Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441
Xoát một cái, Tô Lạp Phổ xoay người lại, tay trái rút súng, chĩa họng súng vào trán của người kia, trong ánh lửa chập chòn, người nọ hai tay đút túi quần, nhún vai, lạnh nhạt nhìn hắn.
Vài giây sau đó, Tiểu Bàn nhìn thấy một bóng đen bay ra ngoài, ầm một tiếng đập vào máy móc, hắn không rõ cái gì rơi xuống đất, theo hắn đánh giá đó là một xác chết.
Chỉ có ở bên kia, trốn ở trong phòng và 10 tên lính đánh thuê ở trên mái nhà mới thấy rõ, người từ trong bóng tối bay ra, đập vào máy móc, xương cốt toàn thân nát bấy, chính là Tô Lạp Phổ.
Tô Lạp Phổ giống như một túi rác bị người ta ném đi, giống như là đã bị một con cự thú mai phục trong bóng tối cắn xé...
Tiếng súng đột nhiên trở nên kịch liệt.
Ngọn lửa vẫn bập bùng trong đêm, trong cái bập bùng sáng tối đó, người kia đứng trong góc phòng, nhìn lên bàn tay phải dính máu, sau đó giơ lên, liếm thử, khi xoay người lại, có một bóng người vọt sang hành lang khác.
Dưới tiếng súng mãnh liệt, tiếng tường đổ đá bay, người nọ hiển nhiên là muốn đột phá vòng vây, nhưng mà bị hỏa lực ép cho buộc phải trở về, hắn lao ra, ngẩng đầu nhìn thấy bóng người trước mặt, vô ý thức giơ súng, bóp cò, bằng một tiếng, viên đạn xẹt qua tai hắn, đập vào bức tường phía sau, gạch men lát tường nổ tung, bóng người kia ngẩn người.
"Gia, Gia Minh... sao cậu lại tới đây..."
Mục Thanh Thanh nhìn người đàn ông trước mặt, hơi chút sững sờ, lúc này nàng không có thời gian quna sát kỹ, khi nói xong một câu, lại quan sát làn đạn.
Nàng đi về phía trước, kéo theo Gia Minh ngồi xuống dưới đất, nhìn sang phía bóng tối của bên kia.
Phía trước có một bức tường dựng thẳng, có thể coi như là góc chết của đối phương, nàng nhìn cái cửa hông ở phía sau, thở dồn dập.
"Vừa rồi có người xông lại, cậu có gặp hắn không... Chúng ta không xông ra được, phải chạy trở về, cảnh sát cũng sắp đến rồi..."
Nói xong nàng nhìn khuôn mặt Gia Minh, nói:
"Cậu xảy ra chuyện gì vậy, bảo cậu cầm đồ về nhà, sao cậu lại trở về đây!"
Lúc này uy hiếp của cái chết đã ở gần trong gang tấc, nàng nói chuyện, cánh tay khẽ run, chỉ chỉ về cửa hông cách đó không xa:
"Tôi chỉ nói một lần thôi, cậu chạy theo tôi, có biết không? Một..."
Lúc này tình hình đã không cho phép chần chừ, lúc nãy nàng ở phía bên kia, cho nên không biết chuyện của Tô Lạp Phổ, chỉ nghe được một giọng nói:
"Tao tới rồi, chúng mày đều phải chết".
Dù sao thì cảnh sát cũng sắp tới rồi, nếu như không xông ra được thì phải kiên trì thêm vài phút.
"Ba" một tiếng, nàng kéo Gia Minh xông ra ngoài, giữa đường hình như là Gia Minh không cẩn thận đẩy nàng một cái, một viên đạn xẹt ngay qua sau lưng Mục Thanh Thanh, thân hình của nàng hơi lảo đảo, sau đó đạp mạnh một cái, phốc một tiếng đã đứng ở sau cửa công.
Gia Minh đứng ở sau lưng của nàng, quay đầu nhìn ra ngoài.
Dưới sự hướng dẫn của Mục Thanh Thanh, hai người dán vào tường đi qua mấy gian phòng, lúc đi tới phòng khách, đạn không ngừng từ bên ngoài trút xuống cửa sổ, phàm là những thứ gì có thể nhìn thấy từ bên ngoài, đã bị phá hỏng không còn chút gì cả.
Mộc Tra bị thương ngồi ở góc tường, Tiểu Bàn thì nép vào cửa sổ, Đinh Hùng tựa vào một bức tưởng đổ, xem ra trên tay cũng đã bị thương, lúc này còn đang chảy máu.
Mấy người còn lại đều tự tìm chỗ trốn, lúc nãy họ còn bắn trả, bya giờ thì không thể được, vì thò đầu ra ngoài là ăn đạn ngay, mấy người bị thương ở phía đó mà muốn qua bên này cũng là một vấn đề.
Mắt thấy có người vào, đám người Mộc Tra vốn đã giơ súng lên, sau đó hạ xuống, hắn một tay che vết thương trên bụng, đau tới mức đổ mồ hôi:
"Không có cách nào ư?"
"Bốn phía đều là địch nhân... tiếp viện sắp đến rồi chứ?"
"Đúng vậy..."
Nói thì nói vậy, nhưng mà lúc này hỏa lực của đối phương không ngừng phủ xuống, đang di chuyển vào bên trong, hiện giờ chỉ còn cách mạo hiểm xông ra ngoài, nếu như để cho họ tiếp cận thì sẽ chết cả.
Trong khi nói chuyện, một người cảnh sát chú ý tới người đàn ông phía sau Mục Thanh Thanh, hỏi:
"Sao hắn cũng tới đây..."
Câu hỏi này còn chưa dứt lời, thì trên cửa sổ đột nhiên rơi xuống một thứ, Mục Thanh Thanh quát to một tiếng "nằm xuống..." sau đó tiếng nổ ầm ầm vang lên, ngọn lửa lan tứ tung, khí nóng ép ra bốn phía.
Nhà xưởng rất lớn, lựa đạn không trúng ai, nhưng mà hơi ép cuồn cuộn, một số vật nhỏ như vụn gỗ, mảnh sắt bắn ra, đập vào trên tường, bụi bậm bay tứ tung, ngói trên nóc phòng cũng rơi cả xuống.
Cách đó không xa Đinh Hùng đẩy mạnh một thứ gì đó trên người, nhìn sang phía bên này, thấy Mục Thanh Thanh đang phủi bụi trên đầu, ngọn lửa chập chờn tạo thành những ánh sáng hư ảo, tiếng ông ông vang lên cả trong tay, mấy người lục tục bò dậy.
"Phải lập tức xông ra..."
"Không có cơ hội..."
"Đi bên kia."
"Phải liều mạng."
"Xin lỗi... là tôi hại mọi người..."
Trong lúc nguy cấp kiểu gì cũng có người không giữ được bình tĩnh, mọi người nói chuyện với nhau, ý tứ ai cũng hiểu, có một số người chỉ vào Gia Minh nói:
"Nhất định có lỗ thủng, nếu hắn có thể đi vào được, thì chứng tỏ vòng vây của họ vẫn sơ hở..."
Lời còn chưa dứt, lại một tiếng động lớn truyền tới, bức tường mà lúc nãy Gia Minh và Mục Thanh Thanh nép vào để đi bây giờ đổ ụp xuống. Mục đích của đám người kia là giết người, chúng cũng không hề cố kỵ gì cả, phóng cả lựu đạn vào trong.
Mục Thanh Thanh giơ tay lên, hướng phía bên ngoài nổ hai phát súng, một gã cảnh sát bị thương ở bên cạnh cũng “a” lên một tiếng, nổ súng.
Mục Thanh Thanh đi theo phía sau người này không ngừng nổ súng, cảm giác ù tai do lựu đạn nổ vẫn còn, tâm tình nàng bây giờ cũng hỗn loạn, có lẽ là sắp chết, nhưng lúc này không kịp nói chuyện từ biệt.
Bốn phía toàn là lửa, bụi, máu tươi, đạn xẹt, tất cả những hành động của họ hiện giờ đều có chút vô ý thức, là dũng khí lúc tuyệt vọng, bởi vì chỉ có thể làm vậy họ mới có hi vọng sống.
Nhưng mà cho dù có liều mạng cũng không bù đắp được sự chênh lệch hiện giờ, người đi trước Mục Thanh Thanh mới vọt tới chỗ cửa sổ, thì thân hình đã bay ngược trở lại, nàng hầu như có thể nhìn thấy máu tươi tung tóe trên thân thể người kia.
Tay phải cầm súng của hắn vẫn vung lên không trung, có lẽ hắn chưa kịp bắn một phát nào.
Nàng quan sát ở bên ngoài, thấy có ba tên đang cầm súng tự động, giống như là tử thần ngoài cửa sổ.
Cùng lúc đó, một bóng đen xẹt qua bên người nàng, đón lấy khẩu súng lục trên không trung, đẩy thi thể của đối phương sang một bên.
Bị trượt chân, Mục Thanh Thanh ngã xuống mặt đất, nàng vô ý thức vươn tay trái, tóm lấy áo của bóng đen kia.
Hành động này của nàng cảm giác như rất dài, dài tới mức vĩnh hằng, với lại nàng chưa hoàn toàn ngã xuống, nên vẫn nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có những điểm hồng, đó là của những người bên ngoài kia.
Cùng thời khắc đó, ở phía đối diện, Mân Côn cũng nhìn thấy đầu một tên địch nhân ở ngoài nở hoa.
Lúc này hắn đã chuẩn bị rời đi, người ở ngoài cửa sổ chính là lính đánh thuê của Tô Lạp Phổ, Mân Côn thực ra không quan tâm tới Tô Lạp Phổ, con của hắn đã chết, hắn chỉ quan tâm tới chuyện báo thù.
Cho dù như thế nào, hắn cũng phải thừa nhận, đám lính đánh thuê này rất có thực lực, từ lúc bắt đầu đã hoàn toàn áp đảo ưu thế, bọn chúng di chuyển tới trước sân, đám cảnh sát bên trong bị ép tới mức không còn khả năng nổ súng.
Hôm nay đám Mộc Tra chết chắc, trong khi hắn vẫn còn thời gian rời đi, hắn cũng có thể ăn nói với con mình ở dưới suối vàng. Nhưng đúng vào lúc hắn đứng dậy, có một đóa hoa máu từ phía trướ bắn tới.
Máu tươi phụt vào bức tường phía sau, đầu người kia bị bắn nát, một nửa sọ bắn ra ngoài, máu tươi tung tóe, khung cảnh điêu linh.
Người kia vẫn duy trì tư thế cầm súng ngã xuống, một gã thủ hạ thân tín đi tới chỗ hắn, khi đi qua cửa sổ, khuôn mặt hắn bị bắn mất một nửa, chỉ một thoáng mà xương cốt và máu tươi bắn tóe ra.
Một giây trước còn sống tốt, một giây sau đã ngửa mặt lên trời, cả cái cằm cũng chẳng còn nữa. Bản thân những người kia không hề hay biết, cũng không hề có sự phòng bị, cứ tự động đổ nhào xuống đất.
Mắt thấy tình cảnh như vậy, Mân Côn đứng im tại chỗ, trong nháy mắt đó, hắn có cảm giác trái tim mình đã ngừng đập...
Mấy giây sau đó, tiếng súng bắt đầu trở nên an tĩnh lại, lửa vẫn cháy, nhà xưởng vẫn hỗn độn, mọi người hoàn toàn không kịp phản ứng., Bọn họ vốn đã bắt đầu cố gắng bò dậy, mỗi người giơ súng, chuẩn bị liều mạng thì bây giờ chân tay luống cuống.
Mục Thanh Thanh đứng ở một góc, nhìn người đàn ông đã sống chung với mình hơn nửa năm đang cầm súng, lúc nãy hắn chính là người lấy băng đạn ở hông của nàng.
Bởi vì nàng do dự, kéo hắn ngồi xuống, nên trên người hắn bị bẩn, lúc này hắn đứng trước cửa sổ, một tay cầm súng ngắm ra bên ngoài, chuyện duy nhất hắn làm là bóp cò.
Ba tên cầm súng tự động ở ngoài đã ngã xuống, phía bên kia cũng còn có mấy người nữa, một thi thể ngã từ trên tầng cao xuống dưới, đầu bị bắn nát.
Không có người nói chuyện, mọi người cứ kinh ngạc như vậy nhìn người kia, ánh lửa chập chờn bất định, không ai có thể lý giải tình cảnh này, lúc nãy, địch nhân còn áp chế bọn họ, bây giờ một mình hắn áp chế cả đám người bên kia.
Mười mấy giây đồng hồ sau đó, Gia Minh hơi liếc nhìn Mục Thanh Thanh nói: "Tôi ra ngoài thanh lý, các người cũng chuẩn bị ra thôi."
Nói xong, hắn rút một thanh chủy ở bên người của một cảnh sát, nhảy ra cửa sổ, nương theo những vật yểm hộ ở trong sân, một lát sau, giết chóc bắt đầu xuất hiện.
Mộc Tra bò dậy, rất lâu sau mới có thể mở miệng nói:
"Đội trưởng Mục, người bạn kia của cô... Trước đây rốt cuộc là ai? Là bộ đội đặc chủng của giải phóng quân ư?"
"Ách, cái này..."
Mục Thanh Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần nói:
"Tôi cũng không rõ ràng lắm..."
Cảnh tượng vẫn còn chút ánh sáng, Mục Thanh Thanh bò lên tầng chót nhìn xuống dưới, thấy Gia Minh một tay cầm súng, đang đứng ở một góc bắn tỉa đối phương.
Nàng cẩn thận từng li từng tí đi tới, trốn ở sau mái hiên của nóc nhà nhìn ra ngoài, thế bao vây của đám người kia đã bị đánh tan, đã có người bắt đầu bỏ chạy.
Mỗi một lần Gia Minh nổ súng, trong bóng đêm lại có một người ngã xuống, có người kêu thảm thiết, có người ngay cả kêu cũng không kịp.
Nàng nhìn vào khuôn mặt của Gia Minh, thấy hắn lúc thì thâm trầm, lúc thì nghiêm túc, sắc mặt này nàng chưa nhìn thấy bao giờ.
Trước kia hắn có thể là chất phác, hoặc là thâm trầm, vậy mà vẻ mặt hôm nay... Nói như thế nào đây, giống như là một kỹ sư hoàn thành xuất sắc công việc của mình, đang tính toán cẩn thận tỉ mỉ, ngoại trừ... nhưng bây giờ hắn đang giết người.
Nàng không biết mình có nên ngăn cản hắn không nữa, cũng không biết hắn còn có thể nghe mình hay không, đám Mộc Tra bây giờ không ai dám đi lên ---- chẳng ai biết hắn đang ở trong trạng thái như thế nào.
Trước kia, khi Mục Thanh Thanh giới thiệu Gia Minh cho bọn họ, nàng đều nói là Gia Minh có bệnh trong đầu.
Tiếng còi xe cảnh sát truyền tới, lần này đại quân đã kéo tới, giống như là bắt đầu lên núi. Khi Mục Thanh Thanh muốn nói chuyện thì Gia Minh cũng bỏ súng xuống.
"Chúng ta gặp lại sau nhé."
"Cái gì?"
"Mấy năm nay tôi ngẩn ngơ, có một số việc vẫn chưa hiểu rõ, nên không hi vọng có ai điều tra tôi cả."
"Cậu, cậu muốn đi..."
Gia Minh đưa tay vỗ vỗ đầu:
"Muốn đi tìm một số người, làm một số việc, nhà của cô ở Giang Hải, có lẽ tôi sẽ tới tìm cô cũng không chừng. Nhà của tôi... chắc cũng ở Giang Hải."
Mục Thanh Thanh nhìn hắn:
"Cậu đã khôi phục trí nhớ?"
"Không tính là toàn bộ, nhưng một số việc vẫn nhớ."
Gia Minh cười cười, nụ cười hơi có phần cứng:
"Có một số chuyện tới khi gặp lại mới hiểu rõ được nó có ý nghĩa gì với tôi... Lần này cô dẫn tôi tới Hồng Kông bằng con đường riêng, sẽ mang lại cho cô phiền phức lớn đó, cô phải chuẩn bị tâm lý."
Mục Thanh Thanh gật đầu, sau đó có chút hào hiệp nhún vai:
"Cùng lắm là bị cách chức chứ gì, chắc cũng không tới mức ngồi tù..."
"Nếu như cô bị bắt, không cần lo lắng, tôi sẽ cứu cô ra."
"Chuyện này... không tới mức như vậy chứ... Ha hả..."
Mục Thanh Thanh nở nụ cười, nàng thấy Gia Minh từ trên lầu nhảy xuống dưới, thì mới nhớ ra một việc:
"Này, địa chỉ nhà của tôi là..."
"Nếu tôi tới, tôi sẽ điều tra ra."
Dưới lầu, bóng người kia phất phất tay, Mục Thanh Thanh đứng ở trong gió, máu tươi lan tỏa trong không khí, nàng nhìn bóng người kia càng đi càng xa, cuối cùng biến mất trong rừng cây.
Đột nhiên nàng bật cười, nụ cười có chút phức tạp, chẳng biết là trong lòng có tư vị gì nữa…
Vài giây sau đó, Tiểu Bàn nhìn thấy một bóng đen bay ra ngoài, ầm một tiếng đập vào máy móc, hắn không rõ cái gì rơi xuống đất, theo hắn đánh giá đó là một xác chết.
Chỉ có ở bên kia, trốn ở trong phòng và 10 tên lính đánh thuê ở trên mái nhà mới thấy rõ, người từ trong bóng tối bay ra, đập vào máy móc, xương cốt toàn thân nát bấy, chính là Tô Lạp Phổ.
Tô Lạp Phổ giống như một túi rác bị người ta ném đi, giống như là đã bị một con cự thú mai phục trong bóng tối cắn xé...
Tiếng súng đột nhiên trở nên kịch liệt.
Ngọn lửa vẫn bập bùng trong đêm, trong cái bập bùng sáng tối đó, người kia đứng trong góc phòng, nhìn lên bàn tay phải dính máu, sau đó giơ lên, liếm thử, khi xoay người lại, có một bóng người vọt sang hành lang khác.
Dưới tiếng súng mãnh liệt, tiếng tường đổ đá bay, người nọ hiển nhiên là muốn đột phá vòng vây, nhưng mà bị hỏa lực ép cho buộc phải trở về, hắn lao ra, ngẩng đầu nhìn thấy bóng người trước mặt, vô ý thức giơ súng, bóp cò, bằng một tiếng, viên đạn xẹt qua tai hắn, đập vào bức tường phía sau, gạch men lát tường nổ tung, bóng người kia ngẩn người.
"Gia, Gia Minh... sao cậu lại tới đây..."
Mục Thanh Thanh nhìn người đàn ông trước mặt, hơi chút sững sờ, lúc này nàng không có thời gian quna sát kỹ, khi nói xong một câu, lại quan sát làn đạn.
Nàng đi về phía trước, kéo theo Gia Minh ngồi xuống dưới đất, nhìn sang phía bóng tối của bên kia.
Phía trước có một bức tường dựng thẳng, có thể coi như là góc chết của đối phương, nàng nhìn cái cửa hông ở phía sau, thở dồn dập.
"Vừa rồi có người xông lại, cậu có gặp hắn không... Chúng ta không xông ra được, phải chạy trở về, cảnh sát cũng sắp đến rồi..."
Nói xong nàng nhìn khuôn mặt Gia Minh, nói:
"Cậu xảy ra chuyện gì vậy, bảo cậu cầm đồ về nhà, sao cậu lại trở về đây!"
Lúc này uy hiếp của cái chết đã ở gần trong gang tấc, nàng nói chuyện, cánh tay khẽ run, chỉ chỉ về cửa hông cách đó không xa:
"Tôi chỉ nói một lần thôi, cậu chạy theo tôi, có biết không? Một..."
Lúc này tình hình đã không cho phép chần chừ, lúc nãy nàng ở phía bên kia, cho nên không biết chuyện của Tô Lạp Phổ, chỉ nghe được một giọng nói:
"Tao tới rồi, chúng mày đều phải chết".
Dù sao thì cảnh sát cũng sắp tới rồi, nếu như không xông ra được thì phải kiên trì thêm vài phút.
"Ba" một tiếng, nàng kéo Gia Minh xông ra ngoài, giữa đường hình như là Gia Minh không cẩn thận đẩy nàng một cái, một viên đạn xẹt ngay qua sau lưng Mục Thanh Thanh, thân hình của nàng hơi lảo đảo, sau đó đạp mạnh một cái, phốc một tiếng đã đứng ở sau cửa công.
Gia Minh đứng ở sau lưng của nàng, quay đầu nhìn ra ngoài.
Dưới sự hướng dẫn của Mục Thanh Thanh, hai người dán vào tường đi qua mấy gian phòng, lúc đi tới phòng khách, đạn không ngừng từ bên ngoài trút xuống cửa sổ, phàm là những thứ gì có thể nhìn thấy từ bên ngoài, đã bị phá hỏng không còn chút gì cả.
Mộc Tra bị thương ngồi ở góc tường, Tiểu Bàn thì nép vào cửa sổ, Đinh Hùng tựa vào một bức tưởng đổ, xem ra trên tay cũng đã bị thương, lúc này còn đang chảy máu.
Mấy người còn lại đều tự tìm chỗ trốn, lúc nãy họ còn bắn trả, bya giờ thì không thể được, vì thò đầu ra ngoài là ăn đạn ngay, mấy người bị thương ở phía đó mà muốn qua bên này cũng là một vấn đề.
Mắt thấy có người vào, đám người Mộc Tra vốn đã giơ súng lên, sau đó hạ xuống, hắn một tay che vết thương trên bụng, đau tới mức đổ mồ hôi:
"Không có cách nào ư?"
"Bốn phía đều là địch nhân... tiếp viện sắp đến rồi chứ?"
"Đúng vậy..."
Nói thì nói vậy, nhưng mà lúc này hỏa lực của đối phương không ngừng phủ xuống, đang di chuyển vào bên trong, hiện giờ chỉ còn cách mạo hiểm xông ra ngoài, nếu như để cho họ tiếp cận thì sẽ chết cả.
Trong khi nói chuyện, một người cảnh sát chú ý tới người đàn ông phía sau Mục Thanh Thanh, hỏi:
"Sao hắn cũng tới đây..."
Câu hỏi này còn chưa dứt lời, thì trên cửa sổ đột nhiên rơi xuống một thứ, Mục Thanh Thanh quát to một tiếng "nằm xuống..." sau đó tiếng nổ ầm ầm vang lên, ngọn lửa lan tứ tung, khí nóng ép ra bốn phía.
Nhà xưởng rất lớn, lựa đạn không trúng ai, nhưng mà hơi ép cuồn cuộn, một số vật nhỏ như vụn gỗ, mảnh sắt bắn ra, đập vào trên tường, bụi bậm bay tứ tung, ngói trên nóc phòng cũng rơi cả xuống.
Cách đó không xa Đinh Hùng đẩy mạnh một thứ gì đó trên người, nhìn sang phía bên này, thấy Mục Thanh Thanh đang phủi bụi trên đầu, ngọn lửa chập chờn tạo thành những ánh sáng hư ảo, tiếng ông ông vang lên cả trong tay, mấy người lục tục bò dậy.
"Phải lập tức xông ra..."
"Không có cơ hội..."
"Đi bên kia."
"Phải liều mạng."
"Xin lỗi... là tôi hại mọi người..."
Trong lúc nguy cấp kiểu gì cũng có người không giữ được bình tĩnh, mọi người nói chuyện với nhau, ý tứ ai cũng hiểu, có một số người chỉ vào Gia Minh nói:
"Nhất định có lỗ thủng, nếu hắn có thể đi vào được, thì chứng tỏ vòng vây của họ vẫn sơ hở..."
Lời còn chưa dứt, lại một tiếng động lớn truyền tới, bức tường mà lúc nãy Gia Minh và Mục Thanh Thanh nép vào để đi bây giờ đổ ụp xuống. Mục đích của đám người kia là giết người, chúng cũng không hề cố kỵ gì cả, phóng cả lựu đạn vào trong.
Mục Thanh Thanh giơ tay lên, hướng phía bên ngoài nổ hai phát súng, một gã cảnh sát bị thương ở bên cạnh cũng “a” lên một tiếng, nổ súng.
Mục Thanh Thanh đi theo phía sau người này không ngừng nổ súng, cảm giác ù tai do lựu đạn nổ vẫn còn, tâm tình nàng bây giờ cũng hỗn loạn, có lẽ là sắp chết, nhưng lúc này không kịp nói chuyện từ biệt.
Bốn phía toàn là lửa, bụi, máu tươi, đạn xẹt, tất cả những hành động của họ hiện giờ đều có chút vô ý thức, là dũng khí lúc tuyệt vọng, bởi vì chỉ có thể làm vậy họ mới có hi vọng sống.
Nhưng mà cho dù có liều mạng cũng không bù đắp được sự chênh lệch hiện giờ, người đi trước Mục Thanh Thanh mới vọt tới chỗ cửa sổ, thì thân hình đã bay ngược trở lại, nàng hầu như có thể nhìn thấy máu tươi tung tóe trên thân thể người kia.
Tay phải cầm súng của hắn vẫn vung lên không trung, có lẽ hắn chưa kịp bắn một phát nào.
Nàng quan sát ở bên ngoài, thấy có ba tên đang cầm súng tự động, giống như là tử thần ngoài cửa sổ.
Cùng lúc đó, một bóng đen xẹt qua bên người nàng, đón lấy khẩu súng lục trên không trung, đẩy thi thể của đối phương sang một bên.
Bị trượt chân, Mục Thanh Thanh ngã xuống mặt đất, nàng vô ý thức vươn tay trái, tóm lấy áo của bóng đen kia.
Hành động này của nàng cảm giác như rất dài, dài tới mức vĩnh hằng, với lại nàng chưa hoàn toàn ngã xuống, nên vẫn nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có những điểm hồng, đó là của những người bên ngoài kia.
Cùng thời khắc đó, ở phía đối diện, Mân Côn cũng nhìn thấy đầu một tên địch nhân ở ngoài nở hoa.
Lúc này hắn đã chuẩn bị rời đi, người ở ngoài cửa sổ chính là lính đánh thuê của Tô Lạp Phổ, Mân Côn thực ra không quan tâm tới Tô Lạp Phổ, con của hắn đã chết, hắn chỉ quan tâm tới chuyện báo thù.
Cho dù như thế nào, hắn cũng phải thừa nhận, đám lính đánh thuê này rất có thực lực, từ lúc bắt đầu đã hoàn toàn áp đảo ưu thế, bọn chúng di chuyển tới trước sân, đám cảnh sát bên trong bị ép tới mức không còn khả năng nổ súng.
Hôm nay đám Mộc Tra chết chắc, trong khi hắn vẫn còn thời gian rời đi, hắn cũng có thể ăn nói với con mình ở dưới suối vàng. Nhưng đúng vào lúc hắn đứng dậy, có một đóa hoa máu từ phía trướ bắn tới.
Máu tươi phụt vào bức tường phía sau, đầu người kia bị bắn nát, một nửa sọ bắn ra ngoài, máu tươi tung tóe, khung cảnh điêu linh.
Người kia vẫn duy trì tư thế cầm súng ngã xuống, một gã thủ hạ thân tín đi tới chỗ hắn, khi đi qua cửa sổ, khuôn mặt hắn bị bắn mất một nửa, chỉ một thoáng mà xương cốt và máu tươi bắn tóe ra.
Một giây trước còn sống tốt, một giây sau đã ngửa mặt lên trời, cả cái cằm cũng chẳng còn nữa. Bản thân những người kia không hề hay biết, cũng không hề có sự phòng bị, cứ tự động đổ nhào xuống đất.
Mắt thấy tình cảnh như vậy, Mân Côn đứng im tại chỗ, trong nháy mắt đó, hắn có cảm giác trái tim mình đã ngừng đập...
Mấy giây sau đó, tiếng súng bắt đầu trở nên an tĩnh lại, lửa vẫn cháy, nhà xưởng vẫn hỗn độn, mọi người hoàn toàn không kịp phản ứng., Bọn họ vốn đã bắt đầu cố gắng bò dậy, mỗi người giơ súng, chuẩn bị liều mạng thì bây giờ chân tay luống cuống.
Mục Thanh Thanh đứng ở một góc, nhìn người đàn ông đã sống chung với mình hơn nửa năm đang cầm súng, lúc nãy hắn chính là người lấy băng đạn ở hông của nàng.
Bởi vì nàng do dự, kéo hắn ngồi xuống, nên trên người hắn bị bẩn, lúc này hắn đứng trước cửa sổ, một tay cầm súng ngắm ra bên ngoài, chuyện duy nhất hắn làm là bóp cò.
Ba tên cầm súng tự động ở ngoài đã ngã xuống, phía bên kia cũng còn có mấy người nữa, một thi thể ngã từ trên tầng cao xuống dưới, đầu bị bắn nát.
Không có người nói chuyện, mọi người cứ kinh ngạc như vậy nhìn người kia, ánh lửa chập chờn bất định, không ai có thể lý giải tình cảnh này, lúc nãy, địch nhân còn áp chế bọn họ, bây giờ một mình hắn áp chế cả đám người bên kia.
Mười mấy giây đồng hồ sau đó, Gia Minh hơi liếc nhìn Mục Thanh Thanh nói: "Tôi ra ngoài thanh lý, các người cũng chuẩn bị ra thôi."
Nói xong, hắn rút một thanh chủy ở bên người của một cảnh sát, nhảy ra cửa sổ, nương theo những vật yểm hộ ở trong sân, một lát sau, giết chóc bắt đầu xuất hiện.
Mộc Tra bò dậy, rất lâu sau mới có thể mở miệng nói:
"Đội trưởng Mục, người bạn kia của cô... Trước đây rốt cuộc là ai? Là bộ đội đặc chủng của giải phóng quân ư?"
"Ách, cái này..."
Mục Thanh Thanh lúc này mới phục hồi tinh thần nói:
"Tôi cũng không rõ ràng lắm..."
Cảnh tượng vẫn còn chút ánh sáng, Mục Thanh Thanh bò lên tầng chót nhìn xuống dưới, thấy Gia Minh một tay cầm súng, đang đứng ở một góc bắn tỉa đối phương.
Nàng cẩn thận từng li từng tí đi tới, trốn ở sau mái hiên của nóc nhà nhìn ra ngoài, thế bao vây của đám người kia đã bị đánh tan, đã có người bắt đầu bỏ chạy.
Mỗi một lần Gia Minh nổ súng, trong bóng đêm lại có một người ngã xuống, có người kêu thảm thiết, có người ngay cả kêu cũng không kịp.
Nàng nhìn vào khuôn mặt của Gia Minh, thấy hắn lúc thì thâm trầm, lúc thì nghiêm túc, sắc mặt này nàng chưa nhìn thấy bao giờ.
Trước kia hắn có thể là chất phác, hoặc là thâm trầm, vậy mà vẻ mặt hôm nay... Nói như thế nào đây, giống như là một kỹ sư hoàn thành xuất sắc công việc của mình, đang tính toán cẩn thận tỉ mỉ, ngoại trừ... nhưng bây giờ hắn đang giết người.
Nàng không biết mình có nên ngăn cản hắn không nữa, cũng không biết hắn còn có thể nghe mình hay không, đám Mộc Tra bây giờ không ai dám đi lên ---- chẳng ai biết hắn đang ở trong trạng thái như thế nào.
Trước kia, khi Mục Thanh Thanh giới thiệu Gia Minh cho bọn họ, nàng đều nói là Gia Minh có bệnh trong đầu.
Tiếng còi xe cảnh sát truyền tới, lần này đại quân đã kéo tới, giống như là bắt đầu lên núi. Khi Mục Thanh Thanh muốn nói chuyện thì Gia Minh cũng bỏ súng xuống.
"Chúng ta gặp lại sau nhé."
"Cái gì?"
"Mấy năm nay tôi ngẩn ngơ, có một số việc vẫn chưa hiểu rõ, nên không hi vọng có ai điều tra tôi cả."
"Cậu, cậu muốn đi..."
Gia Minh đưa tay vỗ vỗ đầu:
"Muốn đi tìm một số người, làm một số việc, nhà của cô ở Giang Hải, có lẽ tôi sẽ tới tìm cô cũng không chừng. Nhà của tôi... chắc cũng ở Giang Hải."
Mục Thanh Thanh nhìn hắn:
"Cậu đã khôi phục trí nhớ?"
"Không tính là toàn bộ, nhưng một số việc vẫn nhớ."
Gia Minh cười cười, nụ cười hơi có phần cứng:
"Có một số chuyện tới khi gặp lại mới hiểu rõ được nó có ý nghĩa gì với tôi... Lần này cô dẫn tôi tới Hồng Kông bằng con đường riêng, sẽ mang lại cho cô phiền phức lớn đó, cô phải chuẩn bị tâm lý."
Mục Thanh Thanh gật đầu, sau đó có chút hào hiệp nhún vai:
"Cùng lắm là bị cách chức chứ gì, chắc cũng không tới mức ngồi tù..."
"Nếu như cô bị bắt, không cần lo lắng, tôi sẽ cứu cô ra."
"Chuyện này... không tới mức như vậy chứ... Ha hả..."
Mục Thanh Thanh nở nụ cười, nàng thấy Gia Minh từ trên lầu nhảy xuống dưới, thì mới nhớ ra một việc:
"Này, địa chỉ nhà của tôi là..."
"Nếu tôi tới, tôi sẽ điều tra ra."
Dưới lầu, bóng người kia phất phất tay, Mục Thanh Thanh đứng ở trong gió, máu tươi lan tỏa trong không khí, nàng nhìn bóng người kia càng đi càng xa, cuối cùng biến mất trong rừng cây.
Đột nhiên nàng bật cười, nụ cười có chút phức tạp, chẳng biết là trong lòng có tư vị gì nữa…
Bình luận facebook