Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 430
Bấm vào đây để xem nội dung.
Đêm, Hồng Kông.
"Năm 2002, khi tao còn ở trong trại giam Ô Hà Lĩnh..."
Lúc này tình thế đã khẩn trương thêm từng giây, nhưng nó cũng có phần hơi cổ quái. Thực ra thì thời gian không lâu, nhưng mà do mọi người quá chăm chú, cho nên nó có cảm giác giằng co.
Ban đầu Cường ngốc chỉ muốn bắt được con tin rồi rời đi, nhưng lúc này trong lòng hắn đang suy tính thiệt hơn, lại thấy sắc mặt A Nguyên biến đổi, hắn cắn răng.
"Mày rốt cuộc đang làm gì!"
Hắn gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên thay đổi họng súng, chỉ về hướng nam nhân đứng cạnh bàn bạc, Phương Vũ Tư đang ngồi dưới đất kêu lên kinh hãi.
Cùng lúc đó, A Nguyên đột nhiên kịp phản ứng, chém một tay ra, đè mạnh khẩu súng của đối phương xuống đất.
"Mày muốn chết à... Ách..."
Cái tay này của hắn vốn dùng để giữ cổ con tin, lúc này buông ra, Mân Chiến nắm lấy cơ hội, lao mình về phía trước, thoát khỏi họng súng.
Dường như động tác này là tín hiệu, hơn 10 người ở xung quanh liên tiếp nổ súng.
Mân Chiến lao ra được một bước, sau đó đột nhiên quay người trở lại, trở tay đoạt súng, hơn 10 người xung quanh động thủ, tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, vô số tia lửa xuất hiện trên trần nhà, tung tóe khắp nơi.
Cảnh tượng hỗn loạn này chỉ kéo dài khoảng mấy chục giây, một số bàn bạc bị lật ngược, vụn gỗ bay khắp nơi, tú-lơ-khơ, xúc xắc, có người ngã xuống trong vũng máu, có người khóc gọi, có người quát bảo phải lao ra bên ngoài.
Đợi khi tình hình yên tĩnh lại, thì tất cả đã trở thành một đống hỗn loạn.
Mân Côn hô to:
"Đuổi theo bọn họ, giết chết cho tao!"
Sau đó lại kêu:
"Mau gọi xe cứu thương, nhanh lên một chút!"
Mân Chiến gục ở trên mặt đất cách vị trí của Phương Vũ Tư không xa. Lúc hắn đoạt súng bị bắn bay ra ngoài, ngực trúng đạn, lúc này dường như đang hấp hối.
Đường Lực cũng dính một súng, bị thương ở cánh tay, lúc này đang được mấy tên vệ sĩ dìu ngồi xuống.
Đám người do Vi Chí Cường mang tới đã chết hai người, những tên khắc đã trốn thoát, đa phần đều bị thương, không biết là có chạy thoát hay không.
Gia Minh đứng im nhìn mọi nơi, phân biệt tình hình trong sòng bạc, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, dường như cảm thấy có chút không đúng. Một thời gian sau, thanh âm xe cảnh sát lan tới, sau đó một đám cảnh sát lao vào.
Dưới tình huống này không có cách nào quản chuyện của người khác cả. Nhóm cảnh sát đầu tiên chỉ phụ trách sơ tán, Phương Vũ Tư kinh hồn kéo Gia Minh tới quầy bar, lấy cho mình một chai bia, lại đưa cho Gia Minh một chai.
Chỉ chốc lát sau, có một nhóm cảnh sát thứ hai lao vào, những người này đa phần là mặc thường phục.
Phương Vũ Tư nhận ra một người trong tổ trọng án, đó là tổ trưởng Mộc Tra. Sau khi hắn đi vào không lâu, có một chiếc xe cứu thương lao tới.
Cảnh tượng lúc đó hỗn loạn tới cực điểm, cũng chẳng ai kịp nhận ra là có hơn 10 người đã tử thương.
Đường Lực và Mân Chiến bị thương đều được mang ra ngoài, một đám người đi theo ở phía sau.
Những người này chia làm hai đội, một đội là bên Mân Côn và đám tiểu đệ. Một đội là thành viên của tổ trọng án, hai bên mới nhìn mà đã phun lửa.
"Bây giờ con của tao trúng đạn rồi!"
Mân Côn lửa giận bốc lên, lớn tiếng kêu:
"Các ông không đi bắt hung thủ còn ở đây làm gì? Các người không đi bắt hung thủ hay sao?"
"Cảnh sát thì rất giỏi sao! Tao cho mày biết, con của tao mày xảy ra chuyện, tao bất chấp tất cả... Chuyện này tao sẽ không để yên, tuyệt đối không để yên!"
"Có đào ba thước đất cũng phải tìm ra đám người kia! Ông hiện giờ bắt tôi hay đi bắt hung thủ! Bắt được đám người kia tất sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho việc này!"
Mân Côn lăn lộn vài chục năm, cũng đại khái hiệu quả khi con minhfbij thương. Lúc này hắn đã mất đi lý trí, cùng với đám tiểu đệ giằng co với cảnh sát.
Thái độ của Mộc Tra vô cùng nghiêm túc, hắn nói cái gì chẳng ai nghe thấy gì cả, mà hình như hắn chẳng nói câu nào.
Mân Côn dường như bị lửa giận trùm con mắt, có thể nghĩ đây là đả kích lớn như thế nào với hắn.
Đoàn người đi theo cáng cứu thương ra ngoài, đi qua phòng khách, Mân Côn đang đi ra cửa thì vô ý liếc sang bên này một cái, sau đó hai mắt đầy tơ máu đứng lại, trong chốc lát, hắn vung tay lên, bước tới bên này.
Phương Vũ Tư nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy thì trong lòng lạnh băng, không biết là có quan hệ tới mình hay không.
Nhưng mà, khi tới bên cạnh nàng, hắn không động tới nàng, mà là nhìn chằm chằm vào Gia Minh đang uống bia vui vẻ.
Sau đó vài giây, tên lão đại này đứng thẳng nhìn xuống Gia Minh, nói:
"Lúc đó hắn nói với mày cái gì?"
Hòa Nghĩa Thắng có thế lực khá lớn ở Hồng Kông, thủ hạ có tới mấy ngàn thủ hạ, chính phủ cũng không dám động tới hắn, cũng bởi vì lý do này, hắn mới dám gắt gỏng với Mộc Tra.
Tên lão đại này hiện giờ lộ rõ khí thế muốn truy cứu, người bình thường chỉ nhìn thấy cũng sợ hãi run rẩy.
Nhưng mà ở chỗ này, Gia Minh nghiễm nhiên coi hắn trở thành không khí, hắn vui vẻ uống một hớp bia, lại chép chép miệng, giống như là đang thưởng thức cái gì đó gật đầu.
Mân Côn cúi người, nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Nói ---- "
"Mân tiên sinh, chuyện này..."
Phương Vũ Tư đứng lên, nàng còn chưa nói xong, Mân Côn đang cố sức phất tay.
"Cô câm miệng cho tôi! Ngồi xuống!"
Mân Côn hai mắt đỏ như máu, Phương Vũ Tư cắn răng, quật cường đứng lại.
Lúc này hắn không có hứng thú quản nhiều chuyện, gật đầu, lại nhìn về Gia Minh, trầm giọng nói:
"Chuyện này tao muốn truy cứu, mày không nói thì mày nhất định phải chết!"
-o0o-
"Mân tiên sinh."
Lúc này Mộc Tra đứng bên cạnh mở miệng, mặc dù hắn có chút nghi hoặc khi Phương Vũ Tư và Gia Minh ở chỗ này, nhưng hiện giờ không phải là lúc nghi vấn:
"Ông làm như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
"Có người kiện tao đe dọa hay sao."
Mân Côn quay đầu lại trừng mắt hắn, sau đó lại nhìn về phía Phương Vũ Tư, nói:
"Chuyện này tao không cấp cho ai thể diện cả! Hắn không nói? A, nếu như không có hắn ở đây thì tình hình sao lại tới mức này? Nếu như các người không có quan hệ với đám kia, vậy tại sao họ lại thảo luận... Hừ!"
Lúc trước khi Cường ngốc trở mặt nói chuyện điện thoại với hắn, Mân Côn đã tăng thêm rất nhiều cảnh vệ bên gười, đây cũng là lý do mà thủ hạ của hắn có rất nhiều người mang súng.
Nếu không có Gia Minh đem 1000 vạn ra đặt cược, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn, hấp dẫn sự chú ý của đám thủ hạ, thì Cường ngốc khẳng định không có khả năng bắt cóc con tin thành công.
Hơn nữa, sau đó A Nguyên có phản ứng trước mặt Gia Minh, Mân Côn lúc này đã cho rằng người có quan hệ.
Phương Vũ Tư bắt đầu trầm mặt, nàng biết khá nhiều người, nhưng lúc này không tiện giải thích, mà nàng cũng không rõ tình hình như thế nào. Mà cho dù có giải thích, Mân Côn cũng chẳng chịu nghe.
Đúng vào lúc này, Gia Minh đứng lên, dường như hắn rất vui vẻ, nên tiện tay ném chia bia vào thùng rác.
Mân Côn nhìn động tác của hắn, cười lạnh hai tiếng, xoay người sang phải, rồi đột nhiên quay ngược trở lại:
"Con mẹ mày!"
Hai tay của hắn đẩy mạnh vào ngực Gia Minh, vóc người hắn không tính là cao to, nhưng khổ người lại đậm, cú đẩy như vậy, người bình thường có lẽ phải bay ra sau vài mét.
Đúng vào lúc này, có người kêu lên:
"Ông muốn làm gì!"
Hóa ra là Mục Thanh Thanh cùng Đinh Hùng đang chạy tới.
Gia Minh không hề động đậy, nhưng Mân Côn lại lịch bịch bật ngược lại phía sau, đảo người rồi ngã xuống đất.
Mục Thanh Thanh vừa chạy tới định đưa tay ngăn cản cũng kinh ngạc.
Tình cảnh này làm cho vô số người ngạc nhiên, dù sao Mân Côn cũng không phải là người trẻ tuổi, con của hắn bị thương nên tâm tình kích động, dùng lực với người khác là chuyện bình thường.
Nhưng mà lúc nãy không ai để ý tới, Gia Minh đã nắm tay lại, nhưng bởi vì Mục Thanh Thanh đưa tay phải ra cản, cho nên hắn lại chậm rãi buông ra.
Giả sử như Mục Thanh Thanh chỉ chậm khoảng nửa giây, tình cảnh trước mắt sẽ biến thành náo loạn, vô số người sẽ không quên được.
Cú ngã này làm cho Mân Côn cảm thấy rất mất thể diện, nhưng Mân Côn cũng nhờ đó mà tỉnh táo lại, từ trên mặt đất bò dậy, lại hung hăng nhìn Gia Minh, sau đó xoay người rời đi:
"Chúng ta tới bệnh viện."
Sau một khắc, Mộc Tra chắn phía trước, bắt đầu mở miệng:
"Xin lỗi, tôi nói rồi, các người phải đi Cục cảnh sát."
Mân Côn nghiêng đầu, mở to hai mắt nhìn đối phương, hai nhóm người đồng thời im lặng, bầu không khí trở nên khó chịu.
Sau một lát, vị lão đại này nói từng chữ một:
"Ông không gánh nổi trách nhiệm này đâu, Thanh tra Mộc!"
"Sử dụng súng, có người chết, người không gánh nổi trách nhiệm bây giờ ông đấy, Côn ca."
Mộc Tra vẫn như đống đất, nói năng vô tư:
"Ông bây giờ có ba sự lựa chọn, thứ nhất, ông và đám anh em phía sau theo tôi tới cục cảnh sát, sau khi làm xong mọi chuyện thì giao lại cho luật sư phụ trách. Tôi biết các ông có thói quen tìm người chịu tội thay, nhưng mà nói một cách đơn giản, lần này sẽ có một nhóm ngồi tù. Thứ hai, hiện tại các ông cầm súng bắn chúng tôi, nếu ông chạy thoát tôi sẽ phát lệnh truy nã. Thứ ba, ông rất quen với sếp của tôi, quen tới mức có thể bảo ông ấy giúp ông, hiện giờ bảo ông ta điện cho tôi thả ông. Ông nghĩ thế nào?"
Tiếng xe cảnh sát lại truyền tới, một nhóm cảnh sát khác lại xông vào trong khách sạn.
Mân Côn hít sâu một hơi, lấy tay chỉ vào ngực đối phương:
"Bây giờ con của tôi bị trúng đạn, nó có thể sống qua đêm nay hay không rất khó nói... Hiện giờ tôi muốn đi bệnh viện, thả một con đường, sau này chúng ta dễ gặp mặt."
Thật lâu sau, Mộc Tra than thở mở tay ra, khóe miệng tươi cười:
"Tôi rất tiếc."
Nụ cười kia có vẻ rất sung sướng khi người khác gặp họa.
Lúc này, khi ánh mắt Mân Côn trở lên oán độc, thì cảnh sát đã bắt từng nhóm người lên xe.
Mộc Tra nhìn đám người Phương Vũ Tư cười cười:
"Theo như bọn họ nói, các người hình như cũng có liên quan, cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải lấy khẩu cung và ghi biên bản. Tôi sẽ cho Tiểu Bàn đi cùng với các người, đội trưởng Mục, đội trưởng Đinh, các người cũng tới đây rồi thì tôi bàn giao cho các người."
Trên đường trở lại biệt thự của Phương Vũ Tư, Mục Thanh Thanh và Đinh Hùng hỏi rõ tình hình xảy ra, họ đều có chút nghi hoặc:
"Tổ trưởng của anh bình thường cũng làm án kiểu như vậy à?"
"Không phải đâu."
Tiểu Bàn nhíu mày, lắc đầu:
"Tuy rằng cũng có người gọi ông ấy là người đá Mộc Tra, nhưng vẫn còn nhân tính hóa, cô thấy đấy, mọi người quen với Phương tiểu thư, cho nên có thể lấy khẩu cung ở nhà. Chỉ là buổi tối hôm nay khác với những lúc bình thường… hình như được quán triệt rất gắt..."
Hắn suy nghĩ một hồi, nói:
"Lẽ nào ông ấy muốn tình thế thay đổi?"
12h đêm hôm đó, Mân Chiến chết trận.
Khi nhận được tin tức này, Phương Vũ Tư, Mục Thanh Thanh, Đinh Hùng vẫn còn ở trong phòng khách ăn khuya, tâm sự chuyện hôm nay, Gia Minh đã trở về phòng ngủ.
****
Trong phòng làm việc của Cục cảnh sát, Mộc Tra đứng trước cửa sổ hút thuốc, nhìn ra bóng đêm bên ngoài, người cảnh sát báo tin đứng sau lưng hắn có chút bận tâm:
"Tổ trưởng, cứ như vậy, Mân Côn sẽ phát điên..."
"A..."
Mộc Tra nở nụ cười, nói:
"Tôi chỉ sợ hắn không điên được thôi..."
***
Trong một căn phòng ở lầu 2, biệt thự của Phương Vũ Tư.
Trong một căn phòng hơi tối truyền tới tiếng đánh máy vi tính, khi Gia Minh của chúng ta đã ngủ, có một bóng người đang ngồi trước máy vi tính, liên tục tìm tòi tin tức liên quan tới hắn, đủ loại tư liệu.
Trong bóng đêm yên tĩnh, một trang mạng được bật lên...
Đêm, Hồng Kông.
"Năm 2002, khi tao còn ở trong trại giam Ô Hà Lĩnh..."
Lúc này tình thế đã khẩn trương thêm từng giây, nhưng nó cũng có phần hơi cổ quái. Thực ra thì thời gian không lâu, nhưng mà do mọi người quá chăm chú, cho nên nó có cảm giác giằng co.
Ban đầu Cường ngốc chỉ muốn bắt được con tin rồi rời đi, nhưng lúc này trong lòng hắn đang suy tính thiệt hơn, lại thấy sắc mặt A Nguyên biến đổi, hắn cắn răng.
"Mày rốt cuộc đang làm gì!"
Hắn gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên thay đổi họng súng, chỉ về hướng nam nhân đứng cạnh bàn bạc, Phương Vũ Tư đang ngồi dưới đất kêu lên kinh hãi.
Cùng lúc đó, A Nguyên đột nhiên kịp phản ứng, chém một tay ra, đè mạnh khẩu súng của đối phương xuống đất.
"Mày muốn chết à... Ách..."
Cái tay này của hắn vốn dùng để giữ cổ con tin, lúc này buông ra, Mân Chiến nắm lấy cơ hội, lao mình về phía trước, thoát khỏi họng súng.
Dường như động tác này là tín hiệu, hơn 10 người ở xung quanh liên tiếp nổ súng.
Mân Chiến lao ra được một bước, sau đó đột nhiên quay người trở lại, trở tay đoạt súng, hơn 10 người xung quanh động thủ, tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, vô số tia lửa xuất hiện trên trần nhà, tung tóe khắp nơi.
Cảnh tượng hỗn loạn này chỉ kéo dài khoảng mấy chục giây, một số bàn bạc bị lật ngược, vụn gỗ bay khắp nơi, tú-lơ-khơ, xúc xắc, có người ngã xuống trong vũng máu, có người khóc gọi, có người quát bảo phải lao ra bên ngoài.
Đợi khi tình hình yên tĩnh lại, thì tất cả đã trở thành một đống hỗn loạn.
Mân Côn hô to:
"Đuổi theo bọn họ, giết chết cho tao!"
Sau đó lại kêu:
"Mau gọi xe cứu thương, nhanh lên một chút!"
Mân Chiến gục ở trên mặt đất cách vị trí của Phương Vũ Tư không xa. Lúc hắn đoạt súng bị bắn bay ra ngoài, ngực trúng đạn, lúc này dường như đang hấp hối.
Đường Lực cũng dính một súng, bị thương ở cánh tay, lúc này đang được mấy tên vệ sĩ dìu ngồi xuống.
Đám người do Vi Chí Cường mang tới đã chết hai người, những tên khắc đã trốn thoát, đa phần đều bị thương, không biết là có chạy thoát hay không.
Gia Minh đứng im nhìn mọi nơi, phân biệt tình hình trong sòng bạc, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại, dường như cảm thấy có chút không đúng. Một thời gian sau, thanh âm xe cảnh sát lan tới, sau đó một đám cảnh sát lao vào.
Dưới tình huống này không có cách nào quản chuyện của người khác cả. Nhóm cảnh sát đầu tiên chỉ phụ trách sơ tán, Phương Vũ Tư kinh hồn kéo Gia Minh tới quầy bar, lấy cho mình một chai bia, lại đưa cho Gia Minh một chai.
Chỉ chốc lát sau, có một nhóm cảnh sát thứ hai lao vào, những người này đa phần là mặc thường phục.
Phương Vũ Tư nhận ra một người trong tổ trọng án, đó là tổ trưởng Mộc Tra. Sau khi hắn đi vào không lâu, có một chiếc xe cứu thương lao tới.
Cảnh tượng lúc đó hỗn loạn tới cực điểm, cũng chẳng ai kịp nhận ra là có hơn 10 người đã tử thương.
Đường Lực và Mân Chiến bị thương đều được mang ra ngoài, một đám người đi theo ở phía sau.
Những người này chia làm hai đội, một đội là bên Mân Côn và đám tiểu đệ. Một đội là thành viên của tổ trọng án, hai bên mới nhìn mà đã phun lửa.
"Bây giờ con của tao trúng đạn rồi!"
Mân Côn lửa giận bốc lên, lớn tiếng kêu:
"Các ông không đi bắt hung thủ còn ở đây làm gì? Các người không đi bắt hung thủ hay sao?"
"Cảnh sát thì rất giỏi sao! Tao cho mày biết, con của tao mày xảy ra chuyện, tao bất chấp tất cả... Chuyện này tao sẽ không để yên, tuyệt đối không để yên!"
"Có đào ba thước đất cũng phải tìm ra đám người kia! Ông hiện giờ bắt tôi hay đi bắt hung thủ! Bắt được đám người kia tất sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho việc này!"
Mân Côn lăn lộn vài chục năm, cũng đại khái hiệu quả khi con minhfbij thương. Lúc này hắn đã mất đi lý trí, cùng với đám tiểu đệ giằng co với cảnh sát.
Thái độ của Mộc Tra vô cùng nghiêm túc, hắn nói cái gì chẳng ai nghe thấy gì cả, mà hình như hắn chẳng nói câu nào.
Mân Côn dường như bị lửa giận trùm con mắt, có thể nghĩ đây là đả kích lớn như thế nào với hắn.
Đoàn người đi theo cáng cứu thương ra ngoài, đi qua phòng khách, Mân Côn đang đi ra cửa thì vô ý liếc sang bên này một cái, sau đó hai mắt đầy tơ máu đứng lại, trong chốc lát, hắn vung tay lên, bước tới bên này.
Phương Vũ Tư nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy thì trong lòng lạnh băng, không biết là có quan hệ tới mình hay không.
Nhưng mà, khi tới bên cạnh nàng, hắn không động tới nàng, mà là nhìn chằm chằm vào Gia Minh đang uống bia vui vẻ.
Sau đó vài giây, tên lão đại này đứng thẳng nhìn xuống Gia Minh, nói:
"Lúc đó hắn nói với mày cái gì?"
Hòa Nghĩa Thắng có thế lực khá lớn ở Hồng Kông, thủ hạ có tới mấy ngàn thủ hạ, chính phủ cũng không dám động tới hắn, cũng bởi vì lý do này, hắn mới dám gắt gỏng với Mộc Tra.
Tên lão đại này hiện giờ lộ rõ khí thế muốn truy cứu, người bình thường chỉ nhìn thấy cũng sợ hãi run rẩy.
Nhưng mà ở chỗ này, Gia Minh nghiễm nhiên coi hắn trở thành không khí, hắn vui vẻ uống một hớp bia, lại chép chép miệng, giống như là đang thưởng thức cái gì đó gật đầu.
Mân Côn cúi người, nhìn thẳng vào mắt hắn:
"Nói ---- "
"Mân tiên sinh, chuyện này..."
Phương Vũ Tư đứng lên, nàng còn chưa nói xong, Mân Côn đang cố sức phất tay.
"Cô câm miệng cho tôi! Ngồi xuống!"
Mân Côn hai mắt đỏ như máu, Phương Vũ Tư cắn răng, quật cường đứng lại.
Lúc này hắn không có hứng thú quản nhiều chuyện, gật đầu, lại nhìn về Gia Minh, trầm giọng nói:
"Chuyện này tao muốn truy cứu, mày không nói thì mày nhất định phải chết!"
-o0o-
"Mân tiên sinh."
Lúc này Mộc Tra đứng bên cạnh mở miệng, mặc dù hắn có chút nghi hoặc khi Phương Vũ Tư và Gia Minh ở chỗ này, nhưng hiện giờ không phải là lúc nghi vấn:
"Ông làm như vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
"Có người kiện tao đe dọa hay sao."
Mân Côn quay đầu lại trừng mắt hắn, sau đó lại nhìn về phía Phương Vũ Tư, nói:
"Chuyện này tao không cấp cho ai thể diện cả! Hắn không nói? A, nếu như không có hắn ở đây thì tình hình sao lại tới mức này? Nếu như các người không có quan hệ với đám kia, vậy tại sao họ lại thảo luận... Hừ!"
Lúc trước khi Cường ngốc trở mặt nói chuyện điện thoại với hắn, Mân Côn đã tăng thêm rất nhiều cảnh vệ bên gười, đây cũng là lý do mà thủ hạ của hắn có rất nhiều người mang súng.
Nếu không có Gia Minh đem 1000 vạn ra đặt cược, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn, hấp dẫn sự chú ý của đám thủ hạ, thì Cường ngốc khẳng định không có khả năng bắt cóc con tin thành công.
Hơn nữa, sau đó A Nguyên có phản ứng trước mặt Gia Minh, Mân Côn lúc này đã cho rằng người có quan hệ.
Phương Vũ Tư bắt đầu trầm mặt, nàng biết khá nhiều người, nhưng lúc này không tiện giải thích, mà nàng cũng không rõ tình hình như thế nào. Mà cho dù có giải thích, Mân Côn cũng chẳng chịu nghe.
Đúng vào lúc này, Gia Minh đứng lên, dường như hắn rất vui vẻ, nên tiện tay ném chia bia vào thùng rác.
Mân Côn nhìn động tác của hắn, cười lạnh hai tiếng, xoay người sang phải, rồi đột nhiên quay ngược trở lại:
"Con mẹ mày!"
Hai tay của hắn đẩy mạnh vào ngực Gia Minh, vóc người hắn không tính là cao to, nhưng khổ người lại đậm, cú đẩy như vậy, người bình thường có lẽ phải bay ra sau vài mét.
Đúng vào lúc này, có người kêu lên:
"Ông muốn làm gì!"
Hóa ra là Mục Thanh Thanh cùng Đinh Hùng đang chạy tới.
Gia Minh không hề động đậy, nhưng Mân Côn lại lịch bịch bật ngược lại phía sau, đảo người rồi ngã xuống đất.
Mục Thanh Thanh vừa chạy tới định đưa tay ngăn cản cũng kinh ngạc.
Tình cảnh này làm cho vô số người ngạc nhiên, dù sao Mân Côn cũng không phải là người trẻ tuổi, con của hắn bị thương nên tâm tình kích động, dùng lực với người khác là chuyện bình thường.
Nhưng mà lúc nãy không ai để ý tới, Gia Minh đã nắm tay lại, nhưng bởi vì Mục Thanh Thanh đưa tay phải ra cản, cho nên hắn lại chậm rãi buông ra.
Giả sử như Mục Thanh Thanh chỉ chậm khoảng nửa giây, tình cảnh trước mắt sẽ biến thành náo loạn, vô số người sẽ không quên được.
Cú ngã này làm cho Mân Côn cảm thấy rất mất thể diện, nhưng Mân Côn cũng nhờ đó mà tỉnh táo lại, từ trên mặt đất bò dậy, lại hung hăng nhìn Gia Minh, sau đó xoay người rời đi:
"Chúng ta tới bệnh viện."
Sau một khắc, Mộc Tra chắn phía trước, bắt đầu mở miệng:
"Xin lỗi, tôi nói rồi, các người phải đi Cục cảnh sát."
Mân Côn nghiêng đầu, mở to hai mắt nhìn đối phương, hai nhóm người đồng thời im lặng, bầu không khí trở nên khó chịu.
Sau một lát, vị lão đại này nói từng chữ một:
"Ông không gánh nổi trách nhiệm này đâu, Thanh tra Mộc!"
"Sử dụng súng, có người chết, người không gánh nổi trách nhiệm bây giờ ông đấy, Côn ca."
Mộc Tra vẫn như đống đất, nói năng vô tư:
"Ông bây giờ có ba sự lựa chọn, thứ nhất, ông và đám anh em phía sau theo tôi tới cục cảnh sát, sau khi làm xong mọi chuyện thì giao lại cho luật sư phụ trách. Tôi biết các ông có thói quen tìm người chịu tội thay, nhưng mà nói một cách đơn giản, lần này sẽ có một nhóm ngồi tù. Thứ hai, hiện tại các ông cầm súng bắn chúng tôi, nếu ông chạy thoát tôi sẽ phát lệnh truy nã. Thứ ba, ông rất quen với sếp của tôi, quen tới mức có thể bảo ông ấy giúp ông, hiện giờ bảo ông ta điện cho tôi thả ông. Ông nghĩ thế nào?"
Tiếng xe cảnh sát lại truyền tới, một nhóm cảnh sát khác lại xông vào trong khách sạn.
Mân Côn hít sâu một hơi, lấy tay chỉ vào ngực đối phương:
"Bây giờ con của tôi bị trúng đạn, nó có thể sống qua đêm nay hay không rất khó nói... Hiện giờ tôi muốn đi bệnh viện, thả một con đường, sau này chúng ta dễ gặp mặt."
Thật lâu sau, Mộc Tra than thở mở tay ra, khóe miệng tươi cười:
"Tôi rất tiếc."
Nụ cười kia có vẻ rất sung sướng khi người khác gặp họa.
Lúc này, khi ánh mắt Mân Côn trở lên oán độc, thì cảnh sát đã bắt từng nhóm người lên xe.
Mộc Tra nhìn đám người Phương Vũ Tư cười cười:
"Theo như bọn họ nói, các người hình như cũng có liên quan, cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải lấy khẩu cung và ghi biên bản. Tôi sẽ cho Tiểu Bàn đi cùng với các người, đội trưởng Mục, đội trưởng Đinh, các người cũng tới đây rồi thì tôi bàn giao cho các người."
Trên đường trở lại biệt thự của Phương Vũ Tư, Mục Thanh Thanh và Đinh Hùng hỏi rõ tình hình xảy ra, họ đều có chút nghi hoặc:
"Tổ trưởng của anh bình thường cũng làm án kiểu như vậy à?"
"Không phải đâu."
Tiểu Bàn nhíu mày, lắc đầu:
"Tuy rằng cũng có người gọi ông ấy là người đá Mộc Tra, nhưng vẫn còn nhân tính hóa, cô thấy đấy, mọi người quen với Phương tiểu thư, cho nên có thể lấy khẩu cung ở nhà. Chỉ là buổi tối hôm nay khác với những lúc bình thường… hình như được quán triệt rất gắt..."
Hắn suy nghĩ một hồi, nói:
"Lẽ nào ông ấy muốn tình thế thay đổi?"
12h đêm hôm đó, Mân Chiến chết trận.
Khi nhận được tin tức này, Phương Vũ Tư, Mục Thanh Thanh, Đinh Hùng vẫn còn ở trong phòng khách ăn khuya, tâm sự chuyện hôm nay, Gia Minh đã trở về phòng ngủ.
****
Trong phòng làm việc của Cục cảnh sát, Mộc Tra đứng trước cửa sổ hút thuốc, nhìn ra bóng đêm bên ngoài, người cảnh sát báo tin đứng sau lưng hắn có chút bận tâm:
"Tổ trưởng, cứ như vậy, Mân Côn sẽ phát điên..."
"A..."
Mộc Tra nở nụ cười, nói:
"Tôi chỉ sợ hắn không điên được thôi..."
***
Trong một căn phòng ở lầu 2, biệt thự của Phương Vũ Tư.
Trong một căn phòng hơi tối truyền tới tiếng đánh máy vi tính, khi Gia Minh của chúng ta đã ngủ, có một bóng người đang ngồi trước máy vi tính, liên tục tìm tòi tin tức liên quan tới hắn, đủ loại tư liệu.
Trong bóng đêm yên tĩnh, một trang mạng được bật lên...
Bình luận facebook