Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 417
Không chỉ sự theo đuổi, mấy năm nay nàng cự tuyệt rất nhiều thứ, cự tuyệt giao tiếp phong phú trong quá trình học đại học, cự tuyệt hồi ức, cự tuyệt trở về nhà, thậm chí là cự tuyệt nghe tin tức ở Giang Hải.
Nàng thủy chung giữ cho mình một hi vọng, hi vọng bởi vì xa nhau hay một nguyên nhân đặc thù nào đó, nàng có thể hiểu Gia Minh, dù cho tình huống hiện tại có thế nào đi nữa, nàng cũng vẫn tin tưởng. Nếu không, toàn bộ ký ức tốt đẹp trong quá khứ sẽ sụp đổ một cách tan tành.
Nếu như Gia Minh có quan hệ với nữ nhân khác hơn 1 năm, thì tuyệt nhiên hắn không thể chủ động nói ra khi không có lý do, cho dù thật hay giả, trong đó nhất định có lý do khác.
Nàng mong muốn Gia Minh gặp uy hiếp, mong muốn hắn đột nhiên nói ra chuyện hắn không giải quyết được, thậm chí mong muốn --- hắn bị máu trắng giống như trong phim ---- hoặc một lý do thực tế là hắn có áp lực, giống như là không làm lỡ tiền đồ của nàng, vì vậy mới chọn cách xa nhau.
Cho dù như thế nào, vẫn còn nửa năm nữa, khi nàng hoàn thành xong tất cả, đợi hắn làm xong việc của hắn, nàng sẽ đem những kỷ vật chung của hai người tới trước mặt hắn, nói với hắn:
"Cậu nhìn lầm con người Diệp Linh Tĩnh tớ rồi, nỗi khổ tâm của cậu, tớ hiểu..."
Cho dù như thế nào, nàng cũng chỉ còn cách làm như vậy, lúc xa nhau, hi vọng và ký ức là thứ duy nhất nàng có thể bám trụ...
Trong khoảng thời gian này, Đông Phương Lộ tìm tới nàng một lần, hai người hàn huyên một lúc, thực ra thì cũng chẳng có nhiều chuyện để nói. Giống như là hiểu tâm tình của nàng, đối phương không hề đề cập tới tình hình của Gia Minh và tình hình Giang Hải.
Mỗi năm trong nhà gọi điện thoại cho nàng mấy lần, cha mẹ nàng dường như cũng không muốn nói tới chuyện của Gia Minh và Sa Sa. Nàng cứ thờ ơ dùng những chuyện đó lảng tránh tất cả, chỉ có một điều khổ sở duy nhất đó là không liên lạc được với Sa Sa.
Trước đây nàng gọi điện thoại cũng không gọi được, Gia Minh ở chung với cậu ư? Có lẽ là Gia Minh sẽ ra đi với cậu ấy, nếu không nhất định sẽ gọi điện thoại cho mình.
Nhưng nếu như gọi được thì hai người nên nói cái gì đây, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra được...
"Chúng ta lại cùng thích một tên nam nhân bỏ rơi mình..."
“Đúng”
"Hắn là tên khốn kiếp..."
Sa Sa thích Gia Minh hơn mình, cậu ấy chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Nàng cầm điều khiển từ xa mở điều hòa, một lát sau mới ngồi dậy, mái tóc toán loạn, nàng cầm một quyển sách, tối hôm qua khi ngủ nàng tiện tay để nó trên đầu giường.
Nàng nhìn đồng hồ báo thức, đã hơn 12h trưa, hiếm khi nàng dậy muốn như thế này.
Hôm nay là đêm 30. Bởi vì lệch múi giờ, lúc này ở Giang Hải chắc khoảng 7h tối. Nàng ngồi ở trên giường bấm điện thoại gọi về nhà, nói chuyện với cha mẹ hơn 10 phút, hai mắt không nhịn được đỏ hoe.
Mấy năm nay, cha mẹ nàng hình như có chút hối hận khi cho nàng tới Viên, trong điện thoại cũng không dám nói là mong nàng trở về nhà.
Nhưng trên thực tế, nàng cảm giác mình có lỗi với cha mẹ, vì Gia Minh mà ngay cả cha mẹ cũng không gặp, thực quá bốc đồng.
Tình yêu không phải là toàn bộ sinh mệnh cuộc đời, câu này ai cũng biết, thế nhưng thời trẻ khinh cuồng, ai có thể thực sự kiềm chế được tình cảm của mình đây?
Lúc đặt điện thoại trở lại, nàng xuống giường, tiếng đập cửa vang lên. Nàng đi tới ô cửa nhỏ nhìn ra ngoài, thấy một người đàn ông đại khái khoảng hơn 30 tuổi, mặc một bộ đồ tây trắng, đôi mắt màu xanh, đeo một cái kính nhỏ màu trắng, áo choàng màu vàng, có vẻ tương đối đẹp trai, hai tay khoanh trước ngực, mang theo một túi văn kiện, mắt thấy không có ai nói gì, hắn lại nhấn tiếp chuông cửa.
"Thầy Julian, cho em năm phút đồng hồ."
Mấy phút sau nàng đi ra ngoài mở cửa, hiện đã mặc trang phục mùa đông chỉnh tề, đã rửa mặt, trải qua cái đầu, trên tay vẫn cầm một cái bàn trải đánh răng:
"Em còn phải đánh răng, mời vào."
"À, tôi đang suy nghĩ... thực ra em cho tôi nhìn thấy bộ dáng em mới ngủ dậy một lần cũng không vấn đề gì, không phải sao? Như vậy sẽ không lãng phí mấy phút đứng bên ngoài mấy phút..."
"Xin lỗi."
Trả lời một câu lạnh nhạt, Linh Tĩnh đóng cửa phòng toilet, sau một lát nàng ra ngoài, tất cả đã gọn gàng nghiêm chỉnh:
"Thầy Julian, em nghĩ… hôm qua em đã xin phép rồi..."
"Không phải vì chuyện này."
Julian vẫn duy trì nụ cười mê người:
"Tôi biết hôm nay là ngày quan trọng nhất trước năm mới của người Trung Quốc, cho nên mấy người bạn của tôi giới thiệu cho tôi một nhà hàng Trung Quốc rất ngon, khuya hôm nay ở đó có một cuộc gặp mặt, tôi cho rằng mình có thể mời em qua đó tham gia một chút."
Gian phòng không lớn, Julian ngồi ở trên salon, Linh Tĩnh ngồi ở mép giường suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu cười:
"Thực ra, hôm nay em không muốn tham gia hoạt động như vậy..."
"Ok, nếu như tôi nói là tôi muốn tham gia để trải nghiệm một chút phong tục của người Trung Quốc, muốn em có thể đi cùng thì sao... Em cũng biết, tôi không hiểu Trung Quốc nhiều cho lắm, tiếng Trung cũng hơi bị khó khăn."
Trầm mặc trong chốc lát, Linh Tĩnh gật đầu:
"Nếu như thầy muốn, em sẽ đi."
Tới viên mấy năm nay, thầy Julian là một trong những người nàng quen nhất, thầy giáo này còn trẻ, hơn nữa còn có tài hoa, không chỉ tham dự diễn xuất năm mới trong phòng âm nhạc vàng, thậm chí còn là giáo viên âm nhạc danh dự của vương thất Úc.
Người này giúp nàng không ít, giới thiệu nàng tới ca kịch viện làm việc ngoài giờ, khiến cho nàng có đủ tiền sống và học tập ở nước ngoài. Gian phòng nàng đang ở cũng thuộc loại tương đối khá trong trường, cũng do hắn giới thiệu mới có được.
Gia Minh lúc đi đưa cho nàng một chi phiếu, trong đó có viết địa chỉ người liên lạc, bảo là đã thu xếp hết cả, nhưng nàng vẫn giữ, bởi nàng muốn khi nàng trở lại, hắn phải xin lỗi nàng.
Julian nhìn nàng vài lần, sau đó cười lắc đầu:
"Nói đùa thôi, chẳng qua chỉ muốn thay đổi phong cách xã giao của em một chút, nếu không thích tôi cũng không miễn cưỡng, thực ra tôi hôm nay tới đây là muốn đưa cho em những văn kiện này."
Hắn lắc lư cái túi, nói:
"Năm ngoái từng nói chuyện với em về việc sau khi tốt nghiệp, lúc đó cũng chỉ thuận miệng nói, em thuận miệng cự tuyệt, nhưng mà tôi mong em có thể suy nghĩ lại một chút, mục đích của em đã đạt được, danh vọng cũng không nhỏ, có mấy công ty cũng biểu lộ ý đồ, mong muốn em ở lại Châu Âu phát triển. Tôi cũng đã liên hệ với một vài người bạn, giúp em xây dựng một kế hoạch, tôi sẽ đảm nhiệm là người đại diện cho em, cho em bước thẳng lên diễn ở phòng nhạc vàng."
"Thầy, chuyện này..."
Julian phất phất tay:
"Em có tài hoa, có linh tính, chỉ cần tiếp tục phát triển nhất định có thể thu được thành công rất lớn, bởi vì nhiều chuyện, tôi đã mất đi linh tính, cũng không cách nào chuyên chú vào đàn dương cầm, cho nên hi vọng có thể bỏ nó một thời gian, mong là tìm lại được cảm giác khi xưa, hiện giờ chỉ có em mới làm được."
Hắn kéo tay Linh Tĩnh, đặt túi văn kiện vào đó, trước khi đối phương có bài xích hắn đã buông tay ra.
Linh Tĩnh nhíu nhíu mày:
"Thầy, em sẽ không ở lại Âu Châu..."
"Không cần trả lời nhanh như vậy, có thể suy nghĩ thêm vài ngày, vài ngày, tôi còn có việc, đi trước."
Julian nhìn đồng hồ đeo tay một chút, phất tay rời đi, Linh Tĩnh đưa hắn tới cửa, nhìn thân ảnh kia xuống lầu, sau đó đóng cửa lại, đem túi văn kiện bỏ vào ngăn kéo.
Nàng với cuốn sách ở đầu giường nhét luôn vào trong đó, định bỏ đi nhưng sau khi do dự một lát thì mở ra, sau khi xem xong lại khép lại, ánh sáng lúc này đã chiếu rọi toàn bộ gian phòng, thân ảnh kia ngồi ở mép giường, cô đơn trong ánh sáng...
Julian đi ra khởi nhà, từ trong túi tiền móc ra hai tờ vé vào cửa nhà hàng Trung Quốc, hắn nhìn mấy lần, sau đó xé rách và ném vào thùng rác.
Cách đó không xa, người bạn của hắn đang chờ, người kia đứng ở cửa xe nhìn thấy hắn thì nở nụ cười:
"Nhanh vậy mà đã ra rồi sao, đứng trước mặt cô bé đó cậu không biết nên nói chuyện gì cả nữa ư, tớ nghĩ đây là chuyện tốt, sao lại không thành công?"
"Nàng quá mẫn cảm, tớ không hi vọng vì chuyện này mà bị nàng ghét."
Vào xe, chiếc xe chậm rãi di chuyển:
"Vậy thì cậu thực sự muốn sắp xếp công việc cho nàng trong thời gian tơi? Muốn tạo ra một nữ thần âm nhạc phương Đông?"
Julian cười:
"Chắc tớ sẽ tới Trung Quốc."
"Ách?"
"Nàng rất cố chấp, sẽ không ở lại Âu Châu, cho nên tớ an bài cho nàng nhiều như vậy chỉ muốn nàng nhượng bộ, để cho tới theo nàng tới Trung Quốc một thời gian, hơn nữa... phương Đông biết đâu lại mang tới cho tớ nhiều linh cảm tốt, trước đây tớ cũng muốn tới đó rồi..."
"Đúng là kiên trì, tớ nghĩ cậu không thể chuyên chú vào đàn dương cầm là bởi vì..."
"Tớ hiện giờ đang tập trung vào một mình nàng."
"Giống như một nghệ thuật gia yêu thích tác phẩm của mình?"
"Đúng vậy."
Julian gật đầu, nói:
"Thật giống như... mỗi một nghệ thuật gia đều yêu thích tác phẩm của mình."
Sau khi ô tô đi khuất góc đường, hắn chợt nhớ tới cuốn sách trên đầu giường, ảnh chụp ở bên trong hắn đã nhìn thấy.
Đó là một tấm hình có một người đàn ông và haic ô gái, trong bức hình này, Tinh Linh cười tới mức xinh đẹp động lòng người, hoặc linh động dễ thương, đây là sự hạnh phúc, đã 3 năm nay, nàng không còn cười như vậy nữa rồi.
Có một ngày sẽ xuất hiện trở lại...
Chiếc xe lao nhanh qua những dãy nhà xa hoa, hắn nghĩ như vậy, hai hàng lông mày giãn ra.
Cũng vào lúc này, Linh Tĩnh ngồi trong ánh sáng, đặt cuốn sách ở trên đùi, ánh mắt mê lý.
Cách xa vặn dặm, ở trên một con đường vắng, một nam tử đẩy xe hàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đêm chuẩn bị kết thúc, ánh trăng mờ mạt, lúc sáng lúc tối, nhuộm đẫm một khuôn mặt chứa đầy kỷ niệm…
***
Đối với Mục Thanh Thanh mà nói, đêm tất niên hôm nay không được tốt cho lắm.
Tối hôm trước ngủ mà cứ sợ bóng sợ gió, thi thể A Thử được người của Tiểu Kha phát hiện, giống như cái băng nhóm tội phạm kia nảy sinh mâu thuẫn nội bộ tử chiến với nhau, khả năng tiến hành trả thù với nàng rất lớn.
Dựa theo những quy luật cũ, thời gian này chắc chắn sẽ dễ phát hiện tung tích của đối phương, cho dù là trả thù hay bỏ trốn cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết.
Vậy mà hai ngày qua đi, đám người Ngân Hổ giống như biến mất khỏi nhân gian, vốn trước kia còn có một chút đầu mối, nay bốc hơi trong không khí.
Vụ án không phá được, đêm 30 đã tới, một số tên nghi vấn được thả ra, nàng giống như một hài tử bị người ta bỏ rơi trên đường, trong lòng im lặng.
Thực ra, chủ yếu không phải vì vụ án, mà ở bên cạnh nàng không có bạn bè gì cả, sáng nay mọi người lục tục rời nhiệm sở, nàng chẳng biết tới nơi nào, trở về nhà cũng chỉ xem phim, cho nên chiều nay, nàng một mình ngồi trong phòng đọc đi đọc lại các tình tiết của vụ án tới mấy lần.
Thực ra, trong Cục công an này không phải là không có người, nhưng mà việc sắp xếp ngày tết không giống như bình thường, bình thường thì có thể tụ tập với nhau đánh bài, nhưng hiện giờ nàng hơi sợ, nói thẳng ra là không muốn người khác phát hiện một mình mình cô độc.
Nàng một mình tự đắc ngồi trong phòng sắp xếp hồ sơ tới 5h30 chiều, sau đó gọi điện về nhà và mấy người bạn ân cần hỏi thăm tình hình chúc tết, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đi qua ngã tư mỗi ngày nàng vẫn đi, nhìn sang đầu đường phía chợ, trên phố xá lúc này cơ bản chẳng có bóng người nào, mọi người hiện giờ đang ở nhà chuẩn bị cho bữa cơm tất nhiên của mình, chỉ còn một chiếc xe bán hạt dẻ, đứng cô độc trong tuyết.
Có nên gọi hắn về hay không...
Ý nghĩ mới chỉ lóe lên, nàng đã lập tức lắc đầu, nhấn ga rời đi, coi như mình chưa tới nơi này.
Bởi vì có nói cũng vô ích, nếu nàng mạo hiểm đẩy xe đi, thì kiểu gì cũng phải đề phòng cái xẻng nguy hiểm, muốn nói chuyện với hắn lúc bình thường thật là khó.
Đêm hôm trước thấy đối phương đột nhiên mở miệng nói chuyện, nàng hơi chần chừ, sau đó tận dụng thời gian hỏi một số câu, đó là một số địa điểm, quả nhiên là có hiệu quả.
Thấy nàng hỏi, tên ngốc kia đứng im chần chờ một lát, sau đó day day trán, khàn khàn nói ra ba chữ, sau đó có hỏi thế nào đi nữa, đối phương cũng không có phản ứng.
Gian nhà trở lại trong im lặng, nhưng cũng đã chứng minh, thực thế đối phương không phải là người ngu ngốc, mà cơn đau đã khiến cho hắn bị bệnh tinh thần.
Đột nhiên, nàng cũng nhớ tới một cái tên rất bình thường mà hắn ngẫu nhiên nói ra, chỉ có ba chữ... Cố Gia Minh... Cũng khó trách nàng cảm thấy quen tai, có khi nàng đã nhắc tới tên người này rồi...
Đi thẳng về nhà, thay quần áo, lôi một đống đồ dự trữ trong tủ lạnh như thịt, rau dưa ra làm.
Tết, vốn nàng nghĩ làm một nồi lẩu nhỏ, sau đó tự mình thưởng thức cũng tương đối lý tưởng, nhưng vấn đề là nàng không có bếp lẩu, cũng đành vậy, nàng vừa xem tivi vừa nhặt rau, rửa đồ ăn.
Sau đó nàng đem thịt bỏ lên cái thớt chặt, chặt, chặt, chặt, sau đó đi chuẩn bị đồ dùng các thư.
Mỗi người một cái bát nhỏ, nhìn vậy mà nàng cảm thấy vui mừng, dựa theo kinh nghiệm của nàng, cái tên kia trở về là bữa cơm cũng hoàn tất.
Sau đó, chương trình giao thừa đã tới...
Nàng thủy chung giữ cho mình một hi vọng, hi vọng bởi vì xa nhau hay một nguyên nhân đặc thù nào đó, nàng có thể hiểu Gia Minh, dù cho tình huống hiện tại có thế nào đi nữa, nàng cũng vẫn tin tưởng. Nếu không, toàn bộ ký ức tốt đẹp trong quá khứ sẽ sụp đổ một cách tan tành.
Nếu như Gia Minh có quan hệ với nữ nhân khác hơn 1 năm, thì tuyệt nhiên hắn không thể chủ động nói ra khi không có lý do, cho dù thật hay giả, trong đó nhất định có lý do khác.
Nàng mong muốn Gia Minh gặp uy hiếp, mong muốn hắn đột nhiên nói ra chuyện hắn không giải quyết được, thậm chí mong muốn --- hắn bị máu trắng giống như trong phim ---- hoặc một lý do thực tế là hắn có áp lực, giống như là không làm lỡ tiền đồ của nàng, vì vậy mới chọn cách xa nhau.
Cho dù như thế nào, vẫn còn nửa năm nữa, khi nàng hoàn thành xong tất cả, đợi hắn làm xong việc của hắn, nàng sẽ đem những kỷ vật chung của hai người tới trước mặt hắn, nói với hắn:
"Cậu nhìn lầm con người Diệp Linh Tĩnh tớ rồi, nỗi khổ tâm của cậu, tớ hiểu..."
Cho dù như thế nào, nàng cũng chỉ còn cách làm như vậy, lúc xa nhau, hi vọng và ký ức là thứ duy nhất nàng có thể bám trụ...
Trong khoảng thời gian này, Đông Phương Lộ tìm tới nàng một lần, hai người hàn huyên một lúc, thực ra thì cũng chẳng có nhiều chuyện để nói. Giống như là hiểu tâm tình của nàng, đối phương không hề đề cập tới tình hình của Gia Minh và tình hình Giang Hải.
Mỗi năm trong nhà gọi điện thoại cho nàng mấy lần, cha mẹ nàng dường như cũng không muốn nói tới chuyện của Gia Minh và Sa Sa. Nàng cứ thờ ơ dùng những chuyện đó lảng tránh tất cả, chỉ có một điều khổ sở duy nhất đó là không liên lạc được với Sa Sa.
Trước đây nàng gọi điện thoại cũng không gọi được, Gia Minh ở chung với cậu ư? Có lẽ là Gia Minh sẽ ra đi với cậu ấy, nếu không nhất định sẽ gọi điện thoại cho mình.
Nhưng nếu như gọi được thì hai người nên nói cái gì đây, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra được...
"Chúng ta lại cùng thích một tên nam nhân bỏ rơi mình..."
“Đúng”
"Hắn là tên khốn kiếp..."
Sa Sa thích Gia Minh hơn mình, cậu ấy chắc chắn sẽ chịu không nổi.
Nàng cầm điều khiển từ xa mở điều hòa, một lát sau mới ngồi dậy, mái tóc toán loạn, nàng cầm một quyển sách, tối hôm qua khi ngủ nàng tiện tay để nó trên đầu giường.
Nàng nhìn đồng hồ báo thức, đã hơn 12h trưa, hiếm khi nàng dậy muốn như thế này.
Hôm nay là đêm 30. Bởi vì lệch múi giờ, lúc này ở Giang Hải chắc khoảng 7h tối. Nàng ngồi ở trên giường bấm điện thoại gọi về nhà, nói chuyện với cha mẹ hơn 10 phút, hai mắt không nhịn được đỏ hoe.
Mấy năm nay, cha mẹ nàng hình như có chút hối hận khi cho nàng tới Viên, trong điện thoại cũng không dám nói là mong nàng trở về nhà.
Nhưng trên thực tế, nàng cảm giác mình có lỗi với cha mẹ, vì Gia Minh mà ngay cả cha mẹ cũng không gặp, thực quá bốc đồng.
Tình yêu không phải là toàn bộ sinh mệnh cuộc đời, câu này ai cũng biết, thế nhưng thời trẻ khinh cuồng, ai có thể thực sự kiềm chế được tình cảm của mình đây?
Lúc đặt điện thoại trở lại, nàng xuống giường, tiếng đập cửa vang lên. Nàng đi tới ô cửa nhỏ nhìn ra ngoài, thấy một người đàn ông đại khái khoảng hơn 30 tuổi, mặc một bộ đồ tây trắng, đôi mắt màu xanh, đeo một cái kính nhỏ màu trắng, áo choàng màu vàng, có vẻ tương đối đẹp trai, hai tay khoanh trước ngực, mang theo một túi văn kiện, mắt thấy không có ai nói gì, hắn lại nhấn tiếp chuông cửa.
"Thầy Julian, cho em năm phút đồng hồ."
Mấy phút sau nàng đi ra ngoài mở cửa, hiện đã mặc trang phục mùa đông chỉnh tề, đã rửa mặt, trải qua cái đầu, trên tay vẫn cầm một cái bàn trải đánh răng:
"Em còn phải đánh răng, mời vào."
"À, tôi đang suy nghĩ... thực ra em cho tôi nhìn thấy bộ dáng em mới ngủ dậy một lần cũng không vấn đề gì, không phải sao? Như vậy sẽ không lãng phí mấy phút đứng bên ngoài mấy phút..."
"Xin lỗi."
Trả lời một câu lạnh nhạt, Linh Tĩnh đóng cửa phòng toilet, sau một lát nàng ra ngoài, tất cả đã gọn gàng nghiêm chỉnh:
"Thầy Julian, em nghĩ… hôm qua em đã xin phép rồi..."
"Không phải vì chuyện này."
Julian vẫn duy trì nụ cười mê người:
"Tôi biết hôm nay là ngày quan trọng nhất trước năm mới của người Trung Quốc, cho nên mấy người bạn của tôi giới thiệu cho tôi một nhà hàng Trung Quốc rất ngon, khuya hôm nay ở đó có một cuộc gặp mặt, tôi cho rằng mình có thể mời em qua đó tham gia một chút."
Gian phòng không lớn, Julian ngồi ở trên salon, Linh Tĩnh ngồi ở mép giường suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu cười:
"Thực ra, hôm nay em không muốn tham gia hoạt động như vậy..."
"Ok, nếu như tôi nói là tôi muốn tham gia để trải nghiệm một chút phong tục của người Trung Quốc, muốn em có thể đi cùng thì sao... Em cũng biết, tôi không hiểu Trung Quốc nhiều cho lắm, tiếng Trung cũng hơi bị khó khăn."
Trầm mặc trong chốc lát, Linh Tĩnh gật đầu:
"Nếu như thầy muốn, em sẽ đi."
Tới viên mấy năm nay, thầy Julian là một trong những người nàng quen nhất, thầy giáo này còn trẻ, hơn nữa còn có tài hoa, không chỉ tham dự diễn xuất năm mới trong phòng âm nhạc vàng, thậm chí còn là giáo viên âm nhạc danh dự của vương thất Úc.
Người này giúp nàng không ít, giới thiệu nàng tới ca kịch viện làm việc ngoài giờ, khiến cho nàng có đủ tiền sống và học tập ở nước ngoài. Gian phòng nàng đang ở cũng thuộc loại tương đối khá trong trường, cũng do hắn giới thiệu mới có được.
Gia Minh lúc đi đưa cho nàng một chi phiếu, trong đó có viết địa chỉ người liên lạc, bảo là đã thu xếp hết cả, nhưng nàng vẫn giữ, bởi nàng muốn khi nàng trở lại, hắn phải xin lỗi nàng.
Julian nhìn nàng vài lần, sau đó cười lắc đầu:
"Nói đùa thôi, chẳng qua chỉ muốn thay đổi phong cách xã giao của em một chút, nếu không thích tôi cũng không miễn cưỡng, thực ra tôi hôm nay tới đây là muốn đưa cho em những văn kiện này."
Hắn lắc lư cái túi, nói:
"Năm ngoái từng nói chuyện với em về việc sau khi tốt nghiệp, lúc đó cũng chỉ thuận miệng nói, em thuận miệng cự tuyệt, nhưng mà tôi mong em có thể suy nghĩ lại một chút, mục đích của em đã đạt được, danh vọng cũng không nhỏ, có mấy công ty cũng biểu lộ ý đồ, mong muốn em ở lại Châu Âu phát triển. Tôi cũng đã liên hệ với một vài người bạn, giúp em xây dựng một kế hoạch, tôi sẽ đảm nhiệm là người đại diện cho em, cho em bước thẳng lên diễn ở phòng nhạc vàng."
"Thầy, chuyện này..."
Julian phất phất tay:
"Em có tài hoa, có linh tính, chỉ cần tiếp tục phát triển nhất định có thể thu được thành công rất lớn, bởi vì nhiều chuyện, tôi đã mất đi linh tính, cũng không cách nào chuyên chú vào đàn dương cầm, cho nên hi vọng có thể bỏ nó một thời gian, mong là tìm lại được cảm giác khi xưa, hiện giờ chỉ có em mới làm được."
Hắn kéo tay Linh Tĩnh, đặt túi văn kiện vào đó, trước khi đối phương có bài xích hắn đã buông tay ra.
Linh Tĩnh nhíu nhíu mày:
"Thầy, em sẽ không ở lại Âu Châu..."
"Không cần trả lời nhanh như vậy, có thể suy nghĩ thêm vài ngày, vài ngày, tôi còn có việc, đi trước."
Julian nhìn đồng hồ đeo tay một chút, phất tay rời đi, Linh Tĩnh đưa hắn tới cửa, nhìn thân ảnh kia xuống lầu, sau đó đóng cửa lại, đem túi văn kiện bỏ vào ngăn kéo.
Nàng với cuốn sách ở đầu giường nhét luôn vào trong đó, định bỏ đi nhưng sau khi do dự một lát thì mở ra, sau khi xem xong lại khép lại, ánh sáng lúc này đã chiếu rọi toàn bộ gian phòng, thân ảnh kia ngồi ở mép giường, cô đơn trong ánh sáng...
Julian đi ra khởi nhà, từ trong túi tiền móc ra hai tờ vé vào cửa nhà hàng Trung Quốc, hắn nhìn mấy lần, sau đó xé rách và ném vào thùng rác.
Cách đó không xa, người bạn của hắn đang chờ, người kia đứng ở cửa xe nhìn thấy hắn thì nở nụ cười:
"Nhanh vậy mà đã ra rồi sao, đứng trước mặt cô bé đó cậu không biết nên nói chuyện gì cả nữa ư, tớ nghĩ đây là chuyện tốt, sao lại không thành công?"
"Nàng quá mẫn cảm, tớ không hi vọng vì chuyện này mà bị nàng ghét."
Vào xe, chiếc xe chậm rãi di chuyển:
"Vậy thì cậu thực sự muốn sắp xếp công việc cho nàng trong thời gian tơi? Muốn tạo ra một nữ thần âm nhạc phương Đông?"
Julian cười:
"Chắc tớ sẽ tới Trung Quốc."
"Ách?"
"Nàng rất cố chấp, sẽ không ở lại Âu Châu, cho nên tớ an bài cho nàng nhiều như vậy chỉ muốn nàng nhượng bộ, để cho tới theo nàng tới Trung Quốc một thời gian, hơn nữa... phương Đông biết đâu lại mang tới cho tớ nhiều linh cảm tốt, trước đây tớ cũng muốn tới đó rồi..."
"Đúng là kiên trì, tớ nghĩ cậu không thể chuyên chú vào đàn dương cầm là bởi vì..."
"Tớ hiện giờ đang tập trung vào một mình nàng."
"Giống như một nghệ thuật gia yêu thích tác phẩm của mình?"
"Đúng vậy."
Julian gật đầu, nói:
"Thật giống như... mỗi một nghệ thuật gia đều yêu thích tác phẩm của mình."
Sau khi ô tô đi khuất góc đường, hắn chợt nhớ tới cuốn sách trên đầu giường, ảnh chụp ở bên trong hắn đã nhìn thấy.
Đó là một tấm hình có một người đàn ông và haic ô gái, trong bức hình này, Tinh Linh cười tới mức xinh đẹp động lòng người, hoặc linh động dễ thương, đây là sự hạnh phúc, đã 3 năm nay, nàng không còn cười như vậy nữa rồi.
Có một ngày sẽ xuất hiện trở lại...
Chiếc xe lao nhanh qua những dãy nhà xa hoa, hắn nghĩ như vậy, hai hàng lông mày giãn ra.
Cũng vào lúc này, Linh Tĩnh ngồi trong ánh sáng, đặt cuốn sách ở trên đùi, ánh mắt mê lý.
Cách xa vặn dặm, ở trên một con đường vắng, một nam tử đẩy xe hàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đêm chuẩn bị kết thúc, ánh trăng mờ mạt, lúc sáng lúc tối, nhuộm đẫm một khuôn mặt chứa đầy kỷ niệm…
***
Đối với Mục Thanh Thanh mà nói, đêm tất niên hôm nay không được tốt cho lắm.
Tối hôm trước ngủ mà cứ sợ bóng sợ gió, thi thể A Thử được người của Tiểu Kha phát hiện, giống như cái băng nhóm tội phạm kia nảy sinh mâu thuẫn nội bộ tử chiến với nhau, khả năng tiến hành trả thù với nàng rất lớn.
Dựa theo những quy luật cũ, thời gian này chắc chắn sẽ dễ phát hiện tung tích của đối phương, cho dù là trả thù hay bỏ trốn cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết.
Vậy mà hai ngày qua đi, đám người Ngân Hổ giống như biến mất khỏi nhân gian, vốn trước kia còn có một chút đầu mối, nay bốc hơi trong không khí.
Vụ án không phá được, đêm 30 đã tới, một số tên nghi vấn được thả ra, nàng giống như một hài tử bị người ta bỏ rơi trên đường, trong lòng im lặng.
Thực ra, chủ yếu không phải vì vụ án, mà ở bên cạnh nàng không có bạn bè gì cả, sáng nay mọi người lục tục rời nhiệm sở, nàng chẳng biết tới nơi nào, trở về nhà cũng chỉ xem phim, cho nên chiều nay, nàng một mình ngồi trong phòng đọc đi đọc lại các tình tiết của vụ án tới mấy lần.
Thực ra, trong Cục công an này không phải là không có người, nhưng mà việc sắp xếp ngày tết không giống như bình thường, bình thường thì có thể tụ tập với nhau đánh bài, nhưng hiện giờ nàng hơi sợ, nói thẳng ra là không muốn người khác phát hiện một mình mình cô độc.
Nàng một mình tự đắc ngồi trong phòng sắp xếp hồ sơ tới 5h30 chiều, sau đó gọi điện về nhà và mấy người bạn ân cần hỏi thăm tình hình chúc tết, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đi qua ngã tư mỗi ngày nàng vẫn đi, nhìn sang đầu đường phía chợ, trên phố xá lúc này cơ bản chẳng có bóng người nào, mọi người hiện giờ đang ở nhà chuẩn bị cho bữa cơm tất nhiên của mình, chỉ còn một chiếc xe bán hạt dẻ, đứng cô độc trong tuyết.
Có nên gọi hắn về hay không...
Ý nghĩ mới chỉ lóe lên, nàng đã lập tức lắc đầu, nhấn ga rời đi, coi như mình chưa tới nơi này.
Bởi vì có nói cũng vô ích, nếu nàng mạo hiểm đẩy xe đi, thì kiểu gì cũng phải đề phòng cái xẻng nguy hiểm, muốn nói chuyện với hắn lúc bình thường thật là khó.
Đêm hôm trước thấy đối phương đột nhiên mở miệng nói chuyện, nàng hơi chần chừ, sau đó tận dụng thời gian hỏi một số câu, đó là một số địa điểm, quả nhiên là có hiệu quả.
Thấy nàng hỏi, tên ngốc kia đứng im chần chờ một lát, sau đó day day trán, khàn khàn nói ra ba chữ, sau đó có hỏi thế nào đi nữa, đối phương cũng không có phản ứng.
Gian nhà trở lại trong im lặng, nhưng cũng đã chứng minh, thực thế đối phương không phải là người ngu ngốc, mà cơn đau đã khiến cho hắn bị bệnh tinh thần.
Đột nhiên, nàng cũng nhớ tới một cái tên rất bình thường mà hắn ngẫu nhiên nói ra, chỉ có ba chữ... Cố Gia Minh... Cũng khó trách nàng cảm thấy quen tai, có khi nàng đã nhắc tới tên người này rồi...
Đi thẳng về nhà, thay quần áo, lôi một đống đồ dự trữ trong tủ lạnh như thịt, rau dưa ra làm.
Tết, vốn nàng nghĩ làm một nồi lẩu nhỏ, sau đó tự mình thưởng thức cũng tương đối lý tưởng, nhưng vấn đề là nàng không có bếp lẩu, cũng đành vậy, nàng vừa xem tivi vừa nhặt rau, rửa đồ ăn.
Sau đó nàng đem thịt bỏ lên cái thớt chặt, chặt, chặt, chặt, sau đó đi chuẩn bị đồ dùng các thư.
Mỗi người một cái bát nhỏ, nhìn vậy mà nàng cảm thấy vui mừng, dựa theo kinh nghiệm của nàng, cái tên kia trở về là bữa cơm cũng hoàn tất.
Sau đó, chương trình giao thừa đã tới...
Bình luận facebook