuẩn bị buông bỏ công việc đón tết, nhóm người còn lại thì trở nên bận rộn hơn nhiều so với trước đây.


Mục Thanh Thanh vừa liên tục truy tìm những nơi ấn náu của Ngư Đầu, hôm trước đã tra ra địa chỉ lẩn trốn của hắn, nhưng mà khi chạy tới thì đối phương đã trốn thoát.


Tuy rằng mất dấu đối phương nhưng cũng khẳng định được một điều, chí ít đối phương không bỏ trốn.


Ngư Đầu đã dính một viên đạn, thương thế nghiêm trọng, mấy hôm nay lại không được trị liệu, đúng là rất là đau khổ.


Qua tổng hợp hết các tin tức, nàng cảm thán:


"Chịu đựng tới bây giờ mà không chết, đúng là kiên cường."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Sát Thủ Quy Ẩn
  • 5.00 star(s)
  • 1000min
Chương 51-54
Thần chủ bí ẩn
  • Đang cập nhật..
Chương 41-45
Ẩn Long Ở Rể
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 161-165
Ẩn Môn Thiếu Chủ
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom